Gia Tộc Quật Khởi: Từ Mỗi Ngày Tình Báo Bắt Đầu

Chương 7 bảo tàng, món tiền đầu tiên

**Chương 7: Bảo Tàng, Món Tiền Đầu Tiên**
Chỉ thấy hắn tay phải bắt pháp quyết, "phù" một tiếng, một quả cầu lửa to bằng nắm tay ngưng tụ trước ngực, quả cầu lửa liên tục không tan, mười mấy hơi thở sau mới xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
Phó Trường Sinh vung pháp kiếm lên.
Quả cầu lửa ầm một tiếng rơi vào vách đá phía sau, ngàn vạn tia lửa nổ tung ra:
"Không tệ, sau khi đột phá không chỉ tốc độ thi pháp nhanh hơn, mà uy lực của Hỏa Diễm thuật cũng mạnh hơn trước kia không ít."
Phó Trường Sinh rất hài lòng.
Không khỏi bắt đầu mơ ước đến sự biến hóa khi đột phá Luyện Khí trung kỳ:
"Đã đến lúc phải đi Nam Dương phường thị một chuyến."
Con Tiểu Thanh Xà có huyết mạch Giao Long kia, hắn phải sớm bắt lấy.
Bất quá.
Trên người hắn linh thạch cũng chỉ đủ mua linh cuốc cùng hạt giống Hồng Tủy mễ, căn bản không có dư để mua một đầu Tiểu Thanh Xà nhất giai trung phẩm:
"Thực sự không được, chỉ có thể cầm cố Huyền Quy thuẫn trước đã."
Huyền Quy thuẫn mặc dù trọng yếu.
Nhưng so với việc có được Tiểu Thanh Xà có huyết mạch Giao Long thì lại không đáng nhắc tới.
Khi đứng dậy.
Hắn mới nhớ ra trong khoảng thời gian bế quan này, bản thân chưa đổi tình báo, hiện tại trên bảng gia tộc điểm cống hiến còn mười hai, đủ để đổi sáu đầu.
Nghĩ là làm:
"Đổi tình báo!"
Bảng ông một tiếng.
Hoàng quang phun trào.
Sau đó từng hàng chữ xuất hiện:
\[1: Trong thời gian ngươi bế quan, tam đệ của ngươi đã học xong Xuân Phong Hóa Vũ thuật, tứ muội nắm giữ Kim Châm Quyết, đặt nền móng vững chắc cho việc trồng trọt Hồng Tủy mễ sau này]
\[2: Dưới núi Lạc Phượng sơn, trong động quật của một ngọn núi đá không đáng chú ý, động quật bò đầy dây leo, tên phản đồ Lý Quế Minh giấu một phần gia sản của mình ở nơi đây]
"Dừng đổi!"
Khi nhìn thấy tình báo thứ hai.
Phó Trường Sinh có thể nói là vừa mừng vừa sợ:
"Lý Quế Minh tên phản đồ này thật đúng là cáo già."
Trong lòng cầu nguyện đối phương có đủ số linh thạch để hắn mua Tiểu Thanh Xà.
Khi ra khỏi mật thất.
Đại ca Phó Trường Nhân đang cùng tam đệ tứ muội giảng giải yếu thuật trồng trọt Hồng Tủy mễ, khi ánh mắt rơi trên người Phó Trường Sinh, lại chấn động thân thể:
"Gia chủ, ngươi đã đột phá Luyện Khí tầng ba rồi?!"
"Ừ."
Phó Trường Sinh khẽ gật đầu.
Phó Trường Nhân mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, dựa theo tốc độ tu luyện của Phó Trường Sinh, muốn đột phá Luyện Khí tầng ba, ít nhất cũng phải bảy, tám tháng.
Chắc là Thượng Quan gia ban cho linh quả đột phá:
"Chúc mừng gia chủ đột phá Luyện Khí tầng ba!"
Tam đệ và tứ muội vội vàng chúc mừng.
Phó Trường Sinh dặn dò vài câu, từ chối ý tốt muốn đi cùng tới Nam Dương phường thị của đại ca, rời khỏi Lạc Phượng sơn, lập tức khoác áo tàng hình.
Đi về phía nam nửa canh giờ.
Một ngọn núi đá liền đập vào mắt.
Căn cứ tình báo.
Nơi cất giấu bảo vật của Lý Quế Minh ở trong động quật mọc đầy dây leo.
Núi đá không lớn.
Dễ dàng tìm được mục đích.
Chỉ là.
Trong động quật giăng kín dây leo.
Tìm kiếm từng tấc một lại là một công trình lớn, hơn nữa còn dễ dàng dẫn tới tu sĩ đi ngang qua dòm ngó.
Phó Trường Sinh liền bấm pháp quyết, phù một tiếng, một ngọn lửa ngưng tụ mà ra, oanh một tiếng rơi vào trong động quật, dây leo xì xì bốc cháy.
Nửa chén trà nhỏ sau.
Động quật trở nên trống trải.
Chân điểm xuống đất, Phó Trường Sinh thân thủ nhanh nhẹn vượt qua đỉnh vách đá, quan sát toàn cục, ánh mắt cẩn thận quét qua lại động quật một lần.
Bỗng nhiên.
Mắt sáng lên:
"Tìm được rồi!"
Một chưởng khắc lên vách đá, mượn phản lực, thân thể nhẹ nhàng rơi vào trước vách tường bên phải, chỉ thấy dưới đáy vách tường, có một viên ngói xanh không rõ ràng.
Phó Trường Sinh chống Huyền Quy thuẫn ở trước ngực.
Một đạo pháp quyết đánh vào viên ngói xanh kia.
Sưu sưu sưu!
Trong nháy mắt.
Mười mũi tên từ dưới viên đá bắn ra, "đinh đinh đinh" bị Phó Trường Sinh nâng Huyền Quy thuẫn ngăn lại, mũi tên rơi trên đất có màu xanh sẫm, rõ ràng là tẩm độc:
"Lý Quế Minh lão già này thật đúng là gian trá."
May mà hắn sớm đem Huyền Quy thuẫn ra.
Sau khi viên ngói xanh lộ ra.
Một cái hộp hoa văn hổ nền trắng đập vào mắt.
Phó Trường Sinh vội vàng nhét hộp vào trong ngực, ngay sau đó khoác áo tàng hình, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, vượt qua núi đá, khi đến khu vực sông chảy dài hắn thấy phía sau không có người theo dõi, mới mở hộp ra.
Trong hộp.
Lại là năm trăm hạ phẩm linh thạch ngay ngắn chỉnh tề.
Ngoài ra.
Không còn thứ gì khác:
"Kiếm lợi lớn!"
Năm trăm linh thạch dư xài để mua Tiểu Thanh Xà!
Phó Trường Sinh nhét hộp vào ngực.
Từ đò ngang sông chảy dài đi qua, tới trước một gò núi nhỏ.
Gò núi bố trí trận pháp.
Nam Dương phường thị ở ngay bên trong.
Một năm trước.
Hắn và tổ phụ từng tới một chuyến.
Cho nên.
Hắn vẫn nhớ lộ tuyến đi vào, sau khi ra khỏi Mê Tung trận, bên tai trong nháy mắt truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy một con đường phố chính, hai bên thiết lập từng tòa cửa hàng nhỏ hai tầng, cuối đường có gần trăm quầy hàng, người ra vào hầu như đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Phó Trường Sinh phân biệt phương hướng.
Dự định đi Vạn Bảo Các trước, các loại thương phẩm trong Vạn Bảo Các đều đầy đủ, lại già trẻ không lấn.
Thế nhưng là.
Hắn vừa mới đi vào không đến mười hơi đã cau mày đi ra.
Linh cuốc và linh liềm Vạn Bảo Các bán đều là nhất giai thượng phẩm, ngoài việc dùng cho khai khẩn linh điền, còn có thể kiêm làm pháp khí đối địch, một thanh đã muốn gần hai trăm linh thạch, mặc kệ là linh cuốc hay linh liềm, năm mươi mẫu linh điền của bọn hắn ít nhất cũng phải hai ba thanh, số linh thạch hắn mang theo trừ việc mua Tiểu Thanh Xà ra, căn bản không đủ dùng.
Hắn quay người đi về khu bày hàng sau đường phố.
Phí quầy hàng một ngày chỉ lấy một khối linh thạch, cho nên giá cả ở đây sẽ rẻ hơn một chút, nhưng phẩm chất thật giả lại cần tự mình kiểm soát.
Hai bên tiểu thương thấy Phó Trường Sinh còn trẻ như vậy, khó có dịp gặp một con dê béo, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Phó Trường Sinh tùy tiện nhìn qua mỗi quầy hàng, hỏi giá, nhưng không mua một món nào, đám lái buôn liền biết rõ là hạng người không có tiền, không còn hứng thú mời chào.
Bất tri bất giác đi đến cuối đường.
Nơi cuối cùng.
Một nữ tử đầu đội khăn che mặt, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đang cầm một quyển « Phù Đạo Toàn Giải » say sưa đọc, trên quầy hàng trước mặt nàng chỉ bày ba thanh linh cuốc, hai thanh linh liềm, còn có một túi hạt giống Hồng Tủy mễ.
Phó Trường Sinh tới.
Đối phương không chào, chỉ đọc sách.
Mặc kệ là linh cuốc hay linh liêm đều là nhất giai hạ phẩm, nhìn nửa mới không cũ.
Linh điền của tộc là nhất giai hạ phẩm, linh cuốc và linh liềm trước mắt không thể nghi ngờ là thích hợp nhất:
"Đạo hữu, quấy rầy một chút, xin hỏi linh liềm và linh cuốc của ngươi bán thế nào?"
Nữ tử gấp sách lại, nhìn Phó Trường Sinh, lắc đầu nói:
"Đạo hữu, mấy thứ này của ta không bán, nếu ngươi thật sự muốn, làm phiền mời trưởng bối của ngươi tới."
Phó Trường Sinh vừa mới qua mười lăm tuổi.
Vẻ bụ bẫm trẻ con trên mặt còn chưa mất đi.
Nữ tử cho rằng Phó Trường Sinh hẳn là đi theo trưởng bối trong nhà ra ngoài trải nghiệm.
"Đạo hữu, việc nhà ta do ta làm chủ, làm phiền ngươi ra giá."
Nữ tử kinh ngạc đánh giá Phó Trường Sinh.
Lúc này mới phát hiện đối phương mặc phục sức Phó gia, chợt hiểu ra, vị trước mắt này hẳn là gia chủ mới nhậm chức của Lạc Phượng sơn vừa trèo lên cành cao Thượng Quan gia.
Tuổi còn nhỏ đã là tộc trưởng.
Nữ tử ít nhiều có chút hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận