Giáng Đào Xuân Tình
Giáng Đào Xuân Tình - Chương 63: (1) (length: 7573)
◎ Anh Hành Chi ◎
Tạ Hành Chi đuổi theo Nguyệt Ngâm, hai người họ đang ở nhà trọ gần đó, hắn ngẩng đầu một cái đã thấy Ngụy Dao bên cửa sổ lầu hai.
Không như Nguyệt Ngâm ngơ ngác không biết làm sao, Tạ Hành Chi trấn định tự nhiên, hắn đứng cạnh Nguyệt Ngâm, đưa tay ra giữa, giơ tay lên làm lễ với Ngụy Dao từ xa.
Ngụy Dao cười cười, không nói gì, đưa tay đóng cửa sổ lại, không nhìn hai người nữa.
Nguyệt Ngâm mặt đỏ bừng cả mang tai, khoai lang nướng trong tay cũng không ăn, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Đúng lúc này Tạ Hành Chi lại lần nữa nắm tay nàng, Nguyệt Ngâm giãy dụa một chút, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Thế tử buông tay ra, nương vừa nãy đã nhìn thấy, chắc lại mở cửa sổ ra đấy."
Mặt nàng càng thêm đỏ bỏng, cả người tựa như con cua luộc chín.
Tạ Hành Chi không nói gì, nắm tay nàng đi vào khách sạn. Lúc này đại sảnh tầng một không có ai, hai người cùng nhau lên cầu thang, Tạ Hành Chi đưa Nguyệt Ngâm đến cửa phòng khách rồi mới buông tay ra.
Lo lắng mẫu thân đột ngột đi ra, Nguyệt Ngâm hạ thấp giọng nói: "Ta vào đây."
Tạ Hành Chi gật đầu, trước khi chia tay nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nàng, cho đến khi Nguyệt Ngâm vào phòng đóng cửa lại, trong phòng ánh nến lay động, hắn lúc này mới lưu luyến rời đi.
Ngay tức khắc, Nguyệt Ngâm trở về phòng, bàn tay bị nắm dường như còn vương hơi thở của Tạ Hành Chi, nàng nhìn ngơ ngẩn, rồi lại không tự giác mỉm cười.
Còn nửa củ khoai nướng được chia cho nàng, mùi thơm ngào ngạt ngọt ngào vẫn y như lúc nãy.
Nguyệt Ngâm xé lớp vỏ bên ngoài, khoai lang vàng ươm, nhìn thôi đã thấy thèm, nàng cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, vị mềm ấm thơm ngọt tan ra giữa răng môi.
Ăn xong khoai nướng, Nguyệt Ngâm thấy lòng ấm áp ngọt ngào, nàng vô ý thức nhìn cửa phòng đóng kín, do dự một chút, nàng đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, men theo ánh nến yếu ớt đi ra cửa phòng.
Nguyệt Ngâm dừng lại, khẽ khàng mở cửa ra một khe nhỏ, nàng thò đầu ra nhìn, trong phòng đối diện cũng có ánh nến, nàng đoán chắc Tạ Hành Chi lúc này đang rửa mặt, người này rất chú trọng, không biết ở nhà trọ nhỏ huyện Dương Châu hắn có quen không.
Nguyệt Ngâm ở cửa ngó một hồi, rất nhanh phòng đối diện liền tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Biết Tạ Hành Chi đã ngủ, Nguyệt Ngâm lúc này mới đóng cửa phòng, đơn giản rửa mặt một chút rồi lên giường nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay xe ngựa mệt mỏi, thêm nữa đêm đã khuya, Nguyệt Ngâm vừa gối đầu xuống liền buồn ngủ, rất nhanh đã vào giấc mộng, không biết mơ thấy gì, khóe môi nàng nở nụ cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau trời nắng, ánh mặt trời vừa lên, sương mù tan dần trong ánh nắng dịu dàng.
"Hồi đó cha sau khi qua đời, liền được chôn ở trong khu rừng trúc nhỏ sau nhà."
Nguyệt Ngâm kéo Ngụy Dao, chậm rãi tiến vào rừng trúc, "Hằng năm đến ngày giỗ của cha, con đều đến tế bái, cùng cha nói mấy lời trong lòng. Nhưng mà năm nay con lên kinh thành, nên không có đến cúng cha."
Tạ Hành Chi đi theo phía sau hai người, tay cầm đồ dùng tế lễ.
Một đoàn người đi đến trước mộ.
Xung quanh mộ toàn lá trúc khô, bên cạnh mộ được xếp bằng đá, bia mộ rất đơn giản, chỉ khắc mấy chữ: "Mộ Thôi Tam Lang", "Vợ yêu Trăn Trăn", "Con gái Thôi Nguyệt Ngâm"
Ngụy Dao trông thấy ngôi mộ, nước mắt chực trào không kìm được, cả người đau khổ muốn chết.
Tạ Hành Chi đặt đồ tế xuống, quét sạch cỏ khô trước mộ.
"Tam Lang, ta về rồi."
Ngụy Dao quỳ trước mộ, vừa đốt vàng mã, vừa khóc nức nở, "Trăn Trăn đến thăm chàng, hơn mười một năm không gặp, Tam Lang đừng không nhận ra ta nhé. A Ngâm đã tìm được ta rồi, nhưng chàng lại không có ở đây."
"Tam Lang, ta thay chàng báo thù, kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê."
Lá trúc xào xạc, tàn tro tiền giấy bay lên không trung, phảng phất như linh hồn trở về, cũng nghe thấy tiếng người thân.
Ngọn lửa bùng lên làm đỏ mặt Nguyệt Ngâm, "Cha ơi, cha xem, con mang mẹ về rồi. Những lời cha nói với con, con đều nhớ kỹ, con họ Thôi, người kinh thành."
"Con đã tìm được người thân ở kinh thành, về sau sẽ không còn là người vô gia cư nữa. Cha à, con còn mang một người đến gặp cha, chắc chắn bây giờ cha không nhận ra người ấy đâu."
Nguyệt Ngâm liếc nhìn Tạ Hành Chi đang cúi đầu hóa vàng mã bên cạnh.
Tạ Hành Chi không nói gì, suốt dọc đường hắn đều im lặng, đến khi đốt hết tiền giấy trong tay mới chậm rãi lên tiếng, nói thẳng thân phận.
Ngụy Dao nhìn những dòng chữ trên bia mộ, có chút hoảng hốt, nàng cảm khái nói: "Tam Lang, mới chớp mắt mà bọn trẻ đã lớn cả rồi."
"A Ngâm, con cùng Tạ thế tử đi trước đi, nương muốn ở lại đây một chút, nói chuyện với cha con."
Nguyệt Ngâm rất nghe lời, mang Tạ Hành Chi rời khỏi khu rừng nhỏ.
Nàng chỉ cho Tạ Hành Chi xem căn nhà đổ nát phía trước, "Đó chính là nhà của chúng ta, mười một năm không ai ở, trong ngoài cỏ dại um tùm, tan hoang hết cả rồi."
Tạ Hành Chi nắm chặt tay Nguyệt Ngâm, nói: "Đi xem thử."
Hai người đi tới, dù nhà nát nhưng giữa đám cỏ dại vẫn còn mấy cây. Cây hồng tráng kiện cao lớn, cành lá rậm rạp, đầu cành trĩu những quả hồng vàng óng, trông thật ngon mắt. Còn có hai cây hoa quế kia, nếu đến sớm hơn một chút, có lẽ còn được ngửi mùi hoa quế thơm ngát.
Bỗng nhìn thấy thứ gì, mắt Nguyệt Ngâm sáng lên, kéo tay Tạ Hành Chi chạy tới.
Đó là một chiếc xích đu đã rách nát mục ruỗng.
"Chiếc xích đu này là cha làm," Nguyệt Ngâm chỉ cho Tạ Hành Chi xem bụi nguyệt quý hoa mọc không tốt bên cạnh xích đu, "Trước đây mấy khóm nguyệt quý hoa này được mẹ chăm sóc, nở rộ đặc biệt đẹp. Mẹ hay ôm con ngồi lên xích đu, đung đưa qua lại."
Nàng cười nhìn Tạ Hành Chi, "Hồi bé con thích nhất là nhảy dây, rồi lại đu xích đu một chút ngắm mấy khóm nguyệt quý hoa bên này, đợi đến mùa thu thì ngắm hoa quế bên kia nữa!"
Tạ Hành Chi cười đáp lại, "Về sau, ta sẽ cho người làm một cái xích đu ở Thứu Ngô Viện, rồi trồng mấy khóm nguyệt quý hoa đẹp hơn."
Xích đu ở Thứu Ngô Viện?
Nguyệt Ngâm cẩn thận ngẫm nghĩ lời Tạ Hành Chi nói, bỗng nhiên hiểu ra ý hắn, má nàng lập tức đỏ ửng.
Hắn còn chưa ngỏ lời gì đâu mà.
Nguyệt Ngâm đưa tay xoa xoa hai má nóng lên, từ từ bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, trong sân nhà con còn có một cây ngô đồng nữa!" Nguyệt Ngâm tiếc nuối, có chút hụt hẫng, "Tiếc là cây ngô đồng kia đã bị chặt rồi, nếu không giờ này chắc còn cao hơn cây hồng kia đó."
Nguyệt Ngâm dùng tay khoa lên với Tạ Hành Chi.
Hắn chỉ nhìn nàng không rời mắt, thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng đi theo cười.
"Mẹ hay gảy đàn dưới gốc cây ngô đồng kia, cha thì múa kiếm ở bên cạnh."
"Vậy A Ngâm thì sao?" Tạ Hành Chi xoa xoa đầu nàng, tò mò hỏi.
Nguyệt Ngâm cười nói: "Con ngồi trên chiếc ghế nhỏ xem."
Lòng Tạ Hành Chi sớm đã mềm nhũn, nhìn nàng cười ngọt ngào như vậy, không kìm được ôm nàng vào lòng.
Nguyệt Ngâm vội vàng không kịp chuẩn bị bị ôm, có chút không biết làm sao, chậm rãi chớp mắt, rồi trong tiếng tim đập nhanh hơn mấy nhịp, dần dần tỉnh táo lại…
Tạ Hành Chi đuổi theo Nguyệt Ngâm, hai người họ đang ở nhà trọ gần đó, hắn ngẩng đầu một cái đã thấy Ngụy Dao bên cửa sổ lầu hai.
Không như Nguyệt Ngâm ngơ ngác không biết làm sao, Tạ Hành Chi trấn định tự nhiên, hắn đứng cạnh Nguyệt Ngâm, đưa tay ra giữa, giơ tay lên làm lễ với Ngụy Dao từ xa.
Ngụy Dao cười cười, không nói gì, đưa tay đóng cửa sổ lại, không nhìn hai người nữa.
Nguyệt Ngâm mặt đỏ bừng cả mang tai, khoai lang nướng trong tay cũng không ăn, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Đúng lúc này Tạ Hành Chi lại lần nữa nắm tay nàng, Nguyệt Ngâm giãy dụa một chút, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Thế tử buông tay ra, nương vừa nãy đã nhìn thấy, chắc lại mở cửa sổ ra đấy."
Mặt nàng càng thêm đỏ bỏng, cả người tựa như con cua luộc chín.
Tạ Hành Chi không nói gì, nắm tay nàng đi vào khách sạn. Lúc này đại sảnh tầng một không có ai, hai người cùng nhau lên cầu thang, Tạ Hành Chi đưa Nguyệt Ngâm đến cửa phòng khách rồi mới buông tay ra.
Lo lắng mẫu thân đột ngột đi ra, Nguyệt Ngâm hạ thấp giọng nói: "Ta vào đây."
Tạ Hành Chi gật đầu, trước khi chia tay nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nàng, cho đến khi Nguyệt Ngâm vào phòng đóng cửa lại, trong phòng ánh nến lay động, hắn lúc này mới lưu luyến rời đi.
Ngay tức khắc, Nguyệt Ngâm trở về phòng, bàn tay bị nắm dường như còn vương hơi thở của Tạ Hành Chi, nàng nhìn ngơ ngẩn, rồi lại không tự giác mỉm cười.
Còn nửa củ khoai nướng được chia cho nàng, mùi thơm ngào ngạt ngọt ngào vẫn y như lúc nãy.
Nguyệt Ngâm xé lớp vỏ bên ngoài, khoai lang vàng ươm, nhìn thôi đã thấy thèm, nàng cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, vị mềm ấm thơm ngọt tan ra giữa răng môi.
Ăn xong khoai nướng, Nguyệt Ngâm thấy lòng ấm áp ngọt ngào, nàng vô ý thức nhìn cửa phòng đóng kín, do dự một chút, nàng đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, men theo ánh nến yếu ớt đi ra cửa phòng.
Nguyệt Ngâm dừng lại, khẽ khàng mở cửa ra một khe nhỏ, nàng thò đầu ra nhìn, trong phòng đối diện cũng có ánh nến, nàng đoán chắc Tạ Hành Chi lúc này đang rửa mặt, người này rất chú trọng, không biết ở nhà trọ nhỏ huyện Dương Châu hắn có quen không.
Nguyệt Ngâm ở cửa ngó một hồi, rất nhanh phòng đối diện liền tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Biết Tạ Hành Chi đã ngủ, Nguyệt Ngâm lúc này mới đóng cửa phòng, đơn giản rửa mặt một chút rồi lên giường nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay xe ngựa mệt mỏi, thêm nữa đêm đã khuya, Nguyệt Ngâm vừa gối đầu xuống liền buồn ngủ, rất nhanh đã vào giấc mộng, không biết mơ thấy gì, khóe môi nàng nở nụ cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau trời nắng, ánh mặt trời vừa lên, sương mù tan dần trong ánh nắng dịu dàng.
"Hồi đó cha sau khi qua đời, liền được chôn ở trong khu rừng trúc nhỏ sau nhà."
Nguyệt Ngâm kéo Ngụy Dao, chậm rãi tiến vào rừng trúc, "Hằng năm đến ngày giỗ của cha, con đều đến tế bái, cùng cha nói mấy lời trong lòng. Nhưng mà năm nay con lên kinh thành, nên không có đến cúng cha."
Tạ Hành Chi đi theo phía sau hai người, tay cầm đồ dùng tế lễ.
Một đoàn người đi đến trước mộ.
Xung quanh mộ toàn lá trúc khô, bên cạnh mộ được xếp bằng đá, bia mộ rất đơn giản, chỉ khắc mấy chữ: "Mộ Thôi Tam Lang", "Vợ yêu Trăn Trăn", "Con gái Thôi Nguyệt Ngâm"
Ngụy Dao trông thấy ngôi mộ, nước mắt chực trào không kìm được, cả người đau khổ muốn chết.
Tạ Hành Chi đặt đồ tế xuống, quét sạch cỏ khô trước mộ.
"Tam Lang, ta về rồi."
Ngụy Dao quỳ trước mộ, vừa đốt vàng mã, vừa khóc nức nở, "Trăn Trăn đến thăm chàng, hơn mười một năm không gặp, Tam Lang đừng không nhận ra ta nhé. A Ngâm đã tìm được ta rồi, nhưng chàng lại không có ở đây."
"Tam Lang, ta thay chàng báo thù, kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê."
Lá trúc xào xạc, tàn tro tiền giấy bay lên không trung, phảng phất như linh hồn trở về, cũng nghe thấy tiếng người thân.
Ngọn lửa bùng lên làm đỏ mặt Nguyệt Ngâm, "Cha ơi, cha xem, con mang mẹ về rồi. Những lời cha nói với con, con đều nhớ kỹ, con họ Thôi, người kinh thành."
"Con đã tìm được người thân ở kinh thành, về sau sẽ không còn là người vô gia cư nữa. Cha à, con còn mang một người đến gặp cha, chắc chắn bây giờ cha không nhận ra người ấy đâu."
Nguyệt Ngâm liếc nhìn Tạ Hành Chi đang cúi đầu hóa vàng mã bên cạnh.
Tạ Hành Chi không nói gì, suốt dọc đường hắn đều im lặng, đến khi đốt hết tiền giấy trong tay mới chậm rãi lên tiếng, nói thẳng thân phận.
Ngụy Dao nhìn những dòng chữ trên bia mộ, có chút hoảng hốt, nàng cảm khái nói: "Tam Lang, mới chớp mắt mà bọn trẻ đã lớn cả rồi."
"A Ngâm, con cùng Tạ thế tử đi trước đi, nương muốn ở lại đây một chút, nói chuyện với cha con."
Nguyệt Ngâm rất nghe lời, mang Tạ Hành Chi rời khỏi khu rừng nhỏ.
Nàng chỉ cho Tạ Hành Chi xem căn nhà đổ nát phía trước, "Đó chính là nhà của chúng ta, mười một năm không ai ở, trong ngoài cỏ dại um tùm, tan hoang hết cả rồi."
Tạ Hành Chi nắm chặt tay Nguyệt Ngâm, nói: "Đi xem thử."
Hai người đi tới, dù nhà nát nhưng giữa đám cỏ dại vẫn còn mấy cây. Cây hồng tráng kiện cao lớn, cành lá rậm rạp, đầu cành trĩu những quả hồng vàng óng, trông thật ngon mắt. Còn có hai cây hoa quế kia, nếu đến sớm hơn một chút, có lẽ còn được ngửi mùi hoa quế thơm ngát.
Bỗng nhìn thấy thứ gì, mắt Nguyệt Ngâm sáng lên, kéo tay Tạ Hành Chi chạy tới.
Đó là một chiếc xích đu đã rách nát mục ruỗng.
"Chiếc xích đu này là cha làm," Nguyệt Ngâm chỉ cho Tạ Hành Chi xem bụi nguyệt quý hoa mọc không tốt bên cạnh xích đu, "Trước đây mấy khóm nguyệt quý hoa này được mẹ chăm sóc, nở rộ đặc biệt đẹp. Mẹ hay ôm con ngồi lên xích đu, đung đưa qua lại."
Nàng cười nhìn Tạ Hành Chi, "Hồi bé con thích nhất là nhảy dây, rồi lại đu xích đu một chút ngắm mấy khóm nguyệt quý hoa bên này, đợi đến mùa thu thì ngắm hoa quế bên kia nữa!"
Tạ Hành Chi cười đáp lại, "Về sau, ta sẽ cho người làm một cái xích đu ở Thứu Ngô Viện, rồi trồng mấy khóm nguyệt quý hoa đẹp hơn."
Xích đu ở Thứu Ngô Viện?
Nguyệt Ngâm cẩn thận ngẫm nghĩ lời Tạ Hành Chi nói, bỗng nhiên hiểu ra ý hắn, má nàng lập tức đỏ ửng.
Hắn còn chưa ngỏ lời gì đâu mà.
Nguyệt Ngâm đưa tay xoa xoa hai má nóng lên, từ từ bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, trong sân nhà con còn có một cây ngô đồng nữa!" Nguyệt Ngâm tiếc nuối, có chút hụt hẫng, "Tiếc là cây ngô đồng kia đã bị chặt rồi, nếu không giờ này chắc còn cao hơn cây hồng kia đó."
Nguyệt Ngâm dùng tay khoa lên với Tạ Hành Chi.
Hắn chỉ nhìn nàng không rời mắt, thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng đi theo cười.
"Mẹ hay gảy đàn dưới gốc cây ngô đồng kia, cha thì múa kiếm ở bên cạnh."
"Vậy A Ngâm thì sao?" Tạ Hành Chi xoa xoa đầu nàng, tò mò hỏi.
Nguyệt Ngâm cười nói: "Con ngồi trên chiếc ghế nhỏ xem."
Lòng Tạ Hành Chi sớm đã mềm nhũn, nhìn nàng cười ngọt ngào như vậy, không kìm được ôm nàng vào lòng.
Nguyệt Ngâm vội vàng không kịp chuẩn bị bị ôm, có chút không biết làm sao, chậm rãi chớp mắt, rồi trong tiếng tim đập nhanh hơn mấy nhịp, dần dần tỉnh táo lại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận