Giáng Đào Xuân Tình
Giáng Đào Xuân Tình - Chương 67: Phiên ngoại hai (1) (length: 7329)
◎ Tân Hôn Hằng Ngày ◎ Gió đêm hơi lạnh, tụ tập mây tan bị thổi đi, cuối cùng lộ ra một vầng trăng khuyết trong sáng.
Ánh trăng thanh lãnh trong như lụa tung xuống, dưới mái hiên là đèn lồng ánh nến lờ mờ, đêm khuya thanh vắng, trong sân một mảnh yên lặng, nha hoàn người hầu cũng không biết đi đâu, có lẽ là đã về phòng ngủ nghỉ.
Ánh trăng trong sáng chiếu xuống, cây mộc hồng rung nhẹ đung đưa qua lại, hai bên những bông nguyệt quế hoa nở rộ ban ngày đều khép lại cánh, từng đóa từng đóa nụ hoa chậm rãi chờ đợi ánh bình minh ngày mai lại nở rộ.
Đôi vợ chồng son ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, ngắm trăng thưởng sao, thưởng thức nụ hoa chớm nở của những bông nguyệt quế.
Nguyệt Ngâm ngồi đối diện trên đùi Tạ Hành Chi, được hắn ôm trong ngực, khi xích đu đung đưa giữa không trung nàng sợ đến mật, sợ sẽ rơi xuống, đành phải đưa hai tay ôm cổ Tạ Hành Chi, ổn định thân mình.
Đầu hè đêm vẫn có chút lạnh, Nguyệt Ngâm khoác hờ chiếc áo ngoài của Tạ Hành Chi lên người, mà lúc này hai má ửng hồng của nàng đã lấm tấm mồ hôi, đang tựa trên vai Tạ Hành Chi nghỉ ngơi.
Xích đu chầm chậm dừng lại, tiếng gió đêm xào xạc bên tai cũng ngừng.
Đôi mắt hạnh ướt át hơi nước, Nguyệt Ngâm ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Chi mơ màng, mồ hôi trán dính vào mặt, vừa mở miệng giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào, nài nỉ nói: "Phu quân, đừng chơi xích đu nữa, có người tới."
Tạ Hành Chi một tay ôm ngang eo Nguyệt Ngâm, những ngón tay vốn ấm dần trở nên lạnh, hắn kéo nàng vào sát trong ngực, một tay khác vuốt lại những sợi tóc rối dính trên trán nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của nàng.
Đáy mắt hắn càng thêm u ám, môi kề sát tai nàng, lẩm bẩm nói: "Mọi người hầu đều đi ngủ rồi, trong viện lớn như vậy này ngoại trừ ngươi và ta, thì còn có thể là ai? Phu nhân vẫn cứ nhát gan như vậy."
Ngón tay dài của Tạ Hành Chi lướt trên hai gò má ửng hồng của nàng, Nguyệt Ngâm vô thức run lên, đôi mắt hạnh đẫm nước ngượng ngùng nhìn hắn, đúng lúc có cơn gió đêm thổi qua, vai và ngực nàng mát lạnh, hai tay ôm cổ Tạ Hành Chi bản năng nắm chặt hơn, gần như là tự đưa mình vào lòng Tạ Hành Chi.
Hương thơm mềm mại tràn ngập lòng ngực, yết hầu Tạ Hành Chi trượt lên trượt xuống, cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của nàng.
Mũi chân Tạ Hành Chi khẽ chạm đất, từ từ dừng lại chiếc xích đu sơn hồng rung nhẹ.
Nguyệt Ngâm tim thắt lại đến cổ họng, hai tay đang ôm cổ Tạ Hành Chi, môi mấp máy đều bị Tạ Hành Chi chặn lại, những lời nhỏ vụn trong cổ họng cũng không thể kêu thành tiếng, chỉ hóa thành những tiếng rên khe khẽ, tràn ra từ khóe môi.
Chiếc áo ngoài vốn thuộc về nam nhân theo xích đu đung đưa, chậm rãi trượt xuống khỏi đôi vai tròn xinh của Nguyệt Ngâm. Nguyệt Ngâm toàn thân run lên, lại bị tay Tạ Hành Chi ôm hông kéo vào sát người.
Vầng trăng sáng trong, mây tan bị gió đêm thổi lại, che kín ánh trăng.
Chắc là đêm đã khuya, một tầng sương lạnh buông xuống, trên mặt xích đu có một vòng vết nước, sương đọng lại, theo xích đu đu đưa qua lại, giọt nước chầm chậm rơi xuống.
Giữa bầu trời đêm đen kịt bỗng xuất hiện một ngôi sao băng. Sao băng vụt qua rất nhanh, chỉ để lại một vệt sáng trắng, treo trên bầu trời đêm. Trong khoảnh khắc, vệt sáng còn sót lại đó đã chứng minh nó từng đến đang dần tan biến.
Xích đu nhấp nhô như ủng hộ hai người thân mật, Nguyệt Ngâm phảng phất như vừa vớt từ dưới nước lên, mồ hôi trán chảy ròng, run run rẩy rẩy ôm chặt cổ Tạ Hành Chi, mềm mại gối đầu lên cổ hắn.
Tạ Hành Chi khẽ vuốt nước mắt trên hai gò má nàng, rồi tháo trâm san hô trên búi tóc nàng.
Mái tóc đen mềm mại trong khoảnh khắc buông xõa, che khuất bờ lưng trắng ngần, cũng che khuất một dấu đỏ trên gáy nàng.
Xích đu càng lúc càng đưa cao, Tạ Hành Chi ôm người vợ đang khóc vào lòng.
Xích đu rung lắc một hồi, Nguyệt Ngâm khẽ kinh hô, lại bị Tạ Hành Chi ngậm lấy môi, chỉ còn lại tiếng xích đu lay động.
Bình mỡ dê quý giá của nàng sớm bị Tạ Hành Chi lấy ra, nắp đậy chặt kín, nước trong bình cũng không chảy ra được giọt nào.
Mãi đến khi bóng đêm dần dày đặc, Tạ Hành Chi mới bế người đang nằm trên vai hắn khóc đến thảm thương xuống xích đu, khoác áo ngoài lên người nàng, rồi về phòng ngủ.
Đom đóm bay lượn, lơ lửng bên ngoài cửa sổ, cánh cửa sổ khép chặt một khe,
Cửa sổ phòng ngủ đóng kín mít, nhốt đám đom đóm bên ngoài, ngăn cản một phòng tình ý triền miên....
Đón bình minh, chim én thì thầm, chim Hỷ thước hót trên cành, Thứu Ngô viện trên dưới hỷ lụa vẫn chưa gỡ xuống, vẫn chìm trong bầu không khí vui mừng.
Theo luật lệ đương triều, quan viên cưới vợ được nghỉ chín ngày.
Đây mới là ngày thứ hai sau khi cưới, Nguyệt Ngâm đã muốn Tạ Hành Chi sớm kết thúc kỳ nghỉ, trở về Đại Lý Tự làm việc, hắn bận rộn với công việc, nói chung sẽ không đem ý nghĩ để hết trên người nàng. Hai đêm này Tạ Hành Chi dường như không mệt, cũng không buồn ngủ, làm cho Nguyệt Ngâm đến bây giờ eo vẫn còn âm ỉ đau nhức, rõ ràng sáng nay chỉ ăn vài cái bánh chưng, bụng vẫn còn hơi đầy lên khó chịu.
Trên giường mềm, Tạ Hành Chi tựa lưng vào nệm, cánh tay dài ôm Nguyệt Ngâm vào sát khuỷu tay mình, một tay khác cầm sách, ánh mắt dần dời từ tập tranh về người trong ngực.
Hai người áp sát, Tạ Hành Chi cúi đầu, cằm có thể chạm vào mái tóc đen của nàng. Nàng vẫn cứ thích dùng dầu bôi tóc mùi hoa quế, hắn nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế theo đó mà đến.
"Cái này thì sao?"
Tạ Hành Chi dừng tay ở một trang, bên trên vẽ hai người nhỏ bé, hỏi Nguyệt Ngâm.
Tập tranh gần như đưa đến trước mắt Nguyệt Ngâm, nàng muốn không thấy cũng khó, nhưng khi nàng nhìn thấy Tạ Hành Chi chọn kiểu dáng thì hai má trắng nõn lập tức nóng hổi.
Môi Tạ Hành Chi nở một nụ cười nhạt, nói: "Ta nhớ phu nhân lúc nhỏ từng học múa, gân cốt luôn tốt, trong mộng cũng vậy."
Nguyệt Ngâm trong lòng căng thẳng, liếc mắt nhìn nội dung tập tranh, giọng nói càng trở nên yếu ớt. Đã đoán được ý Tạ Hành Chi, Nguyệt Ngâm dần bất an, vội vàng lắc đầu phản bác: "Là, là lúc còn bé mới tập qua một chút, đã nhiều năm rồi không còn múa."
"Nhiều năm?" Tạ Hành Chi cười khẽ, nhìn nàng nói: "Mùa hè năm ngoái, đêm trước thọ yến của tổ mẫu, phu nhân chẳng phải mới múa sao? Ngay bên cạnh hòn non bộ đất trống ngoài Hiểu Nguyệt các."
Đôi mắt u ám của Tạ Hành Chi nhìn chằm chằm vào khóe môi mím chặt, nói: "Phu nhân lại muốn nói dối qua chuyện."
Hắn đưa tay, lòng bàn tay chạm vào môi Nguyệt Ngâm, đuôi mắt hơi nhếch lên, ẩn chứa chút ý vị khó đoán.
Tai Nguyệt Ngâm từ từ đỏ lên, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn giữa hai chân bị áo bào Tạ Hành Chi che khuất.
Miệng và cổ họng nàng bỗng trở nên khó chịu....
Ánh trăng thanh lãnh trong như lụa tung xuống, dưới mái hiên là đèn lồng ánh nến lờ mờ, đêm khuya thanh vắng, trong sân một mảnh yên lặng, nha hoàn người hầu cũng không biết đi đâu, có lẽ là đã về phòng ngủ nghỉ.
Ánh trăng trong sáng chiếu xuống, cây mộc hồng rung nhẹ đung đưa qua lại, hai bên những bông nguyệt quế hoa nở rộ ban ngày đều khép lại cánh, từng đóa từng đóa nụ hoa chậm rãi chờ đợi ánh bình minh ngày mai lại nở rộ.
Đôi vợ chồng son ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, ngắm trăng thưởng sao, thưởng thức nụ hoa chớm nở của những bông nguyệt quế.
Nguyệt Ngâm ngồi đối diện trên đùi Tạ Hành Chi, được hắn ôm trong ngực, khi xích đu đung đưa giữa không trung nàng sợ đến mật, sợ sẽ rơi xuống, đành phải đưa hai tay ôm cổ Tạ Hành Chi, ổn định thân mình.
Đầu hè đêm vẫn có chút lạnh, Nguyệt Ngâm khoác hờ chiếc áo ngoài của Tạ Hành Chi lên người, mà lúc này hai má ửng hồng của nàng đã lấm tấm mồ hôi, đang tựa trên vai Tạ Hành Chi nghỉ ngơi.
Xích đu chầm chậm dừng lại, tiếng gió đêm xào xạc bên tai cũng ngừng.
Đôi mắt hạnh ướt át hơi nước, Nguyệt Ngâm ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Chi mơ màng, mồ hôi trán dính vào mặt, vừa mở miệng giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào, nài nỉ nói: "Phu quân, đừng chơi xích đu nữa, có người tới."
Tạ Hành Chi một tay ôm ngang eo Nguyệt Ngâm, những ngón tay vốn ấm dần trở nên lạnh, hắn kéo nàng vào sát trong ngực, một tay khác vuốt lại những sợi tóc rối dính trên trán nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của nàng.
Đáy mắt hắn càng thêm u ám, môi kề sát tai nàng, lẩm bẩm nói: "Mọi người hầu đều đi ngủ rồi, trong viện lớn như vậy này ngoại trừ ngươi và ta, thì còn có thể là ai? Phu nhân vẫn cứ nhát gan như vậy."
Ngón tay dài của Tạ Hành Chi lướt trên hai gò má ửng hồng của nàng, Nguyệt Ngâm vô thức run lên, đôi mắt hạnh đẫm nước ngượng ngùng nhìn hắn, đúng lúc có cơn gió đêm thổi qua, vai và ngực nàng mát lạnh, hai tay ôm cổ Tạ Hành Chi bản năng nắm chặt hơn, gần như là tự đưa mình vào lòng Tạ Hành Chi.
Hương thơm mềm mại tràn ngập lòng ngực, yết hầu Tạ Hành Chi trượt lên trượt xuống, cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của nàng.
Mũi chân Tạ Hành Chi khẽ chạm đất, từ từ dừng lại chiếc xích đu sơn hồng rung nhẹ.
Nguyệt Ngâm tim thắt lại đến cổ họng, hai tay đang ôm cổ Tạ Hành Chi, môi mấp máy đều bị Tạ Hành Chi chặn lại, những lời nhỏ vụn trong cổ họng cũng không thể kêu thành tiếng, chỉ hóa thành những tiếng rên khe khẽ, tràn ra từ khóe môi.
Chiếc áo ngoài vốn thuộc về nam nhân theo xích đu đung đưa, chậm rãi trượt xuống khỏi đôi vai tròn xinh của Nguyệt Ngâm. Nguyệt Ngâm toàn thân run lên, lại bị tay Tạ Hành Chi ôm hông kéo vào sát người.
Vầng trăng sáng trong, mây tan bị gió đêm thổi lại, che kín ánh trăng.
Chắc là đêm đã khuya, một tầng sương lạnh buông xuống, trên mặt xích đu có một vòng vết nước, sương đọng lại, theo xích đu đu đưa qua lại, giọt nước chầm chậm rơi xuống.
Giữa bầu trời đêm đen kịt bỗng xuất hiện một ngôi sao băng. Sao băng vụt qua rất nhanh, chỉ để lại một vệt sáng trắng, treo trên bầu trời đêm. Trong khoảnh khắc, vệt sáng còn sót lại đó đã chứng minh nó từng đến đang dần tan biến.
Xích đu nhấp nhô như ủng hộ hai người thân mật, Nguyệt Ngâm phảng phất như vừa vớt từ dưới nước lên, mồ hôi trán chảy ròng, run run rẩy rẩy ôm chặt cổ Tạ Hành Chi, mềm mại gối đầu lên cổ hắn.
Tạ Hành Chi khẽ vuốt nước mắt trên hai gò má nàng, rồi tháo trâm san hô trên búi tóc nàng.
Mái tóc đen mềm mại trong khoảnh khắc buông xõa, che khuất bờ lưng trắng ngần, cũng che khuất một dấu đỏ trên gáy nàng.
Xích đu càng lúc càng đưa cao, Tạ Hành Chi ôm người vợ đang khóc vào lòng.
Xích đu rung lắc một hồi, Nguyệt Ngâm khẽ kinh hô, lại bị Tạ Hành Chi ngậm lấy môi, chỉ còn lại tiếng xích đu lay động.
Bình mỡ dê quý giá của nàng sớm bị Tạ Hành Chi lấy ra, nắp đậy chặt kín, nước trong bình cũng không chảy ra được giọt nào.
Mãi đến khi bóng đêm dần dày đặc, Tạ Hành Chi mới bế người đang nằm trên vai hắn khóc đến thảm thương xuống xích đu, khoác áo ngoài lên người nàng, rồi về phòng ngủ.
Đom đóm bay lượn, lơ lửng bên ngoài cửa sổ, cánh cửa sổ khép chặt một khe,
Cửa sổ phòng ngủ đóng kín mít, nhốt đám đom đóm bên ngoài, ngăn cản một phòng tình ý triền miên....
Đón bình minh, chim én thì thầm, chim Hỷ thước hót trên cành, Thứu Ngô viện trên dưới hỷ lụa vẫn chưa gỡ xuống, vẫn chìm trong bầu không khí vui mừng.
Theo luật lệ đương triều, quan viên cưới vợ được nghỉ chín ngày.
Đây mới là ngày thứ hai sau khi cưới, Nguyệt Ngâm đã muốn Tạ Hành Chi sớm kết thúc kỳ nghỉ, trở về Đại Lý Tự làm việc, hắn bận rộn với công việc, nói chung sẽ không đem ý nghĩ để hết trên người nàng. Hai đêm này Tạ Hành Chi dường như không mệt, cũng không buồn ngủ, làm cho Nguyệt Ngâm đến bây giờ eo vẫn còn âm ỉ đau nhức, rõ ràng sáng nay chỉ ăn vài cái bánh chưng, bụng vẫn còn hơi đầy lên khó chịu.
Trên giường mềm, Tạ Hành Chi tựa lưng vào nệm, cánh tay dài ôm Nguyệt Ngâm vào sát khuỷu tay mình, một tay khác cầm sách, ánh mắt dần dời từ tập tranh về người trong ngực.
Hai người áp sát, Tạ Hành Chi cúi đầu, cằm có thể chạm vào mái tóc đen của nàng. Nàng vẫn cứ thích dùng dầu bôi tóc mùi hoa quế, hắn nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế theo đó mà đến.
"Cái này thì sao?"
Tạ Hành Chi dừng tay ở một trang, bên trên vẽ hai người nhỏ bé, hỏi Nguyệt Ngâm.
Tập tranh gần như đưa đến trước mắt Nguyệt Ngâm, nàng muốn không thấy cũng khó, nhưng khi nàng nhìn thấy Tạ Hành Chi chọn kiểu dáng thì hai má trắng nõn lập tức nóng hổi.
Môi Tạ Hành Chi nở một nụ cười nhạt, nói: "Ta nhớ phu nhân lúc nhỏ từng học múa, gân cốt luôn tốt, trong mộng cũng vậy."
Nguyệt Ngâm trong lòng căng thẳng, liếc mắt nhìn nội dung tập tranh, giọng nói càng trở nên yếu ớt. Đã đoán được ý Tạ Hành Chi, Nguyệt Ngâm dần bất an, vội vàng lắc đầu phản bác: "Là, là lúc còn bé mới tập qua một chút, đã nhiều năm rồi không còn múa."
"Nhiều năm?" Tạ Hành Chi cười khẽ, nhìn nàng nói: "Mùa hè năm ngoái, đêm trước thọ yến của tổ mẫu, phu nhân chẳng phải mới múa sao? Ngay bên cạnh hòn non bộ đất trống ngoài Hiểu Nguyệt các."
Đôi mắt u ám của Tạ Hành Chi nhìn chằm chằm vào khóe môi mím chặt, nói: "Phu nhân lại muốn nói dối qua chuyện."
Hắn đưa tay, lòng bàn tay chạm vào môi Nguyệt Ngâm, đuôi mắt hơi nhếch lên, ẩn chứa chút ý vị khó đoán.
Tai Nguyệt Ngâm từ từ đỏ lên, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn giữa hai chân bị áo bào Tạ Hành Chi che khuất.
Miệng và cổ họng nàng bỗng trở nên khó chịu....
Bạn cần đăng nhập để bình luận