Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến

Chương 277: B

Chương 277: BChương 277: B
Những con đi lang thang bên ngoài đều đã bị người của căn cứ Bán Sơn dọn sạch sẽ.
Bình thường khi đi vào Minh Châu Viện theo con đường này, đều sạch sẽ và ngăn nắp.
Nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn.
Không chỉ có rất nhiều xác thây ma nằm rải rác trên đường, mà còn có cả xác của những người sống sót, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thây ma đi lang thang.
Tình trạng này càng rõ ràng khi càng đến gần Minh Châu Viện.
Từ xa, Tạ Thiên Cách đã nhìn thấy cổng lớn của Minh Châu Viện.
Nhưng cánh cổng vốn nguyên vẹn đó lại bị mở toang, nhìn là biết đã bị dị năng nào đó phá vỡ.
Các bộ phận của cánh cổng vỡ vụn nằm hai bên đường trước cổng.
Lòng Tạ Thiên Cách bắt đầu chùng xuống.
Tiếng động cơ xe của cô còn chưa tắt hẳn ở cổng lớn thì đã thấy có không ít người xông ra từ trong căn cứ.
Mỗi người đều cầm vũ khí trên tay, có người còn bị rách quần áo, mặt đầy vết thương.
Nhưng không có ngoại lệ, trên mặt họ đều tràn ngập sự tức giận, thù hận và khát máu.
Hoàng Trân Ni giật mình vì những người đột nhiên ùa ra kia, toàn thân căng cứng. Còn những người bên ngoài thì khi nhìn rõ người trong chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang là ai, lại càng trở nên kích động hơn.
Họ ùa đến, Hoàng Trân Ni sợ đến mức tim đập thình thịch.
Trong lúc cứng đờ, cô ấy cảm thấy xe cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn, Tạ Thiên Cách bên cạnh đã xuống xe.
"Đừng...' Hai chữ dừng xe còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Hoàng Trân Ni thì cô ấy đã thấy Tạ Thiên Cách mở cửa xuống xe.
Hoàng Trân Ni chưa bao giờ hoảng sợ như lúc này, cô ấy cố hết sức rụt người xuống, muốn tránh né những ánh mắt hung dữ của những người này.
Sau đó, cô ấy lại bắt đầu lo lắng cho Tạ Thiên Cách.
Một cô gái trẻ như cô, có thể đối mặt với nhiều người như vậy không?
Nếu, nếu cô chết, bản thân mình có phải cũng sẽ chết không...
Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn xoay chuyển trong đầu Hoàng Trân Ni, hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Cách và những người ùa đến từ bên ngoài.
Chỉ là, điều khiến Hoàng Trân Ni bất ngờ là.
Không xảy ra ẩu đả, cũng không xảy ra nguy hiểm.
Những cảnh tượng kinh hoàng mà cô ấy tưởng tượng đều không xuất hiện.
Ngược lại, những người này xông tới, vây Tạ Thiên Cách ở giữa, bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Hoàng Trân Ni mơ hồ nghe được một số thứ mà cô ấy không hiểu lắm.
Ví dụ như căn cứ. Ví dụ như thây ma.
Ví dụ như tranh giành và tấn công.
Trong quá trình kể lại này, Hoàng Trân Ni phát hiện có người bắt đầu khóc.
Không chỉ có phụ nữ, mà còn có rất nhiều đàn ông cao lớn, vẻ mặt dữ tợn thù hận lúc nãy trên mặt họ đều biến mất.
Trở thành đau buồn, bất lực.
Có một khoảnh khắc, trong đầu Hoàng Trân Ni hiện lên một ảo giác kỳ lạ.
Cô gái nhỏ bị những người trưởng thành vây quanh kia đã trở thành phụ huynh, còn những người trưởng thành bất kể tuổi tác nào đều trở thành trẻ con.
Giống như những đứa trẻ đánh nhau thua, về nhà mách phụ huynh vậy.
Ngay khi Hoàng Trân Ni còn đang trong cảm giác kỳ lạ này, cô ấy nhìn thấy Tạ Thiên Cách quay người mở cửa xe.
Ánh mắt trong veo của cô dừng lại trên người cô ấy.
Tạ Thiên Cách nói: "Bác sĩ Hoàng, xuống xe giúp băng bó một chút."
Tạ Thiên Cách cũng hơi ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận