Game Thực Tế Ảo: Người Chơi Trọng Sinh
Chương 99: Định mệnh thật khó hiểu!
Chương 99: Định m·ệ·n·h thật khó hiểu!
[Rèn linh hồn: N/A (Kỹ năng bị khóa)] "Hả? Không thể xem nó sao?" Trần Trường một lần nữa cố gắng lấy thêm thông tin từ lão nhân. Đây dường như là cơ hội tốt để moi hết mọi thứ từ ông ta.
"Tiền bối… có vẻ như ta t·h·iếu khả năng để…"
"Cậu trai, ta khuyên cậu nên dừng tìm hiểu nó. Sức mạnh linh hồn và cấp độ của cậu chưa đủ thành thạo để xem kỹ t·h·u·ậ·t này."
"Vì vậy, quên cái này đi, hãy tập tr·u·ng vào việc mở khóa các niêm phong tr·ê·n thanh k·i·ế·m."
"Nhưng tiền bối…" Trần Trường không từ bỏ. Hắn cố gắng thuyết phục lão nhân. "Umm… tiền bối có thể dạy ta thêm vài về việc rèn không?"
"Ta e rằng kỹ năng của ta hơi…"
Thật không may, đối phương không nhượng bộ chút nào. "Ta đã cho cậu tất cả những gì cậu cần. Ta không còn gì để đưa cho cậu."
"Và ngay cả khi có đi nữa, nó chỉ làm h·ạ·i cho p·h·át triển tương lai của cậu. Tin vào lời ta nói đi, cậu nên đặt nhiều niềm tin hơn vào khả năng của chính mình."
Lão nhân cười gượng với biểu cảm như nói 'Ta biết cậu có ý gì’'. Ông ta như thể muốn rút hết túi quần ra để cho hắn thấy là không còn gì.
Môi của Trần Trường giật giật. Không còn cách nào khác, hắn bỏ cuộc.
"Cảm ơn về tất cả hướng dẫn của ngài, tiền bối. Ta sẽ dồn tâm huyết vào nhiệm vụ này. Ta sẽ đảm bảo rằng thanh k·i·ế·m được t·r·ả lại vinh quang ban đầu." Hắn t·r·ả lời một cách chân thành.
Ít nhất, hắn không có nói d·ố·i ở câu cuối.
Lão nhân cười và nhìn Trần Trường nghiêm túc.
"Cậu nhóc, dù cậu đã từ chối th·e·o con đường của sư phụ ta, tinh thần bất khuất của cậu đã gây ấn tượng mạnh với ta và ta đang tin tưởng cậu, giao phó thanh k·i·ế·m của sư phụ."
"Công thức mà ta đưa cho cậu cũng là thứ mà sư phụ ta để lại."
"Đây là hai tài sản quý giá nhất của sư phụ ta và chúng có khả năng mang lại sức mạnh và quyền lực không tưởng cho cậu."
"Nhưng đồng thời, chúng cũng có khả năng mang lại sự ganh gh·é·t và cơn thịnh nộ của trời đất."
"Những thứ mà cậu đang sở hữu bây giờ là thứ mà vô số chủng tộc và vương quốc thèm muốn."
"Chúng vừa là phước lành vừa là lời nguyền. Vì vậy, hãy bước đi cho cẩn trọng."
"Ta đang đặt tất cả hy vọng và niềm tin vào cậu. Tạm biệt. Ông già này sẽ mong chờ cậu trở lại và mang tin tức tốt lành."
Ông vỗ vai Trần Trường và sau đó vẫy tay tạo ra một cổng khác.
"Cái này sẽ đưa cậu trở lại hầm ngục."
Lời nói của ông ta vang vọng trong tâm trí Trần Trường, không phải vì đạo đức nào hay lo sợ mối nguy sắp tới, mà là vì hắn đang cố gắng suy nghĩ xem tiếp đây có mở khóa thêm nhiệm vụ nào không.
Hắn không chần chờ nhanh ch·ó·ng cúi đầu và kính trọng ông già lần cuối, trước khi bước vào cổng.
Ông già rất chân thành với lời nói và sự quan tâm của mình, nhưng Trần Trường biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gặp ông ta.
Thanh k·i·ế·m là một báu vật. Tại sao lại phải t·r·ả lại nó? Hắn không hề cảm thấy t·ộ·i lỗi khi nói d·ố·i thẳng vào mặt ông ta.
Hắn không quan tâm phải làm gì. Hắn sẽ xin, mượn và c·ướ·p, bất cứ cách gì, nếu điều đó giúp hắn trở nên mạnh hơn và s·ố·n·g sót.
......
Khi Trần Trường bước ra khỏi cổng, hắn thấy mình lại ở trong một khu rừng.
Hắn còn tưởng rằng sẽ trở về nơi mà mình rời đi trong hầm ngục, nhưng ngạc nhiên thay hắn lại ở vào cửa vào hầm ngục.
"Chắc không cần lại vào trong đâu" hắn quay người định rời đi thì nh·ậ·n ra có người đang chờ hắn ở đó.
"C·h·ế·t tiệt." Trần Trường nhìn kỹ lại, ngạc nhiên vì người này lại xuất hiện. Người th·e·o dõi hắn đã trở lại.
"Bây giờ ông ta còn muốn gì nữa đây?"
Không nghi ngờ gì, thanh k·i·ế·m linh hồn là một v·ũ k·hí vô cùng mạnh mẽ, nhưng kể từ khi hắn chấp nh·ậ·n nhiệm vụ đó, bỗng dưng bị hai lão già này ám ảnh.
Với tình trạng này, Trần Trường không chắc liệu mình có lại bị hai người này đến thăm khi hắn hoàn t·h·iện tái tạo lại thanh k·i·ế·m hay không.
Không biết lúc đó hắn có bị cưỡng ép lấy đi thanh k·i·ế·m không nữa Có lẽ hắn không cần phải hoàn t·h·iện nó làm chi, để nó gần hoàn t·h·iện nhưng chưa hoàn t·h·iện?
Nhiều suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu và Trần Trường thở dài, chào hỏi người này. Đây là lão nhân từ hiệp hội thợ rèn.
"Ta thấy cậu không chấp nh·ậ·n di sản!" Lão nhân thốt lên, lời nói của ông tràn đầy niềm vui. "Tốt. Tốt."
"Ha ha ha ha! Khuôn mặt con dê đó chắc hẳn rất khó coi lúc này. Ông ta hẳn là đã cố ép buộc cậu đúng không? Thật tốt khi cậu không chấp nh·ậ·n nó."
Trần Trường im lặng lắng nghe khi ông tiếp tục vui mừng nói liên miên trong vài phút. Hai ông già này có gh·é·t nhau hay gì không? Chuyện éo gì xảy ra vậy?
"Ta có thể biết tại sao cậu từ chối di sản không?"
Trần Trường hiểu rằng ông đang nói về lớp ẩn, vì vậy hắn t·r·ả lời một cách khéo léo. "Ta nghĩ mình không có duyên để học nó, tiền bối."
"Duyên hả? Ha ha ha ha! Tốt. Tốt." Ánh mắt của lão nhân dừng lại tr·ê·n thanh k·i·ế·m đang treo tr·ê·n thắt lưng của Trần Trường trong vỏ k·i·ế·m rách nát.
Và khi ông làm vậy, ông đột ngột ngừng cười. Lần này ông thật sự kinh ngạc. "Tên đó vậy mà cho cậu thanh k·i·ế·m dù cậu từ chối ông ta?!"
"Mau. Mau. Đưa ta xem thanh k·i·ế·m."
Trần Trường im lặng gật đầu và đưa v·ũ k·hí cho ông ta.
Vũ khí có nhãn 'ràng buộc với người chơi' vì vậy không thể b·ị đ·ánh cắp hoặc rơi mất. Vì vậy hắn giao nó cho ông ta.
Ngoài ra, người kia mạnh hơn hắn rất nhiều, nên ngay cả khi hắn muốn từ chối, hắn có thể từ chối được không?
Hắn nhìn lão nhân xem xét thanh k·i·ế·m với vẻ ngưỡng mộ.
Đây là lần thứ ba hắn gặp người này và cả ba lần Trước đó, hắn đã chạy quanh như c·h·ó cố gắng thu hút sự chú ý của bất kỳ và mọi NPC, nhưng bây giờ thì hay rồi, không tìm thì họ cũng tự tìm đến hắn!
Đây là cách trò chơi tạo ra sự hỗn loạn và giai cấp. Nó làm cho kẻ mạnh càng mạnh hơn và kẻ yếu chỉ có thể yếu hơn.
"Cậu trai, cậu có biết thanh k·i·ế·m này được làm từ gì không?" Lão nhân hỏi, vẫn cầm nó trong tay, không muốn buông.
"Linh hồn Hắc Long?" Trần Trường nói. Hắn đã đọc mô tả về v·ũ k·hí.
"Hmmm. Đúng vậy. Linh hồn Hắc Long, nhưng cậu có biết chúng còn được gọi là gì không?" Ông hỏi lại với ánh mắt lấp lánh.
Trần Trường lắc đầu.
"Hê. Chúng còn được gọi là Minh Long."
Hả? Trần Trường nhìn lão nhân đầy nghi vấn. Hắn ngày càng tò mò, không biết ông ta định nói gì.
"Giờ cậu đã thấy chưa? Mọi thứ đều đúng như nó nên vậy."
"Ta không hiểu ý nghĩa lời của ngài, tiền bối. Xin giải t·h·í·c·h lại cho ta…”.
"Cần giải t·h·í·c·h gì thêm nữa? Không phải chính cậu đã nói sao? Cậu không có duyên nh·ậ·n di sản đó. Vậy cậu dĩ nhiên có duyên đi th·e·o con đường khác."
"Nhưng thanh k·i·ế·m này từ đầu đến cuối đều định sẵn là của cậu."
Trần Trường lắc đầu x·i·n l·ỗ·i. Hắn vẫn còn bối rối.
"Hê? Vẫn giả vờ như không biết gì sao? Đừng nghĩ rằng ta không thấy được, cậu nhóc. Cơ thể cậu có mùi năng lượng từ Minh giới không thể nhầm lẫn."
"Cậu sở hữu cùng loại ma t·h·u·ậ·t như những con Minh Long này. Chỉ có cậu mới có thể đưa v·ũ k·hí này trở lại vinh quang ban đầu mà không chịu phải bất kỳ phong hiểm nào."
Ông ta đang nói về chuyện đó sao! Trần Trường nhíu mày, cuối cùng hiểu ra là đang nói về cái gì.
Có lẽ một nhiệm vụ lớp ẩn khác đang chờ hắn?
"Hử? Cậu có vẻ không thuyết phục? Cậu không tin ta, hả?"
"Không, tiền bối. Ta tin lời ngài. Ta sẽ cố gắng hết sức để nuôi dưỡng và hoàn t·h·iện v·ũ k·hí này." Trần Trường nhanh ch·ó·ng đáp.
[Rèn linh hồn: N/A (Kỹ năng bị khóa)] "Hả? Không thể xem nó sao?" Trần Trường một lần nữa cố gắng lấy thêm thông tin từ lão nhân. Đây dường như là cơ hội tốt để moi hết mọi thứ từ ông ta.
"Tiền bối… có vẻ như ta t·h·iếu khả năng để…"
"Cậu trai, ta khuyên cậu nên dừng tìm hiểu nó. Sức mạnh linh hồn và cấp độ của cậu chưa đủ thành thạo để xem kỹ t·h·u·ậ·t này."
"Vì vậy, quên cái này đi, hãy tập tr·u·ng vào việc mở khóa các niêm phong tr·ê·n thanh k·i·ế·m."
"Nhưng tiền bối…" Trần Trường không từ bỏ. Hắn cố gắng thuyết phục lão nhân. "Umm… tiền bối có thể dạy ta thêm vài về việc rèn không?"
"Ta e rằng kỹ năng của ta hơi…"
Thật không may, đối phương không nhượng bộ chút nào. "Ta đã cho cậu tất cả những gì cậu cần. Ta không còn gì để đưa cho cậu."
"Và ngay cả khi có đi nữa, nó chỉ làm h·ạ·i cho p·h·át triển tương lai của cậu. Tin vào lời ta nói đi, cậu nên đặt nhiều niềm tin hơn vào khả năng của chính mình."
Lão nhân cười gượng với biểu cảm như nói 'Ta biết cậu có ý gì’'. Ông ta như thể muốn rút hết túi quần ra để cho hắn thấy là không còn gì.
Môi của Trần Trường giật giật. Không còn cách nào khác, hắn bỏ cuộc.
"Cảm ơn về tất cả hướng dẫn của ngài, tiền bối. Ta sẽ dồn tâm huyết vào nhiệm vụ này. Ta sẽ đảm bảo rằng thanh k·i·ế·m được t·r·ả lại vinh quang ban đầu." Hắn t·r·ả lời một cách chân thành.
Ít nhất, hắn không có nói d·ố·i ở câu cuối.
Lão nhân cười và nhìn Trần Trường nghiêm túc.
"Cậu nhóc, dù cậu đã từ chối th·e·o con đường của sư phụ ta, tinh thần bất khuất của cậu đã gây ấn tượng mạnh với ta và ta đang tin tưởng cậu, giao phó thanh k·i·ế·m của sư phụ."
"Công thức mà ta đưa cho cậu cũng là thứ mà sư phụ ta để lại."
"Đây là hai tài sản quý giá nhất của sư phụ ta và chúng có khả năng mang lại sức mạnh và quyền lực không tưởng cho cậu."
"Nhưng đồng thời, chúng cũng có khả năng mang lại sự ganh gh·é·t và cơn thịnh nộ của trời đất."
"Những thứ mà cậu đang sở hữu bây giờ là thứ mà vô số chủng tộc và vương quốc thèm muốn."
"Chúng vừa là phước lành vừa là lời nguyền. Vì vậy, hãy bước đi cho cẩn trọng."
"Ta đang đặt tất cả hy vọng và niềm tin vào cậu. Tạm biệt. Ông già này sẽ mong chờ cậu trở lại và mang tin tức tốt lành."
Ông vỗ vai Trần Trường và sau đó vẫy tay tạo ra một cổng khác.
"Cái này sẽ đưa cậu trở lại hầm ngục."
Lời nói của ông ta vang vọng trong tâm trí Trần Trường, không phải vì đạo đức nào hay lo sợ mối nguy sắp tới, mà là vì hắn đang cố gắng suy nghĩ xem tiếp đây có mở khóa thêm nhiệm vụ nào không.
Hắn không chần chờ nhanh ch·ó·ng cúi đầu và kính trọng ông già lần cuối, trước khi bước vào cổng.
Ông già rất chân thành với lời nói và sự quan tâm của mình, nhưng Trần Trường biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gặp ông ta.
Thanh k·i·ế·m là một báu vật. Tại sao lại phải t·r·ả lại nó? Hắn không hề cảm thấy t·ộ·i lỗi khi nói d·ố·i thẳng vào mặt ông ta.
Hắn không quan tâm phải làm gì. Hắn sẽ xin, mượn và c·ướ·p, bất cứ cách gì, nếu điều đó giúp hắn trở nên mạnh hơn và s·ố·n·g sót.
......
Khi Trần Trường bước ra khỏi cổng, hắn thấy mình lại ở trong một khu rừng.
Hắn còn tưởng rằng sẽ trở về nơi mà mình rời đi trong hầm ngục, nhưng ngạc nhiên thay hắn lại ở vào cửa vào hầm ngục.
"Chắc không cần lại vào trong đâu" hắn quay người định rời đi thì nh·ậ·n ra có người đang chờ hắn ở đó.
"C·h·ế·t tiệt." Trần Trường nhìn kỹ lại, ngạc nhiên vì người này lại xuất hiện. Người th·e·o dõi hắn đã trở lại.
"Bây giờ ông ta còn muốn gì nữa đây?"
Không nghi ngờ gì, thanh k·i·ế·m linh hồn là một v·ũ k·hí vô cùng mạnh mẽ, nhưng kể từ khi hắn chấp nh·ậ·n nhiệm vụ đó, bỗng dưng bị hai lão già này ám ảnh.
Với tình trạng này, Trần Trường không chắc liệu mình có lại bị hai người này đến thăm khi hắn hoàn t·h·iện tái tạo lại thanh k·i·ế·m hay không.
Không biết lúc đó hắn có bị cưỡng ép lấy đi thanh k·i·ế·m không nữa Có lẽ hắn không cần phải hoàn t·h·iện nó làm chi, để nó gần hoàn t·h·iện nhưng chưa hoàn t·h·iện?
Nhiều suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu và Trần Trường thở dài, chào hỏi người này. Đây là lão nhân từ hiệp hội thợ rèn.
"Ta thấy cậu không chấp nh·ậ·n di sản!" Lão nhân thốt lên, lời nói của ông tràn đầy niềm vui. "Tốt. Tốt."
"Ha ha ha ha! Khuôn mặt con dê đó chắc hẳn rất khó coi lúc này. Ông ta hẳn là đã cố ép buộc cậu đúng không? Thật tốt khi cậu không chấp nh·ậ·n nó."
Trần Trường im lặng lắng nghe khi ông tiếp tục vui mừng nói liên miên trong vài phút. Hai ông già này có gh·é·t nhau hay gì không? Chuyện éo gì xảy ra vậy?
"Ta có thể biết tại sao cậu từ chối di sản không?"
Trần Trường hiểu rằng ông đang nói về lớp ẩn, vì vậy hắn t·r·ả lời một cách khéo léo. "Ta nghĩ mình không có duyên để học nó, tiền bối."
"Duyên hả? Ha ha ha ha! Tốt. Tốt." Ánh mắt của lão nhân dừng lại tr·ê·n thanh k·i·ế·m đang treo tr·ê·n thắt lưng của Trần Trường trong vỏ k·i·ế·m rách nát.
Và khi ông làm vậy, ông đột ngột ngừng cười. Lần này ông thật sự kinh ngạc. "Tên đó vậy mà cho cậu thanh k·i·ế·m dù cậu từ chối ông ta?!"
"Mau. Mau. Đưa ta xem thanh k·i·ế·m."
Trần Trường im lặng gật đầu và đưa v·ũ k·hí cho ông ta.
Vũ khí có nhãn 'ràng buộc với người chơi' vì vậy không thể b·ị đ·ánh cắp hoặc rơi mất. Vì vậy hắn giao nó cho ông ta.
Ngoài ra, người kia mạnh hơn hắn rất nhiều, nên ngay cả khi hắn muốn từ chối, hắn có thể từ chối được không?
Hắn nhìn lão nhân xem xét thanh k·i·ế·m với vẻ ngưỡng mộ.
Đây là lần thứ ba hắn gặp người này và cả ba lần Trước đó, hắn đã chạy quanh như c·h·ó cố gắng thu hút sự chú ý của bất kỳ và mọi NPC, nhưng bây giờ thì hay rồi, không tìm thì họ cũng tự tìm đến hắn!
Đây là cách trò chơi tạo ra sự hỗn loạn và giai cấp. Nó làm cho kẻ mạnh càng mạnh hơn và kẻ yếu chỉ có thể yếu hơn.
"Cậu trai, cậu có biết thanh k·i·ế·m này được làm từ gì không?" Lão nhân hỏi, vẫn cầm nó trong tay, không muốn buông.
"Linh hồn Hắc Long?" Trần Trường nói. Hắn đã đọc mô tả về v·ũ k·hí.
"Hmmm. Đúng vậy. Linh hồn Hắc Long, nhưng cậu có biết chúng còn được gọi là gì không?" Ông hỏi lại với ánh mắt lấp lánh.
Trần Trường lắc đầu.
"Hê. Chúng còn được gọi là Minh Long."
Hả? Trần Trường nhìn lão nhân đầy nghi vấn. Hắn ngày càng tò mò, không biết ông ta định nói gì.
"Giờ cậu đã thấy chưa? Mọi thứ đều đúng như nó nên vậy."
"Ta không hiểu ý nghĩa lời của ngài, tiền bối. Xin giải t·h·í·c·h lại cho ta…”.
"Cần giải t·h·í·c·h gì thêm nữa? Không phải chính cậu đã nói sao? Cậu không có duyên nh·ậ·n di sản đó. Vậy cậu dĩ nhiên có duyên đi th·e·o con đường khác."
"Nhưng thanh k·i·ế·m này từ đầu đến cuối đều định sẵn là của cậu."
Trần Trường lắc đầu x·i·n l·ỗ·i. Hắn vẫn còn bối rối.
"Hê? Vẫn giả vờ như không biết gì sao? Đừng nghĩ rằng ta không thấy được, cậu nhóc. Cơ thể cậu có mùi năng lượng từ Minh giới không thể nhầm lẫn."
"Cậu sở hữu cùng loại ma t·h·u·ậ·t như những con Minh Long này. Chỉ có cậu mới có thể đưa v·ũ k·hí này trở lại vinh quang ban đầu mà không chịu phải bất kỳ phong hiểm nào."
Ông ta đang nói về chuyện đó sao! Trần Trường nhíu mày, cuối cùng hiểu ra là đang nói về cái gì.
Có lẽ một nhiệm vụ lớp ẩn khác đang chờ hắn?
"Hử? Cậu có vẻ không thuyết phục? Cậu không tin ta, hả?"
"Không, tiền bối. Ta tin lời ngài. Ta sẽ cố gắng hết sức để nuôi dưỡng và hoàn t·h·iện v·ũ k·hí này." Trần Trường nhanh ch·ó·ng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận