Gia Tộc Quật Khởi: Từ Mỗi Ngày Tình Báo Bắt Đầu

Chương 179: thanh điểm thu hoạch, đột phá, tử khí hóa hình (1)

**Chương 179: Kiểm kê thu hoạch, đột phá, t·ử khí hóa hình (1)**
Sau khi Bình gia đóng cửa đại trận hộ sơn nhiều năm, lại một lần nữa mở ra, Bình tộc trưởng nhiều lần dặn dò tộc nhân:
"Nhớ kỹ, một hồi nữa ta và Hải trưởng lão xuất trận, lập tức đóng p·h·áp trận lại ngay, trước khi chúng ta trở về, không cho bất kỳ ai ra vào sơn môn, vận hành hết tốc lực đại trận hộ sơn, rõ chưa?"
"Vâng, gia chủ."
Bình tộc trưởng vẫn chưa yên tâm, dặn dò thêm vài câu.
Lúc này mới rời khỏi đất phong Bình Sơn quận, Bình Hưng Hải kh·ố·n·g chế phi k·i·ế·m.
Bình Hưng Hải có chút lo lắng:
"Gia chủ, chẳng phải nói ở Đa Long hồ có Giao Long t·à·n hồn sao? Trước kia, phàm là những người tiến vào đó đều không còn sống sót mà rời đi, lần này c·ô·ng Tôn gia lại hạ lệnh cho chúng ta đến đó, có khác nào chịu c·hết?"
Hiện giờ, trong tộc chỉ còn lại hai Trúc Cơ là bọn hắn.
Nếu như chẳng may bỏ mình.
Cơ nghiệp Bình gia xem như khó giữ.
Có thể Tu Chân giới là như vậy, thực lực quyết định tất cả, thân là thế lực phụ thuộc của bát phẩm thế gia, một khi đã có lệnh, bọn hắn liền nhất định phải tuân th·e·o, không có quyền lựa chọn.
Bình tộc trưởng khẽ nheo mắt nói:
"Đợi đến Đa Long hồ, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, tự nhiên chúng ta không thể ngu ngốc xông lên trước, nhớ kỹ, chỉ cần ra vẻ, quan trọng nhất là bảo vệ an toàn tính m·ạ·n·g bản thân. Hưng Hải, tốc độ phi hành của ngươi nhanh quá, chậm một chút nữa."
Bọn hắn có thể tuân thủ theo lệnh, có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy.
Bay qua Hán Linh giang, đi ngang qua Vọng Ngưu sơn, hướng về phía trước nữa chính là đất phong Phó gia.
Lúc này.
Bên hông Bình tộc trưởng truyền đến một trận dồn d·ậ·p tiếng gió.
Cúi đầu xem xét.
Thì ra là tin tức của c·ô·ng Tôn tộc trưởng.
Một đạo p·h·áp quyết đ·á·n·h vào, thanh âm của c·ô·ng Tôn tộc trưởng truyền đến:
"Bình tộc trưởng, các ngươi khi đi ngang qua đất phong Phó gia, hãy đến sơn môn của bọn hắn một chuyến, chỉ đích danh muốn gặp Phó Trường Sinh, nếu Phó Trường Sinh không xuất hiện trong thời gian một chén trà, các ngươi có thể rời đi."
Linh quang thu lại.
Bình Hưng Hải cũng nghe được, nhưng không hiểu ra sao:
"Gia chủ, tại sao c·ô·ng Tôn gia lại vô duyên vô cớ quan hệ tới Phó gia, muốn chúng ta đi gặp Phó Trường Sinh mà lại chẳng nói rõ là việc gì, ý đồ của c·ô·ng Tôn tộc trưởng rốt cuộc là thế nào?"
Đầu óc Bình tộc trưởng xoay chuyển cực nhanh.
Lẩm bẩm lẩm bẩm nói:
"Hơn phân nửa là muốn chúng ta đi x·á·c nh·ậ·n biến cố ở Đa Long hồ có liên quan tới Phó gia hay không."
Nếu trong vòng nửa chén trà nhỏ.
Phó Trường Sinh có thể xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Vậy chứng tỏ đối phương không có bằng chứng ngoại phạm.
Mặc dù nói.
Hắn không rõ Đa Long hồ đã p·h·át sinh biến cố gì.
Bình Hưng Hải kh·ố·n·g chế phi k·i·ế·m từ từ, trước sơn môn Thái Huyền phong thuộc Thái Khâu sơn mạch, đã thấy âm phong từng trận bao quanh đại trận hộ sơn của Thái Huyền phong, quỷ khí âm trầm, làm người ta nhìn thôi đã p·h·át kh·iếp.
Bình tộc trưởng dừng lại, liếc mắt ra hiệu với Bình Hưng Hải, Bình Hưng Hải hiểu ý, tiến lên một bước, t·h·i triển thuật phóng đại âm thanh, lớn tiếng nói:
"Bình Sơn quận Bình Hưng Hải đến đây bái kiến, có chuyện khẩn cấp muốn gặp gia chủ các ngươi, còn xin nửa chén trà nhỏ hãy hiện thân, nếu không tự gánh chịu hậu quả!"
Nói ba lần như vậy.
Bình Hưng Hải đứng lại sau lưng Bình tộc trưởng, mơ hồ có chút hưng phấn truyền âm nói:
"Gia chủ, nếu như Phó gia dính líu đến Đa Long hồ, bị c·ô·ng Tôn gia ghi h·ậ·n, vậy đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, c·ô·ng Tôn gia cũng sẽ tìm mọi cách để xóa tên Phó gia khỏi Đại Chu."
Phó gia đã từng c·h·é·m g·iết mấy vị trưởng lão trong môn phái của bọn hắn.
Nếu có người thay bọn hắn báo t·h·ù, không còn gì tốt hơn.
Bình tộc trưởng cũng nghĩ vậy, cho nên nhìn chằm chằm không rời vào p·h·áp trận phía trước, thầm cầu nguyện trong lòng Phó Trường Sinh không nên xuất hiện.
Thời gian từng chút trôi qua.
Sắp hết nửa chén trà nhỏ, nhưng sơn môn của Phó gia vẫn không có phản ứng gì.
Mắt Bình Hưng Hải ánh lên vẻ vui mừng:
"Gia chủ, xem ra Phó Trường Sinh không có ở đất phong, có thể hồi bẩm cho c·ô·ng Tôn gia."
"Ừ."
Vẻ mặt Bình tộc trưởng lộ ra một tia vui mừng, lấy ngọc phù đưa tin, đ·á·n·h vào một đạo p·h·áp quyết, đang muốn mở miệng, thì thấy màn sáng p·h·áp trận phía trước phun trào, thân ảnh Phó Trường Sinh thoáng chốc hiện ra trước mặt.
"Hưng Hải, mau lui lại!"
Tu vi của Phó Trường Sinh đã đạt tới Trúc Cơ tầng sáu.
Hắn trọng thương chưa lành, Hưng Hải bất quá chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, làm sao đối đầu được với đối phương, dứt lời, Bình Hưng Hải lập tức khu động phi k·i·ế·m, hóa thành một đạo t·à·n ảnh biến m·ấ·t ngay tại chỗ, đồng thời, hắn truyền chuyện Phó Trường Sinh có mặt tại đất phong cho c·ô·ng Tôn gia.
Nét vui mừng trên mặt Bình Hưng Hải biến m·ấ·t.
Không ngờ lại là một phen mừng hụt.
. . . . .
Phó Trường Sinh nhìn k·i·ế·m hồng đã bay xa, không có ý định đ·u·ổ·i th·e·o.
Nói, khi bọn hắn được truyền tống từ bên trong Thủy Long đàm ở Đa Long hồ, mọi người tập trung vào một chỗ là gần Thái Khâu sơn mạch, lúc chuẩn bị trở về đất phong, vừa vặn gặp người Bình gia tới.
Không cần hỏi.
Hắn cũng biết rõ đây là do c·ô·ng Tôn gia thăm dò.
Xem hắn có liên quan đến biến cố Đa Long hồ hay không.
c·ô·ng Tôn gia chính là bát phẩm thế gia, cho dù không có Trúc Cơ cửu phẩm, thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nội tình gia tộc vẫn còn, không bị ghi h·ậ·n là việc tốt:
"Không rõ Hồng Ngọc cô nương bọn hắn đã rời khỏi Đa Long hồ hay chưa."
Xoay người trở về phía sau màn sáng p·h·áp trận.
Bởi vì chưa có tin tức gì từ Thượng Quan Hồng Ngọc truyền đến, hắn vẫn còn có chút lo lắng, thêm nữa không biết rõ c·ô·ng Tôn gia sẽ có động thái gì, vì vậy, trong thời gian ngắn không dám tùy t·i·ệ·n bế quan.
Trở lại sau sơn thủy liêm động.
Phó Trường Sinh gọi Yêu Yêu và Phó Vĩnh Thụy đến trước mặt.
Phó Vĩnh Thụy, dưới sự chỉ bảo của Ngọc Liên đã thành c·ô·ng Dẫn Khí nhập thể, thêm vào trong tộc mua được một viên Tục Cốt đan, sau khi Phó Vĩnh Thụy phục dụng, một nửa đầu lưỡi còn lại đã mọc ra.
Có thể, do chịu t·ra t·ấn đến vài chục năm.
Cho dù đầu lưỡi của Phó Vĩnh Thụy có lành lặn, cũng không nguyện ý mở miệng nói chuyện.
Th·e·o như Ngọc Liên báo lại.
Phó Vĩnh Thụy ngày thường chỉ ở trong phòng của mình không rời một bước, thậm chí đồ ăn cũng phải mang tới tận cửa.
Lúc này bị Phó Trường Sinh gọi ra.
Cậu ta cũng đặc biệt lựa chọn đứng dưới bóng cây, tựa hồ muốn bóng của mình hòa làm một thể cùng với bóng cây, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại.
Phó Trường Sinh hiểu rõ, so với Mặc Lan và Vĩnh Nghị, vết thương của Phó Vĩnh Thụy nặng hơn nhiều, cần thời gian dài tự mình chữa lành để vượt qua những năm tháng ấy.
Vì vậy không cưỡng b·ứ·c đối phương làm bất kỳ chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều để đối phương tùy ý.
Khác với Phó Vĩnh Thụy trầm mặc.
Mặc dù Yêu Yêu đã mười hai tuổi, trưởng thành tiểu cô nương, có thể y nguyên giống hồi nhỏ, mỗi khi nhìn thấy Phó Trường Sinh liền líu ríu như chim Bách Linh không dứt.
Yêu Yêu đã là Luyện Khí tr·u·ng kỳ tu vi.
Ngày thường ở Thái Huyền phong không quen, thỉnh thoảng sẽ tới Thái Khâu sơn mạch các ngọn núi dạo chơi, may là có Ngọc Liên đi sát theo bảo vệ.
Phó Trường Sinh cười đáp lại Yêu Yêu tra hỏi.
Cuối cùng điểm một cái vào Tử Tiên tháp ở Vân Hoàn.
Ánh sáng xanh lóe lên.
Thoáng chốc, hai con Ngân Giác Giáp Mãng con xuất hiện, rơi tr·ê·n mặt đất.
Khi Yêu Yêu nhìn thấy Ngân Giác Giáp Mãng, con mắt có chút sáng ngời:
"Cha, Ngân Giác Giáp Mãng này là cho ta?"
"Ừm, hai con Ngân Giác Giáp Mãng, ngươi và Vĩnh Thụy mỗi người một con."
"Tạ ơn cha!"
Yêu Yêu reo hò vui vẻ, nhưng chớp mắt một cái lại ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, bĩu môi, lắc đầu nói: "Cha, con nhường phần của mình cho nhị ca, nhị ca tu vi thấp, người lại lười, nếu có linh sủng Ngân Giác Giáp Mãng này bảo vệ, con cũng có thể bớt lo lắng một phần."
Bỗng nhiên lại ra dáng người lớn.
Phó Vĩnh Thụy đứng dưới bóng cây nghe xong, cũng vội vàng xua tay, cậu ta là con nuôi, con trai ruột của phụ thân còn chưa có, sao cậu ta có thể nhận Ngân Giác Giáp Mãng.
Nhìn huynh muội hòa thuận.
Nụ cười tr·ê·n mặt Phó Trường Sinh càng rạng rỡ:
"Yên tâm, Phồn ca nhi và Dung ca nhi ta đều có sự sắp xếp riêng, đây là chuyên môn dành cho các ngươi, các ngươi cứ nhận lấy là được."
"Vậy Yêu Yêu cám ơn cha."
Ngày thường Yêu Yêu thấy mình Tứ cô cô mỗi ngày ngự thú, cũng cực kì yêu t·h·í·c·h, bây giờ mình cũng có linh sủng, tất nhiên vui vẻ.
Phó Vĩnh Thụy cũng chắp tay cảm ơn.
Sau khi Phó Trường Sinh giúp đỡ bọn hắn cùng hai con Ngân Giác Giáp Mãng ký kết khế ước linh sủng.
Bên hông bỗng nhiên truyền đến một trận dồn d·ậ·p tiếng gió.
Yêu Yêu và Phó Vĩnh Thụy thức thời lui ra ngoài, Phó Trường Sinh đ·á·n·h vào một đạo p·h·áp quyết, trong ngọc phù thoáng chốc truyền đến giọng nói lo lắng của Thượng Quan Hồng Ngọc:
"Trường Sinh, c·ô·ng Tôn gia dẫn đầu Tào gia, Bình gia và Hà gia đang tụ tập hướng về Đa Long hồ, bây giờ ngươi ở đâu?"
Nghe được thanh âm của Thượng Quan Hồng Ngọc.
Chứng tỏ đối phương đã từ trong di chỉ ra ngoài.
Phó Trường Sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
"Hồng Ngọc cô nương, một canh giờ trước, chúng ta đã được lực dẫn đường bên trong di chỉ truyền tống ra, đã trở về đất phong, ngươi và Phong thúc có thuận lợi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận