Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến

Chương 238: B

Chương 238: BChương 238: B
Triệu Văn há miệng nhưng không thốt ra được một chữ nào, anh ta giơ tay lên, muốn nắm lấy lan can bên cạnh.
Đáng tiếc, sức mạnh trên xúc tu đó không phải là thứ mà anh ta có thể khống chế.
Chưa kịp để Triệu Văn chạm vào lan can trên cầu thang, xúc tu đã nhanh chóng thu lại.
Triệu Văn cứ như vậy bị xúc tu siết cổ, trực tiếp bị kéo đi nhanh như chớp.
Trên đường đi, tất nhiên sẽ đi qua rất nhiêu chỗ gồ ghề, cũng sẽ có chỗ góc.
Đối với xúc tu thì những thứ này không thành vấn đề nhưng lại gây ra vấn đề lớn cho Triệu Văn.
Anh ta bị đập vào những bức tường, góc tường này.
Chỉ trong vòng một phút, Triệu Văn đã thấy mình một lần nữa trở lại căn phòng mà mình vừa mới trốn thoát.
Còn người phụ nữ mà lúc nãy anh ta gọi là quái vật thậm chí còn không hề di chuyển vị trí, chỉ ngồi tại chỗ, lặng lẽ nhìn anh ta.
Triệu Văn ngẩng đầu lên, anh ta đưa tay ra muốn bẻ những xúc tu đang siết chặt cổ mình.
Nhưng dù cho anh ta có vùng vẫy mạnh đến đâu cũng đều vô ích.
"Anh nói ai là quái vật?" Giọng nói bình tĩnh của Tạ Thiên Cách truyên đến.
Rõ ràng là một giọng nói êm dịu nhưng khi lọt vào tai Triệu Văn, anh ta lại như nghe thấy tiếng quỷ dữ đòi mạng. Anh ta nhìn về phía Tạ Thiên Cách, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở đó, sau lưng cô mọc ra ba xúc tu không ngừng vặn vẹo, trên đỉnh đầu còn có một nhãn cầu màu vàng không ngừng chuyển động.
Là côi
Cô không phải là quái vật sao?
Cô tự nhìn bộ dạng của mình đi, là người sao? Không, cô chính là quái vật!
Trong lòng Triệu Văn điên cuồng gào thét, nhưng ngoài miệng anh ta không thể phát ra được bất kỳ một tiếng động nào.
Anh ta không ngừng vùng vẫy, nhưng đáng tiếc là càng vùng vẫy thì càng bị xúc tu trói chặt hơn.
Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn.
Ánh mắt Tạ Thiên Cách chuyển từ người Triệu Văn sang cửa ra vào.
Trong lòng cô đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Bây giờ chỉ cần xác nhận thôi.
Cô đứng thẳng lưng ở cửa văn phòng đã mở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hành lang xa xa.
Sau lưng cô, ba xúc tu không ngừng vặn vẹo, trong đó có một xúc tu còn đang trói chặt Triệu Văn.
Nhãn cầu màu vàng dường như có chút kích động, không ngừng nhảy nhót trên đỉnh đầu Tạ Thiên Cách.
Nếu nó có thể phát ra âm thanh thì có lẽ bây giờ đã bắt đầu cười rồi.
Tạ Thiên Cách vẫn cầm chặt thanh đao trong tay.
Bất kể bây giờ là thứ gì đến, cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu! Vương Tiểu Tiểu đã co rúm lại trong góc văn phòng, toàn thân run rẩy, nhưng không còn ngồi xổm xuống nữa.
Vì vừa rồi đã dùng quá nhiều dị năng nên bây giờ sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, nhưng cô ta vẫn cố gắng chống đỡ đứng ở đó.
Giọng nói của cô ta run rẩy đến mức gần như không thể nghe rõ được.
"Là, số một, hoặc là số hai, có lẽ là số ba..."
"Đó là cái gì?"
Thích Vu Sơn đứng bên cạnh Vương Tiểu Tiểu, mặc dù sắc mặt cô ấy vẫn còn hơi khó coi, nhưng tinh thần đã khôi phục hơn phân nửa.
Thích Vu Sơn không hiểu lời của Vương Tiểu Tiểu.
"Là, là...
Vương Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, dường như muốn nói gì đó nhưng mãi mà không biết diễn tả thế nào.
Cuối cùng, cô ta thốt ra bốn chữ: "Nhân viên vệ sinh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận