Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật - Chương 18: Vây xem (length: 7880)

Dân làng cuối cùng vẫn không đuổi kịp ba người Lục Thanh.
Có Vương Đại An hỗ trợ, tốc độ chạy của bọn hắn cũng không tính quá chậm, thêm nữa sông cách thôn không xa.
Cho nên khi bọn hắn còn đang ở bờ sông thu dọn đồ đạc, Lục Thanh mấy người đã về đến thôn.
Mà khi bọn hắn trở về thôn, gây ra một chấn động lớn.
Không còn cách nào, Vương Đại An vác con cá lớn, thực sự quá thu hút sự chú ý của người khác.
Đã vậy gia hỏa này còn thích khoe, vừa mới vào thôn, thấy ai liền vác cá đến trước mặt người ta khoe.
Người khác đâu phải người mù, làm sao không nhìn thấy hắn vác cá.
Kết quả, thấy con cá lớn như vậy, ai mà không kinh ngạc cho được.
"Anh Đại An bắt được cá lớn kìa, cá to quá!"
Tiếng này vừa hô lên, đương nhiên dẫn tới những người khác chạy tới xem náo nhiệt.
Sau khi xem xét thì quả thật là cá lớn, hơn nữa còn là loại lớn đến dọa người.
Lần này, lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
"Giỏi cho ngươi cái bình phục, thế mà bắt được con cá lớn như vậy, mau nói cho mọi người xem ngươi đã bắt nó như thế nào?"
"Khá lắm, con cá này chắc là phải hơn hai mươi cân chứ chẳng chơi, giỏi thật cái bình phục!"
"Anh Đại An lợi hại quá, có thể bắt được cá lớn như vậy!"
...
Một đám dân làng đều vây quanh bình phục, vừa đưa tay sờ cá, vừa kinh thán.
Lũ trẻ thì càng thêm hưng phấn, nhảy nhót la hét ở đó.
Lục Thanh có chút buồn cười nhìn Vương Đại An ở đó biểu diễn con Thanh Giáp Ngư cho mọi người xem.
Cảnh này, khiến hắn nghĩ đến những người câu cá ở kiếp trước, thỉnh thoảng bắt được cá lớn, cũng đắc ý như vậy.
Tựa như nếu không hung hăng khoe khoang một phen, thì có lỗi với việc mình giữ gìn bờ sông vất vả.
Đợi đến khi Vương Đại An đắc ý gần đủ, Lục Thanh mới có hơi bất đắc dĩ gọi: "Được rồi, anh Đại An, chúng ta về thôi."
Khoe khoang đủ, Vương Đại An mới chen qua đám người, chạy đến bên người Lục Thanh.
"Quên nói với mọi người, con cá lớn này không phải ta bắt được, mà là Lục Thanh!"
"Là Lục Thanh bắt?"
Mọi người đều nhìn về phía Lục Thanh.
Tiểu Nghiên lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Đúng đó, con cá lớn này, nhưng là do ca ca ta tốn rất nhiều sức mới bắt được, trong thùng chúng ta còn có một con cá lớn đẹp hơn nữa kìa!"
"Thật là do Lục Thanh bắt? !"
"Trong thùng còn có một con cá lớn? !"
Đám người nghe xong, vội vàng lao lên, nhìn vào trong thùng mà Lục Thanh đang xách theo.
Vừa nhìn xong, tất cả đều ngây người.
Không còn cách nào, Hồng Nguyệt Lý phẩm tướng thật sự quá kinh diễm.
Màu đỏ rực hoa lệ kia, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy trong nước, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết, con cá này không phải tầm thường.
"Đây là cá gì, đẹp quá vậy!"
"Cá màu đỏ rực, ta còn là lần đầu thấy đấy."
"Cá đẹp như vậy, Lục Thanh ngươi bắt được nó ở đâu vậy?"
"Lục Thanh, ngươi biết đây là cá gì không?"
Mọi người nhao nhao kinh thán mà hỏi.
"Ta cũng không biết đây là cá gì." Lục Thanh lắc đầu, "Ngày mai ta định mang đến chỗ ông Trần xem thử, xem ông ấy có biết không."
"Đúng đúng đúng, ông Trần kiến thức rộng, chắc chắn nhận ra con cá này."
Nếu nói trong thôn ai được dân làng tôn kính nhất, thì chắc chắn là ông Trần.
Không chỉ vì mọi người ít nhiều đều đã đến chỗ ông xem bệnh.
Mà còn bởi vì ông được công nhận là người có kiến thức rộng nhất trong thôn.
Thường xuyên vào thành, kiến thức không phải những dân làng ở thôn quê như bọn họ có thể sánh được.
Mọi người vây quanh, bình phẩm hai con cá lớn một hồi lâu, thỏa mãn đủ ánh mắt hiếu kỳ xong, mới hài lòng tản ra.
Lục Thanh ngược lại là muốn mời mọi người vào nhà, nói mổ cá mời mọi người ăn.
Nhưng người trong thôn ai không biết hoàn cảnh nhà hắn chứ, ai nấy đều từ chối.
Dù có mấy người cũng hơi động lòng, muốn nếm thử mùi vị cá lớn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị những người khác lôi đi.
Thật là không có mắt nhìn, hai đứa trẻ mồ côi nghèo rớt mùng tơi còn muốn chiếm tiện nghi, không sợ bị người đời chỉ trích à!
Đợi khi tất cả mọi người tản đi hết, Lục Thanh mới xách thùng lên, cùng Tiểu Nghiên và Vương Đại An cùng nhau về đến sân nhà mình.
"Lục Thanh, ta về trước đây."
Vừa đến sân, Vương Đại An đặt cá xuống liền chuẩn bị đi.
Lục Thanh vội gọi hắn lại: "Đừng đi vội anh Đại An, đã nói mời anh ăn cá."
"Ngươi còn tưởng thật à, trước đó ta nói đùa thôi, với hoàn cảnh nhà ngươi, nếu ta thật sự ở lại ăn cơm, về nhà sẽ bị ông già nhà ta cầm gậy đuổi đánh đấy!"
"Vậy anh cũng không thể để ta thất hứa được."
"Tóm lại ta không dám ở lại ăn cơm."
"... "
Hai người dừng tranh cãi, nhưng ai cũng không thuyết phục được ai.
"Anh Đại An cũng biết đó, cá lớn như vậy, hai anh em chúng ta cũng đâu ăn hết được ngay, giờ thời tiết nóng, thịt cá không giữ được lâu, anh cầm hai miếng về, cũng coi như giúp ta giảm bớt gánh nặng." Lục Thanh chân thành nói.
"Vậy... Được thôi." Vương Đại An thấy Lục Thanh đã nói vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lục Thanh thấy hắn đồng ý, liền vào bếp cầm dao, chuẩn bị mổ cá.
Phải nói, Thanh Giáp Ngư quả không hổ danh là có Thanh Giáp, vảy trên người cực kỳ cứng chắc.
Lục Thanh tốn không ít sức lực, lại có Vương Đại An hỗ trợ, lúc này mới hơi khó khăn cạo được vảy cá, sau đó mổ bụng.
Sau khi mổ cá xong, ngoài bong bóng cá, những nội tạng khác, ví dụ như ruột cá gan cá này, hắn đều định bỏ đi.
Tuy nói với cá lớn như Thanh Giáp Ngư, nội tạng chế biến khéo cũng thành một món ngon.
Lục Thanh kiếp trước còn có chút thích ăn ruột cá.
Nhưng với tình cảnh nhà hiện tại, ngay cả đồ gia vị còn không có một chút, căn bản không có điều kiện xử lý những thứ tanh này, Lục Thanh đành phải nuốt đau mà bỏ.
Sau khi bỏ nội tạng, Lục Thanh trước tiên chặt ra hai miếng thịt cá lớn, dùng lá chuối gói kỹ, đưa cho Vương Đại An.
"Nhiều như vậy? !"
Vương Đại An nhìn hai miếng thịt cá lớn, kinh ngạc nói.
Hai miếng thịt cá này, ít nhất cũng phải mấy cân.
"Không nhiều đâu anh Đại An, anh nhìn còn bao nhiêu thịt cá kia kìa, ta và Tiểu Nghiên đâu thể ăn hết."
Lục Thanh ép đưa miếng thịt cá vào tay Vương Đại An.
Vương Đại An nhìn thớt chặt cá, trên đó xác thực còn một đống lớn thịt cá, liền không từ chối nữa.
"Lục Thanh, ta thấy cả thôn chắc chỉ có nhà ngươi, mới có cái sự phiền não ăn cá không hết này."
Vương Đại An sau khi tiếp nhận thịt cá, cười nói.
Được chứng kiến chiến tích hôm nay của Lục Thanh, Vương Đại An cũng ý thức được, về sau nhà Lục Thanh có lẽ sẽ không thiếu cá ăn nữa.
"Cá thì làm sao thay cơm được." Lục Thanh bất đắc dĩ nói, "Người ta vẫn phải ăn cơm mới được, đáng tiếc ruộng nhà ta bỏ hoang, mà giờ lại không phải thời điểm trồng trọt."
"Đúng là một vấn đề." Vương Đại An gật đầu.
Hắn biết, trước kia nhà Lục Thanh xảy ra biến cố lớn như vậy, khiến Lục Thanh bỏ lỡ thời gian trồng trọt.
Mà còn phải hơn mấy tháng nữa mới tới vụ tiếp theo.
Hắn nghĩ một lát, đột nhiên, mắt sáng lên.
"Lục Thanh ngươi bắt cá lợi hại vậy, sau này bắt được cá, có thể mang lên chợ bán mà, có tiền rồi thì có thể mua lương thực!"
"Bán cá?" Lục Thanh có chút nghi hoặc, "Nhưng ta nhớ vào thành cần phí vào thành mà, hiện tại ta làm gì có tiền."
"Ta nói không phải trong thành, mà là đến cái chợ phiên cách thôn chúng ta không xa ấy!"
"Chợ phiên?" Lục Thanh trừng mắt.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận