Hoang Khang

Hoang Khang - Chương 64: Ẩn số phóng hỏa liệu nguyên (length: 23320)

Năm nay, hoạt động đêm giao thừa được tổ chức tại khách sạn nghỉ dưỡng mới mở ở ngoại ô. Tiểu Ngư và những người rảnh rỗi đã đến Chung Di từ mấy ngày trước để chờ đội múa nghỉ ngơi, chiều hôm đó mới bắt xe đến.
Tuần trước bắt đầu dựng vở kịch mới, lại thêm có lịch diễn, Chung Di bận đến mức phân thân thiếu phương pháp. Nếu đám người kia lại còn đi bar, hộp đêm ồn ào trong dịp tất niên này, Chung Di sẽ không đi cùng.
Lần này chịu đến đây, chỉ đơn thuần là muốn đi ngâm mình suối nước nóng thư giãn một chút.
Nhưng không ngờ, đến cả nước suối nước nóng cũng chưa được chạm vào, đã phải xách hành lý trở về thành phố.
Ngồi xe hai tiếng đồng hồ đến đây, Chung Di rất mệt, ngủ một giấc trong phòng khách sạn đến gần 9 giờ tối, chuẩn bị đi ngâm mình thư giãn.
Tiểu Ngư đến gõ cửa, vẻ mặt lo lắng, nói có việc cần phải về thành phố một chuyến.
"Di Di, cậu đi cùng tớ, không thì sau này tớ khó mà giải thích."
Địa điểm đến là khu phố bar ở phía nam thành, nhìn thấy người, Chung Di vẫn còn nhận ra.
Là chàng trai đã từng đi dạo phố cùng Tiểu Ngư, dáng vẻ vẫn tuấn tú, nhìn như đã uống rất nhiều rượu, cổ đỏ ửng, nôn xong lại tỉnh táo.
Chung Di hít sâu một hơi, huyết áp tăng cao.
Đã hiểu ý Tiểu Ngư trước đó nói "khó giải thích" là như thế nào, đây không phải là khó giải thích, mà hoàn toàn là chuyện không thể cho người khác biết, có phải không?
Chàng trai nhã nhặn kia không giống người thích uống say đến không biết gì, giờ phút này say đến đỏ cả mắt, sau khi Tiểu Ngư nói: "Tớ chẳng phải đã theo như cậu nói hay sao? Cậu còn muốn thế nào nữa?" thì nắm chặt tay Tiểu Ngư, thấp giọng cố chấp.
"Là cậu trước trêu chọc tớ."
"Tớ nói cho cậu tiền, cậu lại không muốn, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Chàng trai kia hỏi nàng, có thể quay lại như trước đây không?
Tiểu Ngư biến sắc, gấp gáp nói: "Cậu có phải bị điên không, tớ có vị hôn phu!"
Chàng trai kia cong môi nhàn nhạt, bình tĩnh hơn Tiểu Ngư nhiều, có lẽ vì hơi say, ngược lại thật sự ra vẻ không để ý gì.
"Chẳng phải cậu vẫn luôn có sao? Cậu còn không phải đến trêu chọc tớ à."
Tiểu Ngư quay mặt qua một bên, nhìn xe cộ qua lại trên đường, ánh đèn neon chiếu vào mắt nàng, giống như đống tro tàn bị gió đêm thổi qua, mơ hồ có những đốm lửa nhỏ chưa tắt hẳn.
Đợi đến khi nàng nghĩ đủ rồi, xoay đầu lại, đáy mắt lại không còn gì.
"Bách Thuật, tớ nói với cậu lần nữa, tớ và Tưởng Chuy sau này sẽ kết hôn."
"Cậu không thích hắn."
Tiểu Ngư cười nhạo một tiếng: "Tớ và hắn thanh mai trúc mã, tớ thích hắn rất nhiều năm, cả thế giới đều biết tớ thích hắn!"
Đối phương vẫn bình tĩnh, một câu "cậu thích tớ" khiến nụ cười của Tiểu Ngư chợt tắt, nhìn thẳng hắn, oán hắn không rõ ràng, im lặng phẫn nộ.
Chung Di đứng cách đó năm mét, ban đầu vẫn choàng chiếc áo bành tô dày trong gió lạnh đêm giao thừa, khi nhìn thấy hai người kia ôm nhau, vội đưa tay che mặt, cúi đầu, lặng lẽ quay người đi.
Bây giờ đang làm cái gì?
Là làm bộ như không biết không phát hiện, hay là đi qua nhắc nhở Tiểu Ngư một chút?
Đây là tình tay ba sống sờ sờ sao?
Tiểu Ngư sau lưng mọi người đã làm những gì? Một cô gái ngây thơ, đáng yêu khi nào thì chuyển hình thành tra nữ?
Đầu óc rối bời, Chung Di cảm thấy trường hợp này mình không thích hợp ở lại lâu, gửi cho Tiểu Ngư một tin nhắn, rời đi trước một bước.
Đêm giao thừa, những nơi ăn chơi quanh Kinh Thị đều khó dừng xe, Chung Di gửi định vị cho tài xế, gọi hắn đến đón.
Nàng đứng ở đầu phố nhìn đèn đường ngẩn người, trong lòng vẫn còn đang lo lắng vì chuyện của Tiểu Ngư, bỗng nhiên nghe một tiếng "Di Di", gió lạnh thổi âm thanh biến điệu, nàng cho là tài xế, đang băn khoăn vì Thẩm Phất Tranh chưa bao giờ sắp xếp cho nàng một tài xế dám gọi nàng như vậy.
Cho dù là lão Lâm, cũng phải gọi nàng là "Di Di tiểu thư".
Quay đầu, quả nhiên không liên quan đến tài xế.
Người đến tăng nhanh bước chân, trên mặt mang nụ cười, đến gần đã nói chuyện: "Vừa nãy xa xa nhìn thấy gò má cảm thấy giống cậu, không ngờ thật sự là cậu."
Chung Di cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại Chu Lâm, lại là ở giao lộ tấp nập xe cộ ở Kinh Thị đêm giao thừa. Nàng đối với gương mặt này không lạ lẫm, dù sao thì trước đó cũng đã xem xong chương trình văn nghệ kia. So với gương mặt cao lãnh trong màn hình, thì người này ngoài đời lại mang dáng vẻ tươi tắn, có nhiều phần sinh động.
Chung Di ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ như gặp bạn học cũ, thuận miệng hỏi: "Thật trùng hợp, cậu cũng ở Kinh Thị sao?"
"Về nước lập nghiệp, Kinh Thị có nhiều cơ hội hơn, bất quá khởi đầu cũng rất khó khăn; trước đó có bạn bè giới thiệu, còn đi báo danh tham gia một tập văn nghệ."
Chung Di gật đầu, nói mình đã xem.
"Trên mạng, cậu được rất nhiều người ủng hộ. Rất nhiều cư dân mạng đều hy vọng cậu tham gia quý hai."
"Cái kia, thật ra cũng là có kịch bản, tớ không thích ghi hình tiết mục, tham gia tiết mục đó cũng là vì làm quen một số người, sau này tiện gọi vốn đầu tư, tớ vẫn thích nghiên cứu kỹ thuật."
"Rất tốt." Chung Di lễ phép cười.
Hắn chỉ về phía khách sạn vàng son lộng lẫy sau lưng: "Tối nay ở chỗ này xã giao, uống rượu, vừa rồi chờ tài xế được chỉ định nhìn thấy cậu. Đúng rồi, Di Di, cậu bây giờ muốn đi đâu? Để lát nữa tớ đưa cậu đi?"
"Không cần đâu."
Chu Lâm kiên trì: "Không phiền đâu, tớ chỉ là đưa cậu đi một đoạn, tớ không có ý gì khác, có phải là lần trước ở Châu Thị, tớ có hơi dọa cậu? Kỳ thật không phải, tớ chẳng qua là lúc đó nghe được Từ Tử Dập đang theo đuổi cậu, nhất thời không khống chế được cảm xúc."
Nghe xong một chuỗi lời nói của hắn, Chung Di mím môi, chỉ sang một bên: "Không phải sợ phiền cậu, cái kia, xe của tớ đã đến rồi."
Hơn nữa đã đến được một lúc.
Nàng và Chu Lâm ở giao lộ nói mấy câu, tài xế kia chờ ở bên cửa xe, cũng nghe được đại khái.
Chu Lâm nhìn theo hướng Chung Di chỉ, xoay người.
Một chiếc xe thương vụ cao cấp gắn biển số Kinh A đang đỗ ở giao lộ.
Chung Di vội vàng lên xe thì Chu Lâm chạy tới hỏi: "Đây là bạn trai của cậu phải không?"
Tài xế phản ứng nhanh hơn Chung Di, một câu "Tôi chỉ là tài xế của Chung tiểu thư" cũng như thay Chung tiểu thư đáp rằng bạn trai cô hoàn toàn là một người khác.
Ngoài cửa xe, sắc mặt Chu Lâm như bị gió thổi, ngây ngẩn cả người trong nháy mắt.
Tài xế nói: "Chung tiểu thư, gió lớn quá, tôi đóng cửa sổ xe trước."
"Ừ." Cánh môi Chung Di khẽ động, còn đang xem tin nhắn Tiểu Ngư gửi đến một đoạn giải thích dài, trước khi cửa kính xe đóng lại, vẫy tay với Chu Lâm, nói, "Tạm biệt."
Giải thích không quan trọng, dù sao Chung Di đã tận mắt chứng kiến.
Tiểu Ngư hy vọng Chung Di có thể giúp nàng giữ bí mật.
"Tớ sau này sẽ không gặp cậu ta nữa."
Nhìn những lời này trên màn hình.
Là bạn bè, Chung Di không cần loại cam đoan này, những lời này giống như là Tiểu Ngư tự nhắc nhở chính mình hơn.
Tài xế nổ máy xe, hỏi Chung Di bây giờ đi đâu: "Là về đường Thường Tích sao, Chung tiểu thư?"
Thoát khỏi trang WeChat, thời gian hiển thị trên màn hình, không ngừng nhảy sang một ngày mới, cũng là một năm mới.
Chung Di hỏi Thẩm Phất Tranh tối nay đi đâu.
Bây giờ mới biết, lão Lâm không phải tùy tiện an bài cho nàng một tài xế, vừa rồi một câu đã làm lui bạn trai cũ của nàng, bây giờ lại làm ra vẻ ít nói, cười ngây ngô nói với Chung Di: "Hành trình của Thẩm tiên sinh, sao tôi biết được."
Chung Di nghi ngờ những tài xế này trước khi vào làm đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dĩ nhiên không chỉ là lấy bằng lái, mà là làm thế nào để trở thành một tài xế giỏi.
Khi nên nói, cần phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết cách ăn nói, khi không nên nói, thì làm một tài xế trầm lặng, không lắm mồm.
Hiển nhiên hắn đã lĩnh hội được chân truyền của lão Lâm.
Chung Di xuyên qua kính chiếu hậu, liếc hắn một cái, cũng không nói toạc ra: "Anh không phải thường xuyên báo cáo với lão Lâm sao? Bảo anh ta báo cáo lại cho anh không được à?"
Tài xế ngượng ngùng nhịn cười, trước đèn đỏ, cầm điện thoại lên nói: "Vâng, tôi nghe theo Chung tiểu thư."
Xe chạy thẳng về phía nam thành.
Vào khu vườn, đèn pha xe phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, Chung Di nhớ lại ngày đầu năm mới năm ngoái, cũng là ở trong này cùng Thẩm Phất Tranh trải qua.
Lúc đó biệt thự hoang đảo nhìn như huy hoàng, nhưng chỉ một năm trôi qua, lái xe đến gần đã có thể khiến nàng cảm thấy đèn đuốc sáng sủa, ấm áp.
Không gọi điện thoại trước, lại là rạng sáng, Tuệ dì nhìn thấy Chung Di rất ngạc nhiên, hỏi nàng đã ăn tối chưa.
Chung Di cởi áo khoác, nói: "Ăn rồi, Thẩm Phất Tranh nghỉ ngơi chưa?"
Bên trong là bộ đồ hai dây bằng len, áo cổ chữ V màu đỏ ngắn, đính cúc ngọc trai, váy len lông cừu đuôi cá màu trắng ôm sát, khi cúi người đổi dép, đường cong cơ thể lộ rõ.
Chỗ eo hở ra một khoảng da thịt, đỏ trắng tương xứng, như ngọc dương chi tinh tế, trong suốt.
"Chưa, Tưởng tiên sinh vừa mới đi, Thẩm tiên sinh bây giờ hẳn là đang ở thư phòng, vừa mới gọi điện thoại xuống, muốn một ấm trà."
Chung Di giật mình: "Ai? Tưởng tiên sinh? Tưởng Chuy vừa mới đi?"
Tuệ dì trả lời: "Đúng vậy, tối nay cùng Thẩm tiên sinh đi xã giao về, Thẩm tiên sinh nhìn không có việc gì, Tưởng tiên sinh ngược lại uống nhiều rượu, dùng một chút bữa ăn khuya, nói chuyện hơn một tiếng, mới vừa đi không lâu."
Chung Di biết Tưởng Chuy hiện tại đang làm việc dưới trướng Thẩm Phất Tranh, có phong thái của người thừa kế gia tộc lớn, hiểu rõ đạo lý một người vinh hiển thì cả họ được nhờ, đề bạt em họ mình cũng là lẽ thường tình.
Tiểu Ngư gây chuyện, liên lụy Chung Di bây giờ nghe thấy tên Tưởng Chuy đều cảm thấy chột dạ.
Giống như hai anh em họ này ra ngoài bận rộn xã giao, mà hai người, một người đi gặp người không nên gặp, một người vô tình gặp bạn trai cũ.
Yêu đương vụng trộm càng thêm căng thẳng.
Tuệ dì thấy Chung Di thất thần, nhỏ giọng hỏi: "Chung tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Chung Di hoàn hồn, lắc đầu, nhận lấy khay trà từ tay người hầu: "Anh ấy đang ở thư phòng đúng không? Vậy để tôi mang lên cho."
Lên lầu, nàng đầu tiên là theo quy củ của người hầu ở đây, gõ cửa hai lần, không cần nói, chỉ chờ bên trong vọng ra một câu trầm thấp "vào đi" mới đưa tay nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống, nhẹ nhàng bước vào.
Hình ảnh kia có sức công phá mạnh mẽ, khiến Chung Di đang bắt chước người hầu thả nhẹ bước chân cũng phải dừng lại một lát.
Đèn chính chưa mở, đèn cột nghiêng rủ xuống tựa vầng trăng khuyết, tựa vào bên cạnh hắn, chụp đèn màu xanh biếc sâu thẳm trói buộc khuếch tán ánh đèn, không cho chúng giương nanh múa vuốt, ánh sáng thu hẹp ở một chỗ, vẽ ra ranh giới sáng tối rõ ràng.
Thẩm Phất Tranh mặc áo ngủ màu đen, khẽ tựa vào ghế da, vẻ mặt đạm mạc, mi mắt khép hờ, hàng mi rậm đổ bóng xám, tựa như đang ngủ, lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc vừa rời, khói trắng dày đặc liền từ bên môi từ từ tan biến, lượn lờ, khuếch tán, bị ánh đèn chiếu rọi hữu hình.
Hắn cũng không chú ý có người đi vào, thậm chí một ánh mắt cũng không rời đi.
Chung Di đến gần bàn, nhẹ giọng nói: "Thẩm tiên sinh, trà của anh."
Tay không cầm điếu thuốc của hắn, tùy ý vung lên, ý bảo có thể đi rồi.
Khay trà đặt ở cạnh bàn, một giây sau, bàn tay hắn vung lên bị người nắm chặt.
Thẩm Phất Tranh chuyển ánh mắt, ánh mắt kia trong nháy mắt uy nghi lại lạnh lùng, dọa Chung Di sợ tới mức tim như ngừng đập một nhịp.
Nhìn thấy là nàng, hắn hơi kinh ngạc, biểu cảm hầu như không thay đổi, chỉ là lông mày nới lỏng một chút, ánh mắt tựa như băng tan bình thường dịu xuống, nắm ngược lại bàn tay Chung Di vừa muốn buông ra, kéo người về phía mình, tay còn lại tự nhiên đặt lên gạt tàn trên bàn, gạt tàn thuốc vào trong, dập tắt bằng hai động tác.
Hắn đạp ghế ra một khoảng, thuận tiện cho Chung Di ngồi vào lòng hắn.
Chung Di đang nhìn cái gạt tàn kia, bên trong có hai tàn thuốc, một dài một ngắn, khiến nàng hơi giật mình.
Từ khi nàng nói cha mình mất vì bệnh phổi, hy vọng Thẩm Phất Tranh khỏe mạnh có thể bên nàng lâu hơn, hắn chưa từng tỏ thái độ gì, nghĩ kỹ lại, hắn dường như không còn hút thuốc trước mặt Chung Di nữa.
Chung Di nhìn đống tàn thuốc kia.
Cảm động muộn màng, dường như còn cảm động hơn so với khi hắn đồng ý ngay lập tức.
"Không phải đi cùng Tiểu Ngư các cô ấy ngâm suối nước nóng sao?"
Chung Di không nói dối hắn, chỉ lược bỏ phần của Tiểu Ngư, nói mình vô tình gặp bạn trai cũ.
Nói xong nàng cầm lấy hộp thuốc lá hắn để ở một bên, rút ra một điếu, ngậm vào đôi môi đỏ mọng, nhìn quanh quất, lại không tìm thấy bật lửa.
Ánh mắt chạm phải Thẩm Phất Tranh, khiến hắn cười.
Nghiêng người một chút, Thẩm Phất Tranh lấy ra một hộp diêm dài từ trong ngăn kéo, lấy một que diêm ra quẹt lửa, bàn tay còn lại che chắn, đưa lửa cho nàng.
Ngọn lửa chạm vào điếu thuốc, ánh mắt của bọn họ đều tĩnh lặng dừng ở nơi đó.
Một chút ánh sáng ấm áp, chiếu lên hai gương mặt sát gần nhau.
Thẩm Phất Tranh búng que diêm, tắt lửa, ném phần gỗ còn lại vào gạt tàn, hộp diêm cũng ném lên bàn.
Chung Di vẻ mặt nghiêm túc như đang làm thí nghiệm, hít một hơi thuốc, phả khói vào mặt hắn.
Môi hồng, khói trắng, phong tình khơi gợi không đúng như ý muốn, diễn quá lố, bĩu môi, ngược lại lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu như đang thổi bong bóng xà phòng.
Chung Di hỏi: "Hút cái này có tác dụng gì?"
Nàng đang chơi đùa, Thẩm Phất Tranh hơi quay đầu, cánh tay ôm lấy eo Chung Di, ngón tay lướt trên làn da bên hông nàng, nơi đó bị gió thổi qua, mát lạnh mà lòng bàn tay hắn lại nóng bỏng.
"Thư giãn."
"Rất hiệu quả sao?" Nàng lại hít một hơi, phun ra, lẩm bẩm mình sao nhả khói toàn là tản mát.
"Không bằng em."
Chung Di liếc hắn một cái.
Một cái liếc mắt kia, còn phong tình hơn cả việc nàng cố ý nhả khói, ngón tay nàng cầm thân điếu thuốc, đầu lọc bọt biển bị người không biết hút thuốc ngậm vào ướt át, nàng lấy ra, đưa đến môi người biết hút, bị hắn ngậm lấy.
Chung Di nhìn thấy yết hầu hắn chuyển động, tàn thuốc chợt sáng chợt tối, điếu thuốc cháy một đoạn, ánh mắt nàng hơi nheo lại, phảng phất như bị ánh lửa kia làm nóng, không chỉ đôi mắt, mà cả yết hầu cũng rung động.
Cùng nhau chia sẻ điếu thuốc này.
Nàng kỳ thật không thích mùi thuốc lá, tựa vào vai hắn, nhìn hắn chậm rãi hút nhả, khơi gợi tinh thần sa sút, lại không cảm thấy phiền chán, có loại ảo giác cùng nhau chìm đắm, bầu không khí này tạo nên cảm giác sa đọa khác thường tuyệt vời.
Chung Di hôm nay không được ngâm suối nước nóng.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng: trước đó nói không thích cùng mẹ đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, vậy đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng có đồng ý không?
Giữa tháng hắn có một chuyến công tác đến Nhật Bản, cũng là khoảng thời gian duy nhất trước năm mới có thể dành ra để ở bên Chung Di.
"Thẩm tiên sinh đã nói, lên núi đao xuống biển lửa, ta đều chịu."
Khóe miệng hắn giương lên, cười nhạt, không rõ có phải đang trêu chọc hay không, làn khói mờ ảo phía sau gương mặt thâm thúy lười biếng đến cực điểm, loại dục vọng ung dung của người đàn ông trưởng thành, tỏa ra từ trong xương, ngay cả một biểu cảm nhỏ nhất, đều có sức hút vô hình, khiến người khác không thể rời mắt.
"Gặp bạn trai cũ, trở về liền nói với ta những lời ngon tiếng ngọt này?"
Chung Di áp sát hỏi: "Anh thật sự để ý sao?" Lại buồn rầu nói, "Có đôi khi em không hiểu nổi anh."
Thẩm Phất Tranh gạt tàn thuốc vào gạt tàn.
"Hiểu là để ứng phó, em cần phải ứng phó ta sao? Ta không phải đã sớm mặc cho em sai khiến rồi sao."
Chung Di cong môi cười, khuỷu tay chống lên vai hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn: "Em lợi hại như vậy sao?"
"Em thật sự rất lợi hại."
Vừa dứt lời, Chung Di cúi người chặn môi hắn, hơi thở thuốc lá chua chát, nàng nhíu mày, lại vươn lưỡi, hôn sâu hơn, khao khát từ nơi hắn lấy một phần khổ tận cam lai.
Một bên cánh tay hắn vẫn vươn ra, đặt trong gạt tàn nghiền tàn thuốc, tia lửa cuối cùng dường như không phải biến mất ở đầu ngón tay hắn, mà là nhảy vào cơ thể người đang ôm, ý đồ lan rộng.
Chung Di là kẻ cố ý gây hỏa hoạn.
Đêm đó Thẩm Phất Tranh nói nàng lợi hại, Chung Di chỉ coi là lời tâm tình, thẳng đến khi từ Nhật Bản công tác trở về, gần cuối năm, vũ đoàn nghỉ, nàng đến lấy đồ, lại lần nữa nhìn thấy Chu Lâm.
"Tôi ở gần đây chờ cậu mấy ngày, luôn muốn cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tôi?" Chung Di không hiểu.
Chu Lâm nói hắn đã nhận được một khoản đầu tư, đối phương là một công ty đầu tư rất nổi tiếng, chuyên sâu về lĩnh vực nghiên cứu điện tử, với một đội ngũ nghiên cứu còn non trẻ của sinh viên mới ra trường như hắn, cho dù phương án có viết hoa mỹ đến đâu, cũng căn bản không thể lọt vào mắt xanh của đối phương, càng đừng nói đối phương mang theo tài chính nghiên cứu tự mình tìm đến cửa.
Quả thực là chuyện không tưởng.
Bạn bè nói bánh từ trên trời rơi xuống phải nắm chắc, Chu Lâm cảm thấy ở Kinh Thị không có miếng bánh nào là miễn phí, nên đi hỏi nguyên nhân.
Đối phương nói vì hắn và Chung Di quen biết nhau.
"Trợ lý Thẩm đổng tự mình gọi điện thoại đến, nói các cậu rất có tiềm chất, người trẻ tuổi, cố gắng lên, quý nhân như vậy, rất khó gặp."
Hắn nếu cảm thấy lời này châm chọc, đó là không biết điều.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tự nhiên phải phủi bụi, mang ơn nhận lấy.
Chu Lâm nhìn Chung Di, nụ cười trên mặt không còn nóng bỏng thuần nhiên như lần trước gặp mặt.
"Cậu bây giờ thật là lợi hại, trách không được đến cả Từ Tử Dập cũng không lọt vào mắt."
Nghe vậy, biểu tình Chung Di phức tạp.
Giây lát nghĩ lại, quả thực muốn vỗ tay cho Thẩm đổng.
Thật tâm cơ.
Người này nếu ghen tị, nhìn ai không vừa mắt, ngay cả một cuộc đối đầu trực diện cũng keo kiệt không ban cho, thậm chí sẽ không nói với Chung Di một câu nói xấu nào, nói thêm một câu đều là cho đối phương thêm đất diễn, loại chuyện này hắn sẽ không làm.
Hắn quen nhìn từ trên cao xuống, chỉ cần gọi trợ lý gọi điện thoại, liền có thể dựng lên một vở kịch diễn thế nào cũng đẹp mắt.
Chu Lâm không tìm đến Chung Di, đó là thấy lợi thì nhận, sau này cũng sẽ biết khó mà lui, hắn thiếu kiên nhẫn tìm đến Chung Di, kia càng có ý tứ, có thể khiến chính Chung Di nhìn rõ, đàn ông chưa trưởng thành ngây thơ đến mức nào.
Đem tự tôn xem trọng hơn cả tính mạng, rõ ràng là bên được lợi, lại muốn bày ra tư thế nhẫn nhục chịu đựng, vì tự tôn của mình đòi lại công bằng.
Chung Di chẳng lẽ không tự ái?
"Tôi không hiểu lắm về đầu tư, chuyện làm ăn của bạn trai tôi tôi cũng không thích quản, bất quá tôi biết anh ấy thường xuyên làm từ thiện, hình như sẽ không kề dao lên cổ đối phương, bắt đối phương nhất định phải nhận tiền. Công ty đầu tư kia tên là gì, tôi quay về hỏi giúp cậu."
Chu Lâm lập tức tỏ vẻ xấu hổ, vừa xấu hổ lại áy náy.
"Di Di, tớ không có ý đó."
Chung Di thản nhiên hỏi: "Vậy ý cậu là gì?"
Chu Lâm vòng vo một lát, lí nhí nói: "... Tôi cảm thấy anh ta rất không tôn trọng người, anh ta bình thường cũng đối xử với cậu như vậy sao?"
Chung Di nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là vậy, anh ấy rất thích dùng tiền."
Chu Lâm đang định mở miệng.
Chung Di nói trước: "Bất quá tôi và cậu không giống nhau, nếu tôi không thích, tôi sẽ từ chối, thích thì tôi sẽ vui vẻ nhận, nhận lợi ích rồi còn nói người khác không tôn trọng, tôi... Tôi không hiểu nổi cách làm như vậy."
Chu Lâm há hốc mồm hồi lâu, sửng sốt nói: "Tôi không ngờ, cậu bây giờ lại trở nên như vậy. Hồi còn học trung học, tôi còn tưởng cậu khác với những cô gái khác."
Chung Di biết hắn nói "khác" là chỉ cái gì.
Lúc đó Từ Tử Dập có hào quang của một công tử nhà giàu, lại rất biết cách ăn mặc, có danh tiếng trong trường, mà hắn vùi đầu học tập, dường như chỉ có thành tích xuất sắc, rất nhiều cô gái thích Từ Tử Dập, cũng khiến hắn nhận thức được khoảng cách giữa mình và đối phương.
Nhưng duy chỉ có Chung Di.
Cô gái rực rỡ nhất trong đám nữ sinh, lại cố tình chọn hắn, có lẽ đã từng cho hắn rất nhiều tự tin và cổ vũ.
Hắn không chỉ cảm thấy Chung Di không phải loại con gái hám hư vinh, mà còn đương nhiên cho rằng Chung Di sẽ luôn rời xa quyền thế tiền tài, giữ nguyên hình tượng ánh trăng bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Chung Di nói tiếp: "Anh hơi cực đoan. Chuyện người khác yêu đương không đến lượt anh phán xét. Mỗi người, ở những giai đoạn khác nhau, cách yêu đương cũng sẽ khác nhau. Bạn trai tôi, anh ấy rất bận, anh cảm thấy người như vậy làm thế nào yêu đương mới gọi là tôn trọng người khác? Phát hiện tình địch liền đi tuyên bố chủ quyền, tốt nhất là hẹn đối phương một trận? Dùng nắm đấm nói chuyện? Không thể thô bạo dùng tiền, mà phải gấp tiền thành hạc giấy, bỏ vào lọ thủy tinh mới được xem là bày tỏ thành ý sao?"
Vẻ mặt Chu Lâm méo mó, ý thức được việc mình cố ý tìm đến Chung Di chẳng qua là nhất thời nông nổi.
Không chịu thừa nhận bằng cách hỏi ngược lại:
"Vậy sau này anh ta có cưới cậu không?"
Những lời này, phảng phất như là đòn sát thủ bách phát bách trúng.
Chung Di thật sự muốn cười.
Bạn gái cũ của Thẩm Phất Tranh, bạn trai cũ của nàng, sao mọi người đều cảm thấy, nàng nhất định sẽ sụp đổ thất thố, khóc lóc nức nở trước vấn đề này mới hợp lý.
"Sao không hỏi xem tôi có muốn gả cho anh ấy không? Vạn nhất tôi không muốn thì sao? Anh vừa nói anh ta không tôn trọng tôi, một bên ngầm thừa nhận tôi là vật phụ thuộc của đàn ông, đây là cách anh tôn trọng tôi sao?"
Nói xong, Chung Di thật sự bật cười.
Không thèm nhìn biểu cảm á khẩu không trả lời được, lại nóng lòng giải thích của hắn, xách túi, lướt qua bên cạnh hắn.
Ngồi trên xe, Chung Di nghĩ, Thẩm Phất Tranh thật đáng sợ.
Nhất định không thể bị vẻ ngoài ôn nhuận công tử của hắn lừa gạt, một người có thể đứng ở vị trí cao nhất, làm sao có thể chỉ dựa vào một gương mặt đẹp.
Ngay cả tính cách ôn hòa cũng là giả dối.
Thứ vũ khí sát phạt tốt nhất là không đánh mà thắng, hắn đã sớm qua giai đoạn mọi chuyện phải tự thân vận động.
Thiệt thòi cho nàng ở Nhật Bản ngâm suối nước nóng, chơi vui vẻ hai ngày, còn thầm lo lắng cho hoàn cảnh gia đình hắn có thể càng ngày càng khó khăn, hai mặt thụ địch, còn muốn cao điệu như vậy mang nàng ra ngoài chơi, mà nàng lại không thể giúp được gì.
Bây giờ nghĩ lại, ai dám phản đối, hắn có làm cho đối phương dễ chịu hay không còn là ẩn số...
Bạn cần đăng nhập để bình luận