Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
C 56
C 56C 56
chương 56: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Chiếc lồng sắt đáp xuống chính giữa sân khấu của phòng đấu giá. Thiếu niên bên trong hơi chúi người về phía trước, hai tay vịn chặt lấy lồng sắt, một nửa tóc từ vai trái theo quán tính trượt ra trước.
Trên người cậu được tròng lên bởi nhiều lớp vải tuyn trắng đỏ, những dòng phù văn màu đen được phác thảo bởi nét bút tỉnh xảo uốn lượn quanh co, như thể đó là ấn ký của thần để lại trên người cậu.
Hệt như bông hoa màu huyết dụ ba cánh ở đuôi mắt phải của cậu vậy. Khiến mọi người đều phải phát cuồng lên.
Rời khỏi nước thánh, cơ thể cậu dường như có dấu hiệu khô héo, các mạch máu bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
Lấy sân khấu làm trung tâm, hết vòng người này đến vòng người khác đều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, điên cuồng, si mê, hưng phấn khi nhìn những mạch máu lờ mờ trên làn da nhợt nhạt của cậu.
Cậu vẫn còn chưa đủ trưởng thành, mạch máu chỉ mới mờ mờ lộ ra, không rõ ràng lắm. Nhưng lúc này đã có thể bắt giữ được màu sắc đó, từ đỏ gần như biến thành đen.
Màu đỏ và màu đen là những màu sắc huyền bí nhất cũng như thần thánh nhất ở quận Phù Nhân, là màu gần với thần linh nhất. Thiếu niên mở màn này là nô lệ hoa khiến bọn họ hưng phấn nhất trong những năm gần đây. Nhìn thấy cậu, bọn họ như được thỏa mãn hết tất cả mọi ham muốn.
“Một triệu đồng tiền vàng!”
“Năm triệu đồng tiền vàng!”
“Mười triệu đồng tiền vàng!”
Ông chủ chưa kịp nói thì những người bên dưới đã tranh nhau ra giá để mua cậu.
Bọn họ đứng dậy, vung tay điên cuồng về phía cậu, hét khản cổ ra giá, như thể có được cậu thì họ sẽ có được tất cả.
Nhất định phải có được cậu, bất kể phải trả giá nào đi nữa!
Có một tia sáng mãnh liệt trong mắt họ, lúc này đã không còn nhìn thấy con ngươi trong suốt như ban đầu nữa.
Ông chủ Tề đứng sau hậu trường nhìn cảnh tượng này không ngừng kích động xoa tay, ông ta nhìn thiếu niên, đã thấy được sự thoả mãn ham muốn của chính mình.
Cuộc đấu giá bên dưới vẫn không ngừng diễn ra, nó kéo dài rất lâu cho đến khi một giọng nói già nua hùng hậu vang lên.
“Một trăm triệu đồng tiền vàng.”
Bấy giờ âm thanh ra giá mới miễn cưỡng dừng lại một cách phẫn uất. Ninh Túc chớp chớp mắt, không ngờ mình lại có giá trị đến vậy, cậu nhìn theo hướng giọng nói, muốn xem ai mà khờ quá chừng. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng khó có thể nói ông ấy bao nhiêu tuổi, bởi vì trên khuôn mặt ông ấy không có nếp nhăn, tóc còn rất đen, chỉ là ông ta tạo cho người khác một cảm giác rất lớn tuổi.
Từ giọng nói của ông ta, từ ánh mắt của ông ta, từ vẻ đứng tuổi không thể che giấu được.
Đây là bố đường của cậu.
Lồng sắt được mở ra, Ninh Túc chậm rãi bước ra khỏi đó.
Ông ta nhìn cậu khẽ gật đầu, sau đó nhìn về ra sau hậu trường, “Ông chủ Ta, đưa người đồng hành của cậu ta ra đây.”
Sân khấu ở trung tâm, phòng đấu giá lộ ra bốn hình quạt, giữa mỗi hình quạt có một đường ray đen, có thể đẩy lồng sắt hoặc làm lối đi cho người đi bộ.
Ông chủ Tề đi ra từ một lối, còn dẫn theo một vài người chơi.
Ninh Túc nhìn thoáng qua, đều là những người từng nói chuyện với cậu.
Ông chủ Tề kéo Chúc Song Song ra khỏi lồng sắt, “Đây là bạn đồng hành của cậu ấy, họ có mối quan hệ tốt nhất.”
Người đàn ông kia gật đầu, đang định nói gì thì cô gái mặc áo đen bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng cô ta mang theo ý cười, còn bọc thêm một chút kích thích hưng phấn, “Không phải, không phải cô gái đó, là nô lệ hoa tóc dài kia.”
Địa vị của cô gái này dường như rất cao, những lời của cô ta nói đều khiến toàn thể mọi người chú ý đến. Ánh mắt mọi người dựa theo lời cô chuyển sang Ninh Trường Phong, lại có một trận náo động khác.
Ninh Trường Phong cười với Ninh Túc, có vẻ rất thích hiệu ứng mà hắn gây ra.
Người đàn ông đứng dậy nói với ông chủ: “Quy tắc mua bán nô lệ hoa chính là ưu tiên bạn đồng hành, tôi cũng muốn người này, ông chủ Te bớt chút đỉnh nhé.”
Ninh Túc đắc ý nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong. Ninh Trường Phong lại bình chân như vại, làm như không biết Ninh Túc có ý gì.
Nô lệ hoa có nguyên tắc “ưu tiên bạn đồng hành”, có nghĩa là khi mua nô lệ hoa, họ có quyền ưu tiên mua thêm cả bạn đồng hành của đối phương.
Tất cả người chơi có mặt ở đây đều nghe hiểu, nhưng họ không biết tại sao lại có nguyên tắc mua bán như vậy.
Bởi vì nguyên tắc mua bán này, người đàn ông kia có thể trao đổi riêng với ông chủ Tề, đến cùng cũng không ai biết Ninh Trường Phong đã được bán với giá bao nhiêu.
Ninh Túc được xếp vào một căn phòng trên lầu hai, nhìn cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra bên dưới.
Đêm trước kỳ đón thần là một bữa tiệc cuồng hoan thâu đêm suốt sáng. Một nhóm nô lệ hoa chất lượng cao bị nhốt trong lồng được đưa lên, dưới khán đài là một lũ người ăn mặc chỉnh tề điên cuồng ra giá, mỗi lần mua được nô lệ hoa bọn họ lại càng hưng phấn, sôi trào đến hai mắt đều đỏ ngầu sưng tấy. Cuộc đấu giá diễn ra cho đến khuya, lúc kết thúc mọi thứ đột nhiên im bặt.
Ninh Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy pháo hoa nổ trên bầu trời, bên ngoài có đủ loại tiếng hoan hô reo hò.
Kỳ đón thần đã tới rồi.
Cửa phòng bị đẩy ra, có một người hầu nói với Ninh Túc, “Hoa hầu đại nhân, chúng ta phải trở về thôi.”
Lúc trở về Ninh Túc vẫn ngồi trên xe ngựa, nhưng đã đổi sang một chiếc xe ngựa càng sang trọng càng tối hơn. Xe ngựa này có hai cửa sổ, khi rèm cửa được xốc lên, Ninh Túc có thể thấy rõ toàn cảnh bên ngoài.
Đây là con phố vào quận Phù Nhân mà họ đã từng đi qua.
Trong đêm vẫn còn có pháo hoa đang nổ tung, vô số pháo hoa chiếu sáng ngợp cả bầu trời, xua tan bóng tối theo cách của nhân loại.
Bất kể bầu trời ở xa có tối đen thế nào, thì mảnh trời đêm ở đây quả thực vẫn sáng như ban ngày.
Dưới ánh pháo hoa, cả con phố rộng lớn được bao phủ bởi những chiếc đèn lông đủ màu sắc, cao thấp chằng chịt không đồng đều.
Dưới ánh đèn lồng, những người mặc quần áo lộng lẫy với đủ loại hoa cài trên đầu, bên tai hay trên những vạt áo mà Ninh Túc chưa từng thấy trước đây.
Chúng nó nhìn như hoa tươi, nhưng lại không có màu sắc tươi tắn như những loài hoa thường thấy, mà toàn là những màu trầm và tối như đen sam, tím đỏ, xanh đen... Trên gương mặt người dân nở nụ cười hào hứng, họ vui vẻ ngắm pháo hoa trên phố, trên tay thỉnh thoảng lại xuất hiện một động tác quen thuộc.
Hai lòng bàn tay chắp trước ngực hướng về phía trước bày ra tư thế nâng lên.
Động tác này Dương Thái đã từng làm qua.
Khi hắn hy vọng Ninh Túc sẽ nhìn thấy Thần Hoa, thoát khỏi biển khổ. Không quá thành thục.
Ở đằng xa vang lên một bài hát mà Ninh Túc không tài nào hiểu nổi, một vòng tròn nô lệ hoa nhảy một vũ điệu kỳ quặc trên mặt đất, ngân nga một giai điệu “y y a a” quỷ dị.
Sau khi xem một hồi, Ninh Túc mới nhận ra điệu múa vặn vẹo này là bắt chước một loại thực vật, bắt chước quá trình sinh trưởng, ra hoa và kết trái của thực vật.
Khi những giọt máu tung bay, cơ thể bọn họ gập lại vượt ngoài giới hạn của con người, khép lại quá trình thăng trầm của thực vật lan rộng bò sát trong trong gia1 điệu u ám.
Cuối cùng xương cốt đứt gãy, đóa hoa nở rộ, cho ra trái tử vong.
Kỳ đón thần này quả thật đủ náo nhiệt điên loạn.
Ninh Túc được đưa về một dinh thự cổ xưa ở rìa quận Phù Nhân.
Nói là nằm ở rìa nhưng nơi đây cũng không hề hoang vắng, xung quanh có rất nhiều dinh thự kiểu này. Sau khi Ninh Túc xuống xe, cậu nhìn thấy xe ngựa phía sau lần lượt dừng lại, có người chơi bước xuống xe ngựa, cũng có một vài nô lệ hoa của thế giới này mà cậu không quen.
Đêm nay người đàn ông kia thu hoạch tương đối khá.
Tất cả đều được sắp xếp trong một đình viện của tòa dinh thự này.
Một người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười với họ nói: “Đây là nơi ở của mọi người, hãy coi nó như nhà của mình, cần cái gì thì có thể nói với tôi.” Sau đó bà ta bắt đầu chia phòng, mỗi căn phòng lớn ở đình viện này sẽ có thêm hai phòng nhỏ nữa, Ninh Túc và Ninh Trường Phong ở một phòng, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh một phòng.
Chúc Song Song: “Bọn tôi khác giới tính mà, tôi ở với một bạn nữ khác có phải sẽ càng tiện hơn không?”
Bà ta nói: “Bên trong có hai phòng nữa, nên không cần phải e ngại.”
Các người chơi chú ý quan sát một chút đều sẽ nhận ra những người được xếp chung phòng đều khá quen thuộc lẫn nhau, không biết bằng cách nào mà bà ta biết được điều này.
Bà ta không hạn chế sự tự do của bọn họ trong đình viện, nói: “Ngày mai là ngày đầu tiên chính thức bước vào kỳ đón thần, bên ngoài rất náo nhiệt, mọi người có thể ra ngoài ngắm nhìn một chút.”
Nói xong bà ta bỏ đi.
Chúc Song Song hỏi, “Làm sao bà ta biết mối quan hệ của chúng ta nhỉ?” Tô Vãng Sinh nói: “Có thể khi chúng ta còn ở chỗ ông chủ Tề, ông ta đã âm thầm để ý và nói lại chuyện này cho người ở đây.” “Nhưng tại sao phải để ý những thứ này?”
Một người chơi khác trả lời cô: “Nói chung sẽ không làm chúng ta dễ chịu đâu.”
Ở phòng đấu giá họ đã biết gia tộc mua họ chính là gia tộc Dã Nam nổi tiếng ở quận Phù Nhân.
Gia tộc Dã Nam đã mua tổng cộng 12 nô lệ hoa để đào tạo thành người hầu hoa cho lễ tế bái Thần Hoa năm nay.
Trong số đó có bốn nô lệ hoa đến từ thế giới này, tám người còn lại là người chơi.
Trừ Ninh Túc, Ninh Trường Phong, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh, còn có bốn người chơi khác đều bị chia vào hai phòng.
Trong số họ có hai người đến từ guild Hồng Vũ, họ theo Giả Thần Thăng vào phó bản, hai người chơi còn lại rất ít nói, bốn người không nhìn ra lai lịch.
Nếu Chúc Song Song tham gia guild mà còn không biết thì chắc chắn Ninh Tuc và Tô Vãng Sinh lại càng không biết.
Còn Ninh Trường Phong là một người chơi solo, rất ít khi để ý đến người khác, ngoại trừ một số cao thủ đã từng đối đầu với hắn, thì mấy người chơi bình thường khác hắn đều không biết.
Người vừa nói là một thành viên guild Hồng Vũ, “Chào mọi người, tôi tên là Đới Đông.”
Guild Hồng Vũ xếp hạng thứ ba tại căn cứ trò chơi, còn được gọi là guild tình báo của căn cứ. Lý do họ được gọi là cơ quan tình báo là vì họ không chỉ nắm được rất nhiều thông tin về các thế giới phó bản, mà còn có khả năng nắm bắt thông tin của người chơi căn cứ một cách khó tưởng tượng, các thông tin tin tức rao bán tại căn cứ trò chơi đều thuộc về guild của họ.
Đới Đông nhìn Ninh Túc, “Cậu có hài lòng với căn nhà mới mua thông qua trung tâm môi giới bất động sản của guild bọn tôi giới thiệu không?”
“..” Ninh Túc vội gật đầu, “Quá hài lòng luôn.”
Ngay khi hắn vừa hỏi ra câu đó, tất cả người chơi đều lập tức nhìn ra guild Hồng Vũ bọn họ có bao nhiêu hiểu biết về các người chơi, thậm chí có thể nói chính xác hơn là toàn bộ người chơi trong căn cứ.
Nếu phó bản này là một bài thi, Sư Thiên Xu thông minh giàu kinh nghiệm có thể sẽ là người đưa ra đề, mà bọn họ chính là nắm giữ kho đề, am hiểu nhất là dùng kho đề để đoán ra ý đồ của người hỏi.
“Trong số tất cả các phó bản chúng ta trải qua, ít nhất phải có kinh dị và đau đớn.”
Đây là mục đích của hệ thống, làm họ sợ hãi hoặc đau khổ, sau đó gặt hái cái chết.
“Nơi mà chúng ta đang đứng bây giờ dường như không có cái chết khủng bố giống như trong căn phòng đen của ông chủ Te, vì vậy chúng ta phải cảnh giác với nỗi đau.”
“Họ biết rõ mối quan hệ của chúng ta, còn để những người có quan hệ tốt sống cùng nhau, cũng không giới hạn chúng ta giao tiếp ở chung, rất có thể muốn bắt đầu từ mối quan hệ của chúng ta, hoặc có khả năng chúng ta cuối cùng sẽ phải đối mặt với kết cục một sống một chất.” “Đừng kể cho nhau nghe quá nhiều về quá khứ cũng như đặt quá nhiều tình cảm vào đó, chuẩn bị tâm lý thật tốt, không cần quan tâm nhau.” Những người trong guild Hồng Vũ bọn họ thực sự rất giỏi trong việc xem xét kỹ lưỡng các phó bản.
Câu nói này thật sự rất thuyết phục.
Chúc Song Song: “May là tôi không ở chung phòng với Túc Túc.”
Ninh Túc “ừm” một tiếng.
Tô Vãng Sinh & Ninh Trường Phong: “?”
Đã là nửa đêm, mấy người cũng không nói nhiều nữa, đứng ở nhà giam nước một ngày một đêm chẳng ai ngủ ngon được, giờ có một căn phòng có thể ngủ, đều đợi không được mà muốn nằm xuống.
Đình viện này rất giống với của ông chủ Tề, ở chính giữa cũng có một cái hồ rất lớn.
Họ nghỉ ngờ mỗi đình viện ở quận Phù Nhân đều có một cái hồ như vậy. Cây cầu gỗ bắc qua hồ dẫn đến sáu cánh cửa, vừa mở cửa phòng ra là một phòng trà nhỏ, ở chỗ này có thể ngắm cảnh, uống trà, trò chuyện và ăn uống.
Có hai phòng hoàn toàn độc lập ở bên trái và bên phải của phòng trà nhỏ này.
Khi Ninh Trường Phong đóng cửa phòng, thiếu niên đang ngồi trên sàn gỗ. Vat áo rộng phủ lên tấm ván gỗ, mái tóc dài mượt mà X6a phía sau, lúc này đang ngẩng đầu nhìn hắn bằng một đôi mắt đào hoa to tròn xinh đẹp.
Khi Ninh Trường Phong quay lại thấy cảnh tượng này, hắn không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.
Hắn cảm thấy thiếu niên nhất định là kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hoá, mỗi một chỗ đều đánh vào chỗ mềm nhất trong lòng hắn.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy vạt áo nhiều lớp của thiếu niên khẽ nhúc nhích.
Ninh Trường Phong hành động nhanh hơn suy nghĩ, trong tay không biết dùng cái gì mà đã có thể đứng cách xa hai mét xốc tà áo đỏ trên ván gỗ lên.
Dưới tà áo đỏ lộng lẫy cùng với phù văn kỳ dị, một bàn tay thon dài xinh đẹp đang kéo khay đồ ăn nhẹ duy nhất trong phòng trà về phía mình.
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc: “...”
Một đêm im lặng.
Trong mỗi phòng riêng biệt, có một dòng suối chay qua.
Toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ không rõ nguồn gốc, dòng suối chảy qua bên mép giường, tiện cho người ta có thể ngâm chân vào trong đó bất cứ lúc nào. Dòng suối trên một lớp da cuội xinh đẹp lộ ra một màu xanh lục nhàn nhạt, không biết từ đâu chảy qua phòng, hòa vào hồ nước trong sân. Vào ban đêm, người chơi ngủ trên giường gỗ đều có một cảm giác kỳ lạ. Cảm thấy khô khốc.
Nó không giống như da khô hay cảm giác khát rất muốn uống nước, mà là một cảm giác khô từ trong ra ngoài.
Họ rất muốn ngâm chân xuống suối để ngủ, nhưng họ đều đè nén cảm XÚC ấy.
Họ biết như vậy là không được.
Bọn họ là người.
Đình viện về đêm rất yên tĩnh.
Họ có thể nghe thấy rõ tiếng gió vào cuối đêm, nó thổi từ phía sau đình viện, rên rỉ như tiếng khóc ai oán của hàng ngàn người.
Căn dinh thự này nằm ở rìa quận Phù Nhân, phía sau đình viện trông giống như một khu rừng, cụ thể là gì thì họ cũng không rõ.
Một số người chơi cuộn tròn cơ thể, bịt tai ngăn chặn tiếng gió ăn mòn lòng người kia, không biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Sáng hôm sau, bọn họ tỉnh dậy trong tình trạng kiệt sức, giống như đã chiến đấu suốt đêm.
Chỉ có Ninh Túc, Ninh Trường Phong, và bốn nô lệ hoa ở thế giới này là trông sáng láng. Người phụ nữ lớn tuổi dẫn theo đầy tớ mang đồ ăn sáng đến họ, bữa sáng của ai cũng có một bát nước xanh biếc.
Có hai người chơi không uống, lén lút đổ xuống hồ nước dưới phòng trà. Cảnh tượng này đã được Dã Nam Vọng vừa đi đến cổng đình viện nhìn thấy.
Dã Nam Vọng chính là người đã mua bọn họ trong buổi đấu giá đêm qua.
Ông ta bước đến đình hóng gió ở trung tâm hồ, “Xem ra sáng nay tôi phải nói cho mọi người biết nội quy của người hầu hoa một chút.” Người chơi từ các phòng trà khác nhau nhìn về phía ông ta.
“Tất cả các người đều người hầu hoa của gia tộc Dã Nam, người hầu hoa chính là những người phụng dưỡng cho Thần Hoa, ở đất nước Hầu Thần này có thân phận tôn quý, được người người kính trọng.”
“Cho nên gia tộc Dã Nam chúng tôi sẽ cho các người đãi ngộ tốt nhất, cũng sẽ không hạn chế quyền tự do của các người, nhưng chỉ có hai điều các người cần phải làm.”
“Thứ nhất, là một người hầu hoa, đương nhiên phải phục vụ hoa, các người phải học cách phục vụ hoa.”
“Thứ hai, phải ăn cơm uống nước ngâm nước, tiến hành cải tạo cơ thể.” “Muốn phụng dưỡng Thần Hoa thì phải gặp được Thần Hoa, nhưng loài người quá nhỏ bé và yếu ớt, trước khi đến gần Thần Hoa thì họ đã bị phá nát từ linh hồn đến thể xác rồi, vì vậy cần phải cải tạo cơ thể thì mới có thể chạm tới Thần Hoa được.” “Nước trong bát này và trong hồ đều là nước thánh cải tạo thân thể các người.”
Mọi người chơi sửng sốt.
Đồng thời họ cũng nghĩ đến người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Tề. Mạch máu dày lộ rõ ra ngoài, cực kỳ cứng, chọc thủng cả da mặt, nổi lên những vết rộp máu loãng.
Nhìn thấy ve mặt nặng nề của họ, Dã Nam Vọng cười nói: “Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ đón thần, bên ngoài rất náo nhiệt, nếu đã ăn xong bữa sáng thì rảnh rỗi ra ngoài ngắm nhìn đi, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn, có lẽ sẽ không có thời gian để chơi nữa đâu.”
Dã Nam Vọng vừa đi, bọn họ lập tức ra khỏi đình viện.
Vừa xem kỳ chào thần, vừa mồm năm miệng mười thảo luận.
“Chúng ta cải tạo thân thể thì cũng sẽ biến thành người hầu hoa thất bại như vậy sao?”
“Tại sao phải làm cho mạch máu trở nên cứng chứ? Chẳng lẽ là để phòng hờ khi nhìn thấy thần không bị nứt toạc ư?”
“Thế sao trong mạch máu của người phụ nữ kia lại không có máu? Máu đi đâu hết rồi?”
“Học phục vụ hoa là sao nữa? Chẳng lẽ bọn họ tìm một á thần đến cho chúng ta hầu hạ à?”
“Dã Nam Vọng nói chỉ có cải tạo thân thể thì mới có thể nhìn thấy thần, đây có phải thật không?” Nhiệm vụ phó bản của họ là tìm cách thấy thần, hoặc trực tiếp nhìn thấy thần.
Về mặt logic, có ve như trước tiên phải tìm cách để thấy thần thì mới có thể trực tiếp thấy thần được, vì vậy phải nỗ lực tìm cách để nhìn thấy thần trong giai đoạn đầu.
Điều này không có nghĩa phương pháp nhìn thấy thần trực tiếp kia không quan trọng.
Bởi vì tìm cách thấy thần cũng chẳng dễ dàng chút nào, nếu họ thật sự không tìm được, mà quận Phù Nhân lại có cách để nhìn thấy, vậy bọn họ làm người hầu hoa có thể sẽ được gia tộc quận Phù Nhân đưa đến chỗ thần, nhìn thấy ngài ấy.
Đây là mục tiêu chung của cả hai, vì vậy họ có thể lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.
Nhưng vấn đề mới bây giờ là theo những gì Dã Nam Vọng nói, con người là một loài nhỏ bé mồng manh, sẽ bị tiêu diệt trước khi đến gần thần, nếu vậy họ sẽ không thể thấy thần.
Giả sử những gì ông ta nói là sự thật, bọn họ sẽ phải cải tạo cơ thể theo như ông ta đã nói. Song việc cải tạo này lại rất rủi ro, rất có thể sẽ bị biến đổi thành một thứ chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ.
“Vì vậy vấn đề mà chúng ta cần giải quyết bây giờ chính là xác nhận xem những gì Dã Nam Vọng nói là đúng hay sai.” Chúc Song Song nói. Đới Đông nói: “Chúng ta hãy làm theo những gì trước đó hội trưởng Giả đã nói, cùng trao đổi thông tin, nếu mọi gia tộc đều như vậy, có nghĩa những gì ông ta nói là sự thật.” “Vừa hay họ cũng không hạn chế tự do của chúng ta, tạo điều kiện cho chúng ta giao lưu.”
Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Vì vậy cả nhóm không lãng phí thời gian nữa mà đi thẳng ra đường chính của thành phố để xem kỳ đón thần.
Là một thành trì thờ phụng Thần Hoa, khắp nơi trong Phù Nhân đều là hoa, những bông hoa này có màu sim và hình dáng kỳ lạ.
Hoa tươi đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng ở đây chúng lại khiến họ khó chịu về mặt sinh lý. Đặc biệt là ở những con hẻm chật chội tăm tối, mùi ôi thiu thoang thoảng càng làm tăng thêm cẩm giác bức bối, khiến người ta bồn chồn, đầu đầu như muốn nứt ra.
Vài người vội vã băng qua con đường nhỏ này để đến một con đường rộng hơn, đi theo dòng người về phía trước.
Rất nhiều người cũng đang đi về cùng một hướng, trên đường đi họ bắt gặp được nhóm của Giả Thần Thăng, họ được một gia tộc khác mua lại, lúc này cũng đến xem kỳ đón thần sau bữa sáng.
Họ vừa đi vừa trao đổi thông tin.
Giả Thần Thăng nói: “Hiện tại bọn họ đang đi về phía điện thờ Thần Hoa, vào ngày đầu tiên đón Thần Hoa, nhiều gia tộc sẽ mang lễ vật đến cho Thần Hoa, cũng như đến đó để cầu sự chúc phúc thông qua Thánh Nữ.”
Chúc Song Song: “Thánh Nữ? Chính là Thánh Nữ đã từng nhìn thấy thần mà hệ thống nhắc đến sao?” “Có lẽ là vậy.” Giả Thần Thăng nói: “Nghe đâu thứ nước mà chúng ta uống chính là nước thánh do Thánh Nữ tạo ra.”
Nói như vậy, Thánh Nữ là NPC quan trọng nhất rồi.
Cô ta đã nhìn thấy thần, biết làm thế nào để thấy thần, biết rất nhiều manh mối mà họ vô cùng muốn biết.
Khi đi theo dòng người đến điện thờ Thần Hoa, họ nhìn thấy vô số người đang quỳ lạy về phía điện thờ, mà đứng ở trước cửa chính điện là một cô gái mặc áo đen.
Trên người cô có vô số lớp vải tuyn đen, ngoài cùng là áo choàng bằng gấm màu đen, trên nền gấm vóc mượt mà, những phù văn màu đỏ uốn lượn xuống phía dưới, kéo dài đến tận hai mét.
Ninh Túc cũng nhận ra cô gái này chính là người đã ngồi bên cạnh Dã Nam Vọng vào tối qua. Khi Dã Nam Vọng hỏi ông chủ Tề ai là bạn đồng hành của cậu, ông chủ Tề nói là Chúc Song Song nhưng cô gái này lại phủ định, nói đó là Ninh Trường Phong.
Ninh Túc chớp chớp mắt, cảm thấy cô gái này thật sự không đơn giản. Trong khi Ninh Túc nhìn cô, Thánh Nữ cũng quay đầu lại chính xác nhìn về phía cậu.
Cô ấy mặc bộ đồ đen trang trọng âm trầm, đôi môi đỏ tươi tựa như những dòng phù văn kia, nó khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười sâu xa không rõ.
Đúng lúc này, có một trận náo động ở phía trước, kèm theo những lời cảm thán cùng một tràng tiếng vỗ tay.
“Có phải là lễ vật đầu tiên tới rồi không?” “Không biết năm nay là gia tộc nào tới cầu nguyện trước.”
Người dân xung quanh đến xem cầu phúc cũng phấn khích hẳn lên, ai ai cũng ngóng trông.
“Đây rồi! Là nhà họ Lý đến từ tiệm vàng bạc!”
“Phô trương dễ sợ!”
Các người chơi nhìn theo tầm mắt của họ, vừa nhìn họ đã cảm thấy sống lưng lạnh toát ngay dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Trước hết họ nhìn thấy một người quen thuộc, đó là người phụ nữ đầu tiên ghé đến chỗ ông chủ Tề mua bó người.
Bà ta vẫn đeo vàng bạc đá quý như trước, bộ dạng sang trọng quý phái. Bà ta vừa kích động vừa phấn khích đi tuốt ở đằng trước, mang đến một mùi máu tanh nồng đậm.
Sau lưng bà ta là hai người đàn ông mặc đồ đen cường tráng, đang im lặng nâng hai khúc gỗ đỏ hồng về phía trước. Ngoài hai người này, hai bên trái phải đều có hai người mặc đồ đen khác, tổng cộng có tám người áo đen cùng nhau khiêng một bình sứ trắng bằng gỗ đỏ.
Nấu cần tám người cùng nâng thì chiếc bình sứ này nhất định phải rất to, nhất định phải rất nặng.
Quả nhiên, chiếc bình sứ trắng đang chứa sáu người máu chảy đầm đìa. Cổ thò ra từ miệng bình, mép miệng vừa vặn quấn quanh sáu cái đầu. Chiếc bình sứ trắng tuy lớn nhưng nó lại có hình bát giác với những đường cong tuyệt đẹp, ở chỗ miệng bình được thu nhỏ lại vô cùng mảnh, tuy nhiên với độ mảnh này nó tuyệt đối không thể chứa vừa đôi vai của sáu người trưởng thành.
Làm thế nào để cắm “hoa” vào trong bình, ngày đó nghe thấy tiếng hét của những người kia đã nói cho họ biết.
Mỗi cành hoa có một tư thế khác nhau, một số có mhuy hoa màu trắng lộ ra ngoài, một số có lá hoa” nhô lên trên, một số lại có “cánh hoa" hướng ra.
Vốn dĩ nơi đó có hai người chơi, nhưng bây giờ nhóm bọn họ đã có chút không nhận ra cả hai nữa.
Mãi đến khi nhìn thấy hai người kia nhìn về phía họ, tròng mắt trợn lớn liều mạng chuyển động, họ mới biết đó chính là hai người ấy.
Khi đảo mắt, các cơ dưới mặt co giật vì đau đớn.
Hai người đó đang cầu xin bọn họ.
Song bọn họ lại cảm thấy hai người này không phải cầu xin bọn họ cứu, mà là cầu xin họ giết cả hai đi.
Hôm đó ông chủ Te bảo đảm với người phụ nữ trung niên là chu kỳ người sẽ trong vòng bảy ngày, hôm nay là lúc tươi tốt nhất.
Cái gì tươi tốt nhất?
Người phụ nữ trung niên bước đến gần Thánh Nữ, cũng giống như bao người khác, bà ta quỳ xuống trước mặt cô.
Thánh Nữ chạm vào “cành hoa” nói: “Đây là một lễ vật tươi tốt tràn đầy sức sống, Thần Hoa nhất định sẽ thích nó.” Cô ta chắp tay trước ngực, nâng lên về phía trước, “Cầu xin Thần Hoa phù hộ.”
Dứt lời, đám đông dày đặc quỳ trước thần điện, phía sau nối tiếp phía trước dập đầu về phía điện thờ một cách thật mạnh, thật điên cuồng, dù dập ra máu cũng không hề dừng lại.
Những người dân quận Phù Nhân xung quanh vỗ tay hào hứng, những đứa trẻ cũng vui ve nhảy nhót vỗ tay theo, trên mặt ai ai cũng tràn đầy nụ cười, giống như được ánh sáng của thần linh bao phủ.
Mà những người chơi nhìn đăm đăm vào các “bông hoa” đang vặn vẹo đau đớn, la hét trong thầm lặng ở trong bình, chỉ cảm thấy rét lạnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Linh hồn tra hỏi: có độc giả nói em không có khiếu ăn mặc, em nghĩ sao về chuyện này?
Nhóc zombie: Dáng đẹp thì mặc gì chẳng được, kệ em đi!
Tác giả: Hửm?
Nhóc zombie: Độc giả bắp đùi nói là, xoa bóp chân cho bắp đùi, em nhất định sẽ mặc đồ đàng hoàng, ăn cơm thật ngon.
Lúc này có một độc giả đi lướt qua: Chẳng có độc giả nào ở đây hết, đều là tác giả nói cậu không có thẩm mỹ đó.
chương 56: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Chiếc lồng sắt đáp xuống chính giữa sân khấu của phòng đấu giá. Thiếu niên bên trong hơi chúi người về phía trước, hai tay vịn chặt lấy lồng sắt, một nửa tóc từ vai trái theo quán tính trượt ra trước.
Trên người cậu được tròng lên bởi nhiều lớp vải tuyn trắng đỏ, những dòng phù văn màu đen được phác thảo bởi nét bút tỉnh xảo uốn lượn quanh co, như thể đó là ấn ký của thần để lại trên người cậu.
Hệt như bông hoa màu huyết dụ ba cánh ở đuôi mắt phải của cậu vậy. Khiến mọi người đều phải phát cuồng lên.
Rời khỏi nước thánh, cơ thể cậu dường như có dấu hiệu khô héo, các mạch máu bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
Lấy sân khấu làm trung tâm, hết vòng người này đến vòng người khác đều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, điên cuồng, si mê, hưng phấn khi nhìn những mạch máu lờ mờ trên làn da nhợt nhạt của cậu.
Cậu vẫn còn chưa đủ trưởng thành, mạch máu chỉ mới mờ mờ lộ ra, không rõ ràng lắm. Nhưng lúc này đã có thể bắt giữ được màu sắc đó, từ đỏ gần như biến thành đen.
Màu đỏ và màu đen là những màu sắc huyền bí nhất cũng như thần thánh nhất ở quận Phù Nhân, là màu gần với thần linh nhất. Thiếu niên mở màn này là nô lệ hoa khiến bọn họ hưng phấn nhất trong những năm gần đây. Nhìn thấy cậu, bọn họ như được thỏa mãn hết tất cả mọi ham muốn.
“Một triệu đồng tiền vàng!”
“Năm triệu đồng tiền vàng!”
“Mười triệu đồng tiền vàng!”
Ông chủ chưa kịp nói thì những người bên dưới đã tranh nhau ra giá để mua cậu.
Bọn họ đứng dậy, vung tay điên cuồng về phía cậu, hét khản cổ ra giá, như thể có được cậu thì họ sẽ có được tất cả.
Nhất định phải có được cậu, bất kể phải trả giá nào đi nữa!
Có một tia sáng mãnh liệt trong mắt họ, lúc này đã không còn nhìn thấy con ngươi trong suốt như ban đầu nữa.
Ông chủ Tề đứng sau hậu trường nhìn cảnh tượng này không ngừng kích động xoa tay, ông ta nhìn thiếu niên, đã thấy được sự thoả mãn ham muốn của chính mình.
Cuộc đấu giá bên dưới vẫn không ngừng diễn ra, nó kéo dài rất lâu cho đến khi một giọng nói già nua hùng hậu vang lên.
“Một trăm triệu đồng tiền vàng.”
Bấy giờ âm thanh ra giá mới miễn cưỡng dừng lại một cách phẫn uất. Ninh Túc chớp chớp mắt, không ngờ mình lại có giá trị đến vậy, cậu nhìn theo hướng giọng nói, muốn xem ai mà khờ quá chừng. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng khó có thể nói ông ấy bao nhiêu tuổi, bởi vì trên khuôn mặt ông ấy không có nếp nhăn, tóc còn rất đen, chỉ là ông ta tạo cho người khác một cảm giác rất lớn tuổi.
Từ giọng nói của ông ta, từ ánh mắt của ông ta, từ vẻ đứng tuổi không thể che giấu được.
Đây là bố đường của cậu.
Lồng sắt được mở ra, Ninh Túc chậm rãi bước ra khỏi đó.
Ông ta nhìn cậu khẽ gật đầu, sau đó nhìn về ra sau hậu trường, “Ông chủ Ta, đưa người đồng hành của cậu ta ra đây.”
Sân khấu ở trung tâm, phòng đấu giá lộ ra bốn hình quạt, giữa mỗi hình quạt có một đường ray đen, có thể đẩy lồng sắt hoặc làm lối đi cho người đi bộ.
Ông chủ Tề đi ra từ một lối, còn dẫn theo một vài người chơi.
Ninh Túc nhìn thoáng qua, đều là những người từng nói chuyện với cậu.
Ông chủ Tề kéo Chúc Song Song ra khỏi lồng sắt, “Đây là bạn đồng hành của cậu ấy, họ có mối quan hệ tốt nhất.”
Người đàn ông kia gật đầu, đang định nói gì thì cô gái mặc áo đen bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng cô ta mang theo ý cười, còn bọc thêm một chút kích thích hưng phấn, “Không phải, không phải cô gái đó, là nô lệ hoa tóc dài kia.”
Địa vị của cô gái này dường như rất cao, những lời của cô ta nói đều khiến toàn thể mọi người chú ý đến. Ánh mắt mọi người dựa theo lời cô chuyển sang Ninh Trường Phong, lại có một trận náo động khác.
Ninh Trường Phong cười với Ninh Túc, có vẻ rất thích hiệu ứng mà hắn gây ra.
Người đàn ông đứng dậy nói với ông chủ: “Quy tắc mua bán nô lệ hoa chính là ưu tiên bạn đồng hành, tôi cũng muốn người này, ông chủ Te bớt chút đỉnh nhé.”
Ninh Túc đắc ý nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong. Ninh Trường Phong lại bình chân như vại, làm như không biết Ninh Túc có ý gì.
Nô lệ hoa có nguyên tắc “ưu tiên bạn đồng hành”, có nghĩa là khi mua nô lệ hoa, họ có quyền ưu tiên mua thêm cả bạn đồng hành của đối phương.
Tất cả người chơi có mặt ở đây đều nghe hiểu, nhưng họ không biết tại sao lại có nguyên tắc mua bán như vậy.
Bởi vì nguyên tắc mua bán này, người đàn ông kia có thể trao đổi riêng với ông chủ Tề, đến cùng cũng không ai biết Ninh Trường Phong đã được bán với giá bao nhiêu.
Ninh Túc được xếp vào một căn phòng trên lầu hai, nhìn cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra bên dưới.
Đêm trước kỳ đón thần là một bữa tiệc cuồng hoan thâu đêm suốt sáng. Một nhóm nô lệ hoa chất lượng cao bị nhốt trong lồng được đưa lên, dưới khán đài là một lũ người ăn mặc chỉnh tề điên cuồng ra giá, mỗi lần mua được nô lệ hoa bọn họ lại càng hưng phấn, sôi trào đến hai mắt đều đỏ ngầu sưng tấy. Cuộc đấu giá diễn ra cho đến khuya, lúc kết thúc mọi thứ đột nhiên im bặt.
Ninh Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy pháo hoa nổ trên bầu trời, bên ngoài có đủ loại tiếng hoan hô reo hò.
Kỳ đón thần đã tới rồi.
Cửa phòng bị đẩy ra, có một người hầu nói với Ninh Túc, “Hoa hầu đại nhân, chúng ta phải trở về thôi.”
Lúc trở về Ninh Túc vẫn ngồi trên xe ngựa, nhưng đã đổi sang một chiếc xe ngựa càng sang trọng càng tối hơn. Xe ngựa này có hai cửa sổ, khi rèm cửa được xốc lên, Ninh Túc có thể thấy rõ toàn cảnh bên ngoài.
Đây là con phố vào quận Phù Nhân mà họ đã từng đi qua.
Trong đêm vẫn còn có pháo hoa đang nổ tung, vô số pháo hoa chiếu sáng ngợp cả bầu trời, xua tan bóng tối theo cách của nhân loại.
Bất kể bầu trời ở xa có tối đen thế nào, thì mảnh trời đêm ở đây quả thực vẫn sáng như ban ngày.
Dưới ánh pháo hoa, cả con phố rộng lớn được bao phủ bởi những chiếc đèn lông đủ màu sắc, cao thấp chằng chịt không đồng đều.
Dưới ánh đèn lồng, những người mặc quần áo lộng lẫy với đủ loại hoa cài trên đầu, bên tai hay trên những vạt áo mà Ninh Túc chưa từng thấy trước đây.
Chúng nó nhìn như hoa tươi, nhưng lại không có màu sắc tươi tắn như những loài hoa thường thấy, mà toàn là những màu trầm và tối như đen sam, tím đỏ, xanh đen... Trên gương mặt người dân nở nụ cười hào hứng, họ vui vẻ ngắm pháo hoa trên phố, trên tay thỉnh thoảng lại xuất hiện một động tác quen thuộc.
Hai lòng bàn tay chắp trước ngực hướng về phía trước bày ra tư thế nâng lên.
Động tác này Dương Thái đã từng làm qua.
Khi hắn hy vọng Ninh Túc sẽ nhìn thấy Thần Hoa, thoát khỏi biển khổ. Không quá thành thục.
Ở đằng xa vang lên một bài hát mà Ninh Túc không tài nào hiểu nổi, một vòng tròn nô lệ hoa nhảy một vũ điệu kỳ quặc trên mặt đất, ngân nga một giai điệu “y y a a” quỷ dị.
Sau khi xem một hồi, Ninh Túc mới nhận ra điệu múa vặn vẹo này là bắt chước một loại thực vật, bắt chước quá trình sinh trưởng, ra hoa và kết trái của thực vật.
Khi những giọt máu tung bay, cơ thể bọn họ gập lại vượt ngoài giới hạn của con người, khép lại quá trình thăng trầm của thực vật lan rộng bò sát trong trong gia1 điệu u ám.
Cuối cùng xương cốt đứt gãy, đóa hoa nở rộ, cho ra trái tử vong.
Kỳ đón thần này quả thật đủ náo nhiệt điên loạn.
Ninh Túc được đưa về một dinh thự cổ xưa ở rìa quận Phù Nhân.
Nói là nằm ở rìa nhưng nơi đây cũng không hề hoang vắng, xung quanh có rất nhiều dinh thự kiểu này. Sau khi Ninh Túc xuống xe, cậu nhìn thấy xe ngựa phía sau lần lượt dừng lại, có người chơi bước xuống xe ngựa, cũng có một vài nô lệ hoa của thế giới này mà cậu không quen.
Đêm nay người đàn ông kia thu hoạch tương đối khá.
Tất cả đều được sắp xếp trong một đình viện của tòa dinh thự này.
Một người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười với họ nói: “Đây là nơi ở của mọi người, hãy coi nó như nhà của mình, cần cái gì thì có thể nói với tôi.” Sau đó bà ta bắt đầu chia phòng, mỗi căn phòng lớn ở đình viện này sẽ có thêm hai phòng nhỏ nữa, Ninh Túc và Ninh Trường Phong ở một phòng, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh một phòng.
Chúc Song Song: “Bọn tôi khác giới tính mà, tôi ở với một bạn nữ khác có phải sẽ càng tiện hơn không?”
Bà ta nói: “Bên trong có hai phòng nữa, nên không cần phải e ngại.”
Các người chơi chú ý quan sát một chút đều sẽ nhận ra những người được xếp chung phòng đều khá quen thuộc lẫn nhau, không biết bằng cách nào mà bà ta biết được điều này.
Bà ta không hạn chế sự tự do của bọn họ trong đình viện, nói: “Ngày mai là ngày đầu tiên chính thức bước vào kỳ đón thần, bên ngoài rất náo nhiệt, mọi người có thể ra ngoài ngắm nhìn một chút.”
Nói xong bà ta bỏ đi.
Chúc Song Song hỏi, “Làm sao bà ta biết mối quan hệ của chúng ta nhỉ?” Tô Vãng Sinh nói: “Có thể khi chúng ta còn ở chỗ ông chủ Tề, ông ta đã âm thầm để ý và nói lại chuyện này cho người ở đây.” “Nhưng tại sao phải để ý những thứ này?”
Một người chơi khác trả lời cô: “Nói chung sẽ không làm chúng ta dễ chịu đâu.”
Ở phòng đấu giá họ đã biết gia tộc mua họ chính là gia tộc Dã Nam nổi tiếng ở quận Phù Nhân.
Gia tộc Dã Nam đã mua tổng cộng 12 nô lệ hoa để đào tạo thành người hầu hoa cho lễ tế bái Thần Hoa năm nay.
Trong số đó có bốn nô lệ hoa đến từ thế giới này, tám người còn lại là người chơi.
Trừ Ninh Túc, Ninh Trường Phong, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh, còn có bốn người chơi khác đều bị chia vào hai phòng.
Trong số họ có hai người đến từ guild Hồng Vũ, họ theo Giả Thần Thăng vào phó bản, hai người chơi còn lại rất ít nói, bốn người không nhìn ra lai lịch.
Nếu Chúc Song Song tham gia guild mà còn không biết thì chắc chắn Ninh Tuc và Tô Vãng Sinh lại càng không biết.
Còn Ninh Trường Phong là một người chơi solo, rất ít khi để ý đến người khác, ngoại trừ một số cao thủ đã từng đối đầu với hắn, thì mấy người chơi bình thường khác hắn đều không biết.
Người vừa nói là một thành viên guild Hồng Vũ, “Chào mọi người, tôi tên là Đới Đông.”
Guild Hồng Vũ xếp hạng thứ ba tại căn cứ trò chơi, còn được gọi là guild tình báo của căn cứ. Lý do họ được gọi là cơ quan tình báo là vì họ không chỉ nắm được rất nhiều thông tin về các thế giới phó bản, mà còn có khả năng nắm bắt thông tin của người chơi căn cứ một cách khó tưởng tượng, các thông tin tin tức rao bán tại căn cứ trò chơi đều thuộc về guild của họ.
Đới Đông nhìn Ninh Túc, “Cậu có hài lòng với căn nhà mới mua thông qua trung tâm môi giới bất động sản của guild bọn tôi giới thiệu không?”
“..” Ninh Túc vội gật đầu, “Quá hài lòng luôn.”
Ngay khi hắn vừa hỏi ra câu đó, tất cả người chơi đều lập tức nhìn ra guild Hồng Vũ bọn họ có bao nhiêu hiểu biết về các người chơi, thậm chí có thể nói chính xác hơn là toàn bộ người chơi trong căn cứ.
Nếu phó bản này là một bài thi, Sư Thiên Xu thông minh giàu kinh nghiệm có thể sẽ là người đưa ra đề, mà bọn họ chính là nắm giữ kho đề, am hiểu nhất là dùng kho đề để đoán ra ý đồ của người hỏi.
“Trong số tất cả các phó bản chúng ta trải qua, ít nhất phải có kinh dị và đau đớn.”
Đây là mục đích của hệ thống, làm họ sợ hãi hoặc đau khổ, sau đó gặt hái cái chết.
“Nơi mà chúng ta đang đứng bây giờ dường như không có cái chết khủng bố giống như trong căn phòng đen của ông chủ Te, vì vậy chúng ta phải cảnh giác với nỗi đau.”
“Họ biết rõ mối quan hệ của chúng ta, còn để những người có quan hệ tốt sống cùng nhau, cũng không giới hạn chúng ta giao tiếp ở chung, rất có thể muốn bắt đầu từ mối quan hệ của chúng ta, hoặc có khả năng chúng ta cuối cùng sẽ phải đối mặt với kết cục một sống một chất.” “Đừng kể cho nhau nghe quá nhiều về quá khứ cũng như đặt quá nhiều tình cảm vào đó, chuẩn bị tâm lý thật tốt, không cần quan tâm nhau.” Những người trong guild Hồng Vũ bọn họ thực sự rất giỏi trong việc xem xét kỹ lưỡng các phó bản.
Câu nói này thật sự rất thuyết phục.
Chúc Song Song: “May là tôi không ở chung phòng với Túc Túc.”
Ninh Túc “ừm” một tiếng.
Tô Vãng Sinh & Ninh Trường Phong: “?”
Đã là nửa đêm, mấy người cũng không nói nhiều nữa, đứng ở nhà giam nước một ngày một đêm chẳng ai ngủ ngon được, giờ có một căn phòng có thể ngủ, đều đợi không được mà muốn nằm xuống.
Đình viện này rất giống với của ông chủ Tề, ở chính giữa cũng có một cái hồ rất lớn.
Họ nghỉ ngờ mỗi đình viện ở quận Phù Nhân đều có một cái hồ như vậy. Cây cầu gỗ bắc qua hồ dẫn đến sáu cánh cửa, vừa mở cửa phòng ra là một phòng trà nhỏ, ở chỗ này có thể ngắm cảnh, uống trà, trò chuyện và ăn uống.
Có hai phòng hoàn toàn độc lập ở bên trái và bên phải của phòng trà nhỏ này.
Khi Ninh Trường Phong đóng cửa phòng, thiếu niên đang ngồi trên sàn gỗ. Vat áo rộng phủ lên tấm ván gỗ, mái tóc dài mượt mà X6a phía sau, lúc này đang ngẩng đầu nhìn hắn bằng một đôi mắt đào hoa to tròn xinh đẹp.
Khi Ninh Trường Phong quay lại thấy cảnh tượng này, hắn không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.
Hắn cảm thấy thiếu niên nhất định là kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hoá, mỗi một chỗ đều đánh vào chỗ mềm nhất trong lòng hắn.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy vạt áo nhiều lớp của thiếu niên khẽ nhúc nhích.
Ninh Trường Phong hành động nhanh hơn suy nghĩ, trong tay không biết dùng cái gì mà đã có thể đứng cách xa hai mét xốc tà áo đỏ trên ván gỗ lên.
Dưới tà áo đỏ lộng lẫy cùng với phù văn kỳ dị, một bàn tay thon dài xinh đẹp đang kéo khay đồ ăn nhẹ duy nhất trong phòng trà về phía mình.
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc: “...”
Một đêm im lặng.
Trong mỗi phòng riêng biệt, có một dòng suối chay qua.
Toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ không rõ nguồn gốc, dòng suối chảy qua bên mép giường, tiện cho người ta có thể ngâm chân vào trong đó bất cứ lúc nào. Dòng suối trên một lớp da cuội xinh đẹp lộ ra một màu xanh lục nhàn nhạt, không biết từ đâu chảy qua phòng, hòa vào hồ nước trong sân. Vào ban đêm, người chơi ngủ trên giường gỗ đều có một cảm giác kỳ lạ. Cảm thấy khô khốc.
Nó không giống như da khô hay cảm giác khát rất muốn uống nước, mà là một cảm giác khô từ trong ra ngoài.
Họ rất muốn ngâm chân xuống suối để ngủ, nhưng họ đều đè nén cảm XÚC ấy.
Họ biết như vậy là không được.
Bọn họ là người.
Đình viện về đêm rất yên tĩnh.
Họ có thể nghe thấy rõ tiếng gió vào cuối đêm, nó thổi từ phía sau đình viện, rên rỉ như tiếng khóc ai oán của hàng ngàn người.
Căn dinh thự này nằm ở rìa quận Phù Nhân, phía sau đình viện trông giống như một khu rừng, cụ thể là gì thì họ cũng không rõ.
Một số người chơi cuộn tròn cơ thể, bịt tai ngăn chặn tiếng gió ăn mòn lòng người kia, không biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Sáng hôm sau, bọn họ tỉnh dậy trong tình trạng kiệt sức, giống như đã chiến đấu suốt đêm.
Chỉ có Ninh Túc, Ninh Trường Phong, và bốn nô lệ hoa ở thế giới này là trông sáng láng. Người phụ nữ lớn tuổi dẫn theo đầy tớ mang đồ ăn sáng đến họ, bữa sáng của ai cũng có một bát nước xanh biếc.
Có hai người chơi không uống, lén lút đổ xuống hồ nước dưới phòng trà. Cảnh tượng này đã được Dã Nam Vọng vừa đi đến cổng đình viện nhìn thấy.
Dã Nam Vọng chính là người đã mua bọn họ trong buổi đấu giá đêm qua.
Ông ta bước đến đình hóng gió ở trung tâm hồ, “Xem ra sáng nay tôi phải nói cho mọi người biết nội quy của người hầu hoa một chút.” Người chơi từ các phòng trà khác nhau nhìn về phía ông ta.
“Tất cả các người đều người hầu hoa của gia tộc Dã Nam, người hầu hoa chính là những người phụng dưỡng cho Thần Hoa, ở đất nước Hầu Thần này có thân phận tôn quý, được người người kính trọng.”
“Cho nên gia tộc Dã Nam chúng tôi sẽ cho các người đãi ngộ tốt nhất, cũng sẽ không hạn chế quyền tự do của các người, nhưng chỉ có hai điều các người cần phải làm.”
“Thứ nhất, là một người hầu hoa, đương nhiên phải phục vụ hoa, các người phải học cách phục vụ hoa.”
“Thứ hai, phải ăn cơm uống nước ngâm nước, tiến hành cải tạo cơ thể.” “Muốn phụng dưỡng Thần Hoa thì phải gặp được Thần Hoa, nhưng loài người quá nhỏ bé và yếu ớt, trước khi đến gần Thần Hoa thì họ đã bị phá nát từ linh hồn đến thể xác rồi, vì vậy cần phải cải tạo cơ thể thì mới có thể chạm tới Thần Hoa được.” “Nước trong bát này và trong hồ đều là nước thánh cải tạo thân thể các người.”
Mọi người chơi sửng sốt.
Đồng thời họ cũng nghĩ đến người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Tề. Mạch máu dày lộ rõ ra ngoài, cực kỳ cứng, chọc thủng cả da mặt, nổi lên những vết rộp máu loãng.
Nhìn thấy ve mặt nặng nề của họ, Dã Nam Vọng cười nói: “Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ đón thần, bên ngoài rất náo nhiệt, nếu đã ăn xong bữa sáng thì rảnh rỗi ra ngoài ngắm nhìn đi, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn, có lẽ sẽ không có thời gian để chơi nữa đâu.”
Dã Nam Vọng vừa đi, bọn họ lập tức ra khỏi đình viện.
Vừa xem kỳ chào thần, vừa mồm năm miệng mười thảo luận.
“Chúng ta cải tạo thân thể thì cũng sẽ biến thành người hầu hoa thất bại như vậy sao?”
“Tại sao phải làm cho mạch máu trở nên cứng chứ? Chẳng lẽ là để phòng hờ khi nhìn thấy thần không bị nứt toạc ư?”
“Thế sao trong mạch máu của người phụ nữ kia lại không có máu? Máu đi đâu hết rồi?”
“Học phục vụ hoa là sao nữa? Chẳng lẽ bọn họ tìm một á thần đến cho chúng ta hầu hạ à?”
“Dã Nam Vọng nói chỉ có cải tạo thân thể thì mới có thể nhìn thấy thần, đây có phải thật không?” Nhiệm vụ phó bản của họ là tìm cách thấy thần, hoặc trực tiếp nhìn thấy thần.
Về mặt logic, có ve như trước tiên phải tìm cách để thấy thần thì mới có thể trực tiếp thấy thần được, vì vậy phải nỗ lực tìm cách để nhìn thấy thần trong giai đoạn đầu.
Điều này không có nghĩa phương pháp nhìn thấy thần trực tiếp kia không quan trọng.
Bởi vì tìm cách thấy thần cũng chẳng dễ dàng chút nào, nếu họ thật sự không tìm được, mà quận Phù Nhân lại có cách để nhìn thấy, vậy bọn họ làm người hầu hoa có thể sẽ được gia tộc quận Phù Nhân đưa đến chỗ thần, nhìn thấy ngài ấy.
Đây là mục tiêu chung của cả hai, vì vậy họ có thể lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.
Nhưng vấn đề mới bây giờ là theo những gì Dã Nam Vọng nói, con người là một loài nhỏ bé mồng manh, sẽ bị tiêu diệt trước khi đến gần thần, nếu vậy họ sẽ không thể thấy thần.
Giả sử những gì ông ta nói là sự thật, bọn họ sẽ phải cải tạo cơ thể theo như ông ta đã nói. Song việc cải tạo này lại rất rủi ro, rất có thể sẽ bị biến đổi thành một thứ chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ.
“Vì vậy vấn đề mà chúng ta cần giải quyết bây giờ chính là xác nhận xem những gì Dã Nam Vọng nói là đúng hay sai.” Chúc Song Song nói. Đới Đông nói: “Chúng ta hãy làm theo những gì trước đó hội trưởng Giả đã nói, cùng trao đổi thông tin, nếu mọi gia tộc đều như vậy, có nghĩa những gì ông ta nói là sự thật.” “Vừa hay họ cũng không hạn chế tự do của chúng ta, tạo điều kiện cho chúng ta giao lưu.”
Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Vì vậy cả nhóm không lãng phí thời gian nữa mà đi thẳng ra đường chính của thành phố để xem kỳ đón thần.
Là một thành trì thờ phụng Thần Hoa, khắp nơi trong Phù Nhân đều là hoa, những bông hoa này có màu sim và hình dáng kỳ lạ.
Hoa tươi đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng ở đây chúng lại khiến họ khó chịu về mặt sinh lý. Đặc biệt là ở những con hẻm chật chội tăm tối, mùi ôi thiu thoang thoảng càng làm tăng thêm cẩm giác bức bối, khiến người ta bồn chồn, đầu đầu như muốn nứt ra.
Vài người vội vã băng qua con đường nhỏ này để đến một con đường rộng hơn, đi theo dòng người về phía trước.
Rất nhiều người cũng đang đi về cùng một hướng, trên đường đi họ bắt gặp được nhóm của Giả Thần Thăng, họ được một gia tộc khác mua lại, lúc này cũng đến xem kỳ đón thần sau bữa sáng.
Họ vừa đi vừa trao đổi thông tin.
Giả Thần Thăng nói: “Hiện tại bọn họ đang đi về phía điện thờ Thần Hoa, vào ngày đầu tiên đón Thần Hoa, nhiều gia tộc sẽ mang lễ vật đến cho Thần Hoa, cũng như đến đó để cầu sự chúc phúc thông qua Thánh Nữ.”
Chúc Song Song: “Thánh Nữ? Chính là Thánh Nữ đã từng nhìn thấy thần mà hệ thống nhắc đến sao?” “Có lẽ là vậy.” Giả Thần Thăng nói: “Nghe đâu thứ nước mà chúng ta uống chính là nước thánh do Thánh Nữ tạo ra.”
Nói như vậy, Thánh Nữ là NPC quan trọng nhất rồi.
Cô ta đã nhìn thấy thần, biết làm thế nào để thấy thần, biết rất nhiều manh mối mà họ vô cùng muốn biết.
Khi đi theo dòng người đến điện thờ Thần Hoa, họ nhìn thấy vô số người đang quỳ lạy về phía điện thờ, mà đứng ở trước cửa chính điện là một cô gái mặc áo đen.
Trên người cô có vô số lớp vải tuyn đen, ngoài cùng là áo choàng bằng gấm màu đen, trên nền gấm vóc mượt mà, những phù văn màu đỏ uốn lượn xuống phía dưới, kéo dài đến tận hai mét.
Ninh Túc cũng nhận ra cô gái này chính là người đã ngồi bên cạnh Dã Nam Vọng vào tối qua. Khi Dã Nam Vọng hỏi ông chủ Tề ai là bạn đồng hành của cậu, ông chủ Tề nói là Chúc Song Song nhưng cô gái này lại phủ định, nói đó là Ninh Trường Phong.
Ninh Túc chớp chớp mắt, cảm thấy cô gái này thật sự không đơn giản. Trong khi Ninh Túc nhìn cô, Thánh Nữ cũng quay đầu lại chính xác nhìn về phía cậu.
Cô ấy mặc bộ đồ đen trang trọng âm trầm, đôi môi đỏ tươi tựa như những dòng phù văn kia, nó khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười sâu xa không rõ.
Đúng lúc này, có một trận náo động ở phía trước, kèm theo những lời cảm thán cùng một tràng tiếng vỗ tay.
“Có phải là lễ vật đầu tiên tới rồi không?” “Không biết năm nay là gia tộc nào tới cầu nguyện trước.”
Người dân xung quanh đến xem cầu phúc cũng phấn khích hẳn lên, ai ai cũng ngóng trông.
“Đây rồi! Là nhà họ Lý đến từ tiệm vàng bạc!”
“Phô trương dễ sợ!”
Các người chơi nhìn theo tầm mắt của họ, vừa nhìn họ đã cảm thấy sống lưng lạnh toát ngay dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Trước hết họ nhìn thấy một người quen thuộc, đó là người phụ nữ đầu tiên ghé đến chỗ ông chủ Tề mua bó người.
Bà ta vẫn đeo vàng bạc đá quý như trước, bộ dạng sang trọng quý phái. Bà ta vừa kích động vừa phấn khích đi tuốt ở đằng trước, mang đến một mùi máu tanh nồng đậm.
Sau lưng bà ta là hai người đàn ông mặc đồ đen cường tráng, đang im lặng nâng hai khúc gỗ đỏ hồng về phía trước. Ngoài hai người này, hai bên trái phải đều có hai người mặc đồ đen khác, tổng cộng có tám người áo đen cùng nhau khiêng một bình sứ trắng bằng gỗ đỏ.
Nấu cần tám người cùng nâng thì chiếc bình sứ này nhất định phải rất to, nhất định phải rất nặng.
Quả nhiên, chiếc bình sứ trắng đang chứa sáu người máu chảy đầm đìa. Cổ thò ra từ miệng bình, mép miệng vừa vặn quấn quanh sáu cái đầu. Chiếc bình sứ trắng tuy lớn nhưng nó lại có hình bát giác với những đường cong tuyệt đẹp, ở chỗ miệng bình được thu nhỏ lại vô cùng mảnh, tuy nhiên với độ mảnh này nó tuyệt đối không thể chứa vừa đôi vai của sáu người trưởng thành.
Làm thế nào để cắm “hoa” vào trong bình, ngày đó nghe thấy tiếng hét của những người kia đã nói cho họ biết.
Mỗi cành hoa có một tư thế khác nhau, một số có mhuy hoa màu trắng lộ ra ngoài, một số có lá hoa” nhô lên trên, một số lại có “cánh hoa" hướng ra.
Vốn dĩ nơi đó có hai người chơi, nhưng bây giờ nhóm bọn họ đã có chút không nhận ra cả hai nữa.
Mãi đến khi nhìn thấy hai người kia nhìn về phía họ, tròng mắt trợn lớn liều mạng chuyển động, họ mới biết đó chính là hai người ấy.
Khi đảo mắt, các cơ dưới mặt co giật vì đau đớn.
Hai người đó đang cầu xin bọn họ.
Song bọn họ lại cảm thấy hai người này không phải cầu xin bọn họ cứu, mà là cầu xin họ giết cả hai đi.
Hôm đó ông chủ Te bảo đảm với người phụ nữ trung niên là chu kỳ người sẽ trong vòng bảy ngày, hôm nay là lúc tươi tốt nhất.
Cái gì tươi tốt nhất?
Người phụ nữ trung niên bước đến gần Thánh Nữ, cũng giống như bao người khác, bà ta quỳ xuống trước mặt cô.
Thánh Nữ chạm vào “cành hoa” nói: “Đây là một lễ vật tươi tốt tràn đầy sức sống, Thần Hoa nhất định sẽ thích nó.” Cô ta chắp tay trước ngực, nâng lên về phía trước, “Cầu xin Thần Hoa phù hộ.”
Dứt lời, đám đông dày đặc quỳ trước thần điện, phía sau nối tiếp phía trước dập đầu về phía điện thờ một cách thật mạnh, thật điên cuồng, dù dập ra máu cũng không hề dừng lại.
Những người dân quận Phù Nhân xung quanh vỗ tay hào hứng, những đứa trẻ cũng vui ve nhảy nhót vỗ tay theo, trên mặt ai ai cũng tràn đầy nụ cười, giống như được ánh sáng của thần linh bao phủ.
Mà những người chơi nhìn đăm đăm vào các “bông hoa” đang vặn vẹo đau đớn, la hét trong thầm lặng ở trong bình, chỉ cảm thấy rét lạnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Linh hồn tra hỏi: có độc giả nói em không có khiếu ăn mặc, em nghĩ sao về chuyện này?
Nhóc zombie: Dáng đẹp thì mặc gì chẳng được, kệ em đi!
Tác giả: Hửm?
Nhóc zombie: Độc giả bắp đùi nói là, xoa bóp chân cho bắp đùi, em nhất định sẽ mặc đồ đàng hoàng, ăn cơm thật ngon.
Lúc này có một độc giả đi lướt qua: Chẳng có độc giả nào ở đây hết, đều là tác giả nói cậu không có thẩm mỹ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận