Phim Hong Kong: Nhà Giàu Nhất Cảnh Sát, Tiền Nện Hoàng Chí Thành

Chương 102: Lý trưởng quan đập mới quỷ lão cảnh ti

**Chương 102: Lý trưởng quan chấn chỉnh quỷ lão ở cảnh ty mới**
Vài ngày sau.
Lý Quang Diệu thăng chức, tăng lương.
Được điều đến Trung Khu, đảm nhiệm chức chủ quản tổ Phản Hắc.
Lôi Mông nhận được tin tức, cả người đều ngây ra.
Sao lại có thể an bài đến Trung Khu.
Xin nhờ, Lý Quang Diệu chính là tướng tài đắc lực của hắn, bao năm qua đã phá được nhiều đại án.
Hắn vẫn muốn, chỉ cần Lý Quang Diệu cố gắng thêm chút nữa, hắn liền có thể mượn cơ hội này, trở thành trợ lý trưởng phòng.
Kết quả cấp trên trực tiếp rút củi đáy nồi.
Đem Lý Quang Diệu an bài đến đồn cảnh sát Trung Khu, đặt dưới trướng đám quỷ lão khác.
Như vậy sau này Lý Quang Diệu có thăng chức tăng lương, công lao cũng là của đám quỷ lão kia, chẳng liên quan một xu nào đến hắn.
Nghĩ vậy Lôi Mông liền rất phẫn nộ.
Lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Quỷ Lão trưởng phòng.
Ba giây sau.
"Dạ dạ dạ, tôi nhất định cố gắng."
Lôi Mông cúi đầu khom lưng, nhận sợ.
Không có cách nào, quỷ lão trưởng phòng mới là lãnh đạo, hắn suy cho cùng chỉ là thự trưởng tổng khu đồn cảnh sát, không có gì so sánh được.
Cuối cùng đành thỏa hiệp, mặc cho Lý Quang Diệu bay cao bay xa.
Ngay tại lúc phân biệt.
Lôi Mông mặt mũi tràn đầy lưu luyến không rời: "Lý Quang Diệu, đến đồn cảnh sát Trung Khu, cậu phải càng cố gắng hơn, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng."
Lý Quang Diệu lập tức cúi chào: "Tôi vĩnh viễn sẽ không quên sự ủng hộ của trưởng quan."
Thật sự là hắn rất cảm tạ Lôi Mông.
Nếu không phải Lôi Mông ra sức ủng hộ, lại thêm các lão đại người Hoa khác, hắn không thể nào lên làm cảnh ti.
Cách lúc hắn tốt nghiệp mới vừa vặn một năm.
Đổng Phiếu đứng ở bên cạnh, cũng lưu luyến không rời, trong lòng còn có một tia hâm mộ.
Lý Quang Diệu so với hắn còn trẻ hơn.
Hiện tại cũng như hắn, đều là cảnh ti.
Tốc độ thăng chức tăng lương này quá nhanh.
Trần Gia Câu, Chu Tinh Tinh, Mã Quân bọn người, toàn bộ đều lưu luyến không rời.
Lần này Lý Quang Diệu điều nhiệm, cấp trên chỉ điều một mình Lý Quang Diệu, không thể mang theo những người khác.
Lý Quang Diệu đương nhiên sẽ không quá xoắn xuýt.
Nếu đám quỷ lão khinh người quá đáng, vậy cũng đừng trách hắn tiếp tục gây sự.
"Các vị, chúng ta ‘sơn thủy hữu tương phùng’ (còn có ngày gặp lại), ngày sau gặp lại."
Lý Quang Diệu hai tay ôm quyền, cáo biệt đám người.
Quay người lên xe sang trọng của mình, lái xe rời đi.
Đám người nhìn bóng lưng Lý Quang Diệu rời đi, trong lòng vẫn là khó chịu.......
Trung Khu, tổ Phản Hắc.
"Các ngươi nghe nói không? Lý trưởng quan muốn tới chỗ chúng ta đảm nhiệm chủ quản."
"Thật hay giả? Sao tôi không biết? Đây chính là đại sự nha, Lý trưởng quan vậy mà lại đến."
"Đúng vậy a, Lý Quang Diệu không chỉ có tiền, mà còn đối với thủ hạ đặc biệt tốt, không nghĩ tới Lý trưởng quan sẽ đến, quá tốt rồi."
Tuyệt đại đa số thành viên tổ Phản Hắc, đều bức thiết hi vọng Lý Quang Diệu đến.
Bởi vì Lý Quang Diệu quá ưu tú.
Đi theo Lý Quang Diệu, liền có thể thăng chức tăng lương.
Ai mà không muốn thăng chức tăng lương.
Duy chỉ có Long cảnh quan, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Hắn lần trước bị giáng chức, sau một phen cố gắng, thật vất vả mới trở lại làm thanh tra.
Kết quả chuỗi ngày tốt đẹp này chẳng được bao lâu, liền gặp phải ‘sét đánh giữa trời quang’.
Lý Quang Diệu sẽ làm chủ quản tổ Phản Hắc.
Vậy không phải là cấp trên của hắn sao.
Thật chẳng có chuỗi ngày tốt đẹp nào.
Rốt cục, trong sự nhiệt tình chờ mong của tất cả thành viên tổ Phản Hắc, Lý Quang Diệu đã tới.
Nam nhân như gió đó đã đến.
"Mau nhìn, là Lý trưởng quan."
Vô số cảnh sát tất cả đều kích động.
Thẳng đến khi Lý Quang Diệu tới gần, tất cả cảnh sát nhao nhao cúi chào.
"Gặp qua Lý trưởng quan."
Bọn hắn là thật tâm tán thành Lý Quang Diệu.
Dù là Long cảnh quan, trong lòng rất không hài lòng, đều không thể không cúi chào Lý Quang Diệu.
Thực sự không thể đắc tội Lý Quang Diệu.
Lý Quang Diệu hài lòng gật đầu: "Mọi người trở lại cương vị công tác của mình đi, tôi ở tổ Phản Hắc đợi mọi người."
Tất cả mọi người nhao nhao rời đi.
Tổ Phản Hắc thì trở lại cương vị của mình, kiên nhẫn chờ đợi Lý Quang Diệu.
Mỗi người trong ánh mắt đều mang theo tha thiết.
Bọn hắn quá muốn cùng Lý Quang Diệu cùng nhau tiến bộ.
Lý Quang Diệu tiến vào tổ Phản Hắc, đang muốn nói chuyện, liền thấy thân ảnh quen thuộc.
Long cảnh quan.
Biểu đệ của Hoàng Chí Thành.
Trước đó từng có thù với hắn.
Hay cho Long cảnh quan, vậy mà cũng ở tổ Phản Hắc.
Long cảnh quan xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Lý Quang Diệu.
Nam nhân mà hắn đã từng xem thường, giờ đã đi trước mặt hắn.
Lập tức vượt qua hắn một cấp bậc lớn.
Cảnh ti và thanh tra.
Lý Quang Diệu thu hồi ánh mắt, hắn đã không còn để Long cảnh quan trong mắt.
Hai bên tuyệt đối không cùng một cấp bậc.
"Mọi người tan họp đi, ai về việc nấy."
Đuổi đám người đi.
Lý Quang Diệu đi vào phòng làm việc của mình, vểnh chân bắt chéo.
Hiện tại hắn đã là cảnh ti, nhất định phải hưởng thụ một chút.......
Thoáng chớp mắt, vài ngày trôi qua.
Lý Quang Diệu đã thích ứng với cuộc sống ở Trung Khu, đồng thời làm quen với các thành viên tổ Phản Hắc.
Còn hiểu rõ hơn về cơ cấu của đồn cảnh sát Trung Khu.
Đúng là hang ổ của quỷ lão.
Từ thự trưởng, phó thự trưởng, rồi đến chủ quản tổ trọng án, phó chủ quản, phó chủ quản tổ Phản Hắc, tất cả đều là người của đám quỷ lão.
Chỉ có một mình hắn là chủ quản thuộc phe phái người Hoa.
Khó trách lại điều hắn đến đây.
Đây chính là muốn đè hắn ch·ế·t, không có bất kỳ không gian phát triển nào.
Bất quá đáng tiếc, phá được án thì vẫn cứ phá.
Công lao cũng là mình thu vào tay.
Về sau phá án, hắn không cần chia công lao cho lãnh đạo, trực tiếp tìm Lạc Tuệ Trân, đưa tin cho mình.
Sáng sớm hôm đó, Lý Quang Diệu ngồi ở văn phòng, nhàn nhã xem TV.
Gần đây không có vụ án lớn nào.
Một chút án nhỏ, giao cho những người khác.
Xã đoàn cũng sóng yên biển lặng, không cần hắn nhúng tay.
Cuộc sống như vậy rất khiến người ta hưởng thụ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã.
Lý Quang Diệu chau mày, đi ra khỏi văn phòng.
Liền thấy một gã quỷ lão, đang ở phòng làm việc của tổ Phản Hắc gào thét.
Hắn nhận ra người này, chủ quản tổ trọng án.
Cũng là cấp bậc cảnh ti.
"Các ngươi xem các ngươi đi? Chút chuyện này đều không làm tốt, còn liên lụy đến tổ trọng án chúng ta."
Bảo La gào thét, quát mắng thành viên tổ Phản Hắc.
Thành viên tổ Phản Hắc căn bản không dám nói chuyện.
Chỉ có thể cúi đầu, mặc cho Bảo La mắng, sợ sẽ khiến Bảo La bất mãn.
Lý Quang Diệu nắm lấy một thành viên tổ trọng án bên cạnh, kéo đến phòng làm việc của mình: "Chuyện này là thế nào?"
Hắn chuẩn bị hỏi trước xem cụ thể là chuyện gì.
Nếu là tổ Phản Hắc sai, vậy thì hắn sẽ dập tắt cơn giận này.
Nhưng nếu là tổ trọng án sai, Bảo La dám mắng người của hắn như vậy, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Cảnh sát vội vàng nói: "Hình như là hôm qua không cẩn thận đụng vào người mà bọn họ bắt, tổ trọng án Bảo La chủ quản, thường xuyên đổ tội, hôm qua bắt người thất bại, liền đổ tội cho chúng ta."
"A......"
Lý Quang Diệu nghe xong liền hiểu.
Rõ rồi, đây là muốn đổ tội.
Chắc là muốn thử xem bảo kiếm của hắn có sắc bén không.
Vậy thì không còn cách nào, hắn chỉ có thể cho Bảo La thấy, bảo kiếm của hắn có sắc bén hay không.
Lý Quang Diệu đi thẳng tới bên cạnh Bảo La, trở tay tát một cái.
Hắn hiện tại vô cùng thoải mái, ngông cuồng.
Quỷ lão đã không còn để vào mắt.
Đừng nói là chủ quản tổ trọng án nhỏ bé, cho dù là Tổng đốc, Lý Quang Diệu cũng không sợ chút nào.
Dám phách lối với hắn, vậy thì g·iết c·hết.
Bốp......
Một tiếng tát thanh thúy vang dội.
Bảo La chính mình cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn thế mà bị Lý Quang Diệu đánh.
Hơn nữa còn là một cái tát.
Tất cả thành viên khác của tổ Phản Hắc đều đờ đẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận