Game Thực Tế Ảo: Người Chơi Trọng Sinh
Chương 148: Đề nghị
Chương 148: Đề nghị David thở dài. Anh đã rơi vào tình huống này quá nhiều lần đến mức giờ đã quen với sự đối xử này.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của anh, Trần Trường mỉm cười và không vòng vo nữa. Hắn đi thẳng vào vấn đề. "Anh có thể rời khỏi bang hội đó."
"Huh?" David sốc. Không phải đang nói về thỏa thuận kinh doanh sao? Tự dưng nói cái này là sao?
"Tôi đang nói anh có thể rời khỏi bang hội đó," Trần Trường nhắc lại lời của mình.
David và các đồng đội của anh ta không biết là, người trước mặt hắn, là David, sẽ là một trong những người chơi top đầu trong trò chơi.
Anh ta cũng sau này trở thành một Tướng chính cho bang hội Guardians, một trong những bang hội hàng đầu, sau khi bang hội hiện tại của anh ta bị giải tán.
Trong khi các Tướng khác đều là thành viên lâu năm của bang hội Guardians từ đầu, David là người mới và vẫn leo lên được vị trí đó một cách nhất trí mà không có sự phản đối nào.
Anh ta chỉ đơn giản là tài năng như vậy. Tuy nhiên, điều mà Trần Trường ngưỡng mộ và quan tâm hơn cả là tính trung thực của anh ta.
Người này bị bang hội của mình đối xử như tấm thảm chùi chân, vì anh ta cần gấp tiền để chữa trị cho mẹ mình.
Họ biến anh ta thành chó và tra tấn anh ta, tất cả chỉ vì tanker khác trong bang hội ghen tị với khả năng của anh ta.
Họ không muốn để anh ta rời đi vì ngay cả họ cũng biết anh ta là một người chơi tanker hàng đầu tính đến hiện tại, nhưng vì tính cách điềm tĩnh và ngoan ngoãn của anh ta, họ lợi dụng và đối xử với anh ta như rác.
Đúng là hành vi của lũ mất dạy, đối xử với người đứng ra che chở bản thân trên chiến trường chỉ vì người đó hiền?
Anh ta cần một nơi khác, mà ở đó có người biết tôn trọng công sức và con người của anh ta, chứ không phải bọn ăn cháo đá bát.
Trần Trường không biết điều gì đã thay đổi trong tương lai, khiến tính cách của anh ta thay đổi mạnh mẽ so với bây giờ.
Nhưng người trước mặt hắn vẫn là người điềm tĩnh, kiên nhẫn và ngoan ngoãn.
Vì vậy, nếu hắn không tận dụng cơ hội này và cố gắng có được anh ta làm đồng minh, thì hắn đúng là ngốc.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn khi đối phó với những người như thế này.
Trần Trường trân trọng sự trung thành và trung thực của anh ta, nhưng chính những phẩm chất này sẽ ngăn anh ta rời khỏi đội của mình.
Trừ khi...
"Tại sao anh không có tiền, thậm chí vài đồng bạc để mua lấy một bình thuốc hồi máu? Anh có cần tiền không?" Trần Trường hỏi nhẹ nhàng.
David, người đã bị sốc trước lời của Trần Trường, giờ càng bàng hoàng hơn.
Người này biết đọc suy nghĩ ư? Làm sao người này lại biết mọi thứ? Anh ta nhìn Trần Trường ngơ ngác, không thể trả lời hoặc phản ứng.
"Tại sao anh nhìn tôi như vậy? Tôi chỉ hỏi như một người bạn và đối tác kinh doanh tương lai thôi. Nếu anh cần tiền, tôi có thể cho vay." Trần Trường dừng lại.
Rồi như thể hắn có thể đọc suy nghĩ của người kia, hắn nói thêm. "Không quan trọng là bao nhiêu."
"Không. Cái đó…" David do dự.
"Anh cần bao nhiêu? 100,000? 500,000? 1 triệu?" Trần Trường tiếp tục, không để anh ta từ chối.
Với mỗi lời hắn nói, người kia càng trở nên lặng đi.
"Nghe này. Tôi đã biết rằng anh cần tiền. Và những người bạn tự gọi mình là bạn của anh kia có lẽ sẽ không giúp anh đâu."
"Họ có thể đã hứa hay thề thốt gì đó, nhưng tôi nghi ngờ là không có đâu ."
Trần Trường nhìn người kia và với ánh mắt kiên định, hắn tiếp tục. "Tôi sẵn sàng giúp anh ngay bây giờ." Hắn nói chậm rãi, nhấn mạnh từng lời.
"Làm sao… Làm sao anh biết?" David lắp bắp. Anh ta chưa bao giờ gặp người này trong đời nhưng đối phương lại biết mọi chi tiết về anh.
"Làm sao tôi biết ư? Có quan trọng không? Vậy làm sao các người lại phát hiện ra danh tính của tôi mà mò tới đây? Anh thấy đấy, có nhiều bí mật trong trò chơi này và có nhiều cách để biết nhiều thứ."
"Đừng làm phức tạp bằng những chi tiết không quan trọng." Trần Trường cố tình đánh lạc hướng và đưa chủ đề trở lại.
"Câu hỏi duy nhất quan trọng là… anh có muốn sự giúp đỡ của tôi không? Trong vòng ba ngày, tôi có thể đảm bảo anh sẽ nhận được số tiền mình cần."
"Vậy anh có muốn hay không?"
David nuốt nước bọt. Anh ta không biết nói gì và chỉ nhìn Trần Trường đờ đẫn. Biểu hiện chân thực tính cách này của anh ta khiến Trần Trường lắc đầu bất lực.
"Tôi sẽ không nói dối anh."
"Tôi không làm cái này vì anh. Tôi làm điều này là vì tôi. Cũng giống như những người kia, tôi cũng định lợi dụng anh."
"Tôi muốn anh trở thành cánh tay phải của tôi. Tôi muốn anh làm việc cho tôi và cống hiến cho tôi giống như anh đang làm cho họ và cống hiến cho họ."
"Nhưng sự khác biệt là… tôi biết giá trị của anh và tôi sẽ không bao giờ để tình hình gia đình của anh trở nên tồi tệ."
Trần Trường thở dài và đứng dậy. "Được rồi. Tôi đã nói hết những gì tôi muốn nói. Bây giờ quyền quyết định là của anh."
"Gọi tôi bất cứ khi nào anh quyết định. Không cần phải vội vàng nhưng càng sớm càng tốt thì sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta."
"Chắc không cần tôi nhắc, anh cũng biết rằng là mọi thứ trong trò chơi này đang phát triển mỗi ngày. Vì vậy, ngay cả một giờ cũng rất quan trọng."
"Nếu anh tham gia sớm, tôi sẽ không cho anh vay số tiền đó, vì anh có thể tự kiếm được nó, nhưng nếu anh tham gia muộn… tôi vẫn có thể giúp anh nhưng mọi thứ sẽ khác."
"Hãy suy nghĩ kỹ và quyết định sớm."
Sau khi nói những gì hắn định nói, Trần Trường nhìn người đàn ông ngơ ngác và gật đầu trước khi rời đi.
Hắn không nghĩ rằng mình có thể thuyết phục người này nhanh chóng như vậy. Nhưng không có hại gì khi thử.
Dù sao, hắn chỉ biết một phần nhỏ về cuộc sống của người này, vì trong tương lai anh ta sẽ trở thành một nhân vật rất nổi tiếng.
Hắn vẫn không biết gì về cuộc sống hiện tại và hoàn cảnh hiện tại của anh ta.
Từ cách đồng đội đối xử với anh ta và thông tin ít ỏi mà hắn đã biết, hắn chỉ đoán mơ hồ và đưa ra một nước đi.
Bây giờ, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ kết quả. Mặc dù sẽ rất tốt khi có một đồng minh như vậy, nhưng hắn không quá lo lắng nếu không thành công.
Trần Trường lặng lẽ quay trở lại chỗ em gái và Nguyệt Anh, cả hai đang đứng gần golem phòng thủ.
Hắn đã giải quyết xong mọi thứ, gần như tất cả, vì vẫn còn một điều khác làm hắn bận tâm.
"Cả hai bang hội muốn tuyển dụng mình, nhưng họ đều trực tiếp dùng biện pháp mạnh thay vì thử cách cách tiếp cận nhẹ nhàng?"
"Hể… Thú vị đấy… Hmmm…"
"Hình như họ được người nào đó nói rằng mình không phải là người dễ đối phó." Trần Trường xoa trán và cười khúc khích.
Trước đó hắn chỉ có linh cảm nhưng bây giờ hắn gần như chắc chắn. Có một con muỗi đang kêu vo ve không ngừng, đang cố gắng hút máu hắn.
Có một người nào đó cố tình làm khó hắn từ phía sau lưng.
"Để xử lý sau." Trần Trường vô hiệu hóa golem phòng thủ vì không còn ai khác xung quanh.
Hầu hết những người đến để bắt họ hoặc đã chết hoặc đã chạy trốn xa khỏi vị trí.
"Anh, anh đã nói chuyện với người đó lâu như vậy làm gì? Anh biết người đó à? Anh ta trông như người nước ngoài vậy." Ngọc Mai kiễng chân, cố gắng xem xem David có ngồi ở chỗ cũ không.
"Anh, anh ta vẫn đang nhìn chúng ta." Cô thêm vào.
Trần Trường giữ đầu cô bé bằng cả hai tay và xoay nó về phía mình. "Để người đó yên. Tập trung vào chỗ này nè. Chúng ta bàn sang chuyện khác."
Hắn búng trán cô bé và mở bản đồ trước mặt hai người phụ nữ.
Sau đó hắn bắt đầu chỉ ra một vài vị trí hẻo lánh trong vương quốc Glade mà có nhiều điểm kinh nghiệm, sách kỹ năng và nguyên liệu hiếm các thứ.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của anh, Trần Trường mỉm cười và không vòng vo nữa. Hắn đi thẳng vào vấn đề. "Anh có thể rời khỏi bang hội đó."
"Huh?" David sốc. Không phải đang nói về thỏa thuận kinh doanh sao? Tự dưng nói cái này là sao?
"Tôi đang nói anh có thể rời khỏi bang hội đó," Trần Trường nhắc lại lời của mình.
David và các đồng đội của anh ta không biết là, người trước mặt hắn, là David, sẽ là một trong những người chơi top đầu trong trò chơi.
Anh ta cũng sau này trở thành một Tướng chính cho bang hội Guardians, một trong những bang hội hàng đầu, sau khi bang hội hiện tại của anh ta bị giải tán.
Trong khi các Tướng khác đều là thành viên lâu năm của bang hội Guardians từ đầu, David là người mới và vẫn leo lên được vị trí đó một cách nhất trí mà không có sự phản đối nào.
Anh ta chỉ đơn giản là tài năng như vậy. Tuy nhiên, điều mà Trần Trường ngưỡng mộ và quan tâm hơn cả là tính trung thực của anh ta.
Người này bị bang hội của mình đối xử như tấm thảm chùi chân, vì anh ta cần gấp tiền để chữa trị cho mẹ mình.
Họ biến anh ta thành chó và tra tấn anh ta, tất cả chỉ vì tanker khác trong bang hội ghen tị với khả năng của anh ta.
Họ không muốn để anh ta rời đi vì ngay cả họ cũng biết anh ta là một người chơi tanker hàng đầu tính đến hiện tại, nhưng vì tính cách điềm tĩnh và ngoan ngoãn của anh ta, họ lợi dụng và đối xử với anh ta như rác.
Đúng là hành vi của lũ mất dạy, đối xử với người đứng ra che chở bản thân trên chiến trường chỉ vì người đó hiền?
Anh ta cần một nơi khác, mà ở đó có người biết tôn trọng công sức và con người của anh ta, chứ không phải bọn ăn cháo đá bát.
Trần Trường không biết điều gì đã thay đổi trong tương lai, khiến tính cách của anh ta thay đổi mạnh mẽ so với bây giờ.
Nhưng người trước mặt hắn vẫn là người điềm tĩnh, kiên nhẫn và ngoan ngoãn.
Vì vậy, nếu hắn không tận dụng cơ hội này và cố gắng có được anh ta làm đồng minh, thì hắn đúng là ngốc.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn khi đối phó với những người như thế này.
Trần Trường trân trọng sự trung thành và trung thực của anh ta, nhưng chính những phẩm chất này sẽ ngăn anh ta rời khỏi đội của mình.
Trừ khi...
"Tại sao anh không có tiền, thậm chí vài đồng bạc để mua lấy một bình thuốc hồi máu? Anh có cần tiền không?" Trần Trường hỏi nhẹ nhàng.
David, người đã bị sốc trước lời của Trần Trường, giờ càng bàng hoàng hơn.
Người này biết đọc suy nghĩ ư? Làm sao người này lại biết mọi thứ? Anh ta nhìn Trần Trường ngơ ngác, không thể trả lời hoặc phản ứng.
"Tại sao anh nhìn tôi như vậy? Tôi chỉ hỏi như một người bạn và đối tác kinh doanh tương lai thôi. Nếu anh cần tiền, tôi có thể cho vay." Trần Trường dừng lại.
Rồi như thể hắn có thể đọc suy nghĩ của người kia, hắn nói thêm. "Không quan trọng là bao nhiêu."
"Không. Cái đó…" David do dự.
"Anh cần bao nhiêu? 100,000? 500,000? 1 triệu?" Trần Trường tiếp tục, không để anh ta từ chối.
Với mỗi lời hắn nói, người kia càng trở nên lặng đi.
"Nghe này. Tôi đã biết rằng anh cần tiền. Và những người bạn tự gọi mình là bạn của anh kia có lẽ sẽ không giúp anh đâu."
"Họ có thể đã hứa hay thề thốt gì đó, nhưng tôi nghi ngờ là không có đâu ."
Trần Trường nhìn người kia và với ánh mắt kiên định, hắn tiếp tục. "Tôi sẵn sàng giúp anh ngay bây giờ." Hắn nói chậm rãi, nhấn mạnh từng lời.
"Làm sao… Làm sao anh biết?" David lắp bắp. Anh ta chưa bao giờ gặp người này trong đời nhưng đối phương lại biết mọi chi tiết về anh.
"Làm sao tôi biết ư? Có quan trọng không? Vậy làm sao các người lại phát hiện ra danh tính của tôi mà mò tới đây? Anh thấy đấy, có nhiều bí mật trong trò chơi này và có nhiều cách để biết nhiều thứ."
"Đừng làm phức tạp bằng những chi tiết không quan trọng." Trần Trường cố tình đánh lạc hướng và đưa chủ đề trở lại.
"Câu hỏi duy nhất quan trọng là… anh có muốn sự giúp đỡ của tôi không? Trong vòng ba ngày, tôi có thể đảm bảo anh sẽ nhận được số tiền mình cần."
"Vậy anh có muốn hay không?"
David nuốt nước bọt. Anh ta không biết nói gì và chỉ nhìn Trần Trường đờ đẫn. Biểu hiện chân thực tính cách này của anh ta khiến Trần Trường lắc đầu bất lực.
"Tôi sẽ không nói dối anh."
"Tôi không làm cái này vì anh. Tôi làm điều này là vì tôi. Cũng giống như những người kia, tôi cũng định lợi dụng anh."
"Tôi muốn anh trở thành cánh tay phải của tôi. Tôi muốn anh làm việc cho tôi và cống hiến cho tôi giống như anh đang làm cho họ và cống hiến cho họ."
"Nhưng sự khác biệt là… tôi biết giá trị của anh và tôi sẽ không bao giờ để tình hình gia đình của anh trở nên tồi tệ."
Trần Trường thở dài và đứng dậy. "Được rồi. Tôi đã nói hết những gì tôi muốn nói. Bây giờ quyền quyết định là của anh."
"Gọi tôi bất cứ khi nào anh quyết định. Không cần phải vội vàng nhưng càng sớm càng tốt thì sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta."
"Chắc không cần tôi nhắc, anh cũng biết rằng là mọi thứ trong trò chơi này đang phát triển mỗi ngày. Vì vậy, ngay cả một giờ cũng rất quan trọng."
"Nếu anh tham gia sớm, tôi sẽ không cho anh vay số tiền đó, vì anh có thể tự kiếm được nó, nhưng nếu anh tham gia muộn… tôi vẫn có thể giúp anh nhưng mọi thứ sẽ khác."
"Hãy suy nghĩ kỹ và quyết định sớm."
Sau khi nói những gì hắn định nói, Trần Trường nhìn người đàn ông ngơ ngác và gật đầu trước khi rời đi.
Hắn không nghĩ rằng mình có thể thuyết phục người này nhanh chóng như vậy. Nhưng không có hại gì khi thử.
Dù sao, hắn chỉ biết một phần nhỏ về cuộc sống của người này, vì trong tương lai anh ta sẽ trở thành một nhân vật rất nổi tiếng.
Hắn vẫn không biết gì về cuộc sống hiện tại và hoàn cảnh hiện tại của anh ta.
Từ cách đồng đội đối xử với anh ta và thông tin ít ỏi mà hắn đã biết, hắn chỉ đoán mơ hồ và đưa ra một nước đi.
Bây giờ, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ kết quả. Mặc dù sẽ rất tốt khi có một đồng minh như vậy, nhưng hắn không quá lo lắng nếu không thành công.
Trần Trường lặng lẽ quay trở lại chỗ em gái và Nguyệt Anh, cả hai đang đứng gần golem phòng thủ.
Hắn đã giải quyết xong mọi thứ, gần như tất cả, vì vẫn còn một điều khác làm hắn bận tâm.
"Cả hai bang hội muốn tuyển dụng mình, nhưng họ đều trực tiếp dùng biện pháp mạnh thay vì thử cách cách tiếp cận nhẹ nhàng?"
"Hể… Thú vị đấy… Hmmm…"
"Hình như họ được người nào đó nói rằng mình không phải là người dễ đối phó." Trần Trường xoa trán và cười khúc khích.
Trước đó hắn chỉ có linh cảm nhưng bây giờ hắn gần như chắc chắn. Có một con muỗi đang kêu vo ve không ngừng, đang cố gắng hút máu hắn.
Có một người nào đó cố tình làm khó hắn từ phía sau lưng.
"Để xử lý sau." Trần Trường vô hiệu hóa golem phòng thủ vì không còn ai khác xung quanh.
Hầu hết những người đến để bắt họ hoặc đã chết hoặc đã chạy trốn xa khỏi vị trí.
"Anh, anh đã nói chuyện với người đó lâu như vậy làm gì? Anh biết người đó à? Anh ta trông như người nước ngoài vậy." Ngọc Mai kiễng chân, cố gắng xem xem David có ngồi ở chỗ cũ không.
"Anh, anh ta vẫn đang nhìn chúng ta." Cô thêm vào.
Trần Trường giữ đầu cô bé bằng cả hai tay và xoay nó về phía mình. "Để người đó yên. Tập trung vào chỗ này nè. Chúng ta bàn sang chuyện khác."
Hắn búng trán cô bé và mở bản đồ trước mặt hai người phụ nữ.
Sau đó hắn bắt đầu chỉ ra một vài vị trí hẻo lánh trong vương quốc Glade mà có nhiều điểm kinh nghiệm, sách kỹ năng và nguyên liệu hiếm các thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận