Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật - Chương 19: Mỹ vị (length: 7950)

Lục Thanh trợn mắt nhìn, lục lọi trong trí nhớ một hồi.
Lúc này mới dần dần nhớ ra, liên quan đến cái ký ức về chợ phiên này.
Nói đơn giản, cái chợ phiên này thật ra là một hội chợ tự phát do mấy thôn lớn gần đó tạo nên.
Dù sao đường đến trấn xa xôi, ra vào còn phải nộp phí vào thành, rất nhiều thôn dân, dân ở vùng núi không bắt buộc thì cũng không muốn chi số tiền đó.
Bởi vậy không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết ai đứng ra tổ chức.
Dù sao dần dần, gần đó liền có một cái chợ phiên, dân từ các thôn xung quanh, cứ mỗi năm ngày lại đi chợ một lần, đến đó mua bán đồ đạc.
Nguyên chủ lúc còn bé đã cùng cha mẹ đi chợ một lần, nhưng từ khi Tiểu Nghiên ra đời thì hắn phải gánh vác việc trông coi em gái, không còn đi chợ phiên nữa.
Ký ức về chợ phiên cũng dần dần mơ hồ.
Đến giờ Vương Đại An nhắc tới, Lục Thanh mới nhớ lại một chút ấn tượng.
Vương Đại An nói: "Ở chợ phiên, người của các thôn sẽ đi chợ, cả những dân trong núi thỉnh thoảng cũng ra mua đồ, ngươi câu được cá to như vậy, mang ra chợ bán, chỉ cần không quá đắt, chắc chắn có người mua."
Theo Vương Đại An, dù sao cá của Lục Thanh cũng nhiều ăn không hết, để lại cũng phí.
Chi bằng mang ra chợ tiện thể bán đi, ít ra còn đổi được ít tiền.
Lục Thanh nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Vậy ta xem sao, nếu lần sau câu được cá to thì sẽ mang ra chợ thử xem có bán được không."
"Nhất định bán được." Vương Đại An hớn hở nói, "Ta ở chợ cũng thấy có bán cá, nhưng cá của họ đâu có con nào to bằng con ngươi câu hôm nay."
Lục Thanh cười: "Cá to thế này đâu phải lúc nào cũng câu được."
"Bất kể có câu được không, Lục Thanh nếu muốn đi chợ phiên, nhớ ghé nhà ta báo một tiếng, đi chợ vẫn có chút quy tắc cần chú ý." Vương Đại An dặn dò.
"Được, nếu ta muốn đi chợ, chắc chắn sẽ nói cho Đại An ca biết."
"Ngươi nhớ là được, vậy ta về trước."
Chờ Vương Đại An đi rồi, Lục Thanh chìm vào trầm tư.
Tin tức về chợ phiên này hắn lại không để ý.
Có lẽ, muốn biết tin tức trong thành, trước tiên hắn có thể bắt đầu từ đây.
"Ca ca, khi nào thì có cá để ăn vậy, Tiểu Nghiên đói bụng rồi."
Ngay lúc Lục Thanh đang nghĩ cách thu thập tin tức từ chợ phiên, Tiểu Nghiên ở bên cạnh lên tiếng.
"À, nhanh thôi, chờ ca ca xẻ thịt cá xong, sẽ nấu cho em ăn."
Lục Thanh hoàn hồn, lập tức tiếp tục nhanh tay lẹ chân bận rộn.
Hắn trước hết lấy phần thịt cá còn lại ra, xẻ thêm mấy miếng, chuẩn bị lát nữa đưa qua cho Trương lão gia.
Trước kia hắn hôn mê, Trương lão gia đã luôn chăm sóc Tiểu Nghiên, cái tình nghĩa này không thể quên.
Sau khi xẻ cá xong, Lục Thanh lấy ra một miếng thịt cá ngon nhất.
Loại bỏ hết xương, đem thịt cá thái thành lát mỏng.
Sau đó hắn bắc nồi nấu nước, bắt đầu nấu cháo.
Còn phần thịt cá còn lại, hắn dùng xiên tre xiên lại, treo ở dưới mái hiên phơi nắng, chuẩn bị làm cá khô.
Nhìn chuỗi dài thịt cá treo trên cây tre, Lục Thanh âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sớm làm một cái nồi sắt mới được.
Đúng rồi, còn cả gia vị nữa!
Nếu không thì có trù nghệ giỏi đến đâu mà không có gì thì cũng vô dụng.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, mà cứ để lãng phí thì hắn cũng thấy có chút đau lòng.
Đợi Lục Thanh làm xong những việc này thì cháo trong nồi cũng đã sôi.
Lục Thanh đầu tiên là cho chút muối ăn vào, khuấy vài lượt, thấy muối tan hết.
Lại cẩn thận thả lát cá vào cháo, thấy chúng đổi màu trắng thì liền tắt bếp.
Cuối cùng, hắn thêm vào một muỗng nhỏ mỡ lợn vào cháo, coi như hoàn thành.
Lục Thanh trước hết múc cho Tiểu Nghiên một bát cháo cá, giúp nàng thổi thổi cho nguội bớt, cảm thấy bớt nóng rồi thì mới đưa cho nàng.
"Tiểu Nghiên, đợi thêm chút nữa nhé, vẫn còn nóng lắm."
"Ừm, Tiểu Nghiên biết ạ!"
Tiểu gia hỏa dù thèm chảy nước miếng nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ là mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo cá không rời.
Lục Thanh thấy vậy thì bật cười, sau đó cũng múc cho mình một bát cháo.
Dựa vào da dày thịt trâu của mình, hắn múc một muỗng cháo cá hố, thổi mấy lượt rồi cho vào miệng.
Lát cá vừa vào miệng, hắn liền cảm thấy một luồng vị tươi ngon bùng lên đầu lưỡi, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Thịt cá này vừa mềm mại trơn tuột lại thơm ngon, còn mang theo chút dầu béo, thật sự ngon ngoài mong đợi.
Quả nhiên, nguyên liệu nấu ăn hảo hạng thì thường chỉ cần phương pháp nấu nướng đơn giản nhất là được.
Bát cháo này hắn chỉ cho chút muối và mỡ mà thôi, đến hành thái cũng không có, vậy mà cũng ngon đến vậy.
Không hổ là cá cao cấp có thể phát ra ánh sáng trắng!
Một ngụm cháo vào bụng, Lục Thanh lập tức cảm thấy thỏa mãn.
"Ca ca, Tiểu Nghiên ăn được chưa ạ?"
Tiểu Nghiên nhìn thấy ca ca ăn ngon lành như vậy, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.
Lục Thanh đưa tay sờ vào chén của nàng, thấy không còn nóng mấy nên gật đầu.
"Ăn được rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận chút, đừng để bỏng lưỡi."
"Ừm, Tiểu Nghiên sẽ chú ý!"
Tiểu gia hỏa nghe thấy được ăn thì lập tức vui vẻ trở lại.
Nàng múc một muỗng cháo, học Lục Thanh vừa rồi, cẩn thận thổi mấy lần, thấy không còn nóng mới cho vào miệng.
Sau đó, ăn xong một muỗng cháo, mắt nàng lập tức trợn to.
"Ca ca, ca ca, cháo cá to này ăn ngon quá, ngon hơn cả cháo tôm sáng nay nữa!"
Tiểu gia hỏa khoa tay múa chân vui vẻ.
"Đúng thế, em không thấy con cá này là ca ca vất vả lắm mới câu được sao, đương nhiên là ngon rồi." Lục Thanh vẻ mặt đắc ý.
"Ca ca giỏi nhất!"
Tiểu gia hỏa vô cùng biết điều, không hề tiếc lời khen ngợi.
"Đã thấy ngon thì ăn nhiều một chút, Trần gia gia nói tóc của em muốn đẹp thì phải ăn nhiều mới được."
"Vâng ạ, Tiểu Nghiên sẽ cố ăn, Tiểu Nghiên muốn có tóc xinh!"
Tiểu gia hỏa ra sức gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thật.
Lục Thanh thấy vậy thì trong lòng hơi xót xa.
Hôm trước lúc ra ngoài chơi, Tiểu gia hỏa bị mấy đứa trẻ trong thôn chê tóc xấu.
Lúc về nhà, nàng đã hơi tủi thân hỏi hắn làm sao để có tóc đẹp.
Lục Thanh đương nhiên biết, tóc của Tiểu Nghiên như vậy phần lớn là do thiếu dinh dưỡng mà ra.
Hắn liền bảo Tiểu gia hỏa rằng sau này phải ngoan ngoãn ăn uống, dưỡng cơ thể tốt thì tóc sẽ sớm đẹp lên thôi.
Cho nên giờ mỗi lần ăn gì Tiểu Nghiên đều vô cùng chuyên tâm, không hề muốn lãng phí chút nào.
Mặc dù, từ trước đến giờ, họ cũng không có tư cách lãng phí.
Hai anh em ngon lành ăn hết cháo cá xong thì đều thoải mái ngồi dựa vào ghế.
Ngay cả Lục Thanh cũng không ngờ rằng thịt cá Thanh Giáp Ngư lại tươi ngon như vậy, đúng là ngoài ý muốn.
Hắn không khỏi nghĩ đến, đến cá Thanh Giáp Ngư còn ngon thế này, thì món Hồng Nguyệt Lý được dị năng gọi là 'cực phẩm tươi ngon' kia phải có hương vị thế nào?
Đáng tiếc là, Hồng Nguyệt Lý là quà hắn chuẩn bị cho Trần lão đại phu, lại không thể lấy ra ăn được.
Nghỉ ngơi một lát, Lục Thanh đứng dậy, đi vào bếp.
Hắn còn một việc phải làm.
Phải xử lý nốt phần thạch cá Thanh Giáp Ngư nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận