Hành Trình Từ Ô Tô Đến Nhà Xe Di Động [Mạt Thế]

Chương 211

Cũng may là nàng dùng súng ngắn, chứ nếu dùng Đường đao, chắc sẽ không thể giải quyết trận chiến một cách lưu loát như thế này. Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc Đường đao của mình sẽ bổ vào những cái u cục trên lưng con cóc ghẻ, Lý Tư Tĩnh đã cảm thấy ớn lạnh.
Có điều, vũ khí nóng quả nhiên là dễ dùng hơn vũ khí lạnh, cho dù kỹ năng súng ống chỉ mới tinh thông, cũng lợi hại hơn đao pháp đã đạt đến viên mãn rồi! Chờ đến lúc nào đó, nàng có thể mở ra được bản vẽ chế tạo đạn, để bản thân có thể tự do sử dụng đạn dược, thì tỷ lệ dùng đến Đường đao sẽ giảm mạnh đi chăng?
【 Chúc mừng người chơi đã tiêu diệt một con dã thú cỡ nhỏ là cóc ghẻ, thu hoạch được 100g thiềm áo. 】
Trong lúc Lý Tư Tĩnh đang suy tư, con cóc ghẻ trông buồn nôn kia đã biến mất, để lại một miếng thiềm áo mỏng như cánh ve. Miếng thiềm áo này trông không khác mấy so với con cóc ghẻ lúc nãy, nhưng nhìn thuận mắt hơn nhiều. Lý Tư Tĩnh đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy, 100g thiềm áo nắm trong tay, gần như không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Thiềm áo khi chạm vào có cảm giác hơi ẩm ướt, giống như vừa được lột ra từ trên thân con cóc ghẻ, làm Lý Tư Tĩnh không khỏi nhíu mày. Thiềm áo có giá trị dược liệu rất tốt, điều này Lý Tư Tĩnh cũng biết, chỉ tiếc là nàng không phải bác sĩ, nên không biết phải sử dụng như thế nào.
Cũng không biết thiềm áo trong trò chơi sinh tồn này có công hiệu đặc thù gì không, Lý Tư Tĩnh nhìn chằm chằm vào nó trong 3 giây.
【 Thiềm áo: Có hiệu quả gây tê, sau khi tiếp xúc mười giây toàn thân sẽ trở nên vô lực, mười phút sau mới có thể thuyên giảm. 】
Cái này... Nhìn thấy dòng giải thích, sắc mặt Lý Tư Tĩnh trong nháy mắt đại biến, nàng muốn lập tức quay người trở về xe. Lại phát hiện, không biết từ lúc nào, toàn thân nàng đã mất hết khí lực, thậm chí đứng cũng không vững nữa.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị mà trúng chiêu, đây là điều Lý Tư Tĩnh tuyệt đối không nghĩ tới, bây giờ nàng không còn cách nào quay trở lại trong xe nữa rồi. Trong lòng đủ loại tâm tư cuồn cuộn, vào khoảnh khắc cuối cùng, Lý Tư Tĩnh dùng chút tinh thần còn lại để thu hồi miếng thiềm áo đang cầm trong tay vào không gian giới tử.
Sau đó nàng liền hoàn toàn mất hết khí lực, ngồi sụp xuống đất, cuối cùng ngay cả thân thể cũng không chống đỡ nổi, trực tiếp nằm xuống mặt đất. Nhiệt độ không khí âm 20 độ, Lý Tư Tĩnh nằm trên mặt tuyết, thân thể không thể động đậy dù chỉ một chút, nhưng đầu óc lại hết sức minh mẫn.
Giờ khắc này nàng không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may lúc xuống xe, nàng đã mặc đồ trên người cực kỳ kín kẽ, khăn quàng cổ, mũ, kính râm, một thứ cũng không thiếu. Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn có thể cảm giác được, theo thời gian trôi đi, nhiệt độ cơ thể của nàng đang dần dần giảm xuống.
Chưa bao giờ nàng nghĩ đến, bản thân không gục ngã dưới đòn công kích của địch nhân, vậy mà lại vô ý bị chính mình hại mình thế này. Nàng cũng đâu có ngờ rằng, tác dụng của thiềm áo lại là gây tê cơ chứ! Mà hiệu quả lại còn nhanh đến thế.
Trong trò chơi sinh tồn này, rất nhiều vật phẩm đều là thiên kì bách quái, thật khó lòng phòng bị, bài học lần này, nàng nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.
Lý Tư Tĩnh nằm giữa nền tuyết trắng, bên tai là một mảnh tĩnh lặng, toàn bộ thiên địa không có lấy một tia tiếng vang. Ở trong hoàn cảnh này, nàng không tài nào nhận biết được thời gian đã trôi qua bao lâu, thế là nghĩ đến việc mở lam bình phong ra để xem thời gian. Lại phát hiện ra, bây giờ nàng, ngay cả thứ cần dùng tinh thần lực để khống chế như lam bình phong cũng không thể mở ra được.
Cho nên cái thiềm áo này, chẳng những có thể gây tê liệt thân thể người, mà ngay cả tinh thần cũng bị khống chế luôn sao? Cái thiềm áo này, vậy mà còn kinh khủng hơn so với những gì nàng tưởng tượng.
Nếu như nàng không kịp vào khoảnh khắc cuối cùng, đem thiềm áo thu vào không gian giới tử, đợi đến khi tinh thần cũng bị tê liệt, chẳng phải là sẽ không có cách nào thu hồi nó được nữa sao. Như vậy thì, nàng cũng chỉ có thể cứ mãi cầm thiềm áo, sau đó cứ mãi bị gây tê, cứ mãi nằm vô lực trên mặt tuyết, thẳng cho đến lúc bị đông cứng đến chết hay sao? Nghĩ đến kết quả này, Lý Tư Tĩnh lập tức rùng mình một cái.
Chương 180: Bản vẽ mũ rộng vành
Nằm trên mặt đất không thể động đậy, Lý Tư Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua lại chậm đến như vậy. Để không cho bản thân suy nghĩ lung tung, nàng bắt đầu đếm thầm từng giây trong lòng. Đương nhiên, trong tình huống không có vật gì để tham chiếu, khả năng là sẽ không được chính xác cho lắm.
Khi nàng đếm tới giây thứ 479, dường như đã phát giác được, tay chân vốn không còn chịu sự khống chế của mình bỗng nhiên có lại cảm giác. Đó là một loại cảm giác như thế nào nhỉ? Lạnh lẽo, cứng ngắc, trì độn, lại mang theo một chút xíu nhói đau, một cảm giác rất rất nhỏ. Nếu không phải Lý Tư Tĩnh đang không ngừng cảm nhận, thì cảm giác như vậy, có lẽ đã rất dễ dàng bị bỏ qua do cơ thể đang đông cứng rồi phải không?
Cuối cùng cũng hết thời gian rồi sao? Lý Tư Tĩnh thử dùng tay phải nắm chặt thành nắm đấm, sau vài giây trì độn, cuối cùng cũng thành công. Phát giác được thân thể đang dần dần khôi phục, nàng vội vàng giãy dụa ngồi dậy, thử đi thử lại nhiều lần, mới rốt cục thành công.
Thân thể Lý Tư Tĩnh vừa mới khôi phục từ trạng thái tê liệt, trong nhất thời vẫn còn vô lực. Lại thêm việc nàng đã nằm trong nền tuyết suốt mười phút đồng hồ, thân thể bị đông lạnh đến sắp cứng ngắc, phản ứng lại càng thêm trì độn. Nàng ngồi trên mặt tuyết, muốn đứng lên lại càng thêm khó khăn.
Thử mấy lần không thành công, nàng không khỏi nghĩ, lúc này, nếu có thể có một cây gậy để chống đỡ một chút thì tốt biết mấy. Có điều, gậy thì không có, nhưng nàng có Đường đao mà!
Thân thể đã dần dần khôi phục, tinh thần tự nhiên cũng đã khôi phục, quá trình lấy Đường đao ra từ bên trong không gian giới tử cũng coi như thuận lợi. Sau đó Lý Tư Tĩnh dùng Đường đao chống đỡ thân thể, lúc này mới từ từ đứng dậy được, ngay cả rương tài nguyên cấp trung cũng không để ý tới, đi thẳng một mạch về phía chiếc xe việt dã.
Vừa lên xe, Lý Tư Tĩnh không dám lãng phí chút thời gian nào, vội vàng ra lệnh cho Tinh Không bật điều hòa không khí. Còn nàng thì từ trong ô trữ vật lấy ra một cây kẹo que, ngón tay đông cứng không được linh hoạt cho lắm, thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng phải dùng răng cắn mới mở ra được rồi ngậm vào miệng.
Bị đông lạnh trong đống tuyết lâu như vậy, nàng sợ mình bị hạ thân nhiệt, nhất định phải nhanh chóng bổ sung một chút nhiệt lượng. Đáng tiếc là không có sô cô la, thứ đó hẳn là sẽ có hiệu quả hơn, xem ra sau này phải có ý thức thu thập một ít mới được.
Dưới chân có lò sưởi đơn giản, điều hòa không khí cũng đã mở, trong miệng còn đang ngậm kẹo que, dưới sự gia trì của nhiều nguồn năng lượng này. Trải qua chừng mười phút đồng hồ, thân thể tựa như khối băng của Lý Tư Tĩnh cuối cùng cũng đang từ từ ấm dần lên. Thân thể đã tìm lại được nhiệt độ, nàng thử cử động tay chân, cảm thấy cơ thể cuối cùng đã khôi phục lại bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận