Phim Hong Kong: Nhà Giàu Nhất Cảnh Sát, Tiền Nện Hoàng Chí Thành

Chương 2: Hoàng Chí Thành để cho ta làm nằm vùng, lăn (2)

Chương 2: Hoàng Chí Thành muốn ta làm nội ứng, cút!(2)
Đêm xuống, khách sạn.
Lý Quang Diệu vung tiền như rác, mời tất cả bạn học ăn uống linh đình tại tửu điếm.
Hắn có tiền, chính là tùy hứng.
Chỉ khổ cho John, trò chơi "thợ mỏ hoàng kim" đào mỏ, đều là John đào từ mỏ đất nền tảng lập quốc.
Vốn đã là một quốc gia nhỏ tài nguyên khan hiếm, lại còn bị trò chơi đào quáng, càng thêm nghèo khó.
Cùng lúc đó, trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh.
Hoàng Chí Thành lái xe, đi tới trường học, tiến vào văn phòng của thầy tổng giám thị vẫn còn đang làm thêm giờ.
Vừa đẩy cửa vào liền dang rộng hai tay, cười nói: "Triệu chủ nhiệm, ta tới rồi."
Triệu chủ nhiệm ngẩng đầu, đẩy gọng kính.
Biểu cảm trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Lại là hắn, đến tìm nội ứng.
Hắn nơi này nhân viên cảnh sát ưu tú, đều bị Hoàng Chí Thành an bài đi làm nội ứng.
"Ngươi tại sao lại tới? Không phải là muốn tìm nội ứng đó chứ." Triệu chủ nhiệm bất mãn nói.
Đó cũng đều là học sinh ưu tú nhất của hắn nha.
Nếu không phải Hoàng Chí Thành có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã là Tổng thanh tra, hắn thật sự không muốn giúp Hoàng Chí Thành.
Hoàng Chí Thành cũng biết mình không được chào đón, vội vàng mỉm cười: "Triệu chủ nhiệm, chúng ta là bạn tốt của nhau, ta muốn nhờ ngươi giúp một chút."
Lời còn chưa dứt, liền bị Triệu chủ nhiệm ngắt lời: "Ta biết, muốn tìm học sinh làm nằm vùng."
Đây không phải lần đầu tiên.
"Vẫn là ngươi hiểu ta nhất." Hoàng Chí Thành ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói: "Ta nghe nói, có một học viên mới, các phương diện đều rất ưu tú, còn thu hoạch được bạc địch thưởng, Tiết Phú Bôi."
Hắn thật sự rất cần Lý Quang Diệu.
Hoàn toàn có thể cài vào nội bộ địch nhân, cung cấp tình báo cho hắn, giúp hắn thăng chức tăng lương.
Còn về tiền đồ và tương lai của Lý Quang Diệu, thì có liên quan gì đến hắn.
May mà Lý Quang Diệu không ở đây, nếu không chắc chắn tát cho một cái.
Đánh Hoàng Chí Thành kêu ngao ngao.
Còn muốn để hắn đi làm nội ứng.
Ai mà không biết nội ứng của Hoàng Chí Thành, ba năm lại ba năm, kết quả vẫn là nội ứng.
Cuối cùng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Triệu chủ nhiệm nghe xong kinh hô: "Cái gì? Đây chính là học sinh tốt nhất của ta, cũng là học sinh ưu tú nhất, tình như thủ túc."
"Cho nên ngươi có yêu cầu gì?" Hoàng Chí Thành trợn trắng mắt nói.
Hắn rất hiểu Triệu chủ nhiệm, bạn tốt của mình.
Đừng nhìn bề ngoài đối với hắn rất ghét bỏ, mặt mày tràn đầy không kiên nhẫn.
Nhưng trước kia vẫn luôn giúp hắn rất nhiều lần.
"Phải thêm thẻ đánh bạc."
Triệu chủ nhiệm cắn răng, chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
Hoàng Chí Thành ngồi trên ghế, suýt chút nữa ngã nhào.
Cho dù hắn hiểu rất rõ Triệu chủ nhiệm, cũng không nghĩ tới Triệu chủ nhiệm lại không biết xấu hổ như vậy.
Còn phải thêm thẻ đánh bạc.
Cái gì mà thẻ đánh bạc.
Không phải là muốn hắn đưa tiền đó chứ.
Hắn là một con quỷ nghèo nha.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Phố Bát Lan mới có mấy cô em người nước ngoài."
Lời nói của Triệu chủ nhiệm khiến Hoàng Chí Thành hiểu rõ.
Muốn học viên ưu tú làm nằm vùng, vậy thì phải có chút bỏ ra.
Thế nhưng là những cô em người nước ngoài kia giá cả rất đắt.
Bất quá vì để bản thân thăng chức tăng lương, Hoàng Chí Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã biết, chỉ cần làm xong việc, ta lập tức dẫn ngươi đi."
Triệu chủ nhiệm lúc này mới lộ ra biểu cảm đắc ý.
Hắn chỉ cần bồi dưỡng người cho tốt, còn lại, không có quan hệ gì với hắn.
Vô luận Lý Quang Diệu được an bài đến đơn vị nào, hắn đều không để ý.
Dù là rất khinh bỉ Hoàng Chí Thành, nhưng dù sao cũng là hảo huynh đệ của mình, hắn khẳng định phải giúp Hoàng Chí Thành.
"Đa tạ."
Hoàng Chí Thành cố ý hài lòng rời đi.
Hắn đã tưởng tượng đến việc, lợi dụng rất nhiều nội ứng, thu hoạch càng nhiều tình báo, từ đó thăng chức tăng lương.
Lên làm lão đại cảnh đội, đi đến đỉnh cao nhân sinh.......
Ngày kế tiếp.
Lý Quang Diệu sau khi rời giường, vặn vẹo eo cổ, sau đó nhanh chóng rửa mặt.
Cuộc sống trường cảnh sát lâu dài, khiến hắn dưỡng thành thói quen tốt đẹp.
Mỗi ngày sáng sớm, trước giờ sẽ không ngủ nướng.
Nếu không làm sao có thể thu hoạch được bạc địch thưởng cùng Tiết Phú Bôi, hai giải thưởng quan trọng.
Rửa mặt xong, ở cổng ló ra một cái đầu.
"Lý Quang Diệu, chủ nhiệm tìm ngươi."
"Tốt, lập tức tới." Lý Quang Diệu thuận miệng đáp lại.
Hắn cũng không hỏi chủ nhiệm tìm hắn làm gì.
Đoán cũng có thể đoán được.
Học sinh ưu tú như hắn, còn chưa ra trường, đã bị cảnh đội các khu dự định.
Chủ nhiệm tìm hắn khẳng định là phân công hắn.
Lý Quang Diệu mặc cảnh phục học nghề, đi vào cửa phòng làm việc của chủ nhiệm, gõ cửa trước.
Thân là nhân viên cảnh sát, cần tính kỷ luật.
Trừ phi có một ngày hắn trở thành lão đại cảnh đội.
"Mời vào."
Lý Quang Diệu đẩy cửa vào, nghiêm, cúi chào.
"Báo cáo, cảnh sát học nghề số hiệu 12138, gặp qua thầy chủ nhiệm."
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Hoàng Chí Thành ngồi bên cạnh Triệu chủ nhiệm.
Khuôn mặt đáng ghét này, nhìn rất quen mắt.
Hắn lại nghĩ tới lúc mới nhập học, Hoàng Chí Thành đi tới trường học, ngày thứ hai liền có người đánh nhau bị khai trừ.
Lý Quang Diệu nhanh nhạy ý thức được, Hoàng Chí Thành đây là nhắm trúng hắn, muốn hắn đi làm nội ứng.
Ba năm lại ba năm, thật sự cho rằng hắn ngốc.
Hắn chỉ muốn đưa cho Hoàng Chí Thành một chữ.
Cút.
Triệu chủ nhiệm nhìn thoáng qua Hoàng Chí Thành bên cạnh.
Hoàng Chí Thành hiểu ý, bắt chéo hai chân, cố ý lộ ra chân không mang tất, sau đó dò hỏi.
"Cảnh sát học nghề 12138, trước khi đến đây, ngươi có phát hiện ra điều gì dị thường không."
Cái gì mà dị thường, hắn không có phát hiện.
Lý Quang Diệu hiểu rất rõ mánh khóe của Hoàng Chí Thành.
'Vô gian đạo' hắn không phải chưa từng xem qua.
"Lãnh đạo, có phải ngài làm rơi đồ vật gì không? Tiền hay là di động, có quan trọng hay không, quan trọng thì mau chóng báo cảnh sát." Lý Quang Diệu nghiêm trang nói nhảm.
Muốn lừa hắn làm nằm vùng, tuyệt đối không có khả năng.
Hoàng Chí Thành suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Xin nhờ, bọn hắn chính là cảnh sát nha.
Đây thật sự là học viên tốt nhất năm nay sao?
Không phải là tứ chi phát triển, đầu óc ngu si đó chứ.
Hoàng Chí Thành không nhịn được nhìn Triệu chủ nhiệm bên cạnh, ánh mắt giao lưu.
Ngươi cho ta loại học sinh này?
Triệu chủ nhiệm cũng mặt mày mờ mịt.
Không nên nha, trong ấn tượng của hắn, Lý Quang Diệu, các phương diện đều rất thông minh.
Dù sao trường cảnh sát ngoại trừ học tập chiến đấu, súng ống, còn có các loại tri thức, dù sao cảnh sát cũng cần phá án.
Chẳng lẽ Lý Quang Diệu biết mục đích của bọn họ.
Triệu chủ nhiệm trong lòng không khỏi suy đoán như vậy.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Sau đó liền nhỏ giọng nói: "Hắn có lẽ đoán được mục đích của chúng ta."
Lý Quang Diệu: "......"
Triệu chủ nhiệm cũng là người thông minh nha.
( Sách mới ngày đầu tiên, tiếp tục quỳ cầu các vị đại ca ủng hộ hoa tươi, đánh giá phiếu. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận