Phim Hong Kong: Nhà Giàu Nhất Cảnh Sát, Tiền Nện Hoàng Chí Thành

Chương 176: Shirley bệnh bạch huyết đặc hiệu dược, toàn cảng sôi trào (1)

**Chương 176: Thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu của Shirley, toàn Cảng Đảo sôi trào (1)**
Lý Quang Diệu trịnh trọng gật đầu: "Không sai, đích thực là đã nghiên cứu ra, đồng thời đã tiến hành thử nghiệm lâm sàng thành công."
Nghe nói đã có thử nghiệm lâm sàng, đám người này càng thêm tin tưởng.
Bởi vì Lý Quang Diệu tuyệt đối sẽ không lừa người.
Lý trưởng quan vẫn có tiết tháo.
"Mặt khác, liên quan tới thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu, ta đã ủy thác toàn quyền cho mấy nhà bệnh viện ở Cảng Đảo, tất cả mọi người chỉ có thể chữa bệnh ở đây, như vậy có thể mang đến cho Cảng Đảo nguồn lợi lớn từ du lịch chữa bệnh, tăng thêm lượng khách du lịch cho Cảng Đảo."
Sở dĩ làm như vậy, thuần túy là vì suy nghĩ cho Cảng Đảo.
Như vậy, người khác đến chữa bệnh, có thể gián tiếp kéo theo sự phát triển du lịch của Cảng Đảo.
Các ký giả phía dưới nghe xong, liên tục gật đầu.
"Tôi cảm thấy Lý trưởng quan nói rất có lý."
"Đúng vậy, đây đích xác là một ý kiến hay, như vậy lượng khách du lịch của Cảng Đảo sẽ phát triển, có thể xúc tiến phát triển kinh tế."
"Vẫn là Lý trưởng quan suy nghĩ chu đáo."
Lại có phóng viên lên tiếng hỏi: "Lý trưởng quan, giá của thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu là bao nhiêu?"
Điều này khiến cho vô số người chú ý.
Đúng vậy, giá cả rốt cuộc là bao nhiêu.
Những năm gần đây, có không ít người vì điều trị bệnh bạch cầu mà tán gia bại sản.
Lý Quang Diệu mỉm cười, giơ một bàn tay lên: "Thuốc đặc hiệu của chúng ta, tất cả nhân dân Cảng Đảo, toàn bộ liệu trình điều trị chỉ cần năm ngàn."
Tất cả mọi người trong hội trường xôn xao.
Chỉ cần năm ngàn, vậy thực sự là quá rẻ.
So với những nơi mà một đợt trị liệu đã tốn đến mấy chục ngàn, có thể nói là quá rẻ.
Mấu chốt là thuốc đặc hiệu của Lý Quang Diệu, có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Lý Quang Diệu tiếp tục tuyên bố: "Mặt khác, chỉ cần là cảnh sát Cảng Đảo, vì cứu người khác mà hy sinh, người nhà của họ đều có thể được miễn phí."
Hắn làm cảnh sát, tự nhiên muốn có trách nhiệm với cảnh sát.
Những anh hùng khác cũng có thể được ban thưởng.
Nhân dân Cảng Đảo đều vui vẻ.
Phóng viên hiện trường cũng nhịn không được giơ ngón tay cái với Lý Quang Diệu.
Lý Quang Diệu đơn giản chính là người tốt của Cảng Đảo.
Là thần tượng trong lòng vô số người.
Bọn họ quá sùng bái Lý Quang Diệu.
Phòng cảnh vụ.
Rất nhiều cảnh sát đều thấy được tin tức, nhao nhao lộ ra vẻ kính nể, sùng bái.
"Lý trưởng quan đối với cảnh sát chúng ta quá tốt, chỉ cần là phúc lợi, tuyệt đối sẽ không quên chúng ta."
"Đúng vậy, rất thích Lý trưởng quan, tìm đâu ra trưởng quan tốt như vậy."
"Tôi cũng rất cảm tạ Lý trưởng quan, mặc dù có thể cả đời này đều không dùng đến, nhưng ít ra cũng có một sự bảo đảm."
Giờ khắc này, hình tượng của Lý Quang Diệu trong lòng cảnh đội, lại một lần nữa được nâng cao vô hạn.
Tìm đâu ra trưởng quan tốt như vậy...
Trong mấy ngày tiếp theo, truyền thông Cảng Đảo, tất cả đều đưa tin liên quan tới chủ đề thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
Vô số người bệnh mắc bệnh bạch cầu, đến bệnh viện Lý Quang Diệu chỉ định, bắt đầu tiến hành trị liệu.
Trong vòng một tháng, bệnh viện đã chữa khỏi cho rất nhiều người bệnh mắc bệnh bạch cầu.
Đồng thời, sự việc rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.
Rất nhiều truyền thông nước ngoài, cũng bắt đầu đưa tin về sự kiện này.
Vô số quốc gia cũng bắt đầu biết đến việc Cảng Đảo có thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
Có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh bạch cầu.
Không giống như trước kia, cái gọi là thuốc đặc hiệu, vẻn vẹn chỉ có thể làm dịu, đối với việc điều trị không có bất kỳ hiệu quả nào.
Có thể nói là cực kỳ vô dụng.
Mấy bệnh viện trong thành phố, chật kín người.
Những bệnh viện này đã được Lý Quang Diệu thu mua.
Vẻn vẹn dùng để điều trị bệnh bạch cầu, cùng một số bệnh nhẹ.
Đa số là chuẩn bị cho người bệnh mắc bệnh bạch cầu.
Chính là muốn kéo toàn bộ bọn họ qua.
Hắn còn xây không ít nhà trọ ở xung quanh.
Muốn đi qua chữa bệnh, dù sao cũng phải ở nhà trọ?
Vậy thì không có ý tứ, Lý Quang Diệu vẫn phải kiếm tiền.
Chỉ cần ngươi vào Cảng Đảo chữa bệnh, không cạo của ngươi một lớp dầu, đừng hòng an toàn rời khỏi đây.
Chủ trương chính là biến ngươi thành quỷ nghèo.
Lý Quang Diệu lái xe, đi qua mấy bệnh viện của mình, quan sát bốn phía.
Hai bên bệnh viện đều đậu đầy xe.
Bên trong toàn là người.
Thậm chí còn có rất nhiều người nước ngoài.
Cũng phải cảm tạ tính đặc thù của Cảng Đảo, người nước ngoài ở đây tương đối nhiều.
Khả năng tiếp nhận thông tin tương đối mạnh.
Cho nên, rất nhiều người đều biết ở đây có thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
Tự nhiên là sẽ có người tới chữa bệnh.
Không ai lại đi gây sự với tiền.
"Đinh Linh Linh..."
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lý Quang Diệu cầm điện thoại lên, Dương Kiến Hoa gọi tới.
Hắn có lẽ đã đoán được nguyên nhân.
Rất có thể liên quan đến thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
Đại lục có dân số khổng lồ như vậy, tự nhiên cũng sẽ có người mắc bệnh bạch cầu.
Bọn họ càng cần thuốc đặc hiệu hơn.
Lý Quang Diệu nhận điện thoại: "Dương cảnh quan, gọi điện cho ta có chuyện gì?"
Dương Kiến Hoa mỉm cười nói: "Ta đã đến Cảng Đảo, có một chuyện cần gặp mặt để bàn bạc, ngươi có thời gian không?"
"Đương nhiên là có thời gian, cứ đến chỗ lần trước chúng ta ăn cơm, ta sẽ đợi ngươi ở đó."
Quán cơm nhỏ.
Lý Quang Diệu đã sớm đặt trước phòng riêng.
Không bao lâu, Dương Kiến Hoa cũng tới.
Hai người ngồi trong phòng bao.
Đều không vội nói chuyện chính, ngược lại, đầu tiên gọi món.
Đợi đến khi thức ăn lên đầy đủ, hai người liền cầm đũa lên.
Lý Quang Diệu vừa ăn vừa hỏi: "Dương cảnh quan tìm ta có việc sao?"
Nhắc tới chuyện chính, Dương Kiến Hoa không do dự nữa: "Lý trưởng quan, lần này ta tìm tới ngươi, là có liên quan đến chuyện thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu, đại lục chúng ta cũng có rất nhiều người mắc bệnh bạch cầu."
Quả nhiên, là liên quan tới thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
Thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu của hắn ở Cảng Đảo, giá cả đã rất rẻ.
Chỉ có năm ngàn đô la Hồng Kông.
Nhưng đặt ở đại lục, giá cả này là rất đắt.
Rất nhiều người làm một năm, cũng chỉ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đây là mức lương bình quân.
Khái niệm lương bình quân, ai hiểu thì đều hiểu.
Cùng Mã Thủ Phú bình quân xuống, ai mà không phải là ức vạn phú ông.
Rất nhiều nơi, phỏng chừng phải tích lũy hai năm.
Bất quá còn tốt, ít nhất tân tân khổ khổ hai năm, liền có thể gom đủ tiền thuốc men.
Lý Quang Diệu mỉm cười nói: "Không có vấn đề, giá ta cho đại lục, cũng giống như nhân dân Cảng Đảo, mặc dù đắt hơn một chút, nhưng vất vả hai năm là không thành vấn đề, cũng không thể so với Cảng Đảo còn rẻ hơn được."
Có thể giống như Cảng Đảo.
Nhưng tuyệt đối không thể rẻ hơn Cảng Đảo.
Dương Kiến Hoa cũng biết điểm này, rẻ hơn Cảng Đảo thì sẽ phiền phức.
Nếu như có kẻ có tâm châm ngòi, nhân dân Cảng Đảo tuyệt đối sẽ nổi giận.
Mọi người đều là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, dựa vào cái gì lại đối xử khác biệt.
"Vậy đa tạ Lý trưởng quan."
Dương Kiến Hoa cười càng vui vẻ.
Nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành.
Cảm tạ Lý Quang Diệu đã hết sức ủng hộ.
Lý Quang Diệu lại lắc đầu: "Ta còn có một yêu cầu, đó là tại bệnh viện các tỉnh, làm một khoa chuyên môn, do người của ta tự mình phụ trách, ta cũng sợ có người trộm thuốc, bán ra nước ngoài, dù sao giá ta bán cho nước ngoài, là mười ngàn đô la."
Đây mới là Lý Quang Diệu.
Trong nước bán năm ngàn đô la Hồng Kông, nước ngoài bán mười ngàn đô la.
Không đắt.
Cũng chỉ tương đương với mấy chục ngàn đô la Hồng Kông.
Tỉ lệ 5.7 : 10.
Nếu như bị người khác bán ra ngoài, chẳng phải là lỗ lớn sao.
Cho dù là đại lục, cũng không thể lợi dụng danh nghĩa của hắn để kiếm tiền.
Cho nên hắn nhất định phải có người chuyên phụ trách.
Toàn bộ đều do tổ chức nhà máy rượu.
Không cần lo lắng bọn họ có ý đồ riêng.
Dương Kiến Hoa hiểu ý của Lý Quang Diệu.
Đại lục nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có một số quan tham ô lại, đầu cơ trục lợi thuốc đặc hiệu của Lý Quang Diệu.
Đây chính là lợi nhuận gấp mười lần, đoán chừng rất nhiều người đều không ngăn nổi.
"Không có vấn đề, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ta sẽ nói với đại lục, mỗi bệnh viện tỉnh, làm một bộ phận chuyên môn, chuyên phụ trách bệnh bạch cầu."
Dương Kiến Hoa không chút do dự đáp ứng.
Không nói là nàng, dù là những người lãnh đạo trong nước, họ cũng sẽ không từ chối.
Đây chính là thuốc đặc hiệu bệnh bạch cầu.
"Đến, ăn nhiều một chút."
"Tốt, đa tạ Lý trưởng quan."
Sau bữa tối, Lý Quang Diệu tiễn biệt Dương Kiến Hoa.
Sau đó một mình trở về.
Trong nhà, mấy phu nhân đã đợi từ lâu.
Hà Mẫn ngồi một bên tính sổ sách.
Nàng làm người phụ trách cơ quan từ thiện Hồng Tinh, chuyên làm một số sự nghiệp từ thiện.
Lý Quang Diệu đi đến bên cạnh Hà Mẫn: "Gần đây thế nào? Công việc thế nào?"
Trong lúc nói chuyện, thuận tiện ôm lấy Hà Mẫn.
Hà Mẫn tựa vào Lý Quang Diệu, chỉ vào giấy tờ nói: "Vẫn ổn, gần đây làm rất nhiều sự nghiệp từ thiện, giúp đỡ nhiều người hơn."
Nhắc đến điểm này, Hà Mẫn rất kiêu ngạo.
Nàng đã giúp đỡ rất nhiều nhân dân Cảng Đảo.
Lý Quang Diệu càng thêm kiêu ngạo: "Nhân dân Cảng Đảo sau này nhất định sẽ lấy chúng ta làm vinh, tuyệt đối là cảm động Cảng Đảo thập đại nhân vật."
Không đúng.
Nếu như đại lục cũng có tiết mục này.
Như vậy, hắn khẳng định là người đứng đầu trong danh sách cảm động đại lục thập đại nhân vật, không có người thứ hai.
Hắn đã có rất nhiều cống hiến to lớn cho quốc gia.
"Năm nay ta phê duyệt thêm hai trăm triệu, tiếp tục làm sự nghiệp từ thiện, muốn để cho càng nhiều cư dân Cảng Đảo, có một cuộc sống thoải mái."
Lý Quang Diệu hào phóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận