Game Thực Tế Ảo: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 51: Chu kỳ đồ sát

Chương 51: Chu kỳ đồ s·á·t "Bro, bọn này không có làm." Một người t·r·ả lời.
"Đúng vậy, bro à. Không ai làm gì cả. Hơn nữa, ngay cả khi chúng ta làm, chúng ta cũng sẽ nh·ậ·n được điểm kinh nghiệm, chúng ta đều trong cùng một tổ đội mà." Một người khác nói ra điều hiển nhiên.
Mắt Trần Sâm Lại mở to ra nh·ậ·n ra. Đúng ha! Chuyện đó không thể là do bất kỳ ai trong số đàn em của gã gây ra! Gã luôn được dành cho t·ấ·n c·ô·ng cuối cùng, vì trong tổ đội không ai dám làm vậy.
Vậy ai đã c·ướ·p lấy đòn đ·á·n·h cuối của họ? Có ai đó ở đây sao? Không lẽ đang ẩn nấp trong bóng tối?
Tất cả bọn họ quay lại và nhìn xung quanh, nhưng nơi đó yên tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí không có chiếc lá nào tr·ê·n cây chuyển động.
Mọi người đều bối rối và im lặng, nhưng vận rủi của họ chưa kết thúc. Một quả b·o·m khói rơi xuống giữa năm người chơi và từ đó, khói trắng dày đặc bắt đầu bốc ra.
"Đụ má! Cái gì đang xảy ra vậy?"
"Cao, ra chiêu có gió gì đó của mày đi!"
Tuy nhiên, người tên Cao không phản ứng lại, và ngay lập tức, một thông báo của tổ đội vang lên.
[Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] "Này! Hồi m·á·u cho tao. Hồi m·á·u cho tao." Một người khác h·é·t lên và một giây sau, một thông báo khác vang lên.
[Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Một thành viên trong nhóm của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Một thành viên trong nhóm của bạn đã c·h·ế·t] Trần Sâm Lại muốn bứt tóc mình ra. Gã nhìn quanh một cách đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g như bị đ·i·ê·n, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từng người một, tất cả các thành viên trong nhóm của gã đều c·h·ế·t đi như ruồi nhặng.
"c·h·ó đẻ. c·h·ó đẻ. c·h·ó đẻ. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ mà, cái quái gì đang xảy ra? Chính x·á·c là cái quái gì..."
[Ding. Bạn đã c·h·ế·t] Ngay khi cơ thể của Trần Sâm Lại ngã xuống, khói cũng tan biến, để lộ 5 x·á·c c·h·ế·t tr·ê·n mặt đất trong rừng và một đống trang bị rải rác.
Tất nhiên, còn có một người nữa, người chịu trách nhiệm mọi chuyện đằng sau.
Trần Trường không biết nên cười hay k·h·ó·c.
Hiệu quả của lựu đ·ạ·n khói chỉ k·é·o dài trong 10 giây và trong thời g·i·a·n đó, tất cả năm người đã bị t·ấ·n c·ô·ng và gặt g·i·ế·t một cách dễ dàng.
Hắn thậm chí không phải đổ mồ hôi để g·i·ế·t đám người đã biến cuộc s·ố·n·g của hắn thành địa ngục. Đúng là đáng thương!
Sự hối tiếc và tức giận tràn ngập trong lòng hắn. Nếu hắn đã đứng lên c·h·ố·n·g lại bọn nó…..nếu hắn giỏi hơn một chút, thì có lẽ mọi thứ đã không diễn ra như thế này?
Hắn thở dài và cúi xuống nhặt các vật phẩm rơi ra. Không có lý do gì để nghĩ về quá khứ nữa.
Hình dáng của hắn sau đó dần mờ đi, hắn truyền mana vào đôi chân để tăng tốc, và sau đó di chuyển đến nghĩa địa lớn gần đó.
Đây là nghĩa địa gần nhất và nó nằm gần ngôi làng lân cận. Đây cũng là nơi Trần Sâm Lại và đồng bọn của gã đã nh·ậ·n được nhiệm vụ của chúng.
Và đây cũng là nơi sẽ trở thành nghĩa địa vĩnh viễn của chúng.
Khi các x·á·c c·h·ế·t tr·ê·n mặt đất biến thành bụi và tan vào không khí, cả năm người nhanh c·h·ó·ng hồi sinh tại nghĩa địa của làng.
Và ngay khi họ hồi sinh...
“Tụi bây, rốt cuộc là… Ahhh..."
"Đu má!"
"Lại nữa hả?"
Trần Sâm Lại thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt kẻ t·h·ù thì các thông báo lại vang lên lần nữa.
[Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Một thành viên trong tổ đội của bạn đã c·h·ế·t] [Ding. Bạn đã c·h·ế·t] Năm x·á·c c·h·ế·t ngã xuống đất, lần lượt từng người, và vài giây sau, chúng biến mất chỉ để lại vài món đồ.
Lần này Trần Sâm Lại nh·ậ·n thức rõ hơn rằng có cái gì đó không biết đang diễn ra... Vì vậy gã mở màn hình trạng thái của mình để đăng xuất ngay khi nh·ậ·n thức của mình trở lại.
Trong trò chơi 'Etheria Realms' các nghĩa địa không có bất kỳ bảo hộ nào và người chơi có thể bị g·i·ế·t ngay cả khi họ vừa hồi sinh.
Họ cũng không thể đăng xuất cho đến khi họ triệu hồi màn hình trạng thái sau khi hồi sinh và chọn nút bấm đăng xuất.
Vì vậy, về mặt lý thuyết, nếu ai đó có thể t·ấ·n c·ô·ng một người trước khi họ kịp đăng xuất, họ có thể vô hạn g·i·ế·t mục tiêu của mình miễn là họ muốn, hoặc… ít nhất là cho đến khi linh hồn của người kia vẫn còn tồn tại.
Điều này chỉ được biết đến về sau trong trò chơi, và đến lúc đó, các cuộc t·h·ả·m s·á·t tại nghĩa địa đã trở thành một hiện tượng thường thấy phổ biến không ngờ.
Lỗ hổng bug này làm cho mọi loại kỹ năng dùng để ẩn nấp trở nên vô cùng quý giá, vì đó là một trong những cách giúp người chơi tránh khỏi t·h·ả·m s·á·t tại nghĩa địa.
Tuy nhiên, những người chơi hiện tại không biết về những điều này, đặc biệt là năm chàng trai trẻ đang bị t·à·n s·á·t một cách t·à·n nhẫn ngay bây giờ.
Trần Trường không có ý định nương tay. Việc kẻ mạnh giẫm đ·ạ·p lên kẻ yếu là điều không thể tránh khỏi. Nhưng có sự khác biệt lần này là, hắn là người mạnh hơn.
Vậy tại sao hắn lại phải nương tay? Những người mà hắn đang g·i·ế·t đi g·i·ế·t lại kia chưa từng cho hắn thấy lý do để mình mở lòng tốt đó.
Thế giới chưa bao giờ công bằng ngay từ đầu, và trò chơi này và ngày tận thế xảy ra chỉ làm cho điều này trở nên nghiêm trọng hơn. Số ph·ậ·n đã được định đoạt và đây chỉ là khởi đầu.
Trần Sâm Lại và nhóm của gã kêu gào t·h·ả·m t·h·iế·t khi họ bắt đầu t·r·ải qua sự t·r·a t·ấ·n mà họ chưa từng mơ đến, cho dù là trong những cơn ác mộng kinh khủng nhất.
Tính năng hiện thực của trò chơi làm cho chuyện này kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Vết c·ắ·t nhỏ tr·ê·n ngón tay đau đớn như thế nào? Và vết c·ắ·t đó sẽ đau đớn ra sao nếu nó nhắm vào cổ họng và kết thúc cuộc đời của một người?
Đến bây giờ, danh tính của Trần Trường không còn là bí ẩn đối với họ. Đôi mắt c·h·ế·t c·h·ó·c vô hồn của họ nhìn chằm chằm vào thần c·h·ế·t ở trước mặt họ mỗi lần họ bị g·i·ế·t và hồi sinh.
Họ chưa nh·ậ·n ra hắn vì các đặc điểm của hắn trong trò chơi có phần khác biệt so với ngoài đời thực.
Nhưng họ có thể nh·ậ·n ra rằng họ đã từng gặp hắn ở đâu đó, dù họ không thể x·á·c định chính x·á·c hắn.
Trần Trường cũng không cố gắng che giấu khuôn mặt của mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của họ. Giấu giếm thì có nghĩa lý gì?
Một nụ cười nhỏ hạnh phúc hiện tr·ê·n khuôn mặt hắn khi tiếp tục vung k·i·ế·m mà không chớp mắt.
Mỗi lần năm kẻ bắt nạt hồi sinh, tay hắn di chuyển với sự phối hợp hoàn hảo và c·h·é·m đ·ứ·t toàn thân chúng.
Tất cả trang bị của họ rơi xuống lần lượt và sau hai mươi lần đầu tiên, cấp độ của họ cũng bị hạ xuống còn 0.
Trần Sâm Lại đám người đã hết sức chịu đựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận