Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
C21
C21C21
chương 21: Quỷ Súc
Editor: Cô Rùa
米
Mặt trăng máu lơ lửng trên bầu trời đêm với một vầng sáng tròn ửng đỏ.
Dường như có thứ gì đấy như bốc lên từ những căn biệt thự trong thôn Hòe Dương, chúng tụ lại giữa không trung rồi ngưng thành những chiếc bóng méo mo giãy dụa.
Lờ mờ còn có tiếng kêu rên tuyệt vọng đầy đau khổ vang bên tai. Trong thời gian dài chúng vẫn không hề biến mất, thậm chí đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy được.
Ninh Túc và Trần Tình đến lò mổ trong bóng tối vắng lạnh, bắt gặp đồ tể lại đang nhóm hai đống lửa ở bên trong.
Ninh Túc vừa mới xuất hiện một giây thì tiểu quỷ trong kho hàng đã lập tức ló đầu ra, lò dò chạy về phía cậu.
Thằng bé đi đứng đã không còn xiêu xiêu veo veo nữa, có điều nó vẫn còn chưa quen chạy bộ lắm, lúc chạy thân thể vẫn hơi bị nghiêng.
Có một đứa nhóc vừa trông thấy mình thì đã phi ngay đến, quả thực là khiến tâm trạng của cậu phơi phới hơn hẳn.
Cho dù nó có là quỷ đi nữa. Phải biết rằng, đó còn là một tiểu quỷ rất rất là đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiên thằng bé không trốn trong nhà kho theo dõi cậu mà là chạy tới chỗ cậu, có lẽ là vì thỏa thuận trước đó của bọn họ. Ninh Túc có hơi vui vẻ.
Thấy thằng bé sắp đến chỗ mình thì bỗng nghiêng người một cái té lăn quay trên đất.
Ninh Túc nhìn kỹ lại, thấy hai mắt của nó vẫn còn nguyên trong hốc mắt thì “a' một tiếng, không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cậu liền phát hiện có chỗ không đúng.
Lần này thằng bé không có rớt mắt, cũng không rớt tay, mà cái thứ rớt ra chính là cái miệng nó.
Bởi vì nó bị ngã theo đường chéo cho nên đầu nó cũng bị lệch sang một bên.
Kế tiếp cậu thấy nó nhặt cái miệng lên và gắn ra sau tai.
Sau khi nó đứng dậy thì lập tức nhào tới chỗ cậu, ôm cái đầu méo mó nhìn Ninh Túc không chớp mắt.
Trần Tình không chỉ khiếp sợ mà còn bàng hoàng trước tiểu quỷ này. Có điều nhìn một hồi cô lại cảm thấy hơi quen quen.
Cách mà tiểu quỷ này nhìn Ninh Túc giống hệt như con chó đen trong biệt thự nhìn cô dâu áo đỏ.
Chỗ miệng lúc đầu của tiểu quỷ biến thành một lớp da khép kín, Ninh Túc duỗi ngón trỏ chọc vào, không ngờ lại nó lại thụt vào trong được, đồng thời cũng cảm nhận được nó đang bắt đầu hấp thụ năng lượng hắc ám trong cơ thể cậu.
Kế đó cậu thử đưa tay còn lại vào cái miệng đằng sau tai, ấy vậy mà nó cũng có thể hút được luôn.
Đôi mắt Ninh Túc lập tức tỏa sáng, giống như đang nhìn một bảo bối, “Như vậy là có thể ăn uống được cả hai phía, hạnh phúc quá đi thôi!” Trần Tình: “...”
“Hmm cái kia, chúng ta vẫn nên bắt đầu nhiệm vụ đi.”
Lúc bấy giờ Ninh Túc mới thôi không nghiên cứu thằng nhóc ảo ma này, cậu thích thú nắm lấy tay nó đi tới chỗ đồ tể.
Đây không phải lần đầu họ gặp nhau, Trần Tình cảm thấy ba người họ hẳn là khá quen thuộc, bỗng dưng cảm thấy rất ngượng nghịu.
Hiển nhiên Ninh Túc không cho là vậy.
Cậu ngồi xổm bên cạnh đồ te đang lóc xương, hỏi: “Hê lô anh, lần trước bọn em theo anh đến nhà tang lễ thì thấy anh thay tro của người trong hủ thành tro của súc vật, không biết anh làm vậy là có ý gì nhỉ?”
Trần Tình: “...” Làm ơn đừng hỏi trực tiếp như vậy có được không?
Đồ tể tước từng miếng thịt còn dính trên cang dê, “Thích thì làm thôi, không phải bọn chúng muốn tổ chức đám cưới ma sao, chẳng khác gì đám súc sinh cả, vậy thì cứ cưới súc sinh đi.”
Ninh Túc 吕 một tiếng, lại hỏi: “Thế tại sao lò mổ bên kia lại cấm giết người vậy anh?”
“Bởi vì để duy trì sự thuần khiết của tro cốt, tro cốt để đổi chỉ có thể là của động vật.”
Dưới sự dẫn dắt của Ninh Túc, Trần Tình cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà nói: “Chỉ có dùng tro cốt kết duyên thì mới phải làm vậy, nhưng minh hôn vẫn là dùng người sống.”
Đồ te ngoái đầu nhìn về phía Trần Tình, đôi mắt xanh lục của hắn am đạm và lạnh lùng một cách quỷ dị, chẳng biết tại sao lúc này Trần Tình lại cảm thấy nó giống như trong mấy truyện cổ tích, cũng không khủng bố đến vậy.
Tên đồ tể từng khiến Trần Tình hoảng hốt hét lên trước kia bỗng thở dài thườn thượt, tựa như một người cha già.
“Tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ là một con quỷ lang thang mà thôi.”
“Hơn nữa tất cả cô dâu chú rể bị lừa bị ép vào những cuộc minh hôn đều mang trong mình oán hận sâu nặng, họ là giai cấp thống trị ở đây và có thể trả thù một cách chẳng kiêng nể gì ai, tôi không cần phải lo lắng về điều đó, cũng không có tư cách để lo lắng.”
Dựa theo lời đồ tể nói, cộng thêm những gì nam quỷ môi đỏ trải qua và địa vị của hắn, bọn họ xác định rằng những người bị ép minh hôn đều có địa vị rất cao. Thông qua chuyện các “cô dâu” có thể giết hại chú rể một cách dã man là có thể nhìn ra được.
Bỗng dưng Trần Tình cảm thấy đồ te không còn đáng sợ như vậy nữa. Không ngờ hắn lại nói nhiều với bọn họ đến vậy, giống như đang tán dóc những việc thường ngày vậy.
Khi nãy Trần Tình cũng có nghe thấy đồ te nói hắn chỉ là một con quỷ bình thường.
Thế nhưng đó là thật ư? Hay là một con quỷ cao siêu ẩn mình?
Ninh Túc thì trực tiếp hơn, hỏi luôn đồ tể, “Thế anh không phải là Qủy chủ ở đây à?”
Trần Tình: “...”
Đồ tể: “Qủy chủ cái gì chứ, tôi chỉ là một đồ tế, là một tiểu quỷ địa vị thấp kém thôi.”
Ninh Túc: “Vậy sao anh có thể đi lại được giữa hai thế giới chứ?”
“Dính chút hào quang của người khác ấy mà.” Tầm mắt của đồ te lơ đãng liếc sang thằng bé kia, sau đó tiếp tục xẻ thịt.
Trần Tình bắt được tầm mắt của hắn, cũng nhìn theo.
Tiểu quỷ đang ngồi một nhúm bên cạnh Ninh Túc, tay nó cầm một xiên que xâu những con bọ không rõ tên, sau khi làm xong thì đặt lên đống lửa bắt đầu nướng.
Động tác thành thạo đến làm người khác đau lòng. Ninh Túc xách thằng nhóc lên quan sát, hỏi: “Ê nhóc, mày là Qủy chủ hả?”
Trần Tình: “...”
Bỗng dưng có cảm giác tuyệt vọng cái gì cũng muốn thử. Thằng nhóc yên lặng nhìn Ninh Túc, qua vài giây nó khẽ vẫy vẫy xiên que ở trên tay mình. Lúc này Ninh Túc mới buông nó xuống để nó tiếp tục nướng.
Bọ chẳng ngon tí nào cả, nếu có thể ăn chân dê nướng thì càng tốt hơn. Tầm mắt của Ninh Túc chuyển sang tay của đồ te, bàn tay to lớn thô ráp đang cầm một cái cằng dê, Ninh Túc nhìn chằm chằm nó vài giây, bỗng nhiên chớp mắt, “Không phải sáng sớm anh đã chặt nó rồi sao?”
Trần Tình lập tức nhìn về phía cái cẳng trên tay đồ te.
Sáng nay khi bọn họ lần đầu đến thế giới này thì đã nhìn thấy đồ te đang băm thịt người, lúc ấy Trần Tình còn suýt chút nữa đã nôn mửa, cho nên nãy giờ tầm mắt cô vẫn luôn tránh né nhìn về phía tay đồ tể. Trên tay đồ te thật sự là một khúc cẳng chân, đồ tể lóc thịt trên đó tựa như đang cắt sợi mì.
Nhưng Trần Tình không rõ đây có phải là cái cẳng hồi sáng hay không. Đồ tể nói: “Hai người chưa thấy chú rể trong lễ cưới hôm nay à?”
Hắn rất dịu dàng với Ninh Túc, còn cười với cậu, “Thôn Hòe Dương nhiều quỷ muốn ăn thịt như vậy, đương nhiên chỉ có thịt người tái tạo mới có thể đáp ứng nổi thôi.”
Hai người lập tức sửng sốt. Trong đám cưới, dù hai chú rể bị bo đen và mặt sẹo đâm chém cỡ nào, rạch mặt thủng cổ ra sao thì vẫn có thể hồi phục lại bình thường.
Người bị đồ te mổ lấy thịt có thể cũng chính là người tái tạo, hai người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Túc nhận lấy xiên nướng mà thằng nhóc đã nướng xong, hỏi đồ tể: “Em có thể tham quan nơi này một chút không?”
Đồ tể vẫy tay, ý bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Đằng sau đồ tế không xa là một giá thịt, xung quanh nồng nặc mùi máu tanh.
Trên đó có một thứ giống như còng tay, thứ này vốn được làm từ sắt, không biết đã ngâm trong máu tươi bao lâu mà đã biến thành một màu đen.
Có thể tưởng tượng ra cảnh có một người thường bị còng ở đây, sau đó bị lột da lóc thịt bởi đồ te.
Bên cạnh giá thịt có hai chậu nước lớn, một cái để đựng tim gan phèo phổi đã được làm sạch, còn cái kia...
Trần Tình không dám đến gần.
Trong chiếc chậu inox còn lại chứa hơn phân nửa lượng nước hòa chung với máu tươi, nước bên trong đen sì như mực làm nổi bật cái đầu người đang úp mặt xuống dưới.
Bởi vì úp mặt nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy góc tóc ướt nhẹp phía sau đầu. Ninh Tuc ngồi xổm xuống trước chậu, thằng bé kia cũng lật dat ngồi theo cậu.
Ninh Túc cắn một miếng trên xiên que, sau đó đưa xiên qua cho thằng bé, vừa thò tay vào chậu vừa nhai đồ ăn trong miệng mình.
Ngón tay và khớp xương tay của thanh niên thật mảnh khánh, nước da có vẻ trắng hơn người thường rất nhiều, ngay cả ánh trăng máu cũng không thể át đi màu trắng của nó, có chậu nước đen thùi lùi và mái tóc kia làm nền, nó lại càng trắng đến kỳ dị.
Dưới cái nhìn nổi da gà của Trần Tình, ngón tay thon dài kia hơi uốn lượn xuống thăm dò, sờ vào cái đầu người kia.
Trần Tình không biết cậu muốn làm gì.
Tại sao không phải lật nó lại mà là sờ?
Sờ là có thể biết được đó ai sao? Nếu đã dám sờ thì nhất định phải dám xem chứ.
Sờ lại càng khủng bố hơn xem, Trần Tình vô cùng sợ cái đầu người kia sẽ đột nhiên mở miệng ngoạm lấy tay Ninh Túc.
Ngay khi cô đang mải suy nghĩ về điều đó thì Ninh Túc cũng đã quay lại và nói với cô: “Nó vẫn còn nguyên vẹn, không bị thối rữa.”
Trần Tình sửng sốt một chút.
Phải mất vài giây cô mới tự bổ sung hoàn chỉnh được câu nói kia của Ninh Túc.
Còn nguyên vẹn, không thối rữa, tức là có thể nhìn được. Vừa dứt câu, Ninh Tuc cũng lật cái đầu lại.
Trong một thôn làng ma quái và ngay tại một cái lò mổ chỉ chuyên giết người, một cái đầu bị lật lại từ trong một cái chậu lớn đen ngòm thì đáng lý nên cảm thấy điều này rất khủng bố mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao sau khi Ninh Túc nói câu kia, Trần Tình lại không cảm thấy đáng sợ nữa mà nhìn qua.
Ngay cả khi cái đầu người kia hết sức kinh dị.
Nó không bị thối rữa, chỉ bị ngâm trong nước cho đến khi sưng phù trắng đục, dưới ánh trăng màu máu khuôn mặt đó trở nên trắng xám, như thể sẽ nát ra ngay khi vừa chạm vào.
Hai mắt trên đầu người nhắm chặt, Ninh Túc vạch mí mắt đối phương ra nói với Trần Tình: “Nhận ra ai không?”
Trần Tình bỏ qua mấy giây khủng bố ban đầu, cẩn thận quan sát kỹ gương mặt kia, “Nhận ra!”
Đây là người đàn ông đứng cạnh Ân Đại Quân trong tấm ảnh chụp chính diện, rất có thể cũng chính là chủ nhân còn lại của căn biệt thự hoa lăng tiêu kia.
Thôn Hòe Dương ở thế giới bên kia kinh doanh minh hôn, còn các chú rể ở bên này lại phải hứng chịu sự tra tấn suốt ngày đêm, việc có thể tự động tái tạo chính là cơn ác mộng của bọn họ.
Biết bọn họ có thể tự phục hồi lại được cho dù có phải chịu bao nhiêu vết thương trí mạng, nên những người muốn tổn thương họ sẽ càng phát rồ và không biết điểm dừng là ở đâu.
Tuy nhiên, họ vẫn chưa phải là thảm nhất bởi vì người thảm nhất chính là chú rể ở đây. Mỗi ngày hắn đều phải bị lóc xương vô số lần, còn phải cung cấp thịt cho toàn bộ quỷ trong thôn Hòe Dương ăn không có giới hạn.
Trần Tình nói: “Ninh Túc, tôi có một suy đoán này.”
“Khi biết Ân Đại Quân là chủ nhân của căn biệt thự, chúng ta vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện minh hôn, cũng không móc nối với cô dâu, sau này dựa vào chuyện cô ấy và cô dâu đều là gả từ bên ngoài vào nên chúng ta mới coi cô dâu đang tượng trưng cho cô ấy, nhưng có khi nào ngay từ đầu phương hướng này đã sai rồi hay không?”
“Dù sao thì cô ấy cũng là nữ chủ nhân của căn biệt thự kia, vậy ít nhiều gì cũng phải gả đến đây một thời gian, đã vậy còn có một đời chồng nữa.”
“Người chồng ở thế giới này lại thẩm như vậy, có khi nào cô ấy là bị chồng mình hành hạ đến chết không?”
Ninh Túc cúi đầu nhìn đầu người trong tay mình, vừa định nói gì đó thì mũi chợt giật giật, “Mau trốn đi!”
Trần Tình không kịp suy nghĩ, lập tức chạy theo Ninh Túc núp vào một góc trong kho hàng bên cạnh.
Thằng bé kia cũng theo bọn họ trốn vào nhà kho, ôm bắp chân của Ninh Túc núp ở phía sau họ, học theo họ rụt đầu lại một chút.
Tầm ba phút sau, một con quỷ với gương mặt dữ tợn xuất hiện ở trước cửa lò mổ.
Là tên mặt sẹo.
Hắn mặc một chiếc váy cưới đỏ ướt đầm đề, trong tay cầm một con dao dài đẫm máu, đôi mắt khát máu điên cuồng. Hắn đứng ở cửa một lúc, sau đó đi tới chỗ đồ tể vẫn đang cắt thịt, đá vào người đồ tể, “Có ai đến đây không?”
Hiển nhiên chưa đến một ngày hắn đã ý thức được địa vị của mình tại thế giới này.
Trong lò mổ của thế giới bên ngoài, khi nhìn thấy đồ te dùng rìu chặt đầu con bò, thái độ của hắn cũng không phải như vậy.
Chiếc váy cưới trên người lẽ ra là nỗi sỉ nhục đối với hắn, nhưng ở đây nó lại đại biểu cho địa vị của hắn, vì một tâm lý vi diệu nào đó, nên dù nó có ướt nhẹp thì hắn cũng không chịu thay ra.
Không cần nói cũng biết thứ chất lỏng ngấm vào chiếc váy cưới đỏ khiến nó càng trở nên đậm hơn là cái gì.
Đồ tể không trả lời hắn, chỉ nở một nụ cười với hắn.
Hắn cũng không tức giận, ung dung bước tới lò thiêu với con dao dài của mình.
Ôm cây đợi thỏ.
Khoảnh khắc Lâm Lương trợ thủ của áo đen đẩy cửa lò thiêu ra, trong mắt gã ngập tràn vui sướng.
Ở sảnh cưới, khi người dân muốn giết người bịt miệng, gã đã nhanh trí ném áo đen về phía quan tài, bởi vì người dân rất quý trọng quan tài nên hầu hết mọi người đều đổ xô lại xem nó có bị làm sao không, nhờ vậy gã cũng nhân cơ hội ấy trốn khỏi nơi đó.
Sau khi ra khỏi sảnh cưới, việc đầu tiên mà gã làm chính là chạy về biệt thự để cởi trói cho Vương Minh. Khi đó nhóm Trần Thiên vì đề phòng lò thiêu sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên đã để Vương Minh ở bên ngoài canh chừng, kế tiếp thì bị áo đen nhốt trong biệt thự chờ sau khi hôn lễ kết thúc sẽ trở về dò hỏi manh mối.
Sau khi tìm được Vương Minh, bọn họ nhất trí chạy đến lò mổ.
Lò mổ không chỉ “không giết người”, mà còn dẫn đến thế giới bên trong, là điểm đến tốt nhất và duy nhất của họ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ xong, dưới tình huống nguy cấp trong lò thiêu, gã đã dẫm lên Vương Minh đang bị thương trầm trọng mà đẩy cửa lò thiêu ra.
Giờ phút này gã gần như vui mừng đến khóc thét.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ của gã, độ khó của phó bản cấp hai chính là nằm ở nơi này, khi vào được thế giới bên trong là có thể dễ dàng tìm ra được đáp án, có thể qua ải rồi.
Gã đã chịu đựng sự si nhục suốt bao nhiêu năm ở guild Ngân Hoa như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội leo lên được tầng cao, trở thành trong những người đứng đầu,
Gã không còn là người ở tầng chóp bị người khác khinh thường, không ai dám tùy tiện nghị luận về gã.
Những người trước kia từng sỉ nhục, đánh đập gã năm xưa, gã sẽ lần lượt đòi lại từng tên.
Lâm Lương đóng sầm cửa lò thiêu với vô vàn hy vọng và tưởng tượng đẹp đẽ. Đến khi cả người bê bết máu ngã xuống đất, thứ đầu tiên đập vào mắt gã chính là một làn váy đỏ. Màu do sậm đó nặng nề và ngột ngạt dưới ánh trăng đẫm máu, toát ra mùi máu tanh tưởi nồng nặc.
Trái tim Lâm Lương đột nhiên thắt lại.
Gã ngước lên, nhìn thấy một gương mặt dữ tợn dưới ánh trăng đang cúi đầu nhìn mình.
Gương mặt kia vô cùng đáng sợ, nhờ sự bình tính mà Lâm Lương có được qua hàng chục phó bản mới có thể làm gã không buột miệng thét lên.
Sau khi nhìn thấy rõ đó là mặt sẹo, hai mắt Lâm Lương đột nhiên mở to. “Tại sao không cứu tao?” Mặt sẹo hồi một cách âm trầm.
Hắn tức giận hỏi: “Tao đều đã kêu cứu chúng mày như vậy! Tại sao lại không cứu tao!”
Hắn giơ con dao dài lên, “Chúng mày có biết tao đã tuyệt vọng thế nào không?”
«AI ”
Lâm Lương còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị mặt sẹo chém đứt tay. Máu và chất nhầy trong lò thiêu dung hòa lại thành một vũng, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
“Mày cũng nếm thử loại cảm giác này đi, không có tay thì cũng không có cách nào sử dụng được Phi Đao Độc, có phải rất tuyệt vọng không? Không phải mày thích dùng Phi Đao Độc dọa tao lắm sao?” Trần Tình huych tay Ninh Túc, hỏi cậu có muốn cứu Lâm Lương hay không.
Nếu mặt sẹo vẫn là mặt sẹo trước kia thì cô đã không còn rối rắm gì rồi, nhưng bây giờ hắn đã không còn là người nữa, đã trở thành một con quỷ dữ, địa vị ở đây cũng không còn bình thường, có thể áp chế bọn họ. Mặt sẹo cũng không có ý định giết Lâm Lương ngay lập tức mà là dùng dao chém từng nhát từng nhát tra tấn Lâm Lương.
Dưới tiếng rít gào từ Lâm Lương, Ninh Túc hỏi Trần Tình, “Cô muốn cứu hắn hay là nhân cơ hội nhắc nhở nhóm Trần Thiên đừng tới đây?”
Trần Tình sửng sốt một chút.
Đợi đến khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng nhận ra bản thân không cần phải suy nghĩ nữa.
Nhóm Trần Thiên đang tới đây.
Trần Thiên, Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song cùng nhau khám phá thôn Hòe Dương vào ban đêm.
Ngay từ đầu, bọn họ vô cùng khẩn trương và cẩn thận.
Nơi này không an toàn như thế giới bên ngoài, dù sao người dân bên đó đều là nhân loại bình thường, dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng dần dần, họ nhận ra họ không cần phải quá khẩn trương như vậy.
Vào ban đêm, những con quỷ ở đây đều đóng chặt cửa không ra khỏi nhà, thậm chí trên đường còn không thấy bóng ma nào. Bọn họ đi trên con đường vắng tanh, mỗi lần đi ngang qua một ngôi biệt thự đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, van xin thương xót từ bên trong truyền ra.
Con quỷ duy nhất trốn ra được mà họ nhìn thấy ở trên đường cũng bị một con rắn trong nhà dùng đuôi kéo lại ngay lập tức.
“Làm ơn, cho tôi ra khỏi đây, tôi thực sự muốn chết!”
Con quỷ kia rú lên duỗi tay về phía họ kêu rên.
Nơi mà hắn bị kéo đi để lại một vệt máu dày và dài, màu đỏ sẫm dưới ánh trăng máu trông càng thêm ớn lạnh.
Tô Vãng Sinh nói: “Người ta nói rằng con người sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục, kế đó sẽ dựa theo từng hành vi trong cuộc sống để đưa ra các hình phạt khác nhau.”
“Nhưng những người đã chết ở thôn Hòe Dương thì không đến địa ngục như anh nói.” Chúc Song Song nói: “Bởi vì một con quỷ đã tự tạo ra một địa ngục nhỏ dành riêng cho bọn họ, ngay tại một thế giới khác của thôn Hòe Dương.”
Ở thôn Hòe Dương, người dân sử dụng minh hôn đã vi phạm thiên đức âm tài quá mức rồi.
Họ lấy trộm tro cốt từ khắp nơi và bóc lột cả quyền tự do của người sau khi chết.
Họ lừa dối những người đàn ông và phụ nữ không biết gì, hưng phấn niêm phong họ trong những chiếc quan tài đáng sợ, dựa vào thứ này để kiếm chác vô tội vạ. Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ rằng những đối tượng mà họ phục vụ, bao gồm cả những người thân đã chết của bọn họ sẽ bị tra tấn và giết chết bởi những người đáng thương ấy ngay trong chính căn nhà của họ ở một thế giới song song khác.
Chúc Song Song nói: “Đây cũng là một phần của sự bình đẳng chúng sinh mà hệ thống muốn nói sao?”
Trên cùng một mảnh đất, hai mặt âm dương, địa vị đảo lộn, mày giết tao thì tao hành hạ ngược lại mày.
Nếu có ai đó đứng ở ngã ba âm dương nhìn thấy những gì đang xảy ra ở hai thế giới cùng một lúc, không biết họ sẽ cảm thấy thế nào.
Có thể người đó cũng không biết người đáng thương nhất chính là những cô dâu bị lừa nhốt trong quan tài, hay là những chú rể sau khi chết cũng không yên, bị buộc phải đón dâu và bị tra tấn vô tận, nhưng người đó nhất định biết đầu so gây tội là ai.
Chúc Song Song nhìn lướt qua Tô Vãng Sinh, cảm khái nói: “Đúng là phong kiến mê tín hại chết người.”
Đạo sĩ: “... Tôi chỉ thỉnh thoảng xem phong thủy cho người khác thôi.” Trần Thiên: “Chúng ta không cần quan sát khu dân cư vì tất cả đều giống nhau, giờ đi xem nơi khác đi.”
Bên lò mổ có Ninh Túc và Trần Tình, nên họ nghĩ ngay đến nhà tang lễ đầu tiên.
Nhà tang lễ vẫn giống như thế giới bên ngoài, chỉ khác là có lồng đèn đỏ và ruy băng đỏ treo quanh cửa, hai chiếc kiệu cưới màu lặng lẽ dựng ở trước cửa, hơn nữa ba chữ “nhà tang lễ” cũng là màu đỏ rất lớn, dưới màn đêm dày đặc, trông nó càng làm người ta rợn gáy hơn. Chúc Song Song nghĩ thầm, sau này cô sẽ không bao giờ mặc đồ do nữa. Cửa nhà tang lễ khóa chặt, họ không dám phá vào mà chỉ nhìn bên trong qua mấy cái khe chỗ cửa ra vào và cửa sổ.
Bên trong là những hủ tro cốt màu đỏ và quan tài, dưới ánh đèn mờ tối, vài cái còn đang run lên bần bật, như thể giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó nhảy vọt ra.
Bọn họ nhìn vài lần, sau đó vội vàng rời đi.
Ở thôn Hòe Dương, thứ đáng xem thứ hai chính là nhà thờ.
Nhà thờ được sử dụng cho lễ cưới ngày đầu tiên và việc livestream của phù dâu.
Khi họ chuẩn bị đến nhà thờ, họ bất ngờ bắt gặp một con quỷ, là Bạch Tương Ninh.
Bạch Tương Ninh thật sự rất đẹp trai, cao cao gầy gầy, trông rất hiền lành và trẻ tuổi, giống như một chàng trai được nuôi dạy tốt, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Lúc này, gương mặt hắn hơi hóp lại, thiếu sức sống.
Không chỉ bởi vì khí tức chết chóc trên người quỷ, mà còn bởi vì sự cô quạnh mờ mịt trong mắt hắn.
Hắn bàng hoàng bước vào nhà thờ, quỳ xuống giữa nhà thờ và lẩm bẩm: “Làm ơn, làm ơn cho con ra khối đây”.
Hắn thực sự không biết nên cầu xin ai nữa, nhưng cũng thật nực cười khi có một con quỷ lại quỳ trong nhà thờ lẩm bẩm “làm ơn” hết lần này đến lần khác, một lúc thì cho con xin rời khỏi đây, một lúc thì cho con tan biến luôn đi, một lúc lại đòi chết.
Dần dà hắn như phát điên lên, vừa khóc vừa rống lên, “Tại saoooo?” “Tại sao lại minh hôn cho tôi? Tôi hận các người!”
Vào đêm trăng máu, con quỷ trông hiền lành dịu dàng ấy quỳ một mình trong nhà thờ rộng lớn, khuôn mặt đầy căm thù và dữ tợn, hắn tuyệt vọng mà phát bùng nổ, phẫn hận gầm rú, “Tôi hận các người!”
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đang xem đến ngỡ ngàng thì đột nhiên bị Trần Thiên kéo ra ngoài.
Sắc mặt hắn nặng nề: “Không ổn lắm.”
“Làm sao vậy?”
“Suốt dọc đường, tất cả biệt thự mà chúng ta đi ngang qua đều đóng chặt, chú rể duy nhất chạy ra ngoài cũng bị một cái đuôi rắn kéo lại, nhưng tại sao Bạch Tương Ninh lại có thể ra tới đây được? Còn tên mặt sẹo kia đâu rồi?”
Nghĩ đến nụ cười quái đản của mặt sẹo vào ban ngày, vẻ mặt hai người cứng lại.
“Mau đến lò mổ!”
Bọn họ lo lắng cho Ninh Túc và Trần Tình sẽ gặp nguy hiểm, muốn chạy tới xem thử, nhưng khi Trần Tình nhìn thấy họ lại có ý nghĩ khác, nhất là khi nhìn thấy dòng chữ đỏ tươi ở trên tường.
Trong lò mổ chỉ có thể giết người. Đây có thể là nơi chuyên giết người của thôn Hoe Dương.
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị bước vào, Trần Tình lớn tiếng: “Anh hai, đừng vào đây, mau chạy đi!”
Đồng thời ngay lúc đó cô cũng dùng khăn tàng hình choàng lên người mình và Ninh Túc, chạy ra ngoài theo.
Mặt sẹo bên kia cũng nghe thấy giọng cô, hắn nhanh chóng giải quyết xong Lâm Lương, sau đó xách con dao dính đẩy máu đi về phía này. Khoác trên người một chiếc khăn lụa, Trần Tình không dám thở mà đi lướt qua mặt sẹo.
Chờ đến khi ra khỏi cửa, Trần Tình nhỏ giọng nói: “Chạy thôi!”
Hai người hội tụ cùng ba người phía trước chạy nhanh về biệt thự, thằng bé kia vẫn luôn bám lấy đùi của Ninh Túc nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu.
Sau khi mặt sẹo không thấy ai trong nhà kho, hắn cũng lập tức phi ra ngoài.
Không biết có phải vì ở đây hắn có ưu thế hơn hay không, nhưng bọn họ đều nghe thấy tiếng lưỡi dao kéo lê trên mặt đất càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.
“Xoèn xoẹt — xoèn xoẹt ——” Tiết tấu dồn dập thúc giục làm lòng người hoảng loạn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị bắt trước khi đến biệt thự. Trần Thiên nhìn thấy phía trước có một cái bệnh viện nhỏ, lập tức nói: “Mau vào bệnh viện trốn trước đi!”
Ít nhất những con quỷ ở đây cũng không có ý định giết bọn họ rõ ràng, chỉ có tên mặt sẹo này chẳng biết vì lý do gì mà hắn như muốn kéo bọn họ chết trùm theo.
Bệnh viện trong thôn không lớn, nhưng vào ban đêm bên trong vẫn sáng rực.
Theo cách hiểu của con người, quỷ sẽ không bị bệnh, đương nhiên sẽ không cần đến bệnh viện, nhưng tại sao ban đêm nơi này vẫn sáng đèn?
Sau khi trốn vào bên trong bệnh viện, cả 5 quay người lại.
Đằng sau bọn họ có mấy con quỷ, đa số đều là đàn ông, người nào người nấy cũng ôm một cái bụng tròn vo.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Tình lập tức nhìn về phía Trần Thiên, còn Chúc Song Song lập tức nhìn về phía Ninh Túc.
Đối diện với ánh mắt lo lắng kèm theo một tia sáng quỷ dị của em gái, cái trán Trần Thiên đã lờ mờ nổi lên những đường gân xanh.
Ninh Túc nhìn bọn họ “ò' một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn thằng bé vẫn luôn ôm chặt đùi mình, lúc này nó cũng đang ngửa đầu nhìn cậu.
Cậu nhấc nó lên, vén chiếc áo thun trắng rộng thùng thình của mình và nhét nó vào trong, để nó ôm lấy eo mình. Vòng eo của cậu nhỏ đến khó tin, một đứa bé nhỏ xíu đã có thể ôm trọn lấy cậu, khi áo thun được buông xuống, lập tức tạo ra một vòng cung nhô lên.
Ninh Túc chống tay ra sau eo, chầm chậm bước đến lẫn vào trong đám quỷ đó.
“Hế lu, mấy anh cũng đến đây sinh con à?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Lăng Tiêu mỉm cười: Xin lỗi nhường đường chút nào mọi người, nóc nhà tôi lần đầu sinh bây bỉ nên có hơi phấn khích chút.]
chương 21: Quỷ Súc
Editor: Cô Rùa
米
Mặt trăng máu lơ lửng trên bầu trời đêm với một vầng sáng tròn ửng đỏ.
Dường như có thứ gì đấy như bốc lên từ những căn biệt thự trong thôn Hòe Dương, chúng tụ lại giữa không trung rồi ngưng thành những chiếc bóng méo mo giãy dụa.
Lờ mờ còn có tiếng kêu rên tuyệt vọng đầy đau khổ vang bên tai. Trong thời gian dài chúng vẫn không hề biến mất, thậm chí đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy được.
Ninh Túc và Trần Tình đến lò mổ trong bóng tối vắng lạnh, bắt gặp đồ tể lại đang nhóm hai đống lửa ở bên trong.
Ninh Túc vừa mới xuất hiện một giây thì tiểu quỷ trong kho hàng đã lập tức ló đầu ra, lò dò chạy về phía cậu.
Thằng bé đi đứng đã không còn xiêu xiêu veo veo nữa, có điều nó vẫn còn chưa quen chạy bộ lắm, lúc chạy thân thể vẫn hơi bị nghiêng.
Có một đứa nhóc vừa trông thấy mình thì đã phi ngay đến, quả thực là khiến tâm trạng của cậu phơi phới hơn hẳn.
Cho dù nó có là quỷ đi nữa. Phải biết rằng, đó còn là một tiểu quỷ rất rất là đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiên thằng bé không trốn trong nhà kho theo dõi cậu mà là chạy tới chỗ cậu, có lẽ là vì thỏa thuận trước đó của bọn họ. Ninh Túc có hơi vui vẻ.
Thấy thằng bé sắp đến chỗ mình thì bỗng nghiêng người một cái té lăn quay trên đất.
Ninh Túc nhìn kỹ lại, thấy hai mắt của nó vẫn còn nguyên trong hốc mắt thì “a' một tiếng, không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cậu liền phát hiện có chỗ không đúng.
Lần này thằng bé không có rớt mắt, cũng không rớt tay, mà cái thứ rớt ra chính là cái miệng nó.
Bởi vì nó bị ngã theo đường chéo cho nên đầu nó cũng bị lệch sang một bên.
Kế tiếp cậu thấy nó nhặt cái miệng lên và gắn ra sau tai.
Sau khi nó đứng dậy thì lập tức nhào tới chỗ cậu, ôm cái đầu méo mó nhìn Ninh Túc không chớp mắt.
Trần Tình không chỉ khiếp sợ mà còn bàng hoàng trước tiểu quỷ này. Có điều nhìn một hồi cô lại cảm thấy hơi quen quen.
Cách mà tiểu quỷ này nhìn Ninh Túc giống hệt như con chó đen trong biệt thự nhìn cô dâu áo đỏ.
Chỗ miệng lúc đầu của tiểu quỷ biến thành một lớp da khép kín, Ninh Túc duỗi ngón trỏ chọc vào, không ngờ lại nó lại thụt vào trong được, đồng thời cũng cảm nhận được nó đang bắt đầu hấp thụ năng lượng hắc ám trong cơ thể cậu.
Kế đó cậu thử đưa tay còn lại vào cái miệng đằng sau tai, ấy vậy mà nó cũng có thể hút được luôn.
Đôi mắt Ninh Túc lập tức tỏa sáng, giống như đang nhìn một bảo bối, “Như vậy là có thể ăn uống được cả hai phía, hạnh phúc quá đi thôi!” Trần Tình: “...”
“Hmm cái kia, chúng ta vẫn nên bắt đầu nhiệm vụ đi.”
Lúc bấy giờ Ninh Túc mới thôi không nghiên cứu thằng nhóc ảo ma này, cậu thích thú nắm lấy tay nó đi tới chỗ đồ tể.
Đây không phải lần đầu họ gặp nhau, Trần Tình cảm thấy ba người họ hẳn là khá quen thuộc, bỗng dưng cảm thấy rất ngượng nghịu.
Hiển nhiên Ninh Túc không cho là vậy.
Cậu ngồi xổm bên cạnh đồ te đang lóc xương, hỏi: “Hê lô anh, lần trước bọn em theo anh đến nhà tang lễ thì thấy anh thay tro của người trong hủ thành tro của súc vật, không biết anh làm vậy là có ý gì nhỉ?”
Trần Tình: “...” Làm ơn đừng hỏi trực tiếp như vậy có được không?
Đồ tể tước từng miếng thịt còn dính trên cang dê, “Thích thì làm thôi, không phải bọn chúng muốn tổ chức đám cưới ma sao, chẳng khác gì đám súc sinh cả, vậy thì cứ cưới súc sinh đi.”
Ninh Túc 吕 một tiếng, lại hỏi: “Thế tại sao lò mổ bên kia lại cấm giết người vậy anh?”
“Bởi vì để duy trì sự thuần khiết của tro cốt, tro cốt để đổi chỉ có thể là của động vật.”
Dưới sự dẫn dắt của Ninh Túc, Trần Tình cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà nói: “Chỉ có dùng tro cốt kết duyên thì mới phải làm vậy, nhưng minh hôn vẫn là dùng người sống.”
Đồ te ngoái đầu nhìn về phía Trần Tình, đôi mắt xanh lục của hắn am đạm và lạnh lùng một cách quỷ dị, chẳng biết tại sao lúc này Trần Tình lại cảm thấy nó giống như trong mấy truyện cổ tích, cũng không khủng bố đến vậy.
Tên đồ tể từng khiến Trần Tình hoảng hốt hét lên trước kia bỗng thở dài thườn thượt, tựa như một người cha già.
“Tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ là một con quỷ lang thang mà thôi.”
“Hơn nữa tất cả cô dâu chú rể bị lừa bị ép vào những cuộc minh hôn đều mang trong mình oán hận sâu nặng, họ là giai cấp thống trị ở đây và có thể trả thù một cách chẳng kiêng nể gì ai, tôi không cần phải lo lắng về điều đó, cũng không có tư cách để lo lắng.”
Dựa theo lời đồ tể nói, cộng thêm những gì nam quỷ môi đỏ trải qua và địa vị của hắn, bọn họ xác định rằng những người bị ép minh hôn đều có địa vị rất cao. Thông qua chuyện các “cô dâu” có thể giết hại chú rể một cách dã man là có thể nhìn ra được.
Bỗng dưng Trần Tình cảm thấy đồ te không còn đáng sợ như vậy nữa. Không ngờ hắn lại nói nhiều với bọn họ đến vậy, giống như đang tán dóc những việc thường ngày vậy.
Khi nãy Trần Tình cũng có nghe thấy đồ te nói hắn chỉ là một con quỷ bình thường.
Thế nhưng đó là thật ư? Hay là một con quỷ cao siêu ẩn mình?
Ninh Túc thì trực tiếp hơn, hỏi luôn đồ tể, “Thế anh không phải là Qủy chủ ở đây à?”
Trần Tình: “...”
Đồ tể: “Qủy chủ cái gì chứ, tôi chỉ là một đồ tế, là một tiểu quỷ địa vị thấp kém thôi.”
Ninh Túc: “Vậy sao anh có thể đi lại được giữa hai thế giới chứ?”
“Dính chút hào quang của người khác ấy mà.” Tầm mắt của đồ te lơ đãng liếc sang thằng bé kia, sau đó tiếp tục xẻ thịt.
Trần Tình bắt được tầm mắt của hắn, cũng nhìn theo.
Tiểu quỷ đang ngồi một nhúm bên cạnh Ninh Túc, tay nó cầm một xiên que xâu những con bọ không rõ tên, sau khi làm xong thì đặt lên đống lửa bắt đầu nướng.
Động tác thành thạo đến làm người khác đau lòng. Ninh Túc xách thằng nhóc lên quan sát, hỏi: “Ê nhóc, mày là Qủy chủ hả?”
Trần Tình: “...”
Bỗng dưng có cảm giác tuyệt vọng cái gì cũng muốn thử. Thằng nhóc yên lặng nhìn Ninh Túc, qua vài giây nó khẽ vẫy vẫy xiên que ở trên tay mình. Lúc này Ninh Túc mới buông nó xuống để nó tiếp tục nướng.
Bọ chẳng ngon tí nào cả, nếu có thể ăn chân dê nướng thì càng tốt hơn. Tầm mắt của Ninh Túc chuyển sang tay của đồ te, bàn tay to lớn thô ráp đang cầm một cái cằng dê, Ninh Túc nhìn chằm chằm nó vài giây, bỗng nhiên chớp mắt, “Không phải sáng sớm anh đã chặt nó rồi sao?”
Trần Tình lập tức nhìn về phía cái cẳng trên tay đồ te.
Sáng nay khi bọn họ lần đầu đến thế giới này thì đã nhìn thấy đồ te đang băm thịt người, lúc ấy Trần Tình còn suýt chút nữa đã nôn mửa, cho nên nãy giờ tầm mắt cô vẫn luôn tránh né nhìn về phía tay đồ tể. Trên tay đồ te thật sự là một khúc cẳng chân, đồ tể lóc thịt trên đó tựa như đang cắt sợi mì.
Nhưng Trần Tình không rõ đây có phải là cái cẳng hồi sáng hay không. Đồ tể nói: “Hai người chưa thấy chú rể trong lễ cưới hôm nay à?”
Hắn rất dịu dàng với Ninh Túc, còn cười với cậu, “Thôn Hòe Dương nhiều quỷ muốn ăn thịt như vậy, đương nhiên chỉ có thịt người tái tạo mới có thể đáp ứng nổi thôi.”
Hai người lập tức sửng sốt. Trong đám cưới, dù hai chú rể bị bo đen và mặt sẹo đâm chém cỡ nào, rạch mặt thủng cổ ra sao thì vẫn có thể hồi phục lại bình thường.
Người bị đồ te mổ lấy thịt có thể cũng chính là người tái tạo, hai người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Túc nhận lấy xiên nướng mà thằng nhóc đã nướng xong, hỏi đồ tể: “Em có thể tham quan nơi này một chút không?”
Đồ tể vẫy tay, ý bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Đằng sau đồ tế không xa là một giá thịt, xung quanh nồng nặc mùi máu tanh.
Trên đó có một thứ giống như còng tay, thứ này vốn được làm từ sắt, không biết đã ngâm trong máu tươi bao lâu mà đã biến thành một màu đen.
Có thể tưởng tượng ra cảnh có một người thường bị còng ở đây, sau đó bị lột da lóc thịt bởi đồ te.
Bên cạnh giá thịt có hai chậu nước lớn, một cái để đựng tim gan phèo phổi đã được làm sạch, còn cái kia...
Trần Tình không dám đến gần.
Trong chiếc chậu inox còn lại chứa hơn phân nửa lượng nước hòa chung với máu tươi, nước bên trong đen sì như mực làm nổi bật cái đầu người đang úp mặt xuống dưới.
Bởi vì úp mặt nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy góc tóc ướt nhẹp phía sau đầu. Ninh Tuc ngồi xổm xuống trước chậu, thằng bé kia cũng lật dat ngồi theo cậu.
Ninh Túc cắn một miếng trên xiên que, sau đó đưa xiên qua cho thằng bé, vừa thò tay vào chậu vừa nhai đồ ăn trong miệng mình.
Ngón tay và khớp xương tay của thanh niên thật mảnh khánh, nước da có vẻ trắng hơn người thường rất nhiều, ngay cả ánh trăng máu cũng không thể át đi màu trắng của nó, có chậu nước đen thùi lùi và mái tóc kia làm nền, nó lại càng trắng đến kỳ dị.
Dưới cái nhìn nổi da gà của Trần Tình, ngón tay thon dài kia hơi uốn lượn xuống thăm dò, sờ vào cái đầu người kia.
Trần Tình không biết cậu muốn làm gì.
Tại sao không phải lật nó lại mà là sờ?
Sờ là có thể biết được đó ai sao? Nếu đã dám sờ thì nhất định phải dám xem chứ.
Sờ lại càng khủng bố hơn xem, Trần Tình vô cùng sợ cái đầu người kia sẽ đột nhiên mở miệng ngoạm lấy tay Ninh Túc.
Ngay khi cô đang mải suy nghĩ về điều đó thì Ninh Túc cũng đã quay lại và nói với cô: “Nó vẫn còn nguyên vẹn, không bị thối rữa.”
Trần Tình sửng sốt một chút.
Phải mất vài giây cô mới tự bổ sung hoàn chỉnh được câu nói kia của Ninh Túc.
Còn nguyên vẹn, không thối rữa, tức là có thể nhìn được. Vừa dứt câu, Ninh Tuc cũng lật cái đầu lại.
Trong một thôn làng ma quái và ngay tại một cái lò mổ chỉ chuyên giết người, một cái đầu bị lật lại từ trong một cái chậu lớn đen ngòm thì đáng lý nên cảm thấy điều này rất khủng bố mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao sau khi Ninh Túc nói câu kia, Trần Tình lại không cảm thấy đáng sợ nữa mà nhìn qua.
Ngay cả khi cái đầu người kia hết sức kinh dị.
Nó không bị thối rữa, chỉ bị ngâm trong nước cho đến khi sưng phù trắng đục, dưới ánh trăng màu máu khuôn mặt đó trở nên trắng xám, như thể sẽ nát ra ngay khi vừa chạm vào.
Hai mắt trên đầu người nhắm chặt, Ninh Túc vạch mí mắt đối phương ra nói với Trần Tình: “Nhận ra ai không?”
Trần Tình bỏ qua mấy giây khủng bố ban đầu, cẩn thận quan sát kỹ gương mặt kia, “Nhận ra!”
Đây là người đàn ông đứng cạnh Ân Đại Quân trong tấm ảnh chụp chính diện, rất có thể cũng chính là chủ nhân còn lại của căn biệt thự hoa lăng tiêu kia.
Thôn Hòe Dương ở thế giới bên kia kinh doanh minh hôn, còn các chú rể ở bên này lại phải hứng chịu sự tra tấn suốt ngày đêm, việc có thể tự động tái tạo chính là cơn ác mộng của bọn họ.
Biết bọn họ có thể tự phục hồi lại được cho dù có phải chịu bao nhiêu vết thương trí mạng, nên những người muốn tổn thương họ sẽ càng phát rồ và không biết điểm dừng là ở đâu.
Tuy nhiên, họ vẫn chưa phải là thảm nhất bởi vì người thảm nhất chính là chú rể ở đây. Mỗi ngày hắn đều phải bị lóc xương vô số lần, còn phải cung cấp thịt cho toàn bộ quỷ trong thôn Hòe Dương ăn không có giới hạn.
Trần Tình nói: “Ninh Túc, tôi có một suy đoán này.”
“Khi biết Ân Đại Quân là chủ nhân của căn biệt thự, chúng ta vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện minh hôn, cũng không móc nối với cô dâu, sau này dựa vào chuyện cô ấy và cô dâu đều là gả từ bên ngoài vào nên chúng ta mới coi cô dâu đang tượng trưng cho cô ấy, nhưng có khi nào ngay từ đầu phương hướng này đã sai rồi hay không?”
“Dù sao thì cô ấy cũng là nữ chủ nhân của căn biệt thự kia, vậy ít nhiều gì cũng phải gả đến đây một thời gian, đã vậy còn có một đời chồng nữa.”
“Người chồng ở thế giới này lại thẩm như vậy, có khi nào cô ấy là bị chồng mình hành hạ đến chết không?”
Ninh Túc cúi đầu nhìn đầu người trong tay mình, vừa định nói gì đó thì mũi chợt giật giật, “Mau trốn đi!”
Trần Tình không kịp suy nghĩ, lập tức chạy theo Ninh Túc núp vào một góc trong kho hàng bên cạnh.
Thằng bé kia cũng theo bọn họ trốn vào nhà kho, ôm bắp chân của Ninh Túc núp ở phía sau họ, học theo họ rụt đầu lại một chút.
Tầm ba phút sau, một con quỷ với gương mặt dữ tợn xuất hiện ở trước cửa lò mổ.
Là tên mặt sẹo.
Hắn mặc một chiếc váy cưới đỏ ướt đầm đề, trong tay cầm một con dao dài đẫm máu, đôi mắt khát máu điên cuồng. Hắn đứng ở cửa một lúc, sau đó đi tới chỗ đồ tể vẫn đang cắt thịt, đá vào người đồ tể, “Có ai đến đây không?”
Hiển nhiên chưa đến một ngày hắn đã ý thức được địa vị của mình tại thế giới này.
Trong lò mổ của thế giới bên ngoài, khi nhìn thấy đồ te dùng rìu chặt đầu con bò, thái độ của hắn cũng không phải như vậy.
Chiếc váy cưới trên người lẽ ra là nỗi sỉ nhục đối với hắn, nhưng ở đây nó lại đại biểu cho địa vị của hắn, vì một tâm lý vi diệu nào đó, nên dù nó có ướt nhẹp thì hắn cũng không chịu thay ra.
Không cần nói cũng biết thứ chất lỏng ngấm vào chiếc váy cưới đỏ khiến nó càng trở nên đậm hơn là cái gì.
Đồ tể không trả lời hắn, chỉ nở một nụ cười với hắn.
Hắn cũng không tức giận, ung dung bước tới lò thiêu với con dao dài của mình.
Ôm cây đợi thỏ.
Khoảnh khắc Lâm Lương trợ thủ của áo đen đẩy cửa lò thiêu ra, trong mắt gã ngập tràn vui sướng.
Ở sảnh cưới, khi người dân muốn giết người bịt miệng, gã đã nhanh trí ném áo đen về phía quan tài, bởi vì người dân rất quý trọng quan tài nên hầu hết mọi người đều đổ xô lại xem nó có bị làm sao không, nhờ vậy gã cũng nhân cơ hội ấy trốn khỏi nơi đó.
Sau khi ra khỏi sảnh cưới, việc đầu tiên mà gã làm chính là chạy về biệt thự để cởi trói cho Vương Minh. Khi đó nhóm Trần Thiên vì đề phòng lò thiêu sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên đã để Vương Minh ở bên ngoài canh chừng, kế tiếp thì bị áo đen nhốt trong biệt thự chờ sau khi hôn lễ kết thúc sẽ trở về dò hỏi manh mối.
Sau khi tìm được Vương Minh, bọn họ nhất trí chạy đến lò mổ.
Lò mổ không chỉ “không giết người”, mà còn dẫn đến thế giới bên trong, là điểm đến tốt nhất và duy nhất của họ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ xong, dưới tình huống nguy cấp trong lò thiêu, gã đã dẫm lên Vương Minh đang bị thương trầm trọng mà đẩy cửa lò thiêu ra.
Giờ phút này gã gần như vui mừng đến khóc thét.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ của gã, độ khó của phó bản cấp hai chính là nằm ở nơi này, khi vào được thế giới bên trong là có thể dễ dàng tìm ra được đáp án, có thể qua ải rồi.
Gã đã chịu đựng sự si nhục suốt bao nhiêu năm ở guild Ngân Hoa như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội leo lên được tầng cao, trở thành trong những người đứng đầu,
Gã không còn là người ở tầng chóp bị người khác khinh thường, không ai dám tùy tiện nghị luận về gã.
Những người trước kia từng sỉ nhục, đánh đập gã năm xưa, gã sẽ lần lượt đòi lại từng tên.
Lâm Lương đóng sầm cửa lò thiêu với vô vàn hy vọng và tưởng tượng đẹp đẽ. Đến khi cả người bê bết máu ngã xuống đất, thứ đầu tiên đập vào mắt gã chính là một làn váy đỏ. Màu do sậm đó nặng nề và ngột ngạt dưới ánh trăng đẫm máu, toát ra mùi máu tanh tưởi nồng nặc.
Trái tim Lâm Lương đột nhiên thắt lại.
Gã ngước lên, nhìn thấy một gương mặt dữ tợn dưới ánh trăng đang cúi đầu nhìn mình.
Gương mặt kia vô cùng đáng sợ, nhờ sự bình tính mà Lâm Lương có được qua hàng chục phó bản mới có thể làm gã không buột miệng thét lên.
Sau khi nhìn thấy rõ đó là mặt sẹo, hai mắt Lâm Lương đột nhiên mở to. “Tại sao không cứu tao?” Mặt sẹo hồi một cách âm trầm.
Hắn tức giận hỏi: “Tao đều đã kêu cứu chúng mày như vậy! Tại sao lại không cứu tao!”
Hắn giơ con dao dài lên, “Chúng mày có biết tao đã tuyệt vọng thế nào không?”
«AI ”
Lâm Lương còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị mặt sẹo chém đứt tay. Máu và chất nhầy trong lò thiêu dung hòa lại thành một vũng, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
“Mày cũng nếm thử loại cảm giác này đi, không có tay thì cũng không có cách nào sử dụng được Phi Đao Độc, có phải rất tuyệt vọng không? Không phải mày thích dùng Phi Đao Độc dọa tao lắm sao?” Trần Tình huych tay Ninh Túc, hỏi cậu có muốn cứu Lâm Lương hay không.
Nếu mặt sẹo vẫn là mặt sẹo trước kia thì cô đã không còn rối rắm gì rồi, nhưng bây giờ hắn đã không còn là người nữa, đã trở thành một con quỷ dữ, địa vị ở đây cũng không còn bình thường, có thể áp chế bọn họ. Mặt sẹo cũng không có ý định giết Lâm Lương ngay lập tức mà là dùng dao chém từng nhát từng nhát tra tấn Lâm Lương.
Dưới tiếng rít gào từ Lâm Lương, Ninh Túc hỏi Trần Tình, “Cô muốn cứu hắn hay là nhân cơ hội nhắc nhở nhóm Trần Thiên đừng tới đây?”
Trần Tình sửng sốt một chút.
Đợi đến khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng nhận ra bản thân không cần phải suy nghĩ nữa.
Nhóm Trần Thiên đang tới đây.
Trần Thiên, Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song cùng nhau khám phá thôn Hòe Dương vào ban đêm.
Ngay từ đầu, bọn họ vô cùng khẩn trương và cẩn thận.
Nơi này không an toàn như thế giới bên ngoài, dù sao người dân bên đó đều là nhân loại bình thường, dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng dần dần, họ nhận ra họ không cần phải quá khẩn trương như vậy.
Vào ban đêm, những con quỷ ở đây đều đóng chặt cửa không ra khỏi nhà, thậm chí trên đường còn không thấy bóng ma nào. Bọn họ đi trên con đường vắng tanh, mỗi lần đi ngang qua một ngôi biệt thự đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, van xin thương xót từ bên trong truyền ra.
Con quỷ duy nhất trốn ra được mà họ nhìn thấy ở trên đường cũng bị một con rắn trong nhà dùng đuôi kéo lại ngay lập tức.
“Làm ơn, cho tôi ra khỏi đây, tôi thực sự muốn chết!”
Con quỷ kia rú lên duỗi tay về phía họ kêu rên.
Nơi mà hắn bị kéo đi để lại một vệt máu dày và dài, màu đỏ sẫm dưới ánh trăng máu trông càng thêm ớn lạnh.
Tô Vãng Sinh nói: “Người ta nói rằng con người sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục, kế đó sẽ dựa theo từng hành vi trong cuộc sống để đưa ra các hình phạt khác nhau.”
“Nhưng những người đã chết ở thôn Hòe Dương thì không đến địa ngục như anh nói.” Chúc Song Song nói: “Bởi vì một con quỷ đã tự tạo ra một địa ngục nhỏ dành riêng cho bọn họ, ngay tại một thế giới khác của thôn Hòe Dương.”
Ở thôn Hòe Dương, người dân sử dụng minh hôn đã vi phạm thiên đức âm tài quá mức rồi.
Họ lấy trộm tro cốt từ khắp nơi và bóc lột cả quyền tự do của người sau khi chết.
Họ lừa dối những người đàn ông và phụ nữ không biết gì, hưng phấn niêm phong họ trong những chiếc quan tài đáng sợ, dựa vào thứ này để kiếm chác vô tội vạ. Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ rằng những đối tượng mà họ phục vụ, bao gồm cả những người thân đã chết của bọn họ sẽ bị tra tấn và giết chết bởi những người đáng thương ấy ngay trong chính căn nhà của họ ở một thế giới song song khác.
Chúc Song Song nói: “Đây cũng là một phần của sự bình đẳng chúng sinh mà hệ thống muốn nói sao?”
Trên cùng một mảnh đất, hai mặt âm dương, địa vị đảo lộn, mày giết tao thì tao hành hạ ngược lại mày.
Nếu có ai đó đứng ở ngã ba âm dương nhìn thấy những gì đang xảy ra ở hai thế giới cùng một lúc, không biết họ sẽ cảm thấy thế nào.
Có thể người đó cũng không biết người đáng thương nhất chính là những cô dâu bị lừa nhốt trong quan tài, hay là những chú rể sau khi chết cũng không yên, bị buộc phải đón dâu và bị tra tấn vô tận, nhưng người đó nhất định biết đầu so gây tội là ai.
Chúc Song Song nhìn lướt qua Tô Vãng Sinh, cảm khái nói: “Đúng là phong kiến mê tín hại chết người.”
Đạo sĩ: “... Tôi chỉ thỉnh thoảng xem phong thủy cho người khác thôi.” Trần Thiên: “Chúng ta không cần quan sát khu dân cư vì tất cả đều giống nhau, giờ đi xem nơi khác đi.”
Bên lò mổ có Ninh Túc và Trần Tình, nên họ nghĩ ngay đến nhà tang lễ đầu tiên.
Nhà tang lễ vẫn giống như thế giới bên ngoài, chỉ khác là có lồng đèn đỏ và ruy băng đỏ treo quanh cửa, hai chiếc kiệu cưới màu lặng lẽ dựng ở trước cửa, hơn nữa ba chữ “nhà tang lễ” cũng là màu đỏ rất lớn, dưới màn đêm dày đặc, trông nó càng làm người ta rợn gáy hơn. Chúc Song Song nghĩ thầm, sau này cô sẽ không bao giờ mặc đồ do nữa. Cửa nhà tang lễ khóa chặt, họ không dám phá vào mà chỉ nhìn bên trong qua mấy cái khe chỗ cửa ra vào và cửa sổ.
Bên trong là những hủ tro cốt màu đỏ và quan tài, dưới ánh đèn mờ tối, vài cái còn đang run lên bần bật, như thể giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó nhảy vọt ra.
Bọn họ nhìn vài lần, sau đó vội vàng rời đi.
Ở thôn Hòe Dương, thứ đáng xem thứ hai chính là nhà thờ.
Nhà thờ được sử dụng cho lễ cưới ngày đầu tiên và việc livestream của phù dâu.
Khi họ chuẩn bị đến nhà thờ, họ bất ngờ bắt gặp một con quỷ, là Bạch Tương Ninh.
Bạch Tương Ninh thật sự rất đẹp trai, cao cao gầy gầy, trông rất hiền lành và trẻ tuổi, giống như một chàng trai được nuôi dạy tốt, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Lúc này, gương mặt hắn hơi hóp lại, thiếu sức sống.
Không chỉ bởi vì khí tức chết chóc trên người quỷ, mà còn bởi vì sự cô quạnh mờ mịt trong mắt hắn.
Hắn bàng hoàng bước vào nhà thờ, quỳ xuống giữa nhà thờ và lẩm bẩm: “Làm ơn, làm ơn cho con ra khối đây”.
Hắn thực sự không biết nên cầu xin ai nữa, nhưng cũng thật nực cười khi có một con quỷ lại quỳ trong nhà thờ lẩm bẩm “làm ơn” hết lần này đến lần khác, một lúc thì cho con xin rời khỏi đây, một lúc thì cho con tan biến luôn đi, một lúc lại đòi chết.
Dần dà hắn như phát điên lên, vừa khóc vừa rống lên, “Tại saoooo?” “Tại sao lại minh hôn cho tôi? Tôi hận các người!”
Vào đêm trăng máu, con quỷ trông hiền lành dịu dàng ấy quỳ một mình trong nhà thờ rộng lớn, khuôn mặt đầy căm thù và dữ tợn, hắn tuyệt vọng mà phát bùng nổ, phẫn hận gầm rú, “Tôi hận các người!”
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đang xem đến ngỡ ngàng thì đột nhiên bị Trần Thiên kéo ra ngoài.
Sắc mặt hắn nặng nề: “Không ổn lắm.”
“Làm sao vậy?”
“Suốt dọc đường, tất cả biệt thự mà chúng ta đi ngang qua đều đóng chặt, chú rể duy nhất chạy ra ngoài cũng bị một cái đuôi rắn kéo lại, nhưng tại sao Bạch Tương Ninh lại có thể ra tới đây được? Còn tên mặt sẹo kia đâu rồi?”
Nghĩ đến nụ cười quái đản của mặt sẹo vào ban ngày, vẻ mặt hai người cứng lại.
“Mau đến lò mổ!”
Bọn họ lo lắng cho Ninh Túc và Trần Tình sẽ gặp nguy hiểm, muốn chạy tới xem thử, nhưng khi Trần Tình nhìn thấy họ lại có ý nghĩ khác, nhất là khi nhìn thấy dòng chữ đỏ tươi ở trên tường.
Trong lò mổ chỉ có thể giết người. Đây có thể là nơi chuyên giết người của thôn Hoe Dương.
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị bước vào, Trần Tình lớn tiếng: “Anh hai, đừng vào đây, mau chạy đi!”
Đồng thời ngay lúc đó cô cũng dùng khăn tàng hình choàng lên người mình và Ninh Túc, chạy ra ngoài theo.
Mặt sẹo bên kia cũng nghe thấy giọng cô, hắn nhanh chóng giải quyết xong Lâm Lương, sau đó xách con dao dính đẩy máu đi về phía này. Khoác trên người một chiếc khăn lụa, Trần Tình không dám thở mà đi lướt qua mặt sẹo.
Chờ đến khi ra khỏi cửa, Trần Tình nhỏ giọng nói: “Chạy thôi!”
Hai người hội tụ cùng ba người phía trước chạy nhanh về biệt thự, thằng bé kia vẫn luôn bám lấy đùi của Ninh Túc nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu.
Sau khi mặt sẹo không thấy ai trong nhà kho, hắn cũng lập tức phi ra ngoài.
Không biết có phải vì ở đây hắn có ưu thế hơn hay không, nhưng bọn họ đều nghe thấy tiếng lưỡi dao kéo lê trên mặt đất càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.
“Xoèn xoẹt — xoèn xoẹt ——” Tiết tấu dồn dập thúc giục làm lòng người hoảng loạn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị bắt trước khi đến biệt thự. Trần Thiên nhìn thấy phía trước có một cái bệnh viện nhỏ, lập tức nói: “Mau vào bệnh viện trốn trước đi!”
Ít nhất những con quỷ ở đây cũng không có ý định giết bọn họ rõ ràng, chỉ có tên mặt sẹo này chẳng biết vì lý do gì mà hắn như muốn kéo bọn họ chết trùm theo.
Bệnh viện trong thôn không lớn, nhưng vào ban đêm bên trong vẫn sáng rực.
Theo cách hiểu của con người, quỷ sẽ không bị bệnh, đương nhiên sẽ không cần đến bệnh viện, nhưng tại sao ban đêm nơi này vẫn sáng đèn?
Sau khi trốn vào bên trong bệnh viện, cả 5 quay người lại.
Đằng sau bọn họ có mấy con quỷ, đa số đều là đàn ông, người nào người nấy cũng ôm một cái bụng tròn vo.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Tình lập tức nhìn về phía Trần Thiên, còn Chúc Song Song lập tức nhìn về phía Ninh Túc.
Đối diện với ánh mắt lo lắng kèm theo một tia sáng quỷ dị của em gái, cái trán Trần Thiên đã lờ mờ nổi lên những đường gân xanh.
Ninh Túc nhìn bọn họ “ò' một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn thằng bé vẫn luôn ôm chặt đùi mình, lúc này nó cũng đang ngửa đầu nhìn cậu.
Cậu nhấc nó lên, vén chiếc áo thun trắng rộng thùng thình của mình và nhét nó vào trong, để nó ôm lấy eo mình. Vòng eo của cậu nhỏ đến khó tin, một đứa bé nhỏ xíu đã có thể ôm trọn lấy cậu, khi áo thun được buông xuống, lập tức tạo ra một vòng cung nhô lên.
Ninh Túc chống tay ra sau eo, chầm chậm bước đến lẫn vào trong đám quỷ đó.
“Hế lu, mấy anh cũng đến đây sinh con à?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Lăng Tiêu mỉm cười: Xin lỗi nhường đường chút nào mọi người, nóc nhà tôi lần đầu sinh bây bỉ nên có hơi phấn khích chút.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận