Một Cấp Vừa Rút Thưởng, Ta Đem Đại Chiêu Làm Bình A

Chương 164: Phách lối Tiết Hầu Tử

Chương 164: Tiết Hầu Tử phách lối
Tại Kinh Thành, trước cửa vào phó bản Hỏa Diễm Chi Địa.
Tân Nhị đang dẫn theo tay chân trong công hội của mình, ra sức gào to ở một vị trí tại cửa vào.
“Công hội Thiên Tâm nhận kéo phó bản! Mỗi người chỉ cần nộp hai viên linh thạch là có thể nằm cũng qua được Hỏa Diễm Chi Địa!”
Hỏa Diễm Chi Địa là phó bản cấp bốn nổi tiếng nhất gần Kinh Thành, mỗi ngày đều có lượng lớn người cấp bốn đến đây cày cấp, săn vật liệu, nhặt đồ rơi.
Điều này cũng thúc đẩy sự xuất hiện của đông đảo công hội cử tay chân trong hội đến đây kéo phó bản, kiếm linh thạch. Công hội Thiên Tâm chính là một trong số đó.
Chỉ có điều công hội của bọn họ vì không có danh tiếng gì, nên căn bản không có ai tìm họ kéo phó bản, trông càng thêm thê lương.
“Nhị tỷ, hô cả buổi sáng rồi mà chỉ có mấy người tới, chúng ta còn cần phải làm tiếp không?”
“Đừng nói nữa, mấy người tới thấy chúng ta còn chưa gom đủ người nên lại đi mất rồi. Cả buổi sáng coi như không kéo được người nào.”
“Hay là ai về nhà nấy, tìm việc khác mà làm đi.”
Ba tay chân trong công hội tỏ ra bực bội. Công hội của họ vốn chỉ là một trong hàng ngàn vạn công hội nhỏ ở Kinh Thành, xưa nay đã sinh tồn rất gian nan.
Hiện tại ngay cả việc kéo phó bản mà các công hội lớn chướng mắt cũng không đến lượt bọn họ, mấy công hội có thực lực mạnh hơn một chút đã chiếm hết việc kinh doanh kéo phó bản ở đây rồi.
Tay chân của bọn họ thực lực mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn, nên tự nhiên chẳng ai đoái hoài đến bọn họ.
Tân Nhị cũng mặt mày ủ ê, cha nàng là hội trưởng công hội Thiên Tâm. Cứ tiếp tục thế này, công hội của bọn họ đến cả chi tiêu hàng ngày cũng không duy trì nổi.
“Ồ, Tân muội muội, lại đến dẫn người cày phó bản à.”
Một giọng nói khiến nàng chán ghét vang lên. Tiết Hầu Tử của công hội Bá Đồ hai tay đút túi, dáng điệu nghênh ngang đi tới.
Hắn có chút địa vị trong công hội Bá Đồ, nhưng vì gầy như khỉ, động tác cơ thể cũng giống khỉ, nên có biệt danh là Tiết Hầu Tử.
“Chậc chậc chậc, sao không chiêu mộ được người nào thế này, cứ tiếp tục thế này thì làm sao được?”
Hắn nhìn Tân Nhị và đám người của nàng rồi lắc đầu, sau đó lại ra vẻ khó xử nói: “Hay là thế này đi, Tân muội muội, ngươi suy nghĩ lại điều kiện trước đó của ta đi. Nếu đồng ý, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi năm mươi khách hàng.”
“Thế nào? Rất hời đúng không, đủ để công hội các ngươi sống thêm được mấy ngày đấy.”
Tân Nhị mặt đỏ bừng, sau đó tức giận quát: “Ngươi cút đi cho ta! Còn dám giở trò lưu manh nữa ta sẽ bảo cha ta xử lý ngươi!”
Tiết Hầu Tử vẫn cười cợt nhả nói: “Được thôi, biết đâu cha ngươi cũng đồng ý đấy, nếu không công hội Thiên Tâm của các ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi!”
“Ngươi...”
Tân Nhị chỉ vào hắn, vô cùng tức giận nhưng lại bất lực. Xét về thực lực, nàng đánh không lại hắn, xét về bối cảnh, công hội Thiên Tâm của bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Lúc này, một bóng người dáng vẻ hiên ngang đi tới.
“Vào tổ đội đi phó bản hả? Nộp tiền rồi qua kia đợi đi.” Tiết Hầu Tử mất kiên nhẫn chỉ tay về đám người đang đợi phía sau.
“Bây giờ có thể vào ngay được không?” Lý Hiên mở miệng hỏi.
Tiết Hầu Tử cười nhạo một tiếng: “Vào ngay? Phó bản Hỏa Diễm Chi Địa này ít nhất cũng phải cần năm mươi người mới dễ qua, giờ mới có khoảng mười người thôi. Bảo ngươi đợi thì cứ đợi đi.”
Tay chân của công hội Bá Đồ bọn họ thực lực khá mạnh, nên tự nhiên không thiếu người tìm đến họ kéo phó bản, vì vậy thái độ của hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Nhưng ta thấy phó bản này chỉ cần bốn người là mở được mà.” Lý Hiên nói tiếp.
“Này, ta nói ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy hả? Tối thiểu bốn người, ngươi nghĩ bốn người là qua nổi à?”
“Có ta ở đây là được.” Lý Hiên rất tự tin nói.
Tiết Hầu Tử đầu tiên sững sờ hai giây, sau đó cười ha hả: “Ha ha, tên ngốc này từ đâu tới vậy, ta thấy ngươi vào phó bản cũng chỉ tổ phí công, thôi bỏ đi, công hội Bá Đồ chúng ta không nhận ngươi!”
Lý Hiên cũng không phải người dễ bắt nạt, trong lòng lập tức bốc hỏa, đang định tiến lên cho tên khỉ ngốc này biết thế nào là trời cao đất rộng.
Tân Nhị hai mắt sáng lên, chớp lấy cơ hội tiến lên nói: “Hay là ngươi đến chỗ bọn ta đi? Công hội nhỏ của bọn ta tuy không có ai, nhưng không thu phí!”
“Ha ha, đi chỗ các ngươi á? Chờ thêm hai ngày nữa cũng không mở nổi phó bản đâu. Xem tốc độ tụ người bên ta này.” Tiết Hầu Tử cười lớn nói.
Lý Hiên quay đầu nhìn về phía các nàng: “Đủ bốn người thì mở phó bản luôn nhé?”
“A? Cái này...”
Tân Nhị đương nhiên cũng rất rõ độ khó của phó bản Hỏa Diễm Chi Địa này, bốn người mở phó bản không nghi ngờ gì là đi tự sát.
“Mở phó bản đi, thua thì tính cho ta.”
Lý Hiên lúc này từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy chục viên linh thạch.
Linh thạch sáng bóng lập tức khiến Tân Nhị cùng mấy tay chân sau lưng nàng mắt sáng rực lên.
Không phải bọn họ chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, mà là chưa từng thấy ai ra tay hào phóng như thế. Linh thạch rất khan hiếm, ngay cả cường giả cấp bốn cũng vậy.
Linh thạch ngoài việc kiếm được từ các loại phó bản, còn cần dùng để mua trang bị chuyên dụng và đá skill, đây đều là những khoản chi tiêu khổng lồ. Cũng vì vậy mà mỗi cường giả bình thường trên đời đều phải tằn tiện dè sẻn.
Lý Hiên thì lại chưa bao giờ phải lo sầu vì linh thạch. Trong tay hắn vẫn còn hai trăm ngàn linh thạch do Tiết gia bán gia sản bồi thường cho hắn lúc trước.
Kỹ năng của hắn không cần phải lo, trang bị chỉ cần không phải là trang bị đỉnh cấp cùng bậc thì đối với hắn cũng không tăng sức mạnh nhiều, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ có thể đeo trang bị cấp ba.
Mà chiến lực thực tế của hắn hiện tại đã đạt tới cực hạn cấp năm, nên việc tăng trang bị cũng không giúp ích nhiều, trừ phi có thể vượt cấp sử dụng trang bị Truyền Thuyết cấp năm, cấp sáu.
Về phần những việc như huấn luyện kỹ năng, bên ngoài cần tốn rất nhiều linh thạch mới có thể tiến vào các địa điểm tu luyện nâng cao.
Với thân phận thiên tài yêu nghiệt và hạt giống đỉnh phong của hắn, hắn có thể tùy tiện đi vào những nơi tu luyện cấp cao nhất.
Bởi vậy những linh thạch này đối với hắn mà nói về cơ bản không có tác dụng gì, nên cũng không cảm thấy trân quý.
Tân Nhị vội vàng nhặt hết số linh thạch này. Cảnh này khiến Tiết Hầu Tử đứng bên cạnh nhìn không rời mắt, đồng thời cũng muốn tự tát mình một cái.
Vừa rồi toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Tân Nhị, vậy mà không phát hiện ra tiểu tử này lại là một công tử nhà giàu. Lần này đắc tội hắn, mối làm ăn lớn chắc chắn là mất rồi.
Hắn cũng dứt khoát không thay đổi thái độ, nếu đã bỏ lỡ rồi thì níu giữ cũng vô ích.
“Được, số linh thạch này đủ trả tiền vé vào cửa phó bản mấy lần rồi, chúng ta mở một lần phó bản thôi!”
Tân Nhị lập tức đồng ý, cũng quay đầu nhìn về phía mấy tay chân trong công hội của mình.
Bọn họ đương nhiên càng không có ý kiến. Có kẻ ngốc lắm tiền nguyện ý chỉ bốn người mà đi vào thì cứ vào một chuyến thôi, dù sao cũng chẳng được bao lâu là sẽ bị đá ra ngoài.
Nói không chừng đây là vụ làm ăn nhanh gọn nhất mà bọn họ kiếm được.
“Ha ha, chỉ mấy người các ngươi mà có thể trụ được mười phút bên trong đó, ta, Tiết Hầu Tử, sẽ mang họ của các ngươi!” Tiết Hầu Tử nói chắc như đinh đóng cột.
Lý Hiên lần này quay đầu nhìn về phía hắn: “Nếu có thể qua được, ngươi nằm xuống đất học chó sủa hai tiếng.”
“Qua được? Ngươi còn muốn qua được á? Nếu ngươi thật sự có thể qua được, ta nằm bò ở đây sủa từ sáng đến tối cũng được!”
Tiết Hầu Tử vẻ mặt phách lối nói, “Nếu không qua được, ngươi phải chui qua háng gia gia đây.”
Lý Hiên khẽ gật đầu: “Được, đến lúc đó nếu ngươi không sủa, ta sẽ đánh cho ngươi phải sủa!”
Nói xong, hắn quay đầu nói với Tân Nhị: “Mở phó bản!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận