Hoang Khang
Hoang Khang - Chương 78: TOÀN VĂN HOÀN (length: 28688)
Nữ chính ◎ Công viên giải trí không đóng cửa ◎ Xương Bình Viên mở ra vào ngày thứ hai, sáng sớm lại có tuyết mới rơi, đầu tường ngói lợp, một mảnh trắng xóa.
Bất luận khuya ngày hôm trước có giày vò thế nào, Thẩm Phất Tranh đều có thói quen kiên trì dậy sớm.
Hắn không có đam mê làm việc nhà, nhưng là không muốn nhìn thấy trong phòng có nửa điểm lộn xộn, sáng sớm đã gọi người vào quét tước, sợ động tĩnh quá lớn quấy rầy Chung Di nghỉ ngơi, bình thường hắn rời giường, đều sẽ thuận tay thu dọn phòng một chút.
Ném loạn gối ôm về vị trí cũ, tấm thảm lông hoa văn rơi xuống đất gãy làm đôi, khoác lên ghế ở cuối giường, váy ngủ vo thành một đoàn bung ra xếp lại, đặt ở bên giường, bình thường chủ nhân của váy ngủ đều ghé vào gối lông ngủ say.
Nhưng cũng có lúc tỉnh sớm, ví dụ như hôm nay.
Cũng không biết nàng tỉnh khi nào, đợi Thẩm Phất Tranh đứng ở bên giường buông xuống gấp xong áo ngủ, rũ mắt nhìn nàng thì ngón tay nàng nắm chăn, mở to đôi mắt ngây thơ tỉnh táo, thuần khiết trong suốt, rất tò mò nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói gì.
Hắn đi đến đâu, ánh mắt nàng liền nhìn theo đến đó.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng đang nhìn cái gì.
Chung Di nghĩ nghĩ nói: "Ta cảm thấy, ngươi như vậy, có chút không giống ngươi."
Hắn ban đầu quay lưng lại với Chung Di đứng ở chỗ tủ quần áo, nghe vậy đi trở về bên giường, có chút buồn cười hỏi: "Vậy như thế nào mới giống ta?"
Chung Di không biết hình dung như thế nào, quá mức dịu dàng, ở trong căn phòng rèm cửa sổ chưa kéo ra, ánh nắng không chiếu vào được, vẫn dựa vào ánh đèn ngủ lờ mờ để nhìn mọi thứ, hắn ở trần thân trên, chỉ mặc một cái quần dài, xuống giường, tại trong hoàn cảnh như vậy, thân hình cao lớn che khuất một ít ánh sáng, thấp mắt, im lặng gấp quần áo của nàng, sau đó tiện tay đặt đến bên giường.
Quá dịu dàng.
Người này có nhiệt độ như vậy, lại thêm khí chất lạnh lùng bạc tình của hắn, làm cho có vẻ không hợp lý.
Chung Di không nói gì, ngược lại lẳng lặng nhìn hắn mặc áo ngủ, tay luồn ra từ trong chăn, giữ chặt một bên đai lưng hắn đang muốn buộc.
Thẩm Phất Tranh dừng động tác, tìm sợi dây buộc nhung đen, ánh mắt chuyển qua tay của Chung Di, rồi lại đến mặt nàng.
"Về sau kết hôn, ngươi có còn như vậy hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Chung Di cũng ngạc nhiên chớp mắt, cảm thấy lời này không giống mình sẽ nói ra.
Ở trong tình cảm mong cầu thiên trường địa cửu, vĩnh hằng không thay đổi, giống như là một loại bệnh di truyền.
Thẩm Phất Tranh không trả lời ngay, khiến Chung Di nín thở, một lát sau lại thở phào, vì thế càng thêm chờ mong đáp án của hắn.
Giữa bọn họ vẫn luôn có một vấn đề chưa từng nói rõ ra —— nếu Thẩm Hòa Chi không có tới Châu Thị khiến Chung Di rơi vào tình cảnh đáng lo, dẫn đến ông ngoại lo lắng tới Kinh Thị, vậy giữa bọn họ lúc này sẽ là tình huống như thế nào?
Hồi tưởng nửa năm nay những chuyện phát sinh, từng việc từng việc một, sóng sau đè sóng trước, quá nhiều người tham gia vào, người một câu ta một câu, kẻ tốt người xấu đều có đủ, cố ý cũng được, vô tâm cũng thế, chung quy làm cho nội dung vở kịch lên đến cao trào.
Giữa nàng và Thẩm Phất Tranh, tình cảm tựa như thường ngày, tiến độ lại phảng phất bị người nhấn nút tăng tốc.
Cũng chính bởi vì loại bị động này, Chung Di mới vừa nghĩ đến chuyện kết hôn, đã cảm thấy không kiên định.
Hiểu ra trong nháy mắt, nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được Thẩm Phất Tranh trước đó dụng tâm lương khổ, hắn vẫn luôn không nóng nảy công khai quan hệ, cũng không nóng nảy dẫn nàng làm quen người nhà họ Thẩm, không phải là có giữ lại, không để nàng ở trong lòng.
Mà là hắn đã đoán trước, một khi công khai, hai người sẽ nhận lấy một số sự chú ý không cần thiết, có lẽ những sự chú ý này, thậm chí là can thiệp, từ trưởng bối, sẽ khiến bọn họ trở nên rối loạn.
Tỉ như, Chung Di không biết phía Thẩm gia nhanh như vậy đã suy nghĩ đến việc nối dõi tông đường.
Lại tỉ như Thẩm Phất Tranh ——
"Cho nên, ngươi ở trước mặt ông ngoại nói hy vọng chúng ta sớm kết hôn cũng là giả dối?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Chung Di cơ bản đã xác định.
Điều này cũng phù hợp với phong cách nhất quán của hắn.
Ở trước mặt đường muội là hảo huynh trưởng, ở trước mặt mẫu thân là hảo nhi tử, giờ đây trước mặt trưởng bối của nàng, cũng không ngoại lệ, có thể đảm nhiệm làm hảo tế tôn nữ.
Hắn ăn ngay nói thật: "Di Di, ta đối với quan hệ khế ước không có hứng thú, nhưng nếu nói thật với ông ngoại, rằng ta không nóng lòng kết hôn cùng ngươi, ông ấy có lẽ sẽ nghĩ nhiều, cảm thấy ta không đủ yêu ngươi."
Hắn cũng không muốn giải thích với ông ngoại, hôn nhân khế ước hiện giờ mỏng manh như vậy, thứ có thể trói buộc đối phương là gì? Chẳng qua chỉ là một tầng trách nhiệm, một tầng lương tri, hắn đã từng chứng kiến hôn nhân của bạn tốt từ lúc bắt đầu đến tan vỡ chỉ trong mấy năm, một người phụ nữ cho dù có được cả trách nhiệm lẫn lương tri của trượng phu, cũng sẽ không hạnh phúc, đem người như đồ trang trí vây ở bên người, loại khế ước này, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi.
Chứ đừng nói đến việc phải trải qua sóng gió.
Chung Di khép chăn ngồi dậy, lo lắng nhìn về phía Thẩm Phất Tranh: "Vậy ngươi rất không muốn kết hôn sao?"
Có lẽ vì quá mức quen thuộc, hắn chỉ nhìn vẻ mặt của nàng liền đoán được suy nghĩ lúc này của nàng—— nếu ngươi khó xử, ta có thể đi giúp ngươi giải thích, hơn nữa ta tuổi còn nhỏ, nhiều lắm bị mắng, dù sao ta vốn cũng không có nhiều lời.
"Không phải không muốn."
Hắn đưa váy ngủ của Chung Di lên, kêu nàng mặc vào, sợ nàng lộ vai lưng làn da bị lạnh.
Chính nàng mặc vào váy hai dây màu hồng khói, Thẩm Phất Tranh đem áo khoác ngoài cùng màu nhấc lên, một bên ống tay áo đối diện nàng, để nàng đưa cánh tay vào, lại kéo đến chỗ khác cho nàng xỏ nốt.
Hắn trấn an Chung Di, "Ta không nghĩ nhiều, ta xem hôn nhân tương lai của chúng ta như một trò chơi."
"Trò chơi?"
Cách nói này quá mới mẻ, Chung Di nghe tiếng sửng sốt.
Thẩm Phất Tranh nói: "Ngươi thích trò chơi."
Chung Di càng không hiểu.
Hắn đem nàng từ trong chăn ấm áp kéo ra, cơ thể vừa tỉnh ngủ rất mềm cũng rất nóng, hắn ôm eo nàng, có chút kéo dài thanh âm nói: "—— sắm vai Thẩm thái thái."
"Cho nên, kết hôn đối với ngươi mà nói chính là chơi trò sắm vai Thẩm thái thái cùng ta?" Chung Di nhịn không được cong lên khóe miệng, tuyết trắng hai tay vòng qua vai hắn, tiến sát lại, khen ngợi một cách ngọt ngào: "Suy nghĩ của Thẩm tiên sinh thật gợi cảm."
"Gợi cảm?" Thẩm tiên sinh rất hưởng thụ gật đầu.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng, hiện tại còn muốn hỏi vấn đề "Về sau kết hôn, ngươi có còn như vậy?" hay không?
Chung Di lắc đầu.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng có phải rất sợ hãi kết hôn?
Vấn đề này, đại bá mẫu và Chương nữ sĩ đều từng hỏi qua, nàng phát hiện mình và Thẩm Phất Tranh giống nhau như đúc, bởi vì không muốn giải thích, cho nên không dám nói thật trước mặt trưởng bối.
Nàng sợ mụ mụ lo lắng chính mình có phải hay không hối hận do dự cũng sợ đại bá mẫu cảm thấy nàng thiếu thành tâm đối với Thẩm Phất Tranh.
Ở trước mặt Thẩm Phất Tranh, ngược lại nàng không ngại, dám thẳng thắn gật đầu.
"Bởi vì chuyện đính hôn trở nên quá long trọng, ngươi biết không, lễ phục ta đã thử hai lần, còn chưa chốt, đến Phất Nguyệt cũng giới thiệu nhà thiết kế cho ta, mọi người quá mức nghiêm túc ta ngại không dám nói, đừng phiền toái như thế, ta tùy tiện khoác kiện bao tải cũng đều là đẹp mắt."
Thẩm Phất Tranh bật cười, đáp lời nàng: "Phải, là khoác kiện bao tải cũng đều đẹp mắt."
Chung Di nói: "Nghi thức này càng long trọng, càng khiến ta có cảm giác, có phải hay không sau nghi thức long trọng này, ta liền muốn thoát thai hoán cốt như loại tế tự văn hóa thời cổ đại, mọi người ca múa tưng bừng, đem trâu bò dê, buộc vải đỏ đưa lên đài cao, sau nghi thức, chúng nó liền trở thành tế phẩm."
Nàng ôm lấy cổ Thẩm Phất Tranh, quyến luyến dựa vào hắn nói: "Đôi khi, nghĩ ngợi lung tung, sẽ có chút sợ hãi."
"Nhưng hôm nay nghe ngươi nói cách nhìn đối với hôn nhân, hoàn toàn không đáng sợ."
Bởi vì có hắn ở bên, nàng trên con đường làm chính mình, vẫn luôn có lực lượng kiên trì cùng dũng khí tiến về phía trước.
Thẩm Phất Tranh nói với nàng, bởi vì ông ngoại đến kinh, hiện tại song phương đều cần thể hiện thái độ tốt, để cuộc làm lành này ít nhất ở bề ngoài phải viên mãn, cho nên trong chuyện đính hôn sẽ có một chút việc không thể không phối hợp.
Nhưng hắn cam đoan với nàng, kết hôn nhất định sẽ theo cách Chung Di thích.
Nhìn hắn nghiêm túc nói chuyện, Chung Di bỗng nhiên xúc động, nói với hắn, khi mới ở bên cạnh hắn, nàng vì khống chế lòng tham của mình, từng tưởng tượng hắn như một công viên giải trí.
"Công viên giải trí chính là nơi làm cho người ta vui vẻ, chờ hắn đóng cửa ta nghĩ, có lẽ ta cũng chơi chán, đến lúc đó kết thúc thì kết thúc, tan cuộc thì tan cuộc, cũng không có gì đáng tiếc."
"Ta vừa mới biết, nguyên lai cũng có công viên giải trí, là không đóng cửa."
Thẩm Phất Tranh đáp lời nàng: "Công viên giải trí không những không đóng cửa, còn có phần thưởng ngẫu nhiên."
Chung Di kinh hỉ nhìn về phía hắn: "Thật sự?"
Hắn gật đầu, nói là tiểu dì đã chỉ cho hắn một cách chơi mạt chược khiến niềm vui tăng gấp bội, bất quá hắn không thích cờ bạc, phương pháp này không thích hợp hắn, Chung Di hôm nay muốn đến Xương Bình Viên đánh bài, có thể thử xem.
Chơi mạt chược vui vẻ gấp bội?
Chung Di rất hứng thú, hỏi phương pháp.
Thẩm Phất Tranh nghiêm túc kêu nàng nhắm mắt, tuyệt đối không thể mở, tiếp đó Chung Di nghe được tiếng bước chân của hắn rời đi, một lát sau, lại trở về.
"Cái gì a? Trình tự rất rườm rà sao? Có phải là mê tín dị đoan gì không? Liệu có vô dụng không? Thật sự có thể chơi mạt chược vui vẻ gấp bội sao? Điều này có căn cứ khoa học gì không?"
Thẩm Phất Tranh nhếch khóe môi, mở ra chiếc hộp vuông, nghe nàng nhắm mắt thành kính lẩm bẩm, bảo nàng đưa tay ra.
Hắn nói: "Không có căn cứ khoa học."
Một khắc kia, Chung Di không chỉ nghe được thanh âm của hắn, mà còn cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lành lạnh trơn bóng, kích thước vừa vặn, món đồ kim loại nho nhỏ, được lồng vào ngón tay nàng.
Nàng mở mắt ra, xoay tay, liền thấy trên ngón áp út có một viên ngọc bích cực lớn.
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng không phát ra được thanh âm nào, thầm nghĩ tiểu dì không hổ là tiểu dì, đã trải đời, đối với suy nghĩ niềm vui tăng gấp bội vừa thiết thực lại bao hàm chân lý.
Vừa sờ bài, vừa thưởng thức chiếc nhẫn mới lấp lánh phát sáng.
Loại niềm vui tăng gấp bội này không phải người bình thường có thể nghĩ tới, tiểu dì không chút giấu giếm chia sẻ cho cháu ngoại trai.
Chung Di thốt lên một tiếng: "Thật là đẹp."
Thẩm Phất Tranh cầm tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng một cái.
"Hôm nay thử xem có tác dụng không."
Không cần biết giá trị viên lam bảo thạch này có bao nhiêu con số không, đồ trang sức chói mắt, cho dù là viên thủy tinh xinh đẹp, đều tự nhiên có loại năng lực lấy lòng người khác.
Chung Di rất thích, đeo nhẫn nắm tay hắn, hoạt bát từ trên giường nhảy xuống.
Hắn nâng lên cánh tay, Chung Di nhón chân, ở khuỷu tay hắn xoay một vòng, tà váy ngọn tóc đồng loạt tung bay, hương thơm thoang thoảng bốn phía.
Thẩm Phất Tranh dung túng nhìn nàng.
Giờ khắc này, nàng ở trong mắt hắn chưa có thân phận xác định, không phải ngoại tôn nữ của Chương Tái Niên, cũng không phải Thẩm thái thái tương lai.
Nhân sinh trong vở kịch này, hắn diễn vai có gông cùm, có được có mất, vừa múa vừa hát, cuối cùng đã đón được nữ chính của hắn.
----
Năm trước, Chương nữ sĩ tới Kinh Thị một chuyến, cùng đại bá mẫu và Thẩm phu nhân bàn bạc một lần về trình tự đính hôn.
Cuối năm, Chung Di trở lại Châu Thị đón Tết Nguyên Đán.
Mùng sáu, Thẩm Phất Tranh đến Châu Thị vấn an ông ngoại.
Năm cũ như một tờ lịch cũ bị xé đi, Kinh Thị nghênh đón mùa xuân, tiệc đính hôn đúng hẹn cử hành.
Nghi thức long trọng cỡ nào cũng không chịu nổi hao mòn cảm giác mới mẻ vì đã diễn tập sớm, đối với Chung Di mà nói, ngày đó trôi qua đơn giản như là hoàn thành trình tự đã định.
Điều duy nhất làm cho nàng ấn tượng sâu sắc là một cô nương do người nhà họ Thẩm dẫn tới, đang ở độ tuổi thay răng, hỏi một vấn đề rất thú vị.
Nàng bị váy của Chung Di hấp dẫn, lễ phép hỏi có thể sờ châu hoa trên váy nàng hay không, sau khi được Chung Di đồng ý, mới lấy ngón tay cẩn thận sờ, mấp máy môi, thấp giọng than thở, thật xinh đẹp.
Cô nương đầu tiên quay đầu hỏi mụ mụ: "Mụ mụ, sau này con có thể mặc váy xinh đẹp như thế không?" Nói xong, không đợi mụ mụ trả lời, lại đến hỏi Chung Di.
Đáng tiếc trí nhớ không tốt, mở miệng gọi tỷ tỷ bị mụ mụ nàng cười sửa lại.
"Phải gọi là tiểu thẩm thẩm, đây là thê tử tương lai của tiểu thúc thúc."
Nàng liền ngoan ngoãn kêu tiểu thẩm thẩm, nghiêng đầu, đồng ngôn vô kỵ: "Tiểu thúc thúc vì sao muốn cưới tiểu thẩm thẩm? Sau này con có thể mặc váy xinh đẹp như thế không?"
Thẩm Phất Tranh vì sao muốn cưới nàng, vấn đề này Chung Di còn chưa hỏi Thẩm Phất Tranh, bất quá đối với việc vì sao có thể gả cho Thẩm Phất Tranh, ngược lại nàng có một câu trả lời.
"Phải ăn cơm thật tốt, ăn cơm thật ngon là được nha."
Bởi vì nàng thuận miệng nói muốn làm Thẩm thái thái thì hắn cũng không có dị nghị, chỉ làm ra vẻ mặt hơi đau đầu, khuyên nàng ăn cơm thật ngon.
Mà mụ mụ nàng cho rằng Chung Di là nghe được người nhà vừa nói chuyện, rằng cô nương thích ăn vặt, không thích ăn cơm, cố ý nói như vậy, lập tức tiếp lời: "Nghe chưa, tiểu thẩm thẩm bảo con về sau phải ăn cơm thật tốt."
Trước kia chỉ có người một nhà, Chung Di đối với mấy cái này thân hữu qua lại có chút kháng cự, ngại rườm rà, cảm thấy có thể miễn thì miễn, hôm nay song phương thân hữu đến nơi, thật là náo nhiệt chưa từng có, khiến người đau đầu.
Từ sáng sớm đến tối, nàng vẫn giữ nụ cười tươi tắn, kỳ thật não đã quá tải, đến người cũng không nhận diện được hết, chỉ có trách nhiệm đứng thật xinh đẹp bên cạnh Thẩm Phất Tranh.
Vẫn là hai người dùng quy tắc cũ quen thuộc.
Nàng có thể nói liền nói, không thể nói liền nhìn Thẩm Phất Tranh cười, để hắn nói.
Buổi tối trở lại biệt thự Thành Nam, nàng ngồi ở ghế đổi giày, rõ ràng mang giày cao gót đứng cả ngày, cẳng chân đã sớm mỏi, lúc này lại không nóng nảy cởi giày ra.
Ngược lại nhấc tà váy lên, duỗi thẳng chân, ngắm đôi giày.
Đôi giày này, từ khi Thẩm Phất Tranh gửi đến ký túc xá đưa cho nàng, đến khi nàng mang trả lại biệt thự Thành Nam, liền đặt ở trong phòng giữ quần áo của hắn.
Nháy mắt đã gần ba năm.
Trong lúc tương lai còn mờ mịt, nàng từng rơi nước mắt nói với hắn, nếu về sau có cơ hội, nàng liền vì hắn xỏ đôi giày này, không có cơ hội cũng không sao.
Trong hơn hai mươi năm qua, nàng thường xuyên nói "Nếu sau này có cơ hội...", nhưng nhiều khi, lời vừa ra khỏi miệng, nàng biết rõ là xa vời.
"Không sao" cũng là một loại tiếc nuối không dám so đo.
Hôm nay tựa mộng đẹp chiếu vào hiện thực, nàng mang đôi giày này, đứng ở bên cạnh hắn, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.
Đối với Chung Di mà nói, đôi giày này có ý nghĩa phi phàm.
Liên quan đến, nghi thức đính hôn trước đó nàng cảm thấy quá mức long trọng, cũng thành một loại viên mãn.
Tắm rửa xong, Chung Di mặc váy ngủ mỏng, ngồi ở mép giường vừa bôi kem dưỡng thể vừa mát xa chân.
Thẩm Phất Tranh từ phòng tắm đi ra, ngồi ở bên giường, nắm lấy cổ chân nàng kéo ra, đặt ở trên chân mình, chỗ kem dưỡng có mùi thơm kia còn chưa bôi đều, hắn ở trên chân nàng ấn xoa, bàn tay to rộng, lực đạo so với nàng tự ấn thoải mái hơn nhiều.
Chung Di chống tay ra sau, đem hai đùi đều đặt trên đầu gối hắn.
Trong phòng yên tĩnh một lát, nàng bỗng nhiên cong lên khóe miệng nói: "Thật thần kỳ."
Thẩm Phất Tranh liếc nhìn nàng, hỏi cái gì thần kỳ.
"Đúng vậy, rõ ràng chỉ là đính hôn, chúng ta đêm qua cũng ngủ cùng nhau, tối nay ngủ cùng nhau, lại có cảm giác không giống trước kia?"
"Cảm giác gì?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn, hỏi, lại nghe không ra bao nhiêu tò mò, càng giống một loại ôn nhu đáp lời, tựa như không khí tốt như vậy, cùng nàng nói nhảm cũng đều có ý tứ.
"Có khí phách hơn... Cảm giác gần ngươi hơn, thanh tiến độ trò chơi sắm vai Thẩm thái thái lại tiến thêm một bước."
Nàng tùy ý nói, trong đầu suy nghĩ lung tung, nhưng lại thật sự vui vẻ.
Ánh đèn ôn nhu, nàng nhìn sườn mặt Thẩm Phất Tranh.
Ánh mắt của hắn chuyên chú rũ xuống, bàn tay thay nàng xoa cẳng chân, nhất thời tim đập không nhịn được, nàng cong đầu gối lên, nhích lại gần, hôn lên mặt hắn một cái.
Sau đó chỉ lui lại một chút, ánh mắt ngọt ngào, phản chiếu ánh đèn màu hổ phách trong đêm, hắn hơi nhìn qua, ánh mắt liền bị dính chặt, không thể thoát ra.
Hắn cúi đầu, ở bên môi nàng như gần như xa hôn hai cái, sau đó, bàn tay đang ấn trên chân nàng, nâng nàng lên, ôm nàng lại gần hơn.
Chung Di vòng tay lên cổ hắn, cùng hắn hôn môi.
Đêm đèn tựa như vầng trăng sáng treo trên tường.
Hắn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt kia, ánh trăng kia tựa như ngâm mình trong nước, hơi rung động, liền ở trước mắt nàng không ngừng lay động.
Hắn dùng lời nói vừa rồi của nàng hỏi nàng, có hay không có cảm giác không giống như trước kia.
Cảm xúc chân thật nhất thời khiến người ta xấu hổ không nói nên lời, Chung Di ôm chặt hắn, vùi vào cổ hắn trốn, nói không biết.
Hắn chỉ rõ, trong nháy mắt bừng tỉnh.
"Càng gần ngươi hơn."
Người đột nhiên co lại, vành tai nóng bừng lên.
Nàng ảo giác chính mình là một hạt đậu ngâm trên cối xay, dưới vô số lần nghiền ép, bạch quang hiện lên, tràn ra nước.
Trán hắn kề cổ nàng, hai người dán sát, yên lặng, chỉ nghe thấy hô hấp cùng nhịp tim.
Trạng thái này không kéo dài bao lâu, hơi trì hoãn, hắn nằm sang một bên, cánh tay vẫn vớt nàng đến bên cạnh mình.
Chung Di như thường lệ, dùng tư thế quen thuộc dựa vào bên người hắn, nhỏ giọng nói cho hắn biết, bắp chân của nàng vừa bị chuột rút.
Thẩm Phất Tranh liếc mắt, hỏi nàng chân nào.
Chung Di tự giác đem một chân đặt lên người hắn, lòng bàn tay hắn còn lưu lại hơi nóng, lẫn vào mùi mồ hôi cơ thể, xoa lên làn da chân nàng.
Sau đính hôn không lâu, liền đến sinh nhật Chung Di, năm nay sinh nhật giản lược, bởi vì Chung Di có một việc khác quan trọng hơn cần làm.
Nàng lần đầu tiên lấy thân phận vị hôn thê của Thẩm Phất Tranh, làm một hoạt động xã giao, so với tiệc đính hôn, quy mô không lớn lắm, chỉ là một buổi triển lãm tranh, trưng bày tác phẩm cũng không nhiều, là từ khi nàng quen Thẩm Phất Tranh, cho đến toàn bộ tranh vẽ của ngày hôm nay.
Hôm đó Thẩm Phất Tranh gác lại tất cả công việc, dành thời gian cho Chung Di, cùng nàng làm chủ nhân bữa tiệc triển lãm tranh, cùng bạn bè đến tham quan trò chuyện.
Hắn mặc một thân áo sơ mi trắng rộng rãi, không mang tính thương vụ, cũng không quá trang trọng, hơi xắn cổ tay áo lên, có loại khí chất nghệ sĩ lười biếng.
Quần áo là do chính nghệ thuật gia chân chính phối cho hắn.
Đối với việc hắn mặc quần áo nàng chọn, Chung Di lại mang đến cho hắn kinh hỉ, từ trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ mới, ngoài miệng hỏi hắn có thích hay không, trên thực tế mặc kệ hắn có thích hay không, nàng đã cao hứng phấn chấn đeo lên cổ tay hắn, cài khóa, đánh giá cổ tay hắn, rất hài lòng thưởng thức.
Chính hắn nâng tay lên xem, khen nàng có mắt nhìn.
Chung Di mắt sáng lấp lánh, nói còn có một món quà muốn tặng hắn, bảo Thẩm Phất Tranh ở phòng giữ quần áo chờ, rồi váy tung bay, chạy đi, mang tới một con dấu nhỏ Thẩm Phất Tranh nhìn rất quen mắt.
Chung Di không phải dân chuyên nghiệp, trận triển lãm tranh bán chuyên nghiệp này cũng không được tổ chức long trọng, khách mời cũng đều là bạn bè của nàng và Thẩm Phất Tranh.
Mọi người cổ vũ, trọng điểm đặt trên người cặp đôi trai tài gái sắc.
Chung Di mặc váy lụa trắng ngà thắt eo, đứng ở bên người Thẩm Phất Tranh, nét mặt tươi cười như hoa, liên tiếp nâng ly Champagne, tiếp đón khách, ai nhìn vào cũng đều phải thốt lên một câu xứng đôi.
Không ai đếm hết, hôm nay tổng cộng triển lãm 23 bức tác phẩm, mà ở phần giới thiệu lại viết là triển lãm 24 bức tác phẩm của Chung Di tiểu thư.
Con dấu đỏ thắm "Di Di nhã giám" khắc ở cánh tay hắn, bị lớp vải sơ mi mỏng che khuất, tay Chung Di vẫn luôn khoác ở khuỷu tay hắn.
Mỗi khi có người đến bắt chuyện, nàng kéo Thẩm Phất Tranh chào hỏi, cũng như một loại giới thiệu nhiệt tình —— đây là tác phẩm thứ 24 ưu tú nhất của nàng.
Buổi sáng đi ra ngoài, ở phòng giữ quần áo, hắn liền dung túng cho Chung Di nghịch ngợm, chỉ thản nhiên nói, món đồ chơi nhỏ Bàng Nguy đưa tới thật hợp ý nàng, chơi thế nào cũng không chán.
Chung Di đóng dấu xong, cúi đầu, thổi lên cánh tay hắn cho mau khô, nhăn mắt cười một tiếng, tươi đẹp vô cùng, cho dù nói những lời khen ngợi khoa trương, cũng thật lòng.
"Thẩm tiên sinh tuyệt đại phong hoa, đương nhiên thưởng thức thế nào cũng không đủ."
Sau khi đính hôn, có thể nói là ngay khi chuyện đính hôn vừa quyết định, phía Thẩm gia liền đưa ra những đề nghị "tốt bụng" với Chung Di, rằng có hay không nên suy nghĩ lại về công việc ở vũ đoàn, về tương lai Thẩm thái thái nên bồi dưỡng thế nào, về việc tuổi của hắn không còn nhỏ, nên sớm có con.
Đủ loại, ồn ào bàn tán.
Bởi vì hắn vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt không rõ ràng, những thanh âm này cũng đủ uyển chuyển, cho dù Chung Di có nghe được một ít, hắn cũng có thể dùng vài câu trấn an, khuyên nàng làm theo ý mình, không cần quá để ý.
Sau tiệc đính hôn, hắn một mình trở lại Thẩm gia, người nhà lại nhắc lại chuyện cũ.
Mỗi người một câu, kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, tốt nhất là sau khi kết hôn nhanh chóng sinh con, để Chung Di ra nước ngoài học thêm, làm đẹp bằng cấp, sơ yếu lý lịch của Thẩm thái thái phải càng đẹp càng tốt.
Giống như một con búp bê xinh đẹp, mặc cho người ta tùy ý ăn diện, còn về diện mạo vốn có của nàng, nàng nên có diện mạo gì, không ai đề cập, cũng không ai quan tâm.
Trên bàn cơm, Thẩm Phất Tranh buông đũa, thẳng thắn nói: "Ta đối với việc nàng làm Thẩm thái thái thế nào không có hứng thú, ta cưới nàng về, không phải đặt trong nhà cho người khác xem có đủ đẹp mắt hay không, ta không rảnh nghĩ."
Hắn ăn không còn bao nhiêu, dùng khăn chậm rãi lau ngón tay.
"Ta cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất."
Như thế nào mới là vui vẻ?
Hiện trường triển lãm tranh, nàng tựa như một con bướm nhỏ, vui vẻ bay lượn, ngẫu nhiên xuyên qua đám người, trở lại bên cạnh hắn, kề tai hắn, mặt mày hớn hở kể cho hắn nghe những chuyện thú vị nàng nghe được.
Ánh nắng chỉ là tô điểm, thứ phát sáng là bản thân nàng.
Như thế sao không phải là vui vẻ?
Vào hạ, Kinh Thị nghênh đón thời tiết nắng nóng, hoạt động biểu diễn của Chung Di ở vũ đoàn kết thúc, Thẩm Phất Tranh cũng thu xếp thời gian theo nàng về Châu Thị một chuyến.
Xe vào địa phận Châu Thị, Chung Di nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh, nàng không thể tưởng tượng, lần đầu tiên ở hí quán nhìn thấy Thẩm Phất Tranh, cơn mưa lớn cuối hạ đó, đã là chuyện ba năm trước.
Một người tưởng chừng không liên quan, từng chút dung nhập vào sinh mệnh, hồi tưởng lại, nguyên lai là một thể nghiệm dài lâu.
Nàng nheo mắt, dựa vào cửa sổ hóng gió, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Ngươi có còn nhớ lần đầu tiên đến Châu Thị là vì sao không?"
Thẩm Phất Tranh nghĩ nghĩ nói: "Giải đáp thắc mắc."
"Giải đáp cái gì?"
Ánh mắt vượt qua ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy ngôi miếu cổ ngàn năm ẩn trong rừng, ánh mắt cũng theo đó trở nên xa xăm, đợi đến khi dời về bên cạnh, nhìn về phía Chung Di, nhân xa gần thay đổi, chợt có loại choáng váng, giống như mộng cảnh, làm cho gương mặt nàng thoạt nhìn không rõ.
Thanh âm hắn chậm lại, đại khái là cảm thấy câu trả lời này không hay, vì thế trước khi nói cong lên khóe miệng: "Ý nghĩa cuộc sống."
"Vậy ông ngoại đã nói gì với ngươi?"
Thẩm Phất Tranh nhìn nàng trả lời: "Nhân sinh có rất nhiều sai lầm không thể tự vượt qua."
Chung Di cảm thấy lời này sâu xa khó hiểu, sau khi tự hỏi, biểu tình trên mặt cũng không dãn ra.
"Ngươi liền... hiểu?"
Thẩm Phất Tranh nói, đại khái đã hiểu.
Chung Di kéo tay hắn, muốn hắn phân tích, nàng không hiểu.
Nàng làm đủ chuẩn bị nghe hắn giảng đạo lý lớn, chuẩn bị sẵn cảm giác kinh ngạc, lại chỉ nghe Thẩm Phất Tranh thản nhiên nói: "Rất nhiều sai lầm không thể tự vượt qua, có lẽ là nhắc nhở ta, phải tìm đúng người."
Chung Di nhịn không được cười.
Ước chừng ông ngoại cũng không biết, chính mình một câu lúc ấy, lại bị Thẩm Phất Tranh lý giải thành ý này, không những thế, hắn còn "bắt cóc" ngoại tôn nữ của ông.
Hàng năm vào ngày Quan Âm thành đạo, Chương nữ sĩ đều có thói quen đi chùa, năm rồi Chung Di ở bên, nàng đều dẫn Chung Di cùng đi, trước khi đi còn nhắc nhở nàng không được báng bổ Phật.
Thẩm Phất Tranh mấy năm nay, thường xuyên đến Châu Thị, nhưng chưa từng đến miếu thắp một nén nhang, hắn vốn không tin vào tín ngưỡng, cũng không có tâm nguyện cần ký thác.
Thịnh Bành còn từng nói đùa, đám thần tiên Bồ Tát ở Lăng Dương Sơn Tứ ca không muốn bái, chỉ cung phụng một vị tổ tông khó hầu hạ nhất.
Thẩm Phất Tranh theo Chương nữ sĩ lên núi lễ Phật, tuy không tin, nhưng cũng thành tâm.
Chung Di nói là nhờ có hắn, năm nay không cần nghe pháp hội buổi chiều, có thể sớm về nhà.
Mưa phùn, từ sáng sớm vẫn rơi, bọn họ che chung một chiếc ô, chậm rãi xuống núi.
Trên đường gặp không ít người, dù thời tiết mưa nhỏ, cũng không ngăn được người lên núi, phàm phu tục tử sửa soạn mà đến, trước kim thân Phật tượng dập đầu, đem nguyện cầu, ký thác vào bồ đoàn.
Chung Di đưa tay ra ngoài ô, dùng lòng bàn tay hứng nước đọng, chợt nhớ tới một điển cố nói với hắn, nói kép hát rất kỵ ô dù, vì "dù" cùng âm "tản", trong kịch dù cũng không được tùy tiện chống ở phía sau đài, thương gia kiêng kỵ, cho nên phụ thân nàng chưa bao giờ nói ô che, chỉ nói đồ che mưa, hoặc là áo mưa.
Cả đời này, vì cầu như ý, phải làm bao nhiêu chuyện?
Thật sự tính không rõ.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng chuông nặng nề, rửa sạch núi rừng, hai người đồng loạt quay đầu, tiếng chuông kéo dài, hơi mưa hòa cùng hương đàn của miếu cổ, ung dung truyền đến.
Hắn nhìn xa xăm, ánh mắt xuyên thấu qua thần Phật, không biết đang nhìn cái gì, chợt, thản nhiên nói một câu.
"Sáng sớm mai, mưa sẽ tạnh."
Chung Di ngẩn người, ánh mắt chuyển hướng hắn.
Hắn thu tầm mắt lại, nhìn nàng, lộ ra ý cười hỏi: "Có muốn kết hôn không?"
Mưa bụi mịt mờ, xung quanh yên tĩnh chưa từng có.
Ngoài tiếng chuông chùa, hồng trần vẫn tại.
Một người vốn không tín ngưỡng, cuối cùng cũng có cả đời si mê.
Bất luận khuya ngày hôm trước có giày vò thế nào, Thẩm Phất Tranh đều có thói quen kiên trì dậy sớm.
Hắn không có đam mê làm việc nhà, nhưng là không muốn nhìn thấy trong phòng có nửa điểm lộn xộn, sáng sớm đã gọi người vào quét tước, sợ động tĩnh quá lớn quấy rầy Chung Di nghỉ ngơi, bình thường hắn rời giường, đều sẽ thuận tay thu dọn phòng một chút.
Ném loạn gối ôm về vị trí cũ, tấm thảm lông hoa văn rơi xuống đất gãy làm đôi, khoác lên ghế ở cuối giường, váy ngủ vo thành một đoàn bung ra xếp lại, đặt ở bên giường, bình thường chủ nhân của váy ngủ đều ghé vào gối lông ngủ say.
Nhưng cũng có lúc tỉnh sớm, ví dụ như hôm nay.
Cũng không biết nàng tỉnh khi nào, đợi Thẩm Phất Tranh đứng ở bên giường buông xuống gấp xong áo ngủ, rũ mắt nhìn nàng thì ngón tay nàng nắm chăn, mở to đôi mắt ngây thơ tỉnh táo, thuần khiết trong suốt, rất tò mò nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói gì.
Hắn đi đến đâu, ánh mắt nàng liền nhìn theo đến đó.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng đang nhìn cái gì.
Chung Di nghĩ nghĩ nói: "Ta cảm thấy, ngươi như vậy, có chút không giống ngươi."
Hắn ban đầu quay lưng lại với Chung Di đứng ở chỗ tủ quần áo, nghe vậy đi trở về bên giường, có chút buồn cười hỏi: "Vậy như thế nào mới giống ta?"
Chung Di không biết hình dung như thế nào, quá mức dịu dàng, ở trong căn phòng rèm cửa sổ chưa kéo ra, ánh nắng không chiếu vào được, vẫn dựa vào ánh đèn ngủ lờ mờ để nhìn mọi thứ, hắn ở trần thân trên, chỉ mặc một cái quần dài, xuống giường, tại trong hoàn cảnh như vậy, thân hình cao lớn che khuất một ít ánh sáng, thấp mắt, im lặng gấp quần áo của nàng, sau đó tiện tay đặt đến bên giường.
Quá dịu dàng.
Người này có nhiệt độ như vậy, lại thêm khí chất lạnh lùng bạc tình của hắn, làm cho có vẻ không hợp lý.
Chung Di không nói gì, ngược lại lẳng lặng nhìn hắn mặc áo ngủ, tay luồn ra từ trong chăn, giữ chặt một bên đai lưng hắn đang muốn buộc.
Thẩm Phất Tranh dừng động tác, tìm sợi dây buộc nhung đen, ánh mắt chuyển qua tay của Chung Di, rồi lại đến mặt nàng.
"Về sau kết hôn, ngươi có còn như vậy hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Chung Di cũng ngạc nhiên chớp mắt, cảm thấy lời này không giống mình sẽ nói ra.
Ở trong tình cảm mong cầu thiên trường địa cửu, vĩnh hằng không thay đổi, giống như là một loại bệnh di truyền.
Thẩm Phất Tranh không trả lời ngay, khiến Chung Di nín thở, một lát sau lại thở phào, vì thế càng thêm chờ mong đáp án của hắn.
Giữa bọn họ vẫn luôn có một vấn đề chưa từng nói rõ ra —— nếu Thẩm Hòa Chi không có tới Châu Thị khiến Chung Di rơi vào tình cảnh đáng lo, dẫn đến ông ngoại lo lắng tới Kinh Thị, vậy giữa bọn họ lúc này sẽ là tình huống như thế nào?
Hồi tưởng nửa năm nay những chuyện phát sinh, từng việc từng việc một, sóng sau đè sóng trước, quá nhiều người tham gia vào, người một câu ta một câu, kẻ tốt người xấu đều có đủ, cố ý cũng được, vô tâm cũng thế, chung quy làm cho nội dung vở kịch lên đến cao trào.
Giữa nàng và Thẩm Phất Tranh, tình cảm tựa như thường ngày, tiến độ lại phảng phất bị người nhấn nút tăng tốc.
Cũng chính bởi vì loại bị động này, Chung Di mới vừa nghĩ đến chuyện kết hôn, đã cảm thấy không kiên định.
Hiểu ra trong nháy mắt, nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được Thẩm Phất Tranh trước đó dụng tâm lương khổ, hắn vẫn luôn không nóng nảy công khai quan hệ, cũng không nóng nảy dẫn nàng làm quen người nhà họ Thẩm, không phải là có giữ lại, không để nàng ở trong lòng.
Mà là hắn đã đoán trước, một khi công khai, hai người sẽ nhận lấy một số sự chú ý không cần thiết, có lẽ những sự chú ý này, thậm chí là can thiệp, từ trưởng bối, sẽ khiến bọn họ trở nên rối loạn.
Tỉ như, Chung Di không biết phía Thẩm gia nhanh như vậy đã suy nghĩ đến việc nối dõi tông đường.
Lại tỉ như Thẩm Phất Tranh ——
"Cho nên, ngươi ở trước mặt ông ngoại nói hy vọng chúng ta sớm kết hôn cũng là giả dối?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Chung Di cơ bản đã xác định.
Điều này cũng phù hợp với phong cách nhất quán của hắn.
Ở trước mặt đường muội là hảo huynh trưởng, ở trước mặt mẫu thân là hảo nhi tử, giờ đây trước mặt trưởng bối của nàng, cũng không ngoại lệ, có thể đảm nhiệm làm hảo tế tôn nữ.
Hắn ăn ngay nói thật: "Di Di, ta đối với quan hệ khế ước không có hứng thú, nhưng nếu nói thật với ông ngoại, rằng ta không nóng lòng kết hôn cùng ngươi, ông ấy có lẽ sẽ nghĩ nhiều, cảm thấy ta không đủ yêu ngươi."
Hắn cũng không muốn giải thích với ông ngoại, hôn nhân khế ước hiện giờ mỏng manh như vậy, thứ có thể trói buộc đối phương là gì? Chẳng qua chỉ là một tầng trách nhiệm, một tầng lương tri, hắn đã từng chứng kiến hôn nhân của bạn tốt từ lúc bắt đầu đến tan vỡ chỉ trong mấy năm, một người phụ nữ cho dù có được cả trách nhiệm lẫn lương tri của trượng phu, cũng sẽ không hạnh phúc, đem người như đồ trang trí vây ở bên người, loại khế ước này, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi.
Chứ đừng nói đến việc phải trải qua sóng gió.
Chung Di khép chăn ngồi dậy, lo lắng nhìn về phía Thẩm Phất Tranh: "Vậy ngươi rất không muốn kết hôn sao?"
Có lẽ vì quá mức quen thuộc, hắn chỉ nhìn vẻ mặt của nàng liền đoán được suy nghĩ lúc này của nàng—— nếu ngươi khó xử, ta có thể đi giúp ngươi giải thích, hơn nữa ta tuổi còn nhỏ, nhiều lắm bị mắng, dù sao ta vốn cũng không có nhiều lời.
"Không phải không muốn."
Hắn đưa váy ngủ của Chung Di lên, kêu nàng mặc vào, sợ nàng lộ vai lưng làn da bị lạnh.
Chính nàng mặc vào váy hai dây màu hồng khói, Thẩm Phất Tranh đem áo khoác ngoài cùng màu nhấc lên, một bên ống tay áo đối diện nàng, để nàng đưa cánh tay vào, lại kéo đến chỗ khác cho nàng xỏ nốt.
Hắn trấn an Chung Di, "Ta không nghĩ nhiều, ta xem hôn nhân tương lai của chúng ta như một trò chơi."
"Trò chơi?"
Cách nói này quá mới mẻ, Chung Di nghe tiếng sửng sốt.
Thẩm Phất Tranh nói: "Ngươi thích trò chơi."
Chung Di càng không hiểu.
Hắn đem nàng từ trong chăn ấm áp kéo ra, cơ thể vừa tỉnh ngủ rất mềm cũng rất nóng, hắn ôm eo nàng, có chút kéo dài thanh âm nói: "—— sắm vai Thẩm thái thái."
"Cho nên, kết hôn đối với ngươi mà nói chính là chơi trò sắm vai Thẩm thái thái cùng ta?" Chung Di nhịn không được cong lên khóe miệng, tuyết trắng hai tay vòng qua vai hắn, tiến sát lại, khen ngợi một cách ngọt ngào: "Suy nghĩ của Thẩm tiên sinh thật gợi cảm."
"Gợi cảm?" Thẩm tiên sinh rất hưởng thụ gật đầu.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng, hiện tại còn muốn hỏi vấn đề "Về sau kết hôn, ngươi có còn như vậy?" hay không?
Chung Di lắc đầu.
Thẩm Phất Tranh hỏi nàng có phải rất sợ hãi kết hôn?
Vấn đề này, đại bá mẫu và Chương nữ sĩ đều từng hỏi qua, nàng phát hiện mình và Thẩm Phất Tranh giống nhau như đúc, bởi vì không muốn giải thích, cho nên không dám nói thật trước mặt trưởng bối.
Nàng sợ mụ mụ lo lắng chính mình có phải hay không hối hận do dự cũng sợ đại bá mẫu cảm thấy nàng thiếu thành tâm đối với Thẩm Phất Tranh.
Ở trước mặt Thẩm Phất Tranh, ngược lại nàng không ngại, dám thẳng thắn gật đầu.
"Bởi vì chuyện đính hôn trở nên quá long trọng, ngươi biết không, lễ phục ta đã thử hai lần, còn chưa chốt, đến Phất Nguyệt cũng giới thiệu nhà thiết kế cho ta, mọi người quá mức nghiêm túc ta ngại không dám nói, đừng phiền toái như thế, ta tùy tiện khoác kiện bao tải cũng đều là đẹp mắt."
Thẩm Phất Tranh bật cười, đáp lời nàng: "Phải, là khoác kiện bao tải cũng đều đẹp mắt."
Chung Di nói: "Nghi thức này càng long trọng, càng khiến ta có cảm giác, có phải hay không sau nghi thức long trọng này, ta liền muốn thoát thai hoán cốt như loại tế tự văn hóa thời cổ đại, mọi người ca múa tưng bừng, đem trâu bò dê, buộc vải đỏ đưa lên đài cao, sau nghi thức, chúng nó liền trở thành tế phẩm."
Nàng ôm lấy cổ Thẩm Phất Tranh, quyến luyến dựa vào hắn nói: "Đôi khi, nghĩ ngợi lung tung, sẽ có chút sợ hãi."
"Nhưng hôm nay nghe ngươi nói cách nhìn đối với hôn nhân, hoàn toàn không đáng sợ."
Bởi vì có hắn ở bên, nàng trên con đường làm chính mình, vẫn luôn có lực lượng kiên trì cùng dũng khí tiến về phía trước.
Thẩm Phất Tranh nói với nàng, bởi vì ông ngoại đến kinh, hiện tại song phương đều cần thể hiện thái độ tốt, để cuộc làm lành này ít nhất ở bề ngoài phải viên mãn, cho nên trong chuyện đính hôn sẽ có một chút việc không thể không phối hợp.
Nhưng hắn cam đoan với nàng, kết hôn nhất định sẽ theo cách Chung Di thích.
Nhìn hắn nghiêm túc nói chuyện, Chung Di bỗng nhiên xúc động, nói với hắn, khi mới ở bên cạnh hắn, nàng vì khống chế lòng tham của mình, từng tưởng tượng hắn như một công viên giải trí.
"Công viên giải trí chính là nơi làm cho người ta vui vẻ, chờ hắn đóng cửa ta nghĩ, có lẽ ta cũng chơi chán, đến lúc đó kết thúc thì kết thúc, tan cuộc thì tan cuộc, cũng không có gì đáng tiếc."
"Ta vừa mới biết, nguyên lai cũng có công viên giải trí, là không đóng cửa."
Thẩm Phất Tranh đáp lời nàng: "Công viên giải trí không những không đóng cửa, còn có phần thưởng ngẫu nhiên."
Chung Di kinh hỉ nhìn về phía hắn: "Thật sự?"
Hắn gật đầu, nói là tiểu dì đã chỉ cho hắn một cách chơi mạt chược khiến niềm vui tăng gấp bội, bất quá hắn không thích cờ bạc, phương pháp này không thích hợp hắn, Chung Di hôm nay muốn đến Xương Bình Viên đánh bài, có thể thử xem.
Chơi mạt chược vui vẻ gấp bội?
Chung Di rất hứng thú, hỏi phương pháp.
Thẩm Phất Tranh nghiêm túc kêu nàng nhắm mắt, tuyệt đối không thể mở, tiếp đó Chung Di nghe được tiếng bước chân của hắn rời đi, một lát sau, lại trở về.
"Cái gì a? Trình tự rất rườm rà sao? Có phải là mê tín dị đoan gì không? Liệu có vô dụng không? Thật sự có thể chơi mạt chược vui vẻ gấp bội sao? Điều này có căn cứ khoa học gì không?"
Thẩm Phất Tranh nhếch khóe môi, mở ra chiếc hộp vuông, nghe nàng nhắm mắt thành kính lẩm bẩm, bảo nàng đưa tay ra.
Hắn nói: "Không có căn cứ khoa học."
Một khắc kia, Chung Di không chỉ nghe được thanh âm của hắn, mà còn cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lành lạnh trơn bóng, kích thước vừa vặn, món đồ kim loại nho nhỏ, được lồng vào ngón tay nàng.
Nàng mở mắt ra, xoay tay, liền thấy trên ngón áp út có một viên ngọc bích cực lớn.
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng không phát ra được thanh âm nào, thầm nghĩ tiểu dì không hổ là tiểu dì, đã trải đời, đối với suy nghĩ niềm vui tăng gấp bội vừa thiết thực lại bao hàm chân lý.
Vừa sờ bài, vừa thưởng thức chiếc nhẫn mới lấp lánh phát sáng.
Loại niềm vui tăng gấp bội này không phải người bình thường có thể nghĩ tới, tiểu dì không chút giấu giếm chia sẻ cho cháu ngoại trai.
Chung Di thốt lên một tiếng: "Thật là đẹp."
Thẩm Phất Tranh cầm tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng một cái.
"Hôm nay thử xem có tác dụng không."
Không cần biết giá trị viên lam bảo thạch này có bao nhiêu con số không, đồ trang sức chói mắt, cho dù là viên thủy tinh xinh đẹp, đều tự nhiên có loại năng lực lấy lòng người khác.
Chung Di rất thích, đeo nhẫn nắm tay hắn, hoạt bát từ trên giường nhảy xuống.
Hắn nâng lên cánh tay, Chung Di nhón chân, ở khuỷu tay hắn xoay một vòng, tà váy ngọn tóc đồng loạt tung bay, hương thơm thoang thoảng bốn phía.
Thẩm Phất Tranh dung túng nhìn nàng.
Giờ khắc này, nàng ở trong mắt hắn chưa có thân phận xác định, không phải ngoại tôn nữ của Chương Tái Niên, cũng không phải Thẩm thái thái tương lai.
Nhân sinh trong vở kịch này, hắn diễn vai có gông cùm, có được có mất, vừa múa vừa hát, cuối cùng đã đón được nữ chính của hắn.
----
Năm trước, Chương nữ sĩ tới Kinh Thị một chuyến, cùng đại bá mẫu và Thẩm phu nhân bàn bạc một lần về trình tự đính hôn.
Cuối năm, Chung Di trở lại Châu Thị đón Tết Nguyên Đán.
Mùng sáu, Thẩm Phất Tranh đến Châu Thị vấn an ông ngoại.
Năm cũ như một tờ lịch cũ bị xé đi, Kinh Thị nghênh đón mùa xuân, tiệc đính hôn đúng hẹn cử hành.
Nghi thức long trọng cỡ nào cũng không chịu nổi hao mòn cảm giác mới mẻ vì đã diễn tập sớm, đối với Chung Di mà nói, ngày đó trôi qua đơn giản như là hoàn thành trình tự đã định.
Điều duy nhất làm cho nàng ấn tượng sâu sắc là một cô nương do người nhà họ Thẩm dẫn tới, đang ở độ tuổi thay răng, hỏi một vấn đề rất thú vị.
Nàng bị váy của Chung Di hấp dẫn, lễ phép hỏi có thể sờ châu hoa trên váy nàng hay không, sau khi được Chung Di đồng ý, mới lấy ngón tay cẩn thận sờ, mấp máy môi, thấp giọng than thở, thật xinh đẹp.
Cô nương đầu tiên quay đầu hỏi mụ mụ: "Mụ mụ, sau này con có thể mặc váy xinh đẹp như thế không?" Nói xong, không đợi mụ mụ trả lời, lại đến hỏi Chung Di.
Đáng tiếc trí nhớ không tốt, mở miệng gọi tỷ tỷ bị mụ mụ nàng cười sửa lại.
"Phải gọi là tiểu thẩm thẩm, đây là thê tử tương lai của tiểu thúc thúc."
Nàng liền ngoan ngoãn kêu tiểu thẩm thẩm, nghiêng đầu, đồng ngôn vô kỵ: "Tiểu thúc thúc vì sao muốn cưới tiểu thẩm thẩm? Sau này con có thể mặc váy xinh đẹp như thế không?"
Thẩm Phất Tranh vì sao muốn cưới nàng, vấn đề này Chung Di còn chưa hỏi Thẩm Phất Tranh, bất quá đối với việc vì sao có thể gả cho Thẩm Phất Tranh, ngược lại nàng có một câu trả lời.
"Phải ăn cơm thật tốt, ăn cơm thật ngon là được nha."
Bởi vì nàng thuận miệng nói muốn làm Thẩm thái thái thì hắn cũng không có dị nghị, chỉ làm ra vẻ mặt hơi đau đầu, khuyên nàng ăn cơm thật ngon.
Mà mụ mụ nàng cho rằng Chung Di là nghe được người nhà vừa nói chuyện, rằng cô nương thích ăn vặt, không thích ăn cơm, cố ý nói như vậy, lập tức tiếp lời: "Nghe chưa, tiểu thẩm thẩm bảo con về sau phải ăn cơm thật tốt."
Trước kia chỉ có người một nhà, Chung Di đối với mấy cái này thân hữu qua lại có chút kháng cự, ngại rườm rà, cảm thấy có thể miễn thì miễn, hôm nay song phương thân hữu đến nơi, thật là náo nhiệt chưa từng có, khiến người đau đầu.
Từ sáng sớm đến tối, nàng vẫn giữ nụ cười tươi tắn, kỳ thật não đã quá tải, đến người cũng không nhận diện được hết, chỉ có trách nhiệm đứng thật xinh đẹp bên cạnh Thẩm Phất Tranh.
Vẫn là hai người dùng quy tắc cũ quen thuộc.
Nàng có thể nói liền nói, không thể nói liền nhìn Thẩm Phất Tranh cười, để hắn nói.
Buổi tối trở lại biệt thự Thành Nam, nàng ngồi ở ghế đổi giày, rõ ràng mang giày cao gót đứng cả ngày, cẳng chân đã sớm mỏi, lúc này lại không nóng nảy cởi giày ra.
Ngược lại nhấc tà váy lên, duỗi thẳng chân, ngắm đôi giày.
Đôi giày này, từ khi Thẩm Phất Tranh gửi đến ký túc xá đưa cho nàng, đến khi nàng mang trả lại biệt thự Thành Nam, liền đặt ở trong phòng giữ quần áo của hắn.
Nháy mắt đã gần ba năm.
Trong lúc tương lai còn mờ mịt, nàng từng rơi nước mắt nói với hắn, nếu về sau có cơ hội, nàng liền vì hắn xỏ đôi giày này, không có cơ hội cũng không sao.
Trong hơn hai mươi năm qua, nàng thường xuyên nói "Nếu sau này có cơ hội...", nhưng nhiều khi, lời vừa ra khỏi miệng, nàng biết rõ là xa vời.
"Không sao" cũng là một loại tiếc nuối không dám so đo.
Hôm nay tựa mộng đẹp chiếu vào hiện thực, nàng mang đôi giày này, đứng ở bên cạnh hắn, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.
Đối với Chung Di mà nói, đôi giày này có ý nghĩa phi phàm.
Liên quan đến, nghi thức đính hôn trước đó nàng cảm thấy quá mức long trọng, cũng thành một loại viên mãn.
Tắm rửa xong, Chung Di mặc váy ngủ mỏng, ngồi ở mép giường vừa bôi kem dưỡng thể vừa mát xa chân.
Thẩm Phất Tranh từ phòng tắm đi ra, ngồi ở bên giường, nắm lấy cổ chân nàng kéo ra, đặt ở trên chân mình, chỗ kem dưỡng có mùi thơm kia còn chưa bôi đều, hắn ở trên chân nàng ấn xoa, bàn tay to rộng, lực đạo so với nàng tự ấn thoải mái hơn nhiều.
Chung Di chống tay ra sau, đem hai đùi đều đặt trên đầu gối hắn.
Trong phòng yên tĩnh một lát, nàng bỗng nhiên cong lên khóe miệng nói: "Thật thần kỳ."
Thẩm Phất Tranh liếc nhìn nàng, hỏi cái gì thần kỳ.
"Đúng vậy, rõ ràng chỉ là đính hôn, chúng ta đêm qua cũng ngủ cùng nhau, tối nay ngủ cùng nhau, lại có cảm giác không giống trước kia?"
"Cảm giác gì?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn, hỏi, lại nghe không ra bao nhiêu tò mò, càng giống một loại ôn nhu đáp lời, tựa như không khí tốt như vậy, cùng nàng nói nhảm cũng đều có ý tứ.
"Có khí phách hơn... Cảm giác gần ngươi hơn, thanh tiến độ trò chơi sắm vai Thẩm thái thái lại tiến thêm một bước."
Nàng tùy ý nói, trong đầu suy nghĩ lung tung, nhưng lại thật sự vui vẻ.
Ánh đèn ôn nhu, nàng nhìn sườn mặt Thẩm Phất Tranh.
Ánh mắt của hắn chuyên chú rũ xuống, bàn tay thay nàng xoa cẳng chân, nhất thời tim đập không nhịn được, nàng cong đầu gối lên, nhích lại gần, hôn lên mặt hắn một cái.
Sau đó chỉ lui lại một chút, ánh mắt ngọt ngào, phản chiếu ánh đèn màu hổ phách trong đêm, hắn hơi nhìn qua, ánh mắt liền bị dính chặt, không thể thoát ra.
Hắn cúi đầu, ở bên môi nàng như gần như xa hôn hai cái, sau đó, bàn tay đang ấn trên chân nàng, nâng nàng lên, ôm nàng lại gần hơn.
Chung Di vòng tay lên cổ hắn, cùng hắn hôn môi.
Đêm đèn tựa như vầng trăng sáng treo trên tường.
Hắn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt kia, ánh trăng kia tựa như ngâm mình trong nước, hơi rung động, liền ở trước mắt nàng không ngừng lay động.
Hắn dùng lời nói vừa rồi của nàng hỏi nàng, có hay không có cảm giác không giống như trước kia.
Cảm xúc chân thật nhất thời khiến người ta xấu hổ không nói nên lời, Chung Di ôm chặt hắn, vùi vào cổ hắn trốn, nói không biết.
Hắn chỉ rõ, trong nháy mắt bừng tỉnh.
"Càng gần ngươi hơn."
Người đột nhiên co lại, vành tai nóng bừng lên.
Nàng ảo giác chính mình là một hạt đậu ngâm trên cối xay, dưới vô số lần nghiền ép, bạch quang hiện lên, tràn ra nước.
Trán hắn kề cổ nàng, hai người dán sát, yên lặng, chỉ nghe thấy hô hấp cùng nhịp tim.
Trạng thái này không kéo dài bao lâu, hơi trì hoãn, hắn nằm sang một bên, cánh tay vẫn vớt nàng đến bên cạnh mình.
Chung Di như thường lệ, dùng tư thế quen thuộc dựa vào bên người hắn, nhỏ giọng nói cho hắn biết, bắp chân của nàng vừa bị chuột rút.
Thẩm Phất Tranh liếc mắt, hỏi nàng chân nào.
Chung Di tự giác đem một chân đặt lên người hắn, lòng bàn tay hắn còn lưu lại hơi nóng, lẫn vào mùi mồ hôi cơ thể, xoa lên làn da chân nàng.
Sau đính hôn không lâu, liền đến sinh nhật Chung Di, năm nay sinh nhật giản lược, bởi vì Chung Di có một việc khác quan trọng hơn cần làm.
Nàng lần đầu tiên lấy thân phận vị hôn thê của Thẩm Phất Tranh, làm một hoạt động xã giao, so với tiệc đính hôn, quy mô không lớn lắm, chỉ là một buổi triển lãm tranh, trưng bày tác phẩm cũng không nhiều, là từ khi nàng quen Thẩm Phất Tranh, cho đến toàn bộ tranh vẽ của ngày hôm nay.
Hôm đó Thẩm Phất Tranh gác lại tất cả công việc, dành thời gian cho Chung Di, cùng nàng làm chủ nhân bữa tiệc triển lãm tranh, cùng bạn bè đến tham quan trò chuyện.
Hắn mặc một thân áo sơ mi trắng rộng rãi, không mang tính thương vụ, cũng không quá trang trọng, hơi xắn cổ tay áo lên, có loại khí chất nghệ sĩ lười biếng.
Quần áo là do chính nghệ thuật gia chân chính phối cho hắn.
Đối với việc hắn mặc quần áo nàng chọn, Chung Di lại mang đến cho hắn kinh hỉ, từ trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ mới, ngoài miệng hỏi hắn có thích hay không, trên thực tế mặc kệ hắn có thích hay không, nàng đã cao hứng phấn chấn đeo lên cổ tay hắn, cài khóa, đánh giá cổ tay hắn, rất hài lòng thưởng thức.
Chính hắn nâng tay lên xem, khen nàng có mắt nhìn.
Chung Di mắt sáng lấp lánh, nói còn có một món quà muốn tặng hắn, bảo Thẩm Phất Tranh ở phòng giữ quần áo chờ, rồi váy tung bay, chạy đi, mang tới một con dấu nhỏ Thẩm Phất Tranh nhìn rất quen mắt.
Chung Di không phải dân chuyên nghiệp, trận triển lãm tranh bán chuyên nghiệp này cũng không được tổ chức long trọng, khách mời cũng đều là bạn bè của nàng và Thẩm Phất Tranh.
Mọi người cổ vũ, trọng điểm đặt trên người cặp đôi trai tài gái sắc.
Chung Di mặc váy lụa trắng ngà thắt eo, đứng ở bên người Thẩm Phất Tranh, nét mặt tươi cười như hoa, liên tiếp nâng ly Champagne, tiếp đón khách, ai nhìn vào cũng đều phải thốt lên một câu xứng đôi.
Không ai đếm hết, hôm nay tổng cộng triển lãm 23 bức tác phẩm, mà ở phần giới thiệu lại viết là triển lãm 24 bức tác phẩm của Chung Di tiểu thư.
Con dấu đỏ thắm "Di Di nhã giám" khắc ở cánh tay hắn, bị lớp vải sơ mi mỏng che khuất, tay Chung Di vẫn luôn khoác ở khuỷu tay hắn.
Mỗi khi có người đến bắt chuyện, nàng kéo Thẩm Phất Tranh chào hỏi, cũng như một loại giới thiệu nhiệt tình —— đây là tác phẩm thứ 24 ưu tú nhất của nàng.
Buổi sáng đi ra ngoài, ở phòng giữ quần áo, hắn liền dung túng cho Chung Di nghịch ngợm, chỉ thản nhiên nói, món đồ chơi nhỏ Bàng Nguy đưa tới thật hợp ý nàng, chơi thế nào cũng không chán.
Chung Di đóng dấu xong, cúi đầu, thổi lên cánh tay hắn cho mau khô, nhăn mắt cười một tiếng, tươi đẹp vô cùng, cho dù nói những lời khen ngợi khoa trương, cũng thật lòng.
"Thẩm tiên sinh tuyệt đại phong hoa, đương nhiên thưởng thức thế nào cũng không đủ."
Sau khi đính hôn, có thể nói là ngay khi chuyện đính hôn vừa quyết định, phía Thẩm gia liền đưa ra những đề nghị "tốt bụng" với Chung Di, rằng có hay không nên suy nghĩ lại về công việc ở vũ đoàn, về tương lai Thẩm thái thái nên bồi dưỡng thế nào, về việc tuổi của hắn không còn nhỏ, nên sớm có con.
Đủ loại, ồn ào bàn tán.
Bởi vì hắn vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt không rõ ràng, những thanh âm này cũng đủ uyển chuyển, cho dù Chung Di có nghe được một ít, hắn cũng có thể dùng vài câu trấn an, khuyên nàng làm theo ý mình, không cần quá để ý.
Sau tiệc đính hôn, hắn một mình trở lại Thẩm gia, người nhà lại nhắc lại chuyện cũ.
Mỗi người một câu, kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, tốt nhất là sau khi kết hôn nhanh chóng sinh con, để Chung Di ra nước ngoài học thêm, làm đẹp bằng cấp, sơ yếu lý lịch của Thẩm thái thái phải càng đẹp càng tốt.
Giống như một con búp bê xinh đẹp, mặc cho người ta tùy ý ăn diện, còn về diện mạo vốn có của nàng, nàng nên có diện mạo gì, không ai đề cập, cũng không ai quan tâm.
Trên bàn cơm, Thẩm Phất Tranh buông đũa, thẳng thắn nói: "Ta đối với việc nàng làm Thẩm thái thái thế nào không có hứng thú, ta cưới nàng về, không phải đặt trong nhà cho người khác xem có đủ đẹp mắt hay không, ta không rảnh nghĩ."
Hắn ăn không còn bao nhiêu, dùng khăn chậm rãi lau ngón tay.
"Ta cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất."
Như thế nào mới là vui vẻ?
Hiện trường triển lãm tranh, nàng tựa như một con bướm nhỏ, vui vẻ bay lượn, ngẫu nhiên xuyên qua đám người, trở lại bên cạnh hắn, kề tai hắn, mặt mày hớn hở kể cho hắn nghe những chuyện thú vị nàng nghe được.
Ánh nắng chỉ là tô điểm, thứ phát sáng là bản thân nàng.
Như thế sao không phải là vui vẻ?
Vào hạ, Kinh Thị nghênh đón thời tiết nắng nóng, hoạt động biểu diễn của Chung Di ở vũ đoàn kết thúc, Thẩm Phất Tranh cũng thu xếp thời gian theo nàng về Châu Thị một chuyến.
Xe vào địa phận Châu Thị, Chung Di nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh, nàng không thể tưởng tượng, lần đầu tiên ở hí quán nhìn thấy Thẩm Phất Tranh, cơn mưa lớn cuối hạ đó, đã là chuyện ba năm trước.
Một người tưởng chừng không liên quan, từng chút dung nhập vào sinh mệnh, hồi tưởng lại, nguyên lai là một thể nghiệm dài lâu.
Nàng nheo mắt, dựa vào cửa sổ hóng gió, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Ngươi có còn nhớ lần đầu tiên đến Châu Thị là vì sao không?"
Thẩm Phất Tranh nghĩ nghĩ nói: "Giải đáp thắc mắc."
"Giải đáp cái gì?"
Ánh mắt vượt qua ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy ngôi miếu cổ ngàn năm ẩn trong rừng, ánh mắt cũng theo đó trở nên xa xăm, đợi đến khi dời về bên cạnh, nhìn về phía Chung Di, nhân xa gần thay đổi, chợt có loại choáng váng, giống như mộng cảnh, làm cho gương mặt nàng thoạt nhìn không rõ.
Thanh âm hắn chậm lại, đại khái là cảm thấy câu trả lời này không hay, vì thế trước khi nói cong lên khóe miệng: "Ý nghĩa cuộc sống."
"Vậy ông ngoại đã nói gì với ngươi?"
Thẩm Phất Tranh nhìn nàng trả lời: "Nhân sinh có rất nhiều sai lầm không thể tự vượt qua."
Chung Di cảm thấy lời này sâu xa khó hiểu, sau khi tự hỏi, biểu tình trên mặt cũng không dãn ra.
"Ngươi liền... hiểu?"
Thẩm Phất Tranh nói, đại khái đã hiểu.
Chung Di kéo tay hắn, muốn hắn phân tích, nàng không hiểu.
Nàng làm đủ chuẩn bị nghe hắn giảng đạo lý lớn, chuẩn bị sẵn cảm giác kinh ngạc, lại chỉ nghe Thẩm Phất Tranh thản nhiên nói: "Rất nhiều sai lầm không thể tự vượt qua, có lẽ là nhắc nhở ta, phải tìm đúng người."
Chung Di nhịn không được cười.
Ước chừng ông ngoại cũng không biết, chính mình một câu lúc ấy, lại bị Thẩm Phất Tranh lý giải thành ý này, không những thế, hắn còn "bắt cóc" ngoại tôn nữ của ông.
Hàng năm vào ngày Quan Âm thành đạo, Chương nữ sĩ đều có thói quen đi chùa, năm rồi Chung Di ở bên, nàng đều dẫn Chung Di cùng đi, trước khi đi còn nhắc nhở nàng không được báng bổ Phật.
Thẩm Phất Tranh mấy năm nay, thường xuyên đến Châu Thị, nhưng chưa từng đến miếu thắp một nén nhang, hắn vốn không tin vào tín ngưỡng, cũng không có tâm nguyện cần ký thác.
Thịnh Bành còn từng nói đùa, đám thần tiên Bồ Tát ở Lăng Dương Sơn Tứ ca không muốn bái, chỉ cung phụng một vị tổ tông khó hầu hạ nhất.
Thẩm Phất Tranh theo Chương nữ sĩ lên núi lễ Phật, tuy không tin, nhưng cũng thành tâm.
Chung Di nói là nhờ có hắn, năm nay không cần nghe pháp hội buổi chiều, có thể sớm về nhà.
Mưa phùn, từ sáng sớm vẫn rơi, bọn họ che chung một chiếc ô, chậm rãi xuống núi.
Trên đường gặp không ít người, dù thời tiết mưa nhỏ, cũng không ngăn được người lên núi, phàm phu tục tử sửa soạn mà đến, trước kim thân Phật tượng dập đầu, đem nguyện cầu, ký thác vào bồ đoàn.
Chung Di đưa tay ra ngoài ô, dùng lòng bàn tay hứng nước đọng, chợt nhớ tới một điển cố nói với hắn, nói kép hát rất kỵ ô dù, vì "dù" cùng âm "tản", trong kịch dù cũng không được tùy tiện chống ở phía sau đài, thương gia kiêng kỵ, cho nên phụ thân nàng chưa bao giờ nói ô che, chỉ nói đồ che mưa, hoặc là áo mưa.
Cả đời này, vì cầu như ý, phải làm bao nhiêu chuyện?
Thật sự tính không rõ.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng chuông nặng nề, rửa sạch núi rừng, hai người đồng loạt quay đầu, tiếng chuông kéo dài, hơi mưa hòa cùng hương đàn của miếu cổ, ung dung truyền đến.
Hắn nhìn xa xăm, ánh mắt xuyên thấu qua thần Phật, không biết đang nhìn cái gì, chợt, thản nhiên nói một câu.
"Sáng sớm mai, mưa sẽ tạnh."
Chung Di ngẩn người, ánh mắt chuyển hướng hắn.
Hắn thu tầm mắt lại, nhìn nàng, lộ ra ý cười hỏi: "Có muốn kết hôn không?"
Mưa bụi mịt mờ, xung quanh yên tĩnh chưa từng có.
Ngoài tiếng chuông chùa, hồng trần vẫn tại.
Một người vốn không tín ngưỡng, cuối cùng cũng có cả đời si mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận