Một Cấp Vừa Rút Thưởng, Ta Đem Đại Chiêu Làm Bình A

Chương 154: Cái thớt gỗ bên trên thịt cá

Ngươi không quan tâm, ta quan tâm.......
Lý Hiên nhìn Bắc Ninh Thành quen thuộc lại phồn hoa trong ấn tượng của mình, giờ đây đã biến thành từng mảnh phế tích, khói lửa bốc lên bốn phía, chỉ cảm thấy một trận đau lòng cùng bất đắc dĩ.
“Từ khoảnh khắc ngươi bước vào Bắc Ninh Thành, không...... từ khi chúng ta bắt đầu mưu đồ nhiệm vụ Bắc Ninh Thành, thì đã định trước cảnh tượng hôm nay sẽ xảy ra.” “Cho nên vận mệnh của ngươi trước sau vẫn luôn bị chúng ta nắm giữ trong tay!” Ma Thần vẻ mặt ngạo nghễ, nâng tay lên rồi chậm rãi nắm chặt.
“Cự anh.” Lý Hiên khinh thường liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Ma Thần trầm xuống.
Lý Hiên hai mắt nhìn thẳng hắn: “Ta nói ngươi hạng 'cự anh' này, ngay cả việc báo thù còn phải để đại tế tự tính toán sắp đặt hết thảy cho ngươi, ta là một kẻ còn chưa đột phá được Tứ giai, ngươi cũng phải dùng mưu kế khiến ta mất đi chiến lực rồi mới dám xuất hiện.” “Dù cho bây giờ đẳng cấp ngươi cao hơn ta, thực lực mạnh hơn ta, nhưng về mặt tâm lý ngươi lại là kẻ yếu, là một tên kém cỏi chỉ dám lấy lớn hiếp nhỏ, hiếp yếu sợ mạnh.” Ma Thần con mắt hơi nheo lại, cơn giận bốc lên từ trong lòng, hắn vốn muốn cho Lý Hiên cảm nhận được sự tuyệt vọng thật sự, nhưng không ngờ lại bị Lý Hiên đâm trúng nỗi đau của mình.
Từ khi xuất thế đến nay, trong nội bộ Ma tộc hắn chính là tồn tại vô địch cùng cấp, từ trước đến nay chưa từng có ai đánh thắng được hắn, thế nhưng lần đó tại trường thành của nhân tộc, hắn lại thua trong tay Lý Hiên.
Hơn nữa còn thua rất thê thảm, khiến hắn mất hết mặt mũi trước đại quân Ma tộc, điều đó đã từng tạo thành bóng ma tâm lý cho hắn.
Cũng may thân mang huyết mạch Ma Đế, lại được mẫu hậu ban cho vòng thời gian, ở bên trong trải qua một năm thì thế giới bên ngoài mới trôi qua một ngày.
Hắn ở bên trong trải qua mấy năm thăng trầm, cuối cùng dựa vào huyết mạch Ma Đế, nâng bản thân lên đến cảnh giới Lục Giai Ma Quân, lúc này mới xóa bỏ được bóng ma mà trực diện đối đầu Lý Hiên.
Ma Thần ra vẻ không hề để tâm nói: “Coi như để ngươi ở trạng thái đỉnh phong thì thế nào, ngươi còn có thể lật trời sao? Ta hiện tại, giết ngươi chỉ cần động ngón tay thôi.” “Ta ở trạng thái đỉnh phong, dĩ nhiên cũng không đạt tới Lục giai chiến lực, nhưng ngươi không tuân thủ ước định ba tháng trước đó, sớm đến tìm ta báo thù, chẳng phải đã tự bại lộ sự chột dạ của ngươi rồi sao?” “Bởi vì ngươi không có lòng tin sẽ thắng được trận chiến chính thức sau ba tháng nữa, nếu như đánh nhau ở cùng cấp bậc, ta giết ngươi như giết chó.” Cho dù toàn thân không còn sức tái chiến, thân hãm trong tuyệt cảnh, ánh mắt của hắn vẫn thanh tịnh như cũ, tín niệm vẫn kiên định như cũ, không hề có bất kỳ sắc thái cầu xin tha thứ hay thỏa hiệp nào.
Giờ phút này, trên người hắn tựa hồ tỏa ra quang mang vạn trượng, chiếu rọi Ma Thần đang chiếm hết mọi ưu thế trở nên có chút tự ti mặc cảm.
Hắn quả thật đã bị Lý Hiên nói trúng suy nghĩ trong lòng, dựa vào ngoại lực để thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, liền không thể chờ đợi được nữa mà tìm đến Lý Hiên báo thù.
Hắn thực sự không có lòng tin tuyệt đối sẽ thắng được trận ước chiến sau hơn hai tháng nữa.
“Đúng là kẻ xảo ngôn thiện biện.” Ma Thần cười lạnh một tiếng, ngón tay hơi điểm về phía trước.
Bành!
Một luồng lực xung kích mạnh mẽ đột nhiên đánh trúng ngực Lý Hiên, đánh bay hắn ra ngoài, rơi mạnh lên trên đống phế tích của tế đàn.
Máu tươi từ trong miệng tràn ra, Lý Hiên lại một lần nữa gắng gượng đứng dậy, giờ phút này lượng máu của hắn đã chạm đáy, chỉ cần tùy tiện hứng thêm một kích nữa là sẽ mất mạng.
Giờ khắc này, tâm tư hắn ngổn ngang, nghĩ đến ước mơ bước lên đỉnh cao của mình, nghĩ đến rất nhiều việc mình muốn làm.
Thức tỉnh nghề nghiệp toàn năng, lại thêm hệ thống nghịch thiên như vậy, chỉ cần cho mình đủ thời gian, nhất định có thể bước lên đỉnh cao, trợ giúp nhân tộc triệt để giải quyết mối họa Ma tộc.
Cứ như vậy kết thúc ở đây, hắn làm sao có thể cam tâm.
Còn chưa cứu được cô cô và Khả Hân, cùng những người sống sót trong thành này, sao cam lòng được?
Còn chưa biết rõ ràng về cha mình, cùng chuyện Lý gia năm đó, sao cam lòng được?
Đáng tiếc thay, thế giới sẽ không vì ý chí của mình mà thay đổi, khi nguy nan ập đến, mình chỉ có thể tích cực đối mặt với nó.
Dù cho kết quả cuối cùng đều giống nhau, hắn cũng muốn hét lên một câu: Lão tử không nhận mệnh!
Lý Hiên run run rẩy rẩy đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng Ma Thần, không chút sợ hãi, trên mặt đều là vẻ cứng cỏi và thản nhiên.
Giờ phút này, hắn cũng cuối cùng hiểu rõ tâm cảnh của Lý Đạo Diễn lúc trước khi táng thân trong bụng Chiến Thiên Ma Tướng.
Ma Thần đang do dự có nên tung ra đòn cuối cùng với Lý Hiên hay không, nếu cứ như vậy giết chết Lý Hiên, thì về mặt tâm lý hắn sẽ vĩnh viễn không thể thắng nổi Lý Hiên.
Mưu đồ một kế hoạch lớn như vậy, cuối cùng lại nhận kết quả thế này, điều này khiến hắn có chút khó chấp nhận.
Nhưng đúng lúc này, trong phạm vi tinh thần lực của hắn cảm nhận được có người đang tiến lại gần bên này.
“Ồ, có người đến thêm niềm vui cho trò chơi của chúng ta rồi!” Trên mặt Ma Thần lại lần nữa hiện ra nụ cười tà mị, một ý nghĩ đã thành hình trong đầu hắn.
Vụt!
Tay phải hắn đột nhiên dò ra, sau một trận không gian dao động, hai bóng người bị trực tiếp mang đến nơi đây.
Chính là Giang Dương và Phong Tảo đang chạy đến tế đàn để trợ giúp, sau khi bị kéo đến đây một cách khó hiểu, họ trải qua một thoáng ngây người.
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang chói lòa sáng lên, Giang Dương trong nháy mắt thi triển 'nhân kiếm hợp nhất', Phong Tảo cũng đột nhiên đưa tay phủ lên dây đàn, âm luật hóa thành thanh âm mê hoặc bay thẳng về phía Ma Thần.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Khóe miệng Ma Thần hơi nhếch lên, kẹp ngón trỏ và ngón giữa tay phải lại, liền kẹp chặt lấy một kiếm toàn lực này của Giang Dương ở đầu ngón tay.
Đồng thời, trên đỉnh đầu hắn hiện ra một hư ảnh Ma Đế cực kỳ đáng sợ, Cầm Âm quấy nhiễu của Phong Tảo lập tức tan loạn, cùng lúc đó hư ảnh Ma Đế ném một ánh mắt về phía Phong Tảo.
Vụt!
Trong nháy mắt, Phong Tảo cảm giác mình như rơi vào địa ngục vô biên, xung quanh không còn sự vật nào khác, chỉ có vô số oan hồn đang thét gào.
“Còn dám giở trò khống chế tinh thần này trước mặt ta.” Hắn là Lục Giai Ma Quân, trở tay dùng một kỹ năng liền triệt để vây khốn Phong Tảo trong 'địa ngục vô biên', đôi mắt vốn thanh tịnh của nàng trở nên đục ngầu khác thường.
Toàn thân nàng vô lực tê liệt ngã xuống đất, tinh thần và ý thức chìm sâu vào 'địa ngục vô biên' của Ma Thần.
Trước mặt chiến lực Lục giai, tất cả kỹ năng và sự phản kháng của bọn họ đều là vô ích.
Lý Hiên thở hổn hển nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, sau khi ý thức được việc phá hủy tế đàn không thể phá vỡ được bình chướng, đồng thời Lục Giai Ma Thần đã đến.
Hắn đã nghĩ đến sẽ có tình cảnh như vậy, nếu như Ma Thần hữu tâm, chỉ sợ trong Bắc Ninh Thành sẽ không còn người sống sót nào.
Cho nên vừa rồi hắn mới cố hết sức kéo dài thời gian của Ma Thần, lớp bình chướng này đã không còn dựa vào tế đàn, vậy chứng tỏ việc duy trì nó cần năng lượng và thủ đoạn mạnh hơn.
Dù hắn là con trai Ma Đế, vị đại tế ty kia cũng sẽ không vì thế mà đầu tư quá nhiều, thời gian duy trì bình chướng ở đây nhất định là có hạn.
Đột nhiên, Ma Thần buông đạo kiếm quang kia ra, cũng thu hồi 'địa ngục vô biên' đối với Phong Tảo.
Vụt!
Kiếm quang hóa thành hình dáng Giang Dương, chỉ là kiếm trong tay hắn đã tuột khỏi tay rơi xuống đất trong vô lực, còn hắn thì loạng choạng ngã trên mặt đất.
Phong Tảo co giật nhẹ một cái, dù đã thoát khỏi 'địa ngục vô biên', phương diện tinh thần cũng bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí ký ức và ý thức cũng không còn như trước.
Đôi mắt linh động trở nên có chút ngốc trệ, hiển nhiên ảnh hưởng của 'địa ngục vô biên' đối với nàng là không thể nghịch chuyển.
“Nếu vừa rồi ta không thu tay lại, hai ngươi đều đã biến thành thi thể!” Ma Thần chắp hai tay sau lưng, hành vi này khiến người ta không hiểu, không biết hắn muốn làm gì.
“Khốn kiếp! Có bản lĩnh thì đánh đồng cấp đi, tên hỗn đản!” Giang Dương cứng cổ mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận