Gia Tộc Quật Khởi: Từ Mỗi Ngày Tình Báo Bắt Đầu

Chương 339 nghịch tử, mục tiêu, quỷ dị (1)

**Chương 339: Nghịch Tử, Mục Tiêu, Quỷ Dị (1)**
Phủ đệ Phó gia, đất phong Vân Sơn quận.
Liễu Mi Trinh đang ở cấm địa hậu sơn tham ngộ đan phương Phá Vân Đan, bỗng nhiên bên hông truyền đến một đạo tiếng gió, cúi đầu xem xét, Liễu Mi Trinh cất ngọc giản đan phương vào trong túi: "Cuối cùng cũng tới."
Rời khỏi cấm địa.
Trên đường, lần lượt đưa tin cho Phó Vĩnh Phú và vợ chồng Phó Vĩnh Cường.
Đi vài bước là đến phòng tiếp khách.
Tào Hương Nhi vận trang phục, ngồi ngay ngắn ở phía dưới bên tay trái, thấy chỉ có Liễu Mi Trinh đi vào, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Phó phu nhân, Phó tộc trưởng đâu?"
Liễu Mi Trinh ngồi xuống.
Một đạo pháp quyết đ·á·n·h vào trận pháp trong phòng tiếp khách.
Màn sáng trận pháp hạ xuống.
Liễu Mi Trinh cũng không che giấu:
"Trường Sinh thăm dò một chỗ động phủ cổ tu sĩ, bị nhốt trong kết giới, e rằng gần đây không ra được."
Tào Hương Nhi nghe vậy, trong lòng cảm thán Phó Trường Sinh thật đúng là cơ duyên không ngừng, thấy Liễu Mi Trinh lộ vẻ lo lắng, nói:
"Phó phu nhân không cần lo lắng, theo tin tức liên quan đến Côn Luân tiểu thế giới mà ta sưu tập được trong những năm gần đây, lối vào di chỉ không phải ở nơi nào đó cố định, đến ngày di chỉ mở ra, chỉ cần có Tiếp Dẫn Lệnh trong tay là có thể tiến vào."
"Vậy thì tốt!"
Vẻ lo lắng trên mặt Liễu Mi Trinh tan đi.
Một mặt mong đợi tiếp tục nhìn Tào Hương Nhi.
Tào Hương Nhi hôm nay đến đây chỉ cần cùng Phó Trường Sinh liên hệ tình báo, chần chờ một cái, vẫn là vỗ túi trữ vật, hào quang lóe lên, một bộ ngọc giản lướt về phía Liễu Mi Trinh:
"Toàn bộ tiểu thế giới di chỉ chia làm ba tầng, ngoại môn, nội môn và cấm địa, tu vi Tử Phủ như chúng ta sẽ chỉ truyền tống đến ngoại môn, hơn nữa khi đó địa điểm rơi xuống cũng cực kì ngẫu nhiên, trên ngọc giản này là một bộ tàn đồ ta sưu tập được, trong Hồ Điệp cốc ở ngoại môn có một gốc Phá Vân quả thụ."
Phá Vân quả chính là chủ dược luyện chế Phá Vân Đan.
Bây giờ Phó Trường Sinh còn thiếu một viên Phá Vân Đan liền có thể đột phá Tử Phủ trung kỳ, đương nhiên Phá Vân Đan sau này mấy người Phó gia cũng có thể cần dùng đến.
"Đa tạ Tào đại nhân"
Liễu Mi Trinh đón lấy ngọc giản, cũng không xem xét bản đồ địa hình trước, mà tùy ý đặt ở trên bàn trà bên cạnh.
Tào Hương Nhi thấy vậy, khẽ nhíu mày, lại nghe Liễu Mi Trinh nói:
"Tào đại nhân, Phú ca nhi trước đó không lâu cũng thành hôn, hai anh em bọn hắn cùng các nàng dâu đang ở ngoài cửa, ngươi có muốn gặp một lần không?"
Tào Hương Nhi nghe vậy ngẩn ra.
Sắc mặt nhanh chóng biến ảo.
Sau đó lắc đầu nói:
"Không cần thiết, gây nên sự nghi ngờ của bọn hắn."
Nếu là biết được mẹ đẻ từ bỏ bọn hắn, không chừng còn có thể sinh ra tâm ma.
Ngoài ra.
Ở Phó gia, khẳng định tốt hơn so với đi theo bên cạnh nàng.
Liễu Mi Trinh gật đầu, nói tới hai nàng dâu Phú ca nhi và Cường ca nhi:
"Mộc Uyển đối với cổ đạo ngược lại là có chút thiên phú, thêm vào Trường Sinh trước đó đạt được một môn cổ đạo truyền thừa, nàng hiện tại bồi dưỡng Sinh Tử Luân Hồi Cổ đã đạt đến nhị giai, nếu là có cơ duyên, kỹ nghệ lại tiến thêm một tầng, liền có thể nhất cử trở thành tam giai kỹ nghệ sư, hơn nữa Cường ca nhi cũng cực kì nghe lời Mộc Uyển, ngược lại là nàng dâu của Phú ca nhi, Hải Vân, nhập môn thời gian quá ngắn, lại thêm không rõ nội tình của nàng, trước mắt còn nhìn không ra cái gì. Phú ca nhi ngược lại có thiên phú khá cao trong linh thiện."
Tào Hương Nhi nghe vậy.
Vỗ túi trữ vật, hào quang lóe lên, một cái hộp cổ xưa lướt về phía Liễu Mi Trinh:
"Phó phu nhân, cái hộp này ngươi thay ta giao cho Vĩnh Phú, nói là ngươi tặng hắn tân hôn lễ vật là được."
"Được "
Liễu Mi Trinh cười nhận lấy.
Hai người nói chuyện vài câu, bởi vì Côn Luân tiểu thế giới sắp mở ra, Liễu Mi Trinh hai người cũng không nói chuyện nhiều, sau khi trận pháp rút đi, Tào Hương Nhi được Phó Vĩnh Đan tự mình tiếp đãi, hướng khách uyển mà đi, đi ngang qua Phó Vĩnh Phú bốn người đang đợi ở cửa ra vào bên trái, Phó Vĩnh Cường ngước mắt quét qua Tào Hương Nhi, p·h·át hiện sau tai đối phương có một dấu ấn màu đỏ nhạt:
"Đây là. . . . ."
Trong lòng Phó Vĩnh Cường nhảy một cái.
Theo bản năng sờ lên sau tai mình, ở nơi đó có một dấu ấn giống hệt:
"Đây cũng quá trùng hợp đi."
Trong điện quang hỏa thạch.
Trong đầu hắn vậy mà toát ra một suy nghĩ đáng sợ.
Đến mức khi gặp Liễu Mi Trinh, đối phương nói cái gì, hắn cũng như nước đổ đầu vịt, không biết đối phương nói cái gì, đợi trở lại tiểu viện của mình, hắn định tìm Cam Mộc Uyển nói một chút, Cam Mộc Uyển lại bận rộn chăm sóc Sinh Tử Luân Hồi Cổ, chỉ còn lại hắn một mình ngơ ngác ngồi trong phòng.
Ổn định lại tâm thần sau đó.
Ký ức vốn bị phủ bụi lần nữa hiện lên trong đầu.
Từ khi sinh ra đã không được mẫu thân chào đón, lại còn nhỏ tuổi liền bị ném đến thư viện Vọng Nguyệt của tộc địa nuôi thả, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với hai đôi tam bào thai do mẫu thân tuần tự sinh ra.
Phó Vĩnh Cường chợt đứng lên:
"Cho nên tất cả chuyện này đều là bởi vì ta không phải do mẫu thân sở sinh!"
Nếu là như vậy.
Vậy thì tất cả đều có thể giải thích được.
Phó Vĩnh Cường kích động muốn tông cửa xông ra, hỏi thẳng Tào đại nhân cao cao tại thượng kia, đã lựa chọn sinh ra hắn, vì sao lại muốn vứt bỏ hắn, bây giờ huynh đệ tỷ muội, Yêu Yêu đều nhanh đột phá Tử Phủ, hắn vẫn là Luyện Khí.
Nếu là có thể đi theo bên cạnh mẹ đẻ.
Được nuôi dưỡng ở Tào gia.
Vậy hắn chính là đệ tử của ngũ phẩm Kim Đan thế gia, đừng nói là Trúc Cơ, Tử Phủ cũng không thành vấn đề.
Giờ khắc này.
Phó Vĩnh Cường hiển nhiên quên, hắn vốn là một phàm nhân, nếu không phải Phó Trường Sinh tái tạo linh căn cho hắn, hắn ngay cả cơ hội đ·á·p lên con đường tu luyện cũng không có. Cũng quên trước đây hắn tin Nhậm Thu Ngỗng, suýt chút nữa mang đến tai họa ngập đầu cho tộc.
Người sống an nhàn lâu ngày.
Những thứ vất vả lấy được cũng theo đó trở nên không còn trân quý.
Phó Vĩnh Cường nhìn về phía khách uyển, vẻ lo lắng vốn giấu trong lòng hắn lại lần nữa xông lên đầu.
. . .
Thiên Âm Kim Đan bộ lạc.
Trong nghị sự điện ngồi ngay ngắn ba người, theo thứ tự là tù trưởng của ba bộ lạc Tử Phủ thuộc hạ dưới trướng Thiên Âm bộ lạc.
Tuy nói chỉ có ba người.
Thế nhưng vị trí ngồi của mỗi người lại cách nhau rất xa.
Từ khi ngồi xuống đến bây giờ.
Ba người đừng nói đối thoại, ngay cả ánh mắt cũng không giao lưu.
Hiển nhiên quan hệ giữa ba bộ lạc cũng không hòa hợp.
Ngư Ưng bộ lạc tù trưởng vừa xuất quan không lâu, nhưng vừa xuất quan liền biết được bộ lạc hao tổn tứ đại Tử Phủ, làm hắn suýt chút nữa không nhịn được mà tức giận đến ngất đi, cũng may tin tức trong tộc giấu diếm coi như chặt chẽ, hai đại trại địch còn lại cũng không phát hiện ra điều không hợp lý.
Nếu không.
Không đợi hắn xuất quan.
Chỉ sợ hiện tại đã bị bọn hắn liên thủ từng bước xâm chiếm thôn phệ.
Có thể giấy không gói được lửa.
Bày ở trước mặt Ngư Ưng bộ lạc bọn hắn chỉ có hai con đường, hoặc là hắn đột phá Kim Đan, hoặc là trong tộc tấn thăng thêm mấy tên Tử Phủ. Mà hy vọng cho tất cả những điều này đều nằm ở hành trình Côn Luân tiểu thế giới lần này. Đến thời khắc di chỉ mở ra, chỉ là không biết vì sao Thiên Âm đại tù trưởng đột nhiên gọi ba người bọn hắn tới.
Ngư Ưng tù trưởng suy nghĩ ngàn vạn.
Đối với Bạch Hổ tù trưởng và Thiên Lang tù trưởng bên cạnh lại truyền âm:
"Ta nghe nói tam trưởng lão và thất trưởng lão của Ngư Ưng bộ lạc nhiều năm không từng lộ diện, ngoài ra ngũ trưởng lão và bát trưởng lão cũng hành tung thành bí, Thiên Lang, ngươi có thu được phong thanh gì không?"
Thiên Lang tù trưởng nhắm mắt không nói.
Căn bản không có ý muốn giao lưu.
Bạch Hổ tù trưởng hừ lạnh một tiếng:
"Không biết tốt xấu!"
Nếu là bốn vị trưởng lão kia của Ngư Ưng bộ lạc gặp bất trắc, vậy lần này tiến vào di chỉ, đem bốn vị Tử Phủ còn lại của Ngư Ưng cũng ở lại bên trong, vậy hai nhà bọn hắn liền có thể liên thủ, trực tiếp chiếm đoạt Ngư Ưng bộ lạc.
Có thể Thiên Lang hiển nhiên vẫn còn ghi hận Bạch Hổ bộ lạc bọn hắn, một tảng mỡ dày như vậy bày ở trước mặt cũng không hề bị lay động.
Trong lúc đang suy tư.
Tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Bạch Hổ tù trưởng ba người lập tức đứng lên.
Người tới thân cao không đến ba thước, khuôn mặt non nớt, nhìn giống như là đứa bé, có thể trên người đối phương lại tản dật ra khí tức của Kim Đan chân nhân, khiến cho Bạch Hổ ba người ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, đối phương ngồi xuống, lúc này mới vội vàng cúi người thật sâu:
"Tham kiến đại tù trưởng"
"Ừ"
Đứa bé chính là Thiên Âm tù trưởng.
Bất quá.
Đối phương lại là lão quái vật sống mấy trăm năm, người xưng Thiên Sơn chân nhân.
Thiên Sơn chân nhân búng ngón trỏ, ông một tiếng, trong nháy mắt xung quanh hạ xuống một cái cách âm pháp trậ
Bạn cần đăng nhập để bình luận