Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

C155

C155C155
chương 155: Tự độ
Editor: Cô Rùa
*
“Vừa rồi cậu và Đường Tâm nói chuyện gì vậy?”
Trên đường đến đại học Trường Độ, Lăng Tiêu đột nhiên hỏi Ninh Túc. Họ tìm được một chiếc ô tô, năm người đàn ông cứ thế chen chúc ở trong đó.
Ninh Túc lái xe, Lăng Tiêu ngồi ghế phụ, ba người còn lại chen nhau hàng phía sau.
Có lẽ trong giây lát hắn đã quên mất cậu không thể nói được.
Ninh Túc vừa lái xe vừa gật đầu với hắn.
Thấy cậu gật đầu, Lăng Tiêu mới sực nhớ ra, đổi lại thành câu hỏi dễ hơn có thể trả lời bằng cử chỉ.
“Cậu và Thiệu Nhược Dương vào căn cứ trò chơi được mấy ngày thì phó bản mở à?”
Ninh Túc giơ hai ngón tay lên.
Lăng Tiêu trầm mặc trong chốc lát. Ninh Túc dò xét, lộ vẻ mặt khó hiểu mà người thường không thể nhìn ra được.
Lăng Tiêu: “Tiếc thật, hai ngày đó lại không gặp được cậu.”
Hắn quay lại nhìn Ninh Túc, cười nói: “Nếu hai ta mà biết nhau sớm thì tốt rồi nhỉ?”
Sớm hơn sao?
Hắn lớn hơn cậu cả một thế kỷ đấy.
Hmm, đã vậy còn có khoảng cách một chiều không gian nữa.
Nhưng nếu họ gặp nhau sớm hơn, vào lúc họ còn trẻ, hình như đúng là tốt hơn thật.
Một nhóc kì quặc và một nhóc quái vật có thể trở thành bạn của nhau. Nghĩ đến đây, Ninh Túc cười rộ lên.
Lăng Tiêu rũ mắt nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cậu cũng bật cười theo. Giả Á Hoa, Đường Trì Ly, Hàn Lương: “...”
Ba tụi tui không nên ở trên xe đúng không?
Đại học Trường Độ nằm ở trung tâm thành phố.
Lúc trời sẩm tối, bọn họ mới tới nơi.
Không giống như cư xá của họ, ngôi trường này rất rộng, có diện tích cực kỳ khủng. Cổng trường được bảo vệ và người chơi canh gác, chắc hẳn là vì trước đó có người chơi trốn thoát bị phát hiện, nên việc kiểm tra lại càng nghiêm ngặt hơn, không ai được phép ra vào dễ dàng.
Mới đầu Giả Á Hoa còn nghĩ trong đầu Lăng Tiêu sẽ là người dẫn bọn họ vào.
Nhưng giây tiếp theo, trong cổng trường có người vừa trông thấy Ninh Túc thì lập tức hét lên: “Ninh Túc!”
Hắn chạy đến cổng trường, nói với hai người chơi ở cổng: “Mau cho họ vào đi, Ninh Túc là người của đội chúng ta đó, gượm đã, tại sao lại có Lăng Tiêu ở đây nữa?”
Giả Á Hoa: “...”
Ninh Túc là người của đội họ á?
Ba người chơi còn lại quan sát kĩ lại, đó không phải là thành viên của Đội Kền Kền sao.
“Không tệ ha, vừa vào căn cứ đã gia nhập vào đội top hai của căn cứ rồi.” Lăng Tiêu nói.
Ninh Túc: “...”
Cậu gãi gãi cằm, lại làm một động tác lùa cơm.
Tất cả đều là vì miếng cơm thôi mà.
Lúc đầu cậu không biết Đội Kền Kền và Đội Thịt Người lại có quan hệ bất hòa đến vậy. Nhờ mối quan hệ của Ninh Tuc năm người bọn họ tiến vào trường một cách thuận lợi suôn sẻ, trực tiếp gặp Thiệu Nhược Dương đang bận rộn luôn.
Nhóm Giả Á Hoa cũng biết hai đội này như nước với lửa, còn nghĩ vừa gặp mặt thì hai bên sẽ lao vào cắn xé nhau, không ngờ người chơi kia sau khi ngạc nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu thì trong suốt quá trình đều rất hòa bình.
Giả Á Hoa lại nghĩ, là do hắn nông cạn rồi.
Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới mấy cái thù hận nhỏ nhặt đó chứ. Thiệu Nhược Dương cùng đội trưởng đội Kền Kền Lâm Tam Sương đang ở phòng thí nghiệm.
Đội trưởng Lâm vừa nhìn thấy Ninh Túc thì thở phào một hơi, giới thiệu họ với nhau.
“Đây chính là Lăng Tiêu, người chơi top một trong căn cứ của bọn tôi.” “Còn đây là giáo sư Thiệu, anh ấy là người đầu tiên trong bọn tôi phát hiện ra quái vật dục vọng có vấn đề.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Cổ họng Ninh Túc có vấn đề, nên tạm thời không thể nói chuyện được.”
Ninh Túc hơi nghiêng đầu, gật gật.
Hai người nhìn cậu một cái, cũng không vòng vo mà dứt khoát dẫn nhóm họ đến căn phòng nhỏ đối diện để báo cáo tình hình của nhau. Đội trưởng Lâm nói: “Trước khi giáo sư Thiệu bước vào trò chơi, anh ấy đang nghiên cứu hệ thống ở căn cứ Biển Sâu, khi đó đội của anh ấy đã đưa ra 8 giả thuyết về hệ thống bằng cách nắm bắt những biến động năng lượng khi con người biến mất.”
“Trong hai ngày sau khi vào căn cứ, tôi đã làm việc ngày đêm để nghiên cứu giả thuyết hệ thống, những ngày vừa qua trong phó bản, tôi đã bắt tay với các nhà nghiên cứu của đội Thiên Xu, đạt được những hiểu biết mới.”
Lúc Ninh Túc ở căn cứ trò chơi cũng từng nghe qua đội Thiên Xu rồi. Xếp hạng thứ chín trong bảng xếp hạng ở sảnh trò chơi, mặc dù không cao lắm nhưng rất được mọi người kính trọng.
Khi đó Ninh Túc chỉ biết họ là một đội có chỉ số thông minh cao và yêu thích nghiên cứu, không hiểu sao họ lại được kính trọng như vậy, dường như tất cả người chơi trong căn cứ đều đang âm thầm bảo vệ họ. Hiện tại cậu đã đoán ra được.
Đội Thiên Xu không chỉ đang nghiên cứu cách vượt ải mà còn cả cách rời khỏi trò chơi. Nói một cách gay gắt hơn chính là làm thế nào để đối phó với hệ thống.
Căn cứ trò chơi của họ đã tồn tại hàng chục năm, hết nhóm này đến nhóm khác bị cuốn vào trò chơi, họ đã sinh ra ý thức phản kháng giữa những lần bị tra tấn không thể nhìn thấy và lúc nào cũng có thể chứng kiến tử vong.
Lúc đầu còn có Tiêu Tình, người được mệnh danh là thần ánh sáng trong căn cứ, cô ấy có vô số người ngưỡng mộ và tín độ, từng là vị thần mà tất cả người chơi đều tin rằng có thể dẫn dắt họ ra khỏi trò chơi. Nhưng cô ấy đã chất. Dù vậy, sau này vẫn sẽ có người vùng lên.
Lăng Tiêu: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Các anh có phát hiện gì mới sao?”
Sắc mặt của đội trưởng Lâm nặng nề nhìn Lăng Tiêu nói: “Bởi vì phó bản này là phó bản cuối cùng, hệ thống không có ý định thả chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải chống lại nó.”
Ninh Túc mím môi.
Suy đoán mơ hồ trong lòng cậu đã được xác nhận.
Lăng Tiêu đưa cậu đến phó bản này, thứ hắn muốn cho cậu xem không chỉ là quái vật dục vọng của Lăng Tiêu, mà còn là quá khứ rộng lớn hơn của Lăng Tiêu.
Cậu nhìn về phía Lăng Tiêu, có lẽ Lăng Tiêu cũng đã đoán ra được.
Sau khi biết Nhiếp Vu Vĩ chết khi chỉ mới bị tiêu diệt sáu con quái vật, thì hắn đã đề cập đây chính là ý nghĩa của phó bản cấp 0.
Tại sao lại là cấp 0? Rõ ràng hệ thống có phân độ khó đối với phó bản mà.
Ngay từ đầu bọn họ nghĩ phó bản cấp 0 là không xác định được, là không phân biệt cấp.
Nhưng không phải.
Có lẽ, vì đây là phó bản cuối cùng.
00-303010. Khi mới bước vào phó bản, họ đã thảo luận 303010 là tổng số thế giới phó bản đã được mở trong thế giới của họ.
Là phó bản cuối cùng, hệ thống đã đưa ra thống kê cuối cùng là 303010. Số hiệu được đánh trước phó bản là độ khó, tiếp theo là số lượng phó bản của mức độ khó này.
Tổng số phó bản của cấp độ khó này là 303010, vậy mà phía trước lại không có số hiệu cho độ khó.
0.
Làm mới lại?
Trở về con số không?
Đội trưởng Lâm: “Chắc hẳn mọi người đều nhận ra người chơi không thể tìm thấy bất kỳ một con quái nào trong mấy ngày đầu tiên khi mới vào phó bản, dẫn đến người chơi sẽ sinh ra cảm giác sốt ruột, nhưng chẳng mấy chốc sau lại có rất nhiều quái cùng xuất hiện, làm người chơi trở nên điên cuồng lao vào tiêu diệt chúng, hệ thống cũng không ngừng nhắc nhở người chơi về tiến độ của nhiệm vụ, dùng cấp 0 để kéo người chơi, chính là đang thúc giục họ tiêu diệt quái.”
“Đây là mục đích của nó.”
“Cũng là chỗ đáng sợ của phó bản, nhiệm vụ của phó bản là để chúng ta tiêu diệt quái vật dục vọng, cho nên chúng ta sẽ khó có thể nghĩ tới việc bản thân sẽ chết nếu tụi quái bị giết.”
Đội trưởng Lâm nói: “Giáo sư Thiệu là lần đầu tiên bước vào trò chơi, nên đứng từ góc độ bên ngoài nhìn vào sẽ nhận ra vấn đề này rất nhanh, khi ấy bọn tôi cũng sốc đến mức đổ mồ hôi lạnh.” Họ đang nói chuyện thì có một người bước vào.
Về mặt của người nọ phức tạp nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, Lăng Tiêu bình tĩnh nói với Ninh Túc: “Đội trưởng đội Thiên Xu, Huệ Mỹ Thần.”
Ninh Túc gật đầu.
Huệ Mỹ Thần là một người phụ nữ xinh đẹp và có năng lực.
Cô đi vào rồi đóng cửa lại: “Các cậu cứ nói tiếp đi, tôi nghe Lăng Tiêu tới nên đến xem thôi.”
Đội trưởng Lâm tiếp tục nói: “Đây là nhóm người cuối cùng tiến vào căn cứ, thế giới thực ở bên ngoài đã không còn ai nữa, hệ thống lại mở ra một phó bản cho tất cả, hơn nữa các quy tắc của thế giới phó bản này lại không phù hợp với quy tắc của hệ thống, về cơ bản chúng ta có thể đi đến một kết luận.”
“Đây là phó bản cuối cùng.”
“Thế giới của chúng ta đối với hệ thống đã không còn giá trị, cho nên nó đã mở ra một phó bản được ăn cả ngã về không như vậy nhằm mục đích bào hết năng lượng của chúng ta, nếu chúng ta không phản kháng thì có thể tất cả đều sẽ bị tiêu diệt.”
Lăng Tiêu hỏi: “Tại sao lại nói là được ăn cả ngã về không?”
Thiệu Nhược Dương: “Cậu hỏi đúng trọng tâm lắm.”
Hắn nhìn về phía Huệ Mỹ Thần, “Đội trưởng Huệ, cô nói đi.”
Huệ Mỹ Thần gật đầu, “Lấy quái vật dục vọng và hệ thống để nói cho dễ hiểu, quái vật bao gồm một dục vọng cốt lõi và một câu chuyện, hệ thống cũng bao gồm một bộ quy tắc và năng lượng không xác định tạo thành.”
“Nó chạy bằng năng lượng, hoạt động theo bộ quy tắc cơ bản đó.”
“Bộ quy tắc này cũng là quy tắc mà thế giới vô hạn phụ thuộc vào, có lẽ đã có vài người nhận ra được điều đó, rõ ràng nhất chính là người chơi có thể sống sót bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ trong phó bản, nhiệm vụ phó bản chính là “tính đúng đắn của hệ thống' trong thế giới phó bản.”
Ninh Túc gật đầu.
Cậu dựa vào hiểu biết của tiểu thuyết võ hiệp để hiểu thì quy tắc chính là võ công tâm pháp, năng lượng chính là công lực.
Cậu không biết mình đã hấp thụ bao nhiêu công lực từ hệ thống, có thể là 60 năm chăng?
Thiệu Nhược Dương: “Nhưng thế giới phó bản này lại làm cạn kiệt người chơi, vi phạm một số quy tắc của chính nó, điều này cũng có hại cho nó.”
Ba người chơi còn lại nghe xong lú luôn.
Giả Á Hoa sửng sốt hỏi: “Nếu có hại thì sao nó vẫn làm?”
Huệ Mỹ Thần: “Tất cả mọi người trong thế giới chúng ta đều bị kéo vào trò chơi hoặc chết trong trò chơi, cách tiêu thụ nhỏ giọt ấy đối với nó mà nói là không đáng kể, nó muốn mau chóng thu hoạch một đợt sóng năng lượng bổ sung để đi đến thế giới tiếp theo.”
“Hoặc còn một nguyên nhân khác nữa, chính là nó đang cần gấp năng lượng.” Đường Trì Ly: “Tôi có thể hiểu được nguyên nhân đầu tiên, nhưng cái thứ hai là sao?”
Huệ Mỹ Thần: “Có thể là do chúng ta đã dùng hết.”
Thiệu Nhược Dương nói: “Hệ thống cần năng lượng mới có thể duy trì được một thế giới vô hạn to lớn như vậy.”
“Thời điểm nó có nhiều năng lượng nhất là ở giai đoạn đầu và giai đoạn giữa, khi đó người chơi chưa trưởng thành, tỷ lệ tử vong trong phó bản cao, thiệt hại cho thế giới phó bản và NPC là rất nhỏ.”
“Theo người chơi ngày càng trưởng thành, việc phá hủy thế giới phó bản và NPC trở nên nghiêm trọng hơn, mà hệ thống lại phải liên tục mở thêm những thế giới mới. Lúc đó, nó vẫn có thể dựa vào việc hút một lượng lớn người chơi mới để bổ sung, nhưng mấy năm sau, số lượng người ở thế giới thực ít dần đi, lượng người nó kéo vào cũng giảm theo, hao tổn móc ngày càng nhiều.”
Huệ Mỹ Thần liếc nhìn Lăng Tiêu, “Trước đây chúng tôi sống sót đã là điều rất khó rồi, đều là tìm cách chạy thoát khoi Boss lớn, khi chúng tôi dựa vào các phó bản trở nên mạnh hơn, về bản chất cũng chính là hấp thụ năng lượng từ hệ thống để mạnh mẽ, từ lúc đội trưởng Tiêu Tình bắt đầu, cô ấy cổ vũ người chơi tiêu diệt Boss của thế giới phó bản, cũng phá hủy thế giới phó bản.”
Ninh Túc nghe hiểu.
Trong trò chơi của thế giới này không có cái gọi là Quỷ chủ, Quỷ chủ trong trò chơi vô hạn kia là mượn Lăng Tiêu để ra đời.
Ở đây, họ thống nhất gọi chung là Boss lớn. Boss lớn và Quỷ chủ có cùng cách xưng hô trong hệ thống, đều được gọi là NPC cốt lõi của thế giới phó bản.
Cái từ “Cốt lõi” này là một từ rất quan trọng.
Theo những gì Ninh Túc biết, một thế giới phó bản không thể hoạt động nếu không có Quỷ chủ.
Boss lớn chắc cũng không khác mấy.
Có thể thấy việc tiêu diệt Boss lớn sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho phó bản, tức là hệ thống sẽ tiêu tốn bao nhiêu năng lượng.
Huệ Mỹ Thần do dự một lúc rồi nói: “Sau đó, chúng tôi mới nghĩ tới một điều, chính là lúc ấy hệ thống chắc hẳn đã nhận ra Tiêu Tình là một mối đe dọa rất lớn đối với nó, vì vậy nó đã sử dụng Thực Thần Hoa đáng sợ hơn các vị thần để đối phó với cô ấy.”
Cô dừng lại vài giây rồi mới nói: “Đội trưởng Tiêu Tình có lẽ cũng đã biết chuyện này, cho dù chết thì cô ấy cũng không để hệ thống được lợi, cô ấy đã hy sinh bản thân cho Thực Thần Hoa, trao nó cho con trai mình.”
Ninh Túc sửng sốt một lát, không ngừng khoa tay múa chân.
Lăng Tiêu: “Sao lúc đầu không nói vậy đi?”
Ninh Túc gật đầu thật mạnh.
Huệ Mỹ Thần: “Khi chúng tôi phát hiện ra thì có vẻ như cậu đã không cần nữa, không ai dám nhắc đến Tiêu Tình trước mặt cậu, cho nên chúng tôi cũng không muốn làm phiền cậu thêm.”
Làm sao lại không cần? Hắn cần.
Cho dù không có người nào nói chỉ tiết cho Ninh Túc nhưng Ninh Túc vẫn biết Lăng Tiêu hồi đó bị mang tiếng trở thành chủ thể cho Thực Thần Hoa, bị mắng là giết mẹ đã phải sống khổ cực đến cỡ nào trong căn cứ.
Hắn xứng đáng nhận được lời giải thích này, ngay cả khi hắn đã trưởng thành, ngay cả khi nhìn hắn có về “không cần”.
Vẻ mặt Ninh Túc cứng ngắc nhìn cô.
Lăng Tiêu vuốt gáy cậu, kéo cậu lại gần hắn một bước.
Một nhà nghiên cứu khoa học như Thiệu Nhược Dương không thể cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn ở nơi này.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Để đối phó với uy hiếp như vậy, Thực Hoa Thần hẳn là vũ khí lợi hại nhất mà hệ thống đã đưa ra, nhưng không ngờ rằng Thực Hoa Thần lại trở thành vũ khí của Lăng Tiêu, không thể nói là tổn thất không nặng nề được, bước ngoặt có lẽ chính là vào thời điểm đó, sau này thành trì năng lượng của nó đã xuất hiện một khoảng trống.”
Đội trưởng Lâm: “Mà sau lúc đó, vẫn còn rất nhiều người chơi tiếp tục làm theo chỉ dẫn của đội trưởng Tiêu Tình, tiêu diệt Boss lớn, phá hủy thế giới phó bản, cho nên nó lại càng cần nhiều năng lượng hơn. Người mới ngày càng ít, thế giới của chúng ta đối với nó mà nói ngày càng không còn giá trị, vậy nên nó đã tạo ra phó bản cuối cùng được ăn cả ngã về không như này.”
Nguồn gốc, sự phát triển và những thay đổi của hệ thống đều được thảo luận. Thời gian cấp bách, không có thời gian cho họ tiêu hóa, đội trưởng Lâm tiếp tục nói.
“Nhóm người cuối cùng ở thế giới thực đã bị kéo vào trò chơi, trùng hợp thay nó lại mở ra một phó bản cho tất cả như vậy, khi ấy bọn tôi đã nhận ra có gì đó không ổn nên lập tức tổ chức một cuộc họp đội trưởng đột xuất.”
Vài người nhìn về phía hắn.
Hắn nói: “Bọn tôi đã quyết định, nếu nhận thấy điều gì đó bất thường trong phó bản này, bọn tôi sẽ thực hiện một hành động liều lĩnh được ăn cả ngã về không tương tự, chính là chiến đấu với hệ thống, bằng cách loại bỏ Boss lớn của thế giới này, phá hủy phó bản mà hệ dùng để phục vụ cho mục đích của nó.”
“Việc này rất nguy hiểm, lúc đó chỉ có nhóm đội trưởng biết, bọn tôi dự định sau khi vào phó bản phát hiện ra điều gì bất thường thì sẽ lập tức liên hệ với các đội viên để thông báo kế hoạch này.”
Sắc mặt hắn không tính là đẹp, “Không ngờ phạm vi của phó bản lại lớn như một quốc gia thế này, hơn nữa, trong phó bản cũng không có Boss lớn nào cả, quái vật cần tiêu diệt lại bị hệ thống trói buộc vào mạng sống của chúng ta. Hệ thống đã lên kế hoạch trước cả bọn tôi rồi.” Những người chơi trong phòng đều im lặng.
Không có NPC cốt lõi, việc phá hủy một phó bản lớn như vậy không phải là điều dễ dàng gì.
Thiệu Nhược Dương nói: “Trong phó bản này, càng khó thì cơ hội sống của chúng ta càng nhỏ, bởi vì các quy tắc mà hệ thống đặt ra ngày càng quá quắt, chẳng hạn như trói buộc mạng sống của người chơi với quái vật, tiêu tốn năng lượng, vi phạm các quy tắc cốt lõi của nó càng nghiêm trọng thì nó càng yếu ớt hơn.”
Đây mới đúng là được ăn cả ngã về không.
“Lúc này nếu chúng ta từ bỏ nhiệm vụ phó bản thì xác suất tấn công thành công sẽ càng cao, đó là cơ hội cuối cùng và duy nhất trong đời của chúng ta.”
Giả Á Hoa được khích lệ nhưng lại có chút nản lòng, “Nhưng không có Boss lớn thì làm sao chúng ta có thể tấn công được?”
Lăng Tiêu nói: “Trong thế giới phó bản này không có Boss lớn, chẳng qua là do hệ thống không bỏ trứng vào cùng một giỏ thôi, nó đã phân vào các giỏ nhỏ khác nhau.”
“Boss lớn và hệ thống cùng sáng tạo và duy trì thế giới phó bản, nó nằm rải rác khắp nơi, là những con Boss bị phân mảnh có nguồn gốc từ Boss lớn.”
Ninh Túc gật gật đầu.
Ví dụ như cư xá chính là một thế giới nhỏ, trải qua mấy thập kỷ gian nan khổ cực trong nhiều năm đã hình thành nên một thế giới nhỏ tương đối khép kín, với nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Trường đại học này cũng là một thế giới nhỏ.
Tất cả các khu vực khép kín, nơi mà các người chơi tập trung đều là một thế giới thu nhỏ, có thể là cư xá, nhà máy, trường học, một tòa công ty... Giả Á Hoa bừng tỉnh, “Boss nhỏ của cư xá chúng ta chính là giám đốc nhà máy cũ đã xây dựng nên cư xá, là ông nội của Tiết Phỉ!” “Không đúng, ông nội của Tiết Phỉ đã chết rồi, là giám đốc nhà máy hiện tại mới đúng, nếu giám đốc nhà máy hiện tại cũng không còn nữa thì chính là con trai của giám đốc nhà máy, chính là tên đàn ông đã lừa Tiết Phỉ!”
Hàn Lương: “Giấu kỹ thật đấy, hệ thống đúng thật là xảo trá!”
Đường Trì Ly hỏi: “Cho nên bước đầu tiên và quan trọng nhất của chúng ta chính là tiêu diệt những Boss nhỏ bị ẩn giấu đó?”
“Đúng vậy.” Thiệu Nhược Dương nói: “Đây là một cuộc thi về thời gian, xem chúng ta tiêu diệt những Boss nhỏ đó, phá hủy phó bản khiến hệ thống bị thương trước, hay là chúng ta sẽ chết do quái vật dục vọng bị tiêu diệt trước.”
Hắn mở máy tính lên, trên đó có một bản đồ, trên bản đồ có những chấm đỏ chỉ chít, có điều những chấm đỏ lại đang không ngừng biến mất với số lượng lớn.
Thiệu Nhược Dương nói: “Các chấm đỏ đó là điểm kích phát sinh vật, chính là người chơi trong phó bản này, có khoảng 18,3 triệu người chơi lúc mới vào phó bản, mọi người thấy đấy, mỗi một giây các chấm đỏ ấy đang biến mất với số lượng lớn, hiện tại chỉ còn lại 4,1 triệu.”
Mấy người chơi điếng người trong chốc lát.
Tòa cư xá của họ có mười người, nhưng chỉ có hai người chết, nhìn thấy số liệu này thì không khỏi kinh ngạc.
Thiệu Nhược Dương như nhìn ra được bọn họ kinh ngạc, nói: “Quái vật xuất hiện với số lượng lớn đã bị tiêu diệt, chính là ngày hôm kia, hôm trước, hôm qua và hôm nay, mọi người có lẽ nhận ra điểm bất thường từ sớm, dừng lại việc tiêu diệt quái trên quy mô lớn nên tỷ lệ sống rất cao.” Giả Á Hoa gật đầu.
Hắn lập tức hiểu ra cho dù họ dừng lại kịp thời thì vào cái ngày tiêu diệt quái trên quy mô lớn kia, mỗi người chơi đều đã bị tiêu diệt bốn hoặc năm con quái rồi, nếu thêm một ngày nữa, có thể sẽ có thêm nhiều người chơi phải chết hơn nữa.
Nghĩ tới đây, hắn liền đổ mồ hôi lạnh.
May mắn thay, họ đã dừng lại kịp.
Thiệu Nhược Dương: “Chắc chắn có hơn một nửa người chơi còn chưa biết luật chơi, bọn họ đang giết quái vật quy mô lớn trong ba ngày nay.” “Trong số những người chơi đã biết, sẽ có một vài người tiếp tục tiêu diệt quái của người chơi khác, với ý đồ vượt ải”
“Cuối cùng sẽ có người chơi chĩa kiếm về phía nhau.”
“Vì vậy mấy ngày nay, mỗi một giây đều có rất nhiều người chơi đang chết dần.”
Hắn nói rất đúng, hầu như họ đều đã trải qua những chuyện này. Đường Trì Ly hỏi: “Nếu tình thế đã nguy cấp như vậy thì tại sao chúng ta không lập tức hành động đi? Chẳng lẽ đang chờ người khác tham gia cùng chúng ta sao?”
Đội trưởng Lâm lắc đầu, “Nước Tự Độ quá lớn, đây là cuộc chạy đua về thời gian, dù đã cố gắng hết sức nhưng chúng ta vẫn không thể thông báo hết cho người chơi trên toàn quốc trước khi những người chơi khác chết. Giáo sư Thiệu đang cố gắng sử dụng dòng điện để thông báo cho họ một cách thống nhất.” “Nó ở ngay trong phòng thí nghiệm mà các cậu vừa tới, vẫn đang trong quá trình kết nối.”
Hắn đội mũ, xắn tay áo lên, “Có điều, mọi thứ ở đây đều đã sẵn sàng rồi, đã đến lúc chúng ta cũng nên hành động thôi.”
Lúc họ chuẩn bị rời đi, Thiệu Nhược Dương đột nhiên ngăn họ lại.
Hắn hỏi: “Mọi người đã bị tiêu diệt mấy con quái rồi?”
Ninh Túc giơ năm ngón tay ra.
Giả Á Hoa và Đường Trì Ly cũng vậy, chỉ có Lăng Tiêu và Hàn Lương là bốn.
Thiệu Nhược Dương: “Chuẩn bị di chúc sẵn đi.”
Thiệu Nhược Dương: “Theo thống kê thử nhưng chính xác của tôi, người chơi có năm con quái bị tiêu diệt sẽ cận kề cái chết hơn, không biết khi nào thì sẽ chết.”
Hắn là một người có chỉ số IQ cao, nhưng EQ của hắn thực sự có hạn, cách nói chuyện trực tiếp của hắn không hề dễ nghe.
Nhưng lúc còn trên phi thuyền, Ninh Túc biết nội tâm hắn rất mềm mại. Hắn nói: “Khi tuyến phòng thủ của căn cứ nghiên cứu Biển Sâu bọn tôi bị phá hủy, bắt đầu có người biến mất, tôi đã bắt đầu sao chép và lưu trữ ký ức của những người trong căn cứ, nghĩ rằng nếu thế giới của chúng ta bị hủy diệt, nền văn minh của chúng ta vẫn sẽ ở đó.” “Nơi này điều kiện có hạn, tôi không thể sao chép và lưu trữ ký ức của các anh được, nhưng tôi có thể giúp các anh để lại di chúc... Mà cũng không thể nói là di chúc được, vì sau này chưa chắc đã có ai kế thừa, gọi là tâm nguyện cuối cùng đi, hoặc là những lời cuối cùng các anh muốn nói với thế giới của chúng ta.”
Giả Á Hoa lập tức bước tới, Đường Trì Ly và Hàn Lương cũng theo sát sau đó.
Thiệu Nhược Dương nhìn Ninh Túc, “Không nói được cũng không sao, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.”
Ninh Tuc cũng lập tức đi qua.
Sau khi cậu ngồi xuống thì nhìn sang Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cậu mấy giây, là người cuối cùng bước tới.
Vài người mở miệng nói ra trực tiếp, cũng có người dùng ý thức để lại di nguyện.
Thiệu Nhược Dương: “Được rồi, các cậu ra ngoài đi, Lăng Tiêu, đội trưởng Lâm và đội trưởng Huệ thì không cần di quá xa, đợi dòng điện kết nối xong còn cần mọi người đứng ra kêu gọi qua bộ đàm.”
Người chơi khác lập tức đi ra ngoài.
Hàn Lương lái xe trở về, thông báo cho Tần Ô tiêu diệt giám đốc nhà máy mới và con trai ông ta.
Giả Á Hoa và Đường Trì Ly đi theo những người khác, ngăn cản những người chơi gần đó. Đây là một cuộc chạy đua với thời gian, bọn họ đang cố gắng hết sức để đánh bại hệ thống và lòng người.
Ninh Tuc đương nhiên đi cùng Lăng Tiêu.
Sau khi ra khỏi cổng, Huệ Mỹ Thần đột nhiên nói với Lăng Tiêu: “Năm đó tôi là người theo đuôi đội trưởng Tiêu Tình, và cũng là đồng đội của cô ấy.”
Chẳng hiểu tại sao cô lại đột nhiên nói một câu như vậy, cũng không nói thêm điều gì khác.
Dừng lại vài giây, cô mới nói tiếp: “Vừa rồi thời gian cấp bách, chúng tôi không muốn quấy rầy giáo sư Thiệu lâu, cho nên có rất nhiều chỉ tiết còn chưa nói.”
“Bọn tôi đã xác định hệ thống sẽ không buông tha chúng ta, không chỉ vì những nguyên vừa rồi.”
“Trong trường học này có một người chơi đã giết 10 con quái vật, nhưng chỉ nhận được hệ thống nhắc nhở [Nhiệm vụ hoàn thành, chờ dịch chuyển cùng những người chơi khác].”
“Ngoài cái này ra, còn có một bằng chứng khác không có sức thuyết phục lắm.”
Cô nhìn về phía xa xăm nói: “Thế giới này chính là thế giới thực của chúng ta, hệ thống đã xây dựng thế giới phó bản ngay trên thế giới thực của chúng ta, trên đó là đất nước Tự Độ có nền văn minh lạc hậu.”
“Có thể là vì nó không đủ năng lượng, càng có thể là vì nó cố chấp với việc có đầu có đuôi, bắt đầu từ đây thì kết thúc ở đây.”
Ninh Tuc và Lăng Tiêu sững sờ trong giây lát. Huệ Mỹ Thần nhìn bầu trời do rực, “Không thể nào sai được, thành phố mà chúng ta đang đứng chắc chắn được xây dựng trong một khu vực sa mạc, nơi có những đám mây rực lửa độc đáo khắp trời.”
Nói xong, cô dừng lại một lúc lâu, đến lúc nói tiếp, giọng cô đã trở nên nghẹn ngào.
“Kể từ khi mang thai cậu, tâm nguyện của đội trưởng Tiêu chính là đưa cậu trở lại thế giới này, muốn cho cậu nhìn thấy một thế giới không có trò chơi kinh dị.”
“Bây giờ, mong muốn của cô ấy cũng coi như đã hoàn thành, mặc dù là theo cách này.”
“Thật xin lỗi, trước đây tôi cũng từng rất hận cậu.” Cô để lại những lời này khi rời đi, nó bay theo gió lướt ngang qua người cô, phiêu phiêu khó có thể bắt giữ.
Hai người vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Ninh Túc nhìn lên bầu trời phủ đầy mây đỏ.
Cậu chưa bao giờ ghét màu đỏ giống như máu này.
Bây giờ lại càng thích nó hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận