Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật - Chương 113: Kinh người dược hiệu, trong đêm chuyển di (length: 15541)

"Nương, người đã tỉnh?"
Ngụy tiểu công tử nghe thấy tiếng động, mừng rỡ vô cùng, lập tức xông vào.
Đến khi Lục Thanh cùng Mã Cổ vào tới, đã thấy hắn đang ngồi xổm trước mặt Ngụy phu nhân vừa tỉnh lại.
Lo lắng hỏi han: "Nương, bây giờ người cảm thấy thế nào?"
"Ta đang ở đâu vậy?" Giọng Ngụy phu nhân hơi yếu ớt.
"Chúng ta đang ở trong một sơn động trong núi sâu, hôm đó bang hộ vệ bọn họ lao ra đánh lạc hướng địch nhân, Mã Cổ dẫn chúng ta đi sâu vào núi…."
"…Sau đó Lục Thanh đại phu đã châm cứu và cho người uống thuốc, người mới tỉnh lại."
Ngụy tiểu công tử chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Nghe những lời này, Ngụy phu nhân mới biết mình đã hôn mê mấy ngày.
Mà trong khi bà hôn mê, còn phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Ánh mắt của bà rơi vào Lục Thanh và Mã Cổ.
"Đa tạ hai vị đã liều chết cứu giúp mẹ con ta, thiếp thân vô cùng cảm kích."
Dứt lời, bà cố gắng đứng dậy hành lễ tạ ơn.
Lục Thanh và Mã Cổ vội ngăn cản: "Phu nhân không cần vậy, giữ gìn thân thể mới là quan trọng."
"Đúng đó nương, trên người người còn có vết thương, nếu người muốn cảm tạ, con sẽ thay người."
Nói rồi, Ngụy tiểu công tử liền quỳ xuống, dập đầu ba cái xuống đất với Lục Thanh và Mã Cổ.
"Cảm tạ hai vị đã cứu mạng mẹ con ta, con ở đây thay nương con dập đầu cám ơn."
Hành động lần này của Ngụy tiểu công tử quá đột ngột, ngay cả Lục Thanh cũng bất ngờ.
Khi bọn họ kịp phản ứng thì Ngụy tiểu công tử đã dập đầu rồi, đành phải nhận lấy lễ trọng này.
Ngụy phu nhân thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.
Hoàn toàn không ngờ, con trai bà lại làm ra hành động như vậy.
Nếu là trước đây, dù cận kề cái chết, hắn cũng không muốn quỳ lạy người khác.
Trong lúc bà hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu công tử không cần làm vậy, tại hạ từng nhận ân huệ của Ngụy gia, lần này tới cũng chỉ là trả lại ân tình xưa mà thôi, không đáng nhận lễ lớn của ngài."
Chờ Ngụy tiểu công tử đứng dậy, Lục Thanh thở dài nói.
"Tiểu lang quân có mối duyên gì với Ngụy gia ta?" Ngụy phu nhân kinh ngạc nói.
"À, nương, con quên chưa nói với người, vị Lục đại phu đây là đệ tử của Trần lão đại phu, người trước kia đã cứu con khi con bị thương, tên là Lục Thanh, y thuật của anh ấy cũng rất cao minh, chỉ chưa đến nửa ngày đã giúp người tỉnh lại rồi!"
Ngụy tiểu công tử giải thích.
"Không dám nhận công, phu nhân có thể tỉnh lại, vẫn là do sư phụ ta phối chế dược dịch lợi hại, y thuật tại hạ thật sự còn non kém lắm." Lục Thanh khiêm tốn nói.
"Đúng đó nương, linh dược kia rất lợi hại, người chỉ uống hai giọt mà cơ thể đã khỏe lên rồi."
Ngụy phu nhân nhìn Lục Thanh, cuối cùng đã biết hắn là ai.
Trước kia khi An Nhi bị thương, có một vị lão đại phu y thuật cao minh đã chữa khỏi.
Sau đó khi Ngụy phủ chuẩn bị lễ tạ ơn, Đại tổng quản còn cố ý nhắc bà, nói vị lão đại phu đó có một đệ tử rất xuất sắc, cần bà chuẩn bị thêm lễ vật.
Về sau, bà lại nghe lão gia nói, thiếu niên đó vì báo thù cho cha mẹ đã làm ra không ít chuyện, phá hủy một ổ điểm của Hắc Lang Bang ở ngoài thành.
Ngân Nguyệt vệ của phủ xuất động để cảnh cáo Hắc Lang Bang một phen, cũng là để hộ tống cho vị thiếu niên đó.
Nhìn như vậy thì Lục Thanh thật sự có chút duyên nợ với Ngụy phủ.
Chỉ là, bà không ngờ rằng, có một ngày mình lại được vị thiếu niên chưa từng gặp mặt này cứu giúp.
"Ra là Lục tiểu lang quân, ta có nghe lão gia nhắc đến cậu rồi, giờ mới thấy, quả là một thiếu niên anh tài, phong thái phi phàm." Ngụy phu nhân khen.
"Phu nhân quá lời rồi." Lục Thanh đổ mồ hôi.
Mấy người khách sáo một hồi, Lục Thanh liền chuyển sang chuyện chính.
"Phu nhân, bây giờ trong khu rừng này có rất nhiều võ giả đang truy tìm chúng ta, sơn động này e rằng không thể ở lâu, chúng ta phải nghĩ cách di chuyển mới được."
Lục Thanh không biết, vì Vương Thanh Sơn và Đồng Thương Lang bỏ mạng, đệ tử Thiên Thương Tông đã rút lui hết rồi.
Nhưng sơn động này không có gì, Ngụy phu nhân cần tĩnh dưỡng, bọn họ cũng cần ăn uống, không phải chỗ ở lâu dài.
"Nhưng ta bị thương, e rằng sẽ liên lụy các người." Ngụy phu nhân đau khổ nói.
Bà biết tình trạng của mình, nhát dao của kẻ ác quá hiểm, sâu đến tận xương, suýt nữa thì bụng bà cũng bị rạch ra như của An Nhi trước kia.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, hiện tại bà còn sống sót đã là kỳ tích rồi.
Mà nếu di chuyển thì e là sẽ không chịu nổi xóc nảy.
"Chuyện này không sao cả, phu nhân uống linh dược sư phụ ta điều chế, lát nữa thân thể có lẽ sẽ cử động được thôi, chúng ta cũng không cần đi ngay, phải đợi đến tối hẳn mới nên hành động."
Ngụy phu nhân dùng dược dịch có thành phần Địa Mạch Linh Dịch, dù bị pha loãng nhiều nhưng vẫn có tác dụng trị liệu rất hiệu quả đối với các loại ngoại thương.
Lục Thanh áng chừng, không bao lâu nữa vết thương của bà sẽ khép lại.
Đến lúc đó, bọn họ có thể thừa lúc trời tối mà di chuyển.
Ngụy phu nhân nghe Lục Thanh nói, ban đầu có chút không tin, nhưng khi bà thử cử động một chút thì phát hiện vết thương trên người đúng là không đau lắm.
Hơn nữa, dù đã hôn mê mấy ngày, bà vẫn cảm thấy tinh thần rất tốt, không giống như bị trọng thương.
Điều này khiến Ngụy phu nhân rất kinh ngạc.
Bà nhớ đến lời An Nhi đã nói với mình trước đó.
Lục Thanh cho cô dùng dược vật vô cùng quý giá.
Xem ra, có lẽ bà nên tìm cơ hội hỏi An Nhi xem Lục tiểu lang quân đã cho bà dùng loại thuốc gì, mà lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy.
Ngụy phu nhân nghĩ thầm.
"Nương, người đói bụng không, con có một cái bánh nướng, là Lục Thanh đại phu cho làm lương khô, con giữ lại cho người một cái."
Lúc này, Ngụy tiểu công tử lấy ra chiếc bánh nướng mình cất giữ.
Nghe thấy mùi thơm từ chiếc bánh, Ngụy phu nhân mới cảm thấy bụng mình rất đói.
Dù sao bà cũng đã hơn một ngày chưa ăn gì.
Nhìn con trai đưa bánh, tha thiết nhìn bà.
Trong lòng bà có chút cảm khái, xem ra, An Nhi thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Ngụy phu nhân nhận bánh, khẽ cắn một miếng.
"Nương, có ngon không ạ, chiếc bánh này do chính Lục Thanh đại phu làm đấy, vị rất đặc biệt, có khác so với bánh chúng ta thường ăn không?" Ngụy tiểu công tử mong chờ hỏi.
Ngụy phu nhân nhai vài lần, không khỏi cau mày.
Đúng như An Nhi nói, vị của chiếc bánh nướng này đúng là rất đặc biệt, khác hẳn với những loại bánh do đầu bếp nữ trong phủ làm.
Bà khẽ gật đầu: "Ngon thật."
Ngụy tiểu công tử lập tức vui vẻ.
Lục Thanh đứng bên cạnh nhìn thì có chút im lặng.
Không ngờ một chiếc bánh nướng bình thường cũng có thể khiến hai vị cẩm y ngọc thực nhà thế gia cảm thán đến vậy.
Nhưng thấy cảnh tình mẫu tử trước mắt, hắn cũng không tiện mở miệng khiêm tốn, tránh làm mất hứng.
Ăn xong bánh, uống chút nước, Ngụy phu nhân lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo, bà lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Vì bà cảm thấy thể lực của mình đang hồi phục không ngừng.
Nhất là vết thương, vẫn luôn ngứa ngáy.
Nếu không có người ngoài, bà đã xé băng vải trắng trên vết thương ra để xem rốt cuộc là chuyện gì.
Cũng may Lục Thanh kịp thời phát hiện ra sự khó chịu của bà, dùng ngân châm châm vài cái, mới giúp bà bớt khó chịu.
Nhưng Lục Thanh thì lại biết chuyện gì xảy ra.
Đó là do hai giọt dược dịch mà hắn cho Ngụy phu nhân dùng đang phát huy tác dụng, thúc đẩy vết thương của bà khép lại.
Vì hiệu quả trị liệu quá mạnh nên mới khiến vết thương ngứa không chịu nổi.
Chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn vết thương khép lại này thì sẽ không sao.
Có Lục Thanh châm cứu hỗ trợ, Ngụy phu nhân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn thấy vết thương ngứa ngáy.
Cũng may đến chiều, cảm giác ngứa giảm bớt đi rất nhiều.
Đến hoàng hôn, cảm giác ngứa biến mất, Ngụy phu nhân còn có thể đứng dậy đi lại được.
Khi thấy Ngụy phu nhân đứng dậy đi lại được, không những Ngụy tiểu công tử vui mừng, mà ngay cả Mã Cổ cũng ngây người.
Hắn biết, vết thương của vị này nặng đến mức nào.
Sao mới có hơn nửa ngày mà bà đã sinh long hoạt hổ thế này.
Lục Thanh huynh đệ không những võ đạo thực lực tăng mạnh mà y thuật cũng đạt đến mức độ khoa trương như vậy sao?
Nhưng sao vết thương trên vai hắn lại không khỏi nhanh như vậy chứ?
Mã Cổ sờ lên vai mình, có chút buồn bực.
"Đa tạ Lục tiểu lang quân ân cứu mạng."
Ngụy phu nhân sau khi đứng lên, việc đầu tiên là cúi người cảm tạ Lục Thanh.
Đến giờ thì bà làm sao không biết mình đã uống phải loại thiên địa kỳ trân gì.
Nếu không thì, sao có thể nhanh như vậy mà thân thể đã hồi phục hơn nửa rồi?
"Phu nhân không cần khách khí, không biết hiện tại phu nhân cảm thấy thế nào?" Lục Thanh hỏi.
Ngụy phu nhân vận động một chút rồi trả lời: "Vết thương cơ bản đã hết đau, hẳn là có thể đi theo các ngươi di chuyển."
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."
Lục Thanh nhìn sắc trời bên ngoài, đã hoàn toàn tối hẳn, coi như nói thẳng.
Tuy nhiên Ngụy phu nhân dù thân thể đã không có vấn đề, nhưng muốn trong đêm tối, tại núi rừng này đi lại, vẫn là hết sức khó khăn.
Mã Cổ lúc này trên người cũng có thương tích, nên mấy người bàn bạc xong, cuối cùng vẫn quyết định để Lục Thanh cõng Ngụy phu nhân, như vậy mới có thể di chuyển nhanh hơn.
"Phu nhân, Lục Thanh mạo phạm."
Lục Thanh đi đến trước mặt Ngụy phu nhân, nửa ngồi xuống.
"Không cần câu nệ, Tử An tuổi tác cũng không sai biệt lắm ngươi, ngươi cứ xem ta như một trưởng bối là được."
Ngụy phu nhân ngược lại tự nhiên hào phóng, không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Cứ vậy, Lục Thanh cõng Ngụy phu nhân trên lưng, Mã Cổ mang theo cái gùi, mấy người rời khỏi hang động, bắt đầu di chuyển.
Vì cõng người, Tiểu Ly không thể ở trên vai Lục Thanh, nhưng Lục Thanh đã sớm âm thầm dặn dò nó, để nó đi xung quanh canh chừng, nếu p·h·át hiện tình huống gì, lập tức nhắc nhở hắn.
Bốn người một thú, cứ như vậy, lặng lẽ đi trong núi rừng.
Lục Thanh có năng lực nhìn trong đêm tối, cộng thêm Tiểu Ly trợ giúp.
Tốc độ tiến lên của mấy người trong núi vẫn khá nhanh, không lâu sau đã vượt qua mấy ngọn núi.
Nhưng điều khiến Lục Thanh cảm thấy nghi ngờ là, đi lâu như vậy, Tiểu Ly vậy mà không một lần nào cảnh báo hắn có người ở gần.
Nếu không phải Tiểu Ly thỉnh thoảng nhảy lên đầu hắn để ra vẻ tồn tại, hắn suýt chút nữa đã hoài nghi tiểu gia hỏa này có phải ham chơi không đi cùng.
Chẳng lẽ nói, trời tối, những người kia đều tạm thời rút khỏi núi rừng?
Trong lòng Lục Thanh, không khỏi lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng dù có phải như vậy hay không, hắn đều không có ý định thay đổi kế hoạch của mình.
Cứ thế, dưới sự dẫn đầu của Lục Thanh, mấy người đi lòng vòng trong núi, cuối cùng từ một nơi hẻo lánh không ai biết, chui ra khỏi đại sơn.
An toàn ra khỏi rừng núi, vấn đề tiếp theo là làm thế nào để sắp xếp cho mẹ con Ngụy phu nhân.
Đi phủ châu là không cần nghĩ, vì kế hoạch của Ngụy phủ trước đó đã bại lộ, nói không chừng trên đường đến phủ châu, đã sớm đầy người của t·h·i·ê·n Thương Tông, chỉ chờ bọn họ chui đầu vào lưới thôi.
Biện p·h·áp tốt nhất, vẫn là tìm một chỗ ẩn nấp, chỉ cần cẩn thận không để lộ thông tin, sẽ rất an toàn.
Vậy, giấu ở đâu mới là quan trọng.
Cửu Lý thôn thì không nên nghĩ.
Chưa kể Lục Thanh không muốn mang hai người này về nhà, nhưng người trong thôn lắm chuyện, chắc chắn không phải chỗ ẩn náu tốt.
Lục Thanh thương lượng với Mã Cổ một chút, cuối cùng quyết định, trước tiên sẽ giấu người ở chỗ hắn trong chợ lớn.
Mã Cổ có một gian mật thất dưới tòa nhà trong chợ lớn, trong mật thất còn có đường hầm bí mật thông ra bên ngoài, có thể tùy thời di chuyển.
Còn người trong chỗ ở, đều là tâm phúc của Mã Cổ, gần như sẽ không p·h·ả·n·b·ộ·i hắn, nên tạm thời giấu người ở đó, không còn chỗ nào thích hợp hơn.
Chỉ cần không để lộ tin tức, dù ai cũng sẽ không nghĩ tới, mẹ con Ngụy phu nhân sẽ trốn ở nơi nhỏ bé như thế.
Quyết định xong, Lục Thanh và Mã Cổ hỏi ý kiến Ngụy phu nhân, thấy nàng không phản đối, phân biệt phương hướng xong, liền đi về phía chợ lớn.
Thừa dịp ánh trăng, gắng sức chạy, bốn người rốt cục sau nửa đêm, chạy đến chợ lớn.
"Lục Thanh huynh đệ, phu nhân, hai người cứ ở đây chờ một lát, ta đi trước chuẩn bị." Mã Cổ nói.
Chuyện của mẹ con Ngụy phu nhân, càng ít người biết càng tốt.
Nên hắn phải đi sơ tán người trong nhà, tránh để họ thấy những điều không nên thấy.
Lục Thanh gật đầu chờ Mã Cổ đi, cõng Ngụy phu nhân đứng dưới bóng cây đại thụ.
Bên cạnh hắn, Ngụy tiểu công t·ử đang thở dốc nặng nhọc.
"An nhi, con sao thế, có mệt không?"
Ngụy phu nhân nghe thấy con trai thở dốc, một trận đau lòng.
"Nương, không cần lo lắng, con không mệt."
Ngụy tiểu công t·ử hít sâu vài hơi, ổn định lại hơi thở, gắng gượng cười nói.
Chỉ là dáng vẻ đó của hắn, lại khiến Ngụy phu nhân càng thêm đau lòng.
Lục Thanh nghe hai mẹ con đối thoại, không nói gì.
Thật tình mà nói, hắn cũng có chút bất ngờ.
Đêm nay bọn họ chạy không ngắn, vừa leo đèo lội suối, lại vừa chạy đường dài.
Tiểu công t·ử vậy mà có thể kiên trì đến giờ, cũng coi như đáng khen.
Không uổng công cái tố chất Khí Huyết cảnh kia.
Ba người đợi dưới bóng cây khoảng một khắc đồng hồ, sau đó thấy một bóng người chạy nhanh tới, chính là Mã Cổ.
"Lục Thanh huynh đệ, phu nhân, ta đã sắp xếp xong, chúng ta có thể vào rồi."
Lục Thanh lên tiếng, sau đó cõng Ngụy phu nhân, đi về phía tòa nhà.
Bước vào trong nhà, phát hiện bên trong im ắng, không một ai, rõ ràng Mã Cổ đã tạm thời đuổi hết người đi.
Dưới sự dẫn đầu của Mã Cổ, mấy người Lục Thanh từ một căn phòng có lối xuống địa đạo, đi vào một căn phòng tối.
Trong phòng tối, có giường chiếu nệm chăn, còn mới nguyên, hiển nhiên là Mã Cổ vừa chuẩn bị.
"Phu nhân, nơi này đơn sơ, có nhiều bất tiện, chỉ có thể tạm thời làm ủy khuất người và tiểu công t·ử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận