Minh Nhật Chi Kiếp

Chương 36:: Ăn cơm

Chương 36:: Ăn cơm Chu Bạch nhìn Isha vẻ mặt ủ rũ không vui, tận tình khuyên nhủ: "Isha, ngươi đừng giận dỗi nữa. Chúng ta bây giờ nghèo như vậy, có cái này ăn đã không tệ rồi."
Isha: "Ô ô ~~"
Chu Bạch: "Ngươi đừng thấy ta có hai trăm điểm tích lũy thì tưởng là nhiều, một tháng này mới có 200 điểm tích lũy thôi, một ngày ăn ba chén cơm là mất 3 điểm tích lũy, ngươi cũng ăn ba bát, hai người cộng lại là 6 điểm tích lũy, một tháng đã tốn hết 180 điểm tích lũy rồi."
Isha: "Ô ô ~~"
Chu Bạch: "Đây vẫn chỉ là tiền ăn thôi, còn chưa tính quần áo, đồ dùng hàng ngày các loại. Cũng may Christina không cần ăn gì, nếu không thật sự là bị các ngươi ăn c·h·ết."
Nói xong, Chu Bạch ăn mấy ngụm lớn cơm trắng, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, hướng phía Isha nói: "Thơm quá Isha ơi, mau ăn đi, cơm này ngon thật đấy."
Isha cái mũi không ngừng khụt khịt, nghe thấy một hồi, cũng rốt cục nhịn không được há miệng, ngụm lớn bắt đầu ăn.
Nhìn thấy Isha ngụm lớn ăn cơm, Chu Bạch nở nụ cười, mấy ngụm đem cơm trắng trong chén ăn sạch. Trong nháy mắt, cảm giác thân thể mệt mỏi cả ngày, đại não cũng bắt đầu khôi phục, cả người lại có một loại tươi tỉnh hẳn lên.
"Đồ tốt a, loại này vậy mà chỉ có 1 điểm tích lũy. Bên ngoài chỉ sợ căn bản không đổi được đâu."
Chu Bạch nháy mắt mấy cái, cùng là 1 điểm tích lũy, bên ngoài cũng chỉ được một hai bát cơm, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả đặc biệt này. Có thể dùng 1 điểm tích lũy đổi được loại thức ăn khôi phục nhanh c·hó·ng tinh lực cùng thể lực này, đúng là phúc lợi của Đạo Giáo. Cho nên điểm tích lũy mỗi tháng của một người bình dân bên ngoài có khả năng cũng chỉ từ 100 đến 200, cùng học sinh Đạo Giáo nhìn qua không khác mấy, nhưng về chất lượng ăn mặc thì hoàn toàn khác biệt.
Chu Bạch vừa ăn no, lại thấy Isha ôm bát ăn cơm đi tới bên cạnh hắn, đem bát ăn cơm chuyên dụng đặt ở trước mặt hắn.
"Isha? Sao vậy?" Chu Bạch nhìn nửa bát cơm còn lại trong bát, kỳ quái nhìn Isha.
Isha lắc đầu, chỉ Chu Bạch, rồi lại chỉ cơm.
Chu Bạch: "Ngươi muốn...... Để ta ăn nhiều hơn một chút?"
Isha lập tức hé miệng, không ngừng vẫy cái đuôi.
Chu Bạch s·ờ lên đầu Isha, nhìn bộ dáng không cầm được nước miếng của đối phương nói: "Không cần Isha, ta ăn no rồi, tự mình ăn đi."
Isha vẫn không chịu, không ngừng đẩy bát ăn về phía Chu Bạch.
Chu Bạch trầm ngâm một hồi, nhìn đôi mắt Isha trợn to, chậm rãi nói: "Isha, chuyện kia không liên quan đến ngươi. Mọi người...... Mọi người không phải vì ngươi ăn quá nhiều mới xảy ra chuyện đâu. Ngươi cứ yên tâm ăn đi, ta sau này sẽ nghĩ cách k·i·ế·m thêm nhiều điểm tích lũy, đến lúc đó hai ta nhất định càn quét hết đồ ăn trong phòng ăn này, ăn đến n·ô·n mới thôi."
Nhìn Isha ngoan ngoãn ăn sạch cơm trắng còn lại, Chu Bạch lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, đã có một bóng người bưng mâm cơm, ngồi ở đối diện hắn.
Chu Bạch nhìn kỹ lại, đây là một thanh niên có mái tóc dài màu vàng óng, khóe mắt có nốt ruồi, da trắng. Chu Bạch nhìn xuống mâm cơm của đối phương, trong nháy mắt yết hầu phun trào, nuốt nước miếng.
Thủy Tinh Ma Nhân 20 điểm tích lũy, cháo bách thảo 20 điểm tích lũy, chim loan hầm cánh 30 điểm tích lũy. Chỉ mới nhìn đến đây, Chu Bạch đã thấy hết 70 điểm tích lũy. Chớ nói chi là còn có sau cùng Ba Xà Cốt Thang, giá những 120 điểm tích lũy.
Isha há hốc mồm, ngây ngốc nhìn nồi canh x·ư·ơ·n·g tr·ê·n bàn, cơm trong miệng rơi xuống cũng không biết.
"190 điểm tích lũy......" Chu Bạch lại nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thanh niên tóc vàng trước mắt hỏi: "Ngươi hình như cũng là khóa này? 190 điểm tích lũy cứ thế dùng hết, vậy tiếp theo định uống gió tây bắc à?"
Thanh niên tóc vàng ăn một miếng cháo bách thảo, cười híp mắt nhìn Chu Bạch: "Chào top 1 nha, khó có được người như ngươi còn nhớ rõ mặt ta. Ta là Tiền Vương Tôn, thứ ba khóa này."
Hắn liếc qua thức ăn tr·ê·n bàn, thoải mái nói: "Điểm tích lũy ấy à, là để dùng chứ sao. So với việc ngày nào cũng chỉ ăn no, ta thà chuyển điểm tích lũy thành thực lực."
Chu Bạch: "Vậy sau này ngươi tính sao?"
Tiền Vương Tôn nghĩ nghĩ, tùy ý nói: "Tóm lại có cách thôi mà, ta không tin trường học bỏ đói chúng ta được."
"...... Ngươi vui là được." Chu Bạch quay đầu đi, ép mình không nhìn đống điểm tích lũy tr·ê·n bàn của đối phương, bưng chén của mình định rời đi.
Lại nghe Tiền Vương Tôn nói: "Ấy, khoan đi đã! Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi đấy!"
Nhìn bộ dáng không thèm quay đầu lại của đối phương, Tiền Vương Tôn thở dài: "Ai, xem ra sau này không có cách nào cọ cơm hắn rồi."
Chu Bạch lôi k·é·o Isha đi luôn, hoàn toàn không muốn nhìn bộ dáng ăn uống thả cửa của đối phương. Nhưng ngay trên đường Chu Bạch về ký túc xá, lại thấy hai thanh niên chặn đường hắn.
Nhìn một trong số đó, nam t·ử tóc dài xõa vai, Chu Bạch: "Tả Đạo?"
Tả Đạo nhìn Chu Bạch trước mắt, từ tốn nói: "Chu Bạch, ta đến để nói với ngươi một tiếng. Hai tháng tới, liều m·ạ·n·g cố gắng, liều m·ạ·n·g mà mạnh lên đi. Ta không muốn lần sau khảo hạch đánh bại ngươi, ngươi lại có thể tìm ra bất kỳ lý do gì."
Nhìn Chu Bạch thật sâu, Tả Đạo quay người rời đi.
Chu Bạch: "Gã này tự kỷ thật."
Bên cạnh Tả Đạo, một thanh niên đầu trọc ngượng ngùng cười: "Xin lỗi nha Chu Bạch, Tả Đạo người này...... Ai, nói sao nhỉ, kỳ thật hắn là người tốt, chỉ là đôi khi hơi tự cho là mình, ngươi đừng để bụng nha, hắn không có ác ý đâu."
Nói xong, đầu trọc đưa tay ra: "Ta tên Kiến Tính."
Chu Bạch cũng đưa tay ra, nắm tay đối phương: "Không sao, ta không để bụng."
Kiến Tính cười cười, nhìn Isha bên cạnh Chu Bạch nói: "Ta vừa thấy ngươi dắt c·h·ó đến quán cơm, hẳn là nó rất quan trọng với ngươi nhỉ?"
Chu Bạch hơi sững sờ, rồi gật đầu.
Kiến Tính nói: "Mấy năm nay tình hình càng ngày càng tệ, vật tư của Đạo Giáo cũng ngày càng khan hiếm. 200 điểm tích lũy, còn phải nuôi c·h·ó, chỉ sợ không đủ lắm, nhưng không phải là hoàn toàn không có cách."
Ánh mắt Chu Bạch sáng lên: "Có cách gì?"
Kiến Tính: "Đạo Giáo dù sao cũng là để bồi dưỡng người tu đạo, học sinh càng có t·h·i·ê·n phú tiềm lực thì tự nhiên nhận được điểm tích lũy càng nhiều. Các kỳ khảo hạch hai tháng một lần sau đây đều sẽ ảnh hưởng đến số điểm tích lũy mỗi tháng có thể nhận được."
"Thì ra là thế." Chu Bạch cau mày: "Mà nói ta dù gì cũng là top 1 kỳ thi đầu vào, sao lại không được nhiều điểm tích lũy hơn?"
Kiến Tính mỉm cười: "Ta đi trước đây, gặp lại sau."
"Gặp lại."
Chào tạm biệt Kiến Tính, sắc trời càng thêm hôn ám, ánh sáng nhân tạo tr·ê·n đỉnh đầu cũng từ từ giảm độ sáng theo thời gian, Chu Bạch dắt Isha đi vào lầu ký túc xá.
Không biết có phải do Chu Bạch ảo giác hay không, khi trở lại lầu ký túc xá, hắn cảm thấy hành lang có chút quá tối, trong mũi lại thoang thoảng ngửi thấy một mùi hôi thối.
"Cái gì vậy, ai tiểu bậy trong hành lang thế?"
Chu Bạch cau mày đi đến trước cửa phòng mình, đột nhiên khựng lại.
Cửa phòng bị mở ra.
"Christina? Ngươi ở đó không?"
Cánh cửa phòng được Chu Bạch nhẹ nhàng đẩy ra.
—— Sách mới cầu Like, cầu đề cử, cầu Thanks, cầu sách đơn, cầu bình luận, cầu đầu tư a a a a a ~~~ (Tấu chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận