Minh Nhật Chi Kiếp
Chương 24:: Chăm học khổ luyện
Chương 24: Chăm chỉ khổ luyện.
Biết Trương Ái Đạo phụ thân có khả năng bị lão niên si ngốc, Chu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không biết làm sao liên hệ Trương Ái Đạo, chỉ có thể sáng ngày mai lại đi nhà ga bên kia, sau đó tìm người mang tin tức cho Trương Ái Đạo. Nghĩ tới đây, Chu Bạch đã uống xong cháo trong tay, lại thấy lão nhân muốn đi múc thêm một chén cháo nữa, hắn vội ngăn đối phương lại: "Lão tiên sinh, ngươi đừng vội, mình ta tự lo được."
Nhìn gian phòng có chút lộn xộn và lôi thôi của đối phương, Chu Bạch nói: "Hay là ta giúp ông quét dọn phòng một chút nhé?"
Lão giả: "Ngươi muốn giúp ba ba làm việc nhà à? Đạo Đạo ngoan quá!"
Chu Bạch mỉm cười: "Vậy ta giúp ông rửa bát trước nhé." Nói xong, vịn lão nhân ngồi xuống ghế salon, Chu Bạch quay đầu, trừng Christina một cái, làm động tác c·ắ·t cổ.
"Gào!" Christina tức giận: "Ngươi đừng quá ph·ậ·n Chu Bạch, từ trước đến giờ chỉ có người xúc phân cho mèo, chưa thấy mèo rửa chén cho người bao giờ, ngươi đây là nghịch t·h·i·ê·n mà đi, tự chui đầu vào rọ!"
Ầm! Một lát sau, Christina rưng rưng khóe mắt, vừa rửa chén, vừa chửi rủa trong lòng: "c·ặ·n bã! Chu Bạch, ngươi không phải người! C·hết tiệt n·g·ư·ợ·c đãi mèo c·u·ồ·n·g! Ta muốn đi cho ngươi hôi phi yên diệt!"
Isha lung lay đuôi, tò mò đi tới đi lui quanh Christina.
Lười điểm +5.
Một bên Chu Bạch vịn lão nhân ngồi xuống xong, liền nằm ườn trên ghế salon, vui vẻ nhìn lười điểm tăng trưởng 5 điểm. Hắn sờ cằm suy nghĩ: "Ngoài việc mỗi ngày nằm xuống được 200 điểm, hình như có người làm thay những việc vốn ta phải làm, mình mình nghỉ ngơi, thì có vẻ như có thể đạt được lười điểm?"
"Vậy nếu không ai làm thay thì sao?"
Tiếp đó, Chu Bạch bắt đầu thí nghiệm quy luật thu hoạch lười điểm trong nhà ông lão. Mấy tiếng sau, lão giả đã nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngủ. Christina thở hồng hộc nằm sấp tr·ê·n mặt đất, đuôi rũ xuống, cằm sát đất, miệng há hốc, lưỡi không ngừng lè ra. Isha ghé một bên, ngoe nguẩy đuôi, cố ý bắt chước bộ dạng lè lưỡi của Christina, mắt lộ vẻ vui sướng.
Chu Bạch chậm rãi từ tr·ê·n ghế salon b·ò dậy, duỗi lưng, ngáp nói: "Mệt c·hết ta. Không ngờ nằm liền bốn tiếng đồng hồ trên ghế salon mà cũng mệt mỏi như vậy, ai da, cái eo này muốn gãy mất. Tu luyện quả nhiên không dễ dàng."
Christina: "Ta muốn chửi thề......"
Chu Bạch: "Ừ?"
Christina: "Vất vả Chu Bạch, luyện mệt vậy rồi, mau đi ngủ nghỉ ngơi đi."
Chu Bạch vặn vẹo cổ, nhìn hệ th·ố·n·g phụ trợ tăng lười điểm, tr·ê·n mặt mang theo mỉm cười. Qua bốn tiếng đồng hồ thử nghiệm này, Chu Bạch đã hiểu rõ một chút quy luật. Đó là những việc đáng lẽ phải làm mà không làm, sẽ tăng lười điểm. Tỉ như ban đầu rửa chén, Chu Bạch tăng 5 điểm lười điểm. Những chuyện này chưa hẳn phải có người làm thay, Chu Bạch sau đó hứa giúp lão giả quét nhà, nhưng không bảo Christina đi quét, chỉ nằm ườn tr·ê·n ghế salon không làm gì, cũng nhận được 5 điểm lười điểm.
"Không thể n·ổi có mèo miễn phí sai vặt, ta lại không thể k·h·i· ·d·ễ lão tiên sinh, đương nhiên vẫn nên để Christina đi làm." Chu Bạch s·ờ cằm nói: "Việc muốn làm đều là việc có thể làm được đồng thời phù hợp một quy luật nhất định. Với lại trong một ngày lặp lại hành vi xoát lười điểm tương tự thì dường như không được. Còn ta cố ý nói muốn thay lão tiên sinh nh·ậ·n Trương Ái Đạo, nói muốn đổi nhà, chữa b·ệ·n·h cho ông, những việc không thể làm được kia, dường như cũng không được."
Chu Bạch hiểu ra, hệ th·ố·n·g phụ trợ có một bộ quy luật riêng trong việc thu thập lười điểm, dù hắn chưa hiểu hết, nhưng trước mắt cứ thuận th·e·o tự nhiên, tận dụng mọi thứ là tốt nhất.
"Cái nguyên lý lười điểm này là gì? Thay đổi dòng thời gian? Thay đổi nhân quả để thu thập năng lượng? Sáng tạo vũ trụ song song? Tạo ra tương lai mới để thu thập một loại sức mạnh nào đó?"
Chu Bạch lắc đầu, nguyên lý lười điểm với hắn còn quá cao siêu, đoán mò vô ích. Chi bằng mấy ngày tới, trước khi kỳ thi nhập học chính thức bắt đầu, cố gắng tăng lười điểm, tăng giá trị nguyên thần của mình.
Thế là mấy ngày kế tiếp, Chu Bạch ở tại nhà ông lão, mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, không ngừng tăng lười điểm, dồn vào giá trị nguyên thần.
"Christina! Đi lau sàn nhà đi."
"Christina! Giúp ta đấm bóp eo, nằm mỏi nhừ rồi."
"Christina! Tối nay ta muốn ăn Phật nhảy tường..."
"Ngươi đủ chưa hả! Phật nhảy tường? Ta t·ự s·át làm long hổ đấu cho ngươi ăn được không hả?"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cứ vậy mỗi ngày tu luyện, đến đêm trước ngày thi nhập học, Chu Bạch chẳng những nâng giá trị nguyên thần của mình lên 99 điểm, còn có thêm 1000 điểm lười điểm. Nhìn 1000 điểm lười điểm và 99 điểm giá trị nguyên thần, Chu Bạch ngưng trọng nói: "Hôm nay có nên thử xem, có thể đưa giá trị nguyên thần lên 100 điểm không?"
Theo thuyết p·h·áp của Trương Ái Đạo, trước khi đạo hóa độ là 0%, chưa chính thức tu đạo, nguyên thần chi lực chỉ có thể đạt tối đa 99 điểm. Nhưng hệ th·ố·n·g phụ trợ không phải tu luyện thông thường, nó trực tiếp thêm điểm cho Chu Bạch, rất có thể phá vỡ giới hạn 99, để hắn trổ hết tài năng trong kỳ thi nhập học ngày mai.
Trong lòng muốn thử, nhưng vừa định tăng thêm, đầu Chu Bạch lại hiện lên những hình ảnh trong trí nhớ. Trụ sở dưới lòng đất, những h·àng h·àng t·hi t·hể trong m·ậ·t thất. Isha hóa yêu thành Shiba Inu. Bandhu vặn vẹo nửa người tr·ê·n. Trương Ái Đạo phụ thân bị lão niên si ngốc.
Những tràng cảnh đó cứ lướt qua trong đầu hắn, d·ầ·n d·ầ·n d·ậ·p tắt khát vọng trong lòng.
"Chu Bạch, đây là bài học cuối cùng của ta, s·ố·n·g sót, dù hèn mọn, dù sợ sệt, dù tuyệt vọng đến đâu... thì vẫn phải s·ố·n·g sót."
Bên tai như văng vẳng giọng nói của một người đàn ông, Chu Bạch lắc đầu: "Hô, thôi vậy. An toàn là trên hết, an toàn là trên hết. Với lại vượt quá 99 điểm, quá nổi bật, cũng chưa chắc tốt."
Thế là cuối cùng Chu Bạch vẫn không tăng giá trị nguyên thần lên 100 điểm, để dành lười điểm nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, ngủ một giấc tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Chu Bạch vừa xuống g·i·ư·ờ·n·g, một mùi thơm không ngừng chui vào mũi hắn. Trương Ái Đạo phụ thân bưng một tô mì đi ra, nhìn Chu Bạch nói: "Đạo Đạo à, hôm nay con đi thi, ba cố ý nấu mì cho con, thêm hai quả trứng chần nước sôi."
Chu Bạch ngẩn người, hơi nhếch môi, nhận lấy mì ăn, vừa ăn vừa khẽ nói: "Cảm ơn ba."
Lão giả nghe vậy chấn động, tr·ê·n mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Cửa lớn mở ra, Chu Bạch đi ra ngoài, lão giả ở sau lưng vẫy tay hô: "Đạo Đạo! Cố lên!"
Chu Bạch khoát tay, bảo lão giả về. Christina ghé đầu ở cửa sổ, tr·ê·n mặt nở nụ cười: "Tên hỗn thế ma vương cuối cùng cũng đi rồi, không được, mình phải chuồn nhanh thôi, thời gian này không qua n·ổi nữa, chờ thêm nữa chắc ta quá khổ c·hết."
Nói xong Christina định ra ngoài trốn đi, thì thấy Isha ngậm một cái bát xuất hiện trước mặt nàng, vờn quanh nàng không rời.
"Ta làm gì có thời gian đút ngươi ăn!" Christina hừ lạnh một tiếng, lén mở cửa sổ định trốn, chợt thấy người nhẹ bẫng, cả người mèo đã hóa thành một làn khói trắng không ai thấy được, chui vào giữa mi tâm Chu Bạch.
Isha ở lại bên cửa sổ, ngậm thau cơm, miệng phát ra tiếng ô ô.
(Hết chương)
Biết Trương Ái Đạo phụ thân có khả năng bị lão niên si ngốc, Chu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không biết làm sao liên hệ Trương Ái Đạo, chỉ có thể sáng ngày mai lại đi nhà ga bên kia, sau đó tìm người mang tin tức cho Trương Ái Đạo. Nghĩ tới đây, Chu Bạch đã uống xong cháo trong tay, lại thấy lão nhân muốn đi múc thêm một chén cháo nữa, hắn vội ngăn đối phương lại: "Lão tiên sinh, ngươi đừng vội, mình ta tự lo được."
Nhìn gian phòng có chút lộn xộn và lôi thôi của đối phương, Chu Bạch nói: "Hay là ta giúp ông quét dọn phòng một chút nhé?"
Lão giả: "Ngươi muốn giúp ba ba làm việc nhà à? Đạo Đạo ngoan quá!"
Chu Bạch mỉm cười: "Vậy ta giúp ông rửa bát trước nhé." Nói xong, vịn lão nhân ngồi xuống ghế salon, Chu Bạch quay đầu, trừng Christina một cái, làm động tác c·ắ·t cổ.
"Gào!" Christina tức giận: "Ngươi đừng quá ph·ậ·n Chu Bạch, từ trước đến giờ chỉ có người xúc phân cho mèo, chưa thấy mèo rửa chén cho người bao giờ, ngươi đây là nghịch t·h·i·ê·n mà đi, tự chui đầu vào rọ!"
Ầm! Một lát sau, Christina rưng rưng khóe mắt, vừa rửa chén, vừa chửi rủa trong lòng: "c·ặ·n bã! Chu Bạch, ngươi không phải người! C·hết tiệt n·g·ư·ợ·c đãi mèo c·u·ồ·n·g! Ta muốn đi cho ngươi hôi phi yên diệt!"
Isha lung lay đuôi, tò mò đi tới đi lui quanh Christina.
Lười điểm +5.
Một bên Chu Bạch vịn lão nhân ngồi xuống xong, liền nằm ườn trên ghế salon, vui vẻ nhìn lười điểm tăng trưởng 5 điểm. Hắn sờ cằm suy nghĩ: "Ngoài việc mỗi ngày nằm xuống được 200 điểm, hình như có người làm thay những việc vốn ta phải làm, mình mình nghỉ ngơi, thì có vẻ như có thể đạt được lười điểm?"
"Vậy nếu không ai làm thay thì sao?"
Tiếp đó, Chu Bạch bắt đầu thí nghiệm quy luật thu hoạch lười điểm trong nhà ông lão. Mấy tiếng sau, lão giả đã nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngủ. Christina thở hồng hộc nằm sấp tr·ê·n mặt đất, đuôi rũ xuống, cằm sát đất, miệng há hốc, lưỡi không ngừng lè ra. Isha ghé một bên, ngoe nguẩy đuôi, cố ý bắt chước bộ dạng lè lưỡi của Christina, mắt lộ vẻ vui sướng.
Chu Bạch chậm rãi từ tr·ê·n ghế salon b·ò dậy, duỗi lưng, ngáp nói: "Mệt c·hết ta. Không ngờ nằm liền bốn tiếng đồng hồ trên ghế salon mà cũng mệt mỏi như vậy, ai da, cái eo này muốn gãy mất. Tu luyện quả nhiên không dễ dàng."
Christina: "Ta muốn chửi thề......"
Chu Bạch: "Ừ?"
Christina: "Vất vả Chu Bạch, luyện mệt vậy rồi, mau đi ngủ nghỉ ngơi đi."
Chu Bạch vặn vẹo cổ, nhìn hệ th·ố·n·g phụ trợ tăng lười điểm, tr·ê·n mặt mang theo mỉm cười. Qua bốn tiếng đồng hồ thử nghiệm này, Chu Bạch đã hiểu rõ một chút quy luật. Đó là những việc đáng lẽ phải làm mà không làm, sẽ tăng lười điểm. Tỉ như ban đầu rửa chén, Chu Bạch tăng 5 điểm lười điểm. Những chuyện này chưa hẳn phải có người làm thay, Chu Bạch sau đó hứa giúp lão giả quét nhà, nhưng không bảo Christina đi quét, chỉ nằm ườn tr·ê·n ghế salon không làm gì, cũng nhận được 5 điểm lười điểm.
"Không thể n·ổi có mèo miễn phí sai vặt, ta lại không thể k·h·i· ·d·ễ lão tiên sinh, đương nhiên vẫn nên để Christina đi làm." Chu Bạch s·ờ cằm nói: "Việc muốn làm đều là việc có thể làm được đồng thời phù hợp một quy luật nhất định. Với lại trong một ngày lặp lại hành vi xoát lười điểm tương tự thì dường như không được. Còn ta cố ý nói muốn thay lão tiên sinh nh·ậ·n Trương Ái Đạo, nói muốn đổi nhà, chữa b·ệ·n·h cho ông, những việc không thể làm được kia, dường như cũng không được."
Chu Bạch hiểu ra, hệ th·ố·n·g phụ trợ có một bộ quy luật riêng trong việc thu thập lười điểm, dù hắn chưa hiểu hết, nhưng trước mắt cứ thuận th·e·o tự nhiên, tận dụng mọi thứ là tốt nhất.
"Cái nguyên lý lười điểm này là gì? Thay đổi dòng thời gian? Thay đổi nhân quả để thu thập năng lượng? Sáng tạo vũ trụ song song? Tạo ra tương lai mới để thu thập một loại sức mạnh nào đó?"
Chu Bạch lắc đầu, nguyên lý lười điểm với hắn còn quá cao siêu, đoán mò vô ích. Chi bằng mấy ngày tới, trước khi kỳ thi nhập học chính thức bắt đầu, cố gắng tăng lười điểm, tăng giá trị nguyên thần của mình.
Thế là mấy ngày kế tiếp, Chu Bạch ở tại nhà ông lão, mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, không ngừng tăng lười điểm, dồn vào giá trị nguyên thần.
"Christina! Đi lau sàn nhà đi."
"Christina! Giúp ta đấm bóp eo, nằm mỏi nhừ rồi."
"Christina! Tối nay ta muốn ăn Phật nhảy tường..."
"Ngươi đủ chưa hả! Phật nhảy tường? Ta t·ự s·át làm long hổ đấu cho ngươi ăn được không hả?"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cứ vậy mỗi ngày tu luyện, đến đêm trước ngày thi nhập học, Chu Bạch chẳng những nâng giá trị nguyên thần của mình lên 99 điểm, còn có thêm 1000 điểm lười điểm. Nhìn 1000 điểm lười điểm và 99 điểm giá trị nguyên thần, Chu Bạch ngưng trọng nói: "Hôm nay có nên thử xem, có thể đưa giá trị nguyên thần lên 100 điểm không?"
Theo thuyết p·h·áp của Trương Ái Đạo, trước khi đạo hóa độ là 0%, chưa chính thức tu đạo, nguyên thần chi lực chỉ có thể đạt tối đa 99 điểm. Nhưng hệ th·ố·n·g phụ trợ không phải tu luyện thông thường, nó trực tiếp thêm điểm cho Chu Bạch, rất có thể phá vỡ giới hạn 99, để hắn trổ hết tài năng trong kỳ thi nhập học ngày mai.
Trong lòng muốn thử, nhưng vừa định tăng thêm, đầu Chu Bạch lại hiện lên những hình ảnh trong trí nhớ. Trụ sở dưới lòng đất, những h·àng h·àng t·hi t·hể trong m·ậ·t thất. Isha hóa yêu thành Shiba Inu. Bandhu vặn vẹo nửa người tr·ê·n. Trương Ái Đạo phụ thân bị lão niên si ngốc.
Những tràng cảnh đó cứ lướt qua trong đầu hắn, d·ầ·n d·ầ·n d·ậ·p tắt khát vọng trong lòng.
"Chu Bạch, đây là bài học cuối cùng của ta, s·ố·n·g sót, dù hèn mọn, dù sợ sệt, dù tuyệt vọng đến đâu... thì vẫn phải s·ố·n·g sót."
Bên tai như văng vẳng giọng nói của một người đàn ông, Chu Bạch lắc đầu: "Hô, thôi vậy. An toàn là trên hết, an toàn là trên hết. Với lại vượt quá 99 điểm, quá nổi bật, cũng chưa chắc tốt."
Thế là cuối cùng Chu Bạch vẫn không tăng giá trị nguyên thần lên 100 điểm, để dành lười điểm nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, ngủ một giấc tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Chu Bạch vừa xuống g·i·ư·ờ·n·g, một mùi thơm không ngừng chui vào mũi hắn. Trương Ái Đạo phụ thân bưng một tô mì đi ra, nhìn Chu Bạch nói: "Đạo Đạo à, hôm nay con đi thi, ba cố ý nấu mì cho con, thêm hai quả trứng chần nước sôi."
Chu Bạch ngẩn người, hơi nhếch môi, nhận lấy mì ăn, vừa ăn vừa khẽ nói: "Cảm ơn ba."
Lão giả nghe vậy chấn động, tr·ê·n mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Cửa lớn mở ra, Chu Bạch đi ra ngoài, lão giả ở sau lưng vẫy tay hô: "Đạo Đạo! Cố lên!"
Chu Bạch khoát tay, bảo lão giả về. Christina ghé đầu ở cửa sổ, tr·ê·n mặt nở nụ cười: "Tên hỗn thế ma vương cuối cùng cũng đi rồi, không được, mình phải chuồn nhanh thôi, thời gian này không qua n·ổi nữa, chờ thêm nữa chắc ta quá khổ c·hết."
Nói xong Christina định ra ngoài trốn đi, thì thấy Isha ngậm một cái bát xuất hiện trước mặt nàng, vờn quanh nàng không rời.
"Ta làm gì có thời gian đút ngươi ăn!" Christina hừ lạnh một tiếng, lén mở cửa sổ định trốn, chợt thấy người nhẹ bẫng, cả người mèo đã hóa thành một làn khói trắng không ai thấy được, chui vào giữa mi tâm Chu Bạch.
Isha ở lại bên cửa sổ, ngậm thau cơm, miệng phát ra tiếng ô ô.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận