Minh Nhật Chi Kiếp
Chương 183:: Đồng học
Chương 183: Đồng học Tiền Vương Tôn vẻ mặt cổ quái: “Ta nói, ta còn chưa chạy, ngươi đã chạy nhanh như vậy?” “Không biết còn tưởng rằng ta b·ạo l·ực học đường ngươi đấy.” Cảm thụ được thân thể đau nhức không ngừng từ trên xuống dưới, còn có một ngụm m·á·u lớn vừa phun ra, Tiền Vương Tôn vẻ mặt xui xẻo. “Đáng giận, chẳng những không cọ được cơm, còn b·ị đ·ánh cho một trận.” “Ta làm sao xui xẻo như vậy.” “Dựa vào cái gì Chu Bạch có thể mượn, ta liền không thể mượn?” Tiền Vương Tôn nhất thời càng nghĩ càng giận. Bất quá cũng may Tiền Vương Tôn gần đây tiến bộ rất nhanh, vừa rồi đối mặt c·ô·ng k·ích của đệ tam cảnh, toàn thân tiềm lực đều bị b·ứ·c b·ách đi ra, siêu trình độ p·h·át huy. Mà Trịnh Văn t·h·i·ê·n cũng chỉ là tùy ý một kích, cũng không đặc biệt muốn làm Tiền Vương Tôn bị thương nặng. Vậy nên Tiền Vương Tôn hiện tại mới thụ thương không nặng, còn có thể tự mình đứng lên, đoán chừng nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ là có thể khôi phục. “Còn tốt không sao, nếu không thua t·h·i·ệ·t t·h·ả·m rồi.” Tiền Vương Tôn lắc đầu; “Ai, vẫn là tự mình đi ăn cơm, bổ một chút đi.” “Ta phải nhanh chóng mạnh lên mới được, dù là bị mọi người biết ta vay tiền không t·r·ả, làm dơ bẩn thanh danh của ta, ta cũng ở đây không tiếc.” Áp lực t·h·i·ê·n Ma và nội gián mang tới quá lớn, để trong đầu Chu Bạch bùng lên ngọn lửa đấu chí hừng hực. “Cùng lắm thì tra ta, cũng chỉ có thể tra ra ta mỗi ngày ăn rất nhiều thứ. Ta ăn nhiều chẳng lẽ không được?” Trước quầy tính tiền của quán cơm, Vương A Di nhìn Chu Bạch bưng tới một mâm lớn thức ăn siêu phàm, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chu Bạch, ngươi tính tiền hay không đấy? Mọi người đều đang đợi ngươi đấy.” Chu Bạch vội vàng nói: “Tính, tính, tính. A di chờ ta một chút, ta lấy thẻ.” Vương A Di nhịn không được hỏi: “Ngươi có nhiều điểm tích lũy như vậy từ đâu tới? Ngươi không có làm chuyện gì x·ấ·u đấy chứ?” “Để ta xem dùng tờ nào, không thể sai được.” Chu Bạch từ trong n·g·ự·c móc ra 3 tấm thẻ điểm tích lũy, vui tươi hớn hở nói: “Yên tâm đi a di, làm sao ta có thể làm chuyện x·ấ·u? Đều là dùng bản sự l·ừ·a điểm tích lũy.” Nói xong, hắn rút ra thẻ điểm tích lũy dê béo số 2 Chu Sơn: “Ầy, tấm này quẹt 100.” Tiếp đó lại rút ra thẻ dê béo số 3: “Tấm này cũng quẹt 100, đủ trả không nhỉ.” Chu Bạch p·h·át hiện khi mượn điểm tích lũy, trước tiên có thể lấy thẻ đối phương ra trừ điểm tích lũy, liền dứt khoát lấy ba cái thẻ dê béo ra cùng một chỗ đổi luôn. Bất quá mặc dù không biết khi trừ điểm tích lũy, vượt qua hạn ngạch sẽ như thế nào, nhưng Chu Bạch tạm thời không dám vượt qua hạn ngạch ước định. Dù sao bất luận Trịnh Văn t·h·i·ê·n, Chu Sơn hay Tiểu Bội, hoặc là thực lực cường đại, hoặc là bối cảnh thâm hậu, hắn hiện tại là dựa vào năng lực nghèo túng mới có thể mượn được điểm tích lũy, có trời mới biết đ·á·n·h vỡ giới hạn nghèo túng sẽ như thế nào. Nhìn Chu Bạch bưng 200 điểm tích lũy thức ăn siêu phàm rời đi, Vương A Di lắc đầu: “Tiểu t·ử này...... Rốt cuộc từ đâu ra nhiều điểm tích lũy như vậy.” Mà Chu Bạch ngồi vào chỗ không lâu, liền thấy Hạ Lệ và Cảnh Tú chạy tới trước mặt hắn, vẻ mặt kh·i·ế·p sợ nhìn hắn đóng gói nhiều thức ăn siêu phàm như vậy. Hạ Lệ há to miệng: “Chu Bạch! Ngươi lấy đâu ra nhiều điểm tích lũy như vậy?!” Cảnh Tú nhìn cũng sợ ngây người, trừng to mắt nói: “Chu đại ca, trước đó ta đã nghe nói quán cơm dạo này có một người mỗi ngày ăn mấy trăm điểm tích lũy đồ, nguyên lai là ngươi.” Chu Bạch liếc nhìn hai người, vẻ mặt c·h·ó nhà giàu nói: “Cảnh Tú và Hạ Lệ đấy à, các ngươi có đói bụng không? Đói thì cứ tự nhiên lấy ăn đi.” Ánh mắt Hạ Lệ bỗng nhiên p·h·át sáng lên, nhưng lại có chút ngại ngùng nói: “Ta mới không cần đồ của ngươi, ta cũng không phải kẻ ăn mày.” Cảnh Tú nói: “Chu đại ca, đây đều là đồ của riêng anh, chúng em ăn không tiện lắm đâu?” “Nhiều như vậy, hai người các ngươi ăn được bao nhiêu.” Chu Bạch vỗ n·g·ự·c nói: “Với lại ta chỉ là dùng tiền của mình mời kh·á·c·h mà thôi, đây tính là gì? Các ngươi còn chưa biết à? Ta bây giờ là hạng nhất Đặc Tu Ban, mỗi tháng chỉ riêng điểm tích lũy cố định thôi, đã có 2400 rồi.” Chu Bạch thầm nghĩ trong lòng: “Tháng sau bắt đầu, lại thêm phụ cấp Hoàng Hôn Đạo t·h·u·ậ·t 2000 điểm tích lũy, vậy là mỗi tháng có 4400 điểm tích lũy.” Bất quá dù chỉ là 2400 điểm tích lũy, Hạ Lệ và Cảnh Tú cũng đã trợn mắt hốc mồm. “Thứ...... Thứ 1 tên?” Hạ Lệ nhìn Chu Bạch, lắp bắp nói: “Hạng nhất Đặc Tu Ban, chẳng phải là nói anh đã trở thành học sinh thứ nhất toàn trường? Mạnh nhất? Anh không phải chỉ mới thứ 1 cảnh sao?” Chu Bạch cười: “Ta đ·á·n·h thắng học sinh chuyển trường đứng thứ 1, người tên Trịnh Văn t·h·i·ê·n .” “Chu đại ca! Anh vậy mà đ·á·n·h thắng Trịnh Văn t·h·i·ê·n?!” Cảnh Tú nghe tin này cùng Hạ Lệ cùng nhau sợ ngây người. Trịnh Văn t·h·i·ê·n thế nhưng là thuộc hàng thần tiên, hơn nữa còn là tu sĩ thứ 3 cảnh, tu luyện còn là Cửu Dương Đồ do t·h·i·ê·n Đình đặc cung. Bây giờ Cảnh Tú và Hạ Lệ vẫn còn nhớ rõ lúc trước Trịnh Văn t·h·i·ê·n thể hiện loại sức chiến đấu áp đ·ả·o trong lớp học bình thường kia. Nghe được tin này, các nàng thậm chí còn có một tia không thể tin được. Ngay lúc đang nói chuyện, một bàn tay đưa tới bên cạnh Chu Bạch, bị Chu Bạch một phen ngăn lại, nhìn người đưa tay tới, Chu Bạch ngẩn người: “Tiền Vương Tôn? Ngươi làm cái gì đấy?” Chu Bạch nhìn vẻ mặt đầy m·á·u của Tiền Vương Tôn, nghi ngờ hỏi: “Ngươi lại bị ai đ·á·n·h?” “Cái này không quan trọng.” Tiền Vương Tôn nhìn Chu Bạch, lại nhìn Cảnh Tú và Hạ Lệ nói: “Những gì hắn nói đều là thật, các ngươi đừng khách khí với hắn, gia hỏa này bây giờ chính là đại thổ hào.” Hạ Lệ và Cảnh Tú vẻ mặt kh·i·ế·p sợ nhìn Chu Bạch, giờ khắc này trong mắt bọn hắn Chu Bạch bỗng nhiên trở nên cao lớn hơn nhiều. Cảnh Tú không nhịn được nhớ tới những lời Chu Bạch đã nói trước đây: “Chu đại ca không đi học, xem ra là thật vì đi học sẽ liên lụy anh ấy, chúng ta kém anh ấy quá xa, ta nhất định phải cố gắng học th·e·o Chu đại ca.” “Ta và Chu Bạch...... Đã kém nhau nhiều đến vậy.” Hạ Lệ cảm giác mình ngồi trước mặt Chu Bạch cũng có chút câu nệ, đồng học cũ và nàng đã bị k·é·o ra một khoảng cách quá lớn, nghĩ đến sự cố gắng của mình trong hai tháng này, so sánh với thành tựu của Chu Bạch, đột nhiên khiến cô có chút như mất hồn: “So với những t·h·i·ê·n tài như vậy, sự cố gắng của ta đơn giản là không có chút giá trị nào cả.” Tiền Vương Tôn lại ha ha cười, không hề câu nệ, đưa tay liền chộp lấy một chén lớn thịt xào trước mặt Chu Bạch: “Mời kh·á·c·h sao không nói sớm, ta không kh·á·c·h khí đâu nhé.” Thấy Tiền Vương Tôn tư thế kia như muốn ăn hết tất cả trong một hơi, Chu Bạch vội vàng ngăn đối phương lại: “Ngươi ăn cơm hay là ăn c·ướp vậy?” Liền thấy Nguyên thần lực Chu Bạch khẽ động, liền trực tiếp đem đồ ăn của Tiền Vương Tôn lấy lại, sau đó chia cho Tiền Vương Tôn, Cảnh Tú và Hạ Lệ mỗi người hai bát thịt báo lực sốt dầu. Tiền Vương Tôn cười hắc hắc nói: “Chu Bạch, quả nhiên cậu đủ nghĩa khí, đợi sau này điểm tích lũy của tớ nhiều hơn, tớ sẽ mời lại.” Tiền Vương Tôn không chút do dự bắt đầu ăn. Chu Bạch liếc nhìn Hạ Lệ một bên trở nên có chút câu nệ và ủ rũ, hắn nói: “Hạ Lệ, cậu giúp tớ làm một việc đi. Làm xong chén thịt này coi như t·h·ù lao .” Nói xong, hắn tháo đồng hồ của mình xuống: “Cậu có thể giúp tớ vẽ mấy trận p·h·áp lên đây, để cái đồng hồ này chắc chắn hơn một chút được không? Trận p·h·áp các loại thứ này, tớ một chữ cũng không biết.” (Tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận