Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
C 50
C 50C 50
chương 50: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa 米
[Chúc mừng người chơi Ninh Túc vượt ải thành công.]
[Đang trong quá trình thống kê thành tích và khen thưởng.]
[Người chơi sắp được dịch chuyển ra khỏi phó bản [Mạn Mạn].]
Trong quá trình dịch chuyển, Ninh Túc có hơi thấp thỏm. Lần này cậu đợi rất lâu cũng chưa thấy 9277 hó hé gì về phần thưởng vượt ải của cậu.
Ninh Tuc nào dám phàn nàn, dù sao cậu cũng có tiền án.
Mãi cho đến khi chuẩn bị hạ cánh bên ngoài căn cứ, cậu mới nghe thấy giọng nói muộn màng của 9277, nhưng lạ lùng thay, nó không hề mang theo tức giận hay lạnh lẽo gì cả.
[Sau khi kiểm tra phát hiện người chơi Ninh Túc đã tự ý đưa NPC cốt lõi ra khỏi phó bản, hiện tại trừ hết tất cả điểm và đạo cụ của người chơi Ninh Túc trong lượt chơi lần này để bồi thường. 】
[Thành tích và phần thưởng của người chơi đang được cập nhật lại. 】
[Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi.] [Thành tích và phần thưởng của người chơi Ninh Tuc qua phó bản[Mạn Mạn] như sau:]
[Hệ thống đánh giá cấp bậc: F.]
[NPC cốt lõi đánh giá cấp bậc: SSS ( người mẹ can đảm nhất ).]
[Đánh giá toàn diện: B.]
[Người chơi sẽ nhận được những phần thưởng sau:]
[Mạn Mạn: Kumanthong mạnh nhất thế giới, vận may là đồ chơi trong tay của cô bé. Người chơi vui lòng tự khám phá và nuôi dưỡng nó.]
(Tổng điểm thu được: 0.]
[Chỉ số may mắn: 8.】
[Giao diện số liệu cá nhân của người đang được cập nhật lại, chỉ số may mắn của người chơi là 67.]
[Chúc mừng người chơi, hãy cố gắng không ngừng nữa nhé. ] Ninh Túc: “.” Ninh Túc ở trong phó bản kháy đểu 9277 hai lần, lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, không dám to còi xí nào, lẵng lặng chờ đáp đất. Mặc dù lần này cậu không nói lời nào nhưng 9277 lại không nhịn được, lúc cậu sắp đáp đất thì bùng nổ. 9277: [Anh còn như vậy nữa thì sẽ bị chủ hệ thống xóa sổ đó! ] 9277: [Không phải tôi đã nhắc anh rồi à, tém tém lại chút đi!] Ninh Túc: [Bớt nóng, tao nhớ mà, tao đã rất khép nép rồi còn gì.]
9277: [?}
Ninh Túc: [Mày ngẫm lại đi, có phải tao chỉ dùng những thứ có sẵn trong phó bản và trong giới hạn quy tắc hệ thống đề ra để vượt ải không? Nếu tao mà ngông nghênh thì lúc đám quái vật kia tấn công lâu đài, tao đã hấp thu tụi nó rồi.]
9277: [???]
9277: [Tôi đang nói về việc anh tự ý dẫn NPC cốt lõi ra khỏi phó bản kia mà! Đây còn là NPC duy nhất nữa chứ, nó mà rời đi thì phó bản sẽ không thể mở lại được nữa, anh không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này sao!]
Quả nhiên là vậy.
Ninh Túc mừng thầm trong lòng, dẫn Quỷ chủ duy nhất ra ngoài thì phó bản cũng coi như xong luôn.
Phó bản này khác với [Quỷ Súc], [Quỷ Súc] có đến tận hai Quỷ chủ, cậu đưa một Quỷ chủ ra thì vẫn còn một Quỷ chủ khác ở lại duy trì trật tự thế giới, vẫn mở bình thường đều đều, nhưng phó bản [Mạn Mạn] này chỉ có một Quỷ chủ, không có Quỷ chủ thì cũng không có cách nào mở được phó bản.
Cái mà Ninh Túc muốn chính là phó bản đáng ghét này đóng cửa luôn. Đừng lấy những tiểu quỷ chưa từng được yêu thương đó trở thành công cụ thí nghiệm cho hệ thống, cảm nhận yêu thương rồi lại mất đi hết lần này đến lần khác, hoặc là được yêu xong lại bị phản bội và tổn thương. Biện pháp có thể tiếp tục làm bạn đồng hành mà cậu nói với Mạn Mạn, chính là đưa nó ra ngoài.
Ban đầu cậu định đưa tất cả những bạn quỷ khác ra ngoài luôn, nhưng không ngờ Sư Thiên Xu lại xuất hiện và bày tỏ muốn ký khế ước với bọn chúng, để có thể triệu hồi chúng bất cứ lúc nào.
Thành ra Ninh Túc cũng bỏ ý định đưa chúng ra ngoài, cậu nghĩ, khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu hay hơn nhiều.
Chỗ chết của phó bản này chính là ban đầu người chơi sẽ đối xử không tốt với bạn quỷ, không có điểm may mắn thì sẽ không có cách nào rời khỏi lâu đài. Còn nếu người chơi đối xử với bạn quỷ quá tốt, đám bạn quỷ thiếu tình thương sẽ không thể chấp nhận mất đi người chơi, muốn biến họ thành đồng loại để giữ họ ở lại phó bản mãi mãi.
Trừ khi có được Kumanthong chính quy như cổ bà, trước khi chết từng được yêu thương nên sẽ không vì một chút tình yêu mà cố chấp.
Hoặc giống Quý Minh Thụy vậy, đối với bạn quỷ không quá tốt cũng không quá quắt, không chọc thủng trái tim mềm yếu của bạn quỷ, thế nên bạn quỷ cũng không cố chấp giữ hắn lại.
Đối với chỗ chết này của những người chơi khác, cậu đưa các bạn quỷ ra chính là giải pháp cho tất cả.
Nhưng nếu cậu đưa chúng theo, chắc chắn cậu sẽ không có thời gian chăm nom cho nhiều đứa trẻ như vậy.
Về phần người cộng sinh của chúng, đúng là lúc còn trong phó bản họ rất thích chúng, nhưng trong tương lai thì sao.
Kinh nghiệm đầy mình nói cho cậu biết, việc nuôi dạy một đứa trẻ bình thường không có huyết thống trước sau gì cũng sẽ thấy phản cảm thôi, huống chỉ là một tiểu quỷ.
Nếu vậy, khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu sẽ thích hợp hơn, cô ấy có thể triệu hồi chúng tới, điều này giúp các bạn quỷ thỏa mãn việc có thể thường xuyên gặp được người chơi mà không mất đi tâm nguyện của người chơi, bọn họ vẫn có thể sống trong môi trường quen thuộc.
Mà người chơi còn có thêm cho mình một người trợ giúp vào những lúc nguy khó, không chỉ không cảm thấy nhàm chán khi phải chăm sóc chúng hàng ngày, mà còn yêu thương chúng hơn thế nữa, từ đó duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Chỉ là vất vả cho Sư Thiên Xu thôi.
Khi Sư Thiên Xu đứng ra nói muốn ký khế ước với các bạn quỷ, không chỉ có người chơi khác mà ngay cả Ninh Túc cũng sửng sốt.
Bởi vì cậu cảm thấy Sư Thiên Xu không phải là người thánh thiện như vậy.
Bởi vì đây là triệu hồi NPC cho người chơi khác nên khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu là đến từ hai phía, lần lượt ký với người chơi và bạn quỷ, khi người chơi cần, cô ấy sẽ triệu hồi bạn quỷ cho người chơi. Nhưng hà cớ gì phải rước thêm một cục phiền phức cho bản thân, còn tiêu tốn một lượng kỹ năng để xây dựng một cây cầu gặp mặt cho người chơi và bạn quỷ như vậy chứ.
Chỉ đơn giản là vì các bạn quỷ cũng sẽ giúp cô ấy sao?
Có lẽ là vậy đi, đây cũng là một hạn chế hoặc một dạng thu phục người chơi chẳng hạn? Trong lúc suy nghĩ, Ninh Túc cũng xin lỗi 9277 một cách vô cùng chân thành.
Ninh Túc: [ Uầy, xin lỗi mà, tao biết sai rồi, tao không nên dẫn Mạn Mạn ra ngoài.]
9277: [..]
9277 im lặng từ đầu đến cuối, không biết có phải là dỗi quá nên bỏ đi rồi hay không.
Bảy người chơi đã vượt ải thành công cùng xuất hiện bên ngoài cổng căn cứ.
Mọi người nhìn cô bé bên cạnh Ninh Túc, im lặng một lúc lâu.
Có kinh nghiệm lần trước, Chúc Song Song rất thắn nhiên.
Có điều cô cũng khá lo lắng, nếu cứ mỗi lần vào phó bản Ninh Túc đều xách theo một Quỷ chủ ra như vậy thì có bị gì hay không?
Mạnh Giang lắp bắp, “Ninh Túc, đây là đạo cụ cậu nhận được hả?”
Ninh Túc “ò” một tiếng, không phủ nhận cũng không khẳng định, để người khác tự suy đoán.
Mạnh Giang tin ngay, “Đạo cụ của cậu thật đặc biệt, có phải liên quan đến kỹ năng của cậu không?”
Ninh Túc lại “ò” một tiếng, nghĩ đây đúng là một cách nói khá hay. Người chơi có hàng ngàn hàng vạn kỹ năng, cậu như vậy cũng đâu tính là gì... Nhỉ? Những người chơi khác cũng chỉ nghĩ đây là kỹ năng của cậu, sao chép NPC hay đại loại là gì đó, có thể sử dụng một số kỹ năng của NPC chẳng hạn? Cũng giống như Sư Thiên Xu có thể triệu hồi NPC để sử dụng cho bản thân vậy.
Nhưng Sư Thiên Xu lại không nghĩ như vậy.
Vầng sáng trước mắt người chơi cuối cùng cũng tắt hẳn, người bên ngoài có thể nhìn thấy họ cũng nghe được họ nói chuyện.
Lão tổng quản Tùng Hồng Khang của guild Ngân Hoa lập tức tiến lên phía trước chào đón Sư Thiên Xu. Ông hết sức ngạc nhiên khi trông thấy thiếu niên tên Ninh Túc kia vẫn còn lành lặn xuất hiện ở đó.
Không phải nói sẽ giết cậu ta trong phó bản sao?
Hay là hội trưởng phát hiện cậu ta không có địch ý với guild Ngân Hoa? Ông vừa nghĩ đến đây thì đã thấy sắc mặt Sư Thiên Xu rất tệ mà kéo cậu nhóc đó sang một bên.
Không ai dám tới gần, nhưng lão tổng quản đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Sự thờ ơ mới là thái độ bình thường của Sư Thiên Xu, cô đã không có biểu cảm như vậy trong nhiều năm rồi. Hắn đoán chừng là do Sư Thiên Xu muốn giết thiếu niên này trong phó bản nhưng lại không thành công, điều này mới khiến sắc mặt cô tệ như vậy.
Lão tổng quản đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Hệ thống quy định trong căn cứ trò chơi không được giết người, nhưng người chơi lại có rất nhiều cách tiêu diệt một người chơi khác. Khi Ninh Túc bị Sư Thiên Xu kéo sang một bên, hai đứa nhỏ cũng lò dò theo sau, ngước đầu lên nhìn cô.
Sư Thiên Xu nhìn Quỷ Sinh, lại nhìn Mạn Mạn, lạnh giọng khẽ hỏi cậu: “Quỷ Sinh cũng là do cậu mang ra từ trong phó bản đúng không?”
“A.” Ninh Túc gật đầu, có chút khẩn trương nhìn cô.
Sau khi ra khỏi phó bản, tất cả mọi người đều đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Tuy cả hai vẫn trông giống nhau, nhưng không phải đến mức liếc một cái đã tưởng chị em ruột. Sự giống nhau này chủ yếu đến từ đôi mắt đào hoa của họ, một bên thì lạnh lùng, một bên thì trì độn.
Khi thiếu niên dùng cặp mắt đào hoa đờ đẫn ấy nhìn cô, Sư Thiên Xu thật sự không có cách nào giữ được vẻ lạnh lùng cứng rắn của mình, nhưng cô vẫn lộ ra gương mặt lạnh, nghiêm túc nói với cậu: “Sau này không được mang NPC ra ngoài nữa, nếu không cậu sẽ chết mất xác đấy!”
Nửa câu sau vô cùng dùng sức, cho nên người chơi khác cũng có thể nghe thấy.
Người chơi khác ở đây chính là lão tổng quản có đôi tai thính.
Ninh Tuc ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời mà nói: “Vâng.”
Lúc này Sư Thiên Xu mới buông tay cậu ra.
Cô đứng trước mặt cậu, khẽ cúi đầu để bình tĩnh.
Vừa rồi cô thật sự mất kiểm soát, cô không hiểu tại sao khi nhìn thấy thiếu niên đưa Quỷ chủ ra khỏi phó bản lại khiến cô căng thẳng sợ hãi đến vậy.
Cô chỉ biết hành vi của thiếu niên không được hệ thống cho phép.
Là người chơi đã tham gia trò chơi lâu nhất, Sư Thiên Xu biết rất rõ hệ thống này chẳng phải là sự tồn tại tốt lành gì, mà ngược lại, nó cực kỳ cứng nhắc và ích kỷ, ai cũng không thể tổn hại đến lợi ích của nó.
Có nhiều cái cô không thể nói cho thiếu niên được, cô chỉ hy vọng thiếu niên thật sự nghe lời, đừng tự ý đưa các NPC ra khỏi phó bản nữa.
Một hoặc hai lần còn coi như may mắn, nhưng nếu hệ thống không thể chịu đựng được nữa, thì chẳng ai có thể nói trước được điều gì.
Ninh Túc có hơi phức tạp khi bị cô răn đe nghiêm khắc như vậy, ngoài căng thẳng ra thì còn có chút cảm xúc khác.
Thấy Sư Thiên Xu hơi cúi đầu bình tĩnh, cậu vội vàng nói: “Em nhớ rồi mà, sau này sẽ không dắt tụi nó ra ngoài nữa.”
“Ch] đừng giận nữa nha.”
“Tôi không giận.”
Ninh Túc mím môi, đè cảm giác chua xót xa lạ trong lòng, nói: “Chị đừng lo, em sẽ không chết.”
Sư Thiên Xu không nói nữa, cô quay sang nhìn những người chơi khác, “Mọi người có muốn cùng bàn lại phó bản không?”
Những người chơi thành công rời khỏi phó bản sẽ cùng nhau bàn bạc lại là một chuyện hết sức phổ biến và thường thấy ở căn cứ. Mặc dù đã ra khỏi phó bản, nhưng manh mối của một người có được là rất hạn chế, cho nên mọi người sẽ thường cùng nhau xem xét và tổng hợp thông tin để có được một bản đồ hoàn thiện hơn.
Có điều bọn họ không ngờ Sư Thiên Xu sẽ chủ động tìm tới họ, chắc chắn nữ thần nắm giữ nhiều manh mối hơn họ, đương nhiên là bọn họ đồng ý.
Không cho thời gian suy nghĩ và trả lời, Sư Thiên Xu nói với lão tổng quản guild Ngân Hoa: “Ông đi chuẩn bị đồ ăn đi, phong phú một chút.” Guild Ngân Hoa lớn như vậy, Sư Thiên Xu chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ăn uống nhỏ nhặt như này.
Lão tổng quản tự hiểu ngầm ý của cô, “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một bàn ăn thật phong phú.”
Ninh Túc vừa nghe, “Úi tuyệt!”
Khóe miệng Sư Thiên Xu khẽ nhếch lên một độ cong không dễ gì phát hiện.
Khi đoàn người chuẩn bị đi về phía guild Ngân Hoa, bỗng nhiên có một vầng sáng lóe lên từ một lối ra khác của phó bản cách họ không xa. Ninh Tuc mới vừa nhìn thoáng qua đã thấy đạo sĩ Tô Vãng Sinh cùng với học sinh cấp ba Phương Kỳ ở trong đó, Chúc Song Song cũng đi qua. “Mặt anh bị sao vậy?” Cô hỏi Tô Vãng Sinh.
Câu hỏi này khiến nhiều người chú ý đến gương mặt của Tô Vãng Sinh. Trên đó có một dấu tay vô cùng rõ ràng. Tô Vãng Sinh hơi xấu hổ nói: “Bị nữ quỷ cho ăn một cái bạt tai.”
“Ủa anh đã làm gì thế! Tại sao cô ấy lại tát anh!” Giọng Chúc Song Song còn to hơn trước.
“Một đạo sĩ như tôi thì có thể làm gì chứ!”
Ninh Túc: “.”
Chúc Song Song dường như không biết nên nói gì cho phải, vì vậy đứng vài giây rồi cũng trở về.
Có vẻ như bên Tô Vãng Sinh cũng muốn ôn lại phó bản, vài người đứng chung một chỗ nói gì đó, sau đó cùng những người khác nhìn về phía này.
Ninh Tuc lập tức biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Có một người mặc áo choàng trắng, tóc trắng trong đội của cậu, dùng phương pháp loại trừ thì biết ngay đó là cổ bà.
Ninh Túc hơi ngạc nhiên, chẳng trách mọi người lại ngạc nhiên khi thấy cổ bà dơ dơ bẩn bẩn trong phó bản như vậy, hóa ra đây là vẻ ngoài của cổ bà lúc trưởng thành.
Tóc trắng áo choàng trắng, với một chiếc mặt nạ mỏng làm bằng vật liệu không rõ trên mặt.
Cổ bà đi theo họ đến guild Ngân Hoa quả thật rất gây sự chú ý.
Ninh Túc và Sư Thiên Xu đi ở sau cùng, cậu khẽ hỏi cô: “Tại sao cổ bà lại có ác cảm với chị vậy?”
“Guild Vĩnh Minh và guild Ngân Hoa vốn là thù địch mà.” Sư Thiên Xu suy nghĩ một lúc nói, “Năm đó, khi cổ bà mới bước vào trò chơi, tôi tình cờ nhìn thấy cậu ta, nom cậu ta khác với những người chơi đang hoảng loạn xung quanh, cho nên tôi đã đến bắt chuyện với cậu ta.”
“Lúc đó cậu ta đang mặc đồng phục học sinh cấp 3, nửa dưới là váy của con gái, tôi có hơi nghi ngờ, nên hồi cậu ta là nam hay nữ.”
Sư Thiên Xu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt trên gương mặt thối rữa khi hắn từ từ ngước đầu lên, nó điên cuồng, dữ tợn, tràn đầy hận thù.
Ninh Túc “à” một tiếng, đã hiểu.
Thật ra cũng không phải hận thù khủng khiếp gì, trừ hai guild đối lập ra thì câu hỏi đau lòng kia mới chính là thứ khiến hận ý mạnh mẽ như vậy.
Nội thất bên trong guild Ngân Hoa không sang trọng như nhìn từ bên ngoài vào, nhưng tương đối đơn giản trang nhã, như một tòa kiến trúc lâu đời.
Sư Thiên Xu đưa họ đến một phòng họp, kỳ lạ thay, nó giống nhà ăn trong lâu đài của bọn họ.
Những chiếc đèn đồng cũ chạm khắc treo trên trần nhà cao, với những ngọn nến nhỏ ở bên trên, cùng với một chiếc bàn dài trong phòng họp. Có điều đáng buồn là bây giờ không còn ngồi đủ nữa.
Chúc Song Song nói: “Vừa mới ra mà tôi đã hơi nhớ Chỉ Chỉ rồi.”
Mạnh Giang nói: “Tôi quyết định sẽ tham gia guild Ngân Hoa, vào ngày cuối cùng ở phó bản, hội trưởng Sư đã hỏi tôi, tôi muốn trở thành trợ thủ của cô ấy, để tôi có thể gặp A Y dễ dàng hơn.” Một số người nhìn về phía hắn.
Hắn gãi gãi đầu, “Thật ra tôi là một cô nhi, rất muốn có người nhà, tôi thật sự đã coi A Y như một đứa em trai của mình.”
Ninh Túc “ò” một tiếng.
“Tốt quá.” Chúc Song Song nói: “Hội trưởng Sư cũng có hỏi qua tôi, nhưng tôi đã gia nhập guild Hỗ Trợ rồi.”
“Cô ấy nói không sao cả, sau này tôi muốn gặp Chỉ Chi thì cứ thông qua triệu hồi của cô ấy là được, cô ấy thật tốt.”
Ninh Túc: “.”
Quả nhiên cô ấy có ý định đưa họ vào guild Ngân Hoa.
Sau khi Sư Thiên Xu thay bộ đồ khác đi xuống dưới, cuộc thảo luận cũng bắt đầu.
Cô nhắm mắt lại, đoạn video về lần đầu tiên họ vào lâu đài xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng họp.
Người chơi chưa trải đời đều sững sờ, mất một giây mới hiểu đây là hình ảnh trong não bộ cô.
Hen chỉ có nhiều người muốn vào guild Ngân Hoa như vậy, nếu là kiểu bản đồ này thì trước đó chỉ cần nhìn quen, thì sau khi vào trò chơi sẽ đỡ sợ hơn rất nhiều.
Sư Thiên Xu nói: “Tôi sẽ bắt đầu trước, phó bản mà chúng ta mới ra tên là [Mạn Mạn], Mạn Mạn bắt nguồn từ Kuman và Kumaree, đồng thời cũng là tên của Quỷ chủ.” Nói tới đây, cô nhìn thoáng qua cô bé bên cạnh Ninh Túc, cô bé rất thanh tú xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cậu.
Nhưng Sư Thiên Xu biết rất rõ, tất cả Quỷ chủ của các phó bản, kể cả những phó bản cấp một đầu không hề đơn giản, là một sự tồn tại vô cùng khủng bố.
“Chúng ta vào lâu đài chọn xong phòng ở, tức là đang sẵn sàng được sinh ra, lúc này chúng ta đang phải đối mặt với hai loại cái chết. Một là đàn trẻ quái vật tấn công bạn quỷ, bạn quỷ bị tiêu diệt thì chúng ta cũng chết theo. Hai là cơ thể mẹ suy vong, chúng ta còn chưa sinh ra mà cơ thể mẹ đã chết thì chúng ta sẽ “sinh non" biến thành lũ trẻ quái vật.” “Ngay cả khi chúng ta có các kỹ năng để ngăn chặn cuộc tấn công của đám quái vật, thì chúng ta cũng không thể chặn được, bởi vì sau khi chúng phát rồ lên sẽ đập tường càng mạnh hơn, đẩy nhanh quá trình suy vong của cơ thể mẹ.”
“Cho nên, cách duy nhất chính là mau chóng được “sinh ra'.”
Ninh Túc thì thầm điều gì đó với Quỷ Sinh và Mạn Mạn, để tụi nó ra ngoài chơi.
Sư Thiên Xu nói: “Cách sinh ra đầu tiên chính là tích đủ 8 điểm may mắn.”
Cổ bà nói: “Cách thứ hai đó là trong 20 bạn quỷ có 3 bạn quỷ là Kumanthong phép trắng, chỉ cần nuôi chúng 10 ngày là chúng có thể mở cánh cửa sắt kia, dẫn người chơi ra ngoài.”
Nói cách khác, cho dù người chơi đã xem qua bản đồ của phó bản này, nhưng mặc kệ là dùng cách nào đi nữa, thì người chơi vẫn phải kiên trì trong khoảng 10 ngày, đồng nghĩa với việc sẽ có 10 người chết. Quý Minh Thụy rút ra được từ những lời của Sư Thiên Xu: “Đây là hệ thống đang tăng thêm sức ép cho chúng ta, ban đầu chúng ta sẽ vì điểm may mắn mà đối tốt với bạn quỷ, nhưng sau khi biết sự thật này, vì mạng sống cũng như rời khỏi đây mau chóng, thì chỉ còn cách đối với chúng càng tốt hơn hoặc là bức ép chúng.”
“Chúng ta không biết bạn quỷ là những đứa trẻ không được yêu thương đã chết thảm, đối với nó càng tốt hoặc sau này tổn thương chúng đều sẽ rơi vào con đường chết.”
Dũng cảm bảo vệ chúng, đối xử chân thành với chúng, bọn chúng sẽ không nỡ để người chơi rời đi, sẽ biến người chơi thành đồng loại của chúng, giữ họ lại phó bản vĩnh viễn.
Trước đó cho chúng cảm nhận được tình yêu, sau đó lại tốn thương chúng, chờ chúng thức tỉnh sẽ đến trả thù, thậm chí trước khi được sinh ra, chúng đã vô cùng yếu đuối càng dễ xảy ra chuyện hơn.
Cổ bà nói: “Có một ngoại lệ, Kumanthong phép trắng sẽ không như vậy.” Chúc Song Song nói: “Nhưng Kumanthong phép trắng gần như không thể cho điểm may mắn trong giai đoạn đầu, điều này sẽ kích thích người cộng sinh của chúng sử dụng cách ép buộc, tuy nhiên các bạn quỷ loại này lại rất nhạy cảm và mong manh dễ vỡ, cũng rất dễ chết.”
Một trong số chúng còn bị bung hết chỉ, thân thể tàn tạ, cuối cùng tự sát ngay trước đám quái vật.
Còn một đứa khác có thể nói là chết vì quá đau lòng.
Những người chơi khác im lặng, bây giờ nhìn lại mới thấy phó bản này đâu đâu cũng có cạm bẫy, thật sự rất khổ sở. Nếu không phải Sư Thiên Xu dùng khế ước triệu hồi, nói với các bạn quỷ bọn họ rời đi sẽ không thể gặp lại nữa, thì không biết đến cuối họ sẽ biến thành cái gì.
Quý Minh Thụy nói: “Nói tóm lại chúng ta phải bảo vệ chúng, nhưng cũng không được đối xử tốt với chúng quá.”
Mạnh Giang: “Cái này cũng rất khó nói, nếu không đối xử tốt với chúng thì cũng đâu lấy được điểm may mắn, như vậy cũng không có cách nào rời khỏi lâu đài.”
Quý Minh Thụy: “Đối xử ở mức vừa phải thôi, ở lâu đài đối xử tốt với chúng, sau khi rời đi để chúng biết cuộc sống của chúng ta cũng chẳng tốt đẹp như chúng tưởng.”
Chúc Song Song nói: “Còn có một cách vượt ải nữa, đó là tìm những bạn quỷ có thể mở cửa sớm, để chúng đưa người chơi ra ngoài, mà những người chơi khác không cần phải đối xử tốt với bạn quỷ.”
Mạnh Giang nói: “Cổ bà đại nhân đã nói phải nuôi chúng trong vòng 10 ngày, điều này có nghĩa vẫn phải có 10 người chết, nhưng đây cũng là một cách.”
Đây thực sự là một cách, có điều những người lãnh đạo cấp cao của các guild đều có một cách càng ít hy sinh hơn và tàn nhẫn hơn, đó chính là thiết lập một người hy sinh.
Người này sẽ đối xử tốt với bạn quỷ bằng tất cả những gì có thể, trên thực tế, những người khác chỉ cần đối xử với bạn quỷ bình bình, một lòng hỗ trợ người đó, để hắn có thể nhận được 8 điểm may mắn trong thời gian ngắn nhất.
Một cạm bẫy khác của trò chơi này chính là người chơi giữa các tầng sẽ sinh ra sự thù địch với nhau, nhưng chỉ cần một người chơi mở được cửa, những người chơi khác cũng sẽ được sinh ra.
Đương nhiên đến cuối người hy sinh này sẽ bị bỏ lại ở nơi đó.
Họ không đề cập đến cách này, đối với cùng một phó bản, mỗi guild đều sẽ dựa theo đặc tính của guild và các thành viên để thảo luận và cho ra cách tốt nhất để qua ải. Còn việc các nhóm khác nhau cùng thảo luận lại giống như bọn họ kiểu này, cũng chỉ để trao đổi lại thông tin thôi.
Thấy Ninh Túc không nói gì nãy giờ, Sư Thiên Xu hỏi cậu: “Có gì muốn nói không?”
Ninh Túc gãi gãi cánh tay: “Vẫn chưa được ăn cơm ạ?”
Thức ăn thực sự rất phong phú, tổng cộng có 36 món, trong đó có rất nhiều món mà Ninh Túc chưa từng thấy.
Ngoài ra, mỗi người còn có một tô canh đặc biệt.
Lão tổng quản đích thân đưa bát canh cho Ninh Túc, tầm mắt của Ninh Túc khó khăn rời khỏi bàn cơm, ngước đôi mắt sáng long lanh lên nói với ông ta: “Cảm ơn ạ.”
Lão tổng quản nhìn vào đôi mắt cậu sửng sốt, chẳng hiểu sao như bị chích cho một cái.
Những người chơi vừa mới thoát chết đều ăn uống đến ngon lành thỏa thích.
Sau bữa ăn, khi mặt trời lặn trên căn cứ, họ cảm ơn Sư Thiên Xu rồi rời đi. Trên đường đi, Quý Minh Thụy nói với Ninh Túc: “Tôi sẽ chuyển điểm qua cho cậu, tôi không nhận được vũ khí hay đạo cụ, chỉ có điểm thôi.” Ninh Túc: “Bao nhiêu vậy?”
Quý Minh Thụy: “37 vạn.”
“Quá trời quá đất luôn! Đúng là phó bản cấp 3!” Đôi mắt Ninh Túc sáng rực, sau đó nói tiếp, “Không được, phải chơi lại.”
“Nhiều vãi! Đúng là sếp Quý, người sử dụng cách chính xác nhất để qua ải”?
Quý Minh Thụy đã sử dụng một trong những phương pháp vừa được nêu, cho dù đó có phải là chó ngáp phải ruồi đi chăng nữa.
Trong số tất cả người chơi ở tầng 4, hắn quả thực là người thờ ơ với bạn quỷ nhất, khi biết người chơi có thể dùng cách bức ép để lấy điểm may mắn, tuy hắn không dùng nhưng cũng từng do dự.
Sau khi rời khỏi lâu đài, nghe nói hắn còn bắt Tuế Tuế phải học suốt 10 tiếng mỗi ngày. (=)))
Quá biến thái!
Ninh Tuc không hề có ý từ chối, vui vẻ nhận thành quả lao động của mình.
“Nói không chừng tôi còn có thể mua được một căn nhà nhỏ.” Ninh Túc vui về nói, “Quyền sở hữu bất động sản ở căn cứ không phải 70 năm, mà là cùng người chơi đến hết đời.”
“Thế nhưng tôi vẫn phải đi xem chỗ gầm cầu của mình có còn không.” Ninh Tuc hai tay hai tiểu quỷ, vui ve chạy về phía gầm cầu.
Khi đó, cậu không biết phó bản này sẽ mất nhiều thời gian như vậy, cậu đã nói trước với Trần Thiên và Trần Tình, nếu gầm cầu đông người chơi quá thì nhớ giữ chỗ cho cậu, còn nếu có người chơi thực sự không có chỗ ngủ thì nhường lại cho họ.
Không biết bây giờ còn bộ chăn ga gối đệm mà Trần Thiên và Trần Tình cho cậu không nữa.
Khi các người chơi đều đã về hết, Sư Thiên Xu tắm rửa xong đang để người khác xoa bóp mắt cá chân, lão tổng quản nói với cô: “Ngài yên tâm, tôi đã thu xếp xong hết rồi.”
“Thu xếp cái gì?”
Lão tổng quản nói: “Tôi đã cho Ninh Túc thuốc số A7, ở phó bản tiếp theo, cậu ta sẽ mất kiểm soát thân thể, chắc chắn sẽ bị quái vật bên trong cắn nuốt xé xác.”
Sắc mặt Sư Thiên Xu trở nên vô cùng khó coi.
Lão tổng quản như nhận ra điều gì đó, “Ngài lộ ra vẻ mặt đáng sợ kéo cậu ta sang một bên, nói cái gì mà chết mất xác, còn dặn dò tôi chuẩn bị đồ ăn phong phú, không phải là ý này sao?”
Sư Thiên Sư không nhiều lời với hắn, phủ thêm một chiếc áo khoác rồi vội vã rời đi.
Gầm cầu của Ninh Túc vẫn được Trần Thiên giữ. Người hàng xóm phú quý chớ quên của cậu vẫn còn đây, vừa nhìn thấy cậu lập tức chào hỏi, “Mới mấy ngày không gặp mà đã có thêm một đứa rồi.”
Ninh Túc: “À phải!”
Cậu vừa để hai đứa trẻ ngồi xuống, chưa kịp nói lời nào với hàng xóm thì một con sóng lớn đột ngột xuất hiện trên dòng sông trước mặt cậu. Sóng xô về phía cầu từng lớp lại từng lớp, sắp va vào cầu thì rẽ sang hai bên, một mỹ nam người rắn vịn hai tay bên mép cầu cạnh Ninh Túc, nằm đó nói với Ninh Túc: “Hey bro, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Mặt sông rộng mênh mông, nhìn xa có thể thấy một cái đuôi rắn dài ngang ngửa đuôi rồng dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam, kết hợp với ánh sáng lộng lẫy, tựa như một bức tranh mộng ảo bao la hùng vĩ.
Một lọn tóc dài ẩm ướt của người đàn ông xõa xuống trên khuôn mặt quyến rũ của hắn, hắn thổi bay nó ngược ra sau, nói với Ninh Túc: “Sư Thiên Xu muốn giết cậu đấy.”
Ninh Túc: “.”
Để tránh bầu không khí ngượng ngùng, Ninh Túc hỏi: “Sao anh biết?” “Bởi vì cô ấy không muốn để cậu trở thành Ninh Trường Phong thứ hai.”
Ninh Túc lại im lặng, lễ phép hỏi: “Xin lỗi, nhưng anh là ai vậy?”
Mỹ nam người rắn vén tóc ra sau tai nói: “Tôi chính là Ninh Trường Phong.” Ninh Túc: “.”
Không ngờ Ninh Trường Phong, người chơi đứng đầu bảng xếp hạng và có một cái tên rất chỉ là đạo sĩ ấy, lại là một tên rắn yêu quyến rũ như này.
“Cho hỏi guild Ngân Hoa đang treo đầu anh bao nhiêu vậy?”
chương 50: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa 米
[Chúc mừng người chơi Ninh Túc vượt ải thành công.]
[Đang trong quá trình thống kê thành tích và khen thưởng.]
[Người chơi sắp được dịch chuyển ra khỏi phó bản [Mạn Mạn].]
Trong quá trình dịch chuyển, Ninh Túc có hơi thấp thỏm. Lần này cậu đợi rất lâu cũng chưa thấy 9277 hó hé gì về phần thưởng vượt ải của cậu.
Ninh Tuc nào dám phàn nàn, dù sao cậu cũng có tiền án.
Mãi cho đến khi chuẩn bị hạ cánh bên ngoài căn cứ, cậu mới nghe thấy giọng nói muộn màng của 9277, nhưng lạ lùng thay, nó không hề mang theo tức giận hay lạnh lẽo gì cả.
[Sau khi kiểm tra phát hiện người chơi Ninh Túc đã tự ý đưa NPC cốt lõi ra khỏi phó bản, hiện tại trừ hết tất cả điểm và đạo cụ của người chơi Ninh Túc trong lượt chơi lần này để bồi thường. 】
[Thành tích và phần thưởng của người chơi đang được cập nhật lại. 】
[Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi.] [Thành tích và phần thưởng của người chơi Ninh Tuc qua phó bản[Mạn Mạn] như sau:]
[Hệ thống đánh giá cấp bậc: F.]
[NPC cốt lõi đánh giá cấp bậc: SSS ( người mẹ can đảm nhất ).]
[Đánh giá toàn diện: B.]
[Người chơi sẽ nhận được những phần thưởng sau:]
[Mạn Mạn: Kumanthong mạnh nhất thế giới, vận may là đồ chơi trong tay của cô bé. Người chơi vui lòng tự khám phá và nuôi dưỡng nó.]
(Tổng điểm thu được: 0.]
[Chỉ số may mắn: 8.】
[Giao diện số liệu cá nhân của người đang được cập nhật lại, chỉ số may mắn của người chơi là 67.]
[Chúc mừng người chơi, hãy cố gắng không ngừng nữa nhé. ] Ninh Túc: “.” Ninh Túc ở trong phó bản kháy đểu 9277 hai lần, lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, không dám to còi xí nào, lẵng lặng chờ đáp đất. Mặc dù lần này cậu không nói lời nào nhưng 9277 lại không nhịn được, lúc cậu sắp đáp đất thì bùng nổ. 9277: [Anh còn như vậy nữa thì sẽ bị chủ hệ thống xóa sổ đó! ] 9277: [Không phải tôi đã nhắc anh rồi à, tém tém lại chút đi!] Ninh Túc: [Bớt nóng, tao nhớ mà, tao đã rất khép nép rồi còn gì.]
9277: [?}
Ninh Túc: [Mày ngẫm lại đi, có phải tao chỉ dùng những thứ có sẵn trong phó bản và trong giới hạn quy tắc hệ thống đề ra để vượt ải không? Nếu tao mà ngông nghênh thì lúc đám quái vật kia tấn công lâu đài, tao đã hấp thu tụi nó rồi.]
9277: [???]
9277: [Tôi đang nói về việc anh tự ý dẫn NPC cốt lõi ra khỏi phó bản kia mà! Đây còn là NPC duy nhất nữa chứ, nó mà rời đi thì phó bản sẽ không thể mở lại được nữa, anh không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này sao!]
Quả nhiên là vậy.
Ninh Túc mừng thầm trong lòng, dẫn Quỷ chủ duy nhất ra ngoài thì phó bản cũng coi như xong luôn.
Phó bản này khác với [Quỷ Súc], [Quỷ Súc] có đến tận hai Quỷ chủ, cậu đưa một Quỷ chủ ra thì vẫn còn một Quỷ chủ khác ở lại duy trì trật tự thế giới, vẫn mở bình thường đều đều, nhưng phó bản [Mạn Mạn] này chỉ có một Quỷ chủ, không có Quỷ chủ thì cũng không có cách nào mở được phó bản.
Cái mà Ninh Túc muốn chính là phó bản đáng ghét này đóng cửa luôn. Đừng lấy những tiểu quỷ chưa từng được yêu thương đó trở thành công cụ thí nghiệm cho hệ thống, cảm nhận yêu thương rồi lại mất đi hết lần này đến lần khác, hoặc là được yêu xong lại bị phản bội và tổn thương. Biện pháp có thể tiếp tục làm bạn đồng hành mà cậu nói với Mạn Mạn, chính là đưa nó ra ngoài.
Ban đầu cậu định đưa tất cả những bạn quỷ khác ra ngoài luôn, nhưng không ngờ Sư Thiên Xu lại xuất hiện và bày tỏ muốn ký khế ước với bọn chúng, để có thể triệu hồi chúng bất cứ lúc nào.
Thành ra Ninh Túc cũng bỏ ý định đưa chúng ra ngoài, cậu nghĩ, khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu hay hơn nhiều.
Chỗ chết của phó bản này chính là ban đầu người chơi sẽ đối xử không tốt với bạn quỷ, không có điểm may mắn thì sẽ không có cách nào rời khỏi lâu đài. Còn nếu người chơi đối xử với bạn quỷ quá tốt, đám bạn quỷ thiếu tình thương sẽ không thể chấp nhận mất đi người chơi, muốn biến họ thành đồng loại để giữ họ ở lại phó bản mãi mãi.
Trừ khi có được Kumanthong chính quy như cổ bà, trước khi chết từng được yêu thương nên sẽ không vì một chút tình yêu mà cố chấp.
Hoặc giống Quý Minh Thụy vậy, đối với bạn quỷ không quá tốt cũng không quá quắt, không chọc thủng trái tim mềm yếu của bạn quỷ, thế nên bạn quỷ cũng không cố chấp giữ hắn lại.
Đối với chỗ chết này của những người chơi khác, cậu đưa các bạn quỷ ra chính là giải pháp cho tất cả.
Nhưng nếu cậu đưa chúng theo, chắc chắn cậu sẽ không có thời gian chăm nom cho nhiều đứa trẻ như vậy.
Về phần người cộng sinh của chúng, đúng là lúc còn trong phó bản họ rất thích chúng, nhưng trong tương lai thì sao.
Kinh nghiệm đầy mình nói cho cậu biết, việc nuôi dạy một đứa trẻ bình thường không có huyết thống trước sau gì cũng sẽ thấy phản cảm thôi, huống chỉ là một tiểu quỷ.
Nếu vậy, khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu sẽ thích hợp hơn, cô ấy có thể triệu hồi chúng tới, điều này giúp các bạn quỷ thỏa mãn việc có thể thường xuyên gặp được người chơi mà không mất đi tâm nguyện của người chơi, bọn họ vẫn có thể sống trong môi trường quen thuộc.
Mà người chơi còn có thêm cho mình một người trợ giúp vào những lúc nguy khó, không chỉ không cảm thấy nhàm chán khi phải chăm sóc chúng hàng ngày, mà còn yêu thương chúng hơn thế nữa, từ đó duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Chỉ là vất vả cho Sư Thiên Xu thôi.
Khi Sư Thiên Xu đứng ra nói muốn ký khế ước với các bạn quỷ, không chỉ có người chơi khác mà ngay cả Ninh Túc cũng sửng sốt.
Bởi vì cậu cảm thấy Sư Thiên Xu không phải là người thánh thiện như vậy.
Bởi vì đây là triệu hồi NPC cho người chơi khác nên khế ước triệu hồi của Sư Thiên Xu là đến từ hai phía, lần lượt ký với người chơi và bạn quỷ, khi người chơi cần, cô ấy sẽ triệu hồi bạn quỷ cho người chơi. Nhưng hà cớ gì phải rước thêm một cục phiền phức cho bản thân, còn tiêu tốn một lượng kỹ năng để xây dựng một cây cầu gặp mặt cho người chơi và bạn quỷ như vậy chứ.
Chỉ đơn giản là vì các bạn quỷ cũng sẽ giúp cô ấy sao?
Có lẽ là vậy đi, đây cũng là một hạn chế hoặc một dạng thu phục người chơi chẳng hạn? Trong lúc suy nghĩ, Ninh Túc cũng xin lỗi 9277 một cách vô cùng chân thành.
Ninh Túc: [ Uầy, xin lỗi mà, tao biết sai rồi, tao không nên dẫn Mạn Mạn ra ngoài.]
9277: [..]
9277 im lặng từ đầu đến cuối, không biết có phải là dỗi quá nên bỏ đi rồi hay không.
Bảy người chơi đã vượt ải thành công cùng xuất hiện bên ngoài cổng căn cứ.
Mọi người nhìn cô bé bên cạnh Ninh Túc, im lặng một lúc lâu.
Có kinh nghiệm lần trước, Chúc Song Song rất thắn nhiên.
Có điều cô cũng khá lo lắng, nếu cứ mỗi lần vào phó bản Ninh Túc đều xách theo một Quỷ chủ ra như vậy thì có bị gì hay không?
Mạnh Giang lắp bắp, “Ninh Túc, đây là đạo cụ cậu nhận được hả?”
Ninh Túc “ò” một tiếng, không phủ nhận cũng không khẳng định, để người khác tự suy đoán.
Mạnh Giang tin ngay, “Đạo cụ của cậu thật đặc biệt, có phải liên quan đến kỹ năng của cậu không?”
Ninh Túc lại “ò” một tiếng, nghĩ đây đúng là một cách nói khá hay. Người chơi có hàng ngàn hàng vạn kỹ năng, cậu như vậy cũng đâu tính là gì... Nhỉ? Những người chơi khác cũng chỉ nghĩ đây là kỹ năng của cậu, sao chép NPC hay đại loại là gì đó, có thể sử dụng một số kỹ năng của NPC chẳng hạn? Cũng giống như Sư Thiên Xu có thể triệu hồi NPC để sử dụng cho bản thân vậy.
Nhưng Sư Thiên Xu lại không nghĩ như vậy.
Vầng sáng trước mắt người chơi cuối cùng cũng tắt hẳn, người bên ngoài có thể nhìn thấy họ cũng nghe được họ nói chuyện.
Lão tổng quản Tùng Hồng Khang của guild Ngân Hoa lập tức tiến lên phía trước chào đón Sư Thiên Xu. Ông hết sức ngạc nhiên khi trông thấy thiếu niên tên Ninh Túc kia vẫn còn lành lặn xuất hiện ở đó.
Không phải nói sẽ giết cậu ta trong phó bản sao?
Hay là hội trưởng phát hiện cậu ta không có địch ý với guild Ngân Hoa? Ông vừa nghĩ đến đây thì đã thấy sắc mặt Sư Thiên Xu rất tệ mà kéo cậu nhóc đó sang một bên.
Không ai dám tới gần, nhưng lão tổng quản đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Sự thờ ơ mới là thái độ bình thường của Sư Thiên Xu, cô đã không có biểu cảm như vậy trong nhiều năm rồi. Hắn đoán chừng là do Sư Thiên Xu muốn giết thiếu niên này trong phó bản nhưng lại không thành công, điều này mới khiến sắc mặt cô tệ như vậy.
Lão tổng quản đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Hệ thống quy định trong căn cứ trò chơi không được giết người, nhưng người chơi lại có rất nhiều cách tiêu diệt một người chơi khác. Khi Ninh Túc bị Sư Thiên Xu kéo sang một bên, hai đứa nhỏ cũng lò dò theo sau, ngước đầu lên nhìn cô.
Sư Thiên Xu nhìn Quỷ Sinh, lại nhìn Mạn Mạn, lạnh giọng khẽ hỏi cậu: “Quỷ Sinh cũng là do cậu mang ra từ trong phó bản đúng không?”
“A.” Ninh Túc gật đầu, có chút khẩn trương nhìn cô.
Sau khi ra khỏi phó bản, tất cả mọi người đều đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Tuy cả hai vẫn trông giống nhau, nhưng không phải đến mức liếc một cái đã tưởng chị em ruột. Sự giống nhau này chủ yếu đến từ đôi mắt đào hoa của họ, một bên thì lạnh lùng, một bên thì trì độn.
Khi thiếu niên dùng cặp mắt đào hoa đờ đẫn ấy nhìn cô, Sư Thiên Xu thật sự không có cách nào giữ được vẻ lạnh lùng cứng rắn của mình, nhưng cô vẫn lộ ra gương mặt lạnh, nghiêm túc nói với cậu: “Sau này không được mang NPC ra ngoài nữa, nếu không cậu sẽ chết mất xác đấy!”
Nửa câu sau vô cùng dùng sức, cho nên người chơi khác cũng có thể nghe thấy.
Người chơi khác ở đây chính là lão tổng quản có đôi tai thính.
Ninh Tuc ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời mà nói: “Vâng.”
Lúc này Sư Thiên Xu mới buông tay cậu ra.
Cô đứng trước mặt cậu, khẽ cúi đầu để bình tĩnh.
Vừa rồi cô thật sự mất kiểm soát, cô không hiểu tại sao khi nhìn thấy thiếu niên đưa Quỷ chủ ra khỏi phó bản lại khiến cô căng thẳng sợ hãi đến vậy.
Cô chỉ biết hành vi của thiếu niên không được hệ thống cho phép.
Là người chơi đã tham gia trò chơi lâu nhất, Sư Thiên Xu biết rất rõ hệ thống này chẳng phải là sự tồn tại tốt lành gì, mà ngược lại, nó cực kỳ cứng nhắc và ích kỷ, ai cũng không thể tổn hại đến lợi ích của nó.
Có nhiều cái cô không thể nói cho thiếu niên được, cô chỉ hy vọng thiếu niên thật sự nghe lời, đừng tự ý đưa các NPC ra khỏi phó bản nữa.
Một hoặc hai lần còn coi như may mắn, nhưng nếu hệ thống không thể chịu đựng được nữa, thì chẳng ai có thể nói trước được điều gì.
Ninh Túc có hơi phức tạp khi bị cô răn đe nghiêm khắc như vậy, ngoài căng thẳng ra thì còn có chút cảm xúc khác.
Thấy Sư Thiên Xu hơi cúi đầu bình tĩnh, cậu vội vàng nói: “Em nhớ rồi mà, sau này sẽ không dắt tụi nó ra ngoài nữa.”
“Ch] đừng giận nữa nha.”
“Tôi không giận.”
Ninh Túc mím môi, đè cảm giác chua xót xa lạ trong lòng, nói: “Chị đừng lo, em sẽ không chết.”
Sư Thiên Xu không nói nữa, cô quay sang nhìn những người chơi khác, “Mọi người có muốn cùng bàn lại phó bản không?”
Những người chơi thành công rời khỏi phó bản sẽ cùng nhau bàn bạc lại là một chuyện hết sức phổ biến và thường thấy ở căn cứ. Mặc dù đã ra khỏi phó bản, nhưng manh mối của một người có được là rất hạn chế, cho nên mọi người sẽ thường cùng nhau xem xét và tổng hợp thông tin để có được một bản đồ hoàn thiện hơn.
Có điều bọn họ không ngờ Sư Thiên Xu sẽ chủ động tìm tới họ, chắc chắn nữ thần nắm giữ nhiều manh mối hơn họ, đương nhiên là bọn họ đồng ý.
Không cho thời gian suy nghĩ và trả lời, Sư Thiên Xu nói với lão tổng quản guild Ngân Hoa: “Ông đi chuẩn bị đồ ăn đi, phong phú một chút.” Guild Ngân Hoa lớn như vậy, Sư Thiên Xu chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ăn uống nhỏ nhặt như này.
Lão tổng quản tự hiểu ngầm ý của cô, “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một bàn ăn thật phong phú.”
Ninh Túc vừa nghe, “Úi tuyệt!”
Khóe miệng Sư Thiên Xu khẽ nhếch lên một độ cong không dễ gì phát hiện.
Khi đoàn người chuẩn bị đi về phía guild Ngân Hoa, bỗng nhiên có một vầng sáng lóe lên từ một lối ra khác của phó bản cách họ không xa. Ninh Tuc mới vừa nhìn thoáng qua đã thấy đạo sĩ Tô Vãng Sinh cùng với học sinh cấp ba Phương Kỳ ở trong đó, Chúc Song Song cũng đi qua. “Mặt anh bị sao vậy?” Cô hỏi Tô Vãng Sinh.
Câu hỏi này khiến nhiều người chú ý đến gương mặt của Tô Vãng Sinh. Trên đó có một dấu tay vô cùng rõ ràng. Tô Vãng Sinh hơi xấu hổ nói: “Bị nữ quỷ cho ăn một cái bạt tai.”
“Ủa anh đã làm gì thế! Tại sao cô ấy lại tát anh!” Giọng Chúc Song Song còn to hơn trước.
“Một đạo sĩ như tôi thì có thể làm gì chứ!”
Ninh Túc: “.”
Chúc Song Song dường như không biết nên nói gì cho phải, vì vậy đứng vài giây rồi cũng trở về.
Có vẻ như bên Tô Vãng Sinh cũng muốn ôn lại phó bản, vài người đứng chung một chỗ nói gì đó, sau đó cùng những người khác nhìn về phía này.
Ninh Tuc lập tức biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Có một người mặc áo choàng trắng, tóc trắng trong đội của cậu, dùng phương pháp loại trừ thì biết ngay đó là cổ bà.
Ninh Túc hơi ngạc nhiên, chẳng trách mọi người lại ngạc nhiên khi thấy cổ bà dơ dơ bẩn bẩn trong phó bản như vậy, hóa ra đây là vẻ ngoài của cổ bà lúc trưởng thành.
Tóc trắng áo choàng trắng, với một chiếc mặt nạ mỏng làm bằng vật liệu không rõ trên mặt.
Cổ bà đi theo họ đến guild Ngân Hoa quả thật rất gây sự chú ý.
Ninh Túc và Sư Thiên Xu đi ở sau cùng, cậu khẽ hỏi cô: “Tại sao cổ bà lại có ác cảm với chị vậy?”
“Guild Vĩnh Minh và guild Ngân Hoa vốn là thù địch mà.” Sư Thiên Xu suy nghĩ một lúc nói, “Năm đó, khi cổ bà mới bước vào trò chơi, tôi tình cờ nhìn thấy cậu ta, nom cậu ta khác với những người chơi đang hoảng loạn xung quanh, cho nên tôi đã đến bắt chuyện với cậu ta.”
“Lúc đó cậu ta đang mặc đồng phục học sinh cấp 3, nửa dưới là váy của con gái, tôi có hơi nghi ngờ, nên hồi cậu ta là nam hay nữ.”
Sư Thiên Xu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt trên gương mặt thối rữa khi hắn từ từ ngước đầu lên, nó điên cuồng, dữ tợn, tràn đầy hận thù.
Ninh Túc “à” một tiếng, đã hiểu.
Thật ra cũng không phải hận thù khủng khiếp gì, trừ hai guild đối lập ra thì câu hỏi đau lòng kia mới chính là thứ khiến hận ý mạnh mẽ như vậy.
Nội thất bên trong guild Ngân Hoa không sang trọng như nhìn từ bên ngoài vào, nhưng tương đối đơn giản trang nhã, như một tòa kiến trúc lâu đời.
Sư Thiên Xu đưa họ đến một phòng họp, kỳ lạ thay, nó giống nhà ăn trong lâu đài của bọn họ.
Những chiếc đèn đồng cũ chạm khắc treo trên trần nhà cao, với những ngọn nến nhỏ ở bên trên, cùng với một chiếc bàn dài trong phòng họp. Có điều đáng buồn là bây giờ không còn ngồi đủ nữa.
Chúc Song Song nói: “Vừa mới ra mà tôi đã hơi nhớ Chỉ Chỉ rồi.”
Mạnh Giang nói: “Tôi quyết định sẽ tham gia guild Ngân Hoa, vào ngày cuối cùng ở phó bản, hội trưởng Sư đã hỏi tôi, tôi muốn trở thành trợ thủ của cô ấy, để tôi có thể gặp A Y dễ dàng hơn.” Một số người nhìn về phía hắn.
Hắn gãi gãi đầu, “Thật ra tôi là một cô nhi, rất muốn có người nhà, tôi thật sự đã coi A Y như một đứa em trai của mình.”
Ninh Túc “ò” một tiếng.
“Tốt quá.” Chúc Song Song nói: “Hội trưởng Sư cũng có hỏi qua tôi, nhưng tôi đã gia nhập guild Hỗ Trợ rồi.”
“Cô ấy nói không sao cả, sau này tôi muốn gặp Chỉ Chi thì cứ thông qua triệu hồi của cô ấy là được, cô ấy thật tốt.”
Ninh Túc: “.”
Quả nhiên cô ấy có ý định đưa họ vào guild Ngân Hoa.
Sau khi Sư Thiên Xu thay bộ đồ khác đi xuống dưới, cuộc thảo luận cũng bắt đầu.
Cô nhắm mắt lại, đoạn video về lần đầu tiên họ vào lâu đài xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng họp.
Người chơi chưa trải đời đều sững sờ, mất một giây mới hiểu đây là hình ảnh trong não bộ cô.
Hen chỉ có nhiều người muốn vào guild Ngân Hoa như vậy, nếu là kiểu bản đồ này thì trước đó chỉ cần nhìn quen, thì sau khi vào trò chơi sẽ đỡ sợ hơn rất nhiều.
Sư Thiên Xu nói: “Tôi sẽ bắt đầu trước, phó bản mà chúng ta mới ra tên là [Mạn Mạn], Mạn Mạn bắt nguồn từ Kuman và Kumaree, đồng thời cũng là tên của Quỷ chủ.” Nói tới đây, cô nhìn thoáng qua cô bé bên cạnh Ninh Túc, cô bé rất thanh tú xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cậu.
Nhưng Sư Thiên Xu biết rất rõ, tất cả Quỷ chủ của các phó bản, kể cả những phó bản cấp một đầu không hề đơn giản, là một sự tồn tại vô cùng khủng bố.
“Chúng ta vào lâu đài chọn xong phòng ở, tức là đang sẵn sàng được sinh ra, lúc này chúng ta đang phải đối mặt với hai loại cái chết. Một là đàn trẻ quái vật tấn công bạn quỷ, bạn quỷ bị tiêu diệt thì chúng ta cũng chết theo. Hai là cơ thể mẹ suy vong, chúng ta còn chưa sinh ra mà cơ thể mẹ đã chết thì chúng ta sẽ “sinh non" biến thành lũ trẻ quái vật.” “Ngay cả khi chúng ta có các kỹ năng để ngăn chặn cuộc tấn công của đám quái vật, thì chúng ta cũng không thể chặn được, bởi vì sau khi chúng phát rồ lên sẽ đập tường càng mạnh hơn, đẩy nhanh quá trình suy vong của cơ thể mẹ.”
“Cho nên, cách duy nhất chính là mau chóng được “sinh ra'.”
Ninh Túc thì thầm điều gì đó với Quỷ Sinh và Mạn Mạn, để tụi nó ra ngoài chơi.
Sư Thiên Xu nói: “Cách sinh ra đầu tiên chính là tích đủ 8 điểm may mắn.”
Cổ bà nói: “Cách thứ hai đó là trong 20 bạn quỷ có 3 bạn quỷ là Kumanthong phép trắng, chỉ cần nuôi chúng 10 ngày là chúng có thể mở cánh cửa sắt kia, dẫn người chơi ra ngoài.”
Nói cách khác, cho dù người chơi đã xem qua bản đồ của phó bản này, nhưng mặc kệ là dùng cách nào đi nữa, thì người chơi vẫn phải kiên trì trong khoảng 10 ngày, đồng nghĩa với việc sẽ có 10 người chết. Quý Minh Thụy rút ra được từ những lời của Sư Thiên Xu: “Đây là hệ thống đang tăng thêm sức ép cho chúng ta, ban đầu chúng ta sẽ vì điểm may mắn mà đối tốt với bạn quỷ, nhưng sau khi biết sự thật này, vì mạng sống cũng như rời khỏi đây mau chóng, thì chỉ còn cách đối với chúng càng tốt hơn hoặc là bức ép chúng.”
“Chúng ta không biết bạn quỷ là những đứa trẻ không được yêu thương đã chết thảm, đối với nó càng tốt hoặc sau này tổn thương chúng đều sẽ rơi vào con đường chết.”
Dũng cảm bảo vệ chúng, đối xử chân thành với chúng, bọn chúng sẽ không nỡ để người chơi rời đi, sẽ biến người chơi thành đồng loại của chúng, giữ họ lại phó bản vĩnh viễn.
Trước đó cho chúng cảm nhận được tình yêu, sau đó lại tốn thương chúng, chờ chúng thức tỉnh sẽ đến trả thù, thậm chí trước khi được sinh ra, chúng đã vô cùng yếu đuối càng dễ xảy ra chuyện hơn.
Cổ bà nói: “Có một ngoại lệ, Kumanthong phép trắng sẽ không như vậy.” Chúc Song Song nói: “Nhưng Kumanthong phép trắng gần như không thể cho điểm may mắn trong giai đoạn đầu, điều này sẽ kích thích người cộng sinh của chúng sử dụng cách ép buộc, tuy nhiên các bạn quỷ loại này lại rất nhạy cảm và mong manh dễ vỡ, cũng rất dễ chết.”
Một trong số chúng còn bị bung hết chỉ, thân thể tàn tạ, cuối cùng tự sát ngay trước đám quái vật.
Còn một đứa khác có thể nói là chết vì quá đau lòng.
Những người chơi khác im lặng, bây giờ nhìn lại mới thấy phó bản này đâu đâu cũng có cạm bẫy, thật sự rất khổ sở. Nếu không phải Sư Thiên Xu dùng khế ước triệu hồi, nói với các bạn quỷ bọn họ rời đi sẽ không thể gặp lại nữa, thì không biết đến cuối họ sẽ biến thành cái gì.
Quý Minh Thụy nói: “Nói tóm lại chúng ta phải bảo vệ chúng, nhưng cũng không được đối xử tốt với chúng quá.”
Mạnh Giang: “Cái này cũng rất khó nói, nếu không đối xử tốt với chúng thì cũng đâu lấy được điểm may mắn, như vậy cũng không có cách nào rời khỏi lâu đài.”
Quý Minh Thụy: “Đối xử ở mức vừa phải thôi, ở lâu đài đối xử tốt với chúng, sau khi rời đi để chúng biết cuộc sống của chúng ta cũng chẳng tốt đẹp như chúng tưởng.”
Chúc Song Song nói: “Còn có một cách vượt ải nữa, đó là tìm những bạn quỷ có thể mở cửa sớm, để chúng đưa người chơi ra ngoài, mà những người chơi khác không cần phải đối xử tốt với bạn quỷ.”
Mạnh Giang nói: “Cổ bà đại nhân đã nói phải nuôi chúng trong vòng 10 ngày, điều này có nghĩa vẫn phải có 10 người chết, nhưng đây cũng là một cách.”
Đây thực sự là một cách, có điều những người lãnh đạo cấp cao của các guild đều có một cách càng ít hy sinh hơn và tàn nhẫn hơn, đó chính là thiết lập một người hy sinh.
Người này sẽ đối xử tốt với bạn quỷ bằng tất cả những gì có thể, trên thực tế, những người khác chỉ cần đối xử với bạn quỷ bình bình, một lòng hỗ trợ người đó, để hắn có thể nhận được 8 điểm may mắn trong thời gian ngắn nhất.
Một cạm bẫy khác của trò chơi này chính là người chơi giữa các tầng sẽ sinh ra sự thù địch với nhau, nhưng chỉ cần một người chơi mở được cửa, những người chơi khác cũng sẽ được sinh ra.
Đương nhiên đến cuối người hy sinh này sẽ bị bỏ lại ở nơi đó.
Họ không đề cập đến cách này, đối với cùng một phó bản, mỗi guild đều sẽ dựa theo đặc tính của guild và các thành viên để thảo luận và cho ra cách tốt nhất để qua ải. Còn việc các nhóm khác nhau cùng thảo luận lại giống như bọn họ kiểu này, cũng chỉ để trao đổi lại thông tin thôi.
Thấy Ninh Túc không nói gì nãy giờ, Sư Thiên Xu hỏi cậu: “Có gì muốn nói không?”
Ninh Túc gãi gãi cánh tay: “Vẫn chưa được ăn cơm ạ?”
Thức ăn thực sự rất phong phú, tổng cộng có 36 món, trong đó có rất nhiều món mà Ninh Túc chưa từng thấy.
Ngoài ra, mỗi người còn có một tô canh đặc biệt.
Lão tổng quản đích thân đưa bát canh cho Ninh Túc, tầm mắt của Ninh Túc khó khăn rời khỏi bàn cơm, ngước đôi mắt sáng long lanh lên nói với ông ta: “Cảm ơn ạ.”
Lão tổng quản nhìn vào đôi mắt cậu sửng sốt, chẳng hiểu sao như bị chích cho một cái.
Những người chơi vừa mới thoát chết đều ăn uống đến ngon lành thỏa thích.
Sau bữa ăn, khi mặt trời lặn trên căn cứ, họ cảm ơn Sư Thiên Xu rồi rời đi. Trên đường đi, Quý Minh Thụy nói với Ninh Túc: “Tôi sẽ chuyển điểm qua cho cậu, tôi không nhận được vũ khí hay đạo cụ, chỉ có điểm thôi.” Ninh Túc: “Bao nhiêu vậy?”
Quý Minh Thụy: “37 vạn.”
“Quá trời quá đất luôn! Đúng là phó bản cấp 3!” Đôi mắt Ninh Túc sáng rực, sau đó nói tiếp, “Không được, phải chơi lại.”
“Nhiều vãi! Đúng là sếp Quý, người sử dụng cách chính xác nhất để qua ải”?
Quý Minh Thụy đã sử dụng một trong những phương pháp vừa được nêu, cho dù đó có phải là chó ngáp phải ruồi đi chăng nữa.
Trong số tất cả người chơi ở tầng 4, hắn quả thực là người thờ ơ với bạn quỷ nhất, khi biết người chơi có thể dùng cách bức ép để lấy điểm may mắn, tuy hắn không dùng nhưng cũng từng do dự.
Sau khi rời khỏi lâu đài, nghe nói hắn còn bắt Tuế Tuế phải học suốt 10 tiếng mỗi ngày. (=)))
Quá biến thái!
Ninh Tuc không hề có ý từ chối, vui vẻ nhận thành quả lao động của mình.
“Nói không chừng tôi còn có thể mua được một căn nhà nhỏ.” Ninh Túc vui về nói, “Quyền sở hữu bất động sản ở căn cứ không phải 70 năm, mà là cùng người chơi đến hết đời.”
“Thế nhưng tôi vẫn phải đi xem chỗ gầm cầu của mình có còn không.” Ninh Tuc hai tay hai tiểu quỷ, vui ve chạy về phía gầm cầu.
Khi đó, cậu không biết phó bản này sẽ mất nhiều thời gian như vậy, cậu đã nói trước với Trần Thiên và Trần Tình, nếu gầm cầu đông người chơi quá thì nhớ giữ chỗ cho cậu, còn nếu có người chơi thực sự không có chỗ ngủ thì nhường lại cho họ.
Không biết bây giờ còn bộ chăn ga gối đệm mà Trần Thiên và Trần Tình cho cậu không nữa.
Khi các người chơi đều đã về hết, Sư Thiên Xu tắm rửa xong đang để người khác xoa bóp mắt cá chân, lão tổng quản nói với cô: “Ngài yên tâm, tôi đã thu xếp xong hết rồi.”
“Thu xếp cái gì?”
Lão tổng quản nói: “Tôi đã cho Ninh Túc thuốc số A7, ở phó bản tiếp theo, cậu ta sẽ mất kiểm soát thân thể, chắc chắn sẽ bị quái vật bên trong cắn nuốt xé xác.”
Sắc mặt Sư Thiên Xu trở nên vô cùng khó coi.
Lão tổng quản như nhận ra điều gì đó, “Ngài lộ ra vẻ mặt đáng sợ kéo cậu ta sang một bên, nói cái gì mà chết mất xác, còn dặn dò tôi chuẩn bị đồ ăn phong phú, không phải là ý này sao?”
Sư Thiên Sư không nhiều lời với hắn, phủ thêm một chiếc áo khoác rồi vội vã rời đi.
Gầm cầu của Ninh Túc vẫn được Trần Thiên giữ. Người hàng xóm phú quý chớ quên của cậu vẫn còn đây, vừa nhìn thấy cậu lập tức chào hỏi, “Mới mấy ngày không gặp mà đã có thêm một đứa rồi.”
Ninh Túc: “À phải!”
Cậu vừa để hai đứa trẻ ngồi xuống, chưa kịp nói lời nào với hàng xóm thì một con sóng lớn đột ngột xuất hiện trên dòng sông trước mặt cậu. Sóng xô về phía cầu từng lớp lại từng lớp, sắp va vào cầu thì rẽ sang hai bên, một mỹ nam người rắn vịn hai tay bên mép cầu cạnh Ninh Túc, nằm đó nói với Ninh Túc: “Hey bro, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Mặt sông rộng mênh mông, nhìn xa có thể thấy một cái đuôi rắn dài ngang ngửa đuôi rồng dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam, kết hợp với ánh sáng lộng lẫy, tựa như một bức tranh mộng ảo bao la hùng vĩ.
Một lọn tóc dài ẩm ướt của người đàn ông xõa xuống trên khuôn mặt quyến rũ của hắn, hắn thổi bay nó ngược ra sau, nói với Ninh Túc: “Sư Thiên Xu muốn giết cậu đấy.”
Ninh Túc: “.”
Để tránh bầu không khí ngượng ngùng, Ninh Túc hỏi: “Sao anh biết?” “Bởi vì cô ấy không muốn để cậu trở thành Ninh Trường Phong thứ hai.”
Ninh Túc lại im lặng, lễ phép hỏi: “Xin lỗi, nhưng anh là ai vậy?”
Mỹ nam người rắn vén tóc ra sau tai nói: “Tôi chính là Ninh Trường Phong.” Ninh Túc: “.”
Không ngờ Ninh Trường Phong, người chơi đứng đầu bảng xếp hạng và có một cái tên rất chỉ là đạo sĩ ấy, lại là một tên rắn yêu quyến rũ như này.
“Cho hỏi guild Ngân Hoa đang treo đầu anh bao nhiêu vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận