Hoang Khang
Hoang Khang - Chương 09: Tỳ bà nói cờ là cờ cá ngựa, cầm cũng là một tay nát tỳ bà. (length: 20787)
Châu Thị không có nhiều ngành công nghiệp nặng, phát triển kinh tế phần lớn dựa vào du lịch chống đỡ, mấy năm gần đây, thương mại điện tử và phát sóng trực tiếp (livestream) trỗi dậy thì lại là một câu chuyện khác. Ngoại trừ Lăng Dương Sơn - nơi tập trung một đám thần tiên Bồ Tát, khu vực xung quanh thành phố cũng rải rác không ít các điểm tham quan mới nổi.
Mùa cao điểm và thấp điểm không chỉ khác nhau về giá vé vào cửa mà giai đoạn mở cửa của các khu du lịch cũng khác nhau.
Chung Di ngoài miệng nói mình không chuyên nghiệp, nhưng thực tế lại rất có trách nhiệm lên mạng tìm kiếm các bài hướng dẫn du lịch, dù sao thì lần cuối cùng cô dẫn bạn bè ở Mãn Châu đi chơi đã là chuyện của hai năm trước rồi.
Dì Thục Mẫn bưng bình hoa sen mới cắm vào.
Chiếc bình tròn bằng thủy tinh khắc hoa, một bông hoa đã nở và một nụ hoa còn e ấp, kết hợp cùng với những chiếc lá sen uốn lượn, có góc cạnh, được đặt trên chiếc kệ gỗ ô mộc cao dựa vào tường.
Chiếc kệ cao ở giữa được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, đặt những cuốn sách mà Chung Di thích đọc khi còn học trung học. Hàng sách màu đen, trắng, đỏ và xám là những tác phẩm kinh điển, các góc cạnh vẫn còn nguyên vẹn như mới. Hàng sách với màu sắc rực rỡ là tiểu thuyết tình cảm, có nhiều dấu vết lật giở hơn.
Dì Thục Mẫn là người đã quán xuyến việc bếp núc trong nhà suốt mấy chục năm, không hiểu rõ về những cuốn sách này. Dì lau lớp bụi mỏng trên kệ, rút ra một cuốn hỏi Chung Di: "Cuốn sách này nói về cái gì?"
Chung Di nhìn qua, vẻ mặt khoa trương mà lại hoạt bát: "Tê tâm liệt phế, đau đớn tột cùng."
Dì Thục Mẫn cười, lại rút ra một cuốn khác: "Vậy còn cuốn này?"
Đôi mắt Chung Di sáng lên, nói: "Oa, còn tê tâm liệt phế, đau khổ tột độ hơn nữa."
Chương Thanh Xu đi đến cửa phòng con gái thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dì Thục Mẫn và Chung Di đều đang cười, bà cũng cong môi, bước vào: "Hai người đang nói gì mà vui thế?"
Thấy Chung Di thu chân ngồi trên ghế, trong ngực còn ôm laptop, bà đặt tay lên vai con gái, nói: "Có việc gì thì về rồi hẵng làm, đi qua chỗ ông ngoại con ăn cơm trước đã."
Chỉ cần Chung Di ở Châu Thị, vào đầu tháng giữa mỗi tháng, hai mẹ con đều sẽ đến nhà ông ngoại ăn một bữa cơm.
Hôm nay, đến ngõ Phong Ninh cũng phát sinh một chuyện thú vị.
Xe dừng ở cửa ngõ, Chung Di không ngại trời nóng, nhão nhão nhét nhét kéo cánh tay mẹ. Hai mẹ con cùng nhau che chung một chiếc dù che nắng hoa nhí, đi vào trong con hẻm.
Ở chỗ rẽ trong ngõ, một chiếc Hyundai màu trắng bị đụng, đèn xe vỡ nát.
Giàn hoa của nhà dân bên cạnh cũng bị gãy chân.
Một người đàn ông trung niên mặc áo lót ba lỗ đỡ giàn hoa, tức giận mà không biết nói gì: "Cô không nhìn xem, ngõ nhỏ hẹp như vậy, sao có thể đậu xe vào được?"
Xung quanh có không ít người vây xem.
Hai mẹ con đi qua giữa đám đông ồn ào, Chương Thanh Xu mang giày cao gót, cao hơn vài cm, liếc nhìn Chung Di đang thất thần quay đầu, khẽ hỏi: "Con đang nghĩ gì thế? Đi đường phải tập trung chứ."
"Dạ." Chung Di quay trở lại, ngoan ngoãn đáp lời.
Nàng có thể nghĩ gì chứ? Chỉ đang nghĩ đến người tài xế lái xe rất giỏi của Thẩm Phất Tranh mà thôi.
Ba thế hệ trong gia đình, chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Vừa ăn xong, Chương Thanh Xu liền nhận được điện thoại của lão Đái, vội vàng quay về rạp hát. Thật ra thì cho dù không có cuộc điện thoại này của lão Đái, bà thường cũng sẽ không ở lại lâu sau bữa cơm.
Bà và Chương Tái Niên giống nhau như đúc, người thân mà lại xa cách, mỗi lần gặp mặt ăn cơm đều theo một công thức, hai bên hỏi han tình hình gần đây của nhau vài câu đơn giản. Nếu không có Chung Di ở đó, vừa nói vừa cười, e rằng hai cha con cùng ngồi ăn một bàn cũng không được tự nhiên.
Trước khi đi, Chương Tái Niên gọi Bồ bá đi lấy đồ.
Chiếc hộp màu xanh lam đơn giản được mở ra, Bồ bá vừa hé mở, một gốc nhân sâm rễ dày nằm trên lớp vải lụa.
"Trước đây có người gửi tặng một cây sâm núi, con cầm về bảo Thục Mẫn nấu canh."
Cây sâm này tuổi đời ít nhất cũng phải lớn gấp đôi Chung Di, hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "đơn giản". Chương Thanh Xu hỏi là ai tặng, Bồ bá đáp là người của Thẩm gia.
Chương Thanh Xu nhận lấy, dặn dò ông cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, rồi xách đồ một mình ra khỏi cửa Thùy Hoa.
Chung Di từ thư phòng đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Chương nữ sĩ, những lời vừa nói trong viện, nàng cũng chỉ nghe được đại khái.
"Ông ngoại, con không tìm thấy kim nê."
"Lần trước dùng sớm quá rồi, phải lấy vàng bạc ra pha lại." Ông ngoại đi vào thư phòng tìm giúp Chung Di, vẻ mặt tươi cười: "Hôm nay con bé lại ngoan thế này, chịu khó vẽ tranh rồi."
"Sợ bị cứng tay, không phải ông ngoại đã dạy con nhiều năm như vậy rồi sao?" Chung Di trải giấy ra, chặn giấy vuốt sang hai bên. Mặt giấy vẽ hoa văn bình hoa, nhưng tâm tư lại không yên, nàng quay đầu hỏi: "Ông ngoại, vừa rồi Bồ bá nói đến người tặng quà, là Thẩm Phất Tranh ạ?"
Bồ bá từ rất lâu trước đã nói, Chung Di tiểu thư nhà chúng ta nhìn có vẻ gặp người liền cười, thật ra là người có học thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng bụng dạ lại lạnh lùng. Cho dù là La Hán thần tiên đến viện của ông ngoại nàng, hôm sau hỏi nàng có bao nhiêu khách đến thăm, nàng cũng không nhớ được là mười bảy hay mười tám người.
Ông ngoại đặt hộp vàng bạc xuống bàn: "Hiếm khi con còn nhớ rõ."
Chung Di thầm nghĩ trong lòng: Đâu có gì là khó, dáng vẻ của hắn, cũng không quá khó để quên, đúng không?
Mang một chút tâm tư thăm dò mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, Chung Di trả lời: "Không chỉ gặp hắn ở nhà ông ngoại, sau này con còn gặp qua hắn nữa."
Hơn nữa, không chỉ một hai lần.
"Hắn đã giúp con."
Sợ ông ngoại lo lắng, nàng còn nói thêm: "Vừa vặn gặp, tiện tay giúp đỡ, không phải chuyện gì lớn."
Còn về việc giúp mình trong hoàn cảnh nào, thì không tiện nói cho ông ngoại biết.
Ông ngoại ngồi trên ghế trúc, xem Chung Di sử dụng bút lông, giọng điệu chỉ dẫn giống như đang nói chuyện với trẻ con: "Vậy con đã cảm ơn người ta chưa?"
Có qua có lại, giúp một lần thì tạ một lần, lần này... Ngòi bút của Chung Di dừng lại hai giây, nàng nói: "Vẫn chưa ạ."
Ông ngoại bưng chén trà lên, gạt lớp bọt trà, nhẹ nhàng nói: "Có cơ hội phải tạ ơn người ta, nhưng mà cũng không sao, hắn không phải là người tính toán những chuyện này."
Giấy Thanh Mặc loang ra, Chung Di thấp thỏm đứng lên, cố ý ngắt quãng một cách tự nhiên, lại càng khiến cho mất tự nhiên. Điều này khiến cho giọng nói vừa cất lên, những ngón tay thon dài cầm bút cũng hơi siết chặt.
"Hắn không phải là người tính toán những chuyện này? Ông ngoại rất hiểu hắn sao? Hình như đây là lần đầu tiên hắn đến thăm ông ngoại?"
Ông ngoại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã lâu rồi, không gặp."
Chung Di ngập ngừng phác họa đường cong của hoa mẫu đơn, suy nghĩ cũng không tập trung. Nàng nhớ tới lần đó ở sân thượng khách sạn, hắn trước mặt vợ chồng Từ gia nói ông ngoại có ơn dạy dỗ với hắn.
"Vậy hắn... có thể xem là học trò của ông ngoại không ạ?"
"Hắn vỡ lòng, ta đã từng dạy hắn viết chữ."
Chung Di thầm nghĩ, thì ra thật sự là có dính dáng một chút xíu đến việc dạy dỗ, nàng còn tưởng ngày đó hắn chỉ là tùy tiện nói một câu để dọa người.
Ông ngoại nhìn Chung Di, bỗng nhiên cười một tiếng, vẻ mặt có vẻ như đang nhớ lại, "Khi đó, hắn hình như mới bốn, năm tuổi, đứng trên ghế luyện viết một tiếng đồng hồ, không hề phân tâm, từng nét chữ đều ngay ngắn, quy củ. Viết xong tay vẫn sạch sẽ. Giống như con hồi nhỏ, cả đám người dỗ dành, dọa nạt đều không thể ép con cầm bút cho thẳng được. Giờ con cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, con xem..." ông ngoại chỉ vào cổ tay áo trắng của nàng, "vẫn còn giống như mèo hoa."
Chung Di nâng tay lên nhìn, quả nhiên dính màu mực, nhưng nàng không thừa nhận, còn muốn đùa giỡn: "Quá quy củ thì sẽ cứng nhắc, nghệ thuật gia phải có phong cách riêng của mình chứ."
Ông ngoại luôn chiều chuộng nàng, ngụy biện cũng chịu đáp lời: "Đúng đúng đúng, nghệ thuật gia, nghỉ ngơi một chút đi, uống ngụm trà trước đã."
Chung Di ngồi xuống cạnh ông ngoại, nâng ly lên: "Con mới 21 tuổi, 21 tuổi không tính là hơn hai mươi tuổi!"
Ông ngoại dỗ dành: "Được được được, không tính, không tính."
Chung Di ngậm một ngụm trà, chuyển từ má trái sang má phải, nhìn chằm chằm hoa văn thủy mặc xanh nhạt nở rộ trong chén sứ trắng, từ từ nuốt ngụm trà xuống, hỏi: "Ông ngoại, vậy hắn bao nhiêu tuổi ạ?"
"Ai?"
"Thẩm Phất Tranh."
Chung Di lập tức giải thích: "Chính là nếu hắn lớn hơn con quá nhiều, cho dù có giỏi hơn con thì cũng không tính là quá giỏi. Nhỡ đâu hơn hẳn một giáp, thì lại kém nửa vai vế rồi, người kém vai vế sao có thể so sánh cùng nhau được."
"Không kém nhiều như vậy đâu." Không biết nhớ tới điều gì, đang tính tuổi, vẻ mặt ông ngoại thoáng nét buồn bã của người từng trải, "Năm nay hắn không phải 30 thì cũng là 29."
Chung Di hơi hé miệng, lẩm bẩm: "Còn trẻ như vậy mà đã giỏi như vậy sao?"
Ông ngoại nghe thấy: "Hắn đi học sớm."
"Mọi việc đều đi trước người khác một bước. Gia gia hắn dạy rất tốt."
Câu cuối cùng vừa giống như khen ngợi lại vừa giống như chê bai, Chung Di không hiểu, nhìn ông ngoại hỏi: "Vậy như thế này là tốt hay không tốt ạ?"
"Tốt," khóe miệng ông ngoại khẽ nhếch lên, "Không nói đến những người anh em họ cùng lứa với hắn, chỉ sợ khắp Kinh Thị, cũng không tìm ra người thứ hai."
"Vậy... Ông ngoại, trước đây không phải ông nói, 'thịnh cực tất suy', 'mộc tú vu lâm phong tất tồi chi' (cây cao vượt lên trên rừng thì gió sẽ thổi gãy) sao?"
Ông ngoại điểm nhẹ chóp mũi nàng, ân cần nói: "Con thông minh nhất."
Chung Di khách khí hùa theo, lần này thật sự cười, lập tức khoe khoang: "Là do ông ngoại dạy tốt ạ!"
Ông ngoại vỗ vỗ nàng: "Đồ nịnh hót, mau đi vẽ đi, con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, một bức tranh, vừa vẽ vừa viết có thể kéo dài cả nửa tháng."
"Lần đó con kéo dài nửa tháng là vì đang suy nghĩ ý tứ, chậm mới ra việc tinh tế. Ngày mai..."
Suýt chút nữa thì muốn đảm bảo nói ngày mai sẽ vẽ xong, nhưng nghĩ đến ngày mai phải làm hướng dẫn viên cho người nào đó, Chung Di liền nuốt âm thanh xuống, chậm rãi nói, giọng nói ngọt ngào: "Lần này... chỉ sợ cũng sắp sửa chậm rãi mà ra việc tinh tế rồi."
Ông ngoại khựng lại, lập tức cười lớn, nói: "Con a con." Vẻ mặt mệt mỏi tích tụ lâu ngày trên gương mặt ông bỗng chốc tan biến.
-
Chung Di lựa chọn hạng mục du ngoạn hàng đầu, là khu cổ thành du hồ mà trước đây có người đã nhắc đến trong bữa tiệc.
Thẩm Phất Tranh có trí nhớ rất tốt: "Hạng mục du xuân hồi tiểu học của cô."
"Đúng vậy, nhưng hồi tiểu học chắc anh chưa từng đến đây chơi xuân. Đặc sắc lắm, nên cũng muốn trải nghiệm một chút."
Trước khi Chung Di đến khách sạn tìm người, nàng đã nghĩ đến việc chỉ có hai người, một nam một nữ cùng nhau du hồ. Đến lúc đó, mặt hồ gợn sóng, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí rất dễ trở nên ngượng ngùng, lại ái muội.
Để tránh sự ngượng ngùng, ái muội này, nàng cố ý thuê thuyền trước, tìm một người bạn đến cùng đi để đánh đàn tỳ bà.
Sáng nay, Chung Di đến khách sạn, ngoài Thẩm Phất Tranh, còn nhìn thấy Tưởng Chuy - người đã chào hỏi nàng hôm đó. Đi cùng còn có một người tên Thịnh Bành, người này nhìn lớn hơn Tưởng Chuy vài tuổi, hình như Tưởng Chuy gọi Thẩm Phất Tranh là Tứ ca.
Một hàng bốn người ra khỏi cửa.
Hai người kia nói nhiều, khác hẳn Thẩm Phất Tranh, giống như không cùng một đường, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để nhìn nhau không nói nên lời mà xấu hổ.
Bọn họ thật sự coi Chung Di là hướng dẫn viên du lịch, người này nối tiếp người kia đặt câu hỏi, có lúc Chung Di còn hoài nghi mình đang tham gia chương trình hỏi đáp nhanh về địa phương chí.
Thẩm Phất Tranh nói chuyện, như thể từng dấu chấm câu đều tính phí, tuyệt đối không nói thừa một câu vô nghĩa. Hắn lên tiếng đúng lúc để giải vây cho Chung Di, ngăn chặn những câu hỏi thao thao bất tuyệt của hai người kia.
Chung Di nhất thời ngẩn người nhìn hắn, không biết đây là giải vây hay là biến thành trêu chọc.
Bởi vì hắn nói: "Yêu cầu của các cậu đối với hướng dẫn viên du lịch không chuyên nghiệp có phải là quá cao không?"
Chung Di nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt hắn thả lỏng, thậm chí có chút ý cười, con ngươi như mặt hồ tĩnh lặng, dù ném vào một viên đá nhỏ cũng không gợn lên một tia sóng.
Mặt hồ như vậy, rất kỳ lạ.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, mặt hồ như vậy, rất thu hút người khác.
Hắn nói: "Phải tôn trọng đặc sắc cá nhân của cô ấy, đúng không?"
Đặc sắc cá nhân của nàng, là không chuyên nghiệp.
Thời tiết có lẽ quá tốt, Chung Di chỉ cảm thấy vùng da sau tai nóng lên, gió hồ thổi tới cũng không làm dịu đi.
Ấn chiếc nhẫn bạc trên khớp ngón trỏ, có chút cảm giác đau đớn, Chung Di cố gắng dời sự chú ý, đang muốn quay đầu đi, Thẩm Phất Tranh ở phía đối diện đã dời ánh mắt trước, từ vành tai nàng, nhìn về phía ánh sáng hắt tới. Hắn nheo mắt, rồi khẽ vẫy tay: "Ngồi vào trong một chút, tai cô bị phơi nắng đỏ hết cả rồi."
Không gian dưới mui thuyền coi như rộng rãi, Chung Di "A" một tiếng, hơi cúi thấp người xuống, dịch vào trong.
"Giống như cánh chuồn chuồn."
Cánh môi Chung Di khẽ động, hoài nghi mình nghe nhầm, khẽ ngạc nhiên hỏi lại: "Cánh chuồn chuồn gì ạ?"
Giọng nói của hắn không trầm thấp, nhưng lại có một trật tự kỳ lạ, dường như thiếu cảm xúc, nhưng dường như bản thân điều này lại là một loại cảm xúc.
Hắn dùng giọng nói như vậy, chậm rãi trả lời Chung Di.
"Bây giờ, tai của cô, giống như cánh chuồn chuồn."
Trong suốt, mẫn cảm.
Càng yên lặng, càng khiến người ta muốn chạm vào.
Chung Di sờ lên vành tai của mình, nhiệt độ không giảm, thậm chí còn chạm đến mạch máu đang đập rộn ràng.
Nếu hình dung chính xác, thì giờ phút này, chuồn chuồn hẳn là đang vỗ cánh với tần số cao.
Thuyền vẫn còn cập bờ, đang đợi.
Người bạn của Chung Di ung dung đến muộn, chàng trai có mái tóc ngắn được nuôi hơi dài, dáng người nhỏ nhắn, mặc áo dài màu xanh nhạt, ôm đàn tỳ bà, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Anh vội vàng bước lên thuyền, tạo ra một chút động tĩnh, nước trà trên bàn rung rinh.
Anh xin lỗi Chung Di vì đến muộn, vừa lau mồ hôi, vừa giới thiệu bản thân với mọi người, không được hào phóng cho lắm, giống như là do thói quen nghề nghiệp bắt buộc, cứng nhắc đọc thuộc lòng hai câu nói hay để người khác chọn bài.
Tưởng Chuy ngồi gần nhất, nhận lấy tờ đơn, đưa cho Thẩm Phất Tranh: "Tứ ca, anh nói xem nên nghe bài gì, phong nhã thế này em không hiểu."
Không có cách nào, mẹ của Tưởng Chuy ghét nhất là phong nhã, ghét nhất nhạc cụ chính là đàn tỳ bà.
Thẩm Phất Tranh nhìn Chung Di: "Hướng dẫn viên đề cử?"
Chung Di không thể thoái thác, bình thường nàng vốn ít khi do dự, lập tức quyết định: "Vậy thì nghe « Tỳ bà ngữ » đi, số lần chọn là cao nhất, đúng không Tiểu Duy."
Người bạn tên Tiểu Duy của nàng gật đầu nói: "Vâng, người ngoài ngành thường rất thích nghe bài này, rất êm tai."
"Di Di, bạn của cô rất biết chê bai người khác đấy."
Thịnh Bành cà lơ phất phơ dựa vào mạn thuyền, từ lúc Tiểu Duy lên thuyền đã đánh giá anh, lại nhìn dáng vẻ quá mức tú khí khi anh ngồi xuống ôm đàn tỳ bà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh: "Cậu là nam sao? Nhìn sao lại giống con gái thế?"
"Là nam sinh," Tiểu Duy ngượng ngùng nói: "Trước đây có luyện qua đào kép, nhưng không chịu được khổ, nên đổi sang đánh đàn tỳ bà, kiếm tiền được nhiều hơn một chút."
Thịnh Bành giật mình: "Thảo nào, bình thường con gái còn chưa chắc đã xinh đẹp bằng cậu."
Thấy bạn mình bị trêu chọc, mặt đỏ lên ngượng ngùng, Chung Di trừng mắt nhìn Thịnh Bành không biết lựa lời mà nói, không nhịn được mà đáp trả:
"Anh càng xinh đẹp hơn, vậy anh..."
"Vậy anh có phải càng giống con gái hơn không?" Lời này còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chen ngang, cắt ngang sự xao động của Chung Di.
"Hắn đẹp mắt?"
Chung Di nhìn về phía Thẩm Phất Tranh, giọng nói vốn dĩ nên dõng dạc, bỗng nhiên bị ngắt quãng, trở thành một cái bếp lò tịt ngòi, ngọn lửa nhỏ đứt quãng thoát ra, rồi hoàn toàn im bặt.
"Dạ... không phải, không phải ý đó."
Bị Thẩm Phất Tranh đánh giá, Thịnh Bành ngượng ngùng như gặp phải quả báo, la hét: "Tứ ca, lời này của anh làm tổn thương em rồi. Em cũng không xấu xí, hồi đại học cũng có tiểu cô nương theo đuổi em thật đấy."
Chung Di không nể mặt: "Vậy mà không nhìn ra đấy."
Thuyền rời bờ.
Mái chèo đẩy nước, tay đẩy dây đàn, tiếng tỳ bà dìu dặt vang lên.
Đi tới một nơi, Chung Di chỉ vào một tòa kiến trúc cổ bên bờ cho Thẩm Phất Tranh xem, trên tường vây có ô cửa sổ hình đồng tiền, ngói xếp theo chiều dốc, nhìn có vẻ hơi cũ nát.
Nàng nói trước kia trường học tổ chức du xuân còn có thể đến đó, là một xưởng làm giấy cũ, giấy làm ra vừa thô vừa dày. Bạn nhỏ nào cũng rất vui vẻ, có thể làm đồ thủ công, thời tiết tốt thì chỉ cần hai ngày nữa là có thể nhận được giấy tự tay mình làm, coi như vật kỷ niệm chuyến du xuân.
Bây giờ đã đóng cửa rồi.
"Cô đọc sách, hoạt động ngoại khóa có vẻ rất thú vị."
Chung Di nhìn về phía Thẩm Phất Tranh, nhớ tới trước đây hắn đánh giá hướng dẫn viên du lịch lâu năm thì nói còn nhàm chán hơn cả môn Lịch sử đời Đường mà hắn học ở Cambridge. Nàng liền đáp: "Vậy còn anh? Trước đây học hệ Lịch sử ở nước ngoài rất nhàm chán sao?"
Hắn nhất thời không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng.
Mấy giây dừng lại đó, không biết là để suy nghĩ cách giải thích uyển chuyển hơn, hay là cố ý kéo dài câu hỏi tự nhiên của nàng, khiến nó trở nên mất tự nhiên.
Vì câu nói này thăm dò hắn.
Hắn nói: "Cử nhân và thạc sĩ của tôi đều là triết học, đêm đó nói với cô là một môn học tự chọn, người nước ngoài nói không tốt về lịch sử Trung Quốc, quá nhàm chán, cho nên ấn tượng rất sâu."
Tiểu Duy lại đổi sang một bản nhạc mới, đang đánh đến đoạn chuyển, trong lòng Chung Di phảng phất như cũng có một dây đàn nhỏ vừa được gảy lên.
Là âm đơn (giấu đầu hở đuôi).
"À."
Có lẽ là đường thủy không ổn định, hắn không giống như bình thường, tư thế thả lỏng, giống như một khu vườn trái cây có thời gian rộng mở, không biết lại trù phú. Điều này làm người khác tò mò đến cùng, thậm chí còn muốn thu hoạch được gì đó.
"Triết học là 'To be, or not to be', loại này sao?"
Khóe môi hắn khẽ nhếch, khéo léo tiếp lời: "That is a question."
Tồn tại hay hủy diệt, đây là một vấn đề.
Vừa đáp lại như không đáp.
Chung Di bất ngờ phát hiện, khi hắn nói tiếng Anh, giọng nói không có trật tự kỳ lạ kia, mà lại trầm thấp, dễ nghe.
Bên kia, Tưởng Chuy khen Tiểu Duy đàn tỳ bà rất hay, Tiểu Duy nói là do mẹ của Chung Di dạy tốt, Chương nữ sĩ mới là người đánh đàn thật sự hay, ngón đàn của anh không thể sánh bằng.
"Mẹ của cô dạy à?" Thịnh Bành nhìn về phía Chung Di, lại đi hỏi Tiểu Duy: "Vậy Di Di chắc chắn cũng đánh đàn được lâu rồi?"
Tiểu Duy quá thành thật, lập tức nói: "Ừ, hai chúng tôi cùng nhau học."
Chung Di chỉ có thể kiên trì ôm đàn, giả vờ bêu xấu, đeo móng gảy, hoàn toàn không có cảm giác. Vừa chạm vào dây đàn, quả nhiên, đã xác nhận, ngay cả chút tài mọn này cũng đều trả lại hết cho thầy rồi.
Không đánh đàn xong, ngay cả Tiểu Duy ngồi ở vị trí xa nàng nhất cũng không khỏi tự chủ gãi tai, thay nàng xấu hổ, vì nàng giải thích: "Di Di hình như đã lâu lắm không đụng vào đàn. Cô ấy học vũ đạo ở đại học, không có thời gian luyện tập, không quen cũng là chuyện bình thường."
Chung Di đang định tự an ủi như vậy, nhưng lại không chịu nổi Thẩm Phất Tranh cười khẽ. Không hiểu sao, nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên chính thức gặp mặt, hắn nói với nàng câu kia: "Chung tiểu thư cầm, kỳ, thi, họa mọi thứ đều tinh thông, sao lại có thể nói không biết chỗ nào?"
Giờ thì hay rồi.
Không chỉ cờ là cờ cá ngựa, cầm cũng là một tay đàn tỳ bà nát.
Chung Di không khỏi xấu hổ, thầm nghĩ người này xuất hiện chưa đến nửa tháng, như là đến trong cuộc đời nàng để chuyên đi vạch trần những lời nói dối của nàng vậy.
May mà thuyền đi gần nửa ngày, cập bờ ở gần Lăng Dương Sơn. Trời xanh không một gợn mây, xanh biếc như được gột rửa, núi non trùng điệp, cây cối xanh mướt, có thể nhìn thấy một vài ngôi chùa với mái lưu ly.
Thịnh Bành hỏi chuyện bái Phật: "Mọi người đã đến rồi, không đi quyên góp chút tiền dầu vừng, có phải là không tốt lắm không?"
Tiểu Duy ôm đàn tỳ bà, "Phụt" một tiếng cười, rồi nhanh chóng hạ thấp giọng, nói: "Anh nói, cứ như thể Bồ Tát là đầu gấu, muốn qua đường này thì phải để lại tiền mãi lộ."
Thịnh Bành lập tức giơ cao hai tay, xua đi: "Tôi không có nói như vậy. Tôi đây là tôn kính Bồ Tát, cái gì... từ gì nhỉ... thành kính! Hiểu không?"
Chung Di liền nói cho hắn biết: "Nếu anh tôn kính Bồ Tát, vậy thì càng không thể tùy tiện đi."
"Vì sao? Tôi chỉ muốn thắp nén nhang, bái Phật cũng không được sao?"
"Lăng Dương Sơn có mấy chục ngôi miếu, anh bái không hết đâu."
Tưởng Chuy nói: "Bái không hết thì bái không hết, có gì đâu."
"Như vậy sao được, hôm nay anh đã bái ba, năm ngôi rồi, phủi mông đi luôn, anh bảo những vị Bồ Tát khác nhìn anh thế nào?" Chung Di thẳng thắn chất vấn, "Anh đây không phải là xem thường Bồ Tát sao?"
Nói như thể giữa các vị Bồ Tát cũng có đạo lý đối nhân xử thế, không nên xem trọng bên này, mà xem nhẹ bên kia.
Nghe qua, có vẻ rất có lý.
Thịnh Bành thật sự từ bỏ ý định bái Phật: "Vậy Châu Thị cũng chỉ lớn như vậy, không thắp hương bái Phật, thì cũng không có gì khác để xem."
Chung Di nói: "Ai nói không đi bái Phật, cũng có thể đi du ngoạn chợ đêm, dạo phố miếu. Bình thường vào cuối tháng có rất nhiều người thả đèn tạ ơn, rất là náo nhiệt."
Tiểu Duy hỏi: "Còn có thể đến Phức Hoa Đường nghe hát, các anh đã từng đến đó chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trích dẫn: To be, or not to be: that is the question. (Sinh tồn hay hủy diệt, đây là một vấn đề).
Mùa cao điểm và thấp điểm không chỉ khác nhau về giá vé vào cửa mà giai đoạn mở cửa của các khu du lịch cũng khác nhau.
Chung Di ngoài miệng nói mình không chuyên nghiệp, nhưng thực tế lại rất có trách nhiệm lên mạng tìm kiếm các bài hướng dẫn du lịch, dù sao thì lần cuối cùng cô dẫn bạn bè ở Mãn Châu đi chơi đã là chuyện của hai năm trước rồi.
Dì Thục Mẫn bưng bình hoa sen mới cắm vào.
Chiếc bình tròn bằng thủy tinh khắc hoa, một bông hoa đã nở và một nụ hoa còn e ấp, kết hợp cùng với những chiếc lá sen uốn lượn, có góc cạnh, được đặt trên chiếc kệ gỗ ô mộc cao dựa vào tường.
Chiếc kệ cao ở giữa được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, đặt những cuốn sách mà Chung Di thích đọc khi còn học trung học. Hàng sách màu đen, trắng, đỏ và xám là những tác phẩm kinh điển, các góc cạnh vẫn còn nguyên vẹn như mới. Hàng sách với màu sắc rực rỡ là tiểu thuyết tình cảm, có nhiều dấu vết lật giở hơn.
Dì Thục Mẫn là người đã quán xuyến việc bếp núc trong nhà suốt mấy chục năm, không hiểu rõ về những cuốn sách này. Dì lau lớp bụi mỏng trên kệ, rút ra một cuốn hỏi Chung Di: "Cuốn sách này nói về cái gì?"
Chung Di nhìn qua, vẻ mặt khoa trương mà lại hoạt bát: "Tê tâm liệt phế, đau đớn tột cùng."
Dì Thục Mẫn cười, lại rút ra một cuốn khác: "Vậy còn cuốn này?"
Đôi mắt Chung Di sáng lên, nói: "Oa, còn tê tâm liệt phế, đau khổ tột độ hơn nữa."
Chương Thanh Xu đi đến cửa phòng con gái thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dì Thục Mẫn và Chung Di đều đang cười, bà cũng cong môi, bước vào: "Hai người đang nói gì mà vui thế?"
Thấy Chung Di thu chân ngồi trên ghế, trong ngực còn ôm laptop, bà đặt tay lên vai con gái, nói: "Có việc gì thì về rồi hẵng làm, đi qua chỗ ông ngoại con ăn cơm trước đã."
Chỉ cần Chung Di ở Châu Thị, vào đầu tháng giữa mỗi tháng, hai mẹ con đều sẽ đến nhà ông ngoại ăn một bữa cơm.
Hôm nay, đến ngõ Phong Ninh cũng phát sinh một chuyện thú vị.
Xe dừng ở cửa ngõ, Chung Di không ngại trời nóng, nhão nhão nhét nhét kéo cánh tay mẹ. Hai mẹ con cùng nhau che chung một chiếc dù che nắng hoa nhí, đi vào trong con hẻm.
Ở chỗ rẽ trong ngõ, một chiếc Hyundai màu trắng bị đụng, đèn xe vỡ nát.
Giàn hoa của nhà dân bên cạnh cũng bị gãy chân.
Một người đàn ông trung niên mặc áo lót ba lỗ đỡ giàn hoa, tức giận mà không biết nói gì: "Cô không nhìn xem, ngõ nhỏ hẹp như vậy, sao có thể đậu xe vào được?"
Xung quanh có không ít người vây xem.
Hai mẹ con đi qua giữa đám đông ồn ào, Chương Thanh Xu mang giày cao gót, cao hơn vài cm, liếc nhìn Chung Di đang thất thần quay đầu, khẽ hỏi: "Con đang nghĩ gì thế? Đi đường phải tập trung chứ."
"Dạ." Chung Di quay trở lại, ngoan ngoãn đáp lời.
Nàng có thể nghĩ gì chứ? Chỉ đang nghĩ đến người tài xế lái xe rất giỏi của Thẩm Phất Tranh mà thôi.
Ba thế hệ trong gia đình, chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Vừa ăn xong, Chương Thanh Xu liền nhận được điện thoại của lão Đái, vội vàng quay về rạp hát. Thật ra thì cho dù không có cuộc điện thoại này của lão Đái, bà thường cũng sẽ không ở lại lâu sau bữa cơm.
Bà và Chương Tái Niên giống nhau như đúc, người thân mà lại xa cách, mỗi lần gặp mặt ăn cơm đều theo một công thức, hai bên hỏi han tình hình gần đây của nhau vài câu đơn giản. Nếu không có Chung Di ở đó, vừa nói vừa cười, e rằng hai cha con cùng ngồi ăn một bàn cũng không được tự nhiên.
Trước khi đi, Chương Tái Niên gọi Bồ bá đi lấy đồ.
Chiếc hộp màu xanh lam đơn giản được mở ra, Bồ bá vừa hé mở, một gốc nhân sâm rễ dày nằm trên lớp vải lụa.
"Trước đây có người gửi tặng một cây sâm núi, con cầm về bảo Thục Mẫn nấu canh."
Cây sâm này tuổi đời ít nhất cũng phải lớn gấp đôi Chung Di, hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "đơn giản". Chương Thanh Xu hỏi là ai tặng, Bồ bá đáp là người của Thẩm gia.
Chương Thanh Xu nhận lấy, dặn dò ông cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, rồi xách đồ một mình ra khỏi cửa Thùy Hoa.
Chung Di từ thư phòng đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Chương nữ sĩ, những lời vừa nói trong viện, nàng cũng chỉ nghe được đại khái.
"Ông ngoại, con không tìm thấy kim nê."
"Lần trước dùng sớm quá rồi, phải lấy vàng bạc ra pha lại." Ông ngoại đi vào thư phòng tìm giúp Chung Di, vẻ mặt tươi cười: "Hôm nay con bé lại ngoan thế này, chịu khó vẽ tranh rồi."
"Sợ bị cứng tay, không phải ông ngoại đã dạy con nhiều năm như vậy rồi sao?" Chung Di trải giấy ra, chặn giấy vuốt sang hai bên. Mặt giấy vẽ hoa văn bình hoa, nhưng tâm tư lại không yên, nàng quay đầu hỏi: "Ông ngoại, vừa rồi Bồ bá nói đến người tặng quà, là Thẩm Phất Tranh ạ?"
Bồ bá từ rất lâu trước đã nói, Chung Di tiểu thư nhà chúng ta nhìn có vẻ gặp người liền cười, thật ra là người có học thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng bụng dạ lại lạnh lùng. Cho dù là La Hán thần tiên đến viện của ông ngoại nàng, hôm sau hỏi nàng có bao nhiêu khách đến thăm, nàng cũng không nhớ được là mười bảy hay mười tám người.
Ông ngoại đặt hộp vàng bạc xuống bàn: "Hiếm khi con còn nhớ rõ."
Chung Di thầm nghĩ trong lòng: Đâu có gì là khó, dáng vẻ của hắn, cũng không quá khó để quên, đúng không?
Mang một chút tâm tư thăm dò mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, Chung Di trả lời: "Không chỉ gặp hắn ở nhà ông ngoại, sau này con còn gặp qua hắn nữa."
Hơn nữa, không chỉ một hai lần.
"Hắn đã giúp con."
Sợ ông ngoại lo lắng, nàng còn nói thêm: "Vừa vặn gặp, tiện tay giúp đỡ, không phải chuyện gì lớn."
Còn về việc giúp mình trong hoàn cảnh nào, thì không tiện nói cho ông ngoại biết.
Ông ngoại ngồi trên ghế trúc, xem Chung Di sử dụng bút lông, giọng điệu chỉ dẫn giống như đang nói chuyện với trẻ con: "Vậy con đã cảm ơn người ta chưa?"
Có qua có lại, giúp một lần thì tạ một lần, lần này... Ngòi bút của Chung Di dừng lại hai giây, nàng nói: "Vẫn chưa ạ."
Ông ngoại bưng chén trà lên, gạt lớp bọt trà, nhẹ nhàng nói: "Có cơ hội phải tạ ơn người ta, nhưng mà cũng không sao, hắn không phải là người tính toán những chuyện này."
Giấy Thanh Mặc loang ra, Chung Di thấp thỏm đứng lên, cố ý ngắt quãng một cách tự nhiên, lại càng khiến cho mất tự nhiên. Điều này khiến cho giọng nói vừa cất lên, những ngón tay thon dài cầm bút cũng hơi siết chặt.
"Hắn không phải là người tính toán những chuyện này? Ông ngoại rất hiểu hắn sao? Hình như đây là lần đầu tiên hắn đến thăm ông ngoại?"
Ông ngoại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã lâu rồi, không gặp."
Chung Di ngập ngừng phác họa đường cong của hoa mẫu đơn, suy nghĩ cũng không tập trung. Nàng nhớ tới lần đó ở sân thượng khách sạn, hắn trước mặt vợ chồng Từ gia nói ông ngoại có ơn dạy dỗ với hắn.
"Vậy hắn... có thể xem là học trò của ông ngoại không ạ?"
"Hắn vỡ lòng, ta đã từng dạy hắn viết chữ."
Chung Di thầm nghĩ, thì ra thật sự là có dính dáng một chút xíu đến việc dạy dỗ, nàng còn tưởng ngày đó hắn chỉ là tùy tiện nói một câu để dọa người.
Ông ngoại nhìn Chung Di, bỗng nhiên cười một tiếng, vẻ mặt có vẻ như đang nhớ lại, "Khi đó, hắn hình như mới bốn, năm tuổi, đứng trên ghế luyện viết một tiếng đồng hồ, không hề phân tâm, từng nét chữ đều ngay ngắn, quy củ. Viết xong tay vẫn sạch sẽ. Giống như con hồi nhỏ, cả đám người dỗ dành, dọa nạt đều không thể ép con cầm bút cho thẳng được. Giờ con cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, con xem..." ông ngoại chỉ vào cổ tay áo trắng của nàng, "vẫn còn giống như mèo hoa."
Chung Di nâng tay lên nhìn, quả nhiên dính màu mực, nhưng nàng không thừa nhận, còn muốn đùa giỡn: "Quá quy củ thì sẽ cứng nhắc, nghệ thuật gia phải có phong cách riêng của mình chứ."
Ông ngoại luôn chiều chuộng nàng, ngụy biện cũng chịu đáp lời: "Đúng đúng đúng, nghệ thuật gia, nghỉ ngơi một chút đi, uống ngụm trà trước đã."
Chung Di ngồi xuống cạnh ông ngoại, nâng ly lên: "Con mới 21 tuổi, 21 tuổi không tính là hơn hai mươi tuổi!"
Ông ngoại dỗ dành: "Được được được, không tính, không tính."
Chung Di ngậm một ngụm trà, chuyển từ má trái sang má phải, nhìn chằm chằm hoa văn thủy mặc xanh nhạt nở rộ trong chén sứ trắng, từ từ nuốt ngụm trà xuống, hỏi: "Ông ngoại, vậy hắn bao nhiêu tuổi ạ?"
"Ai?"
"Thẩm Phất Tranh."
Chung Di lập tức giải thích: "Chính là nếu hắn lớn hơn con quá nhiều, cho dù có giỏi hơn con thì cũng không tính là quá giỏi. Nhỡ đâu hơn hẳn một giáp, thì lại kém nửa vai vế rồi, người kém vai vế sao có thể so sánh cùng nhau được."
"Không kém nhiều như vậy đâu." Không biết nhớ tới điều gì, đang tính tuổi, vẻ mặt ông ngoại thoáng nét buồn bã của người từng trải, "Năm nay hắn không phải 30 thì cũng là 29."
Chung Di hơi hé miệng, lẩm bẩm: "Còn trẻ như vậy mà đã giỏi như vậy sao?"
Ông ngoại nghe thấy: "Hắn đi học sớm."
"Mọi việc đều đi trước người khác một bước. Gia gia hắn dạy rất tốt."
Câu cuối cùng vừa giống như khen ngợi lại vừa giống như chê bai, Chung Di không hiểu, nhìn ông ngoại hỏi: "Vậy như thế này là tốt hay không tốt ạ?"
"Tốt," khóe miệng ông ngoại khẽ nhếch lên, "Không nói đến những người anh em họ cùng lứa với hắn, chỉ sợ khắp Kinh Thị, cũng không tìm ra người thứ hai."
"Vậy... Ông ngoại, trước đây không phải ông nói, 'thịnh cực tất suy', 'mộc tú vu lâm phong tất tồi chi' (cây cao vượt lên trên rừng thì gió sẽ thổi gãy) sao?"
Ông ngoại điểm nhẹ chóp mũi nàng, ân cần nói: "Con thông minh nhất."
Chung Di khách khí hùa theo, lần này thật sự cười, lập tức khoe khoang: "Là do ông ngoại dạy tốt ạ!"
Ông ngoại vỗ vỗ nàng: "Đồ nịnh hót, mau đi vẽ đi, con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, một bức tranh, vừa vẽ vừa viết có thể kéo dài cả nửa tháng."
"Lần đó con kéo dài nửa tháng là vì đang suy nghĩ ý tứ, chậm mới ra việc tinh tế. Ngày mai..."
Suýt chút nữa thì muốn đảm bảo nói ngày mai sẽ vẽ xong, nhưng nghĩ đến ngày mai phải làm hướng dẫn viên cho người nào đó, Chung Di liền nuốt âm thanh xuống, chậm rãi nói, giọng nói ngọt ngào: "Lần này... chỉ sợ cũng sắp sửa chậm rãi mà ra việc tinh tế rồi."
Ông ngoại khựng lại, lập tức cười lớn, nói: "Con a con." Vẻ mặt mệt mỏi tích tụ lâu ngày trên gương mặt ông bỗng chốc tan biến.
-
Chung Di lựa chọn hạng mục du ngoạn hàng đầu, là khu cổ thành du hồ mà trước đây có người đã nhắc đến trong bữa tiệc.
Thẩm Phất Tranh có trí nhớ rất tốt: "Hạng mục du xuân hồi tiểu học của cô."
"Đúng vậy, nhưng hồi tiểu học chắc anh chưa từng đến đây chơi xuân. Đặc sắc lắm, nên cũng muốn trải nghiệm một chút."
Trước khi Chung Di đến khách sạn tìm người, nàng đã nghĩ đến việc chỉ có hai người, một nam một nữ cùng nhau du hồ. Đến lúc đó, mặt hồ gợn sóng, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí rất dễ trở nên ngượng ngùng, lại ái muội.
Để tránh sự ngượng ngùng, ái muội này, nàng cố ý thuê thuyền trước, tìm một người bạn đến cùng đi để đánh đàn tỳ bà.
Sáng nay, Chung Di đến khách sạn, ngoài Thẩm Phất Tranh, còn nhìn thấy Tưởng Chuy - người đã chào hỏi nàng hôm đó. Đi cùng còn có một người tên Thịnh Bành, người này nhìn lớn hơn Tưởng Chuy vài tuổi, hình như Tưởng Chuy gọi Thẩm Phất Tranh là Tứ ca.
Một hàng bốn người ra khỏi cửa.
Hai người kia nói nhiều, khác hẳn Thẩm Phất Tranh, giống như không cùng một đường, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để nhìn nhau không nói nên lời mà xấu hổ.
Bọn họ thật sự coi Chung Di là hướng dẫn viên du lịch, người này nối tiếp người kia đặt câu hỏi, có lúc Chung Di còn hoài nghi mình đang tham gia chương trình hỏi đáp nhanh về địa phương chí.
Thẩm Phất Tranh nói chuyện, như thể từng dấu chấm câu đều tính phí, tuyệt đối không nói thừa một câu vô nghĩa. Hắn lên tiếng đúng lúc để giải vây cho Chung Di, ngăn chặn những câu hỏi thao thao bất tuyệt của hai người kia.
Chung Di nhất thời ngẩn người nhìn hắn, không biết đây là giải vây hay là biến thành trêu chọc.
Bởi vì hắn nói: "Yêu cầu của các cậu đối với hướng dẫn viên du lịch không chuyên nghiệp có phải là quá cao không?"
Chung Di nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt hắn thả lỏng, thậm chí có chút ý cười, con ngươi như mặt hồ tĩnh lặng, dù ném vào một viên đá nhỏ cũng không gợn lên một tia sóng.
Mặt hồ như vậy, rất kỳ lạ.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, mặt hồ như vậy, rất thu hút người khác.
Hắn nói: "Phải tôn trọng đặc sắc cá nhân của cô ấy, đúng không?"
Đặc sắc cá nhân của nàng, là không chuyên nghiệp.
Thời tiết có lẽ quá tốt, Chung Di chỉ cảm thấy vùng da sau tai nóng lên, gió hồ thổi tới cũng không làm dịu đi.
Ấn chiếc nhẫn bạc trên khớp ngón trỏ, có chút cảm giác đau đớn, Chung Di cố gắng dời sự chú ý, đang muốn quay đầu đi, Thẩm Phất Tranh ở phía đối diện đã dời ánh mắt trước, từ vành tai nàng, nhìn về phía ánh sáng hắt tới. Hắn nheo mắt, rồi khẽ vẫy tay: "Ngồi vào trong một chút, tai cô bị phơi nắng đỏ hết cả rồi."
Không gian dưới mui thuyền coi như rộng rãi, Chung Di "A" một tiếng, hơi cúi thấp người xuống, dịch vào trong.
"Giống như cánh chuồn chuồn."
Cánh môi Chung Di khẽ động, hoài nghi mình nghe nhầm, khẽ ngạc nhiên hỏi lại: "Cánh chuồn chuồn gì ạ?"
Giọng nói của hắn không trầm thấp, nhưng lại có một trật tự kỳ lạ, dường như thiếu cảm xúc, nhưng dường như bản thân điều này lại là một loại cảm xúc.
Hắn dùng giọng nói như vậy, chậm rãi trả lời Chung Di.
"Bây giờ, tai của cô, giống như cánh chuồn chuồn."
Trong suốt, mẫn cảm.
Càng yên lặng, càng khiến người ta muốn chạm vào.
Chung Di sờ lên vành tai của mình, nhiệt độ không giảm, thậm chí còn chạm đến mạch máu đang đập rộn ràng.
Nếu hình dung chính xác, thì giờ phút này, chuồn chuồn hẳn là đang vỗ cánh với tần số cao.
Thuyền vẫn còn cập bờ, đang đợi.
Người bạn của Chung Di ung dung đến muộn, chàng trai có mái tóc ngắn được nuôi hơi dài, dáng người nhỏ nhắn, mặc áo dài màu xanh nhạt, ôm đàn tỳ bà, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Anh vội vàng bước lên thuyền, tạo ra một chút động tĩnh, nước trà trên bàn rung rinh.
Anh xin lỗi Chung Di vì đến muộn, vừa lau mồ hôi, vừa giới thiệu bản thân với mọi người, không được hào phóng cho lắm, giống như là do thói quen nghề nghiệp bắt buộc, cứng nhắc đọc thuộc lòng hai câu nói hay để người khác chọn bài.
Tưởng Chuy ngồi gần nhất, nhận lấy tờ đơn, đưa cho Thẩm Phất Tranh: "Tứ ca, anh nói xem nên nghe bài gì, phong nhã thế này em không hiểu."
Không có cách nào, mẹ của Tưởng Chuy ghét nhất là phong nhã, ghét nhất nhạc cụ chính là đàn tỳ bà.
Thẩm Phất Tranh nhìn Chung Di: "Hướng dẫn viên đề cử?"
Chung Di không thể thoái thác, bình thường nàng vốn ít khi do dự, lập tức quyết định: "Vậy thì nghe « Tỳ bà ngữ » đi, số lần chọn là cao nhất, đúng không Tiểu Duy."
Người bạn tên Tiểu Duy của nàng gật đầu nói: "Vâng, người ngoài ngành thường rất thích nghe bài này, rất êm tai."
"Di Di, bạn của cô rất biết chê bai người khác đấy."
Thịnh Bành cà lơ phất phơ dựa vào mạn thuyền, từ lúc Tiểu Duy lên thuyền đã đánh giá anh, lại nhìn dáng vẻ quá mức tú khí khi anh ngồi xuống ôm đàn tỳ bà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh: "Cậu là nam sao? Nhìn sao lại giống con gái thế?"
"Là nam sinh," Tiểu Duy ngượng ngùng nói: "Trước đây có luyện qua đào kép, nhưng không chịu được khổ, nên đổi sang đánh đàn tỳ bà, kiếm tiền được nhiều hơn một chút."
Thịnh Bành giật mình: "Thảo nào, bình thường con gái còn chưa chắc đã xinh đẹp bằng cậu."
Thấy bạn mình bị trêu chọc, mặt đỏ lên ngượng ngùng, Chung Di trừng mắt nhìn Thịnh Bành không biết lựa lời mà nói, không nhịn được mà đáp trả:
"Anh càng xinh đẹp hơn, vậy anh..."
"Vậy anh có phải càng giống con gái hơn không?" Lời này còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chen ngang, cắt ngang sự xao động của Chung Di.
"Hắn đẹp mắt?"
Chung Di nhìn về phía Thẩm Phất Tranh, giọng nói vốn dĩ nên dõng dạc, bỗng nhiên bị ngắt quãng, trở thành một cái bếp lò tịt ngòi, ngọn lửa nhỏ đứt quãng thoát ra, rồi hoàn toàn im bặt.
"Dạ... không phải, không phải ý đó."
Bị Thẩm Phất Tranh đánh giá, Thịnh Bành ngượng ngùng như gặp phải quả báo, la hét: "Tứ ca, lời này của anh làm tổn thương em rồi. Em cũng không xấu xí, hồi đại học cũng có tiểu cô nương theo đuổi em thật đấy."
Chung Di không nể mặt: "Vậy mà không nhìn ra đấy."
Thuyền rời bờ.
Mái chèo đẩy nước, tay đẩy dây đàn, tiếng tỳ bà dìu dặt vang lên.
Đi tới một nơi, Chung Di chỉ vào một tòa kiến trúc cổ bên bờ cho Thẩm Phất Tranh xem, trên tường vây có ô cửa sổ hình đồng tiền, ngói xếp theo chiều dốc, nhìn có vẻ hơi cũ nát.
Nàng nói trước kia trường học tổ chức du xuân còn có thể đến đó, là một xưởng làm giấy cũ, giấy làm ra vừa thô vừa dày. Bạn nhỏ nào cũng rất vui vẻ, có thể làm đồ thủ công, thời tiết tốt thì chỉ cần hai ngày nữa là có thể nhận được giấy tự tay mình làm, coi như vật kỷ niệm chuyến du xuân.
Bây giờ đã đóng cửa rồi.
"Cô đọc sách, hoạt động ngoại khóa có vẻ rất thú vị."
Chung Di nhìn về phía Thẩm Phất Tranh, nhớ tới trước đây hắn đánh giá hướng dẫn viên du lịch lâu năm thì nói còn nhàm chán hơn cả môn Lịch sử đời Đường mà hắn học ở Cambridge. Nàng liền đáp: "Vậy còn anh? Trước đây học hệ Lịch sử ở nước ngoài rất nhàm chán sao?"
Hắn nhất thời không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng.
Mấy giây dừng lại đó, không biết là để suy nghĩ cách giải thích uyển chuyển hơn, hay là cố ý kéo dài câu hỏi tự nhiên của nàng, khiến nó trở nên mất tự nhiên.
Vì câu nói này thăm dò hắn.
Hắn nói: "Cử nhân và thạc sĩ của tôi đều là triết học, đêm đó nói với cô là một môn học tự chọn, người nước ngoài nói không tốt về lịch sử Trung Quốc, quá nhàm chán, cho nên ấn tượng rất sâu."
Tiểu Duy lại đổi sang một bản nhạc mới, đang đánh đến đoạn chuyển, trong lòng Chung Di phảng phất như cũng có một dây đàn nhỏ vừa được gảy lên.
Là âm đơn (giấu đầu hở đuôi).
"À."
Có lẽ là đường thủy không ổn định, hắn không giống như bình thường, tư thế thả lỏng, giống như một khu vườn trái cây có thời gian rộng mở, không biết lại trù phú. Điều này làm người khác tò mò đến cùng, thậm chí còn muốn thu hoạch được gì đó.
"Triết học là 'To be, or not to be', loại này sao?"
Khóe môi hắn khẽ nhếch, khéo léo tiếp lời: "That is a question."
Tồn tại hay hủy diệt, đây là một vấn đề.
Vừa đáp lại như không đáp.
Chung Di bất ngờ phát hiện, khi hắn nói tiếng Anh, giọng nói không có trật tự kỳ lạ kia, mà lại trầm thấp, dễ nghe.
Bên kia, Tưởng Chuy khen Tiểu Duy đàn tỳ bà rất hay, Tiểu Duy nói là do mẹ của Chung Di dạy tốt, Chương nữ sĩ mới là người đánh đàn thật sự hay, ngón đàn của anh không thể sánh bằng.
"Mẹ của cô dạy à?" Thịnh Bành nhìn về phía Chung Di, lại đi hỏi Tiểu Duy: "Vậy Di Di chắc chắn cũng đánh đàn được lâu rồi?"
Tiểu Duy quá thành thật, lập tức nói: "Ừ, hai chúng tôi cùng nhau học."
Chung Di chỉ có thể kiên trì ôm đàn, giả vờ bêu xấu, đeo móng gảy, hoàn toàn không có cảm giác. Vừa chạm vào dây đàn, quả nhiên, đã xác nhận, ngay cả chút tài mọn này cũng đều trả lại hết cho thầy rồi.
Không đánh đàn xong, ngay cả Tiểu Duy ngồi ở vị trí xa nàng nhất cũng không khỏi tự chủ gãi tai, thay nàng xấu hổ, vì nàng giải thích: "Di Di hình như đã lâu lắm không đụng vào đàn. Cô ấy học vũ đạo ở đại học, không có thời gian luyện tập, không quen cũng là chuyện bình thường."
Chung Di đang định tự an ủi như vậy, nhưng lại không chịu nổi Thẩm Phất Tranh cười khẽ. Không hiểu sao, nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên chính thức gặp mặt, hắn nói với nàng câu kia: "Chung tiểu thư cầm, kỳ, thi, họa mọi thứ đều tinh thông, sao lại có thể nói không biết chỗ nào?"
Giờ thì hay rồi.
Không chỉ cờ là cờ cá ngựa, cầm cũng là một tay đàn tỳ bà nát.
Chung Di không khỏi xấu hổ, thầm nghĩ người này xuất hiện chưa đến nửa tháng, như là đến trong cuộc đời nàng để chuyên đi vạch trần những lời nói dối của nàng vậy.
May mà thuyền đi gần nửa ngày, cập bờ ở gần Lăng Dương Sơn. Trời xanh không một gợn mây, xanh biếc như được gột rửa, núi non trùng điệp, cây cối xanh mướt, có thể nhìn thấy một vài ngôi chùa với mái lưu ly.
Thịnh Bành hỏi chuyện bái Phật: "Mọi người đã đến rồi, không đi quyên góp chút tiền dầu vừng, có phải là không tốt lắm không?"
Tiểu Duy ôm đàn tỳ bà, "Phụt" một tiếng cười, rồi nhanh chóng hạ thấp giọng, nói: "Anh nói, cứ như thể Bồ Tát là đầu gấu, muốn qua đường này thì phải để lại tiền mãi lộ."
Thịnh Bành lập tức giơ cao hai tay, xua đi: "Tôi không có nói như vậy. Tôi đây là tôn kính Bồ Tát, cái gì... từ gì nhỉ... thành kính! Hiểu không?"
Chung Di liền nói cho hắn biết: "Nếu anh tôn kính Bồ Tát, vậy thì càng không thể tùy tiện đi."
"Vì sao? Tôi chỉ muốn thắp nén nhang, bái Phật cũng không được sao?"
"Lăng Dương Sơn có mấy chục ngôi miếu, anh bái không hết đâu."
Tưởng Chuy nói: "Bái không hết thì bái không hết, có gì đâu."
"Như vậy sao được, hôm nay anh đã bái ba, năm ngôi rồi, phủi mông đi luôn, anh bảo những vị Bồ Tát khác nhìn anh thế nào?" Chung Di thẳng thắn chất vấn, "Anh đây không phải là xem thường Bồ Tát sao?"
Nói như thể giữa các vị Bồ Tát cũng có đạo lý đối nhân xử thế, không nên xem trọng bên này, mà xem nhẹ bên kia.
Nghe qua, có vẻ rất có lý.
Thịnh Bành thật sự từ bỏ ý định bái Phật: "Vậy Châu Thị cũng chỉ lớn như vậy, không thắp hương bái Phật, thì cũng không có gì khác để xem."
Chung Di nói: "Ai nói không đi bái Phật, cũng có thể đi du ngoạn chợ đêm, dạo phố miếu. Bình thường vào cuối tháng có rất nhiều người thả đèn tạ ơn, rất là náo nhiệt."
Tiểu Duy hỏi: "Còn có thể đến Phức Hoa Đường nghe hát, các anh đã từng đến đó chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trích dẫn: To be, or not to be: that is the question. (Sinh tồn hay hủy diệt, đây là một vấn đề).
Bạn cần đăng nhập để bình luận