Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến

Chương 438: D

Chương 438: DChương 438: D
Tạ Thiên Cách đương nhiên biết rằng, những thứ sản xuất ra từ Tinh Ốc không thể giải thích bằng khoa học.
Nhưng hạt giống này cũng nảy mầm nhanh quá rồi.
Lúc đó cô đào hố rất sâu, mới hai ngày mà hạt giống hòn đảo này không chỉ nảy mầm mà còn mọc thành một cây non rất khỏe mạnh.
Chỉ là, tạm thời không thấy cây này có liên quan gì đến hòn đảo.
Tạ Thiên Cách đang ngắm cây non này đến xuất thần thì bên tai đã truyên đến giọng nói của Tế Xuân: "Bà chủ, khắp Đông Xuyên đều ngập lụt rồi."
"Tình hình nghiêm trọng lắm sao?"
Tạ Thiên Cách và Tế Xuân đi vào biệt thự, vừa đi, Tạ Thiên Cách vừa nghe Tế Xuân kể lại tình hình mới nhất.
Toàn bộ Đông Xuyên đã bị ngập lụt nghiêm trọng trong trận mưa lớn hai ngày này, mặc dù ba mặt của Đông Xuyên đều là vách núi, nước lớn có thể chảy xuống từ vách núi.
Nhưng Đông Xuyên còn một mặt tiếp giáp với thành phố lân cận.
Mảnh đất đó là nơi hiếm hoi không bị ảnh hưởng trong trận động đất lớn.
Đông Xuyên vốn là một phần của vựa lúa, những mảnh đất này sau thời kỳ băng giá, bây giờ chính là lúc đất đai màu mỡ.
Căn cứ Thiên Long đã sớm nhắm đến mảnh đất này, nắm giữ chặt chẽ, coi như là kho lương thực sau này.
Chỉ tiếc là sau trận mưa lớn lần này,Kho lương thực" kia lại chính là nơi ngập lụt nghiêm trọng nhất. "Lúc tôi đến, tôi thấy rất nhiều người đang ở đó thoát nước, còn có người đang dọn dẹp thây ma xung quanh, xem ra tình hình không ổn lắm." Tế Xuân nói.
Đúng vậy.
Ngay cả sau thời kỳ băng giá, ngay cả sau trận động đất lớn, rồi lại bắt đầu thời kỳ mưa bão, những con thây ma đó vẫn chưa chết hết.
Chúng giống như vô số những con gián nhỏ, không ngừng tiến hóa, rất khó để chống lại.
Có vẻ như căn cứ Thiên Long không gửi tin nhắn cho đài phát thanh của họ, ngoài lý do trời mưa lớn, còn có cả chuyện này.
Tạ Thiên Cách không khỏi cảm thán, dù ở thời đại nào, con người cũng rất khó chống lại thiên tai.
Huống chỉ bây giờ lại là thời kỳ mạt thế.
"Ngoài ra, tôi còn phát hiện ra một chuyện." Tế Xuân uống một ngụm nước gừng nóng, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.
"Chuyện gì?"
"Mực nước biển lại dâng cao rồi." Tế Xuân cau mày: "Hôm qua tôi đi trinh sát, tôi đã đến tận vách núi gần căn cứ của chúng ta để xem, tôi đã đánh dấu bằng một tảng đá."
"Hôm nay tôi lại đi xem thì tảng đá đó đã bị nhấn chìm..."
Lời của Tế Xuân chưa dứt thì đột nhiên lại có một trận rung chuyển dữ dội truyền đến từ mặt đất.
Mưa thực sự quá lớn.
Tạ Thiên Cách cưỡi trên lưng Tiểu Hắc, liên tiếp hai lần bị mưa lớn đánh rơi khỏi lưng nó, nếu không có xúc tu, giờ này cô không biết đã bị cuốn trôi đến nơi nào rồi.
Quay hai vòng quanh khu vực trung tâm căn cứ, cuối cùng Tạ Thiên Cách cũng nắm được cách cưỡi bọ hung trong mưa.
Cô cưỡi Tiểu Hắc hướng về phía cầu treo nối giữa căn cứ và Đông Xuyên.
Quả nhiên, cây cầu đã sập.
Trận rung chuyển dữ dội vừa rồi chính là do cây cầu sập gây ra.
Tạ Thiên Cách đi một vòng quanh vết nứt, phát hiện ra rằng vết nứt giữa Đông Xuyên dường như đã rộng hơn.
Vết nứt này ban đầu chỗ hẹp nhất chỉ có mười một mười hai mét nhưng bây giờ đã rộng hơn hai mươi mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận