Minh Nhật Chi Kiếp
Chương 137:: Trang tiến sĩ bí mật
Chương 137: Bí mật của Trang tiến sĩ
Chu Bạch lấy tay chọc chọc vết thương của Tiền Vương Tôn, hiếu kỳ nói: “Tìm đường ch·ế·t tu luyện à?”
Tiền Vương Tôn: “Không còn cách nào khác, t·h·i·ê·n phú không bằng các ngươi, chỉ có thể cố gắng hơn một chút.”
Chu Bạch: “Có hiệu quả không?”
Tiền Vương Tôn: “Đương nhiên, áp lực càng lớn, hiệu quả càng tốt. Hợp lực lượng tốc độ, ta không đấu lại các ngươi nhưng nếu bây giờ ta chỉ một lòng né tránh, bỏ chạy thì ngươi và Tả Đạo chỉ sợ đều không có cách nào bắt được ta.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ hưng phấn: “Đợi đến Lư Uyển Trinh bọn họ tu luyện không hiệu quả, ta liền đi tìm hạng hai Tưởng Vi T·h·iện, ngươi cùng hắn học chung khóa luyện thể à? Hắn l·ợ·i h·ạ·i không? Cho ta xin chút thông tin thôi.”
“Tưởng Vi T·h·iện người này à…” Chu Bạch trầm tư một chút nói ra: “C·ứ·n·g đến đáng sợ.”
Tiền Vương Tôn: “???”
Chu Bạch nói xong lại đứng lên: “Xem ra hôm nay ngươi không cùng nhau ăn cơm được rồi.”
“Chờ một chút!” Tiền Vương Tôn kêu lên: “Xem trên mặt mũi mọi người đều là trai đẹp, giúp ta gọi thầy giáo xuống đây đi.”
Thế là lúc Tả Đạo đi ra khỏi đại sảnh thì nhìn thấy Tiền Vương Tôn m·á·u m·ê khắp người, bị Doanh Hủy kéo về. Hắn nghi ngờ hỏi: “Tiền Vương Tôn sao thế?”
Chu Bạch thở dài: “Tu luyện quá sức, bị thương.”
Ánh mắt Tả Đạo ngưng tụ: “Tiền Vương Tôn cũng liều m·ạ·n·g vậy sao?”
“Đi thôi.” Chu Bạch vỗ vai Tả Đạo: “Chúng ta đi ăn thôi, hôm nay chắc hắn không ăn cơm cùng được.”
Tả Đạo nhìn vẻ mặt tinh thần sáng láng của Chu Bạch, rồi sờ lên cái đầu mơ màng của mình, rốt cục không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: “Chu Bạch, ngươi không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ?” Chu Bạch quay đầu lại, nhìn Tả Đạo một mặt ngái ngủ, lắc đầu: “Quầng thâm mắt ngươi nặng quá rồi đấy? Ai, ta thật không l·ừ·a ngươi, ta mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng, không ngủ được thì tu luyện thế nào được?”
Tả Đạo một mặt không tin: “Ta hỏi Cảnh Tú rồi, ngươi tối nào cũng thức đêm học bài, sao ngươi lại gạt ta?”
Chu Bạch bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: “Đồ ngốc này.”
Thế là nghĩ một hồi, Chu Bạch nói: “Không sai, ta đúng là l·ừ·a ngươi, ta ngày đêm khổ luyện, chỉ có buổi sáng học luyện thể, rồi tu luyện một cái Đại Mộng La Hán Tâm Kinh để ngủ bù.”
Tả Đạo ra vẻ hiểu rõ: “Vậy ngươi ngủ có đủ giấc không?”
Chu Bạch một mặt thần bí nhìn Tả Đạo: “Ban đầu đương nhiên là không đủ, bởi vì tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh căn bản không ngủ được.”
Tả Đạo rất tán thành gật đầu, rồi lại mong chờ hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào?”
“Luyện c·ô·ng xong ngủ không được, vậy ta đi n·g·ượ·c lại con đường cũ, ta trước hết để mình ngủ, sau đó lại trong giấc mộng tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.” Chu Bạch nói xong, vỗ vai Tả Đạo: “Nếu mỗi ngày ngươi không ngủ đủ giấc, trạng thái sẽ càng ngày càng tệ, cả đời cũng đừng hòng đuổi kịp ta. Muốn chạy tới phía trước, thì cứ thử ngủ trước rồi luyện c·ô·ng đi.”
Nhìn Tả Đạo như có điều suy nghĩ, Chu Bạch thở dài trong lòng: “Hi vọng thằng ngốc này nghe lời, chứ cứ ngày nào cũng tu tiên thì sớm muộn gì cũng đ·ộ·t t·ử.”
Hôm nay tan học khá trễ, lại thêm thấy Tiền Vương Tôn tìm đường ch·ế·t tu luyện, khi Chu Bạch và Tả Đạo đi vào nhà ăn thì người đã vãn, còn thấy mấy dì nhà ăn đang ăn cơm thừa.
Tả Đạo cùng Chu Bạch tùy t·i·ệ·n gọi chút đồ ăn rồi ngồi vào bàn ăn. Tả Đạo vì tu luyện Quỷ Thần Bách Luyện, tiêu hao cực nhiều tài nguyên, nên nghèo, chỉ có thể ăn suất bình dân. Chu Bạch thì vì muốn đổi người bán sức lao động, đổi lấy lười biếng, nên bây giờ cũng nghèo, cũng chỉ có thể ăn suất bình dân.
Không xa mấy dì nhà ăn thấy bộ dạng này của họ thì có chút lo lắng hỏi: “Hai đứa không phải học sinh lớp Đặc Tu sao? Sao lại nghèo đến mức chỉ ăn suất bình dân vậy? Sức khỏe có đảm bảo không đấy?”
Chu Bạch quay đầu lại nhìn, là dì Vương đã thêm cho cậu một muôi t·h·ị·t lúc trước, cười nói: “Không sao đâu ạ, suất bình dân bổ sung thể lực, tinh lực, lại còn dinh dưỡng, thế là đủ rồi.”
Dì Vương hỏi: “Đ·á·n·h thắng T·h·iê·n Ma đều nhờ vào mấy đứa đấy, phải tu luyện thật tốt đấy.”
Chu Bạch khẽ gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Lại nghe dì Vương hỏi: “Cháu thấy chúng ta về sau có đ·á·n·h thắng T·h·iê·n Ma không? Tình hình hiện tại vẫn tốt chứ?”
Chu Bạch ngẩn người, đáp: “Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng thắng.”
Nghe câu t·r·ả lời của Chu Bạch, dì Vương tỏ vẻ suy tư, nhưng không hỏi thêm nữa.
Thời gian đ·ả·o n·g·ư·ợ·c làm mát rốt cục cũng qua đi, Chu Bạch ban đêm lại đi tới bệnh viện cũ. Nhìn giờ giấc, Chu Bạch vèo một cái phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã b·ò s·á·t đến vị trí nhà x·á·c dưới lòng đất. Lần này Chu Bạch cẩn t·h·ậ·n k·h·ố·n·g c·hế khoảng cách, không tiếp xúc với vũng m·á·u đọng giữa nhà x·á·c.
“Lần đầu là vào cái nhà vệ sinh kia, cả bệnh viện bắt đầu dị biến.”
“Lần thứ hai là dựa vào gần v·ế·t m·á·u, bệnh viện lại biến đổi.”
“Dị biến có liên quan đến địa điểm à?”
Chu Bạch vòng qua v·ế·t m·á·u từ xa, đi tới vị trí m·ậ·t thất mà hắn thăm dò được lần trước.
“Trước kia sau khi bệnh viện dị biến, ta dùng hết sức cũng không mở được m·ậ·t thất.” Chu Bạch s·ờ lên cửa m·ậ·t thất: “Bây giờ còn chưa có dị biến, chắc là được.”
Nghĩ đến đây, Chu Bạch trước thử p·h·á·t đ·ộ·n·g nguyên thần chi lực, làm rung chuyển bức tường. Cảm thấy bức tường bị rung, Chu Bạch mừng rỡ, quả nhiên là như cậu nghĩ, trong tình huống bình thường, cậu có thể đ·á·n·h vỡ bức tường này.
Thế là tụ lực một hồi, Chu Bạch bỗng song chưởng đ·á·n·h ra, trước mắt bức tường vỡ tan thành từng mảnh, lộ ra lối đi tối om phía sau.
Quang Chiếu Thạch được bật lên, Chu Bạch theo đường hầm không ngừng xâm nhập, đi ước chừng mấy trăm mét thì trước mắt xuất hiện hàng loạt máng nuôi cấy cao hơn hai mét.
Tinh thần cậu chấn động, hướng từng cái máng nuôi cấy nhìn, phát hiện phần lớn chỉ còn lại từng bộ thây khô gầy gò, vì t·h·i t·h·ể hư thối nghiêm trọng, nên hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo những t·h·i t·h·ể này.
“Thật sự có người làm thí nghiệm ở đây?” Chu Bạch căng thẳng trong lòng: “Là Trang tiến sĩ à?”
Cậu tiếp tục đi sâu vào, rất nhanh đã tìm thấy một loạt bàn thí nghiệm, trên đó còn buộc mấy bộ thây khô bị c·ắ·t x·ẻ, rõ ràng nơi này đã từng tiến hành một loại thí nghiệm nào đó, nhưng vì nguyên nhân nào đó đột nhiên biến thành bộ dạng này.
Chu Bạch sầm mặt lại: “Trang tiến sĩ dùng người của bệnh viện này làm thí nghiệm à?”
Chu Bạch quét ngang nguyên thần lực ra, muốn tìm xem có manh mối, ghi chép gì đó hay không. Rất nhanh, một quyển sổ được đưa tới trước mặt cậu.
“Ta giấu bí mật của mình ở đây…”
“Chữ viết này, giống như của Trang tiến sĩ.” Chu Bạch thầm nghĩ: “Nếu trước đây ta đi thẳng một mạch đến đây thì đã dễ dàng lấy được cuốn sổ rồi. Quả nhiên Trang tiến sĩ đã cho ta biết tọa độ, việc tìm k·i·ế·m chắc không nguy hiểm và khó khăn. Nguyên nhân gây ra nguy hiểm chính là dị biến của bệnh viện. Nhưng dị biến của bệnh viện là do cái gì gây ra?”
Chu Bạch lấy tay chọc chọc vết thương của Tiền Vương Tôn, hiếu kỳ nói: “Tìm đường ch·ế·t tu luyện à?”
Tiền Vương Tôn: “Không còn cách nào khác, t·h·i·ê·n phú không bằng các ngươi, chỉ có thể cố gắng hơn một chút.”
Chu Bạch: “Có hiệu quả không?”
Tiền Vương Tôn: “Đương nhiên, áp lực càng lớn, hiệu quả càng tốt. Hợp lực lượng tốc độ, ta không đấu lại các ngươi nhưng nếu bây giờ ta chỉ một lòng né tránh, bỏ chạy thì ngươi và Tả Đạo chỉ sợ đều không có cách nào bắt được ta.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ hưng phấn: “Đợi đến Lư Uyển Trinh bọn họ tu luyện không hiệu quả, ta liền đi tìm hạng hai Tưởng Vi T·h·iện, ngươi cùng hắn học chung khóa luyện thể à? Hắn l·ợ·i h·ạ·i không? Cho ta xin chút thông tin thôi.”
“Tưởng Vi T·h·iện người này à…” Chu Bạch trầm tư một chút nói ra: “C·ứ·n·g đến đáng sợ.”
Tiền Vương Tôn: “???”
Chu Bạch nói xong lại đứng lên: “Xem ra hôm nay ngươi không cùng nhau ăn cơm được rồi.”
“Chờ một chút!” Tiền Vương Tôn kêu lên: “Xem trên mặt mũi mọi người đều là trai đẹp, giúp ta gọi thầy giáo xuống đây đi.”
Thế là lúc Tả Đạo đi ra khỏi đại sảnh thì nhìn thấy Tiền Vương Tôn m·á·u m·ê khắp người, bị Doanh Hủy kéo về. Hắn nghi ngờ hỏi: “Tiền Vương Tôn sao thế?”
Chu Bạch thở dài: “Tu luyện quá sức, bị thương.”
Ánh mắt Tả Đạo ngưng tụ: “Tiền Vương Tôn cũng liều m·ạ·n·g vậy sao?”
“Đi thôi.” Chu Bạch vỗ vai Tả Đạo: “Chúng ta đi ăn thôi, hôm nay chắc hắn không ăn cơm cùng được.”
Tả Đạo nhìn vẻ mặt tinh thần sáng láng của Chu Bạch, rồi sờ lên cái đầu mơ màng của mình, rốt cục không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: “Chu Bạch, ngươi không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ?” Chu Bạch quay đầu lại, nhìn Tả Đạo một mặt ngái ngủ, lắc đầu: “Quầng thâm mắt ngươi nặng quá rồi đấy? Ai, ta thật không l·ừ·a ngươi, ta mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng, không ngủ được thì tu luyện thế nào được?”
Tả Đạo một mặt không tin: “Ta hỏi Cảnh Tú rồi, ngươi tối nào cũng thức đêm học bài, sao ngươi lại gạt ta?”
Chu Bạch bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: “Đồ ngốc này.”
Thế là nghĩ một hồi, Chu Bạch nói: “Không sai, ta đúng là l·ừ·a ngươi, ta ngày đêm khổ luyện, chỉ có buổi sáng học luyện thể, rồi tu luyện một cái Đại Mộng La Hán Tâm Kinh để ngủ bù.”
Tả Đạo ra vẻ hiểu rõ: “Vậy ngươi ngủ có đủ giấc không?”
Chu Bạch một mặt thần bí nhìn Tả Đạo: “Ban đầu đương nhiên là không đủ, bởi vì tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh căn bản không ngủ được.”
Tả Đạo rất tán thành gật đầu, rồi lại mong chờ hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào?”
“Luyện c·ô·ng xong ngủ không được, vậy ta đi n·g·ượ·c lại con đường cũ, ta trước hết để mình ngủ, sau đó lại trong giấc mộng tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.” Chu Bạch nói xong, vỗ vai Tả Đạo: “Nếu mỗi ngày ngươi không ngủ đủ giấc, trạng thái sẽ càng ngày càng tệ, cả đời cũng đừng hòng đuổi kịp ta. Muốn chạy tới phía trước, thì cứ thử ngủ trước rồi luyện c·ô·ng đi.”
Nhìn Tả Đạo như có điều suy nghĩ, Chu Bạch thở dài trong lòng: “Hi vọng thằng ngốc này nghe lời, chứ cứ ngày nào cũng tu tiên thì sớm muộn gì cũng đ·ộ·t t·ử.”
Hôm nay tan học khá trễ, lại thêm thấy Tiền Vương Tôn tìm đường ch·ế·t tu luyện, khi Chu Bạch và Tả Đạo đi vào nhà ăn thì người đã vãn, còn thấy mấy dì nhà ăn đang ăn cơm thừa.
Tả Đạo cùng Chu Bạch tùy t·i·ệ·n gọi chút đồ ăn rồi ngồi vào bàn ăn. Tả Đạo vì tu luyện Quỷ Thần Bách Luyện, tiêu hao cực nhiều tài nguyên, nên nghèo, chỉ có thể ăn suất bình dân. Chu Bạch thì vì muốn đổi người bán sức lao động, đổi lấy lười biếng, nên bây giờ cũng nghèo, cũng chỉ có thể ăn suất bình dân.
Không xa mấy dì nhà ăn thấy bộ dạng này của họ thì có chút lo lắng hỏi: “Hai đứa không phải học sinh lớp Đặc Tu sao? Sao lại nghèo đến mức chỉ ăn suất bình dân vậy? Sức khỏe có đảm bảo không đấy?”
Chu Bạch quay đầu lại nhìn, là dì Vương đã thêm cho cậu một muôi t·h·ị·t lúc trước, cười nói: “Không sao đâu ạ, suất bình dân bổ sung thể lực, tinh lực, lại còn dinh dưỡng, thế là đủ rồi.”
Dì Vương hỏi: “Đ·á·n·h thắng T·h·iê·n Ma đều nhờ vào mấy đứa đấy, phải tu luyện thật tốt đấy.”
Chu Bạch khẽ gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Lại nghe dì Vương hỏi: “Cháu thấy chúng ta về sau có đ·á·n·h thắng T·h·iê·n Ma không? Tình hình hiện tại vẫn tốt chứ?”
Chu Bạch ngẩn người, đáp: “Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng thắng.”
Nghe câu t·r·ả lời của Chu Bạch, dì Vương tỏ vẻ suy tư, nhưng không hỏi thêm nữa.
Thời gian đ·ả·o n·g·ư·ợ·c làm mát rốt cục cũng qua đi, Chu Bạch ban đêm lại đi tới bệnh viện cũ. Nhìn giờ giấc, Chu Bạch vèo một cái phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã b·ò s·á·t đến vị trí nhà x·á·c dưới lòng đất. Lần này Chu Bạch cẩn t·h·ậ·n k·h·ố·n·g c·hế khoảng cách, không tiếp xúc với vũng m·á·u đọng giữa nhà x·á·c.
“Lần đầu là vào cái nhà vệ sinh kia, cả bệnh viện bắt đầu dị biến.”
“Lần thứ hai là dựa vào gần v·ế·t m·á·u, bệnh viện lại biến đổi.”
“Dị biến có liên quan đến địa điểm à?”
Chu Bạch vòng qua v·ế·t m·á·u từ xa, đi tới vị trí m·ậ·t thất mà hắn thăm dò được lần trước.
“Trước kia sau khi bệnh viện dị biến, ta dùng hết sức cũng không mở được m·ậ·t thất.” Chu Bạch s·ờ lên cửa m·ậ·t thất: “Bây giờ còn chưa có dị biến, chắc là được.”
Nghĩ đến đây, Chu Bạch trước thử p·h·á·t đ·ộ·n·g nguyên thần chi lực, làm rung chuyển bức tường. Cảm thấy bức tường bị rung, Chu Bạch mừng rỡ, quả nhiên là như cậu nghĩ, trong tình huống bình thường, cậu có thể đ·á·n·h vỡ bức tường này.
Thế là tụ lực một hồi, Chu Bạch bỗng song chưởng đ·á·n·h ra, trước mắt bức tường vỡ tan thành từng mảnh, lộ ra lối đi tối om phía sau.
Quang Chiếu Thạch được bật lên, Chu Bạch theo đường hầm không ngừng xâm nhập, đi ước chừng mấy trăm mét thì trước mắt xuất hiện hàng loạt máng nuôi cấy cao hơn hai mét.
Tinh thần cậu chấn động, hướng từng cái máng nuôi cấy nhìn, phát hiện phần lớn chỉ còn lại từng bộ thây khô gầy gò, vì t·h·i t·h·ể hư thối nghiêm trọng, nên hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo những t·h·i t·h·ể này.
“Thật sự có người làm thí nghiệm ở đây?” Chu Bạch căng thẳng trong lòng: “Là Trang tiến sĩ à?”
Cậu tiếp tục đi sâu vào, rất nhanh đã tìm thấy một loạt bàn thí nghiệm, trên đó còn buộc mấy bộ thây khô bị c·ắ·t x·ẻ, rõ ràng nơi này đã từng tiến hành một loại thí nghiệm nào đó, nhưng vì nguyên nhân nào đó đột nhiên biến thành bộ dạng này.
Chu Bạch sầm mặt lại: “Trang tiến sĩ dùng người của bệnh viện này làm thí nghiệm à?”
Chu Bạch quét ngang nguyên thần lực ra, muốn tìm xem có manh mối, ghi chép gì đó hay không. Rất nhanh, một quyển sổ được đưa tới trước mặt cậu.
“Ta giấu bí mật của mình ở đây…”
“Chữ viết này, giống như của Trang tiến sĩ.” Chu Bạch thầm nghĩ: “Nếu trước đây ta đi thẳng một mạch đến đây thì đã dễ dàng lấy được cuốn sổ rồi. Quả nhiên Trang tiến sĩ đã cho ta biết tọa độ, việc tìm k·i·ế·m chắc không nguy hiểm và khó khăn. Nguyên nhân gây ra nguy hiểm chính là dị biến của bệnh viện. Nhưng dị biến của bệnh viện là do cái gì gây ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận