Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

C 25

C 25C 25
chương 25: Quỷ Súc (hết)
Editor: Cô Rùa

Hai vợ chồng họ Bạch khiếp đảm nhìn Bạch Tương Ninh, bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình.
Người phụ nữ trung niên nói: “Là em quá nhớ Tương Ninh nên hoa mắt sao, sao em lại thấy nó về nè anh ơi?”
Người đàn ông trung ninh cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, kích động nói: “Anh cũng thấy nó, không phải là hoa mắt, đúng là Tương Ninh của chúng ta trở về thật rồi!”
Bọn họ vừa vui sướng lại vừa sợ sệt, lập tức tiến lên một bước rồi dừng lại.
Người phụ nữ đặt một tay trước ngực, một tay run run hướng về phía hắn, “Tương Ninh, con trở về là vì ba mẹ tổ chức minh hôn cho con đúng không? Có phải con đến để nói lời từ biệt với ba mẹ không?”
Sau khi con trai chết, bọn họ nghe nói những người chưa kết hôn mà chết sẽ trở thành cô hồn lang thang, không thể yên nghỉ cũng như đầu thai chuyển thế.
Hai người họ, một người là giáo sư đại học, người còn lại là giám đốc điều hành công ty, đều là những nhân tài có học thức cao, họ không hề tin vào điều này cho đến khi con trai họ qua đời. Sau khi con trai họ mất, thế giới của họ như sụp đổ.
Bọn họ chỉ có một mụn con, nỗi đau mất đi đứa con duy nhất này chỉ có những bậc cha mẹ đã trải qua mới thấu hiểu được thôi.
Thiếu chút nữa bọn họ đã đi theo hắn rồi.
Chỉ cần có thể khiến con trai mình tốt hơn một chút, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nguyện bỏ ra tất cả để đổi lấy.
Vì thế mới có cuộc minh hôn này.
Người phụ nữ trung niên bật khóc vì sung sướng, xem ra họ thật sự đã làm được điều gì đó cho con trai của mình.
Bởi vì quá khiếp sợ và hạnh phúc nên cả hai không nhận ra sự khác thường trong mắt Bạch Tương Ninh.
“Đúng vậy, bởi vì hai người minh hôn cho con nên con mới trở về.” Bạch Tương Ninh nhẹ giọng ni non.
Sau đó, hắn bất ngờ lướt đến, dùng mỗi tay kẹp cổ mỗi người ấn vào bức tường phía sau cách 3m.
Động tác dữ dội đã khiến mảng thịt thối rữa trên mặt hắn nứt toạc ra. Hắn tiến lại gần họ, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt phẫn uất, “Tại sao các người lại đưa tôi đến thôn Hòe Dương! Tại sao các người lại minh hôn cho tôi! Tại saoooo!”
Hai người hốt hoảng nhìn hắn, tựa như không còn nhận ra đứa con trai của mình. Con trai của họ, dưới sự chăm sóc và dạy dỗ tỉ mỉ của hai vợ chồng họ, ngay từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiếu thảo, đạt điểm xuất sắc, vào thẳng một trường đại học nổi tiếng vào năm cuối cấp ba, là 'con nhà người ta trong miệng mọi người.
Tại sao lại biến thành như vậy.
Trong mắt hắn điên dại, thù hận khiến bọn họ sợ hãi.
“Ba mẹ, ba mẹ...” Người phụ nữ lớn tiếng nói, “Ba mẹ là vì muốn tốt cho con!”
“Lúc tôi còn sống các người khống chế cuộc đời tôi còn chưa đủ hay sao! Tại sao khi tôi chết rồi, các người vẫn không chịu buông tha cho tôi!” Bạch Tương Ninh rống lên như phát điên, đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Hai người ngơ ngác nhìn hắn.
Đúng lúc này, phía sau họ lại xuất hiện những “người kỳ quái.
Trong đó có một người mà bọn họ nhận ra, là cô gái mặc váy cưới đỏ khóe miệng dính đầy máu, cũng chính là cô dâu, người đã nhận lì xì từ họ và gọi họ là ba mẹ.
Người còn lại là một tên đàn ông trần trụi nửa thân trên, trên mặt toàn là vết sẹo dữ tợn chồng lên nhau, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên mặt hắn có ba chữ “Bạch Tương Ninh'.
Cả hai mờ mịt nhìn bọn họ.
Không phải tên con trai họ được khắc lên mặt cô dâu sao?
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo còn làm bọn họ khiếp sợ hơn. Hai “người quỷ dị kia mỉm cười đi về phía con trai họ, con trai họ mới giây trước còn hung hãn lại như có phản xạ điều kiện mà quỳ xuống trước mặt bọn họ, như thể hắn đã quỳ như vậy cả ngàn lần.
Hai người tròn mắt kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ tổ chức minh hôn cho con trai mình là muốn nó có một gia đình dưới âm phủ, để nó không còn là cô hồn dã quỷ.
Người con gái mà bọn họ bỏ tiền ra mua và trải qua một loạt nghi thức ấy, đáng lẽ phải phục vụ con trai họ suốt quãng đời còn lại mới đúng chứ. Tại sao con trai họ lại phải quỳ?
Có điều gì đó lệch khỏi giả định của bọn họ, khiến họ càng lúc càng hoảng loạn.
Mặt sẹo cười nham nhở, “Các người còn muốn cho con trai mình đầu thai nối dõi tông đường?”
“Ai cho, các người dám khắc tên hắn dưới người tôi, tôi liền giẫm nát phía dưới của hắn vô số lần.”
Vợ chồng hai người không dám tin, “Đừng, đừng mà...”
Một cô dâu khác cười khúc khích dưới ánh trăng, “Trái tim của hắn rất ngon, nhưng tôi không biết của mấy người... Sẽ có vị như thế nào?”
Hai “cô dâu” tươi cười đi về phía đôi vợ chồng, Bạch Tương Ninh quỳ gối bên cạnh vừa khóc vừa cười, như là đã phát điên.
Nhà thờ thôn Hòe Dương.
Có rất nhiều người ngồi đây vào tối nay, bao gồm cả người dân địa phương của thôn Hòe Dương, còn có cả những người bí mật đến từ những nơi khác mang theo khẩu trang và đội mũ.
Khóe mắt của bọn họ hiện lên một tia hưng phấn kỳ lạ, không ít người kích động đến run rẩy.
Họ tụ tập về đây để xem một bữa tiệc đẫm máu khiến máu họ sôi trào. Phù dâu mặc áo blouse trắng đứng sau dàn tế ở chính giữa nhà thờ, cúi đầu chào mọi người một cách ưu nhã, “Hoan nghênh mọi người đã đến đây.”
“Lần trước con rối chó rất được đông đảo người yêu thích, vậy hôm nay chúng ta sẽ làm một con rối khác nữa nhé?”
Một con đê con được mang lên dàn tế, con dê mới được sinh cách đây không lâu, lông mềm, sừng còn chưa mọc ra.
Sau đó là một con mèo anh lông ngắn màu bạc với đôi mắt xanh biếc. “Như thường lệ, hai con vật này đến từ hai thế giới khác nhau, con dê nhỏ là từ thôn Hòe Dương, còn cô công chúa nhỏ này là từ chị Trần số 32 mang đến.”
Móng tay sơn một lớp màu đỏ sẫm nâng cằm mèo con đang run rẩy lên, “Đôi mắt xanh biếc này thật đẹp, nên dùng nó làm gì thì tốt mới đây?” Dưới sân khấu vang lên từng đợt phấn khích.
Họ nhìn chằm chằm vào hai con vật trên dàn tế, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang cầm một con dao mổ trên tay, không có ai chú ý đến trước cửa nhà thờ xuất hiện hai đứa trẻ thú nhân quái dị.
Một con mặt dê thân người, một con mặt người thân chó, dưới ánh đèn không có con nào có bóng. Chúng nó yên lặng nhìn về phía hai con vật trên dàn tế và cô gái kia. Ngay khi con dao mổ cắt đứt cổ dê, con quỷ mặt dê thân người bất ngờ lao về phía phù dâu.
Cặp sừng nhọn hoắc của nó xuyên thủng cổ phù dâu, giống như gắn động cơ mà lắc trái lắc phải, phù dâu bị nó lắc từ bên này sang bên kia hai vòng thì đầu cũng đứt lia khỏi cổ.
Những tiếng la hét thất thanh vang lên trong nhà thờ, nhưng sự hỗn loạn ấy chỉ kéo dài trong một phút, bởi vì khi họ nhìn thấy con thú nhân kia nhặt đầu dê con lên, những người đang chạy tứ tán chẳng hiểu tại sao lại có hơi điên khùng mà dừng bước.
Thậm chí còn có người ngồi xuống, mở to đôi mắt vẩn đục, vừa sợ hãi lại vừa mong chờ nhìn chằm chằm nó.
Con thú nhân nhìn dụng cụ trên dàn tế, cầm đầu dê đặt lên cổ phù dâu. Một con thú nhân khác chạy tới phụ nó.
Hai con dùng chỉ khâu đầu dê vào cổ phù dâu.
Đôi tay non nớt và móng vuốt chó không đủ khéo léo, tạo ra những đường khâu ngoằn ngoèo loạn xạ, nối đầu dê vào thân người.
Người trong nhà thờ nhìn những đường chỉ dày cộp, mở to hai mắt, thân thể co quắp thở hổn hển, trong mắt lộ ra ve hưng phấn.
Hai con thú nhân kia quay đầu nhìn bọn họ.
Chờ bọn họ lấy lại tỉnh thần, đã có rất nhiều thú nhân nhỏ và động vật chết được nối với đủ loại thân thể đang vây kín cửa và cửa sổ nhà thờ. Đôi mắt non nớt lạnh lẽo không có cảm xúc của chúng lắng lặng nhìn bọn họ.
Trong nhà thờ, sự hoảng sợ cuối cùng cũng lấn át sự phấn khích, trên mặt bọn họ toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Chúng nó bước từng bước về phía họ, sau đó cùng một giây tất cả đều nhào về hướng họ.
Khi nhà thờ tràn ngập tiếng kêu la thẳm thiết, một con quỷ mang thai đi sau bàn thờ, đi đến bên cạnh phù dâu mặt dê.
Con mèo anh lông ngắn đã sớm trốn vào một góc, còn thân thể của dê con bị phù dâu cắt đầu vẫn còn nguyên trên dàn tế.
Con quỷ mang thai bế thân thể dê con mất đầu lên, cầm dao phẫu thuật ngồi xổm xuống bên cạnh phù dâu, mổ bụng cô ta ra và bỏ dê con vào, sau đó lại cần thận khâu lại, cuối cùng nó vừa lòng mà vỗ vỗ bụng cô ta, cười tủm tỉm rời đi.
Chiếc đầu rơi của phù dâu đối diện với hướng nó rời đi, đôi mắt mở to vẫn còn nguyên sự kinh hãi trước khi chết.
Ở một bên khác, có mấy con quỷ mang thai cũng đi vào bệnh viện thôn Hòe Dương.
Con nam quỷ bị bạo hành bước vào nhà họ Vương.
Rất nhiều con quỷ khác đều giống hắn, trở về ngôi nhà của bọn họ.
Khi thôn Hòe Dương bắt đầu kinh doanh kiểu tà đạo này, họ tiếp xúc với những kẻ có tiền và đám người mê tín dị đoan, dần dần có người còn cho rằng đây là chuyện tốt, có thể giúp gia đình thịnh vượng, cũng tự tổ chức minh hôn cho thành viên trong gia đình mình. Lúc này, nhà họ đều đang nghênh đón “người thân” theo từng cặp.
Khi nhóm Trần Thiên bước ra khỏi thế giới bên trong, họ chứng kiến những con quỷ đều đi đến những nơi sinh ra oán hận trong lòng chúng. Thôn Hòe Dương vào đêm khuya chìm trong hơi thở chết chóc, những tiếng la hét tuyệt vọng thẳm thiết nối tiếp nhau vang lên.
Mùi máu tươi càng lúc càng nồng, theo gió đêm bay lên bầu trời, gần như nhuộm do cả ánh trăng bạc.
Họ nhìn thấy cô dâu váy đỏ trước cửa lò mổ.
Lần này cô ta đang di chuyển.
Mặt trăng ở thôn Hòe Dương từ từ thấm đẫm máu, ánh sáng dần chuyển sang màu đỏ sẫm, thôn Hoe Dương dưới ánh trăng trở nên âm u tăm tối.
Có một con quỷ chó đen lông dài khổng lồ vừa sủa vừa mở đường cho cô dâu váy đỏ.
Cô dâu váy đỏ chậm rãi đi trên con đường của thôn Hòe Dương, nghe những tiếng rít gào và khóc lóc xung quanh, chậm chậm bước từng bước nhỏ, vô cùng cứng nhắc.
Con chó đen kia thỉnh thoảng sẽ ngoái đầu lại nhìn cô một cái, cái đuôi to lớn khẽ phe phẩy, quét sạch mọi chướng ngại vật trên đường cho cô, sỏi đá, chân tay, con người, quỷ ma, tất cả mọi thứ.
Đôi mắt to bằng nắm tay của nó đặc biệt sáng, soi sáng con đường phía trước cho cô dâu váy đỏ. Ngay khi nó quay lại, ánh sáng màu vàng trong mắt nó bao trùm hoàn toàn cô dâu.
Heo con Ninh Túc ngơ ngác nhìn cảnh này, nghĩ đến vào một đêm nào đó, chó con cũng mở đường cho cô gái sợ bóng tối như vậy, cậu cúi đầu rên ư ử một tiếng.
Chúc Song Song không biết tại sao, lại đột nhiên cảm thấy rất buồn, “Thế nhưng, cô dâu cũng chính là con chó đen.”
Cô dâu váy đỏ bước đi chậm rãi, dưới chiếc khăn voan trùm đầu màu đồ là một cái đầu chó đen bị gãy với một đôi mắt đầy máu lẫn nước mắt. Chiếc khăn trùm đầu này dài hơn loại thường rất nhiều, nó trùm kín đầu không muốn bị người khác vén lên.
Nhìn sơ qua như một cô dâu váy đỏ bình thường.
Không biết đang lừa ai.
Chúc Song Song chớp mắt, “Nó không thể buông cô ấy nên đã hợp nhất với cô ấy và trốn dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ kia.”
Ninh Tuc lại rầm ri một tiếng.
Cậu quay đầu nhìn thằng nhóc, nó vẫn đang chăm chú nhìn cậu.
Heo con vươn móng heo hồng phấn lên, chạm lên vết nứt trên trán nó, đôi mắt đậm nhạt không đồng nhất của thằng nhóc sáng lên với những ngôi sao bên trong.
Trần Thiên không có đa sầu đa cảm như Chúc Song Song, điều hắn chú ý chính là, “Hệ thống vẫn chưa thông báo chúng ta đã qua ải.” “Chúng ta đã kết luận chó đen Tuyết Cầu là Qủy chủ.” Trần Thiên hỏi, “Trừ nó ra, còn ai có thể là Qủy chủ nữa?”
Bọn họ đang đứng cách cửa lò mổ không xa, vừa quay đầu lại liền thấy tên đồ te dựa người vào cửa, chăm chú nhìn cô dâu váy đỏ đang bước đi.
Khi bốn người chơi đang nhìn chằm chằm vào đồ tế, heo con nhảy xuống khỏi lòng ngực của Tô Vãng Sinh.
Thằng bé kia đương nhiên cũng nhảy xuống theo cậu.
Ninh Túc phát ra tiếng ủn ỉn của heo con, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chân heo của cậu chỉ vào nửa nửa cái bóng của thằng bé, sau đó lại chỉ vào hai mắt khác nhau và hai bên khuôn mặt không đồng đều của nó. Chân heo con múa máy vạch một đường giữa người thằng bé.
Lần đầu tiên có thể mọi người vẫn chưa hiểu, mãi đến lần hai, chân heo chỉ xuống cái bóng chỉ có một nửa của thằng bé, Tô Vãng Sinh nhìn cậu múa máy lầm bẩm nói: “Chỉ có nửa cái bóng, một nửa, nửa người nửa quỷ...”
Chân heo lại chỉ vào đôi mắt một đậm một nhạt của thằng bé.
Tô Vãng Sinh: “Nửa người nửa quỷ, nửa âm nửa dương.”
“Nửa người nửa quỷ, nửa âm nửa dương.” Hắn lầm nhẩm câu này hơn một lần, bỗng nhiên hai mắt mở to, “Hai thế giới bên trong và bên ngoài của thôn Hòe Dương thực chất chính là thế giới dương gian và thế giới âm tỉ, hai mặt âm dương, nửa âm nửa dương... Nó bắt nguồn từ tiểu quỷ này, nói cách khác chính tiểu quỷ này đã tạo ra nó!” Ba người còn lại khiếp sợ nhìn đứa trẻ kho khao nhỏ bé ngay cả chạy bộ cũng té này.
Trần Tình cũng bừng tỉnh, “Có khi nào nó sống ở lò mổ không? Lúc tôi và Ninh Túc hỏi đồ tể tại sao có thể qua lại giữa hai thế giới, đồ te nói là do hắn dính hào quang của người khác, lúc đó hắn hình như còn nhìn thoáng qua tiểu quỷ nữa.”
Chúc Song Song cũng nói, “Khi thằng bé đối đầu với mặt sẹo, trên mặt nó xuất hiện những hoa văn màu đen, trên đất còn xuất hiện vết nứt và chấn động, mấy con quỷ kia như cảm nhận được gì đó mà đuổi theo chúng ta vì tiểu quỷ này, tụi nó muốn tiểu quỷ thả bọn chúng ra khỏi địa ngục!”
Tô Vãng Sinh nói: “Khi lò thiêu bị nổ tung, nó đã bị ngã xuống đất, trên mặt còn xuất hiện một vết rách.”
Bốn người họ nhìn chằm chằm vào thằng bé, trong mắt là sự kinh ngạc và không thể tin được.
Hóa ra khi họ vừa bước vào phó bản Qủy chủ cũng đã xuất hiện rồi. Trần Thiên: “Xin lỗi, nhưng tên mày là gì?”
Đôi mắt đen như mực của đứa bé nhìn bọn họ, cặp mắt ấy dường như có thể hút người ta vào một địa ngục sâu thẳm đen kịt.
Quả thật trong đó có một địa ngục.
Cả bốn người họ hoảng loạn, như thể họ đã rơi vào một vực thẳm vô tận, họ không thể nhìn thấy gì, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cả thế giới là một hư vô làm người khác phát điên.
Đột nhiên, cảm giác này chợt biến mất. Một cái chân heo đã ngắt cánh tay xám trắng của thằng bé. Thằng bé cúi đầu, giọng nói trẻ con non nớt giòn giã từ đâu truyền đến. “Quỷ Sinh.” Trần Thiên nói: “Quỷ Sinh chính là Quỷ Chủ.” Hệ thống vẫn không có phản ứng. Năm người chơi mù mịt, lại không phản ứng, điều này làm người khác không khỏi sốt ruột. Trừ thằng bé này thì còn có thể là ai nữa? Chúc Song Song nhìn thằng bé bị bán xong còn sáp lên người heo con mà không màng cái gì nữa, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Có khi nào có hai Qủy chủ không? Tuyết Cầu điều khiến thế giới này và Qủy Sinh sáng tạo ra thế giới này?”
[Chúc mừng người chơi Ninh Túc, Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh, Trần Thiên, Trần Tình vượt ải thành công.]
[Đang trong quá trình thống kê thành tích và khen thưởng.]
[Người chơi sắp được đưa ra khỏi phó bản ( Quỷ Súc ) ] Ninh Túc lại nhìn thấy những ngón tay lành lặn của mình không còn ngắn ngủn nữa. Cậu vừa mới trở thành người giây đầu tiên đã bị thằng bé bám chặt lấy cẳng chân. Đứa bé ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt đen tuyền tràn đầy vô tận hư không, lúc này cỗ hư không ấy đang dập dềnh gợn sóng.
Lần đầu tiên chuẩn bị đi vào thế giới bên trong, cậu đã bị đứa nhỏ kéo ra một cách bất mãn.
Nó không muốn cậu đến thế giới đó giải mã và rời đi.
Lúc đứng cạnh lò thiêu, Ninh Túc khom lưng ghé đến đôi tai nhỏ xám xịt của nó nói: “Ê nhóc, nếu mày đồng ý, lúc tao rời khỏi đây sẽ đưa mày theo nha.”
Ninh Túc bế thằng bé đang ôm chân mình lên, bước nhanh về phía cô dâu váy đỏ ở cách đó không xa. Cậu không nói gì cả, chỉ lắng lặng bế nó âm thầm đi theo sau lưng cô ta.
Đi cùng cô ấy qua một đoạn đường tăm tối.
Bốn người khác đang trong trạng thái ngây ngất nhưng sau khi chứng kiến cảnh này cũng di theo bọn họ.
Họ đi theo cô dâu trong bóng tối không biết đã đi đến đâu, khi re vào góc đường, nơi có ánh trăng sáng hơn một chút, họ nhìn thấy cánh cửa sắt của biệt thự rỉ sét, mới kinh ngạc nhận ra, những tiếng la hét than khóc kia đã biến mất từ bao giờ.
Toàn bộ thôn Hòe Dương vắng tanh không một bóng người.
Nhìn từ xa, thôn làng hoang vắng chỉ có một hai ngọn đèn dầu, một vòng tròn màu vàng nhạt hiện ra trong đêm đen khiến nơi đây càng thêm hiu quạnh.
Nhìn xung quanh cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người sống, những ngôi biệt thự bo hoang, bây giờ nó đã trở thành một cái thôn quỷ chân chính.
“Đây là?” Chúc Song Song kinh ngạc mà nói: “Năm năm sau, cũng chính
là hiện tại của thôn Hòe Dương thật sự ư?”
Trong thôn làng tĩnh mịch không bóng người này, bóng chó đen soi
đường, cô dâu váy đỏ thong thả bước đi.
Không biết đi tới khi nào, cũng không biết đi nơi đâu. Tóm lại là vẫn
luôn quanh quẩn thôn Hòe Dương.
Trong thôn làng tăm tối, có một nguồn sáng không bao giờ tắt di chuyển
từng chút một, giống như một ngôi sao đơn độc trên bầu trời đêm đen. [Đang trong thời gian đếm ngược rời đi, mười, chín, tám... ]
Khi họ chuẩn bị rời đi, cô dâu váy đỏ quay mặt về phía họ.
Đôi bàn tay nhợt nhạt khoanh lại vào nhau, có thứ gì đó đang từ bên
trong khăn voan đỏ xuyên thấu ra nhìn bọn họ.
Ninh Túc mở miệng, bên môi nói một câu “Tạm biệt nha Tuyết Cầu”, sau
đó dừng lại một chút, đổi thành một câu khác.
“Tạm biệt mày, Quỷ chủ duy nhất.”
Cô dâu váy cưới đỏ lặng thính, gió đêm khẽ làm chiếc khăn trùm đầu
màu đỏ nặng nề kia bay nhè nhẹ.
Cô dâu váy đỏ chậm chậm quay đầu đi, tiếp tục con đường của mình.
Lúc chuẩn bị rời đi, Ninh Túc vẫy tay với cô ta, cánh tay trắng muốt nổi
bật trong màn đêm, cùng với đôi mắt cũng sáng lấp lánh không kém, “Chờ phó bản mở thêm vài lần, thôn Hoe Dương được nhiều người khám phá, tao sẽ đưa thằng bé trở về.” Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trăng máu trên bầu trời đêm, “Đến lúc đó, mày còn cho tao ở biệt thự hoa lăng tiêu kia nữa không?”
[Chúc mừng người chơi Ninh Túc vượt ải thành công. ] Trong khi bị dịch chuyển, Ninh Túc lại nghe thấy giọng nói quen thuộc trong đầu. Trên xe tang, dữ liệu người chơi mới chạy được một nửa thì vang lên “cảnh báo”, sau đó hệ thống 9277 cũng sủi luôn.
(Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi Ninh Túc qua phó bản é Quỷ Súc ) ]
[Kết quả trò chơi của người chơi trong vòng này như sau: 】
[Hệ thống đánh giá cấp bậc: A ]
[NPC cốt lõi đánh giá cấp bậc: SSS ( kèm theo nhận xét: Cậu ta là người giỏi nhất ) ]
[Đánh giá toàn diện: S +]
[Người chơi sẽ nhận được những phần thưởng sau trong phó bản lần này của trò chơi:]
【Am Dương Gian: Dùng để phòng ngự hoặc nơi cất giữ đạo cụ. Người chơi có thể tạo riêng cho mình một thế giới cõi âm rộng mười ô nằm ở mặt sau thế giới thực, có thể cất trữ tất cả những vật không có sự sống hay vẫn còn sống, còn có thể dùng để phòng thủ, đạo cụ có thể thăng cấp. 】
(Tổng điểm thu được: 192.390 ]
[Chúc mừng người chơi, hãy cố gắng không ngừng nữa nhé. ] Khi Ninh Túc nghe được thấy số điểm mà mình đạt được, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức có hồn hơn ba phần. Trong lòng còn không ngừng tính nhẩm, với số điểm như vậy thì mua được bao nhiêu cái bánh bao. Nào ngờ 9277 sau khi máy móc thông báo thành tích xong thì bắt đầu tính sổ với cậu. Vừa đề ba vô đã nói: [Anh ứ phải người!] Ninh Túc: “.” 9277: (Anh rốt cuộc là cái quái gì hở?] Ninh Túc thật sự rất muốn ở lại đây, nơi này có đồ ăn có chỗ ở, còn chơi vui vl cậu không muốn bị đuổi về chút nào hết, vì vậy thành thật khai báo mong được khoan hồng: [Tao quả thật không phải người, tao là zombie. 】 Hệ thống im lặng trong giây lát. 9277: [ Là một con zombie bình thường sao? 】 Ninh Túc khẽ gật đầu. 9277 dường như đã chịu buông tha cậu. [Quét số liệu người chơi một lần nữa.]
[Họ và tên người chơi: Ninh Túc.]
(Tuổi người chơi: 23.]
[Chỉ số thể lực: 32/100]
[Chỉ số tấn công: -/100]
[Chỉ số thông minh: 87/100]
[Chỉ số sinh lực: 0.1/100}
[Chỉ số nhạy cẩm: 91/100]
[Chỉ số nhanh nhẹn: -/100] 9277: [..]
[Chỉ số hấp dẫn: -/100] 9277: [..] Ninh Túc: “...” Trong đầu Ninh Túc rơi vào im lặng đáng sợ. Sau khi im lặng qua đi chính là bùng nổ. 9277: 【Zombie bình thường con mắt anh! Một đống số liệu đều đo không ra mà nói là bình thường đó hả!] Ninh Túc chột dạ mà “ò” một tiếng. Cậu thật sự là một zombie hệ ám nhỏ bé không có gì nổi bật thiệt mà. Chỉ có điều là cậu có thể hấp thụ được những thứ hắc ám, chuyển hóa nó thành năng lượng và lực lượng cho bản thân, nơi âm u giống như là thế giới của cậu.
Cho nên cậu mới có thể tạm thời hút thằng nhóc kia vào người mình mà đưa nó ra ngoài.
9277 mất một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Ninh Túc: [ Này 77, mày còn ổn không dọ? ]
9277: [..]
Thấy 9277 không nói lời nào, Ninh Túc cho rằng việc này cứ vậy kết thúc.
Ai ngờ sau khi cậu vừa bị dịch chuyển ra khỏi phó bản, vừa mới đặt chân lên căn cứ, trong đầu lại truyền đến chuỗi âm thanh lạnh nhạt từ 9277.
[Thông báo, người chơi Ninh Túc đã tự ý mang một NPC cốt lõi ra khỏi phó bản, hiện tại trừ hết tất cả điểm và đạo cụ của người chơi Ninh Túc trong lượt chơi lần này để bồi thường. ]
(Thành tích và phần thường của người chơi đang được cập nhật lại. ]
[Kết quả trò chơi của người chơi Ninh Túc trong vòng này như sau: ]
[Hệ thống đánh giá cấp bậc: F ]
[NPC cốt lõi đánh giá cấp bậc: SSS ( kèm theo nhận xét: Cậu ta là người giỏi nhất )】 [Đánh giá toàn diện: B ]
[Phần thưởng của người chơi cho vòng này như sau:]
[Quỷ Sinh: Đây là sự tồn tại nửa âm nửa dương, nửa người nửa quỷ duy nhất trên thế giới này, người chơi vui lòng tự mình khám phá và nuôi dưỡng nó.]
[Tổng điểm thu được: 0.)
Ninh Túc: “...”
Cậu cúi đầu nhìn đứa bé kéo ống quần cậu và đang ngửa đầu nhìn cậu. Đứa bé dường như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ôm lấy bắp chân của cậu, chủ động lấy tròng mắt ra, dùng hốc mắt to tròn đen thùi lùi nhìn cậu.
Lại chơi mỹ nhân kế với tao.
Tác giả có điều muốn nói:
Thằng bé: Em không đáng giá 190.000 điểm sao?
Nhóc zombie: Tất nhiên là không...
Thằng bé mở địa ngục nhỏ của mình.
Nhóc zombie nhìn lương thực dự trữ bên trong, khóe miệng chảy dãi. “Đương nhiên là đáng giá rồi, Qủy Sinh còn nướng bọ cho anh mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận