Gia Tộc Quật Khởi: Từ Mỗi Ngày Tình Báo Bắt Đầu

Chương 189: tiền triều Tướng Quân giao phó, đoạt bảo, lại lấy được một đứa con (2)

**Chương 189: Tiền triều tướng quân giao phó, đoạt bảo, lại có thêm một đứa con (2)**
Tất cả đổi lấy mười đầu tin tức.
Ánh mắt Phó Trường Sinh khóa chặt vào đầu tin thứ tư.
Trong Đa Bảo Các rõ ràng có mười mấy món bảo vật, vậy mà hệ thống chỉ có thể suy đoán ra ba chiếc hộp chứa linh vật trong số đó, xem ra cấp bậc hệ thống này quá thấp, một khi gặp phải cấm chế lợi hại liền không cách nào suy diễn ra được.
Ba loại bảo vật đã biết đều là thứ hắn cần thiết.
Phó Trường Sinh chỉ chần chờ một thoáng, tốc độ cực nhanh hướng tới tầng thứ nhất, ngoài cùng bên trái tìm kiếm chiếc hộp, sau khi tinh thần hộp tới tay, toàn bộ Đa Bảo Các khẽ run lên, tinh quang phun trào, tựa như lập tức sẽ tan biến.
Cùng lúc đó.
Một cỗ lực dẫn dắt từ giữa hư không rơi xuống trên người hắn.
Trong lòng Phó Trường Sinh run lên.
Xem ra phải tốc chiến tốc thắng, do dự thêm nữa thì ngay cả món bảo vật thứ hai cũng không lấy được.
Bất quá.
Trong điện quang hỏa thạch.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng huy động Nhân Hoàng Phiên, âm phong trận trận, thân ảnh Thu Thiền nhoáng lên một cái hiện ra.
Trong đấu thú trường.
Thu Thiền cũng ứng chiến.
Mặc dù đệ nhị quan, Thu Thiền không tham dự vào.
Nhưng thu hoạch được một kiện bảo vật hẳn là hợp lý, bất kể thế nào, cũng nên thử một lần:
"Thu Thiền, lấy chiếc hộp ma văn ở giữa tầng thứ ba, nhanh lên!"
Lúc đang nói chuyện.
Hắn đã như tia chớp hướng tới tầng thứ hai, tìm kiếm chiếc hộp lá bùa.
Thu Thiền xuất phát sau nhưng đến trước.
Chỉ thấy ngàn vạn sợi tóc nàng đón gió phấp phới, thoáng cái biến thành một sợi dây thừng đen, như tia chớp quấn quanh về phía hộp ma văn, dùng sức kéo một cái.
Hộp ma văn vẫn bất động!
Lúc này, Phó Trường Sinh đã lấy được hộp diệp văn vào tay.
Toàn bộ Đa Bảo Các trên tinh quang phun trào, ngoại trừ chiếc hộp ma văn bị Thu Thiền quấn quanh, những thứ khác đều lần lượt tiêu tán vào giữa hư không.
Mặc dù Thu Thiền dùng toàn bộ sức lực.
Nhưng chiếc hộp kia vẫn không có nửa điểm dấu hiệu động đậy.
Lực dẫn dắt hạ xuống trên người hắn ngày càng mạnh.
Ngàn cân treo sợi tóc.
Phó Trường Sinh tay phải vung lên, cổ bảo lẵng hoa lơ lửng hiện ra, một mảnh bảo quang rơi vào trong hộp ma văn, chiếc hộp khẽ run lên.
Cùng lúc đó.
Lực dẫn dắt đạt đến một cường độ kinh khủng.
Ông!
Phó Trường Sinh trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
...
Thái Dương Môn.
Tào Hương Nhi cùng Trần Vân Thiên và Hữu hộ pháp ba người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tại một tòa thần miếu, ba người bọn họ mỗi người cầm trong tay một linh khí kỳ quái, dưới đáy linh khí rõ ràng khắc họa hai chữ Đại Chu, nương theo từng đạo pháp quyết của hai người đánh vào trong linh khí.
Ông một tiếng.
Liền thấy một bát tròn kỳ dị ngưng tụ trên đỉnh đầu bọn họ.
Trong bát tròn bắn ra một cỗ hấp lực, rơi trên pho tượng năm đầu trên Thần Đài, pho tượng này chỉ còn một nửa đuôi rồng, nương theo hấp lực trong bát tròn truyền ra, tượng khắc hình rồng ầm ầm rung động, Chính Nhất điểm điểm từ trong Thần Đài bị rút lên.
Lúc này.
Khóe miệng Trần Vân Thiên bỗng nhiên xẹt qua một tia cười lạnh, chỉ thấy hắn đưa tay phải ra, bắn nhẹ Hợp Hoan tán giấu trong tay áo từ khi tiến vào di chỉ, bình chứa Hợp Hoan tán thoáng chốc vỡ tan.
Khí thể vô sắc vô vị phiêu đãng trong toàn bộ miếu thờ.
Sợ dược hiệu không đủ.
Trần Vân Thiên cắn răng, đánh tan hai bình Hợp Hoan tán khác trong tay áo, còn bản thân hắn thì đóng lại ba giác quan.
Tào Hương Nhi cùng Hữu hộ pháp đang chuyên tâm toàn tâm toàn ý thu lấy tàn long pho tượng, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, mà lại sắc mặt lập tức giống như trứng gà nhuộm đỏ:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hữu hộ pháp huyết khí phương cương.
Một cỗ tà niệm xông thẳng lên trán.
Thế nhưng giờ phút này lại là thời khắc mấu chốt đoạt bảo.
Trán Tào Hương Nhi đã chảy ra những giọt mồ hôi lớn, nhìn quanh một vòng, phát hiện tả hữu hộ pháp đều xuất hiện tình huống tương tự, cảm giác tình huống không ổn, cắn răng nói:
"Chịu đựng, một khi thi pháp gián đoạn, tàn long pho tượng liền sẽ rơi vào hư không, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc!"
"Vâng, điện chủ!"
Trần Vân Thiên cao giọng đáp lại.
Một bên khác.
Bên hông Hữu hộ pháp bỗng nhiên một con chồn minh thú chui ra, mũi co rúm giữa, Hợp Hoan tán không nhìn thấy Chính Nhất điểm điểm bị nó hút vào trong bụng.
Trần Vân Thiên thấy vậy, mắt khẽ híp.
Trong sát na tàn long pho tượng ông một tiếng bị thu lấy vào bát tròn, lúc này vung tay tế ra một kiếm hoàn về phía Hữu hộ pháp, trong kiếm hoàn tích chứa một sợi kiếm ý của tử phủ kiếm tu.
Ông!
Không khí kêu khẽ.
Hữu hộ pháp lúc này đang là thời khắc tâm thần buông lỏng, hơn nữa pháp lực cạn kiệt, không hề phòng bị, chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, sau đó thân thể bịch một tiếng liền nặng nề ngã xuống đất.
"Thu..."
Chủ nhân vừa chết.
Linh sủng chồn minh thú của hắn cũng theo đó hai mắt khẽ đảo, ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó.
Trần Vân Thiên không chút nghĩ ngợi lập tức bóp nát tất cả Hợp Hoan tán giấu trong tay áo, toàn bộ thần miếu lập tức phiêu đãng Hợp Hoan tán vô sắc vô vị vô hình.
Biến cố đột nhiên xuất hiện.
Tào Hương Nhi cũng chỉ sửng sốt một thoáng, phát giác được trên người mình khác thường, lại nhìn trong ánh mắt Trần Vân Thiên không che giấu chút nào sự tham luyến đối với mình, nàng cũng không ngốc, sao lại không đoán được tất cả chuyện này đều do Trần Vân Thiên giở trò quỷ, chỉ là nàng tuyệt đối không ngờ rằng Trần Vân Thiên lại to gan lớn mật như vậy, vì đạt tới mục đích, dám không tiếc g·iết hại đồng môn, hơn nữa Hữu hộ pháp còn là huynh đệ kết nghĩa sống c·hết của đối phương!
Lúc này.
Hợp Hoan tán đã xâm nhập vào tứ chi bách hài của nàng.
Ý thức đã mơ hồ.
Trần Vân Thiên thấy vậy, cười hắc hắc:
"Thứ này từ Bắc Cương tới thật đúng là dễ dùng, không uổng phí ta một phen khổ tâm."
Mỹ nhân thèm nhỏ dãi đã lâu đang ở trước mắt.
Trần Vân Thiên giờ phút này làm sao còn có thể khắc chế được, lập tức nhào thân tiến lên.
Nhưng vào lúc này, dị biến nảy sinh!
Tào Hương Nhi nhìn như đã đánh mất lý trí, lại thấy ngón trỏ nàng bắn ra, thoáng chốc một giọt chất lỏng màu mực tí tách một tiếng liền rơi trên mặt Trần Vân Thiên.
Với cự ly hai người gần như hoàn toàn dán sát.
Trần Vân Thiên căn bản tránh cũng không thể tránh.
Trong sát na chất lỏng màu mực rơi trên mặt, hắn phản ứng cực kì nhanh, thân thể nhoáng lên, liền rời xa Tào Hương Nhi, sắc mặt Trần Vân Thiên biến đổi, đang muốn đưa tay lau chất lỏng trên mặt.
Một cỗ đau đớn tận tâm dâng lên trong tứ chi bách hài của hắn.
Trong khoảnh khắc.
Hắn liền kinh hãi phát hiện ngũ tạng lục phủ của mình đã biến thành một khối sắt, pháp lực trong cơ thể hoàn toàn không có, một cỗ nguy cơ tử vong chưa từng có lóe lên trong đầu.
Trần Vân Thiên luống cuống.
Đối với Tào Hương Nhi trước mắt, đâu còn có nửa điểm ôn nhu cẩn thận ngày thường, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiện nhân, ngươi vừa rồi hạ độc gì lão tử, mau lấy thuốc giải ra đây, nếu không lão tử sẽ nghiền ngươi thành tro cốt, để ngươi không còn cơ hội chuyển thế đầu thai!"
"Ngươi g·iết hại đồng môn, ta chẳng qua là vì... Là Trấn Thế Ti dọn dẹp môn hộ, đây là ngươi..."
Ý niệm Tào Hương Nhi đã ở bờ vực sụp đổ.
Giờ phút này đã nhịn không được.
Trần Vân Thiên thấy Tào Hương Nhi đến nước này còn mạnh miệng, gầm thét lên:
"Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi trúng phải thuốc mê bình thường sao, ngươi trúng phải là Hợp Hoan tán cải tiến từ Bắc Cương, ngươi không đưa thuốc giải cho ta, không có người cùng ngươi âm dương điều hòa, giải trừ độc tố, ngươi cũng phải c·hết, mau đưa thuốc giải... Giải..."
Nói còn chưa dứt lời.
Trần Vân Thiên bịch một tiếng ngã thẳng trên mặt đất.
Ngay sau đó.
Toàn bộ thân thể nhanh chóng tan biến thành tro bụi bay đầy trời tiêu tán giữa thiên địa, c·hết không thể c·hết lại.
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ của Tào Hương Nhi giúp nàng khôi phục lại một tia lý trí, chỉ thấy nàng nhanh chóng đổ một bình đan dược vào miệng, sau khi đan dược vào bụng, đỏ ửng trên mặt nàng vậy mà giảm đi một chút.
Ngay khi nàng cho rằng đã áp chế được dược lực của Hợp Hoan tán trong cơ thể.
Oanh!
Cỗ dược lực bị áp chế trong đan điền thoáng chốc phát ra, giống như núi lửa bộc phát, Tào Hương Nhi không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Mặc dù xuất thân từ ngũ phẩm thế gia.
Nhưng bởi vì mạch này của nàng trong tộc từ trước đã bị lưu đày tới vùng đất cằn cỗi này, tổ tông cố gắng giúp nàng có được một suất thí luyện của Trấn Thế Ti, trong thí luyện doanh, nàng trải qua mấy năm không giống người thường, vất vả lắm mới có thể từ trong một vạn hạt giống trổ hết tài năng, trở thành một thành viên của Trấn Thế Ti, từng bước một, dựa vào cố gắng của bản thân đạt được chức vị điện chủ một phủ.
Mắt thấy lần này hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể có cơ hội xung kích Tử Phủ!
Nhưng ông trời lại không có mắt.
Khiến mọi cố gắng của nàng thất bại trong gang tấc!
Không cam lòng!
Nàng thật sự không cam lòng!
Không.
Chưa đến thời khắc cuối cùng.
Nàng cũng không thể từ bỏ.
Tào Hương Nhi cắn nát đầu lưỡi, lần nữa thức tỉnh một tia lý trí.
Nhưng vào lúc này.
Ông!
Một đạo linh quang sáng chói rơi vào trong điện.
Lực dẫn dắt tan đi.
Thân ảnh Phó Trường Sinh thoáng hiện ra.
Tào Hương Nhi thoáng chốc vui mừng đến phát khóc, nhanh chóng nói: "Phó tộc trưởng, tiểu nữ tử có một chuyện muốn nhờ..."
...
Trong thần miếu.
Một trận đại chiến kéo dài gần nửa tháng.
Nương theo một tia dư độc cuối cùng được thanh trừ, Tào Hương Nhi lúc này mới bắt đầu rời khỏi người Phó Trường Sinh, tay áo vung lên, mặc áo bào vào.
Phó Trường Sinh ho nhẹ một tiếng, cũng từ dưới đất đứng dậy.
Dưới thân hai người, một tấm vải trắng rõ ràng nhuốm một mảnh máu nhỏ, đây là đêm động phòng lưu lại, chứng minh Tào Hương Nhi mặc dù đã là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng trước khi hai người động phòng vẫn là hoàn bích không tì vết.
Bầu không khí giữa hai người trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Cùng lúc đó.
Trong đầu Phó Trường Sinh vang lên thanh âm quen thuộc kia lần nữa:
"Đinh"
"Ngươi cùng Tào Hương Nhi động phòng, Tào Hương Nhi đã mang thai con của ngươi, thu hoạch được sáu trăm điểm cống hiến"
Ngay sau đó.
Điểm cống hiến trên bảng từ 1156 biến thành 1756!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận