Già Thiên Chi Cửu Thiên Thư

Chương 463: Toái cốt

Chương 463: Xương Vụn
Thạch Hạo, động thiên duy nhất trên người hắn vào thời khắc này tăng vọt, vô tận quang vũ rơi xuống, ý đồ tinh lọc những sương mù màu xám kia.
Nhưng những sương mù màu xám đó không hề đơn giản, không dễ dàng bị tinh lọc như vậy. Ngược lại, chúng biến hóa, diễn biến thành từng chiếc "xúc tu" căng thẳng, sắc bén vô cùng, giống như những cán mâu t·ử v·ong, đâm thẳng vào động thiên duy nhất.
"Keng!" Thạch Hạo nheo mắt, những sương mù màu xám này quả thực không đơn giản.
Ong!
Thứ v·ũ k·hí màu xám kia biến hóa, cảm nhận được Thạch Hạo không dễ đối phó, nó trực tiếp biến thành màu đỏ, tựa như m·á·u loãng, mang theo một mùi tanh nồng, đón lấy tia chớp, phóng về phía Thạch Hạo.
Trong mơ hồ có thể thấy, trong đám sương mù đỏ thẫm như m·á·u ấy, có những móng vuốt mờ ảo, như muốn xuyên thấu qua hư không, vồ lấy, g·iết c·hết Thạch Hạo.
Động thiên duy nhất chớp động tiên quang, ngăn cản nó.
Ong!
Đám sương mù như m·á·u kia, co lại thành một đoàn, hóa thành một con mắt, vô cùng Yêu Tà. Nó run rẩy, sau đó đột ngột mở ra.
"Xoẹt!"
Một đạo huyết quang từ con mắt đỏ to bằng chậu rửa mặt kia bắn ra, chùm tia sáng đỏ thẫm này, diễm lệ vô cùng.
"Cút!" Thạch Hạo quát lớn, tiếng long ngâm vang lên, một đạo Chân Long ảnh quấn quanh thân thể hắn, hết thảy Yêu Tà đều không thể tới gần!
Đạo huyết quang kia cũng trực tiếp tan biến trong tiếng long ngâm, thế nhưng, dù tan biến, những vật chất màu đỏ bên trong vẫn quấn lấy Thạch Hạo.
Thạch Hạo ấn một tay xuống, Cửu Thiên Kiếp Quang từ trong tay bộc phát, khiến huyết quang kia triệt để biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, Thạch Hạo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào hư không, nơi đó có một chiếc đèn đồng xanh treo lơ lửng, ánh lửa leo lét, một luồng khí tức quỷ dị và Yêu Tà đang lưu chuyển.
Lần này, thân thể Thạch Hạo nở rộ ánh sáng, điên cuồng hấp thu tinh khí trong động thiên, bổ sung cho bản thân, hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Giờ khắc này, trong thiên địa yên tĩnh đến cực điểm, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, ba nghìn thềm đá xanh rơi vào tĩnh mịch tuyệt đối.
Ở cuối con đường, một thân ảnh xuất hiện, từng bước đi tới, như từ cổ chí kim, tiết tấu không đổi, mang một loại áp lực đến mức khiến người ta hít thở không thông, ẩn chứa một sức mạnh thần bí.
Sương mù màu xám tràn ngập, như Sâm La Địa Ngục giáng thế, âm lãnh vô cùng.
Mà trong sương mù kia, một sinh vật hình người đi ra, ánh mắt tĩnh mịch âm lãnh như n·gười c·hết nhìn về phía Thạch Hạo.
"Đây là người hay quỷ!?" Thạch Hạo chấn kinh, cặp mắt hắn nhìn thấy thân thể đ·ị·c·h nhân sau lớp sương mù xám, hoàn toàn không có khí tức của sinh linh, nhưng lại có một luồng uy h·iếp cường hãn tập trung vào hắn, tùy thời có thể ra tay!
Loại cảm ứng quỷ dị này, khiến Thạch Hạo nhíu mày, không thể lý giải.
"g·i·ế·t!" Thạch Hạo tiên hạ thủ vi cường, vung Hư Không Chiến Kích c·h·é·m xuống, Hư Không Chi Quang cắt đứt hết thảy!
"Oanh!"
Sinh vật trong sương mù xám kia cũng hành động, cánh tay phải nâng lên, đánh tan bộ phận sương mù xám, lộ ra binh khí của hắn. Đó là một cây Cổ Mâu, mang theo lớp gỉ xanh loang lổ, tràn đầy khí tức năm tháng.
"Quá yếu!" Thạch Hạo sau khi giao thủ với sinh vật hình người kia mới chính thức cảm nhận được thực lực của hắn, gần như có thể tuyệt sát hết thảy Thần Linh. Nếu Thần Linh sơ cảnh bình thường gặp gỡ, hơn phân nửa sẽ bị ăn mòn.
Thứ quỷ dị đáng sợ chính là bản chất của sương mù, chứ không phải sinh linh này!
Đối với Thạch Hạo Tôn Giả sơ cảnh, loại người này có thể làm hắn phải tốn một phen công phu, nhưng hiện tại, hắn đã bước đầu nhóm lửa Thần Hỏa!
"Trảm!" Thạch Hạo chấn động Hư Không Chiến Kích, bám theo Côn Bằng bảo thuật, Thái Âm Thái Dương chi quang hóa thành Côn Bằng Chi Dực c·h·é·m xuống!
Xùy!
Sinh vật hình người kia trực tiếp bị c·h·é·m ngang lưng, Thạch Hạo lại đ·ạ·p một cước, trực tiếp đ·ạ·p nát thân thể kia.
"Còn ai nữa không? Đến hai kẻ lợi hại ra đây!" Thạch Hạo hướng về phía Thanh Đăng gào lớn, khiêu khích tột độ.
Sau tiếng gào của Thạch Hạo, trong sương mù xám vậy mà thật sự xuất hiện một thân ảnh.
"Thật sự đánh kẻ nhỏ, để kẻ lớn ra mặt sao?" Thạch Hạo nói thầm, trực tiếp g·iết tới!
Tới gần, thiên nhãn của Thạch Hạo rơi xuống trên người sinh linh kia, nhưng thân thể hắn khựng lại.
Trong khoảnh khắc, hắn mở to mắt, thân thể run rẩy, ánh mắt bùng cháy, con tim cũng rung động đến không kiềm chế được.
Người này, dung mạo quá giống hắn, chỉ là tóc tai bạc trắng, có chút già nua, như là hắn lúc tuổi già.
" . . C·hết!" Trong mắt Thạch Hạo mãnh liệt bùng lên lửa giận vô tận, sát ý cực thịnh.
"Dám biến thành hình dạng của ta? Đáng c·hết!"
Giờ khắc này, Thạch Hạo bộc phát ra chiến lực tuyệt thế, ba nghìn đạo hỏa lưu lại Đại Đạo phù văn đều từ trong thân thể hắn lao ra, hào quang rực rỡ, chấn động tám phương!
Một kích này có lực lượng khó có thể tưởng tượng, mang theo một đạo hỏa, là Thần Hỏa của Thạch Hạo!
Xùy!
Sinh linh này thậm chí không cách nào từ trong sương mù xám triệt để đi ra, đã bị c·h·é·m tận g·iết tuyệt.
"Còn ai nữa không?!" Thạch Hạo chờ đợi, nhưng không có sinh linh nào đi ra. Thạch Hạo không có thời gian dây dưa, trực tiếp dùng vô tận đại đạo phù văn xóa nhòa Thanh Đăng kia, dùng bảo thuật tinh lọc đi tất cả sương mù màu xám.
"c·h·é·m chính mình, cảm giác thế nào?" Khương Vọng Đạo cười híp mắt hỏi.
"Hắn không phải ta." Đạo tâm Thạch Hạo sáng chói như lưu ly, không nhiễm bụi trần, căn bản không để sinh linh bị hắn g·iết c·hết kia vào mắt.
Khương Vọng Đạo khẽ gật đầu, không nói thêm.
Mà Thạch Hạo cũng một lần nữa tiếp dẫn 3000 đạo hỏa rèn luyện bản thân, sau khi Thạch Hạo không còn gặp phải sương mù xám, trong quá trình này, phù văn trong thân thể Thạch Hạo đạt đến một cực hạn.
Oanh!
Trong nháy mắt, phù văn trong thân thể Thạch Hạo bộc phát, Thập Hung ảnh lần lượt từ trong động thiên duy nhất ngưng tụ, sau đó, là Kim Sí Đại Bằng, Thao Thiết, Chu Yếm... những hung thú Thái Cổ.
Trong chớp mắt tiếp theo, lại có vô tận phù văn hóa thành đỉnh, chuông, tháp, kiếm...
Loại hiện tượng này trở nên rõ ràng, những phù văn lao ra từ thân thể Thạch Hạo cũng trở nên k·h·ủ·n·g b·ố, thậm chí tạo thành một loại dấu hiệu ngang hàng với 3000 Đại Đạo phù văn!
Cũng là lúc này, một loại Đại Đạo vù vù xuất hiện ở trong phiến không gian này, dần dần kịch liệt, rung chuyển toàn bộ thế giới.
Bỗng nhiên, một luồng tiên khí tràn ra, trắng noãn tinh khiết, đó là Đại Đạo Chi Quả, vì đạo sinh nhất, chân thật hiển hiện, bao quanh Thạch Hạo!
Mà sự xuất hiện của một đạo tiên khí này giống như nhấn xuống một chốt mở, khiến mọi thứ biến đổi.
Thập Hung Linh Thân, Thái Cổ hung thú, đỉnh, chuông, kiếm . . .
Hết thảy tất cả, trong mơ hồ đã xảy ra một loại lột xác kỳ dị, mang theo linh tính, cũng mang theo một tia thần thánh phát sáng.
"Chính là lúc này!" Thạch Hạo đột nhiên mở hai mắt, hai con ngươi đã biến thành những đạo phù văn. Hắn nắm tay, sau đó, một quyền đánh vào ngực mình!
Oanh!
Lực lượng một quyền này khó có thể tưởng tượng, có thể là lần đầu tiên Thạch Hạo toàn lực ứng phó sau khi đột phá Thần Hỏa cảnh, trong đó có Lục Đạo Luân Hồi lập loè, cũng có được nguyên vẹn Thập Hung bảo thuật gia trì.
Chẳng qua là một quyền này là đánh về phía chính mình.
Bành!
Trước ngực Thạch Hạo n·ổ tung, thân thể nghiền nát, Chí Tôn Cốt trước ngực bị hắn chùy thành phấn vụn, một luồng ánh sáng cực thịnh nổ tung, đó là Chí Tôn Cốt bộc phát!
Chí Tôn khí tức muốn bùng nổ theo phương thức kinh khủng nhất, trong đó có hai loại khí tức đang kích động, là hai loại trời sinh bảo thuật của Thạch Hạo, nhưng giờ đây, tất cả tan biến!
Thạch Hạo sớm có ý định, muốn đập nát khối xương cốt này, để m·á·u Chí Tôn chảy khắp toàn thân, đi theo con đường chí cường, bây giờ chính là thời điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận