Minh Nhật Chi Kiếp

Chương 339:: Mở rộng sản năng

Chương 339:: Mở rộng sản năng "Kim Tường! Thúi c·hết! Nhanh lên cho ta làm sạch sẽ!"
Kim Tường nghe vậy nhíu nhíu mày, quyết định không cùng mẹ của mình so đo. Hắn nhìn mà nhìn đám phân tr·ê·n mặt đất: "Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Nói không chừng lại có hiệu quả đặc biệt gì đó thì sao?"
Cộc cộc cộc! Kim Tường nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn về phía cửa sổ thì lại có chút ngẩn người, sau đó kêu á một tiếng rồi lùi về phía sau, sợ đến ngã xuống đất. Liền thấy ở vị trí cửa sổ, một cái quái nhân che mặt cứ vậy mà ghé vào, vặn vẹo đầu nhìn hắn, trong mắt tựa hồ mang theo một chút bất lực, một chút khinh thường. Kim Tường hoảng sợ nhìn đối phương: "Ngươi là ai!"
"Hắc hắc hắc hắc, ngươi không cần để ý ta là ai, ngươi chỉ cần biết ngươi đã trúng đạo t·h·u·ậ·t của ta, chỉ cần ta không giúp ngươi giải khai thì ngươi về sau mỗi bước đi, dưới chân đều sẽ có chí âm chí tà t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy tạo ra, đời đời kiếp kiếp, vô thủy vô chung, bao giờ cũng, không ngừng không ngớt......"
Christina nhịn không được ở trong lòng nói ra: "Giỏi nha Chu Bạch, xuất khẩu thành thơ luôn."
"Nói nhảm. Ngươi mà có ba thành bản lĩnh của ta, cũng không cần giả vờ cũng chứa không trọn đi."
"Cái gì!" Kim Tường mặt kh·iếp sợ nhìn đối phương, nghe cái lời như ma quỷ kia, nghĩ đến nửa đời sau của mình sẽ bao phủ trong đống ô uế kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ác hàn. Hắn nhìn nhìn đống ô uế tr·ê·n mặt đất: "t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy? Chẳng lẽ đây không phải là......"
"Ngươi muốn nói đây là phân?" Chu Bạch cười lạnh nói: "Ngu xuẩn, ngươi cảm thấy trên đời sẽ có đạo t·h·u·ậ·t triệu hồi phân từ hư không sao? Chỉ có đồ đần mới p·h·át minh ra loại đạo t·h·u·ậ·t này."
Kim Tường th·e·o bản năng gật đầu, giống với suy nghĩ vừa nãy của hắn khi vừa mới thức tỉnh huyết mạch. Chu Bạch: "Đây là t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy, ngụy trang thành hình dáng ô uế, như vậy mới c·ô·ng lúc bất ngờ, khó mà dò xét, khó mà phòng bị. Ngươi nghĩ cao thủ nào thấy một bãi thế này lại sinh lòng đề phòng?"
Kim Tường thất kinh: "Vậy mà nghĩ ra việc ngụy trang t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy thành thế này, quả nhiên là xuất kỳ bất ý. Ai nghĩ ra chiêu này thật là lợi h·ạ·i."
Lúc này, hắn đột nhiên kịp phản ứng, nhìn về phía nhà vệ sinh, phía phụ mẫu, nghĩ đến động tĩnh bên mình có thể phụ mẫu đã nghe thấy, quái nhân này có làm gì phụ mẫu không. Lại nghe thấy quái nhân kia nói: "Cha mẹ ngươi đã bị ta đ·á·n·h ngất xỉu, yên tâm, bọn họ không sao. Ta chỉ có hứng thú với ngươi thôi."
Kim Tường mặt bi p·h·ẫ·n nhìn quái nhân nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
Quái nhân cười hắc hắc, thử dò xét: "Có phải ngươi là nội gián của t·h·i·ê·n Ma ở Bắc Hải Thành?"
Nghe quái nhân nói vậy, sắc mặt Kim Tường đại biến. Thấy vẻ mặt hắn, Chu Bạch cảm thấy đã rõ: "Quả nhiên là nội gián của t·h·i·ê·n Ma, gia hỏa này quá dễ bị nhìn x·u·y·ê·n rồi, t·h·i·ê·n Ma sao lại tìm loại người này làm chân rết? Chỉ là một người bình thường gần như không có tu vi, bọn hắn cũng mời chào được để làm nội gián?"
Dưới sự ép hỏi của Chu Bạch, thêm uy h·iế·p của đống ô uế dưới chân, Kim Tường là người bình thường nên rất nhanh không chịu nổi áp lực, kh·ó·c lóc khai ra hết những gì mình biết. Chu Bạch cười hắc hắc: "Ta có thể giải trừ đạo t·h·u·ậ·t tr·ê·n người ngươi, nhưng ngươi phải dẫn ta đi tìm đồng bọn của ngươi. Ngươi còn biết nội gián nào khác không?"
Vương Hạ, c·ô·ng nhân của Bắc Hải Thành, đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, trong bóng tối dường như có tiếng động tất tất tác tác không ngừng truyền đến. "Ai ở đó!"
Không ai t·r·ả lời, nhưng Vương Hạ lại cảm giác được trong bóng tối như có một đôi mắt đang nhìn mình. Sau một khắc, một cỗ mùi thối nồng nặc đột nhiên từ trong bóng tối truyền ra, dọa Vương Hạ vội bịt mũi: "Thứ gì mà thúi vậy?!"
Kim Tường vẻ mặt c·ầ·u· ·x·i·n bước ra: "Vương Thúc, là cháu."
Vương Hạ hơi sững s·ờ, hỏi: "Cháu rơi xuống hố phân?"
Kim Tường lắc đầu: "Vương Thúc, đây là t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy, đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, chúng rất nguy hiểm."
Vương Hạ: "......"
Sau một khắc, Vương Hạ cảm giác được một cỗ cự lực đ·á·n·h tới, mắt tối sầm lại, đã hôn mê b·ất t·ỉnh......
Tiếng gõ cửa vang lên, Tôn Kiện, nhân viên nhà máy thực phẩm Bắc Hải Thành, nhíu mày: "Ai vậy, muộn thế này còn đến."
"Là tôi, Tôn Kiện đại ca, tôi có việc gấp."
"Kim Tường?" Tôn Kiện nhíu mày, tiến lên mở cửa: "Cậu muộn thế này có việc gì......" Theo đại môn mở ra, một cỗ h·ôi t·hối xộc thẳng vào mặt, dọa Tôn Kiện giật mình: "Người cậu mùi gì vậy!"
"Tôi đã bôi t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy lên người hắn." Một âm thanh từ tr·ê·n nóc nhà truyền đến, Tôn Kiện ngẩng đầu lên liền thấy một tên quái nhân c·ở·i trần dán vào đầu tường, che mặt, một đôi mắt hưng phấn nhìn hắn. "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?!"
Kim Tường khuyên: "Tôn Ca, hắn biết chúng ta là nội gián rồi, anh th·e·o chúng ta đi thôi. Tôi đã trúng đạo t·h·u·ậ·t của hắn, không nghe hắn không được."
Tôn Kiện ngẩn người, sau một khắc giận dữ: "Thằng nhãi ranh, mày bán đứng tao?!"
"Nói nhảm nhiều thế, th·e·o tao đi là được."
Hai người chỉ cảm thấy một cỗ nguyên thần lực cường hãn cuốn lấy người bọn họ, trực tiếp mang đi bọn họ.......
Chu Bạch cứ vậy mang Kim Tường đi bắt người, tựa như n·h·ổ củ cải, rút ra cả củ cải lẫn bùn, một hơi bắt hơn hai mươi tên nội gián t·h·i·ê·n Ma, dẫn toàn bộ đến một khu đất luyện võ t·r·ố·n·g trải. Tr·ê·n đường tuy gặp vài thủ vệ, nhưng Chu Bạch đi toàn là khu dân thường bình thường nhất, thủ vệ thực lực rất yếu, với lại dựa vào thực lực hiện tại của Chu Bạch, phối hợp thêm Thừa Ảnh Đồ của Christina có khả năng ẩn t·à·ng, nên không ai p·h·át hiện ra bọn hắn. Vừa đi, Chu Bạch vừa nhớ lại thông tin thu thập được từ những người này. Bọn hắn hầu hết đều vô tình có được các thiết bị liên lạc do t·h·i·ê·n Ma chế tạo, có thể trực tiếp liên lạc với t·h·i·ê·n Ma. Với lại cơ bản đều không có tu vi gì, là dân thường ở Bắc Hải Thành.
"Đại bộ p·h·ậ·n dân thường chắc chắn căm h·ậ·n t·h·i·ê·n Ma, nhưng nói trong trăm triệu dân không ai muốn đầu hàng thì không thể nào. t·h·i·ê·n Ma lợi dụng chỗ t·r·ố·ng này sao?" Chu Bạch nghĩ: "Nhưng vì sao ở Bắc Hải Thành, lại đi p·h·át triển dây từ dân thường? Ở Đông Hoa Thành, dường như lại bắt đầu từ tầng lớp thượng tầng? Chẳng lẽ sách lược của t·h·i·ê·n Ma ở Bắc Hải Thành là từ dưới lên? Vì sao lại như vậy?"
"Nghe cách những gián điệp này nói, bọn hắn chưa từng gặp ai hoàn thành chuyển kiếp t·h·i·ê·n Ma, dường như t·h·i·ê·n Ma chỉ dùng bọn hắn để thu thập tình báo."
"Thôi, vấn đề này vẫn nên để Bắc Hải Thành tự nghiên cứu vậy."
Chu Bạch vừa nghĩ, vừa dẫn hơn hai mươi tên tay sai của t·h·i·ê·n Ma đi tới sân luyện, nhìn hơn hai mươi người đang đứng thành hai hàng, Chu Bạch nói: "Bây giờ bắt đầu chạy cho ta. Ta không bảo dừng, không ai được phép ngừng, rõ chưa."
Hơn hai mươi người nhìn nhau, Chu Bạch Oanh một cước giẫm xuống lôi đài, theo lôi đài kịch l·i·ệ·t r·u·ng động, hắn uy h·iế·p: "Chạy cho tao! Ai không chạy tao g·iết người đó!"
Kim Tường lập tức hô: "Mọi người chạy đi, chỉ cần không ngừng chạy là sẽ không phải c·hết!"
Theo Kim Tường dẫn đầu chạy, những người khác cũng nhao nhao chạy theo. Chu Bạch đi theo sau lưng bọn hắn p·h·át động t·h·i·ê·n Tai Lĩnh Vực. Trong chốc lát, theo hơn hai mươi người chạy, đại lượng ô uế không ngừng tạo ra dưới chân bọn hắn, gần như mỗi giây, khi hai mươi người tụ lại, đều có một đống phân lỏng cao nửa người xuất hiện tr·ê·n lôi đài. Nhưng Chu Bạch lại không hài lòng với sản lượng này, nhìn mấy người hô: "Chạy nhanh thế làm gì? Bây giờ chạy chậm lại cho ta."
Chạy chậm lại có nghĩa là mấy người phải ngâm chân trong đống ô uế, lập tức khiến mấy người thêm oán hận Chu Bạch. Càng nhiều oán hận, càng tạo ra nhiều ô uế, thấy Chu Bạch hai mắt tỏa sáng. Kim Tường an ủi mọi người: "Mọi người đừng hoảng, cái này tuy nhìn bẩn nhưng thực ra là t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy."
Một bên, Chu Bạch vừa bán ô uế vừa tính toán: "Không được, sản lượng hiện tại nhiều nhất chỉ bán được 100 điểm lười mỗi giây, mà t·hiên t·ai lĩnh vực của ta mỗi giây tốn 1000 điểm lười. Phải để bọn hắn mở rộng sản năng, giữ thu chi cân bằng thì mới có thể thu hoạch khí vận của bọn hắn lâu dài được. Muốn mở rộng sản năng thì phải tăng cường đ·ị·c·h ý của bọn hắn."
Trong chốc lát, cả lôi đài vang vọng tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iết.
"Tôi khai! Tôi khai hết! Ô ô ô ô."
"Dừng tay mau! Ông muốn biết gì tôi cũng nói...... Ô ô ô ô......"
"t·h·i·ê·n Nhất Chân Thủy c·ẩ·u thí! Đây chính là...... Ô ô ô ô."
Chu Bạch: "Không ai được ngừng, ai dừng là c·hết."
Theo oán hận của đám nội gián liên tục tăng lên, đạt đến giới hạn, cuối cùng t·h·i·ê·n Tai Lĩnh Vực của Chu Bạch cũng bắt đầu cân bằng thu chi, đạt mức mỗi giây bán được khoảng 1000 điểm lười. (Tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận