Giáng Đào Xuân Tình
Giáng Đào Xuân Tình - Chương 54: (1) (length: 7631)
Trong doanh trướng im ắng, khói nhẹ từ lư hương bên trong lượn lờ bay lên.
Ngụy quý phi nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân, nàng nhắm mắt, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, ngón tay dài sơn đỏ chậm rãi xoa huyệt Thái Dương.
Vừa nghe được khúc nhạc, nàng quá đỗi quen thuộc, từ khi lần cắt cổ tay được cứu trở về, nàng không còn đàn hát, cũng không ai ép nàng chơi đàn.
Người đánh đàn hôm nay, cũng xem như cố nhân.
Vân Nhi cô nương, nàng đến kinh thành rồi. Vậy Vân Nhi là ở Dương Châu, hay là đi cùng tới kinh thành?
Dương Châu, còn có hai cố nhân của nàng, không biết giờ sống ra sao.
"Toa", thị nữ vén rèm lều đi vào, bẩm báo: "Nương nương, Tuyên Bình hầu Ngụy nhị công tử cầu kiến."
"Cho vào."
Ngụy quý phi lẩm bẩm một tiếng, gạt bỏ suy tư, từ từ mở mắt.
Thị nữ bên cạnh đưa tay qua, đỡ Ngụy quý phi đứng dậy từ giường mỹ nhân.
Ngụy Hoành tiến vào doanh trướng, quỳ xuống hành lễ: "Cháu tham kiến cô mẫu."
Ngụy quý phi giọng ôn tồn, "Ngươi đứa nhỏ này, nói lúc riêng gặp mặt không cần câu nệ, mau đứng dậy đi."
Ngụy Hoành đứng dậy, chắp tay, do dự một hồi rồi cũng nói chuyện chính, "Cô mẫu, Thất hoàng tử kinh hãi ngã xỉu, đang hôn mê bất tỉnh."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thần sắc không rõ cảm xúc của Ngụy quý phi, "Người có muốn qua xem Thất hoàng tử không?"
Thần sắc Ngụy quý phi lạnh nhạt, hoàn toàn không lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng: "Ta không phải thái y, không hiểu y thuật, cho dù đi xem thì để làm gì?"
Nàng vuốt thái dương, nói: "Ta chỉ sợ sáng sớm bị lạnh, đầu hơi đau, nếu truyền bệnh cho tiểu Thất thì không hay, thôi không đi. Hành nhi, ngươi thay ta quan tâm chiếu cố."
Ngụy Hoành vâng lời, quan tâm hỏi cô mẫu vài câu.
Lúc đến hắn đã lường trước kết quả, lời cô mẫu nói quả thực giống hệt dự đoán của hắn.
Cô mẫu tuy là mẹ ruột của Thất hoàng tử, nhưng lại không thân thiết với Thất hoàng tử.
Ngụy Hoành nói: "Cô mẫu đừng lo lắng, Thất hoàng tử chỉ bị kinh sợ, không bị thương."
Ngụy quý phi trong lòng rõ ràng, hỏi: "Tiểu Thất lần này lại bị gì, mà kinh sợ như thế? Đứa nhỏ này, hay bị thế này, để ta đi xem nó."
Ngụy Hoành: "Bẩm cô mẫu, chuyện này cũng lạ, ngựa đang đi êm đột nhiên mất kiểm soát, như phát điên lao tới, suýt chút đụng trúng tiểu Thất, may có Liễu gia biểu muội cản lại, lại có cháu và Hành Chi kịp thời đến, tiểu Thất mới không sao."
"Liễu gia biểu muội?"
Ngụy Hoành có chút ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: "Nói quen miệng thôi, chính là biểu cô nương của Định Viễn hầu Tạ gia hồi trước đón từ Dương Châu về đó. Biểu cô ấy gả cho Tạ tam thúc, Ngụy gia ta cùng Tạ gia cũng có chút quan hệ thân thích."
Ngụy quý phi kinh ngạc, mấy lời sau không nghe vào tai.
Tâm tình kích động bởi một ý nghĩ chậm rãi trỗi dậy, lại bị nàng cố nén, Ngụy quý phi hỏi: "Mẫu thân của Liễu cô nương đó, nàng có thể cùng về kinh thành?"
Nàng nín thở, nhìn cháu mình, mong chờ câu trả lời của hắn.
Ngụy Hoành hơi nghi hoặc, không hiểu vì sao cô mẫu vừa mở miệng đã hỏi về người lâu không ở kinh thành.
Ngụy Hoành lắc đầu, "Mẫu thân của Liễu cô nương không còn trên đời nữa."
Ngụy quý phi ngỡ ngàng, ngón tay khẽ run, mong chờ trong đáy mắt thoáng chốc tan biến.
Trong doanh trướng lại im lặng.
Ngụy quý phi mím môi, nói: "Nghe Hành nhi nói vậy, là Liễu cô nương cứu được tiểu Thất. Liễu cô nương giờ thế nào?"
Ngụy Hoành: "Mọi thứ đều tốt, không bị ngựa điên làm bị thương, chỉ ngã một cái, chắc là chỉ bị trầy da chút thôi."
Ngụy Hoành trong lòng có chút lo lắng, cũng không biết Liễu biểu muội có sao không.
Vì lo chuyện này, hắn không ở lại doanh trướng của cô mẫu lâu.
Ngụy Hoành rời đi, Ngụy quý phi có chút đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu rồi quyết định đi gặp đứa con gái của Vân Nhi một chuyến.
Biết đâu. . . Biết đâu có thể hỏi ra chuyện gì từ miệng đứa bé đó, về người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Ngụy quý phi đứng dậy, ngăn cung nữ đi theo, "Ta tự đi một mình, các ngươi không cần theo."
Ngụy quý phi vừa ra đến cửa doanh trướng, Tuyên Tĩnh đế đã xuất hiện trước mặt nàng.
Ngụy quý phi dừng bước, trong lòng căng thẳng, "Bệ. . . Bệ hạ."
"A Dao muốn đi đâu?"
Tuyên Tĩnh đế bước vào doanh trướng, nhìn nàng từ trên cao, giọng trầm xuống hỏi.
Bóng dáng cao lớn của hắn chắn gần hết ánh sáng cửa trướng, Ngụy quý phi đứng sững tại chỗ, cả người chìm trong bóng tối, khí thế của bậc đế vương khiến nàng kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bị ánh mắt sắc bén đó nhìn thấu tâm tư.
Ngụy quý phi khom người hành lễ, đáp: "Trong trướng ngồi lâu, thần thiếp định ra ngoài dạo một chút."
Tuyên Tĩnh đế gật đầu, nắm tay nàng, "Đến bồi trẫm ngồi thêm chút nữa."
Tuyên Tĩnh đế đuổi người hầu sang một bên, kéo Ngụy quý phi ngồi xuống giường.
Ngụy quý phi cũng không có cơ hội rời khỏi doanh trướng.
Nguyệt Ngâm nghi ngờ dầu thuốc của Tạ Hành Chi là linh đan diệu dược, nàng về doanh trướng nghỉ một lúc, mắt cá chân bị trật không còn đau, cởi tất lụa trắng ra xem xét, vết sưng to bằng quả trứng chim bồ câu đã có dấu hiệu tan đi.
Nàng xuống giường đi lại, chỉ cần bước chậm lại chút thì mắt cá chân không thấy đau nữa.
Tạ Y Lan vẫn chưa về, Nguyệt Ngâm ở trong doanh trướng đợi có chút nhàm chán, bèn đi ra ngoài.
Hôm qua đoàn người tàu xe mệt mỏi, trải qua một đêm nghỉ ngơi, vốn dĩ ngày tiếp theo sẽ bắt đầu cuộc săn chính thức, nhưng việc đi săn kỵ ngày mùng bảy.
Hôm nay mùng bảy, nên ngày mai mới bắt đầu đi săn.
Các cô nương đều ra khỏi doanh trướng, kết bạn đi dạo. Trên bãi săn cũng khắp nơi thấy các công tử đi ngựa bắn cung.
Nguyệt Ngâm ngồi dưới bóng cây khuất, suy nghĩ vẩn vơ. Từ xa có người đi lại, mắt nàng nhìn theo những phu nhân có khuôn mặt lạ lẫm.
Nhưng đến giờ, Nguyệt Ngâm vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc trong ấn tượng của mình.
"Liễu gia cô nương, sao cô lại ngồi ngẩn ngơ một mình thế này? Giống như đứa bé bị lạc mất mèo, vừa đáng thương lại bất lực dưới bóng cây."
Nguyệt Ngâm nghe tiếng nhìn sang, Thất hoàng tử không biết đến từ khi nào, đứng cạnh nàng không biết đã bao lâu.
Nguyệt Ngâm ngơ ngác, đứng dậy hành lễ, "Tham kiến Thất hoàng tử."
"Miễn lễ."
Thất hoàng tử đưa tay, kéo Nguyệt Ngâm cùng ngồi dưới bóng cây.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người lạ, Nguyệt Ngâm toàn thân không được tự nhiên, lại thấy bầu không khí không nói lời nào có chút xấu hổ, hỏi: "Thất hoàng tử, ngài ngất xỉu không sao chứ?"
Thần sắc Thất hoàng tử có vài phần cô đơn, môi mấp máy, nói: "Không sao."
Mẫu phi vẫn không đến thăm hắn, hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy kỳ vọng thất vọng, mẫu phi tuyệt đối không thích hắn.
Thất hoàng tử nhìn Nguyệt Ngâm, đôi mắt hạnh của nàng rất giống mẫu phi, khi nhìn hắn thì trong mắt ôn nhu hơn mẫu phi một chút.
"Còn cô thì sao? Cô có bị thương không?"
Thất hoàng tử ma xui quỷ khiến, đến chính hắn cũng không nghĩ có một ngày mình lại chủ động quan tâm đến một cô nương chỉ mới gặp mặt một lần.
Nguyệt Ngâm lắc đầu, "Cảm ơn Thất hoàng tử điện hạ quan tâm, dân nữ không sao."
Ngụy quý phi nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân, nàng nhắm mắt, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, ngón tay dài sơn đỏ chậm rãi xoa huyệt Thái Dương.
Vừa nghe được khúc nhạc, nàng quá đỗi quen thuộc, từ khi lần cắt cổ tay được cứu trở về, nàng không còn đàn hát, cũng không ai ép nàng chơi đàn.
Người đánh đàn hôm nay, cũng xem như cố nhân.
Vân Nhi cô nương, nàng đến kinh thành rồi. Vậy Vân Nhi là ở Dương Châu, hay là đi cùng tới kinh thành?
Dương Châu, còn có hai cố nhân của nàng, không biết giờ sống ra sao.
"Toa", thị nữ vén rèm lều đi vào, bẩm báo: "Nương nương, Tuyên Bình hầu Ngụy nhị công tử cầu kiến."
"Cho vào."
Ngụy quý phi lẩm bẩm một tiếng, gạt bỏ suy tư, từ từ mở mắt.
Thị nữ bên cạnh đưa tay qua, đỡ Ngụy quý phi đứng dậy từ giường mỹ nhân.
Ngụy Hoành tiến vào doanh trướng, quỳ xuống hành lễ: "Cháu tham kiến cô mẫu."
Ngụy quý phi giọng ôn tồn, "Ngươi đứa nhỏ này, nói lúc riêng gặp mặt không cần câu nệ, mau đứng dậy đi."
Ngụy Hoành đứng dậy, chắp tay, do dự một hồi rồi cũng nói chuyện chính, "Cô mẫu, Thất hoàng tử kinh hãi ngã xỉu, đang hôn mê bất tỉnh."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thần sắc không rõ cảm xúc của Ngụy quý phi, "Người có muốn qua xem Thất hoàng tử không?"
Thần sắc Ngụy quý phi lạnh nhạt, hoàn toàn không lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng: "Ta không phải thái y, không hiểu y thuật, cho dù đi xem thì để làm gì?"
Nàng vuốt thái dương, nói: "Ta chỉ sợ sáng sớm bị lạnh, đầu hơi đau, nếu truyền bệnh cho tiểu Thất thì không hay, thôi không đi. Hành nhi, ngươi thay ta quan tâm chiếu cố."
Ngụy Hoành vâng lời, quan tâm hỏi cô mẫu vài câu.
Lúc đến hắn đã lường trước kết quả, lời cô mẫu nói quả thực giống hệt dự đoán của hắn.
Cô mẫu tuy là mẹ ruột của Thất hoàng tử, nhưng lại không thân thiết với Thất hoàng tử.
Ngụy Hoành nói: "Cô mẫu đừng lo lắng, Thất hoàng tử chỉ bị kinh sợ, không bị thương."
Ngụy quý phi trong lòng rõ ràng, hỏi: "Tiểu Thất lần này lại bị gì, mà kinh sợ như thế? Đứa nhỏ này, hay bị thế này, để ta đi xem nó."
Ngụy Hoành: "Bẩm cô mẫu, chuyện này cũng lạ, ngựa đang đi êm đột nhiên mất kiểm soát, như phát điên lao tới, suýt chút đụng trúng tiểu Thất, may có Liễu gia biểu muội cản lại, lại có cháu và Hành Chi kịp thời đến, tiểu Thất mới không sao."
"Liễu gia biểu muội?"
Ngụy Hoành có chút ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: "Nói quen miệng thôi, chính là biểu cô nương của Định Viễn hầu Tạ gia hồi trước đón từ Dương Châu về đó. Biểu cô ấy gả cho Tạ tam thúc, Ngụy gia ta cùng Tạ gia cũng có chút quan hệ thân thích."
Ngụy quý phi kinh ngạc, mấy lời sau không nghe vào tai.
Tâm tình kích động bởi một ý nghĩ chậm rãi trỗi dậy, lại bị nàng cố nén, Ngụy quý phi hỏi: "Mẫu thân của Liễu cô nương đó, nàng có thể cùng về kinh thành?"
Nàng nín thở, nhìn cháu mình, mong chờ câu trả lời của hắn.
Ngụy Hoành hơi nghi hoặc, không hiểu vì sao cô mẫu vừa mở miệng đã hỏi về người lâu không ở kinh thành.
Ngụy Hoành lắc đầu, "Mẫu thân của Liễu cô nương không còn trên đời nữa."
Ngụy quý phi ngỡ ngàng, ngón tay khẽ run, mong chờ trong đáy mắt thoáng chốc tan biến.
Trong doanh trướng lại im lặng.
Ngụy quý phi mím môi, nói: "Nghe Hành nhi nói vậy, là Liễu cô nương cứu được tiểu Thất. Liễu cô nương giờ thế nào?"
Ngụy Hoành: "Mọi thứ đều tốt, không bị ngựa điên làm bị thương, chỉ ngã một cái, chắc là chỉ bị trầy da chút thôi."
Ngụy Hoành trong lòng có chút lo lắng, cũng không biết Liễu biểu muội có sao không.
Vì lo chuyện này, hắn không ở lại doanh trướng của cô mẫu lâu.
Ngụy Hoành rời đi, Ngụy quý phi có chút đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu rồi quyết định đi gặp đứa con gái của Vân Nhi một chuyến.
Biết đâu. . . Biết đâu có thể hỏi ra chuyện gì từ miệng đứa bé đó, về người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Ngụy quý phi đứng dậy, ngăn cung nữ đi theo, "Ta tự đi một mình, các ngươi không cần theo."
Ngụy quý phi vừa ra đến cửa doanh trướng, Tuyên Tĩnh đế đã xuất hiện trước mặt nàng.
Ngụy quý phi dừng bước, trong lòng căng thẳng, "Bệ. . . Bệ hạ."
"A Dao muốn đi đâu?"
Tuyên Tĩnh đế bước vào doanh trướng, nhìn nàng từ trên cao, giọng trầm xuống hỏi.
Bóng dáng cao lớn của hắn chắn gần hết ánh sáng cửa trướng, Ngụy quý phi đứng sững tại chỗ, cả người chìm trong bóng tối, khí thế của bậc đế vương khiến nàng kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bị ánh mắt sắc bén đó nhìn thấu tâm tư.
Ngụy quý phi khom người hành lễ, đáp: "Trong trướng ngồi lâu, thần thiếp định ra ngoài dạo một chút."
Tuyên Tĩnh đế gật đầu, nắm tay nàng, "Đến bồi trẫm ngồi thêm chút nữa."
Tuyên Tĩnh đế đuổi người hầu sang một bên, kéo Ngụy quý phi ngồi xuống giường.
Ngụy quý phi cũng không có cơ hội rời khỏi doanh trướng.
Nguyệt Ngâm nghi ngờ dầu thuốc của Tạ Hành Chi là linh đan diệu dược, nàng về doanh trướng nghỉ một lúc, mắt cá chân bị trật không còn đau, cởi tất lụa trắng ra xem xét, vết sưng to bằng quả trứng chim bồ câu đã có dấu hiệu tan đi.
Nàng xuống giường đi lại, chỉ cần bước chậm lại chút thì mắt cá chân không thấy đau nữa.
Tạ Y Lan vẫn chưa về, Nguyệt Ngâm ở trong doanh trướng đợi có chút nhàm chán, bèn đi ra ngoài.
Hôm qua đoàn người tàu xe mệt mỏi, trải qua một đêm nghỉ ngơi, vốn dĩ ngày tiếp theo sẽ bắt đầu cuộc săn chính thức, nhưng việc đi săn kỵ ngày mùng bảy.
Hôm nay mùng bảy, nên ngày mai mới bắt đầu đi săn.
Các cô nương đều ra khỏi doanh trướng, kết bạn đi dạo. Trên bãi săn cũng khắp nơi thấy các công tử đi ngựa bắn cung.
Nguyệt Ngâm ngồi dưới bóng cây khuất, suy nghĩ vẩn vơ. Từ xa có người đi lại, mắt nàng nhìn theo những phu nhân có khuôn mặt lạ lẫm.
Nhưng đến giờ, Nguyệt Ngâm vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc trong ấn tượng của mình.
"Liễu gia cô nương, sao cô lại ngồi ngẩn ngơ một mình thế này? Giống như đứa bé bị lạc mất mèo, vừa đáng thương lại bất lực dưới bóng cây."
Nguyệt Ngâm nghe tiếng nhìn sang, Thất hoàng tử không biết đến từ khi nào, đứng cạnh nàng không biết đã bao lâu.
Nguyệt Ngâm ngơ ngác, đứng dậy hành lễ, "Tham kiến Thất hoàng tử."
"Miễn lễ."
Thất hoàng tử đưa tay, kéo Nguyệt Ngâm cùng ngồi dưới bóng cây.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người lạ, Nguyệt Ngâm toàn thân không được tự nhiên, lại thấy bầu không khí không nói lời nào có chút xấu hổ, hỏi: "Thất hoàng tử, ngài ngất xỉu không sao chứ?"
Thần sắc Thất hoàng tử có vài phần cô đơn, môi mấp máy, nói: "Không sao."
Mẫu phi vẫn không đến thăm hắn, hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy kỳ vọng thất vọng, mẫu phi tuyệt đối không thích hắn.
Thất hoàng tử nhìn Nguyệt Ngâm, đôi mắt hạnh của nàng rất giống mẫu phi, khi nhìn hắn thì trong mắt ôn nhu hơn mẫu phi một chút.
"Còn cô thì sao? Cô có bị thương không?"
Thất hoàng tử ma xui quỷ khiến, đến chính hắn cũng không nghĩ có một ngày mình lại chủ động quan tâm đến một cô nương chỉ mới gặp mặt một lần.
Nguyệt Ngâm lắc đầu, "Cảm ơn Thất hoàng tử điện hạ quan tâm, dân nữ không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận