Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
C70
C70C70
chương 70: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Hoa Phong bị té xuống khỏi giường, lúc này đang cố gắng bò dậy, mới bò lên được một nửa mà đã khiến tấm ga nhiễm đầy máu tươi.
Hai ngón tay thối rữa mọc ra từ ngón tay của hắn, hắn đau đến mất dần ý thức, thở hổn hển liên tục.
Hắn cắn môi, quay đầu lại một cách cứng ngắc.
Trong mạch máu ở cổ hắn có ngón tay mọc dọc lên, nó cứng ngắc căng chặt chỗ đó, điều này làm cho hắn có chút biến dạng khi nghiêng đầu, càng rõ hơn khi tròng mắt đảo về phía sau để xem.
Hắn nhìn thấy một đóa hoa đỏ máu đang nở rộ mạnh mẽ trong đại sảnh u ám.
Những đóa hoa đỏ tươi này sinh ra tại nơi u tối, chúng xuyên thủng bóng đêm rồi lại hòa vào bóng đêm, lần lượt nở rộ trên đầu ngón tay, cổ tay, trán và khóe mắt của thiếu niên, từ từ bao phủ lấy cậu.
Thiếu niên nằm im, hệt như không còn thở.
Cảnh tượng đẹp de quỷ dị này khiến Hoa Phong nhất thời quên mất đau đớn. Ninh Trường Phong không biết phải làm sao với những đóa hoa kỳ dị trên người Ninh Túc, ngay cả chạm vào một chút hắn cũng không dám, bởi vì hắn sợ cậu đau.
Hắn nóng nảy không thôi, bất lực vì bản thân không làm gì được.
Đúng lúc này lại trông thấy Hoa Phong đang khó khăn bò lên giường, hắn muốn kiếm chút gì đó để làm cho giải tỏa cơn lo lắng, vì vậy hắn tiến tới đỡ Hoa Phong lên giường.
Toàn bộ đại sảnh bị nhấn chìm trong tiếng hét đau đớn, thảm thiết, rên rỉ, xé rách cuống họng, cùng với tiếng xô xát va chạm mạnh.
Những dây leo khủng bố dị hợm mọc ra từ cơ thể người, đung đưa giữa không trung như những xúc tua.
Dưới ánh nến mờ mịt và ánh trăng đáng thương, các chất lỏng dính nhớp đủ màu sắc từ từ chảy xuống, trong không khí ngập tràn một mùi hôi tanh nồng nhức mũi.
Trong số những thứ quái đản này có một thiếu niên đang nằm lặng yên trên giường, toàn thân mọc đầy những đóa hoa đỏ ngầu.
Người còn lại thì quần quại nằm trên giường, dưới ngón tay mọc tầng tầng lớp lớp ngón tay người, ngón tay xám tím thò ra ngoài da, dính máu đỏ tươi sền sệt, nhìn thấy mà rợn người.
“Cậu không sao chứ?” Ninh Trường Phong hỏi.
Hoa Phong nở nụ cười yếu ớt với hắn.
“Đây thì tính... Tính là gì... Anh... Không biết... Ở gia tộc Dã Nam... Tay anh trai tôi còn... Đâm thủng lồng ngực tôi...” Ninh Trường Phong sửng sốt.
Trước kia Hoa Phong rất tự kỷ, còn trông có vẻ yếu đuối, nhưng không ngờ lúc này lại có thể trả lời câu hỏi của Ninh Trường Phong với một nụ Cười.
“Tôi không sao... Ninh Túc cũng sẽ không sao hết.” Hắn khẽ quay cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn những người còn lại trong đại sảnh, “Tất cả đều... Sẽ ổn thôi... Cực khổ... Kiên...”
Hắn đã nói không nên lời nữa.
Nhưng Ninh Trường Phong biết hắn muốn nói gì.
Mỗi người hầu hoa ở đây đều là những người từng trải qua bao gian khó khổ sở, điều này đã khiến tâm hồn của họ trở nên mạnh mẽ hơn, đây cũng là một trong những điều kiện để tuyển chọn người hầu hoa. Trong đó bao gồm cả Ninh Túc.
Thế nhưng sắc mặt Ninh Trường Phong lại càng xấu hơn.
“Bọn họ trải qua gian khổ, kiên trì, tự mình vươn lên, để rồi bị hành hạ như vậy sao?” Hắn tức giận đến tột cùng, “Đây là đạo lý gì chứ!”
Ở quận Phù Nhân xinh đẹp và yên bình, mỗi ngày trong kỳ đón thần đầu tràn ngập tiếng cười hân hoan, vừa ca hát vừa nhảy múa.
Hàng ngày người dân đều cầu nguyện trước điện thờ Thần Hoa, coi người hầu hoa như một sự tồn tại cao quý thiêng liêng. Mà những người hầu hoa đó lại bị trao đổi mua bán, hàng đêm bị tra tấn ở trong chính điện thờ mà họ đang quỳ lạy đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thậm chí có đôi khi những người hầu hoa còn không thể hét lên, bởi vì cổ họng của họ đã bị nứt toạc bởi hoa thánh.
Không có điều gì nực cười hơn điều này.
Tiếng la hét kéo dài cho đến tầm hai ba giờ đêm, rồi từ từ trở nên nhỏ dần.
Khoảng thời gian đen tối nhất trong đêm đã trôi qua, hoa thánh cũng dần trở nên yen tĩnh.
Những sợi dây leo mọc ra khỏi cơ thể cũng rụt trở lại vào trong cơ thể, chỉ để lại một chất lỏng nhớp nháp tanh tưởi và lạnh lẽo, cùng với tiếng rên rỉ vang vọng khắp đại sảnh.
Những đóa hoa trên người Ninh Túc cũng không thấy đâu.
Ninh Trường Phong lo lắng kiểm tra thân thể cậu một lượt, sau khi không tìm thấy bất cứ vết thương nào, mới mệt lả ngồi bệt xuống ghế, vừa đưa tay lên lau một cái lại phát hiện trên trán đều là mồ hôi.
Ninh Trường Phong cười khổ một tiếng.
Hắn phiêu bạt hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày chật vật đến vậy.
Sáng hôm sau, những người mặc đồ trắng lại tới khiêng hai thi thể đi. Hoa Phong nói họ đều là những người kiên cường, nhưng dù kiên cường đến đâu thì họ cũng chỉ là con người, đối mặt với nỗi đau và sự tàn phá mà cơ thể loài người khó có thể chịu đựng nổi thì tử vong là điều không thể tránh khỏi. Bốn người hầu hoa trồng hoa thánh vào hôm qua, đến sáng nay cũng chỉ có hai người đi ra.
Bạn đồng hành của Giả Thần Thăng không thấy ra, còn Đổng Hỉ thì sống sót trở về.
Đới Đông ở trong phòng đen sửa lại dây leo mọc sai cũng đã được thả ra, vẻ mặt Giả Thần thăng uể oải đứng đó nói chuyện với hắn.
Tô Vãng Sinh và Hoa Phong đã hồi phục rất tốt, họ đã vượt qua giai đoạn trồng hoa thánh đau đớn nhất, cũng như vượt qua đêm đầu tiên khi hoa thánh hoạt động, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, trái tim bị treo lơ lửng cuối cùng cũng đáp xuống, trong lòng cũng thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Về phần Ninh Túc, cậu cầm một bịch khô bò, đi ngang qua lối đi giữa hai chiếc giường, dọc đường để lại một mùi thơm mặn mặn thoang thoảng chọc người thèm chơi, cậu ngồi dưới khung cửa sổ nhỏ, vừa nhai khô bò vừa chậm rãi quan sát người mặc đồ trắng đang quét dọn đại sảnh.
Chúc Song Song nói: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy cực kỳ, hmmm, có sức sống nhỉ?”
“Ừm.” Trái tim cha già của Ninh Trường Phong rốt cuộc cũng giãn ra. Ninh Túc khác với những người hầu hoa phờ phạc này, mặc dù sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, nhưng chẳng hiểu sao lại làm người khác cảm thấy tràn đầy sức sống, năng lượng chết chóc hơi đờ đẫn trên người cậu trước đó cũng không còn thấy đâu.
Ninh Trường Phong di tới, đưa cho cậu một ly nước thánh, sợ cậu bị nghẹn. Không lâu sau những người chơi khác cũng tự giác đi tới đây.
“Đây là phó bản chết tiệt gì vậy!” Sau một đêm kinh hoàng, Giả Thần Thăng cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi thề, “Hoa thánh cái mẹ gì chớ, đây rõ ràng là địa ngục!”
Vừa nói xong, dưới sự chỉ dẫn từ mùi thơm của khô bò, hắn nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc lại cho hắn một cái “OK”.
Giả Thần Thăng: “...”
Đừng có OK nữa, cho miếng khô bò ăn đi.
Đã lâu rồi không có thịt ăn, không biết nhãi con này lấy thịt từ đâu ra. Hắn nói một cách cứng nhắc: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách nhìn thấy thần rời khỏi đây.”
Trong khi Ninh Túc ăn khô bò như một chú sóc nhỏ dưới từng đợt tiếng bụng réo, một số người chơi lại bắt đầu trao đổi thông tin.
Đới Đông từ nãy đến giờ đều im lặng chợt nói: “Hoa thánh là mọc trong cơ thể của chúng ta, vậy sau cùng chúng ta và nó sẽ biến thành cái gì?” Ninh Túc vừa nhai bò khô cay cay vừa nhìn hắn.
Cái hôm hắn phát hiện hoa thánh mọc ra cánh tay của Tưởng Anh, sau đó bị người mặc đồ trắng đưa vào trong điện thờ Thần Hoa, bị mang đi khi tỉnh thần đang trên bờ vực sắp phát điên.
Lúc này trông hắn có vẻ suy yếu, nhưng sự điên cuồng trong mắt đã biến mất, trở nên thật tĩnh lặng. “Ngay từ đầu chúng ta không biết hoa thánh sẽ phát triển trong cơ thể của chúng ta” Hắn nói, “Đến khi nhìn thấy hoa thánh mọc ra khổi cơ thể, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể sống sót sau khi hoa thánh được gieo xong hay không.”
Ninh Túc chớp mắt, nhìn thấy luồng khí chết chóc trên người hắn, không phải là chết thật, mà là chết trong lòng, hắn không còn muốn sống nữa.
Hệt như Mạnh Lâm Gia vậy.
Ninh Túc đưa cho hắn một miếng khô bò, nhưng hắn không nhận, bị Phương Kỳ lật đật giành lấy.
Đới Đông tiếp tục nói: “Hoa thánh càng dài càng lớn, có khi nào cuối cùng sẽ căng nứt cơ thể của chúng ta hay không? Cơ thể của chúng ta sẽ bị chia năm xẻ bảy?”
“Cơ thể chúng ta còn có thể trở thành chất dinh dưỡng của chúng, bị chúng hấp thụ nuốt chứng, sau cùng chỉ còn lại vài khối thịt không trọn vẹn.”
Chúc Song Song đột nhiên nói: “Theo mọi người, có khi nào anh trai của Hoa Phong và hoa thánh đó cũng là như vậy hay không?”
“Thật ra hoa thánh đó được anh trai Hoa Phong nuôi dưỡng trong cơ thể, sau này hoa thánh lớn lên, đã coi anh tra Hoa Phong như chất dinh dưỡng mà cắn nuốt anh ta, cuối cùng chỉ còn lại một bàn tay.”
Suy đoán này khiến người ta nổi hết da gà da vịt.
Ban đẩu hoa thánh ở trong cơ thể người, cơ thể người biến thành phân bón cho hoa thánh, sau cùng bị hoa thánh hấp thụ, chỉ hoạt động vào ban đêm, phần cơ thể người không tiêu hóa được sẽ lòi ra khỏi hoa thánh?
Sắc mặt một số người chơi nặng trñu, thật là một kết cục đáng sợ. “Chúng ta phải mau chóng tìm cách nhìn thấy thần.”
Hiện tại cách nhìn thấy thần có chút xa tầm tay, chẳng ai biết bọn họ có còn sống đến lễ tế Thần Hoa hay không. Vì vậy chỉ có thể cố gắng tìm cách nhìn thấy thần càng sớm càng tốt.
Buổi sáng, lại có một người đứng đầu gia tộc khác dẫn theo một nhóm người hầu hoa tới.
Ngoài những người mới đến, chưa tính những người đã chết khi trồng hoa thánh, thì hiện tại trong điện thờ Thần Hoa có tổng cộng 12 người chơi.
Trong lúc Thánh Nữ cho nhóm người mới trồng hoa, Ninh Túc lại lén đến chỗ tượng thần, chuẩn bị tham gia hoạt động tế bái.
Hôm nay cậu đến sớm, Thánh Nữ còn chưa xuất hiện mà tín đồ bên ngoài điện thờ đã lắng lặng quỳ dưới đó.
Sau khi Ninh Túc trèo lên lòng bàn tay của tượng thần, cậu đặt lên đầu ngón tay ngài một đoá hoa bốn cánh đỏ thắm, cậu khẽ nói: “Đây là đóa hoa mọc ra từ cơ thể tôi ngày hôm qua, tôi đã lén bứt nó xuống.”
Đóa hoa đầu tiên mọc trên đầu ngón tay cậu là đóa hoa bốn cánh đỏ rực. Những đóa còn lại đều chỉ có ba cánh, vì vậy cậu nhân lúc không ai chú ý mà hái nó xuống, vẫn luôn giữ nó trong lòng bàn tay của mình. “Tặng cho ngài.” Thiếu niên đứng trên lòng bàn tay của tượng thần, nhìn khuôn mặt của ngài, nói với ngài bằng đôi mắt sáng tỏ lấp lánh.
Tượng thần không có phản ứng.
Không phản ứng, Ninh Túc cứ nhìn chằm chằm vào ngài, cố gắng nhìn rõ mặt ngài trong mông lung.
Sự xuất hiện của Thánh Nữ cũng không làm gián đoạn cái nhìn đăm đăm của cậu.
Cậu lại nằm lên lòng bàn tay của ngài như hôm qua, nhìn khuôn mặt của ngài, hát thánh ca.
Cậu hát mãi cho đến khi trái tim nóng ran, trái tim như bị một năng lượng nặng nề nào đó tác động mà nảy lên.
Cứ như vậy, trong khi những người chơi khác ngày càng căng thẳng, thì Ninh Túc mỗi ngày đều làm cá mặn đi theo thảo luận một chút, vừa đến chiều lại bí mật chạy đến lòng bàn tay tượng thần tham gia hoạt động tế bái.
Họ không cho cậu tham gia, vậy cậu sẽ lén ở lòng bàn tay tượng thần tế bái.
Cậu nằm trên lòng bàn tay ngài, hát bài hát ca ngợi ngài hết lần này đến lần khác, cuối cùng để lại một đóa hoa bốn cánh màu huyết dụ mọc trên đầu ngón tay cậu vào tối qua, trong lúc đám đông cầu nguyện, cậu nhảy xuống khỏi lòng bàn tay tượng thần rồi biến mất ở hành lang âm u.
Vào cái đêm mà Ninh Túc đã dâng đóa hoa đỏ tươi thứ tư cho tượng thần, các người chơi đều vô cùng phiền muộn, sự lo âu cất giấu trong lòng đều sắp bùng phát. Bốn ngày trôi qua mà bọn họ vẫn không có tiến triển gì cả.
Không tính những người chơi đã chết ở điện thờ Thần Hoa, lúc này bọn họ có tổng cộng 15 người chơi đang ở trong điện thờ.
Lễ hội Thần Hoa ngày càng đến gần, người chơi ở chỗ ông chủ Tề hẳn là không còn bao nhiêu nữa.
Một trăm người chơi tham gia vào phó bản, vậy mà chỉ còn chưa tới 20 người trước lễ hội Thần Hoa.
Đến trưa mai, sẽ có vài người chơi phải trồng hoa thánh, Ninh Trường Phong và Chúc Song Song cũng nằm trong số đó.
Một số người chơi thì im lặng ngồi trên giường, còn một số thì đứng ở bên giường lo lắng.
Sau khi Ninh Túc đắp chăn xong, cậu trông thấy Chúc Song Song đang cạy từng ngón tay, ngón tay đều bị cạy bay một lớp da mà cô vẫn không hề hay biết.
Ninh Túc mở miệng nói gì đó.
Song lại không có âm thanh nào phát ra.
Ninh Túc “ò” một tiếng, cậu nghĩ nghĩ, nói với Chúc Song Song: “Nơi thần sinh ra.”
“Gì cơ?” Chúc Song Song kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghe rõ cậu vừa nói cái gì.
Ninh Túc: “Nơi thần sinh ra.” Dựa theo nguyên tắc chuyện quan trọng nói ba lần, cậu lặp lại thêm lần nữa: “Nơi thần sinh ra.”
Chúc Song Song sửng sốt một chút.
Tô Vãng Sinh nhận ra điều gì đó và nói với cô ấy: “Tên nhóc này vốn lười nhác, nhưng nói ba lần tức là chuyện rất quan trọng, cô hãy suy nghĩ kỹ về điều đó.”
“Hiện tại tôi đã không cần ai chăm sóc nữa, mà ngày mai cô lại phải đối mặt với 50% tử vong, nếu có thể nghĩ ra cách nhìn thấy thần, không cần trông hoa thánh thì tốt quá rồi.”
Ninh Túc: “Ừm.”
Chúc Song Song cũng “ừm” một tiếng, nhíu mày suy tư.
Cô cũng không ngốc, cô biết Ninh Túc đang nhắc nhở cô chuyện gì đó, cô biết Ninh Túc không nói cho cô biết cụ thể là bởi vì hệ thống đang hạn chế loại hành vi gian lận, cho nên Ninh Túc chỉ có thể nói cho cô những từ mấu chốt.
Cái hôm ở phòng đen trong điện thờ Thần Hoa, bọn họ cũng từng thảo luận về chuyện này.
Đầm Đen còn có tên gọi là nơi thần sinh ra, cái tên này hẳn là được đặt do giai cấp quyền lực biết được câu chuyện bên trong.
Tại sao bọn họ lại muốn gọi Đầm Đen là nơi thần sinh ra?
Đầm Đen là nơi thần minh được sinh ra.
Điều này liên quan gì đến việc làm thế nào để thấy thần? Chẳng lẽ họ muốn trông chừng Đầm Đen cho đến khi thần minh được sinh ra, để có thể nhìn thấy thần sao?
Sẽ không, phó bản này sẽ không cho phép họ nhìn thấy thần minh một cách dễ dàng như vậy.
Không ai lên tiếng, Chúc Song Song và Tô Vãng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này suốt đêm.
Ngày hôm sau, khi Ninh Túc tỉnh lại, nhìn thấy Chúc Song Song vẫn còn đây, cậu “ò' một tiếng, niết niết vành tai.
Lần này không cần Thánh Nữ giải thích việc trồng hoa thánh cho bọn họ nữa, dù sao lần trước cũng đã từng nói qua, sau khi mặt trời lên cao, người mặc đồ trắng đưa bọn họ lên lầu.
Ninh Túc nói với Chúc Song Song: “Hãy ngẫm lại thân phận của chúng ta.”
Chúc Song Song nói: “Ngay từ đầu là nô lệ hoa, sau đó lại là người hầu hoa.”
Ninh Tuc lại nói một câu gì đó nhưng bị chặn lại.
Cậu dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Song Song.
Đây là người nói “đừng quên người chị cho cậu kẹo này nhé”.
Thể lực của cô vốn cũng không đạt tiêu chuẩn, mấy ngày nay lại lo lắng ngủ không ngon, 50% cơ hội sống sót này đặt lên người cô lại càng thấp hơn.
Ninh Tuc mở miệng nói hai chữ. Ngay cả hai chữ này cũng bị hệ thống che chắn.
Hệ thống đã nhận ra cậu có ý đồ gian lận, nên đã chặn tất cả những lời mà cậu muốn nói với Chúc Song Song vào lúc này.
Chúc Song Song cười khổ, “Thôi bỏ đi Túc Túc, cái gì có thể nhắc thì cậu cũng đã nhắc hết rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại, nếu không nghĩ ra được là do tôi ngu ngốc, sống hay chết cứ mặc cho số phận đi.”
Chúc Song Song bị người mặc đồ trắng đưa vào phòng.
Lần này những người nằm trên giường nước đổi lại là Ninh Trường Phong và Chúc Song Song.
Ninh Túc và Tô Vãng Sinh đứng ngoài cửa chờ Thánh Nữ đi vào kiểm tra theo thông lệ.
Bọn họ từng nghĩ họ có thể tìm ra cách thấy thần trong năm ngày này, nhưng trên thực tế, là bọn họ quá coi thường phó bản này rồi.
Năm ngày này chính là lặp lại ngày đầu tiên, mỗi đêm bị dày vò, mỗi sáng phát hiện hai người hầu hoa đã chết, trừ chuyện này cũng không có chuyện gì xảy ra, vậy là muốn hắn suy đoán cái gì.
Tô Vãng Sinh đè trán, đau đớn khàn khàn nói: “Khó quá đi.”
Người đứng cũng không thoải mái hơn người nằm trên giường nước là bao.
Ninh Tuc thấp giọng “ừm' một tiếng.
Tô Vãng Sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy sống lưng gầy yếu của thiếu niên đang dựa vào tường, trên mặt đất có một chiếc bóng đen lặng im rơi xuống. Hàng mi của cậu buông xuống một nửa, cúi đầu nhìn mũi chân không biết đang nghĩ gì.
Trước khi bước vào phó bản này, hẳn là cậu và Ninh Trường Phong chỉ mới gặp nhau được vài lần, còn cậu và Chúc Song Song lại cùng vào hai phó bản, ở chung cũng rất hợp, nhưng vì sao Thánh Nữ lại nói Chúc Song Song không phải là bạn đồng hành của cậu, mà là Ninh Trường Phong chứ?
Tô Vãng Sinh trầm ngâm, hắn cảm thấy, hiện tại tên nhóc trông biếng nhác không nghiêm túc này cũng chẳng khá hơn hắn.
Khi Thánh Nữ lên lầu thì nhìn Ninh Túc một cái, sau đó đi vào phòng của Chúc Song Song trước, rồi mới vào phòng của Ninh Trường Phong kiểm tra, chưa đầy hai phút đã ra khỏi phòng của Ninh Trường Phong. Cô nói: “Các người vào đi, nhớ là càng nhanh càng tốt.”
Tô Vãng Sinh lập tức đi vào, Ninh Túc vừa định vào, Thánh Nữ lại chợt nói: “Cho dù cậu mổ ngực ba mình thì cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi hay không đành lòng, dù sao lúc anh ta mổ ngực cậu cũng đâu có nương tay đâu.”
Ninh Túc: “Ò.”
Khi Ninh Túc bước vào, Ninh Trường Phong đang nhìn về phía cửa, vừa thấy cậu vào thì lập tức nhoẻn miệng cười.
Ninh Túc cầm con dao trên bàn lên, dứt khoát kéo vạt áo của hắn ra, mũi dao hướng về phía ngực hắn.
Ninh Trường Phong: “...”
Cứ vậy mà trực tiếp xuống tay luôn à? Ninh Túc: “Vừa hay có thể thử cảm giác chặt đầu trước.”
Cậu nhướng mi mỏng nhìn Ninh Trường Phong: “Giờ anh rời khỏi phó bản còn kịp đó.”
Ninh Trường Phong lắc đầu, “Cho cậu thử đấy, đừng để đến lúc đó lại không chặt nổi đầu tôi.”
Ninh Túc mím môi, “Việc gì phải chịu tội như thế.”
Ninh Trường Phong nói: “Cậu đánh giá thấp tôi quá, tôi có huyết thống truyền thừa của rắn chín đầu mà, đây thì tính là gì chứ.”
Hắn nhìn Ninh Túc nói: “Hiện tại tôi không căng thẳng chút nào hết, lòng tôi tĩnh như mặt nước lặng vậy.”
“Không phải cậu nói phải có cảm xúc dao động, phải kích thích một chút để tránh 1% tử vong kia sao? Cậu khích tôi đi.”
Ninh Túc: “Khích thế nào?”
Ninh Trường Phong trầm mặc một chút, nói: “Nói chút chuyện khi cậu còn nhỏ đi.”
Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên lặng.
Ai cũng không ngốc.
Đến lúc này Ninh Túc cũng không thể nào không nhận ra Ninh Trường Phong đã biết mối quan hệ của bọn họ.
Đôi mi của cậu buông xuống, không biết đang nghĩ gì. Nhìn từ góc độ của Ninh Trường Phong, chỉ có thể thấy bóng hàng mi của cậu rơi trên khuôn mặt, không thấy rõ ánh mắt của cậu.
Nước da nhợt nhạt và mạch máu đen trở thành màu sắc duy nhất trong mắt hắn.
Hắn cảm thấy ấm áp, mũi dao cũng không hề lạnh lẽo áp vào lồng ngực hắn, trái tìm hắn run lên, khóe mắt trở nên nhức nhối.
Mũi dao đáng lẽ phải lạnh mới đúng.
“Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng gặp qua mặt cha mẹ mình.”
Ninh Túc nhẹ giọng nói, không có cảm xúc gì.
“Có lẽ là được ai đó gửi đến cô nhỉ viện, cô nhi viện cũng không phải như những người ngoài nghĩ, bọn trẻ sẽ ở đó một khoảng thời gian rất lâu.”
“Trên thực tế, những đứa trẻ ở lâu đều là có khiếm khuyết, có rất nhiều gia đình ngoài kia chỉ chờ đợi nhận nuôi những đứa trẻ khỏe mạnh.” “Tôi đáng yêu như vậy, vừa mới hơn một tuổi đã có người háo hức muốn bế tôi về nhà.”
Ninh Trường Phong bật cười, thầm nghĩ Ninh Túc mới hơn một tuổi sẽ trông như thế nào, lại nghĩ gia đình đó thật tỉnh mắt, may mắn có được một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Sau đó hắn lại nghe Ninh Túc nói: “Đến năm tôi hai tuổi thì bị bọn họ đuổi ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Ninh Trường Phong chợt đông cứng. Hắn không hiểu, Ninh Túc đáng yêu như vậy mà, sao lại muốn đuổi cậu đi.
Mà càng quá đáng hơn nữa là cậu chỉ mới có hai tuổi, chắc cũng chỉ đang tập đi, sao họ lại có thể đuổi một đứa trẻ hai tuổi ra ngoài chứ.
Bọn họ không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Ninh Túc dường nhận ra sự hoang mang của hắn, cậu nói tiếp: “Bởi vì tôi là một đứa trẻ có vấn đề, có đánh tôi cỡ nào thì tôi cũng đều không khóc, mà không khóc cũng chỉ là một vấn đề nhỏ.”
Ninh Túc dừng lại một chút rồi mới nói: “Vấn đề đáng sợ ở đây chính là tôi hình như là một đứa trẻ có đánh cũng không chết.”
Những lời này có quá nhiều thông tin.
Điều đầu tiên Ninh Trường Phong nghĩ tới không phải là tại sao Tiểu Ninh Túc là một đứa trẻ không thể bị đánh chết, mà là làm sao họ biết Tiểu Ninh Túc không thể bị đánh chết.
Bọn họ đã thử qua? Và đã thử bằng cách nào thì mới biết là cậu có đánh cũng không chết?
Chỉ một câu nói đơn giản này đã hạ gục Ninh Trường Phong.
Ninh Túc nói: “Cho nên bọn họ mới dám đuổi tôi ra ngoài, bọn họ không sợ tôi chết ở bên ngoài.”
“Sau đó, tôi lại được gửi trở lại cô nhi viện, mà biết sao bây giờ, cũng bởi vì tôi quá đáng yêu nên mới về một tháng lại có một gia đình khác nhận nuôi.” Cậu làm bộ thở dài, “Nhưng tôi thật sự là một đứa trẻ có vấn đề, ngoài chuyện bị đánh không chết, còn không biết cách ăn nói, suốt ngày nói với bọn họ là có quỷ trên đầu giường, sống động cứ như thật.”
Cậu tự nói với chính mình, “Tôi cũng đâu có nói dối, tôi quả thật luôn nhìn thấy những thứ kỳ quái khác thường mà.”
Sau một thời gian rất dài, ngay cả Ninh Túc cũng không hiểu tại sao.
Tại sao ra sức đánh cậu mà trên người cậu lại không để lại dấu vết nào. Tại sao cậu luôn nhìn thấy những thứ kỳ lạ kia.
Mãi đến khi vào trò chơi này thì cậu mới hiểu được.
Đó có thể là do cậu được sinh ra trong một thế giới hắc ám quỷ dị, đã vậy cha ruột của cậu còn có huyết thống truyền thừa từ thần rắn chín đầu.
Chỉ là, Tiểu Ninh Túc không biết.
Ninh Túc nói: “Tôi cứ vậy mà chuyển từ gia đình này sang gia đình khác, cuối cùng cũng học được cách cư xử ngoan ngoãn.”
Liếc đến khóe mắt của Ninh Trường Phong, cậu mím môi, cắm con dao vào ngực hắn, rạch xương ức của hắn ra.
Hóa ra dòng máu truyền thừa cũng sẽ có màu đỏ, cũng sẽ nóng hổi như vậy.
Trái tim trong lồng ngực đập thất thường, Ninh Túc nhìn nó không chớp mắt. Ninh Trường Phong khàn giọng hỏi cậu, “Cậu có từng hận cha mẹ mình không? Ý tôi là... Cha mẹ ruột của cậu.”
Nói không hận chút nào là không có khả năng.
Hồi bốn năm tuổi gì đó, Ninh Túc nghe từ những kẻ buôn người nói những người xấu đều có trái tim màu đen.
Lúc đó cậu liền nghĩ, trái tim của người cha người mẹ lúc cậu chưa được một tuổi đã vứt bỏ cậu có phải màu đen hay không.
Đến khi bước vào trò chơi vô hạn này, cậu mới biết là không phải như vậy.
Trái tim đỏ hỏn của Ninh Trường Phong đang đập dồn dập hỗn loạn dưới tay cậu. Ninh Túc không có trả lời hắn, nhanh chóng trồng hoa thánh vào trong trái tim, rồi khâu lồng ngực hắn lại.
Bình thường còn may đồ cho người khác, lúc này khâu vết thương cũng không tệ, tốc độ rất nhanh, đường khâu cũng trơn mịn nhẫn nhụi. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến ba phút, Ninh Túc để dao xuống, thở ra một hơi.
Bỗng dưng lúc này, bàn tay nhuốm đầy máu được một bàn tay khô ráo có hơi lạnh nắm lấy.
Cơ thể Ninh Tô khẽ cứng đờ.
Cổ họng Ninh Trường Phong khô rát, như bị mài ra, “Từ nhỏ tôi cũng không có cha mẹ, tự mình lần mò lăn lộn, có lẽ cũng vì chuyện này mà tôi không quá hòa hợp với tập thể.”
“Tôi tự nhận là mình không có khả năng ở chung với người khác lâu dài, nhưng thi thoảng, sẽ có một hoặc hai lần gì đó, cũng từng nghĩ đến... Nếu, nếu có ngày tôi kết hôn và có con, tôi nhất định...”
Nhất định cái gì, không biết tại sao hắn lại không nói tiếp.
Trái cổ của hắn trượt lên trượt xuống một cách dữ dội, như thể không thể thở được.
Hắn cũng từng nghĩ, sẽ có một ngày nào đó hắn gặp được người mà hắn có thể ở bên, rồi có một đứa con, hắn nhất định sẽ không để con mình giống hắn.
Hắn nhất định phải cho con mình một mái ấm trọn vẹn, đừng vấp ngã chao đảo, lẻ loi hiu quạnh leo lên đỉnh núi lạnh lẽo một mình như hắn. Tốt nhất là dành cho nó tình yêu thương mà những đứa trẻ khác nên có. Chỉ là.
Hắn chẳng thể ngờ tới...
Bị mổ ngực trồng hoa thánh, trái tim đau quá.
Đau đến mức hắn không nói nên lời nào.
Chỉ còn lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ninh Túc vỗ vỗ tay hắn, “Người anh em, đừng cố diễn nữa.”
Ninh Trường Phong: “...”
Sau khi chờ Ninh Trường Phong, kẻ có năng lực biến thái, cuối cùng cũng nhắm mắt sau khi khoét tim và trồng hoa thánh, Ninh Túc mới rửa tay trong nước thánh rời khỏi phòng. Lúc đi tới cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ninh Trường Phong có chiếc mũi vô cùng ưu việt, khi nằm xuống lại càng rõ ràng hơn, sống mũi cao ngất, trông có hơi lạnh lùng.
Chỉ là màu đỏ ướt át ở cuối mắt hắn đã phá hủy sự lạnh lùng ấy.
Ninh Túc vuốt vuốt sống mũi mình, đóng cửa lại.
Động tác của cậu lưu loát nhanh chóng, ra ngoài rất sớm, lúc này trên hành lang không có một bóng người.
Ninh Túc đẩy cửa đi vào phòng trà đối diện.
Cửa sổ của phòng trồng hoa thánh đối diện với đại sảnh của người hầu hoa phía dưới, còn cửa sổ của phòng trà thì đối diện với trước điện thờ Thần Hoa.
Sắp đến giờ tế bái, bên ngoài điện thờ Thần Hoa đã có rất nhiều tín đồ quỳ lạy.
Trong đám người mênh mông ấy, có hai bóng dáng nhỏ xíu đang quỳ. Khi Ninh Túc vừa nhìn sang, hai tiểu quỷ lập tức ngẩng đầu lên.
Ninh Túc thậm chí còn có thể tưởng tượng ra lúc Quỷ Sinh ngẩng đầu lên, nhất định sẽ kèm theo một tiếng lanh lảnh ngốc ngốc: “Ở?”
Cũng có thể đoán được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Phi chắc chắn sẽ là về kiêu ngạo lãnh đạm, nhưng ánh sáng trong mắt cô bé luôn bán đứng cô.
Hai tiểu quỷ đứng dậy nhìn cậu. Vì lý do nào đó, thằng bé đang đội một chiếc mũ màu trắng Xieu xiêu vẹo vẹo ở trên đầu. Còn mái tóc đen mượt của cô bé cũng được búi thành một cục hình tròn, so với cậu thì đẹp hơn rất nhiều.
Một đứa trong số đó vẫy tay với cậu, đứa còn lại thì hớn hở huơ huơ hai cánh tay nhỏ về phía cậu.
Ninh Túc giơ hai tay lên đỉnh đầu, cho tụi nó một trái tìm siêu to khổng lồ.
chương 70: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Hoa Phong bị té xuống khỏi giường, lúc này đang cố gắng bò dậy, mới bò lên được một nửa mà đã khiến tấm ga nhiễm đầy máu tươi.
Hai ngón tay thối rữa mọc ra từ ngón tay của hắn, hắn đau đến mất dần ý thức, thở hổn hển liên tục.
Hắn cắn môi, quay đầu lại một cách cứng ngắc.
Trong mạch máu ở cổ hắn có ngón tay mọc dọc lên, nó cứng ngắc căng chặt chỗ đó, điều này làm cho hắn có chút biến dạng khi nghiêng đầu, càng rõ hơn khi tròng mắt đảo về phía sau để xem.
Hắn nhìn thấy một đóa hoa đỏ máu đang nở rộ mạnh mẽ trong đại sảnh u ám.
Những đóa hoa đỏ tươi này sinh ra tại nơi u tối, chúng xuyên thủng bóng đêm rồi lại hòa vào bóng đêm, lần lượt nở rộ trên đầu ngón tay, cổ tay, trán và khóe mắt của thiếu niên, từ từ bao phủ lấy cậu.
Thiếu niên nằm im, hệt như không còn thở.
Cảnh tượng đẹp de quỷ dị này khiến Hoa Phong nhất thời quên mất đau đớn. Ninh Trường Phong không biết phải làm sao với những đóa hoa kỳ dị trên người Ninh Túc, ngay cả chạm vào một chút hắn cũng không dám, bởi vì hắn sợ cậu đau.
Hắn nóng nảy không thôi, bất lực vì bản thân không làm gì được.
Đúng lúc này lại trông thấy Hoa Phong đang khó khăn bò lên giường, hắn muốn kiếm chút gì đó để làm cho giải tỏa cơn lo lắng, vì vậy hắn tiến tới đỡ Hoa Phong lên giường.
Toàn bộ đại sảnh bị nhấn chìm trong tiếng hét đau đớn, thảm thiết, rên rỉ, xé rách cuống họng, cùng với tiếng xô xát va chạm mạnh.
Những dây leo khủng bố dị hợm mọc ra từ cơ thể người, đung đưa giữa không trung như những xúc tua.
Dưới ánh nến mờ mịt và ánh trăng đáng thương, các chất lỏng dính nhớp đủ màu sắc từ từ chảy xuống, trong không khí ngập tràn một mùi hôi tanh nồng nhức mũi.
Trong số những thứ quái đản này có một thiếu niên đang nằm lặng yên trên giường, toàn thân mọc đầy những đóa hoa đỏ ngầu.
Người còn lại thì quần quại nằm trên giường, dưới ngón tay mọc tầng tầng lớp lớp ngón tay người, ngón tay xám tím thò ra ngoài da, dính máu đỏ tươi sền sệt, nhìn thấy mà rợn người.
“Cậu không sao chứ?” Ninh Trường Phong hỏi.
Hoa Phong nở nụ cười yếu ớt với hắn.
“Đây thì tính... Tính là gì... Anh... Không biết... Ở gia tộc Dã Nam... Tay anh trai tôi còn... Đâm thủng lồng ngực tôi...” Ninh Trường Phong sửng sốt.
Trước kia Hoa Phong rất tự kỷ, còn trông có vẻ yếu đuối, nhưng không ngờ lúc này lại có thể trả lời câu hỏi của Ninh Trường Phong với một nụ Cười.
“Tôi không sao... Ninh Túc cũng sẽ không sao hết.” Hắn khẽ quay cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn những người còn lại trong đại sảnh, “Tất cả đều... Sẽ ổn thôi... Cực khổ... Kiên...”
Hắn đã nói không nên lời nữa.
Nhưng Ninh Trường Phong biết hắn muốn nói gì.
Mỗi người hầu hoa ở đây đều là những người từng trải qua bao gian khó khổ sở, điều này đã khiến tâm hồn của họ trở nên mạnh mẽ hơn, đây cũng là một trong những điều kiện để tuyển chọn người hầu hoa. Trong đó bao gồm cả Ninh Túc.
Thế nhưng sắc mặt Ninh Trường Phong lại càng xấu hơn.
“Bọn họ trải qua gian khổ, kiên trì, tự mình vươn lên, để rồi bị hành hạ như vậy sao?” Hắn tức giận đến tột cùng, “Đây là đạo lý gì chứ!”
Ở quận Phù Nhân xinh đẹp và yên bình, mỗi ngày trong kỳ đón thần đầu tràn ngập tiếng cười hân hoan, vừa ca hát vừa nhảy múa.
Hàng ngày người dân đều cầu nguyện trước điện thờ Thần Hoa, coi người hầu hoa như một sự tồn tại cao quý thiêng liêng. Mà những người hầu hoa đó lại bị trao đổi mua bán, hàng đêm bị tra tấn ở trong chính điện thờ mà họ đang quỳ lạy đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thậm chí có đôi khi những người hầu hoa còn không thể hét lên, bởi vì cổ họng của họ đã bị nứt toạc bởi hoa thánh.
Không có điều gì nực cười hơn điều này.
Tiếng la hét kéo dài cho đến tầm hai ba giờ đêm, rồi từ từ trở nên nhỏ dần.
Khoảng thời gian đen tối nhất trong đêm đã trôi qua, hoa thánh cũng dần trở nên yen tĩnh.
Những sợi dây leo mọc ra khỏi cơ thể cũng rụt trở lại vào trong cơ thể, chỉ để lại một chất lỏng nhớp nháp tanh tưởi và lạnh lẽo, cùng với tiếng rên rỉ vang vọng khắp đại sảnh.
Những đóa hoa trên người Ninh Túc cũng không thấy đâu.
Ninh Trường Phong lo lắng kiểm tra thân thể cậu một lượt, sau khi không tìm thấy bất cứ vết thương nào, mới mệt lả ngồi bệt xuống ghế, vừa đưa tay lên lau một cái lại phát hiện trên trán đều là mồ hôi.
Ninh Trường Phong cười khổ một tiếng.
Hắn phiêu bạt hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày chật vật đến vậy.
Sáng hôm sau, những người mặc đồ trắng lại tới khiêng hai thi thể đi. Hoa Phong nói họ đều là những người kiên cường, nhưng dù kiên cường đến đâu thì họ cũng chỉ là con người, đối mặt với nỗi đau và sự tàn phá mà cơ thể loài người khó có thể chịu đựng nổi thì tử vong là điều không thể tránh khỏi. Bốn người hầu hoa trồng hoa thánh vào hôm qua, đến sáng nay cũng chỉ có hai người đi ra.
Bạn đồng hành của Giả Thần Thăng không thấy ra, còn Đổng Hỉ thì sống sót trở về.
Đới Đông ở trong phòng đen sửa lại dây leo mọc sai cũng đã được thả ra, vẻ mặt Giả Thần thăng uể oải đứng đó nói chuyện với hắn.
Tô Vãng Sinh và Hoa Phong đã hồi phục rất tốt, họ đã vượt qua giai đoạn trồng hoa thánh đau đớn nhất, cũng như vượt qua đêm đầu tiên khi hoa thánh hoạt động, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, trái tim bị treo lơ lửng cuối cùng cũng đáp xuống, trong lòng cũng thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Về phần Ninh Túc, cậu cầm một bịch khô bò, đi ngang qua lối đi giữa hai chiếc giường, dọc đường để lại một mùi thơm mặn mặn thoang thoảng chọc người thèm chơi, cậu ngồi dưới khung cửa sổ nhỏ, vừa nhai khô bò vừa chậm rãi quan sát người mặc đồ trắng đang quét dọn đại sảnh.
Chúc Song Song nói: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy cực kỳ, hmmm, có sức sống nhỉ?”
“Ừm.” Trái tim cha già của Ninh Trường Phong rốt cuộc cũng giãn ra. Ninh Túc khác với những người hầu hoa phờ phạc này, mặc dù sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, nhưng chẳng hiểu sao lại làm người khác cảm thấy tràn đầy sức sống, năng lượng chết chóc hơi đờ đẫn trên người cậu trước đó cũng không còn thấy đâu.
Ninh Trường Phong di tới, đưa cho cậu một ly nước thánh, sợ cậu bị nghẹn. Không lâu sau những người chơi khác cũng tự giác đi tới đây.
“Đây là phó bản chết tiệt gì vậy!” Sau một đêm kinh hoàng, Giả Thần Thăng cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi thề, “Hoa thánh cái mẹ gì chớ, đây rõ ràng là địa ngục!”
Vừa nói xong, dưới sự chỉ dẫn từ mùi thơm của khô bò, hắn nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc lại cho hắn một cái “OK”.
Giả Thần Thăng: “...”
Đừng có OK nữa, cho miếng khô bò ăn đi.
Đã lâu rồi không có thịt ăn, không biết nhãi con này lấy thịt từ đâu ra. Hắn nói một cách cứng nhắc: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách nhìn thấy thần rời khỏi đây.”
Trong khi Ninh Túc ăn khô bò như một chú sóc nhỏ dưới từng đợt tiếng bụng réo, một số người chơi lại bắt đầu trao đổi thông tin.
Đới Đông từ nãy đến giờ đều im lặng chợt nói: “Hoa thánh là mọc trong cơ thể của chúng ta, vậy sau cùng chúng ta và nó sẽ biến thành cái gì?” Ninh Túc vừa nhai bò khô cay cay vừa nhìn hắn.
Cái hôm hắn phát hiện hoa thánh mọc ra cánh tay của Tưởng Anh, sau đó bị người mặc đồ trắng đưa vào trong điện thờ Thần Hoa, bị mang đi khi tỉnh thần đang trên bờ vực sắp phát điên.
Lúc này trông hắn có vẻ suy yếu, nhưng sự điên cuồng trong mắt đã biến mất, trở nên thật tĩnh lặng. “Ngay từ đầu chúng ta không biết hoa thánh sẽ phát triển trong cơ thể của chúng ta” Hắn nói, “Đến khi nhìn thấy hoa thánh mọc ra khổi cơ thể, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể sống sót sau khi hoa thánh được gieo xong hay không.”
Ninh Túc chớp mắt, nhìn thấy luồng khí chết chóc trên người hắn, không phải là chết thật, mà là chết trong lòng, hắn không còn muốn sống nữa.
Hệt như Mạnh Lâm Gia vậy.
Ninh Túc đưa cho hắn một miếng khô bò, nhưng hắn không nhận, bị Phương Kỳ lật đật giành lấy.
Đới Đông tiếp tục nói: “Hoa thánh càng dài càng lớn, có khi nào cuối cùng sẽ căng nứt cơ thể của chúng ta hay không? Cơ thể của chúng ta sẽ bị chia năm xẻ bảy?”
“Cơ thể chúng ta còn có thể trở thành chất dinh dưỡng của chúng, bị chúng hấp thụ nuốt chứng, sau cùng chỉ còn lại vài khối thịt không trọn vẹn.”
Chúc Song Song đột nhiên nói: “Theo mọi người, có khi nào anh trai của Hoa Phong và hoa thánh đó cũng là như vậy hay không?”
“Thật ra hoa thánh đó được anh trai Hoa Phong nuôi dưỡng trong cơ thể, sau này hoa thánh lớn lên, đã coi anh tra Hoa Phong như chất dinh dưỡng mà cắn nuốt anh ta, cuối cùng chỉ còn lại một bàn tay.”
Suy đoán này khiến người ta nổi hết da gà da vịt.
Ban đẩu hoa thánh ở trong cơ thể người, cơ thể người biến thành phân bón cho hoa thánh, sau cùng bị hoa thánh hấp thụ, chỉ hoạt động vào ban đêm, phần cơ thể người không tiêu hóa được sẽ lòi ra khỏi hoa thánh?
Sắc mặt một số người chơi nặng trñu, thật là một kết cục đáng sợ. “Chúng ta phải mau chóng tìm cách nhìn thấy thần.”
Hiện tại cách nhìn thấy thần có chút xa tầm tay, chẳng ai biết bọn họ có còn sống đến lễ tế Thần Hoa hay không. Vì vậy chỉ có thể cố gắng tìm cách nhìn thấy thần càng sớm càng tốt.
Buổi sáng, lại có một người đứng đầu gia tộc khác dẫn theo một nhóm người hầu hoa tới.
Ngoài những người mới đến, chưa tính những người đã chết khi trồng hoa thánh, thì hiện tại trong điện thờ Thần Hoa có tổng cộng 12 người chơi.
Trong lúc Thánh Nữ cho nhóm người mới trồng hoa, Ninh Túc lại lén đến chỗ tượng thần, chuẩn bị tham gia hoạt động tế bái.
Hôm nay cậu đến sớm, Thánh Nữ còn chưa xuất hiện mà tín đồ bên ngoài điện thờ đã lắng lặng quỳ dưới đó.
Sau khi Ninh Túc trèo lên lòng bàn tay của tượng thần, cậu đặt lên đầu ngón tay ngài một đoá hoa bốn cánh đỏ thắm, cậu khẽ nói: “Đây là đóa hoa mọc ra từ cơ thể tôi ngày hôm qua, tôi đã lén bứt nó xuống.”
Đóa hoa đầu tiên mọc trên đầu ngón tay cậu là đóa hoa bốn cánh đỏ rực. Những đóa còn lại đều chỉ có ba cánh, vì vậy cậu nhân lúc không ai chú ý mà hái nó xuống, vẫn luôn giữ nó trong lòng bàn tay của mình. “Tặng cho ngài.” Thiếu niên đứng trên lòng bàn tay của tượng thần, nhìn khuôn mặt của ngài, nói với ngài bằng đôi mắt sáng tỏ lấp lánh.
Tượng thần không có phản ứng.
Không phản ứng, Ninh Túc cứ nhìn chằm chằm vào ngài, cố gắng nhìn rõ mặt ngài trong mông lung.
Sự xuất hiện của Thánh Nữ cũng không làm gián đoạn cái nhìn đăm đăm của cậu.
Cậu lại nằm lên lòng bàn tay của ngài như hôm qua, nhìn khuôn mặt của ngài, hát thánh ca.
Cậu hát mãi cho đến khi trái tim nóng ran, trái tim như bị một năng lượng nặng nề nào đó tác động mà nảy lên.
Cứ như vậy, trong khi những người chơi khác ngày càng căng thẳng, thì Ninh Túc mỗi ngày đều làm cá mặn đi theo thảo luận một chút, vừa đến chiều lại bí mật chạy đến lòng bàn tay tượng thần tham gia hoạt động tế bái.
Họ không cho cậu tham gia, vậy cậu sẽ lén ở lòng bàn tay tượng thần tế bái.
Cậu nằm trên lòng bàn tay ngài, hát bài hát ca ngợi ngài hết lần này đến lần khác, cuối cùng để lại một đóa hoa bốn cánh màu huyết dụ mọc trên đầu ngón tay cậu vào tối qua, trong lúc đám đông cầu nguyện, cậu nhảy xuống khỏi lòng bàn tay tượng thần rồi biến mất ở hành lang âm u.
Vào cái đêm mà Ninh Túc đã dâng đóa hoa đỏ tươi thứ tư cho tượng thần, các người chơi đều vô cùng phiền muộn, sự lo âu cất giấu trong lòng đều sắp bùng phát. Bốn ngày trôi qua mà bọn họ vẫn không có tiến triển gì cả.
Không tính những người chơi đã chết ở điện thờ Thần Hoa, lúc này bọn họ có tổng cộng 15 người chơi đang ở trong điện thờ.
Lễ hội Thần Hoa ngày càng đến gần, người chơi ở chỗ ông chủ Tề hẳn là không còn bao nhiêu nữa.
Một trăm người chơi tham gia vào phó bản, vậy mà chỉ còn chưa tới 20 người trước lễ hội Thần Hoa.
Đến trưa mai, sẽ có vài người chơi phải trồng hoa thánh, Ninh Trường Phong và Chúc Song Song cũng nằm trong số đó.
Một số người chơi thì im lặng ngồi trên giường, còn một số thì đứng ở bên giường lo lắng.
Sau khi Ninh Túc đắp chăn xong, cậu trông thấy Chúc Song Song đang cạy từng ngón tay, ngón tay đều bị cạy bay một lớp da mà cô vẫn không hề hay biết.
Ninh Túc mở miệng nói gì đó.
Song lại không có âm thanh nào phát ra.
Ninh Túc “ò” một tiếng, cậu nghĩ nghĩ, nói với Chúc Song Song: “Nơi thần sinh ra.”
“Gì cơ?” Chúc Song Song kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghe rõ cậu vừa nói cái gì.
Ninh Túc: “Nơi thần sinh ra.” Dựa theo nguyên tắc chuyện quan trọng nói ba lần, cậu lặp lại thêm lần nữa: “Nơi thần sinh ra.”
Chúc Song Song sửng sốt một chút.
Tô Vãng Sinh nhận ra điều gì đó và nói với cô ấy: “Tên nhóc này vốn lười nhác, nhưng nói ba lần tức là chuyện rất quan trọng, cô hãy suy nghĩ kỹ về điều đó.”
“Hiện tại tôi đã không cần ai chăm sóc nữa, mà ngày mai cô lại phải đối mặt với 50% tử vong, nếu có thể nghĩ ra cách nhìn thấy thần, không cần trông hoa thánh thì tốt quá rồi.”
Ninh Túc: “Ừm.”
Chúc Song Song cũng “ừm” một tiếng, nhíu mày suy tư.
Cô cũng không ngốc, cô biết Ninh Túc đang nhắc nhở cô chuyện gì đó, cô biết Ninh Túc không nói cho cô biết cụ thể là bởi vì hệ thống đang hạn chế loại hành vi gian lận, cho nên Ninh Túc chỉ có thể nói cho cô những từ mấu chốt.
Cái hôm ở phòng đen trong điện thờ Thần Hoa, bọn họ cũng từng thảo luận về chuyện này.
Đầm Đen còn có tên gọi là nơi thần sinh ra, cái tên này hẳn là được đặt do giai cấp quyền lực biết được câu chuyện bên trong.
Tại sao bọn họ lại muốn gọi Đầm Đen là nơi thần sinh ra?
Đầm Đen là nơi thần minh được sinh ra.
Điều này liên quan gì đến việc làm thế nào để thấy thần? Chẳng lẽ họ muốn trông chừng Đầm Đen cho đến khi thần minh được sinh ra, để có thể nhìn thấy thần sao?
Sẽ không, phó bản này sẽ không cho phép họ nhìn thấy thần minh một cách dễ dàng như vậy.
Không ai lên tiếng, Chúc Song Song và Tô Vãng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này suốt đêm.
Ngày hôm sau, khi Ninh Túc tỉnh lại, nhìn thấy Chúc Song Song vẫn còn đây, cậu “ò' một tiếng, niết niết vành tai.
Lần này không cần Thánh Nữ giải thích việc trồng hoa thánh cho bọn họ nữa, dù sao lần trước cũng đã từng nói qua, sau khi mặt trời lên cao, người mặc đồ trắng đưa bọn họ lên lầu.
Ninh Túc nói với Chúc Song Song: “Hãy ngẫm lại thân phận của chúng ta.”
Chúc Song Song nói: “Ngay từ đầu là nô lệ hoa, sau đó lại là người hầu hoa.”
Ninh Tuc lại nói một câu gì đó nhưng bị chặn lại.
Cậu dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Song Song.
Đây là người nói “đừng quên người chị cho cậu kẹo này nhé”.
Thể lực của cô vốn cũng không đạt tiêu chuẩn, mấy ngày nay lại lo lắng ngủ không ngon, 50% cơ hội sống sót này đặt lên người cô lại càng thấp hơn.
Ninh Tuc mở miệng nói hai chữ. Ngay cả hai chữ này cũng bị hệ thống che chắn.
Hệ thống đã nhận ra cậu có ý đồ gian lận, nên đã chặn tất cả những lời mà cậu muốn nói với Chúc Song Song vào lúc này.
Chúc Song Song cười khổ, “Thôi bỏ đi Túc Túc, cái gì có thể nhắc thì cậu cũng đã nhắc hết rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại, nếu không nghĩ ra được là do tôi ngu ngốc, sống hay chết cứ mặc cho số phận đi.”
Chúc Song Song bị người mặc đồ trắng đưa vào phòng.
Lần này những người nằm trên giường nước đổi lại là Ninh Trường Phong và Chúc Song Song.
Ninh Túc và Tô Vãng Sinh đứng ngoài cửa chờ Thánh Nữ đi vào kiểm tra theo thông lệ.
Bọn họ từng nghĩ họ có thể tìm ra cách thấy thần trong năm ngày này, nhưng trên thực tế, là bọn họ quá coi thường phó bản này rồi.
Năm ngày này chính là lặp lại ngày đầu tiên, mỗi đêm bị dày vò, mỗi sáng phát hiện hai người hầu hoa đã chết, trừ chuyện này cũng không có chuyện gì xảy ra, vậy là muốn hắn suy đoán cái gì.
Tô Vãng Sinh đè trán, đau đớn khàn khàn nói: “Khó quá đi.”
Người đứng cũng không thoải mái hơn người nằm trên giường nước là bao.
Ninh Tuc thấp giọng “ừm' một tiếng.
Tô Vãng Sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy sống lưng gầy yếu của thiếu niên đang dựa vào tường, trên mặt đất có một chiếc bóng đen lặng im rơi xuống. Hàng mi của cậu buông xuống một nửa, cúi đầu nhìn mũi chân không biết đang nghĩ gì.
Trước khi bước vào phó bản này, hẳn là cậu và Ninh Trường Phong chỉ mới gặp nhau được vài lần, còn cậu và Chúc Song Song lại cùng vào hai phó bản, ở chung cũng rất hợp, nhưng vì sao Thánh Nữ lại nói Chúc Song Song không phải là bạn đồng hành của cậu, mà là Ninh Trường Phong chứ?
Tô Vãng Sinh trầm ngâm, hắn cảm thấy, hiện tại tên nhóc trông biếng nhác không nghiêm túc này cũng chẳng khá hơn hắn.
Khi Thánh Nữ lên lầu thì nhìn Ninh Túc một cái, sau đó đi vào phòng của Chúc Song Song trước, rồi mới vào phòng của Ninh Trường Phong kiểm tra, chưa đầy hai phút đã ra khỏi phòng của Ninh Trường Phong. Cô nói: “Các người vào đi, nhớ là càng nhanh càng tốt.”
Tô Vãng Sinh lập tức đi vào, Ninh Túc vừa định vào, Thánh Nữ lại chợt nói: “Cho dù cậu mổ ngực ba mình thì cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi hay không đành lòng, dù sao lúc anh ta mổ ngực cậu cũng đâu có nương tay đâu.”
Ninh Túc: “Ò.”
Khi Ninh Túc bước vào, Ninh Trường Phong đang nhìn về phía cửa, vừa thấy cậu vào thì lập tức nhoẻn miệng cười.
Ninh Túc cầm con dao trên bàn lên, dứt khoát kéo vạt áo của hắn ra, mũi dao hướng về phía ngực hắn.
Ninh Trường Phong: “...”
Cứ vậy mà trực tiếp xuống tay luôn à? Ninh Túc: “Vừa hay có thể thử cảm giác chặt đầu trước.”
Cậu nhướng mi mỏng nhìn Ninh Trường Phong: “Giờ anh rời khỏi phó bản còn kịp đó.”
Ninh Trường Phong lắc đầu, “Cho cậu thử đấy, đừng để đến lúc đó lại không chặt nổi đầu tôi.”
Ninh Túc mím môi, “Việc gì phải chịu tội như thế.”
Ninh Trường Phong nói: “Cậu đánh giá thấp tôi quá, tôi có huyết thống truyền thừa của rắn chín đầu mà, đây thì tính là gì chứ.”
Hắn nhìn Ninh Túc nói: “Hiện tại tôi không căng thẳng chút nào hết, lòng tôi tĩnh như mặt nước lặng vậy.”
“Không phải cậu nói phải có cảm xúc dao động, phải kích thích một chút để tránh 1% tử vong kia sao? Cậu khích tôi đi.”
Ninh Túc: “Khích thế nào?”
Ninh Trường Phong trầm mặc một chút, nói: “Nói chút chuyện khi cậu còn nhỏ đi.”
Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên lặng.
Ai cũng không ngốc.
Đến lúc này Ninh Túc cũng không thể nào không nhận ra Ninh Trường Phong đã biết mối quan hệ của bọn họ.
Đôi mi của cậu buông xuống, không biết đang nghĩ gì. Nhìn từ góc độ của Ninh Trường Phong, chỉ có thể thấy bóng hàng mi của cậu rơi trên khuôn mặt, không thấy rõ ánh mắt của cậu.
Nước da nhợt nhạt và mạch máu đen trở thành màu sắc duy nhất trong mắt hắn.
Hắn cảm thấy ấm áp, mũi dao cũng không hề lạnh lẽo áp vào lồng ngực hắn, trái tìm hắn run lên, khóe mắt trở nên nhức nhối.
Mũi dao đáng lẽ phải lạnh mới đúng.
“Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng gặp qua mặt cha mẹ mình.”
Ninh Túc nhẹ giọng nói, không có cảm xúc gì.
“Có lẽ là được ai đó gửi đến cô nhỉ viện, cô nhi viện cũng không phải như những người ngoài nghĩ, bọn trẻ sẽ ở đó một khoảng thời gian rất lâu.”
“Trên thực tế, những đứa trẻ ở lâu đều là có khiếm khuyết, có rất nhiều gia đình ngoài kia chỉ chờ đợi nhận nuôi những đứa trẻ khỏe mạnh.” “Tôi đáng yêu như vậy, vừa mới hơn một tuổi đã có người háo hức muốn bế tôi về nhà.”
Ninh Trường Phong bật cười, thầm nghĩ Ninh Túc mới hơn một tuổi sẽ trông như thế nào, lại nghĩ gia đình đó thật tỉnh mắt, may mắn có được một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Sau đó hắn lại nghe Ninh Túc nói: “Đến năm tôi hai tuổi thì bị bọn họ đuổi ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Ninh Trường Phong chợt đông cứng. Hắn không hiểu, Ninh Túc đáng yêu như vậy mà, sao lại muốn đuổi cậu đi.
Mà càng quá đáng hơn nữa là cậu chỉ mới có hai tuổi, chắc cũng chỉ đang tập đi, sao họ lại có thể đuổi một đứa trẻ hai tuổi ra ngoài chứ.
Bọn họ không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Ninh Túc dường nhận ra sự hoang mang của hắn, cậu nói tiếp: “Bởi vì tôi là một đứa trẻ có vấn đề, có đánh tôi cỡ nào thì tôi cũng đều không khóc, mà không khóc cũng chỉ là một vấn đề nhỏ.”
Ninh Túc dừng lại một chút rồi mới nói: “Vấn đề đáng sợ ở đây chính là tôi hình như là một đứa trẻ có đánh cũng không chết.”
Những lời này có quá nhiều thông tin.
Điều đầu tiên Ninh Trường Phong nghĩ tới không phải là tại sao Tiểu Ninh Túc là một đứa trẻ không thể bị đánh chết, mà là làm sao họ biết Tiểu Ninh Túc không thể bị đánh chết.
Bọn họ đã thử qua? Và đã thử bằng cách nào thì mới biết là cậu có đánh cũng không chết?
Chỉ một câu nói đơn giản này đã hạ gục Ninh Trường Phong.
Ninh Túc nói: “Cho nên bọn họ mới dám đuổi tôi ra ngoài, bọn họ không sợ tôi chết ở bên ngoài.”
“Sau đó, tôi lại được gửi trở lại cô nhi viện, mà biết sao bây giờ, cũng bởi vì tôi quá đáng yêu nên mới về một tháng lại có một gia đình khác nhận nuôi.” Cậu làm bộ thở dài, “Nhưng tôi thật sự là một đứa trẻ có vấn đề, ngoài chuyện bị đánh không chết, còn không biết cách ăn nói, suốt ngày nói với bọn họ là có quỷ trên đầu giường, sống động cứ như thật.”
Cậu tự nói với chính mình, “Tôi cũng đâu có nói dối, tôi quả thật luôn nhìn thấy những thứ kỳ quái khác thường mà.”
Sau một thời gian rất dài, ngay cả Ninh Túc cũng không hiểu tại sao.
Tại sao ra sức đánh cậu mà trên người cậu lại không để lại dấu vết nào. Tại sao cậu luôn nhìn thấy những thứ kỳ lạ kia.
Mãi đến khi vào trò chơi này thì cậu mới hiểu được.
Đó có thể là do cậu được sinh ra trong một thế giới hắc ám quỷ dị, đã vậy cha ruột của cậu còn có huyết thống truyền thừa từ thần rắn chín đầu.
Chỉ là, Tiểu Ninh Túc không biết.
Ninh Túc nói: “Tôi cứ vậy mà chuyển từ gia đình này sang gia đình khác, cuối cùng cũng học được cách cư xử ngoan ngoãn.”
Liếc đến khóe mắt của Ninh Trường Phong, cậu mím môi, cắm con dao vào ngực hắn, rạch xương ức của hắn ra.
Hóa ra dòng máu truyền thừa cũng sẽ có màu đỏ, cũng sẽ nóng hổi như vậy.
Trái tim trong lồng ngực đập thất thường, Ninh Túc nhìn nó không chớp mắt. Ninh Trường Phong khàn giọng hỏi cậu, “Cậu có từng hận cha mẹ mình không? Ý tôi là... Cha mẹ ruột của cậu.”
Nói không hận chút nào là không có khả năng.
Hồi bốn năm tuổi gì đó, Ninh Túc nghe từ những kẻ buôn người nói những người xấu đều có trái tim màu đen.
Lúc đó cậu liền nghĩ, trái tim của người cha người mẹ lúc cậu chưa được một tuổi đã vứt bỏ cậu có phải màu đen hay không.
Đến khi bước vào trò chơi vô hạn này, cậu mới biết là không phải như vậy.
Trái tim đỏ hỏn của Ninh Trường Phong đang đập dồn dập hỗn loạn dưới tay cậu. Ninh Túc không có trả lời hắn, nhanh chóng trồng hoa thánh vào trong trái tim, rồi khâu lồng ngực hắn lại.
Bình thường còn may đồ cho người khác, lúc này khâu vết thương cũng không tệ, tốc độ rất nhanh, đường khâu cũng trơn mịn nhẫn nhụi. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến ba phút, Ninh Túc để dao xuống, thở ra một hơi.
Bỗng dưng lúc này, bàn tay nhuốm đầy máu được một bàn tay khô ráo có hơi lạnh nắm lấy.
Cơ thể Ninh Tô khẽ cứng đờ.
Cổ họng Ninh Trường Phong khô rát, như bị mài ra, “Từ nhỏ tôi cũng không có cha mẹ, tự mình lần mò lăn lộn, có lẽ cũng vì chuyện này mà tôi không quá hòa hợp với tập thể.”
“Tôi tự nhận là mình không có khả năng ở chung với người khác lâu dài, nhưng thi thoảng, sẽ có một hoặc hai lần gì đó, cũng từng nghĩ đến... Nếu, nếu có ngày tôi kết hôn và có con, tôi nhất định...”
Nhất định cái gì, không biết tại sao hắn lại không nói tiếp.
Trái cổ của hắn trượt lên trượt xuống một cách dữ dội, như thể không thể thở được.
Hắn cũng từng nghĩ, sẽ có một ngày nào đó hắn gặp được người mà hắn có thể ở bên, rồi có một đứa con, hắn nhất định sẽ không để con mình giống hắn.
Hắn nhất định phải cho con mình một mái ấm trọn vẹn, đừng vấp ngã chao đảo, lẻ loi hiu quạnh leo lên đỉnh núi lạnh lẽo một mình như hắn. Tốt nhất là dành cho nó tình yêu thương mà những đứa trẻ khác nên có. Chỉ là.
Hắn chẳng thể ngờ tới...
Bị mổ ngực trồng hoa thánh, trái tim đau quá.
Đau đến mức hắn không nói nên lời nào.
Chỉ còn lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ninh Túc vỗ vỗ tay hắn, “Người anh em, đừng cố diễn nữa.”
Ninh Trường Phong: “...”
Sau khi chờ Ninh Trường Phong, kẻ có năng lực biến thái, cuối cùng cũng nhắm mắt sau khi khoét tim và trồng hoa thánh, Ninh Túc mới rửa tay trong nước thánh rời khỏi phòng. Lúc đi tới cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ninh Trường Phong có chiếc mũi vô cùng ưu việt, khi nằm xuống lại càng rõ ràng hơn, sống mũi cao ngất, trông có hơi lạnh lùng.
Chỉ là màu đỏ ướt át ở cuối mắt hắn đã phá hủy sự lạnh lùng ấy.
Ninh Túc vuốt vuốt sống mũi mình, đóng cửa lại.
Động tác của cậu lưu loát nhanh chóng, ra ngoài rất sớm, lúc này trên hành lang không có một bóng người.
Ninh Túc đẩy cửa đi vào phòng trà đối diện.
Cửa sổ của phòng trồng hoa thánh đối diện với đại sảnh của người hầu hoa phía dưới, còn cửa sổ của phòng trà thì đối diện với trước điện thờ Thần Hoa.
Sắp đến giờ tế bái, bên ngoài điện thờ Thần Hoa đã có rất nhiều tín đồ quỳ lạy.
Trong đám người mênh mông ấy, có hai bóng dáng nhỏ xíu đang quỳ. Khi Ninh Túc vừa nhìn sang, hai tiểu quỷ lập tức ngẩng đầu lên.
Ninh Túc thậm chí còn có thể tưởng tượng ra lúc Quỷ Sinh ngẩng đầu lên, nhất định sẽ kèm theo một tiếng lanh lảnh ngốc ngốc: “Ở?”
Cũng có thể đoán được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Phi chắc chắn sẽ là về kiêu ngạo lãnh đạm, nhưng ánh sáng trong mắt cô bé luôn bán đứng cô.
Hai tiểu quỷ đứng dậy nhìn cậu. Vì lý do nào đó, thằng bé đang đội một chiếc mũ màu trắng Xieu xiêu vẹo vẹo ở trên đầu. Còn mái tóc đen mượt của cô bé cũng được búi thành một cục hình tròn, so với cậu thì đẹp hơn rất nhiều.
Một đứa trong số đó vẫy tay với cậu, đứa còn lại thì hớn hở huơ huơ hai cánh tay nhỏ về phía cậu.
Ninh Túc giơ hai tay lên đỉnh đầu, cho tụi nó một trái tìm siêu to khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận