Gia Tộc Quật Khởi: Từ Mỗi Ngày Tình Báo Bắt Đầu

Chương 89 trên trời rơi xuống dị tượng, Thượng Cổ Thần Tộc

Chương 89: Trời giáng dị tượng, Thượng Cổ Thần Tộc Khó sinh? !
Phó Trường Sinh biến sắc, thân thể mấy lần chớp động liên tục, liền đến trạch viện nơi mình ở. Trong phòng sinh, các hầu gái ra ra vào vào, từng chậu nước nóng được đưa vào, khi mang ra lại là từng chậu m·á·u loãng. Nhìn thấy Phó Trường Sinh trở về, các nàng cuống quýt cúi gối hành lễ.
Phó Trường Sinh không dừng bước, thẳng đến phòng sinh, lại bị Liễu ma ma ngăn ở cửa:
"Lão gia, phòng sinh không sạch sẽ, mau mau ra ngoài."
Theo tập tục.
Nam tử bình thường chỉ được phép vào phòng sinh sau khi hài tử đã chào đời, nếu không sẽ gặp xui xẻo. Ngoài ra, cũng là không muốn để trượng phu nhìn thấy thê tử trong bộ dạng không chịu nổi, để tránh ảnh hưởng đến chuyện phòng the sau này.
Thế nhưng là.
Lúc này Phó Trường Sinh nào còn quản được những thứ này.
Trực tiếp thân thể nhoáng một cái, vòng qua Liễu ma ma, tiến vào buồng trong.
Trong phòng, Mi Trinh đã đau đớn đến ngất đi. Bụng mang thai tam bào thai nhô lên thật cao, phía dưới m·á·u loãng không ngừng tràn ra. Bốn bà đỡ đang thương nghị xem làm thế nào để cầm m·á·u, nhìn thấy Phó Trường Sinh tiến vào, đều sửng sốt một cái, vội vàng nói:
"Gia chủ, phòng sinh là nơi ô uế, xin hãy nhanh chóng rời khỏi đây."
Phó Trường Sinh không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, hào quang lóe lên, thoáng chốc một chiếc bình sứ trắng có hoa văn hình lá xuất hiện trong tay. Đổ ra một viên Bổ Huyết Đan, hắn lập tức cho Liễu Mi Trinh uống, đồng thời bước nhanh lên trước, để bà đỡ đỡ người dậy, hai tay chống đỡ phía sau lưng Mi Trinh, bắt đầu vận chuyển giúp nàng luyện hóa dược lực.
Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ.
Vẻ mặt trắng bệch của Liễu Mi Trinh rốt cục khôi phục lại chút huyết sắc.
Bà đỡ vội vàng nói:
"Gia chủ, mau thả phu nhân ra, hài tử trong bụng không thể nghẹn quá lâu."
Bà đỡ xốc tấm thảm đắp trên người Liễu Mi Trinh lên nhìn thoáng qua, kinh hỉ nói: "Phu nhân đã cầm được máu, đã mở ba phân."
Lúc này Liễu Mi Trinh cũng "ưm" một tiếng, khôi phục lại thần trí, nhìn thấy Phó Trường Sinh đang ở ngay bên cạnh, cảm động xen lẫn chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:
"Phu quân, thiếp không sao, chàng ra ngoài trước đi."
Là một người vợ.
Nàng vẫn rất để ý hình tượng của mình trước mặt phu quân.
Liễu ma ma cũng vội vàng vừa đẩy vừa kéo, mời Phó Trường Sinh ra khỏi phòng sinh.
Mặc Lan ba người đang đợi trong sân nhỏ, nhìn thấy Phó Trường Sinh đi ra, vội vàng tiến lên hỏi: "Gia chủ, tẩu tử thế nào rồi, hài tử đã sinh được chưa?"
Bốn người đều không có bất luận kinh nghiệm gì.
Phó Trường Sinh lắc đầu:
"Mi Trinh vừa mới khôi phục lại thể lực, còn chưa nhanh như vậy."
Dứt lời.
Phó Trường Sinh nhớ tới tin tức đề cập, khi hài tử giáng sinh, sẽ có dị tượng trên trời.
Hắn vội vàng đ·á·n·h đuổi những người không có phận sự còn lại trong viện ra ngoài, thậm chí là Mặc Lan ba người cũng cùng nhau bị mời ra khỏi sân nhỏ, trong sân chỉ để lại bốn bà đỡ cùng Liễu ma ma.
Một đạo p·h·áp quyết đ·á·n·h vào hộ sơn đại trận.
"Ông" một tiếng.
Chỉ thấy Tinh Thần đại trận vận chuyển hết tốc lực.
Cả tòa Lạc Phượng sơn trong nháy mắt bị mây mù bao phủ, cho dù tu sĩ Trúc Cơ đến đây, cũng không cách nào p·h·át hiện tình huống bên trong.
Làm xong hết thảy những điều này.
Tai Phó Trường Sinh khẽ động.
Bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lại thấy trên không trung vang vọng tiên nhạc, sau đó từng đóa tường vân ngưng tụ phía trên nóc nhà phòng sinh, trong tường vân, tiên đồng tấu nhạc, tiên nữ nhẹ nhàng múa lượn.
"Đây là. . . ."
Phó Trường Sinh chấn động thân thể.
Hắn chưa từng nghe nói qua, có ai lúc sinh ra lại có dị tượng như thế.
Cứ như vậy.
Trong ba đứa con mà Mi Trinh sinh ra, có một đứa nhất định t·h·i·ê·n phú dị bẩm, so với Mặc Lan còn xuất sắc hơn một bậc. Khóe miệng Phó Trường Sinh không còn che giấu được ý cười.
"Oa oa oa"
Ngay lập tức.
Đã thấy trong phòng sinh truyền đến một đạo tiếng khóc nỉ non vang dội.
Ngay sau đó.
Giọng nói vui sướng của Liễu ma ma truyền ra:
"Lão gia, phu nhân sinh một tiểu thiếu gia."
Đứa đầu tiên là con trai.
Phó Trường Sinh lần đầu làm cha, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Liễu ma ma vừa ôm đứa bé ra, bà đỡ bên trong hoảng sợ nói:
"Vẫn còn, trong bụng vẫn còn một đứa bé."
Liễu ma ma nghe vậy.
Vội vàng đưa đại nhi tử cho Phó Trường Sinh, Phó Trường Sinh nhìn đại nhi tử toàn thân đỏ rực, t·ì·n·h phụ tử th·iê·ng liêng khiến hắn cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng đáng yêu.
Trong mắt tràn đầy mừng rỡ.
Lúc này.
Bên trong lại truyền đến tiếng gào đau đớn đè nén của Liễu Mi Trinh.
So với đứa thứ nhất, đứa bé thứ hai lại dường như không muốn ra ngoài, bà đỡ bận rộn hồi lâu, vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Phó Trường Sinh đang định ôm đại nhi tử đi vào, bên trong lại vang lên tiếng khóc nỉ non nhỏ bé như mèo con. Một lát sau, Liễu ma ma ôm tiểu nhi tử đi ra, đứa bé này nhỏ hơn đại nhi tử một nửa. Phó Trường Sinh dùng thần thức quét qua, p·h·át hiện cũng là một bé trai, hơn nữa thoạt nhìn còn vô cùng yếu ớt.
Phó Trường Sinh vội vàng đưa đại nhi tử cho Liễu ma ma, nhận lấy tiểu nhi tử, chầm chậm vận chuyển từng chút p·h·áp lực cực kỳ nhỏ bé vào trong cơ thể tiểu nhi tử. Một lát sau, khuôn mặt tím tái ban đầu của tiểu nhi tử rốt cục khôi phục lại sắc thái bình thường, nhưng tiếng khóc vẫn còn rất yếu ớt:
"Chẳng lẽ đây chính là đứa bé có t·h·i·ê·n phú kém nhất trong tam bào thai mà tình báo đã đề cập?"
Phó Trường Sinh nhỏ giọng dỗ dành, thân thể căng cứng ban đầu của tiểu nhi tử dần dần thả lỏng.
Trong phòng sinh lại lần nữa truyền đến tiếng kinh hô của bà đỡ:
"Trời ạ, trong bụng còn có một đứa nữa!"
Liễu ma ma nghe vậy, vội vàng đưa cả đại nhi tử cho Phó Trường Sinh ôm, mỗi bên một đứa.
Phó Trường Sinh tha thiết nhìn về phía phòng sinh.
Hai đứa đều là con trai.
Hắn hi vọng đứa thứ ba là con gái.
Đang nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên.
p·h·át giác được điều gì đó.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Liền thấy trong những đóa tường vân, Tiên Đồng Tiên Nữ tản đi, một hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện giữa không trung. Cửu Vĩ Thiên Hồ này giống như Thượng Cổ Thiên Thần, chỉ xuất hiện trên không trung trong nháy mắt, sau đó "ông" một tiếng liền biến thành một vệt sáng trắng, nhập vào trong phòng sinh.
Cùng lúc đó.
Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ.
Giọng nói vui mừng của bà đỡ truyền ra:
"Ra rồi, ra rồi, là một vị thiên kim."
Tiểu nữ tuy là sinh sau cùng, nhưng tiếng khóc lại vang dội rõ ràng, so với đại ca của nàng còn lớn hơn mấy lần, xem ra là một đứa bé khỏe mạnh.
"Hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa rồi rốt cuộc là gì?"
Lúc này trong lòng Phó Trường Sinh vẫn còn chấn động, không thể bình tĩnh lại trong một thời gian dài.
Đột nhiên nhớ tới Thượng Quan Huy trước đó ở bộ lạc Ngưu Đằng từng sỉ nhục hắn, nếu lời đối phương nói là thật, vậy thì trên người hắn có một nửa là huyết mạch Yêu tộc.
Liên tưởng đến Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa rồi.
Một ý nghĩ to gan xuất hiện trong lòng:
"Chẳng lẽ mẫu thân là người của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ?"
Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là một trong những Thượng Cổ Thần thú, nghe nói đã sớm diệt tuyệt.
Có thể cảnh tượng hắn vừa mới nhìn thấy là thật, không phải huyễn cảnh.
Phó Trường Sinh còn đang suy tư.
Trong mơ hồ cảm thấy trên người truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Liền thấy trên không trung đột nhiên đổ xuống một trận mưa rào.
Mưa rào rơi xuống.
Chỉ thấy trong linh điền, những mầm non Hồng Tủy Mễ vừa mới nhú lên đang nhanh chóng sinh trưởng, trong nháy mắt bông lúa đã chín vàng rực một mảnh, chưa đến ba nhịp thở đã hoàn toàn thành thục.
Cảnh tượng kỳ dị trước mắt khiến đám người Phó gia nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm:
"Hồng Tủy Mễ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Đại ca Phó Trường Nhân tiến nhanh một bước, nghiền nát một hạt cho vào trong miệng nếm thử, đôi mắt sáng lên:
"Phẩm chất của Hồng Tủy Mễ này là thượng thượng đẳng, so với những loại ta trồng trước kia còn tốt hơn rất nhiều."
Biến cố bất thình lình này.
Tất cả đều đến từ việc ba đứa con của mình ra đời.
Phó Trường Nhân ba người liếc nhau, trách không được trước đó gia chủ lại mời bọn hắn ra khỏi sân nhỏ, xem ra Phó gia bọn hắn đã xuất hiện một tên tuyệt thế thiên kiêu.
. . . . .
Lúc này.
Tại hầm rượu ở hậu sơn, Vu tông sư ban đầu đang nằm ngáy o o trên mặt đất, chợt mở mắt, đột nhiên nhìn về phía sân nhỏ của Phó Trường Sinh, ánh mắt lóe lên vẻ chấn kinh, miệng thì thào:
"Phó gia này quả thật được thiên mệnh chiếu cố "
Dứt lời.
Vu tông sư ánh mắt lóe lên điều gì đó, lại tiếp tục nhắm mắt, tiếng ngáy lại vang lên.
. . . . .
Một nơi thần bí không thấy ánh mặt trời.
Liền thấy 108 cây huyền thiết xuyên thấu qua Phong Linh trụ, quấn quanh thân thể nữ tử áo trắng. Nữ tử áo trắng dường như đã tắt thở, bỗng nhiên, đôi mắt bị mái tóc trắng che khuất chợt mở ra, một đôi mắt bắn ra vẻ yêu dị, khóe miệng thoáng hiện ý cười, trong miệng thì thào, không biết nói một câu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận