Giáng Đào Xuân Tình
Giáng Đào Xuân Tình - Chương 73: Phiên ngoại tám (1) (length: 7572)
◎ Hôn sau này thường ◎ Nguyệt Ngâm nhìn Tạ Hành Chi, hơn nửa khuôn mặt hắn đều dán vào bụng nàng, nàng mấp máy môi, "Mẹ đã dặn đi dặn lại, ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, nhất định không được sinh hoạt vợ chồng."
Nguyệt Ngâm vỗ lên tay Tạ Hành Chi đang đặt trên bụng dưới của nàng, "Phu quân phải vì con của chúng ta mà suy nghĩ, không thể làm tổn thương đến đứa bé trong bụng."
Tay Tạ Hành Chi khựng lại, rồi đứng dậy ngồi bên cạnh Nguyệt Ngâm.
Bàn tay hắn đặt lên eo nhỏ mềm mại của nàng, hơi nhíu mày.
Ba tháng đầu, hiện giờ nàng đã có thai hơn một tháng.
Gần hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Tạ Hành Chi cười khẽ, nhéo nhéo gò má mềm mại của Nguyệt Ngâm, lúc này mới cố kìm nén tình cảm, "Nghe phu nhân."
Nguyệt Ngâm khẽ cười, đặt tay lên bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mới hơn một tháng, hiện tại thân thể nàng vẫn chưa nhìn ra có thai.
Đứa bé nhỏ xíu trong bụng, đang được Tạ Hành Chi và nàng nuôi dưỡng, Nguyệt Ngâm tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tạ Hành Chi nắm lấy bờ vai gầy của Nguyệt Ngâm, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, chợt nhớ đến hôm qua nàng liên tục nôn khan.
Hóa ra mọi chuyện đều có dấu vết, hôm qua hắn nên nghĩ nhiều hơn một chút.
Tạ Hành Chi nắm tay mềm mại của Nguyệt Ngâm, quan tâm hỏi: "Trong người có khó chịu không?"
Nguyệt Ngâm tựa vào khuỷu tay Tạ Hành Chi, lắc đầu, nói: "Bây giờ không khó chịu, chỉ là đôi khi trong lòng buồn nôn, đột nhiên sẽ thấy không thoải mái, không có một chút báo trước nào. Mẹ nói đây là bình thường, khoảng tháng thứ tư mới đỡ hơn."
Đáy mắt Tạ Hành Chi lộ ra vẻ đau lòng, nắm chặt tay Nguyệt Ngâm.
Nguyệt Ngâm: "Phu quân, ta bỗng cảm thấy thật kỳ diệu, trong chớp mắt đã có thai rồi. Lần trước đến kỳ kinh nguyệt, ta còn buồn bã một trận."
Cơ thể của nàng không dễ thụ thai, trước sau đã uống gần ba tháng thuốc điều dưỡng, các biện pháp trên giường cũng đã thử rất nhiều.
Từ một cái gối đầu, lót lên đến hai cái gối đầu.
Gối đầu càng kê càng cao, nàng chỉ cảm thấy lưng muốn gãy, trong lòng vừa sợ lại vừa e ngại.
Nhưng mà Tạ Hành Chi lại rất thích, không biết mệt mà nâng gối, đêm nào cũng vậy, nàng thế này có khác gì dê vào miệng sói chứ?
Những hình ảnh kia và lời Tạ Hành Chi nói, Nguyệt Ngâm chỉ nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ, vành tai đỏ lên.
Tạ Hành Chi hôn nhẹ lên trán Nguyệt Ngâm, ôn nhu nói: "Phu nhân vất vả rồi."
Nguyệt Ngâm khẽ cười, tựa vào lòng Tạ Hành Chi, tràn ngập niềm vui khi mang thai.
Không bao lâu sau, Nguyệt Ngâm trong lòng lại bắt đầu khó chịu, nhíu mày, cố nhịn một chút, ép cơn buồn nôn xuống.
Tạ Hành Chi thấy nàng không thoải mái, không dám chậm trễ, sai người đi mời đại phu đến xem, nhưng bị Nguyệt Ngâm ngăn lại.
Nguyệt Ngâm cười Tạ Hành Chi, "Phu quân quá khẩn trương rồi."
Tay nàng nắm chặt một góc quan bào đỏ sẫm của Tạ Hành Chi, "Ta hầu hạ phu quân thay quan bào."
Người trong ngực đang mang thai, Tạ Hành Chi nào còn nỡ để nàng động tay vào hầu hạ. Hắn gọi gã sai vặt đến, đi sau tấm bình phong thay thường phục.
Bên kia bình phong truyền đến tiếng sột soạt của vải áo, Nguyệt Ngâm ngồi trên giường mềm chờ Tạ Hành Chi thay xong y phục, nào ngờ cơn buồn nôn lại ập đến, nàng thật không nhịn được nữa, vội cầm khăn gấm che miệng, gục lên bàn nhỏ trên giường nôn khan.
Tạ Hành Chi từ sau bình phong thay y phục thường ngày bước ra, liền thấy Nguyệt Ngâm gục trên bàn nhỏ nôn khan, hắn vội rót một chén nước ấm đưa cho nàng.
Nguyệt Ngâm cầm nửa chén nước ấm, Tạ Hành Chi lau đi nước dọng trên khóe môi nàng, động tác dịu dàng, cẩn thận.
Dạ dày Nguyệt Ngâm khó chịu, miệng cũng mất vị, "Phu quân, ta muốn ăn đồ chua."
Tạ Hành Chi biết phụ nữ mang thai thích ăn chua, hỏi: "Sơn trà thế nào?"
Nguyệt Ngâm gật đầu, bắt đầu nhớ đến vị chua ngọt đến rụng răng của sơn trà tươi.
Tạ Hành Chi dặn dò người làm. Đã là hoàng hôn, nếu trong chợ không có sơn trà mới bán thì hãy đi hái trên núi.
Nguyệt Ngâm trước kia không thích ăn chua, không ngờ có một ngày lại phải nhờ đến vị chua của nó để át đi cảm giác buồn nôn trong lòng.
Chập tối, đại phu nhân đến viện Thứu Ngô một chuyến, nói chuyện với Nguyệt Ngâm một lát, trước khi đi bà nghiêm mặt gọi riêng Tạ Hành Chi ra ngoài.
"Bây giờ A Ngâm đang có thai, lại là tháng đầu, lại là con đầu lòng, phải hết sức cẩn thận. Trong ba tháng đầu, đại phu nói không được, thì là không được, con tuyệt đối đừng làm bậy, hiểu chưa?"
Tạ Hành Chi: "Con trai hiểu ạ."
Đại phu nhân nhìn con trai, xem ra hắn cũng nghe lọt tai.
Nhưng mà trong lòng đại phu nhân vẫn còn lo lắng, không hoàn toàn yên tâm, bà liên tục dặn dò: "Con hiểu là tốt, tóm lại tuyệt đối không được làm bậy."
Bà đã nghe nói có mấy lần vào ban đêm, viện Thứu Ngô truyền đến tiếng xin nước năm sáu lần, qua giờ Tý rồi mà vẫn chưa ngủ lại.
Nguyệt Ngâm dịu dàng ngoan ngoãn, bà dặn dò một lần là nàng yên tâm rồi, nhưng bà không ngờ con trai xưa nay cấm dục lại. . .
Vì vậy, bà không thể không tự mình đến một chuyến, tự mình dặn dò con trai.
Tạ Hành Chi tiễn mẫu thân rời khỏi viện Thứu Ngô, bước nhanh trở về phòng.
Hai người lần đầu làm cha mẹ, chưa có kinh nghiệm, Tạ Hành Chi nhìn chằm chằm Nguyệt Ngâm, không dám lơ là, sợ nàng và đứa bé trong bụng có chuyện gì.
Ban đêm đi ngủ, Tạ Hành Chi cũng không dám ôm Nguyệt Ngâm đối mặt, sợ làm ép đến đứa bé vừa được một tháng trong bụng nàng.
Nhưng không ôm Nguyệt Ngâm, Tạ Hành Chi lại không quen.
Nguyệt Ngâm nằm nghiêng trên giường, lưng hướng về phía hắn, Tạ Hành Chi cánh tay dài ôm lấy, lồng ngực căng đầy của hắn chạm vào một mảng mềm mại, từ phía sau ôm Nguyệt Ngâm.
Người trong ngực bỗng run lên, giọng căng thẳng, thậm chí run rẩy.
"Không được. . ." Nguyệt Ngâm quay đầu nhìn Tạ Hành Chi một cái, nàng sợ hắn từ phía sau đột ngột tấn công.
Sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.
"Phu nhân nghĩ đi đâu vậy." Tạ Hành Chi khẽ cười, cánh tay chỉ là vòng qua người nàng thôi, ngay cả áo lót cũng chưa hề vén lên.
"Hay là nói, phu nhân rất muốn?"
Tạ Hành Chi cúi mắt nhìn người trong ngực, đáy mắt ngậm ý cười thâm thúy.
"Ta. . . Ta mới không có nghĩ." Vành tai Nguyệt Ngâm nóng lên, vội phủ nhận.
Tạ Hành Chi khóe môi cong lên, đặt tay lên bụng Nguyệt Ngâm, "Phu nhân trả lời nhanh như vậy, biết ta đang nói cái gì sao?"
Mặt Nguyệt Ngâm càng nóng hơn, quay mặt đi không muốn trả lời Tạ Hành Chi, thầm nghĩ hắn trong chuyện lớn thế này sẽ biết chừng mực, biết cái gì nhẹ cái gì nặng, sẽ không làm bậy.
Hắn biết rõ còn cố hỏi, chỉ là muốn để nàng nói ra chuyện khó xử đó thôi.
Đèn lồng lay lắt, Nguyệt Ngâm nhắm mắt lại, vô thức đưa tay che bụng dưới.
Khóe môi hai người đều nở nụ cười, ngay cả độ cong cũng giống nhau như đúc, ngọt ngào vô cùng.
Đêm khuya thanh vắng, Tạ Hành Chi cứ như vậy ôm lấy Nguyệt Ngâm, tay cũng che chở cho bụng dưới bằng phẳng của nàng, che chở cho đứa con của hai người...
Nguyệt Ngâm vỗ lên tay Tạ Hành Chi đang đặt trên bụng dưới của nàng, "Phu quân phải vì con của chúng ta mà suy nghĩ, không thể làm tổn thương đến đứa bé trong bụng."
Tay Tạ Hành Chi khựng lại, rồi đứng dậy ngồi bên cạnh Nguyệt Ngâm.
Bàn tay hắn đặt lên eo nhỏ mềm mại của nàng, hơi nhíu mày.
Ba tháng đầu, hiện giờ nàng đã có thai hơn một tháng.
Gần hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Tạ Hành Chi cười khẽ, nhéo nhéo gò má mềm mại của Nguyệt Ngâm, lúc này mới cố kìm nén tình cảm, "Nghe phu nhân."
Nguyệt Ngâm khẽ cười, đặt tay lên bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mới hơn một tháng, hiện tại thân thể nàng vẫn chưa nhìn ra có thai.
Đứa bé nhỏ xíu trong bụng, đang được Tạ Hành Chi và nàng nuôi dưỡng, Nguyệt Ngâm tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tạ Hành Chi nắm lấy bờ vai gầy của Nguyệt Ngâm, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, chợt nhớ đến hôm qua nàng liên tục nôn khan.
Hóa ra mọi chuyện đều có dấu vết, hôm qua hắn nên nghĩ nhiều hơn một chút.
Tạ Hành Chi nắm tay mềm mại của Nguyệt Ngâm, quan tâm hỏi: "Trong người có khó chịu không?"
Nguyệt Ngâm tựa vào khuỷu tay Tạ Hành Chi, lắc đầu, nói: "Bây giờ không khó chịu, chỉ là đôi khi trong lòng buồn nôn, đột nhiên sẽ thấy không thoải mái, không có một chút báo trước nào. Mẹ nói đây là bình thường, khoảng tháng thứ tư mới đỡ hơn."
Đáy mắt Tạ Hành Chi lộ ra vẻ đau lòng, nắm chặt tay Nguyệt Ngâm.
Nguyệt Ngâm: "Phu quân, ta bỗng cảm thấy thật kỳ diệu, trong chớp mắt đã có thai rồi. Lần trước đến kỳ kinh nguyệt, ta còn buồn bã một trận."
Cơ thể của nàng không dễ thụ thai, trước sau đã uống gần ba tháng thuốc điều dưỡng, các biện pháp trên giường cũng đã thử rất nhiều.
Từ một cái gối đầu, lót lên đến hai cái gối đầu.
Gối đầu càng kê càng cao, nàng chỉ cảm thấy lưng muốn gãy, trong lòng vừa sợ lại vừa e ngại.
Nhưng mà Tạ Hành Chi lại rất thích, không biết mệt mà nâng gối, đêm nào cũng vậy, nàng thế này có khác gì dê vào miệng sói chứ?
Những hình ảnh kia và lời Tạ Hành Chi nói, Nguyệt Ngâm chỉ nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ, vành tai đỏ lên.
Tạ Hành Chi hôn nhẹ lên trán Nguyệt Ngâm, ôn nhu nói: "Phu nhân vất vả rồi."
Nguyệt Ngâm khẽ cười, tựa vào lòng Tạ Hành Chi, tràn ngập niềm vui khi mang thai.
Không bao lâu sau, Nguyệt Ngâm trong lòng lại bắt đầu khó chịu, nhíu mày, cố nhịn một chút, ép cơn buồn nôn xuống.
Tạ Hành Chi thấy nàng không thoải mái, không dám chậm trễ, sai người đi mời đại phu đến xem, nhưng bị Nguyệt Ngâm ngăn lại.
Nguyệt Ngâm cười Tạ Hành Chi, "Phu quân quá khẩn trương rồi."
Tay nàng nắm chặt một góc quan bào đỏ sẫm của Tạ Hành Chi, "Ta hầu hạ phu quân thay quan bào."
Người trong ngực đang mang thai, Tạ Hành Chi nào còn nỡ để nàng động tay vào hầu hạ. Hắn gọi gã sai vặt đến, đi sau tấm bình phong thay thường phục.
Bên kia bình phong truyền đến tiếng sột soạt của vải áo, Nguyệt Ngâm ngồi trên giường mềm chờ Tạ Hành Chi thay xong y phục, nào ngờ cơn buồn nôn lại ập đến, nàng thật không nhịn được nữa, vội cầm khăn gấm che miệng, gục lên bàn nhỏ trên giường nôn khan.
Tạ Hành Chi từ sau bình phong thay y phục thường ngày bước ra, liền thấy Nguyệt Ngâm gục trên bàn nhỏ nôn khan, hắn vội rót một chén nước ấm đưa cho nàng.
Nguyệt Ngâm cầm nửa chén nước ấm, Tạ Hành Chi lau đi nước dọng trên khóe môi nàng, động tác dịu dàng, cẩn thận.
Dạ dày Nguyệt Ngâm khó chịu, miệng cũng mất vị, "Phu quân, ta muốn ăn đồ chua."
Tạ Hành Chi biết phụ nữ mang thai thích ăn chua, hỏi: "Sơn trà thế nào?"
Nguyệt Ngâm gật đầu, bắt đầu nhớ đến vị chua ngọt đến rụng răng của sơn trà tươi.
Tạ Hành Chi dặn dò người làm. Đã là hoàng hôn, nếu trong chợ không có sơn trà mới bán thì hãy đi hái trên núi.
Nguyệt Ngâm trước kia không thích ăn chua, không ngờ có một ngày lại phải nhờ đến vị chua của nó để át đi cảm giác buồn nôn trong lòng.
Chập tối, đại phu nhân đến viện Thứu Ngô một chuyến, nói chuyện với Nguyệt Ngâm một lát, trước khi đi bà nghiêm mặt gọi riêng Tạ Hành Chi ra ngoài.
"Bây giờ A Ngâm đang có thai, lại là tháng đầu, lại là con đầu lòng, phải hết sức cẩn thận. Trong ba tháng đầu, đại phu nói không được, thì là không được, con tuyệt đối đừng làm bậy, hiểu chưa?"
Tạ Hành Chi: "Con trai hiểu ạ."
Đại phu nhân nhìn con trai, xem ra hắn cũng nghe lọt tai.
Nhưng mà trong lòng đại phu nhân vẫn còn lo lắng, không hoàn toàn yên tâm, bà liên tục dặn dò: "Con hiểu là tốt, tóm lại tuyệt đối không được làm bậy."
Bà đã nghe nói có mấy lần vào ban đêm, viện Thứu Ngô truyền đến tiếng xin nước năm sáu lần, qua giờ Tý rồi mà vẫn chưa ngủ lại.
Nguyệt Ngâm dịu dàng ngoan ngoãn, bà dặn dò một lần là nàng yên tâm rồi, nhưng bà không ngờ con trai xưa nay cấm dục lại. . .
Vì vậy, bà không thể không tự mình đến một chuyến, tự mình dặn dò con trai.
Tạ Hành Chi tiễn mẫu thân rời khỏi viện Thứu Ngô, bước nhanh trở về phòng.
Hai người lần đầu làm cha mẹ, chưa có kinh nghiệm, Tạ Hành Chi nhìn chằm chằm Nguyệt Ngâm, không dám lơ là, sợ nàng và đứa bé trong bụng có chuyện gì.
Ban đêm đi ngủ, Tạ Hành Chi cũng không dám ôm Nguyệt Ngâm đối mặt, sợ làm ép đến đứa bé vừa được một tháng trong bụng nàng.
Nhưng không ôm Nguyệt Ngâm, Tạ Hành Chi lại không quen.
Nguyệt Ngâm nằm nghiêng trên giường, lưng hướng về phía hắn, Tạ Hành Chi cánh tay dài ôm lấy, lồng ngực căng đầy của hắn chạm vào một mảng mềm mại, từ phía sau ôm Nguyệt Ngâm.
Người trong ngực bỗng run lên, giọng căng thẳng, thậm chí run rẩy.
"Không được. . ." Nguyệt Ngâm quay đầu nhìn Tạ Hành Chi một cái, nàng sợ hắn từ phía sau đột ngột tấn công.
Sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.
"Phu nhân nghĩ đi đâu vậy." Tạ Hành Chi khẽ cười, cánh tay chỉ là vòng qua người nàng thôi, ngay cả áo lót cũng chưa hề vén lên.
"Hay là nói, phu nhân rất muốn?"
Tạ Hành Chi cúi mắt nhìn người trong ngực, đáy mắt ngậm ý cười thâm thúy.
"Ta. . . Ta mới không có nghĩ." Vành tai Nguyệt Ngâm nóng lên, vội phủ nhận.
Tạ Hành Chi khóe môi cong lên, đặt tay lên bụng Nguyệt Ngâm, "Phu nhân trả lời nhanh như vậy, biết ta đang nói cái gì sao?"
Mặt Nguyệt Ngâm càng nóng hơn, quay mặt đi không muốn trả lời Tạ Hành Chi, thầm nghĩ hắn trong chuyện lớn thế này sẽ biết chừng mực, biết cái gì nhẹ cái gì nặng, sẽ không làm bậy.
Hắn biết rõ còn cố hỏi, chỉ là muốn để nàng nói ra chuyện khó xử đó thôi.
Đèn lồng lay lắt, Nguyệt Ngâm nhắm mắt lại, vô thức đưa tay che bụng dưới.
Khóe môi hai người đều nở nụ cười, ngay cả độ cong cũng giống nhau như đúc, ngọt ngào vô cùng.
Đêm khuya thanh vắng, Tạ Hành Chi cứ như vậy ôm lấy Nguyệt Ngâm, tay cũng che chở cho bụng dưới bằng phẳng của nàng, che chở cho đứa con của hai người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận