Game Thực Tế Ảo: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 169: Phản hồi

Chương 169: Phản hồi
Khi hắn sắp bước vào, đột nhiên hắn nhận được một tin nhắn mới từ một người trong danh sách bạn bè. Vì vậy, hắn dừng lại và mở tin nhắn để xem đó là từ David!
Trần Trường nhìn ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau khi đọc nội dung tin nhắn, môi hắn nở một nụ cười lớn.
"Thưa ngài, tôi đã rời khỏi hội."
Tin nhắn của David ngắn gọn và đơn giản.
Anh ta đã không liên lạc với hắn suốt thời gian qua, bây giờ đột nhiên anh ta lại trả lời?
Có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Trần Trường im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó một ý nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn vừa liên lạc với nhiều hội để sắp xếp giao dịch.
Nhưng hắn không liên lạc với hai hội đặc biệt vì có lý do.
Một cái là hội của ‘bạn cũ’ của hắn, Thiên Phạt, và hội kia là hội của David.
Hắn không biết liệu hành động đó của mình, có phải đã vô tình ảnh hưởng đến dòng chảy sự việc và giúp hắn hay không.
Hoặc với cách các đồng đội trong hội của David đối xử với anh ta, họ có lẽ đã đổ lỗi cho anh ta và lại đi bắt nạt ngôn từ với anh ta.
Nhưng anh ta đã chịu đựng nó lâu rồi mà? Có khi nào cãi vã đã đến giới hạn của anh ta không nhỉ?
Có lẽ đã có một trận mâu thuẫn dữ dội khiến David bị đuổi ra hoặc tự nguyện rời đi?
"Dù sao đi nữa."
Thực tế là Trần Trường không quan tâm lắm nguyên nhân là gì. Điều quan trọng nhất là giờ hắn có người này bên cạnh như cánh tay đắc lực của mình.
Ngoại trừ em gái của mình, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tin tưởng ai khác trong thế giới này, nhưng nếu có ngoại lệ thì đó sẽ là người này.
"Đúng đắn đấy. Giờ anh đang ở đâu? Anh có thể đến thành phố Yelka không?"
Trần Trường đoán có lẽ anh ta đang rất tuyệt vọng vào lúc này. Vì vậy, dù anh ta không nói chi tiết hay giải thích gì, Trần Trường cũng sẽ không đào sâu vào chuyện riêng của anh ta.
Hắn chỉ gửi tin nhắn ngắn và ngay lập tức nhận được hồi âm.
Trùng hợp là David cũng đang ở trong thành phố ngay lúc này, vì vậy anh ta lập tức trả lời. "Tôi đang ở đây, thưa ngài. Tôi phải gặp anh ở đâu?"
"Ồ, anh đang ở đây à. Vậy thì đúng lúc quá luôn. Giờ đến chỗ ra vào của tòa tháp PVP đi."
Chẳng bao lâu sau, trong vài giây, một chàng trai cao lớn và cơ bắp chạy tới lối vào tòa tháp PVP. Ngay cả khi không có trang bị đầy đủ, dáng người của anh ta cũng rất đồ sộ, rõ ràng là phù hợp để làm một tanker.
Vẫy tay với người đang đến gần, Trần Trường cười rộng đến mang tai. Hắn không che giấu niềm vui của mình.
"Chào anh. Chào mừng đến với trận doanh hắc ám" Trần Trường cười khúc khích.
David cũng gượng cười, dù rõ ràng anh ta hiện đang rất buồn và lo về điều gì đó.
Nhận thấy cái này, Trần Trường không đòi bất kỳ giải thích nào, cũng như không đi an ủi anh ta bằng những lời sáo rỗng.
Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Anh cần tiền gấp đến mức nào? Có thể chờ vài giờ hay cần ngay lập tức?"
Huh? David đứng cứng người.
Lần thứ n, anh ta bị sốc bởi người trước mặt mình. Cho đến bây giờ trong cuộc đời mình, anh ta đã nhiều lần cầu xin tiền từ nhiều người khác nhau.
Gia đình họ dưới mức nghèo khổ, và vẫn phải gánh chịu những căn bệnh nan y mà ngay cả các gia đình trung lưu cũng gặp khó khăn trong việc chi trả.
Cả mẹ và em trai anh ta đều đang phải chịu số phận tàn nhẫn này. bệnh của họ không gây tử vong và không phải không thể chữa được.
Ít nhất nếu đơn giản như vậy, mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến thế. Họ có thể chấp nhận số phận của mình và vui vẻ sống tiếp.
Vấn đề là bệnh của họ hoàn toàn có thể chữa được, nhưng lại cần tiền và rất nhiều tiền để chạy bệnh và chữa trị. Tuy nhiên, với điều kiện của gia đình họ, cái vấn đề đó không khác gì án tử.
Ba anh ta là một tên vô dụng đã bỏ đi từ lâu khi thấy tình hình gia đình tồi tệ hẳn đi. Họ hàng của họ đã quay lưng lại với họ vì sợ bị hỏi xin giúp đỡ.
Cuối cùng, mọi thứ đều đổ lên vai anh ta và chị gái anh.
Nhưng mà, làm sao hai người không có cơ hội đi học đại học, lại có thể gánh vác được gánh nặng lớn như vậy?
David chỉ có thể tìm công việc lặt vặt ở mấy cái công trình đang thi công để kiếm tiền, và chị gái anh ta làm dịch vụ giúp việc.
Trong tình cảnh đó, một người làm chung xây dựng với anh ta đã giới thiệu David chơi trò chơi mới này.
Tình cờ, một người bạn cũ của anh ta cũng chơi trò chơi này, khi họ vô tình gặp nhau trên đường, người đó đã nói với David về hội của mình là hội sẽ trả lương hậu hĩnh, gần như bằng với một công việc lao động tay chân.
Nghe vậy, David ngay lập tức mua một cái mũ bảo hiểm rẻ tiền, thử vận may đi kiếm tiền trong trò chơi.
Không có học vấn hay hậu thuẫn nào, anh ta biết rằng đây là cơ hội tốt nhất mà mình có để kiếm số tiền kha khá, và anh ta sẵn sàng lao đầu nhảy vào cơ hội này.
Tuy nhiên, mọi thứ sau đó không suôn sẻ. Tuy nhiên, mọi thứ sau đó không suôn sẻ. Anh ta bị sỉ nhục, coi thường và đối xử như thằng rẻ rách ngày qua ngày.
Anh ta không biết tại sao hoặc chuyện gì đã xảy ra, nhưng tự dưng cái tên đang là ngôi sao của đội đã gây hấn với anh ta, và hạ thấp anh ta mỗi khi muốn.
David chịu đựng tất cả những lời sỉ nhục đó, nhưng lần này họ đã đi quá xa. Họ đã không trả lương cho anh ta, lại còn đổ lỗi cho anh ta về mọi lỗi lầm trong thời gian gần đây.
Và khi anh ta nói với họ về thỏa thuận kinh doanh mà Trần Trường đề nghị, họ cười vào mặt anh, nói rằng anh đang định lừa họ.
Và cuối cùng hôm nay, người đó đã đi quá xa.
Lời chính xác của người đó là...
"Này, chị của cậu có to con như cậu không? Gu của tôi là mấy cô gái bự con lực điền ấy. Hay là cậu đưa chị cậu vào trò chơi đi, bọn tôi có khi sẽ trả cho cậu gấp đôi số tiền trả cho cậu hiện giờ."
Đây là giọt nước tràn ly phá vỡ sự chịu đựng của anh ta, và David ngay lập tức rời khỏi hội mà không quay lại.
Sau đó, anh ta liên lạc với Trần Trường và trực tiếp đến gặp người này.
Trước đó, Trần Trường đã nói với anh nhiều điều hứa hẹn khá lớn lao. David không biết có bao nhiêu trong số đó là sự thật.
Trên đời này, không có bữa cơm nào miễn phí. Anh ta không còn là thiếu niên ngây thơ nữa. Anh ta biết con người ra sao. Con người có thể nói những lời hoa mỹ, nhưng sự thật lúc nào cũng luôn xấu xí và lạnh lùng luôn.
Từ đầu, anh ta không có hi vọng vào Trần Trường.
Tuy nhiên, anh ta cũng không thể rũ bỏ cảm giác mà đối phương mang lại, từ cuộc trò chuyện lần trước. Vì vậy, anh ta đã đến đây với tinh thần chuẩn bị giải thích nguyên nhân cho chuyện này.
Nhưng… người này vậy mà không hỏi anh ta cái gì hết.
Hai người họ không nói cái gì mà điều khoản, hoặc thảo luận các thứ.
Lượng công việc anh ta phải làm bao nhiêu hoặc làm gì. Đối phương thậm chí còn không hỏi lý do, tại sao anh mất thời gian lâu như vậy để trả lời.
Chỉ trực tiếp đề nghị giúp đỡ...
David thực sự ngớ người. Người này hoặc là ngây thơ hoặc là… "Thưa ngài." David nuốt khan.
Vì người bên kia đang đề nghị giúp đỡ, anh ta không có ý định từ chối. Anh ta đã quyết định đi con đường này, vì vậy cũng đi toàn tâm toàn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận