Già Thiên Chi Cửu Thiên Thư

Chương 196 Phượng Hoàng

**Chương 196: Phượng Hoàng**
Diệp Phàm nhào tới, trực diện đống xương ở trung tâm, mặt đập thẳng vào quyển Ngọc Thư.
"Ông!"
Một đạo tiên quang từ quyển Ngọc Thư bắn ra. Cùng lúc đó, thạch phù trên người Diệp Phàm bay ra, rơi lên trên Ngọc Thư.
Bành!
Thạch phù nổ tung, hóa thành tiên quang dung nhập vào Ngọc Thư.
Một chữ "Bảo" sáng loáng xuất hiện trên sách ngọc.
Hắc Hoàng nhanh tay lẹ mắt, lấy ra thạch phù của mình, bóp nát, lại một đạo tiên quang xuất hiện.
Đạo văn chữ "Bảo" trên Ngọc Thư bỗng nhiên tỏa sáng, trong chớp mắt có một đạo Nguyên Thần Chi Quang chui vào mi tâm Hắc Hoàng.
Hắc Hoàng đã đạt được thứ mình muốn.
Còn Diệp Phàm...
Mặc kệ nó!
Hắc Hoàng lập tức lấy ra một phương trận đài, nó muốn chạy trốn.
Rõ ràng, nơi này đã là Tử Sơn cực sâu, nguy hiểm trùng điệp, huống hồ đạo tiên quang kia chắc chắn kinh động những kẻ đang ngủ say.
Giờ không chạy còn đợi khi nào?
"Chó chết! Đừng hòng thoát!" Bên tai Hắc Hoàng vang lên giọng nói thẹn quá hóa giận của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cơ hồ coi Ngọc Thư trong tay như vũ khí, ném về phía Hắc Hoàng.
"Tiểu Diệp tử! Ta sẽ quay lại nhặt xác cho ngươi!"
Hắc Hoàng vẫn còn cười cuồng, nhưng trận đài bị tiên quang từ Ngọc Thư phát ra kiềm chế, Hư Không Chi Quang dập tắt.
Hắc Hoàng: ...
"Hắc hắc!" Diệp Phàm không có ý tốt, giơ nắm đấm lên giáng xuống.
Bành bành bành!
Âm thanh như rèn sắt vang vọng trong không gian chật hẹp này.
Chiến tranh giữa Hắc Hoàng và Diệp Phàm lại bắt đầu.
"Ngừng!" Diệp Phàm đánh mệt, cuối cùng gọi ngừng, hắn cầm Ngọc Thư bỏ vào Khổ Hải.
Hắn cảnh giác cảm nhận động quật sâu thẳm, nơi ánh sáng nhạt nở rộ, một lần nữa đứng cùng chiến tuyến với Hắc Hoàng.
"Đó là cái gì?" Diệp Phàm rất khẩn trương, bởi vì trận đài của Hắc Hoàng là cơ hội duy nhất để thoát, chỉ là Diệp Phàm sao có thể để Hắc Hoàng trốn thoát?
Giờ một luồng khí tức to lớn bao trùm cả động quật, hai người họ đều không thể trốn thoát.
"Kia hình như là... Tạo Hóa Nguyên Nhãn!?"
Hắc Hoàng hai mắt trợn to, không thể tin nhìn vào nơi sâu nhất trong động quật, nơi ánh sáng nhạt lóe lên. Sau đó, hắn giới thiệu công dụng của thứ này cho Diệp Phàm.
"Lẽ nào chúng ta gặp cơ duyên to lớn?"
Diệp Phàm trong lòng khẽ động, Tạo Hóa Nguyên Nhãn này xem thế nào cũng không phải là thứ gì nguy hiểm... đi?
Quả thật, Tạo Hóa Nguyên Nhãn không phải nguy hiểm.
Nhưng Tạo Hóa Nguyên Nhãn này đã sớm khô cạn, bị người hấp thu gần hết, khí tức vừa rồi bất quá chỉ là một luồng ánh chiều tà cuối cùng.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng không che giấu được sự hiếu kỳ với Tạo Hóa Nguyên Nhãn trong truyền thuyết, tiến vào.
"Tách...!"
Khi bọn hắn tiến vào nơi sâu nhất của động quật, vừa vặn nghe thấy một âm thanh cực kỳ thanh thúy.
Có thể là tiếng xương vỡ vụn, cũng có thể là tiếng vỏ trứng vỡ.
"Lê-eeee-eezz~!!"
Một tiếng phượng hót thanh thúy dễ nghe vang vọng mãnh động quật này.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều bị loại thần thánh âm rung động.
Thần thánh! Đây là từ duy nhất có thể hình dung ý nghĩa hàm chứa trong tiếng phượng hót kia.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng liếc nhau, đột nhiên xông tới nơi sâu nhất của Tạo Hóa Nguyên Nhãn khô cạn.
Nơi đó tiên quang văng khắp nơi, có Thần Hoàng ảnh bay múa, có Trật Tự Thần Liên xuyên thủng hư không.
Đó là cảnh Chân Hoàng phá xác vạn cổ đến nay không ai thấy!
Diệp Phàm Khổ Hải dị tượng phóng thích mà ra, giúp hắn chống đỡ tiên quang chiếu rọi, kỳ thật tiên quang này không có lực sát thương, thậm chí đối với người mà nói chỉ có lợi.
Hắn đưa tay trấn áp viên đầu chó kia, là người đầu tiên tiến tới bên cạnh vỏ trứng, nhìn cái đầu trụi lủi của Phượng Hoàng.
"Khục khục! Ta là ba ba của ngươi!" Diệp Phàm đầy cõi lòng hy vọng mà nhìn Phượng Hoàng.
Nghe nói loại sinh vật đẻ trứng này đều coi người đầu tiên mình thấy là cha mẹ?
"Ta là mụ mụ của ngươi!" Hắc Hoàng bất chấp nhiều như vậy, chiếm trước một danh ngạch!
Bầu không khí trong nháy mắt đọng lại.
Đầu người của Diệp Phàm và đầu chó của Hắc Hoàng lách vào bên ngoài phiến vỏ trứng kia, thực sự dọa đến Phượng Hoàng sắp sửa phá xác mà ra bên trong.
Ba đôi mắt đối mặt, ai cũng không nói gì.
Nếu giả thiết lý luận phá xác kia là chính xác, thì biểu hiện của Phượng Hoàng phá xác bây giờ tuyệt đối không bình thản như thế. Còn nếu lý luận kia sai...
"Lê-eeee-eezz~!!"
Phượng Hoàng kêu thảm một tiếng, một đạo phượng hót đủ để truyền triệt Cửu Thiên hù dọa, bên trong ẩn chứa sát ý vô song!
Phượng Hoàng há có thể so sánh với loại sinh linh bình thường?
Chân chính Phượng Hoàng sinh ra đã biết, minh bạch thân phận mình trân quý cỡ nào, cũng rõ ràng cha mẹ mình là ai, tự nhiên sẽ không bị hai kẻ Nhân Tộc và cẩu yêu không biết sống chết này lừa gạt.
Hắn khiếp sợ là trong động quật của mình tại sao lại có nhân loại và một con chó Yêu?
Lúc này hắn phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ đến cực điểm.
Tiếng phượng hót này là một đạo công kích, vô ý thức mà muốn giết chết Nhân Tộc và cẩu yêu trước mắt.
Đồng thời, đạo phượng hót này là muốn tỉnh lại hộ vệ của mình, tru sát kẻ xâm nhập!
"Câm miệng!"
Diệp Phàm và Hắc Hoàng tự nhiên biết ý định của mình thất bại, cũng cảm thấy sát ý của tiểu Phượng Hoàng đối với bọn hắn, không khách khí ra tay ngay, muốn trấn áp tiểu Phượng Hoàng này.
Sau này là nồi súp hay hấp, liền xem lựa chọn của tiểu Phượng Hoàng này.
Oanh!
Một luồng khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng bỗng nhiên xuyên thủng Cửu Thiên, phía dưới triệt Cửu U, Diệp Phàm và Hắc Hoàng lập tức rơi vào vực sâu vạn trượng, suýt chút nữa vạn kiếp bất phục.
Đây là hộ vệ của tiểu Phượng Hoàng này, chỉ mới vừa thức tỉnh, đã đủ nghiền ép Diệp Phàm và Hắc Hoàng.
"Chạy mau!"
Diệp Phàm vô ý thức nâng Ngọc Thư trong Khổ Hải qua đỉnh đầu, chịu kích thích của luồng khí tức cường hãn kia, Ngọc Thư tản mát ra một đạo tiên quang.
Đạo tiên quang này mê mê mang mang tản ra, miễn cưỡng tạo cho Diệp Phàm và Hắc Hoàng một khu vực không bị uy áp.
Mà Hắc Hoàng lập tức xuất hiện một phương trận đài trong tay, móng vuốt vỗ, vô số trận văn thành hình, khắc vào trong trận đài.
"Đi!"
Hắc Hoàng sủa một tiếng, mời Diệp Phàm nhảy vào trận đài.
Tiên quang trên Ngọc Thư bản chất đầy đủ cao, trực tiếp phá vỡ giam cầm hư không nơi đây, khiến trận đài của Hắc Hoàng có đất dụng võ.
"Chết!"
Chủ nhân của khí tức kinh khủng kia còn chưa triệt để thức tỉnh, cần một thời gian mới có thể chạy đến, theo lý thuyết, khoảng thời gian ngắn đó đủ để bọn hắn truyền tống chạy trốn.
Nhưng con tiểu Phượng Hoàng vừa mới lột xác kia lại mang theo sát ý vô biên nói một chữ "chết".
Chữ "chết" này trực tiếp điều động tinh khí của động quật này, trùng kích về phía Diệp Phàm và Hắc Hoàng.
Phượng Hoàng sinh ra không phàm trần, đầu tiên là bắt được một đường cơ hội, muốn triệt để Diệp Phàm và Hắc Hoàng tại chỗ này.
Mà một khi bị giữ tại chỗ này, kết cục của Diệp Phàm và Hắc Hoàng không cần nói nhiều.
Điều này vừa vặn rửa sạch sự vô cùng nhục nhã khi Phượng Hoàng sinh ra!
Lại bị một phàm nhân và chó đen xưng song thân?
Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất trong đời Phượng Hoàng!
Phượng Hoàng trong vỏ trứng hấp thu tinh hoa cuối cùng, thưởng thức sự tuyệt vọng cuối cùng của Diệp Phàm và Hắc Hoàng.
"Tiểu Phượng Hoàng cần gì táo bạo như thế?"
Vào lúc này, một thanh âm ôn hòa vuốt lên tất cả, phẫn nộ, tuyệt vọng, không cam lòng, những tâm tình này đều bị trấn áp.
Tối hôm qua bởi vì ta sơ sẩy, phát sai chương và tiết, nhưng ta lại không biết làm sao phát chương và tiết miễn phí, các vị có chỉ điểm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận