Già Thiên Chi Cửu Thiên Thư

Chương 234 chấp niệm

**Chương 234: Chấp niệm**
"Đây là đâu?" Diệp Phàm bỗng nhiên bắt gặp một hang đá, hang đá rất khô ráo, lại nhẵn nhụi, hẳn là thường có động vật ra vào, cọ xát mà bóng loáng. Tiểu Thạch Phật nửa chắn bên cạnh cửa động, có thể che gió che mưa.
"Xào xạc."
Có thể thấy, trong động có một đôi mắt to sáng ngời, có chút sợ hãi, lại có chút tò mò, đảo tròn.
Đây là một sinh linh nhỏ bé, giống chồn tía, nhưng càng giống một con sóc màu tím.
"Ngươi chính là sư phụ của ta sao?" Nhìn thấy là một người, con Tiểu Tùng Thử kia liền không còn sợ hãi, trực tiếp chui ra, nhìn Diệp Phàm hỏi.
"Sư phụ?" Diệp Phàm ngẩn người, tựa hồ cảm thấy một tia quen thuộc.
"Trước đó có một người tới đây nói với ta, ta thấy đến người thứ hai sẽ phải là sư phụ ta!"
Tiểu Tùng Thử rất hoạt bát, từ trong hang đá chui ra, đôi mắt to tròn nhìn Diệp Phàm, tràn đầy vẻ tò mò.
"Linh trí của ngươi lại sáng suốt đến vậy?!"
Diệp Phàm đ·á·n·h giá con tùng thử này, Tiểu Tùng Thử đôi mắt chớp chớp rất đáng yêu.
Hắn bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ về Cơ Tử Nguyệt đã lâu không gặp, quả nhiên là có chút giống!
Hắn đối với con tùng thử này hảo cảm tăng nhiều, nhẹ nhàng đưa tay ra, chẳng qua tay chưa chạm đến Tiểu Tùng Thử, đã cùng sóc có sự trao đổi ở tầng sâu hơn.
Đó là sự đồng cảm trong cơ thể.
"Rất quen thuộc, giống như Diệp Đồng!"
Diệp Phàm đã hiểu rõ, thế giới này đoán chừng chỉ có mình và người đã lập nên Thánh Tiên Chiến Bí kia mới có thể dạy dỗ Tiểu Tùng Thử này.
"Có lẽ ta sẽ có đệ tử thứ ba?" Diệp Phàm bỗng nảy ra ý nghĩ này.
Hắn khẽ lắc đầu, ôm lấy Tiểu Tùng Thử, cẩn t·h·ậ·n dò xét, sau đó tiến hành một cuộc điều tra tại vùng đất này.
"Thiên phú thật mạnh mẽ! Tâm tính tốt thuần khiết!"
Cuối cùng Diệp Phàm cũng vì Tiểu Tùng Thử này mà chấn động, bất luận là thiên phú hay tâm tính đều hoàn mỹ phù hợp với hắn, tựa hồ trời sinh đã định trở thành đệ tử của hắn.
"Tiểu gia hỏa, sau này ta chính là sư phụ của ngươi." Diệp Phàm ôm Tiểu Tùng Thử, lại thu nhận thêm một đồ đệ.
"Tiểu Tùng bái kiến sư phụ!" Tiểu Tùng Thử màu tím đứng trên một tảng đá, hai móng vuốt nhỏ chắp trước ngực, sau đó dập đầu.
Động tác này có chút kỳ quặc, nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được thái độ chân thành của Tiểu Tùng Thử.
"Đây là gì vậy?"
Tiểu Tùng Thử từ trong động lôi ra một tượng phật nhỏ bằng đá, đưa cho Diệp Phàm.
"Lễ bái sư?"
Diệp Phàm dở k·h·ó·c dở cười, Tiểu Tùng Thử nhỏ bé còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế?
Hắn nhìn Tiểu Tùng đáng yêu như thế, dần dần trong lòng nảy sinh niềm vui, trong trẻo thuần khiết, đủ để chiếu rọi Đại Đạo.
"Tấm lòng son, hay là minh tâm kiến tính? Đây chính là bước tiếp theo của ta sao?" Diệp Phàm từ trên người đệ tử của mình đã học được bài học này.
Loại tấm lòng son trong trẻo thuần khiết trên người Tiểu Tùng, đối với tu hành có tác dụng khó mà tưởng tượng nổi.
"Ta cần nhất là cái gì? Hay là nói ta muốn nhất là cái gì?"
Diệp Phàm gõ hỏi nội tâm, cầu minh tâm kiến tính.
Hắn lần nữa lên đường, chẳng qua trên vai có thêm một con sóc màu tím, sóc đôi mắt lấp lánh, tò mò nhìn thế giới này.
"Ta cần nhất nhất định là Cửu Thiên Thư!"
Khương Vọng Đạo nằm bên cạnh Thành Tiên Trì, trong n·g·ự·c vẫn ôm Cửu Thiên Thư.
Diệp Phàm trảm đạo là một khâu cực kỳ trọng yếu, thậm chí trực tiếp liên quan đến việc hình thành Vô Địch Chi Tâm của Diệp Thiên Đế sau này.
Vô Địch Chi Tâm của Diệp Thiên Đế hình thành có hai mấu chốt, một là chiến thắng tất cả các thiên kiêu của thời đại hoàng kim thịnh thế mạnh nhất từ trước tới nay, hai có lẽ chính là quy công ở chổ mỗi cảnh giới sau khi trảm đạo đều phải đối mặt với chín đạo ngân đánh lén của các thiếu niên Đại Đế.
Ở trong tình huống đó mà thành công đột phá, thậm chí càng tiến thêm một bước, có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính của một người.
"Ngươi lúc trảm đạo là tình huống gì?"
Khương Vọng Đạo đột nhiên hỏi.
"Ta sinh ra đã là Thánh, dù bị chém rụng tu vi làm lại, nhưng cửa ải Trảm Đạo đối với ta không có trở ngại."
Vô Thủy thanh âm vang lên, suýt chút nữa nghẹn Khương Vọng Đạo.
"Ngươi đang khoe khoang?" Khương Vọng Đạo nhíu mày.
"Đây là sự thật." Vô Thủy bình tĩnh trả lời.
"Sư tôn, ta cũng không có bình cảnh trảm đạo." Thanh Đế thanh âm vang lên.
". . ." Khương Vọng Đạo bỗng nhiên có chút bực bội, Thanh Đế sau khi quản lý mọi việc là càng ngày càng xấc láo, thỉnh thoảng lại muốn châm chọc sư tôn hắn một câu, đúng là không thể chấp nhận nổi!
"Các ngươi từng người một sao lại nhàn rỗi như vậy!" Khương Vọng Đạo tức giận, trực tiếp mắng mỏ.
"Ta đã ngộ ra con đường thế tiếp theo." Vô Thủy vẫn bình tĩnh.
"Sư tôn, ta tu Trường Sinh Thể." Thanh Đế nhàn nhã nói.
Cái này giọng điệu sao càng ngày càng chệch hướng?
Khương Vọng Đạo khẽ nhíu mày, sau đó vỗ đùi.
Đúng vậy, nhất định là Thanh Đế, từ khi hắn nắm quyền quản sự, giọng điệu đã luôn hướng vực sâu chảy xuống!
Khương Vọng Đạo còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này, thì nhìn thấy Diệp Phàm bay qua vô số dãy núi, gặp được đầu rồng, dường như sắp nhìn thấy hắn.
"Nhanh như vậy?" Hắn nhìn kỹ, p·h·át hiện Diệp Phàm hiện tại chịu ảnh hưởng tấm lòng son của Tiểu Tùng, chạy tới bước cuối cùng.
Vậy thì rất nhiều bố trí của hắn tự nhiên chưa dùng tới, lại để cho Diệp Phàm nhanh chóng đến được đây.
"Đây là cái gì?" Diệp Phàm khẽ giật mình, bắt gặp một thần tích.
Phía trước là một vùng tinh vực sáng chói.
"Những thứ này đều là sao trời chân thật thu nhỏ!" Diệp Phàm bị cổ áp lực khiến người ta hít thở không thông này làm cho trong lòng sợ hãi, luôn cảm giác mình đi tới nơi không nên tới.
Bực này t·h·ủ· đ·o·ạ·n đã sớm nghịch thiên, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Diệp Phàm và Tiểu Tùng hơi tiến lại gần, mấy chục sao trời hiện lên, diễn biến thành một vùng tinh vực, tinh quang rực rỡ, nội bộ khối núi đá kia thoáng cái trở nên vô cùng xa xôi, tựa như đứng ở một nơi khác của vũ trụ.
Đây là năng lực thông thiên triệt địa, chỉ có thể khiến người ta thán phục, bọn hắn lùi lại, không cần phải rước thêm phiền phức không đáng có.
"Ta tổng cảm giác cùng nơi đây hữu duyên. . ." Diệp Phàm bỗng nhiên nói ra, không phải loại thường nói thấy một kiện bảo bối đã nói như của Hắc Hoàng, mà là một loại cảm giác chân thật.
"Là cái gì chứ?"
Diệp Phàm ở Khổ Hải của bản thân tìm kiếm, tìm ra một tấm Tiên Trân Đồ.
"Là cái này sao? Hơn nữa đỉnh của ta cũng có cảm ứng!"
Diệp Phàm cuối cùng xác nhận, nơi này và Ngoan Nhân Đại Đế có quan hệ!
Bởi vì hai thứ mình đang nắm giữ có nhân quả cực sâu với Ngoan Nhân Đại Đế.
"Là ca ca của Ngoan Nhân Đại Đế sao?"
Diệp Phàm đến gần xem, cuối cùng nhìn thấy một bóng hình, đó là một bộ bạch y trắng tuyết, phong hoa tuyệt đại.
Chẳng qua người con gái tuyệt thế này lại cực kỳ bi thương, ruột gan đứt từng khúc.
"Ngoan Nhân Đại Đế . . ." Diệp Phàm thấy lo lắng, không đành lòng thấy cảnh này.
"Ân?"
Bỗng dưng, dường như có âm thanh vang lên, Diệp Phàm đem Tiểu Tùng có chút sợ hãi đặt ở nơi an toàn, hắn lại lần nữa nhích lại gần.
"Không vì thành Tiên . . ."
Nửa câu sau không rõ ràng, Diệp Phàm lần nữa tiến lên.
"Chỉ vì . . ."
Diệp Phàm bị hai chữ trong thanh âm chấn trụ tâm thần, thân thể hắn run rẩy, toàn thân thần quang văng khắp nơi, Khổ Hải màu vàng, vô biên dị tượng đều ngay lập tức hiện ra, sinh diệt bên trong diễn biến ra một phương Hỗn Độn.
Cô!
Diệp Phàm lại lần nữa tiến lên.
"Không vì thành Tiên, chỉ vì ở trong hồng trần chờ ngươi trở về."
Thê lương bi ai trong thanh âm ẩn chứa chính là thời gian cũng không rửa sạch được chấp niệm, là năm tháng không thể xóa nhòa ký ức.
Đây là hồng trần chấp niệm sâu đậm nhất.
Diệp Phàm bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi, không biết tại sao lại muốn khóc.
"Nhân quả của ta, chấp niệm của ta, tất cả của ta, đều không trảm được, nếu ngươi muốn trảm, ta liền trảm ngươi!"
Diệp Phàm giận gầm lên một tiếng, phi thân lên, từ nơi đây nhảy vào tinh không.
Chấp niệm của Ngoan Nhân Đại Đế tựa như nét bút chấm phá của bức tranh rồng, trong cảm ngộ của Diệp Phàm, lay động chấp niệm của bản thân Diệp Phàm, thống lĩnh tất cả, khiến hắn vứt bỏ sự do dự và sợ hãi cuối cùng đối với con đường phía trước, vung đao hướng Đại Đạo!
Trảm Đạo Giả, chém ngược Đại Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận