Hoang Khang
Hoang Khang - Chương 15: Phật đầu thanh là trong bể cá lặn xuống miếng mồi thơm (length: 17735)
Bàng Nguy tựa vào lan can tầng hai hóng gió, nhìn Chung Di lên xe, càng nhìn càng thấy thú vị.
"Chỉ có mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành (*). Trước kia khiến ngươi ở Châu Thị lưu luyến quên lối về chính là đóa tiểu mẫu đơn này sao?"
(*) Trích từ bài thơ "Thưởng Mẫu Đơn" của Lưu Vũ Tích
Lưu luyến quên lối về thì không phải, nhưng nếu không có Chung Di làm hướng dẫn viên du lịch, chắc chắn sẽ về kinh trước, như thế là thật.
Tiểu mẫu đơn này so với Thẩm Phất Tranh thì không t·h·í·c·h hợp.
"Mẫu đơn quá tầm thường."
Nàng không phải tiểu mẫu đơn gì cả.
Kinh Trập (*) ngày mưa mọc lên măng nhọn, nhìn đáng yêu tươi mới, vừa chạm vào liền đ·â·m tay, rất khó chịu.
(*) Tiết Kinh Trập trong 24 tiết khí
Bàng Nguy nghe tiếng quay đầu, cười đến ý vị thâm trường: "Nàng v·ẽ· kia bức phật đầu thanh mẫu đơn, tầm thường sao?"
Đỉnh cấp xanh biếc mới gọi là phật đầu thanh, màu xanh lam pha lẫn chút tím, đường cong n·h·ũ kim loại tỉ mỉ tinh tế, màu sắc nồng đậm quý phái, kế thừa được chân truyền của Chương Tái Niên.
Thẩm Phất Tranh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, không để ý Bàng Nguy nghi vấn, chỉ đ·á·n·h giá tiểu hoa viên bên cạnh, không ít loại hoa trân quý bị nuôi nửa c·h·ế·t nửa s·ố·n·g, có thể do ngôi nhà này thiếu vắng nữ chủ nhân quá lâu, hoa cỏ đều m·ấ·t đi sinh khí.
Một căn phòng thuần kiểu dáng Châu Âu, lại bày biện giàn hoa trúc đen, đặt mấy chậu Vă·n Th·ù lan (*) đã qua kỳ hoa, chậu gốm đáy, khắc t·h·i văn, cành lá xanh biếc.
(*) Tên một loài hoa
Người bạn từ nhỏ hơn mình hai tuổi này, không chỉ trong cuộc hôn nhân kiểu Tr·u·ng - Tây kết hợp không có được kết quả tốt, mà ở những sự va chạm giữa phong cách Tr·u·ng - Tây cũng chỉ có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt.
"Thế nào, không t·h·í·c·h tiểu mẫu đơn, lại để ý mấy chậu lan của ta à?"
Thẩm Phất Tranh dùng ngón tay vuốt ve một chiếc lá, ngón tay buông lỏng, lá đàn hồi theo đường gân lá.
"Văn t·h·ù lan không phải hoa lan."
Bàng Nguy lại gần xem: "Không phải sao? Người khác tặng."
"Không phải."
Cờ cá ngựa (*) cũng là cờ, Vă·n T·hù lan không phải hoa lan.
(*) Tên một trò chơi dân gian
Bàng Nguy nhớ tới một sự kiện: "Trước kia ngươi không phải nhờ Thịnh Bành lấy cây tố quán sen đỉnh sao, tặng người khác à?"
"Ngươi có hứng thú à?"
Bàng Nguy cười xua tay: "Thôi, loại hoa đắt tiền như vậy ta nuôi không nổi."
Thẩm Phất Tranh liếc hắn một cái, cười như không cười: "Đừng khiêm nhường, hoa quý hơn nữa, không phải ngươi cũng từng nuôi qua rồi sao."
\-
Rời khỏi Cảnh Sơn, Chung Di thấy Cận Nguyệt trả lời tin nhắn WeChat.
\[Ngươi sao lại đi Cảnh Sơn vậy?] \[Vừa mới ở hiện trường hoạt động, giờ mới thấy, đồ đã lấy về chưa?]
Phía sau còn có một loạt tin nhắn thoại chưa nghe, lúc đó điện thoại đã bị Chung Di cất vào trong túi.
Nàng ngồi t·r·ê·n xe trả lời: \[Coi như thuận lợi.]
Xe dừng ở phía trước đèn đỏ, vừa ngẩng đầu, rất vô tình Chung Di cùng tài xế đối diện ánh mắt qua kính chiếu hậu — hắn đang nhìn nàng.
Sau đó hốt hoảng dời ánh mắt, xe cũng vừa lúc khởi động, chạy qua giao lộ.
Chung Di cảm thấy buồn cười.
Không phải vì bị người khác nhìn trộm, mà là ánh mắt kia quá cao cấp, thoát ly khỏi việc thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ nông cạn, tựa như thám t·ử· trong bóng tối không nói lời nào.
Trùng hợp gặp phải hôm nay Kinh Vũ kết thúc hoạt động, không ít xe từ trong trường lục tục lái ra, Chung Di không muốn bị tắc đường ngược chiều, xuống xe sớm.
Trước khi đóng cửa xe, mỉm cười chào tạm biệt tài xế.
Một bộ biểu cảm hiếm thấy, bình thường ngẩn người đều lộ ra vẻ thanh lãnh, như t·h·i·ê·n cố ý cười, đuôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm, mang ý cảnh cáo rõ rệt.
Chung Di không về ký túc xá ngay, mà ghé vào một quán cà p·h·ê ngoài trường, gọi một ly nước rồi ngồi lại.
Cận Nguyệt vẫn đang nhắn tin với nàng, nói nàng không quen thuộc Cảnh Sơn, khu nhà ở đó rất đắt, không bán ra bên ngoài, chỉ từng đưa hoa qua đó một lần.
Vạn nhất Chung Di ở đó bị chụp ảnh, người bình thường cũng không thể nào vào được.
Chung Di trả lời nàng: "Biết ngươi khẳng định có cách vào, cho nên mới nhắn tin cho ngươi."
Chung Di cùng Cận Nguyệt không tính là có giao tình sâu đậm.
Cận Nguyệt năm hai đại học liền xin bảo lưu, từ đầu đến cuối, khoảng thời gian làm bạn cùng phòng của các nàng cũng không đủ hai năm.
Thậm chí lúc mới nhập học năm nhất, các nàng bởi vì cùng nhau nhảy bài "Tịnh đế hoa khai" (*) mà bị người khác đồn là ngang tài ngang sức, gặp mặt cũng chỉ mỉm cười gật đầu, không nói chuyện nhiều, có người trong lớp còn đồn các nàng không hợp nhau.
(*) Tịnh đế hoa khai: Hoa sen có hai đài cùng chung một cuống, thường được ví von cho tình cảm gắn bó, son sắt
Sau đó mẹ của Cận Nguyệt lâm b·ệ·n·h, nàng không nói với ai.
Có đôi khi làm thêm đến tận khuya mới về, vừa tẩy trang trong phòng vệ sinh vừa nhỏ giọng k·h·ó·c, Chung Di nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở nàng: "Tuy rằng ngươi nhỏ giọng nhưng phòng ký túc xá này thật sự không cách âm."
Cận Nguyệt ngừng tiếng nức nở, mở cửa, chịu đựng k·h·ó·c thút thít nói: "x·i·n· ·l·ỗ·i, làm ồn đến ngươi."
"Không có, là do ta ngủ không được, nếu ngươi không muốn hai người kia cũng nghe thấy, ta có thể cùng ngươi ra sân thượng."
Cận Nguyệt rửa mặt xong đi ra, Chung Di lấy một chiếc áo lông của mình khoác cho nàng, hai người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chung Di lấy ra cả bao khăn tay vẫn không đủ, nhìn Cận Nguyệt mắt ướt hồng, cuối cùng không có cách nào nói: "Lau vào áo lông của ta đi."
Cận Nguyệt lại nghẹn ngào, nói liên tục mấy tiếng x·i·n· ·l·ỗ·i.
"Tính cách của ngươi như vậy, ra ngoài làm c·ô·ng sẽ không bị l·ừ·a sao?"
Mỗi người đều có một trường năng lượng riêng, ở những thời điểm khác nhau sẽ có dáng vẻ khác nhau. Thời điểm đó, Cận Nguyệt t·r·ê·n mặt viết rõ ba chữ "Dễ k·h·i· ·d·ễ", Chung Di cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ lại động đến nỗi đau của người ta.
Cận Nguyệt cảm xúc suy sụp, k·h·ó·c không thành tiếng, tay ôm mặt, nói việc bị Từ Ngưng trừ tiền lương. Nàng không dám trở mặt với Từ Ngưng, bởi vì nàng hiện tại không thể m·ấ·t đi công việc làm thêm này.
"Mẹ ta còn nằm viện, chờ làm phẫu thuật... Vì sao ta lại xui xẻo như vậy?"
Năm nhất, giáo viên dạy hình thể nói với các nàng, thanh xuân quý giá, nhất định phải trân trọng linh khí, tựa như nàng bây giờ muốn nhảy cũng không có chỗ nào để nhảy, chỉ có thể vây ở trước gương tứ phương này, dạy các nàng biết đến trình độ này, tích cóp thời gian, ngày sau còn có thể bước lên sân khấu lớn hơn, t·ỏ·a sáng, phát huy tài năng.
Giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, các học sinh mặc đồ luyện c·ô·ng ngồi dưới đất, những gương mặt tươi tắn như hoa, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.
Sau đó không lâu, Cận Nguyệt trải qua những ngày được siêu xe đưa đón, đi tới sân khấu lớn hơn.
Sân khấu kia lớn bao nhiêu, thì những lời đồn đãi cũng ngập trời bấy nhiêu, có người ngưỡng mộ không thôi, cũng có người cười nhạt.
Chẳng bao lâu, nàng xin bảo lưu, không đi học nữa.
Thỉnh thoảng, Chung Di ở trường có thể nghe thấy có người nói Cận Nguyệt số tốt, những lời nói chua chát linh tinh.
Nhưng nàng vẫn luôn nhớ kỹ, nàng cho Cận Nguyệt mượn hai vạn tệ, nàng mắt đỏ hoe, ngón tay đều đang r·u·n, nói không biết khi nào mới có thể trả lại số tiền kia cho nàng.
Chung Di xem tin tức xã hội không ít, nàng luôn cảm thấy nỗi khổ của một người nếu có thể được đám đông thấu hiểu, nhất định là đã t·h·ả·m đến tột cùng.
Cho nên đôi khi những lời đồn đại bay khắp nơi phảng phất cũng là một loại an ủi biến tướng.
Vẫn chưa t·h·ả·m đến cùng cực.
Người đầu tiên trong trường học có tin đồn bất hòa với Cận Nguyệt là Chung Di, lại trở thành người bạn duy nhất của nàng sau khi cuộc sống của nàng đảo lộn.
Nàng rất trân trọng tình bạn này với Chung Di.
Cho nên Chung Di tới hỏi nàng đề cử nhà hàng, muốn hoàn cảnh tốt, khẩu vị tốt, ít người yên tĩnh loại kia, Cận Nguyệt rất để bụng, đề cử một nhà hàng Kinh Giao có tên t·r·ê·n bảng Hắc Trân Châu (*), nàng đã từng đi qua vài lần, mỗi ngày thực đơn có hạn, cần đặt trước.
(*) Hắc Trân Châu: Một giải thưởng ẩm thực uy tín của Trung Quốc
Cận Nguyệt giúp nàng đặt chỗ, nói đến lúc đó báo tên nàng là được rồi.
Chung Di đối với những nhà hàng cao cấp ở Kinh Thị biết rất ít, nếu là bạn bè bình thường đến chơi, nàng lại có hai nhà món Nhật rất t·h·í·c·h hợp để chụp ảnh check-in, nhưng mời Thẩm Phất Tranh ăn cơm, thì món Nhật không được.
Nghe Tưởng Chuy nói qua, hắn không ăn đồ s·ố·n·g.
Tưởng đến chọn nhà hàng đã đau đầu, chỉ có thể đi hỏi Cận Nguyệt.
Nh·ậ·n được câu trả lời, nàng lên m·ạ·n·g tìm kiếm nhà hàng này trước, có vài video và bài viết giới thiệu rất chuyên nghiệp, mở mang tầm mắt và cung cấp thông tin hữu ích.
Địa điểm ở vùng ngoại thành, kiến trúc theo phong cách lâm viên.
Thủy tạ hành lang (*), đẹp đẽ như một khu du lịch thu phí, khó mà liên tưởng đến một gian bếp đầy khói lửa, nếu không phải vừa xuống xe ở cửa đã có nhân viên phục vụ dẫn đường, vào cửa không biết nên đi đâu, ngồi chỗ nào, chắc chắn sẽ hoa mắt chóng mặt.
(*) Thủy tạ: Chỉ gian nhà bên hồ nước, có thể nghỉ ngơi hóng mát. Hành lang: Lối đi có mái che nối các khu vực.
Thẩm Phất Tranh có chút kinh ngạc khi nàng chọn được nơi này.
"Là bạn giới thiệu." Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến đình giữa, hỏi xong về thực đơn rồi rời đi, Chung Di quan sát xung quanh, cũng thấy rất mới lạ, "Ta cũng là lần đầu tiên đến."
"Hôm nay nhìn ngươi rất trẻ trung."
Nghe tiếng, Chung Di đang đứng trước một bể cá thủy tinh khổng lồ, liếc mắt nhìn vào trong, áo hoodie màu vàng gà con, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa, nói là học sinh cấp ba cũng có người tin.
Chiếc mũ lưỡi trai màu hạnh nhân được lấy xuống, móc vào ngón trỏ, hoa anh đào đỏ thêu ở giữa không hợp thời, giờ phút này họa tiết thô ráp đang cọ xát ngón tay nàng.
Đàn cá trong bể vẫy đuôi, cùng lúc với giọng nói của nàng, tạo nên tiếng nước vang vọng.
"Ta mặc đồ tùy tiện."
Không dám ăn mặc quá nhiều, nguyên nhân cặn kẽ của việc này cũng rất kỳ quái, lo lắng bị nhìn ra là cố ý, nhưng đó cũng là một loại cố ý.
Hắn từ phía sau Chung Di đi tới, xung quanh yên tĩnh, tiếng bước chân trầm thấp lại rõ ràng, những con cá hiếu động kia dường như cảm nh·ậ·n được sự có mặt của hắn, bơi lội càng t·h·í·c·h, phảng phất cố ý làm ra động tĩnh, thu hút ánh mắt của hắn.
"Rất đẹp."
Chung Di nhìn chằm chằm vào lớp kính thủy tinh dày, cá quá nhiều, bơi lội quá nhanh, ánh mắt không kịp nhìn từ con này sang con kia: "Ngươi nói là con màu đỏ, hay là màu lam?"
Ánh mặt trời xuyên qua dụng cụ màu xanh vàng, lọt qua nước tạo nên bóng lớn như tảo dưới đáy hồ, âm u nồng đậm, che phủ lại khi quay đầu.
"Ta nói là ngươi."
Hắn sửa lại, sau đó tự nhiên hỏi, "t·h·í·c·h màu đỏ hay màu lam?"
Đầu óc nàng còn kẹt ở câu nói trước của hắn, ngón tay chạm vào lớp kính lạnh: "... Màu đỏ đi."
"Gọi người là..."
Âm thanh của Thẩm Phất Tranh bị tiếng cười ở hành lang bên cạnh đ·á·n·h gãy, người đàn ông tr·u·ng niên mặc quần lụa ống rộng màu đậm, đi đôi giày vải đế trắng, mặt giày đen, t·r·ê·n tay vân vê đôi hạch đào, đi thẳng về phía bọn họ.
"Quán nhỏ của ta từ khi khai trương đến giờ, Bàng Nguy lại thường x·u·y·ê·n dẫn theo cô bạn gái nhỏ của hắn đến, cậu tư Thẩm đây quả thật là kh·á·c·h quý hiếm."
Ông chủ nhận ra Thẩm Phất Tranh.
Đối phương rất kh·á·c·h khí chào hỏi Chung Di, lại dặn dò nhà bếp lát nữa đưa một phần đồ ngọt làm từ nhựa cây đào trong thực đơn ẩn đến.
Nhưng hắn đến cả họ tên của Chung Di là gì cũng không hỏi.
Cũng không cần hỏi, bởi vì nể mặt là nể mặt Thẩm Phất Tranh, được chiếu cố là Trương Tam hay Lý Tứ căn bản không quan trọng.
Nàng trong lúc bọn hắn nói chuyện, tự giác quay đầu lại, trong bể cá thủy tinh, một con cá đỏ mở miệng ngậm thức ăn, thân thể phình lên rồi lại cong lại, tiếp nhận thức ăn đúng giờ.
Bể nước kia bỗng nhiên xanh biếc đến mức khiến người ta khó chịu.
Nghe được Thẩm Phất Tranh gọi mình, Chung Di mới thoát khỏi trạng thái ngẩn người.
"Ân?"
Thẩm Phất Tranh nhìn nàng nói: "Vừa mới không phải nói t·h·í·c·h cá đỏ sao?"
Vị lão bản tr·u·ng niên kia tiếp lời hỏi: "Để ý con kia à?"
Chung Di không kịp phản ứng, hoảng sợ: "Muốn ăn con cá này sao?"
Thẩm Phất Tranh bật cười: "Ta không t·à·n nhẫn như vậy. Mang về nuôi nhé? t·h·í·c·h không?"
Có nhiều thứ đáng t·h·í·c·h.
"t·h·í·c·h thì có thể mang đi sao?"
Thẩm Phất Tranh nói: "Ngươi cứ nói trước, ta đi thương lượng với người ta."
Vị lão bản kia xoay xoay hạch đào trong lòng bàn tay, ở bên cạnh cười tủm tỉm cổ vũ: "Nếu thật sự t·h·í·c·h, ngày mai ta bảo người ta đưa toàn bộ bể cá này qua."
Có lẽ do ảnh hưởng từ hoàn cảnh lớn lên, nàng đối với sự lấy lòng, quan tâm thái quá có một loại cảnh giác bẩm sinh, hoặc là nói khó nghe hơn, là một loại tự ti, bị động.
Đó không phải là đồ vật nàng nên có được.
Là bọt nước.
Là mồi câu chìm trong bể cá.
Nàng cảm thấy dáng vẻ con cá kia há miệng cầu ăn thật khó coi.
Sự kiên cường này đến vô cớ mà lại làm ra vẻ, làm cho lòng người phiền muộn.
Đúng lúc này, bên hành lang truyền đến tiếng bước chân, có kh·á·c·h đến thăm, ông chủ đưa cho quản lý mấy lời dặn dò, trước tiên cáo từ Thẩm Phất Tranh, cuối cùng dừng lại t·r·ê·n người Chung Di.
Trong nụ cười tinh tường dường như có chút xem trọng.
Quanh thân cuộn một tầng lạnh lẽo, có lẽ là ở trong hơi ấm quá lâu, Chung Di xoa cánh tay, lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt nói với Thẩm Phất Tranh: "Ta không cần con cá này, ta vừa mới chỉ nói đùa."
"Đùa này không hay."
Tim Chung Di xiết chặt.
Hắn nói tiếp, "Ngươi nhìn không vui vẻ chút nào."
Chung Di không lên tiếng.
"Bức họa đã gửi đến Châu Thị, chắc là sẽ nhanh chóng đến tay ngươi thôi, trợ lý của Bàng Nguy nói ngươi để lại địa chỉ trường đại học của ngươi, chắc là ở gần đó chờ đến khi nào?"
Chung Di đáp: "Chắc là... lấy được bức họa."
Nhân viên phục vụ lại đây nhắc nhở có phải dọn cơm lên không, hai người chuyển vào phòng bên trong, phong cách cổ điển kiểu Tr·u·ng Quốc, Chung Di nhìn thấy bức tranh mỹ nữ t·r·ê·n tường, đột nhiên suy nghĩ nhảy dựng, nghĩ sinh nhật của hắn tháng sau có lẽ là ngày đó, đoán xem có phải là cung Bọ Cạp không.
Vào chỗ ngồi xong, các món ăn rất nhanh được mang lên.
Món ăn kiểu Trung rõ ràng, c·ứ·n·g nhắc lại ít, hương vị lại mang phong cách Pháp tinh tế, Chung Di xem thực đơn bên cạnh, tên gọi dài dòng đầy ý thơ, đối chiếu từng cái t·r·ê·n bàn, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười.
Dù là thủy sinh hay lục trưởng, gà vịt b·ò dê, tương trộn chiên xào, đều phải trải qua một lần phong hoa tuyết nguyệt (*).
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: ý chỉ những thứ đẹp đẽ, lãng mạn
Là "c·h·ế·t" một cách xứng đáng.
Thẩm Phất Tranh gắp thức ăn cho nàng: "Thương lượng với ngươi chuyện này."
Chung Di ngẩng đầu nhìn lại.
"Bữa cơm này có thể để ta mời được không? Vừa mới ông chủ nói ngươi cũng nghe thấy rồi, vốn dĩ bình thường ta cũng ít khi lui tới ủng hộ việc kinh doanh của người ta, quay đầu lại để người ta biết ta vất vả lắm mới đến một lần, còn để một tiểu cô nương mời kh·á·c·h, truyền đi không hay."
Chung Di chậm rãi nuốt xuống đồ ăn, cầm ly bên cạnh uống một ngụm nước mới nói: "Vậy lần này ngươi mời, ta sau này có phải là còn phải mời ngươi hai lần, mới tính là trả xong?"
"Cũng không phải, nếu ngươi cảm thấy ăn cơm cùng ta không có ý tứ, thì thôi vậy."
Chung Di nói thầm: "Vậy ta thật không lễ phép..."
Thẩm Phất Tranh nói: "Ta không phải đã nói, ngươi có thể không lễ phép."
Có thể không lễ phép... ở bữa tiệc tại Châu Thị kia.
Rõ ràng thời gian trôi qua không lâu, chợt nhớ lại, lại có cảm giác tâm tình đã không còn như xưa.
Nàng lại nổi lên tâm lý gây chuyện: "Ngươi tùy tiện cho người khác loại quyền lợi có thể không lễ phép này sao?"
Hắn ung dung xới một bát canh đặt ở bên tay nàng: "Di Di, đừng hiểu lầm ta."
"Phải không, ta nghĩ ngươi cố ý để ta hiểu lầm, để ta cảm thấy chúng ta đã rất quen thuộc, nhưng t·r·ê·n thực tế, ta ngay cả việc ngươi ở đâu cũng không biết."
Hắn đáp lại rất dứt khoát, cầm lấy thực đơn bên cạnh, lật đến mặt sau t·r·ố·ng không, viết xuống hai hàng chữ, đưa cho Chung Di.
"Địa chỉ của ta, còn muốn biết gì nữa?"
Chung Di ngẩn người, nhận lấy.
Nàng bỗng nhiên nghĩ, trong ván cờ tình cảm này, chính mình có lẽ cũng là một bánh răng nhỏ, một khi liều lĩnh, đối phương đi một bước, nàng cần phải dốc sức xoay chuyển mới theo kịp.
Thẩm Phất Tranh có chút không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, thầm nghĩ mình cũng không có làm gì, sao lại làm tiểu cô nương nhíu mày nhìn hắn, tựa như chất chứa oán h·ậ·n đã lâu vậy.
Hắn đưa tay qua, đặt t·r·ê·n mu bàn tay nàng, hạ giọng nhẹ nhàng như đang h·ố·n·g người: "Từ từ được không?"
Nàng lần đầu tiên nếm trải sự bị động cùng rung động xen lẫn, như ấm lạnh triều va chạm, kịch liệt lại sợ hãi.
"Làm sao từ từ?"
"Ngươi cười một cái trước đã?"
Chung Di giận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn xoa b·ó·p tay nàng nói: "Ngươi như thế này, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, sẽ cho rằng ta đang k·h·i· ·d·ễ ngươi."
Không dám cùng hắn tiếp xúc nhiều, rõ ràng bàn tay kia nàng đã từng hào phóng đan vào.
Giờ phút này một chút hào phóng cũng không còn.
Chung Di thay đổi biểu cảm, nhưng không cười, kẹp tấm thực đơn dài t·r·ê·n bàn lại, đưa đến gần, phía t·r·ê·n là hai địa chỉ, một cái cụ thể đến số phòng kh·á·c·h sạn, cái còn lại nghe tên có vẻ như là nơi ở cố định.
Chung Di lay lay: "Địa chỉ là thật sao?"
Hắn nghiêm túc nói: "Ta sẽ tự kiểm điểm xem có tồn tại nguy cơ mất lòng tin hay không."
Hắn tiếp lời, "Sao lại không thật chứ? Di Di, ta chờ mong ngươi đến tìm ta."
Người ta thật mệt mỏi. Có đôi khi, không chỉ đ·á·n·h cờ với người khác, đối với bản thân cũng theo bản năng mà chống lại, cho dù trong lòng d·a·o động, bề ngoài vẫn muốn giả vờ.
Chung Di bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta mới không tin đâu."
Lần ở Châu Thị đó, hắn đi quá tiêu sái, một câu Chung tiểu thư cùng ta hữu duyên, dường như hoàn toàn không lo lắng sẽ khó gặp lại.
Cũng phải.
Người này có bản lĩnh mò kim đáy bể.
Chung Di bưng bát lên húp canh, chậm rãi phản ứng lại, nghĩ, kỳ thật nàng sớm nên p·h·át hiện, ở hí quán lúc nói đến chuyện tước đất, ở Châu Thị tại kh·á·c·h sạn hắn thay nàng giải vây, ôm lấy vai nàng, thậm chí là sớm hơn nữa.
Hắn quá thành thạo, cố tình để nàng từng bước thanh tỉnh luân h·ã·m...
"Chỉ có mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành (*). Trước kia khiến ngươi ở Châu Thị lưu luyến quên lối về chính là đóa tiểu mẫu đơn này sao?"
(*) Trích từ bài thơ "Thưởng Mẫu Đơn" của Lưu Vũ Tích
Lưu luyến quên lối về thì không phải, nhưng nếu không có Chung Di làm hướng dẫn viên du lịch, chắc chắn sẽ về kinh trước, như thế là thật.
Tiểu mẫu đơn này so với Thẩm Phất Tranh thì không t·h·í·c·h hợp.
"Mẫu đơn quá tầm thường."
Nàng không phải tiểu mẫu đơn gì cả.
Kinh Trập (*) ngày mưa mọc lên măng nhọn, nhìn đáng yêu tươi mới, vừa chạm vào liền đ·â·m tay, rất khó chịu.
(*) Tiết Kinh Trập trong 24 tiết khí
Bàng Nguy nghe tiếng quay đầu, cười đến ý vị thâm trường: "Nàng v·ẽ· kia bức phật đầu thanh mẫu đơn, tầm thường sao?"
Đỉnh cấp xanh biếc mới gọi là phật đầu thanh, màu xanh lam pha lẫn chút tím, đường cong n·h·ũ kim loại tỉ mỉ tinh tế, màu sắc nồng đậm quý phái, kế thừa được chân truyền của Chương Tái Niên.
Thẩm Phất Tranh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, không để ý Bàng Nguy nghi vấn, chỉ đ·á·n·h giá tiểu hoa viên bên cạnh, không ít loại hoa trân quý bị nuôi nửa c·h·ế·t nửa s·ố·n·g, có thể do ngôi nhà này thiếu vắng nữ chủ nhân quá lâu, hoa cỏ đều m·ấ·t đi sinh khí.
Một căn phòng thuần kiểu dáng Châu Âu, lại bày biện giàn hoa trúc đen, đặt mấy chậu Vă·n Th·ù lan (*) đã qua kỳ hoa, chậu gốm đáy, khắc t·h·i văn, cành lá xanh biếc.
(*) Tên một loài hoa
Người bạn từ nhỏ hơn mình hai tuổi này, không chỉ trong cuộc hôn nhân kiểu Tr·u·ng - Tây kết hợp không có được kết quả tốt, mà ở những sự va chạm giữa phong cách Tr·u·ng - Tây cũng chỉ có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt.
"Thế nào, không t·h·í·c·h tiểu mẫu đơn, lại để ý mấy chậu lan của ta à?"
Thẩm Phất Tranh dùng ngón tay vuốt ve một chiếc lá, ngón tay buông lỏng, lá đàn hồi theo đường gân lá.
"Văn t·h·ù lan không phải hoa lan."
Bàng Nguy lại gần xem: "Không phải sao? Người khác tặng."
"Không phải."
Cờ cá ngựa (*) cũng là cờ, Vă·n T·hù lan không phải hoa lan.
(*) Tên một trò chơi dân gian
Bàng Nguy nhớ tới một sự kiện: "Trước kia ngươi không phải nhờ Thịnh Bành lấy cây tố quán sen đỉnh sao, tặng người khác à?"
"Ngươi có hứng thú à?"
Bàng Nguy cười xua tay: "Thôi, loại hoa đắt tiền như vậy ta nuôi không nổi."
Thẩm Phất Tranh liếc hắn một cái, cười như không cười: "Đừng khiêm nhường, hoa quý hơn nữa, không phải ngươi cũng từng nuôi qua rồi sao."
\-
Rời khỏi Cảnh Sơn, Chung Di thấy Cận Nguyệt trả lời tin nhắn WeChat.
\[Ngươi sao lại đi Cảnh Sơn vậy?] \[Vừa mới ở hiện trường hoạt động, giờ mới thấy, đồ đã lấy về chưa?]
Phía sau còn có một loạt tin nhắn thoại chưa nghe, lúc đó điện thoại đã bị Chung Di cất vào trong túi.
Nàng ngồi t·r·ê·n xe trả lời: \[Coi như thuận lợi.]
Xe dừng ở phía trước đèn đỏ, vừa ngẩng đầu, rất vô tình Chung Di cùng tài xế đối diện ánh mắt qua kính chiếu hậu — hắn đang nhìn nàng.
Sau đó hốt hoảng dời ánh mắt, xe cũng vừa lúc khởi động, chạy qua giao lộ.
Chung Di cảm thấy buồn cười.
Không phải vì bị người khác nhìn trộm, mà là ánh mắt kia quá cao cấp, thoát ly khỏi việc thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ nông cạn, tựa như thám t·ử· trong bóng tối không nói lời nào.
Trùng hợp gặp phải hôm nay Kinh Vũ kết thúc hoạt động, không ít xe từ trong trường lục tục lái ra, Chung Di không muốn bị tắc đường ngược chiều, xuống xe sớm.
Trước khi đóng cửa xe, mỉm cười chào tạm biệt tài xế.
Một bộ biểu cảm hiếm thấy, bình thường ngẩn người đều lộ ra vẻ thanh lãnh, như t·h·i·ê·n cố ý cười, đuôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm, mang ý cảnh cáo rõ rệt.
Chung Di không về ký túc xá ngay, mà ghé vào một quán cà p·h·ê ngoài trường, gọi một ly nước rồi ngồi lại.
Cận Nguyệt vẫn đang nhắn tin với nàng, nói nàng không quen thuộc Cảnh Sơn, khu nhà ở đó rất đắt, không bán ra bên ngoài, chỉ từng đưa hoa qua đó một lần.
Vạn nhất Chung Di ở đó bị chụp ảnh, người bình thường cũng không thể nào vào được.
Chung Di trả lời nàng: "Biết ngươi khẳng định có cách vào, cho nên mới nhắn tin cho ngươi."
Chung Di cùng Cận Nguyệt không tính là có giao tình sâu đậm.
Cận Nguyệt năm hai đại học liền xin bảo lưu, từ đầu đến cuối, khoảng thời gian làm bạn cùng phòng của các nàng cũng không đủ hai năm.
Thậm chí lúc mới nhập học năm nhất, các nàng bởi vì cùng nhau nhảy bài "Tịnh đế hoa khai" (*) mà bị người khác đồn là ngang tài ngang sức, gặp mặt cũng chỉ mỉm cười gật đầu, không nói chuyện nhiều, có người trong lớp còn đồn các nàng không hợp nhau.
(*) Tịnh đế hoa khai: Hoa sen có hai đài cùng chung một cuống, thường được ví von cho tình cảm gắn bó, son sắt
Sau đó mẹ của Cận Nguyệt lâm b·ệ·n·h, nàng không nói với ai.
Có đôi khi làm thêm đến tận khuya mới về, vừa tẩy trang trong phòng vệ sinh vừa nhỏ giọng k·h·ó·c, Chung Di nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở nàng: "Tuy rằng ngươi nhỏ giọng nhưng phòng ký túc xá này thật sự không cách âm."
Cận Nguyệt ngừng tiếng nức nở, mở cửa, chịu đựng k·h·ó·c thút thít nói: "x·i·n· ·l·ỗ·i, làm ồn đến ngươi."
"Không có, là do ta ngủ không được, nếu ngươi không muốn hai người kia cũng nghe thấy, ta có thể cùng ngươi ra sân thượng."
Cận Nguyệt rửa mặt xong đi ra, Chung Di lấy một chiếc áo lông của mình khoác cho nàng, hai người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chung Di lấy ra cả bao khăn tay vẫn không đủ, nhìn Cận Nguyệt mắt ướt hồng, cuối cùng không có cách nào nói: "Lau vào áo lông của ta đi."
Cận Nguyệt lại nghẹn ngào, nói liên tục mấy tiếng x·i·n· ·l·ỗ·i.
"Tính cách của ngươi như vậy, ra ngoài làm c·ô·ng sẽ không bị l·ừ·a sao?"
Mỗi người đều có một trường năng lượng riêng, ở những thời điểm khác nhau sẽ có dáng vẻ khác nhau. Thời điểm đó, Cận Nguyệt t·r·ê·n mặt viết rõ ba chữ "Dễ k·h·i· ·d·ễ", Chung Di cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ lại động đến nỗi đau của người ta.
Cận Nguyệt cảm xúc suy sụp, k·h·ó·c không thành tiếng, tay ôm mặt, nói việc bị Từ Ngưng trừ tiền lương. Nàng không dám trở mặt với Từ Ngưng, bởi vì nàng hiện tại không thể m·ấ·t đi công việc làm thêm này.
"Mẹ ta còn nằm viện, chờ làm phẫu thuật... Vì sao ta lại xui xẻo như vậy?"
Năm nhất, giáo viên dạy hình thể nói với các nàng, thanh xuân quý giá, nhất định phải trân trọng linh khí, tựa như nàng bây giờ muốn nhảy cũng không có chỗ nào để nhảy, chỉ có thể vây ở trước gương tứ phương này, dạy các nàng biết đến trình độ này, tích cóp thời gian, ngày sau còn có thể bước lên sân khấu lớn hơn, t·ỏ·a sáng, phát huy tài năng.
Giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, các học sinh mặc đồ luyện c·ô·ng ngồi dưới đất, những gương mặt tươi tắn như hoa, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.
Sau đó không lâu, Cận Nguyệt trải qua những ngày được siêu xe đưa đón, đi tới sân khấu lớn hơn.
Sân khấu kia lớn bao nhiêu, thì những lời đồn đãi cũng ngập trời bấy nhiêu, có người ngưỡng mộ không thôi, cũng có người cười nhạt.
Chẳng bao lâu, nàng xin bảo lưu, không đi học nữa.
Thỉnh thoảng, Chung Di ở trường có thể nghe thấy có người nói Cận Nguyệt số tốt, những lời nói chua chát linh tinh.
Nhưng nàng vẫn luôn nhớ kỹ, nàng cho Cận Nguyệt mượn hai vạn tệ, nàng mắt đỏ hoe, ngón tay đều đang r·u·n, nói không biết khi nào mới có thể trả lại số tiền kia cho nàng.
Chung Di xem tin tức xã hội không ít, nàng luôn cảm thấy nỗi khổ của một người nếu có thể được đám đông thấu hiểu, nhất định là đã t·h·ả·m đến tột cùng.
Cho nên đôi khi những lời đồn đại bay khắp nơi phảng phất cũng là một loại an ủi biến tướng.
Vẫn chưa t·h·ả·m đến cùng cực.
Người đầu tiên trong trường học có tin đồn bất hòa với Cận Nguyệt là Chung Di, lại trở thành người bạn duy nhất của nàng sau khi cuộc sống của nàng đảo lộn.
Nàng rất trân trọng tình bạn này với Chung Di.
Cho nên Chung Di tới hỏi nàng đề cử nhà hàng, muốn hoàn cảnh tốt, khẩu vị tốt, ít người yên tĩnh loại kia, Cận Nguyệt rất để bụng, đề cử một nhà hàng Kinh Giao có tên t·r·ê·n bảng Hắc Trân Châu (*), nàng đã từng đi qua vài lần, mỗi ngày thực đơn có hạn, cần đặt trước.
(*) Hắc Trân Châu: Một giải thưởng ẩm thực uy tín của Trung Quốc
Cận Nguyệt giúp nàng đặt chỗ, nói đến lúc đó báo tên nàng là được rồi.
Chung Di đối với những nhà hàng cao cấp ở Kinh Thị biết rất ít, nếu là bạn bè bình thường đến chơi, nàng lại có hai nhà món Nhật rất t·h·í·c·h hợp để chụp ảnh check-in, nhưng mời Thẩm Phất Tranh ăn cơm, thì món Nhật không được.
Nghe Tưởng Chuy nói qua, hắn không ăn đồ s·ố·n·g.
Tưởng đến chọn nhà hàng đã đau đầu, chỉ có thể đi hỏi Cận Nguyệt.
Nh·ậ·n được câu trả lời, nàng lên m·ạ·n·g tìm kiếm nhà hàng này trước, có vài video và bài viết giới thiệu rất chuyên nghiệp, mở mang tầm mắt và cung cấp thông tin hữu ích.
Địa điểm ở vùng ngoại thành, kiến trúc theo phong cách lâm viên.
Thủy tạ hành lang (*), đẹp đẽ như một khu du lịch thu phí, khó mà liên tưởng đến một gian bếp đầy khói lửa, nếu không phải vừa xuống xe ở cửa đã có nhân viên phục vụ dẫn đường, vào cửa không biết nên đi đâu, ngồi chỗ nào, chắc chắn sẽ hoa mắt chóng mặt.
(*) Thủy tạ: Chỉ gian nhà bên hồ nước, có thể nghỉ ngơi hóng mát. Hành lang: Lối đi có mái che nối các khu vực.
Thẩm Phất Tranh có chút kinh ngạc khi nàng chọn được nơi này.
"Là bạn giới thiệu." Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến đình giữa, hỏi xong về thực đơn rồi rời đi, Chung Di quan sát xung quanh, cũng thấy rất mới lạ, "Ta cũng là lần đầu tiên đến."
"Hôm nay nhìn ngươi rất trẻ trung."
Nghe tiếng, Chung Di đang đứng trước một bể cá thủy tinh khổng lồ, liếc mắt nhìn vào trong, áo hoodie màu vàng gà con, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa, nói là học sinh cấp ba cũng có người tin.
Chiếc mũ lưỡi trai màu hạnh nhân được lấy xuống, móc vào ngón trỏ, hoa anh đào đỏ thêu ở giữa không hợp thời, giờ phút này họa tiết thô ráp đang cọ xát ngón tay nàng.
Đàn cá trong bể vẫy đuôi, cùng lúc với giọng nói của nàng, tạo nên tiếng nước vang vọng.
"Ta mặc đồ tùy tiện."
Không dám ăn mặc quá nhiều, nguyên nhân cặn kẽ của việc này cũng rất kỳ quái, lo lắng bị nhìn ra là cố ý, nhưng đó cũng là một loại cố ý.
Hắn từ phía sau Chung Di đi tới, xung quanh yên tĩnh, tiếng bước chân trầm thấp lại rõ ràng, những con cá hiếu động kia dường như cảm nh·ậ·n được sự có mặt của hắn, bơi lội càng t·h·í·c·h, phảng phất cố ý làm ra động tĩnh, thu hút ánh mắt của hắn.
"Rất đẹp."
Chung Di nhìn chằm chằm vào lớp kính thủy tinh dày, cá quá nhiều, bơi lội quá nhanh, ánh mắt không kịp nhìn từ con này sang con kia: "Ngươi nói là con màu đỏ, hay là màu lam?"
Ánh mặt trời xuyên qua dụng cụ màu xanh vàng, lọt qua nước tạo nên bóng lớn như tảo dưới đáy hồ, âm u nồng đậm, che phủ lại khi quay đầu.
"Ta nói là ngươi."
Hắn sửa lại, sau đó tự nhiên hỏi, "t·h·í·c·h màu đỏ hay màu lam?"
Đầu óc nàng còn kẹt ở câu nói trước của hắn, ngón tay chạm vào lớp kính lạnh: "... Màu đỏ đi."
"Gọi người là..."
Âm thanh của Thẩm Phất Tranh bị tiếng cười ở hành lang bên cạnh đ·á·n·h gãy, người đàn ông tr·u·ng niên mặc quần lụa ống rộng màu đậm, đi đôi giày vải đế trắng, mặt giày đen, t·r·ê·n tay vân vê đôi hạch đào, đi thẳng về phía bọn họ.
"Quán nhỏ của ta từ khi khai trương đến giờ, Bàng Nguy lại thường x·u·y·ê·n dẫn theo cô bạn gái nhỏ của hắn đến, cậu tư Thẩm đây quả thật là kh·á·c·h quý hiếm."
Ông chủ nhận ra Thẩm Phất Tranh.
Đối phương rất kh·á·c·h khí chào hỏi Chung Di, lại dặn dò nhà bếp lát nữa đưa một phần đồ ngọt làm từ nhựa cây đào trong thực đơn ẩn đến.
Nhưng hắn đến cả họ tên của Chung Di là gì cũng không hỏi.
Cũng không cần hỏi, bởi vì nể mặt là nể mặt Thẩm Phất Tranh, được chiếu cố là Trương Tam hay Lý Tứ căn bản không quan trọng.
Nàng trong lúc bọn hắn nói chuyện, tự giác quay đầu lại, trong bể cá thủy tinh, một con cá đỏ mở miệng ngậm thức ăn, thân thể phình lên rồi lại cong lại, tiếp nhận thức ăn đúng giờ.
Bể nước kia bỗng nhiên xanh biếc đến mức khiến người ta khó chịu.
Nghe được Thẩm Phất Tranh gọi mình, Chung Di mới thoát khỏi trạng thái ngẩn người.
"Ân?"
Thẩm Phất Tranh nhìn nàng nói: "Vừa mới không phải nói t·h·í·c·h cá đỏ sao?"
Vị lão bản tr·u·ng niên kia tiếp lời hỏi: "Để ý con kia à?"
Chung Di không kịp phản ứng, hoảng sợ: "Muốn ăn con cá này sao?"
Thẩm Phất Tranh bật cười: "Ta không t·à·n nhẫn như vậy. Mang về nuôi nhé? t·h·í·c·h không?"
Có nhiều thứ đáng t·h·í·c·h.
"t·h·í·c·h thì có thể mang đi sao?"
Thẩm Phất Tranh nói: "Ngươi cứ nói trước, ta đi thương lượng với người ta."
Vị lão bản kia xoay xoay hạch đào trong lòng bàn tay, ở bên cạnh cười tủm tỉm cổ vũ: "Nếu thật sự t·h·í·c·h, ngày mai ta bảo người ta đưa toàn bộ bể cá này qua."
Có lẽ do ảnh hưởng từ hoàn cảnh lớn lên, nàng đối với sự lấy lòng, quan tâm thái quá có một loại cảnh giác bẩm sinh, hoặc là nói khó nghe hơn, là một loại tự ti, bị động.
Đó không phải là đồ vật nàng nên có được.
Là bọt nước.
Là mồi câu chìm trong bể cá.
Nàng cảm thấy dáng vẻ con cá kia há miệng cầu ăn thật khó coi.
Sự kiên cường này đến vô cớ mà lại làm ra vẻ, làm cho lòng người phiền muộn.
Đúng lúc này, bên hành lang truyền đến tiếng bước chân, có kh·á·c·h đến thăm, ông chủ đưa cho quản lý mấy lời dặn dò, trước tiên cáo từ Thẩm Phất Tranh, cuối cùng dừng lại t·r·ê·n người Chung Di.
Trong nụ cười tinh tường dường như có chút xem trọng.
Quanh thân cuộn một tầng lạnh lẽo, có lẽ là ở trong hơi ấm quá lâu, Chung Di xoa cánh tay, lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt nói với Thẩm Phất Tranh: "Ta không cần con cá này, ta vừa mới chỉ nói đùa."
"Đùa này không hay."
Tim Chung Di xiết chặt.
Hắn nói tiếp, "Ngươi nhìn không vui vẻ chút nào."
Chung Di không lên tiếng.
"Bức họa đã gửi đến Châu Thị, chắc là sẽ nhanh chóng đến tay ngươi thôi, trợ lý của Bàng Nguy nói ngươi để lại địa chỉ trường đại học của ngươi, chắc là ở gần đó chờ đến khi nào?"
Chung Di đáp: "Chắc là... lấy được bức họa."
Nhân viên phục vụ lại đây nhắc nhở có phải dọn cơm lên không, hai người chuyển vào phòng bên trong, phong cách cổ điển kiểu Tr·u·ng Quốc, Chung Di nhìn thấy bức tranh mỹ nữ t·r·ê·n tường, đột nhiên suy nghĩ nhảy dựng, nghĩ sinh nhật của hắn tháng sau có lẽ là ngày đó, đoán xem có phải là cung Bọ Cạp không.
Vào chỗ ngồi xong, các món ăn rất nhanh được mang lên.
Món ăn kiểu Trung rõ ràng, c·ứ·n·g nhắc lại ít, hương vị lại mang phong cách Pháp tinh tế, Chung Di xem thực đơn bên cạnh, tên gọi dài dòng đầy ý thơ, đối chiếu từng cái t·r·ê·n bàn, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười.
Dù là thủy sinh hay lục trưởng, gà vịt b·ò dê, tương trộn chiên xào, đều phải trải qua một lần phong hoa tuyết nguyệt (*).
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: ý chỉ những thứ đẹp đẽ, lãng mạn
Là "c·h·ế·t" một cách xứng đáng.
Thẩm Phất Tranh gắp thức ăn cho nàng: "Thương lượng với ngươi chuyện này."
Chung Di ngẩng đầu nhìn lại.
"Bữa cơm này có thể để ta mời được không? Vừa mới ông chủ nói ngươi cũng nghe thấy rồi, vốn dĩ bình thường ta cũng ít khi lui tới ủng hộ việc kinh doanh của người ta, quay đầu lại để người ta biết ta vất vả lắm mới đến một lần, còn để một tiểu cô nương mời kh·á·c·h, truyền đi không hay."
Chung Di chậm rãi nuốt xuống đồ ăn, cầm ly bên cạnh uống một ngụm nước mới nói: "Vậy lần này ngươi mời, ta sau này có phải là còn phải mời ngươi hai lần, mới tính là trả xong?"
"Cũng không phải, nếu ngươi cảm thấy ăn cơm cùng ta không có ý tứ, thì thôi vậy."
Chung Di nói thầm: "Vậy ta thật không lễ phép..."
Thẩm Phất Tranh nói: "Ta không phải đã nói, ngươi có thể không lễ phép."
Có thể không lễ phép... ở bữa tiệc tại Châu Thị kia.
Rõ ràng thời gian trôi qua không lâu, chợt nhớ lại, lại có cảm giác tâm tình đã không còn như xưa.
Nàng lại nổi lên tâm lý gây chuyện: "Ngươi tùy tiện cho người khác loại quyền lợi có thể không lễ phép này sao?"
Hắn ung dung xới một bát canh đặt ở bên tay nàng: "Di Di, đừng hiểu lầm ta."
"Phải không, ta nghĩ ngươi cố ý để ta hiểu lầm, để ta cảm thấy chúng ta đã rất quen thuộc, nhưng t·r·ê·n thực tế, ta ngay cả việc ngươi ở đâu cũng không biết."
Hắn đáp lại rất dứt khoát, cầm lấy thực đơn bên cạnh, lật đến mặt sau t·r·ố·ng không, viết xuống hai hàng chữ, đưa cho Chung Di.
"Địa chỉ của ta, còn muốn biết gì nữa?"
Chung Di ngẩn người, nhận lấy.
Nàng bỗng nhiên nghĩ, trong ván cờ tình cảm này, chính mình có lẽ cũng là một bánh răng nhỏ, một khi liều lĩnh, đối phương đi một bước, nàng cần phải dốc sức xoay chuyển mới theo kịp.
Thẩm Phất Tranh có chút không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, thầm nghĩ mình cũng không có làm gì, sao lại làm tiểu cô nương nhíu mày nhìn hắn, tựa như chất chứa oán h·ậ·n đã lâu vậy.
Hắn đưa tay qua, đặt t·r·ê·n mu bàn tay nàng, hạ giọng nhẹ nhàng như đang h·ố·n·g người: "Từ từ được không?"
Nàng lần đầu tiên nếm trải sự bị động cùng rung động xen lẫn, như ấm lạnh triều va chạm, kịch liệt lại sợ hãi.
"Làm sao từ từ?"
"Ngươi cười một cái trước đã?"
Chung Di giận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn xoa b·ó·p tay nàng nói: "Ngươi như thế này, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, sẽ cho rằng ta đang k·h·i· ·d·ễ ngươi."
Không dám cùng hắn tiếp xúc nhiều, rõ ràng bàn tay kia nàng đã từng hào phóng đan vào.
Giờ phút này một chút hào phóng cũng không còn.
Chung Di thay đổi biểu cảm, nhưng không cười, kẹp tấm thực đơn dài t·r·ê·n bàn lại, đưa đến gần, phía t·r·ê·n là hai địa chỉ, một cái cụ thể đến số phòng kh·á·c·h sạn, cái còn lại nghe tên có vẻ như là nơi ở cố định.
Chung Di lay lay: "Địa chỉ là thật sao?"
Hắn nghiêm túc nói: "Ta sẽ tự kiểm điểm xem có tồn tại nguy cơ mất lòng tin hay không."
Hắn tiếp lời, "Sao lại không thật chứ? Di Di, ta chờ mong ngươi đến tìm ta."
Người ta thật mệt mỏi. Có đôi khi, không chỉ đ·á·n·h cờ với người khác, đối với bản thân cũng theo bản năng mà chống lại, cho dù trong lòng d·a·o động, bề ngoài vẫn muốn giả vờ.
Chung Di bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta mới không tin đâu."
Lần ở Châu Thị đó, hắn đi quá tiêu sái, một câu Chung tiểu thư cùng ta hữu duyên, dường như hoàn toàn không lo lắng sẽ khó gặp lại.
Cũng phải.
Người này có bản lĩnh mò kim đáy bể.
Chung Di bưng bát lên húp canh, chậm rãi phản ứng lại, nghĩ, kỳ thật nàng sớm nên p·h·át hiện, ở hí quán lúc nói đến chuyện tước đất, ở Châu Thị tại kh·á·c·h sạn hắn thay nàng giải vây, ôm lấy vai nàng, thậm chí là sớm hơn nữa.
Hắn quá thành thạo, cố tình để nàng từng bước thanh tỉnh luân h·ã·m...
Bạn cần đăng nhập để bình luận