Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Chương 467: Thiên hạ phản ứng, đột phá thời cơ 2

Chương 467: Phản ứng của thiên hạ, thời cơ đột phá 2
Lại thêm hảo hữu Lâm Tri Duệ cũng quen biết Lục Thanh.
Với cơ hội `gần nước được hưởng ánh trăng` như vậy, hắn làm sao có thể không nghĩ cách nắm chặt cho được.
Cho nên bất kể thế nào, hắn cũng không thể rời khỏi Thương huyện để trở về vương đô.
"Cũng không biết vị kia có nhận được lời mời của Thánh Sơn không. Còn Tri Duệ gần đây cũng không biết lại đi đâu du lịch rồi, nếu không đã có thể tìm hắn hỏi thăm tình hình."
Ngay lúc Nghiêm Thương Hải đang suy tư, một bóng người xuất hiện bên ngoài thư phòng.
"Đại nhân, Ảnh vệ số một có việc bẩm báo!"
"Nói đi." Nghiêm Thương Hải vẫn đang nhìn phong mật tín kia, không ngẩng đầu lên nói.
Ảnh vệ này là tinh nhuệ do cá nhân hắn bồi dưỡng, chuyên thay hắn dò la tin tức.
"Vừa rồi có mấy vị sứ giả áo trắng tiến vào huyện thành, đi về phía Ngụy gia. Nhìn cách ăn mặc, hẳn là sứ giả Thánh Sơn đang được cả thiên hạ bàn tán xôn xao dạo gần đây." Ảnh vệ số một trả lời.
"Ngươi nói cái gì?"
Nghiêm Thương Hải bỗng nhiên đứng dậy, mặt đầy vẻ chấn kinh.
"Sứ giả đại nhân, ngài không phải đang nói đùa chứ?"
Bên trong Ngụy gia, Ngụy Đại tổng quản cũng mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó có thể tin nhìn mấy vị sứ giả áo trắng có khí tức khó lường mà hắn hoàn toàn nhìn không thấu ở trước mặt.
Vừa rồi, mấy vị này đến nhà bái kiến, lấy ra thiệp mời màu vàng kim, nói là Thánh Sơn mời Ngụy gia bọn hắn đến Thánh Thành tham gia thánh hội.
Đối với thánh hội đang được cả thiên hạ bàn tán xôn xao dạo gần đây, Ngụy Đại tổng quản tự nhiên là biết.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được, Ngụy gia bọn hắn vậy mà cũng có thể nhận được lời mời.
Cho nên nhất thời, hắn cảm thấy luống cuống tay chân, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt là thật.
"Tất nhiên không phải nói đùa." Vị sứ giả áo trắng dẫn đầu, thần sắc trịnh trọng nói: "Tấm thiệp mời này chính là do ba vị Thánh Chủ tự mình in dấu ấn ký pháp lực, sao có thể giả được. Ngụy tổng quản chỉ cần dâng thứ này lên cho gia chủ của các vị, bọn họ tự nhiên sẽ phân biệt được."
Ngụy Đại tổng quản có chút ngây ngốc nhận lấy thiệp mời.
Mở ra, nhìn thấy ba cái ấn ký tỏa ra khí tức thần bí bên trong.
Mặc dù không thể xác định thật giả, nhưng cũng biết đó không phải là thứ tùy tiện có thể làm giả được.
"Xin sứ giả đại nhân yên tâm, đợi gia chủ trở về, ta nhất định sẽ dâng lên cho ngài ấy đầu tiên." Ngụy Đại tổng quản thần tình nghiêm túc nói.
Sứ giả áo trắng nghe vậy cười nói: "Như vậy rất tốt, chúng ta còn có việc cần làm, sẽ không làm phiền nữa, xin cáo từ trước."
"Sứ giả đại nhân không ở lại dùng bữa sao? Rượu thịt đều đã chuẩn bị xong cả rồi." Ngụy Đại tổng quản vội vàng nói.
"Không cần làm phiền."
Giọng nói vừa dứt, bóng dáng mấy vị sứ giả áo trắng đã chậm rãi tiêu tán.
Nhìn thấy thủ đoạn cao thâm khó lường như vậy của đối phương, trong lòng Ngụy Đại tổng quản càng thêm nghiêm nghị.
Hắn không dám thất lễ, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, sau đó mang theo mấy tên thống lĩnh hộ vệ, cất phong thư mời màu vàng kim kia vào trong ngực, chạy tới Cửu Lý thôn.
Khi Ngụy Sơn Hải và những người khác ở biệt viện Cửu Lý thôn nhìn thấy phong thư mời kia, cũng giật nảy cả mình.
Lập tức mang theo thiệp mời đi vào tiểu viện lưng chừng núi, xin gặp lão đại phu.
"Trần đại phu, ngài nói xem tấm thiệp mời này, rốt cuộc là thật hay giả?"
Trong sân, lão đại phu cầm tấm thiệp mời màu vàng kim kia xem xét, Ngụy Sơn Hải lại cảm thấy có chút thấp thỏm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Thánh Sơn sẽ phát riêng thiệp mời cho Ngụy gia bọn hắn.
Bất kể nghĩ thế nào, Ngụy gia bọn hắn đều không có tư cách này mới phải.
Cho nên việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là hoài nghi tấm thiệp mời này là giả.
Nhưng ba cái ấn ký trên thiệp mời lại quả thật huyền ảo, nên hắn lại không dám chắc chắn.
"Ba cái ấn ký này đích thật là do ba vị cường giả Kim Đan cảnh để lại."
Lão đại phu xem xong thiệp mời, gật đầu nói.
"Nói cách khác, thiệp mời này là thật?" Ngụy Sơn Hải trừng mắt.
"Hẳn là không sai." Lão đại phu nói.
Hắn từng gặp vị Thánh Chủ thứ ba ở Trung Châu, mặc dù chỉ là khôi lỗi pháp thân, nhưng trong ba cái ấn ký trên này, khí tức lực lượng của một viên lại cùng nguồn gốc với vị Thánh Chủ thứ ba kia.
Hơn nữa Ngụy gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, làm sao có đủ tư cách để ba vị Kim Đan cảnh liên thủ lừa gạt bọn hắn.
"Nhưng tại sao lại thế chứ? Một Ngụy gia nho nhỏ chúng ta, có tài đức gì mà khiến Thánh Sơn phải phát riêng cho chúng ta một tấm thiệp mời?"
Sau khi được lão đại phu xác nhận, Ngụy Sơn Hải ngược lại càng không thể tin nổi.
Nhưng lão đại phu lại chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Ngụy Sơn Hải cảm nhận được ánh mắt của lão đại phu, đầu tiên là sững sờ, sau đó linh quang chợt lóe.
"Trần đại phu, Thánh Sơn có phát thiệp mời cho ngài và Lục tiểu lang quân không?"
Theo lý mà nói, lão đại phu và Lục Thanh đều là cường giả Kim Đan cảnh, người mà Thánh Sơn nên mời nhất phải là sư đồ bọn họ mới đúng.
"Ta không nhận được thiệp mời, nhưng A Thanh ngược lại thì nhận được, hơn nữa hắn và Tri Duệ đã đi Tr·u·ng Châu trước đó rồi."
"Lục tiểu lang quân hóa ra là đi Tr·u·ng Châu?" Ngụy Sơn Hải bừng tỉnh đại ngộ.
Hồi trước, Lục Thanh đưa Tiểu Nghiên và Tiểu Ly đến biệt viện, sau đó nói có việc ra ngoài một chuyến, hóa ra là cùng Lâm Tri Duệ đi Tr·u·ng Châu.
Lục Thanh cùng Lâm Tri Duệ đi Tr·u·ng Châu, sau đó Ngụy gia bọn hắn lại nhận được thiệp mời của Thánh Sơn...
Trong lúc nhất thời, Ngụy Sơn Hải nhạy bén cảm giác được, dường như có mối liên hệ nào đó trong chuyện này.
Lão đại phu nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười nói: "Không cần nghĩ nhiều, Thánh Sơn đã phát thiệp mời cho Ngụy gia các ngươi, tất nhiên là có lý do của nó. Các ngươi nếu muốn, vậy không ngại đến đó mở mang kiến thức. Muộn một chút, e là không đuổi kịp thịnh hội này."
Nghe lão đại phu nói vậy, Ngụy Sơn Hải lập tức động lòng.
Nếu chỉ có bọn hắn đi Tr·u·ng Châu, thật là có chút khó xử.
Dù sao bây giờ bên ngoài cũng không yên bình, Tr·u·ng Châu lại càng là nơi cường giả như mây, cao thủ đông đảo.
Thánh Sơn triệu tập thánh hội lần này, người hiểu biết đều biết, đến lúc đó tất nhiên sẽ nổi lên sóng gió khó lường.
Với chút thực lực của bọn hắn mà đi, e rằng sẽ gặp phải tai bay vạ gió bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu Lục Thanh cũng ở Tr·u·ng Châu, vậy lại khác.
"Trần đại phu, ngài không đi sao?" Ngụy Sơn Hải hỏi.
"Ta thích yên tĩnh, nên không đi góp vui." Lão đại phu lắc đầu, "Huống chi bên Cửu Lý thôn này cũng cần người trông coi, các ngươi cứ đi đi."
Ngụy Sơn Hải nhìn những dược liệu quý giá bên cạnh tiểu viện lưng chừng núi, và linh khí trời đất nồng đậm xung quanh, không khỏi gật đầu.
Cửu Lý thôn bây giờ hoàn toàn có thể được xem là Tiên gia phúc địa, tùy tiện lấy chút đồ vật ra ngoài cũng e là sẽ khiến võ giả bên ngoài tranh đoạt, quả thực cần có người trấn thủ mới được.
"Vậy ta trở về suy nghĩ kỹ lại."
Ngụy Sơn Hải rời khỏi tiểu viện lưng chừng núi, trở về biệt viện.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi Tr·u·ng Châu, tham gia thịnh hội lần này.
Đương nhiên, ngoài việc Lục Thanh cũng ở Tr·u·ng Châu, khiến hắn cảm thấy có chỗ dựa vững chắc ra.
Điều quan trọng hơn là, tu vi của hắn đã bị đình trệ tại cảnh giới Tiên thiên viên mãn một thời gian rất dài rồi.
Nhưng vẫn không cảm ứng được tia thời cơ đột phá đó.
Vì thế, hắn còn đặc biệt mấy lần thỉnh giáo Lục Thanh và lão đại phu.
Kết quả dù đã nhận được chỉ điểm, hắn vẫn không cách nào phá vỡ tầng chướng ngại đó.
Điều này đã từng khiến Ngụy Sơn Hải cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí cảm thấy đời này bản thân có lẽ sẽ dừng bước ở cảnh giới Tiên thiên.
Nhưng bây giờ, thiệp mời do Thánh Sơn gửi tới lại khiến hắn cảm nhận được một tia xúc động.
Thịnh hội lần này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cường giả trong thiên hạ đến tham gia.
Khung cảnh lúc đó nhất định sẽ vô cùng hoành tráng khó có thể tưởng tượng.
Có lẽ, hắn có thể từ đó tìm được tia thời cơ đột phá thuộc về mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận