Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Chương 488: Chấn nhiếp, Sự kiện quỷ dị

"Triệu Phong, không muốn!"
Đúng lúc kiếm khí bay ra, một tiếng kinh hô khác cũng vang lên.
Nhưng đã không kịp, chỉ thấy đạo kiếm khí sắc bén kia, trong chớp mắt liền đã đến trước người Lục Thanh.
Có lẽ vì sợ làm Tiểu Nghiên bị thương, nên kiếm khí không nhắm vào yếu hại của hắn, mà chỉ chém về phía cánh tay.
Trong tiếng kinh hô, mắt thấy kiếm khí sắp đâm trúng người Lục Thanh.
Đột nhiên, một thân ảnh dài nhỏ xuất hiện tại trước người Lục Thanh, cái đuôi nhẹ nhàng hất lên, liền đánh vỡ nát đạo kiếm khí kia.
Tiếp đó, thân ảnh kia còn dùng tốc độ nhanh hơn cả kiếm khí, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt thanh niên vừa phát ra kiếm khí.
Khí tức vô cùng kinh khủng bao phủ ra, khiến tâm thần cũng vì đó đông cứng.
Ngay lúc ngũ thải dực xà đang phẫn nộ, muốn đánh giết triệt để kẻ đã dám làm tổn thương chủ nhân của mình.
Giọng nói nhàn nhạt của Lục Thanh vang lên: "Ngũ Hành, trở về."
Thân thể ngũ thải dực xà trì trệ, nó rất muốn chém giết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng trước mắt này, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân lại là tuyệt đối.
Cuối cùng nó chỉ có thể lạnh lùng nhìn tiểu tử kia một cái, trở lại bên cạnh Lục Thanh, thu liễm khí tức.
Nhưng uy thế mà ngũ thải dực xà vừa tản phát, đã hoàn toàn khắc sâu vào trong tâm thần của thanh niên kia.
Khiến cho dù Ngũ Hành đã trở về, trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự sợ hãi.
Thân thể cứng ngắc, tay chân phát run.
Thậm chí cuối cùng ngay cả thanh kiếm trên tay cũng nắm không vững, xoạch một tiếng, rơi xuống đất.
Lúc này, Lục Thanh đã buông Tiểu Nghiên ra.
Hắn nhìn về phía bên kia, thấy mấy thanh niên và nữ tử trạc tuổi hắn, đang đứng tại cửa viện.
Chỉ là thần sắc của bọn họ bây giờ đều tràn ngập vẻ chấn kinh.
Nhất là ánh mắt nhìn ngũ thải dực xà, càng giống như đang nhìn một con quái vật nào đó, tràn ngập sự khó tin.
Hiển nhiên là đã bị khí thế mà Ngũ Hành vừa tản phát hoàn toàn chấn nhiếp.
Càng không ngờ tới, con tiểu xà vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Nghiên, mỗi ngày chỉ ngủ ngon lành này, vậy mà có thể tản ra uy thế khủng bố như thế.
"Tiểu Nghiên, những người này là bằng hữu của ngươi à?" Lục Thanh hỏi.
Tiểu Nghiên lau nước mắt nơi khóe mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Vâng, họ là những người bạn mà ta quen biết trong chuyến du lịch này."
Tiếp đó nàng lại nói với mấy người đối diện: "Triệu sư huynh, các ngươi hiểu lầm rồi, vị này không phải kẻ xấu, hắn là ca ca của ta."
Ca ca?
Những người kia chậm rãi hoàn hồn, lập tức lại giật mình.
Lúc này bọn họ mới để ý tới, tướng mạo của Lục Thanh và Tiểu Nghiên quả thực giống nhau đến mấy phần.
Lần này, mấy người lập tức trở nên lúng túng.
Người ta là huynh muội gặp nhau, bọn họ lại xuất hiện không đúng lúc để quấy rầy, thậm chí còn ra tay công kích.
Chuyện thế này, không chỉ có thể hình dung bằng hai chữ thất lễ.
Nhất là gã thanh niên đã ra tay kia, càng hận không thể tìm một cái kẽ đất để chui vào.
Nhìn mấy người đang xấu hổ, Lục Thanh nở nụ cười.
Giọng ôn hòa nói: "Tại hạ Trần Thanh, đã gặp qua các vị thiếu hiệp, đa tạ mấy vị những ngày qua đã chiếu cố xá muội."
Trong tin tức Tiểu Nghiên gửi tới, Lục Thanh đã biết, lúc nàng du lịch bên ngoài, đã sử dụng tên giả là "Trần Nghiên".
Vậy nên hắn cũng dứt khoát dùng tên giả là "Trần Thanh".
Dù sao tên của hắn vẫn rất dễ gây chú ý.
Tu sĩ phổ thông có lẽ không biết, nhưng bên trong rất nhiều đại tông phái, sợ là đã sớm biết tên thật của hắn.
Ngay cả tên của Tiểu Nghiên hẳn cũng bị rất nhiều người để ý.
Cho nên lúc Tiểu Nghiên ra ngoài mới sử dụng tên giả.
Về phần họ "Trần" được đổi, là lấy theo họ của sư phụ, cũng không tính là đổi bừa.
"Thì ra là huynh trưởng của Tiểu Nghiên sư muội, tại hạ Mục Thiên, ba vị này là Ngô Văn Nguyên, Tần Vô Tuyết và Triệu Phong."
Thấy Lục Thanh dường như không để tâm chuyện vừa rồi, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên có tướng mạo ổn trọng dẫn đầu, giới thiệu tên của mấy người cho Lục Thanh.
"Gặp qua Trần sư huynh."
Ba người còn lại nhao nhao hành lễ với Lục Thanh.
Nhất là Triệu Phong kia, càng đỏ bừng cả mặt nói: "Trần đại ca, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cố ý, ta tưởng ngươi là, ngươi là..."
Lục Thanh cười nói: "Không sao, các ngươi cũng chỉ là lo lắng cho Tiểu Nghiên thôi mà."
Nghe Lục Thanh nói không trách cứ bọn họ, mấy người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong cảm ứng của bọn họ, Lục Thanh cũng chỉ là cảnh giới Tiên thiên đại thành.
Nhưng giờ phút này, mấy người không hề dám xem hắn như một cường giả Tiên thiên cảnh bình thường.
Dù sao, khí tức đáng sợ mà Ngũ Hành vừa tản phát vẫn còn in dấu trong tinh thần của bọn họ.
Người có thể gọi một linh sủng đáng sợ như vậy quay lại, sao có thể là nhân vật bình thường được.
Nghĩ đến đây, mấy người lại kín đáo liếc nhìn ngũ thải dực xà đang nịnh nọt Lục Thanh, và cả Tiểu Ly đang cuộn mình trong ngực Lục Thanh.
Hai con linh sủng kia của Tiểu Nghiên, bọn họ cũng không lạ lẫm.
Dù sao trong mấy tháng đồng hành này, ngày nào bọn họ cũng nhìn thấy chúng.
Chỉ là hai con linh sủng này của Tiểu Nghiên, ngày thường đều vô cùng cao ngạo lạnh lùng.
Nhất là con thú nhỏ màu đen kia, ngoài Tiểu Nghiên ra, nó chẳng thèm để ý đến ai cả.
Cho dù bọn họ đã quen biết hơn mấy tháng, cũng không ai có thể chạm vào chúng.
Về việc này, Tiểu Nghiên giải thích là hai con linh sủng này tương đối sợ người lạ, không thích người sống chạm vào.
Cho nên mọi người ngoài việc có chút bất ngờ ra, cũng không quá để tâm.
Dù sao trong cảm ứng của bọn họ, hai con linh sủng này cũng không mạnh mẽ, ngoài việc linh tính mạnh hơn một chút thì cũng không có gì quá đặc biệt.
Chỉ cho rằng Tiểu Nghiên ra ngoài lịch luyện, còn mang theo hai con linh sủng để giải khuây.
Khiến mọi người không khỏi suy đoán, liệu nàng có phải là thiên kim tiểu thư của thế gia hay thế lực nào đó không.
Ai có thể ngờ được, con tiểu xà ngày thường không hề thu hút, cả ngày cuộn mình ngủ trong mũ trùm của Tiểu Nghiên kia, vậy mà lại có thể tản ra khí tức đáng sợ như vậy.
Lúc Ngũ Hành bộc phát khí tức vừa rồi, bọn họ thật sự đã nghĩ rằng cả nhóm mình sắp chết đến nơi.
Đến tận bây giờ, bọn họ mới hiểu tại sao ngày thường Ngũ Hành chẳng thèm để ý đến họ.
Đây đâu phải là sợ người lạ gì, mà căn bản là vì đối phương là một Linh thú cường đại có thực lực vượt xa bọn họ.
Tồn tại bậc này, sao có thể để bọn họ vào mắt được chứ.
Đã Ngũ Hành đáng sợ như vậy, thì Tiểu Ly - kẻ ngày thường thỉnh thoảng còn dám ra oai với nó mấy vuốt - chắc hẳn cũng không tầm thường.
Mà có thể mang theo Linh thú cường đại như vậy ra ngoài lịch luyện, lại thêm một vị ca ca cũng tỏ ra thần bí không kém.
Thân phận của Tiểu Nghiên, chỉ sợ đúng thật như bọn họ đã đoán trước đó.
Chính là truyền nhân cốt cán của một thế gia hoặc thế lực lớn đỉnh tiêm nào đó.
Mấy động tác nhỏ của họ, tự nhiên không thể qua mắt được Lục Thanh.
Thậm chí trong lúc lơ đãng, hắn đã vận dụng dị năng, điều tra ra nội tình của mấy người.
Đúng như Ngũ Hành đã nói trước đó, mấy người kia quả thực là đệ tử đến từ các tông phái khác nhau.
Đồng thời, căn cứ vào thông tin thu được, họ cũng đều là đệ tử chính đạo, chứ không phải hạng người có dụng ý khó dò nào.
Nhưng, khi Lục Thanh nhìn thấy thông tin về thanh niên tên Triệu Phong - kẻ vừa ra tay với mình - hiện lên, thần sắc hắn sững lại một chút, lập tức trong mắt hiện lên một tia cổ quái.
Nhưng hắn rất nhanh liền đè nén tia cổ quái đó xuống, cũng không nói gì.
"Đúng rồi, Mục sư huynh, các ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?"
Lúc này, Tiểu Nghiên đột nhiên hỏi.
"Tiểu Nghiên muội muội, ngươi quên rồi sao? Hôm nay chúng ta phải đến Khâu gia thôn kia, điều tra chuyện thôn dân của họ liên tiếp mất tích bí ẩn."
Trong bốn người kia, nữ tử duy nhất là Tần Vô Tuyết nói.
"Đúng nha, ta suýt nữa thì quên mất chuyện này!" Tiểu Nghiên đột nhiên nhớ ra và nói.
"Chuyện thôn dân mất tích gì?" Lục Thanh mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận