Đô Thị Tối Cường Cuồng Tế

Chương 856: Vô cùng hậu hoạn

**Chương 856: Vô cùng hậu họa**
Sở gia mạnh là ở số lượng Kim Đan kỳ, hơn hẳn Ngô Vũ võ quán.
Chính vì vậy, chúng mới dám tìm tới cửa, Sở Trung Thiên mới dám trực tiếp đánh với Ngô Vũ.
Dù sao, nếu đánh không lại thì gọi thêm người giúp, nhiều người vây công, thế nào cũng thắng được Ngô Vũ.
"Các ngươi hèn hạ vô sỉ!"
Ngô Vũ lảo đảo lui về phía sau, nhìn Sở Trung Thiên và đám người Sở gia, không nhịn được chửi một câu.
Đánh không lại liền gọi người, đó tính là bản lãnh gì?
"Ngô Vũ, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng bó tay chịu trói, nếu không, chúng ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Sở Trung Thiên đắc ý nói, "Sở gia ta, cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều cao thủ Kim Đan kỳ, ngươi có bản lĩnh thì gọi người tới đi!"
Sở Trung Thiên dám mạnh miệng như vậy, hiển nhiên là vì hắn biết Ngô Vũ chỉ có một mình, không có ai giúp đỡ.
Chỉ là hắn không biết, hôm nay trong nhà này, lại có rất nhiều cao thủ.
"Lão nương sống từng này tuổi, lần đầu tiên thấy được cái loại người mặt dày vô sỉ như ngươi đó, tuổi cao như vậy rồi mà không biết khiêm nhường chút nào!"
Tiết Thanh không vui nói, "Bộ tưởng Ngô Vũ không có ai giúp đỡ chắc?"
Ừ?
Còn có tiếng người khác?
Nghe vậy, Sở Trung Thiên khó chịu, nhìn sang thì thấy Tiết Thanh đang nói chuyện.
"Từ đâu chui ra con mụ thối tha, dám đối nghịch với Sở gia ta?"
Sở Trung Thiên vốn đang bốc hỏa, thấy lại là Tiết Thanh, càng thêm khinh thường, liền lớn tiếng oán hận.
"Con nhỏ này nhìn cũng ngon đấy, có chút hương vị à!"
"Đúng đó, dáng vẻ cũng không tệ."
"Chốc nữa bắt đi chơi cho vui?"
Mấy người Sở gia liếc nhìn Tiết Thanh, bắt đầu giở trò đùa giỡn. Nếu là người khác, có lẽ đã phải nhịn rồi, dù sao đối phương là Sở gia, không dám càn rỡ.
Nhưng Tiết Thanh thì khác!
Tính nàng nóng nảy, đâu phải người bình thường có thể so sánh.
"Đáng chết!"
Tiết Thanh tức giận mắng một tiếng. Ở Thanh Vân điện đã bị người xem thường, bây giờ mấy tên Kim Đan kỳ phế vật cũng dám coi thường thân phận của mình?
Thật là to gan!
Tiết Thanh lách mình, đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Trung Thiên, hung hãn tát cho hắn mấy bạt tai, vang như pháo nổ!
Rồi lại lách mình, đến trước mặt một người Sở gia khác, lại tiếp tục màn tràng pháo tay.
Bốn năm người Sở gia, đều bị Tiết Thanh tát cho một trận!
Chỉ trong vòng hai mươi giây, Sở Trung Thiên và đồng bọn đã cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa là nổ tung mà chết.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai!"
Sở Trung Thiên ôm mặt, mãi chưa hoàn hồn, nhìn Tiết Thanh đang ngồi uống trà bên bàn, không khỏi hỏi.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi đã chọc giận ta!"
Tiết Thanh liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Chọc giận?
Sở Trung Thiên nghe vậy, có chút mơ hồ, "Ngươi giận thì giận, liên quan gì đến ta, chúng ta là Sở gia, ngươi dám động thủ với chúng ta?"
"Sở gia thì sao?"
Tiết Thanh cười lạnh nói: "Lão nương một tay tát diệt cả Sở gia các ngươi!"
"Ngươi nói nhảm, ngươi có tư cách gì nói thế?"
Sở Trung Thiên tức giận mắng: "Thấy ngươi là đàn bà, ta mới lười so đo với ngươi, ngươi... ngươi tốt nhất nên an phận một chút, nếu không, ta... ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Không khách khí với ta?
Tiết Thanh cười nhạt, đột nhiên giơ một tay lên, vung về phía bên kia.
Một bàn tay to lớn đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, Sở Trung Thiên và đồng bọn theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hoàng.
Bàn tay này ngưng tụ từ linh lực, mang năng lượng cực kỳ khủng khiếp, nếu bị nó chụp trúng, chắc chắn sẽ bị đập chết tươi.
"Chết đi!"
Tiết Thanh quát một tiếng, bàn tay linh lực khổng lồ liền giáng xuống, trực tiếp vỗ vào mấy người Sở gia bên cạnh Sở Trung Thiên.
"A..."
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy người Sở gia Kim Đan kỳ ngay lập tức bị đánh thành thịt nát.
Cái... Cái này liền chết?
Sở Trung Thiên trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Mấy người kia đều là cường giả Kim Đan kỳ, vậy mà trước bàn tay kia, lại không có một chút cơ hội giãy giụa.
Chết ngay tại chỗ?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến nhường nào!
"Còn lại ngươi, ngươi muốn chết như thế nào? Ta có thể giúp ngươi!"
Tiết Thanh nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
"Ta... Ta không muốn chết!"
Sở Trung Thiên mồ hôi lạnh toát ra, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai, ta... Ta là người Sở gia, có người chống lưng, có người của Lôi Thần Tông, có... có người của Phi Vũ Cung, ngươi... ngươi không thể giết ta!"
Lôi Thần Tông, Phi Vũ Cung!
Cái trước khỏi cần nói, hai đại tông môn số một số hai vùng biên giới TQ, cái sau lại là một trong những đại tông môn cường thịnh nhất vùng đất này.
Chỉ cần nhắc đến tên hai tông môn này thôi, cũng đủ dọa lui không ít người.
"Thật ồn ào!"
Tiết Thanh sớm đã mất kiên nhẫn, một bạt tai vung qua, linh lực mạnh mẽ chấn động, trực tiếp đánh chết Sở Trung Thiên.
Gia chủ Sở gia một thời hống hách Sở Trung Thiên, bỏ mạng tại chỗ.
Đám người Sở gia xung quanh hoàn toàn choáng váng, đứng im như phỗng, không dám thở mạnh!
"Phụ thân..."
Bị trói chặt, Sở Hằng nhìn cảnh tượng này, vành mắt muốn nứt ra. Hắn không ngờ rằng phụ thân mình lại chết!
Lại chết như vậy sao?
Thật quá khó tin!
Ngô Vũ và Ngô San San ngồi một bên, cũng có chút khó tin, dù sao Sở Trung Thiên đã gây khó dễ cho bọn họ rất lâu, giờ thấy hắn chết như vậy, nhất thời vẫn có chút không dám tin.
Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
"Được rồi, giờ cái võ quán này cũng không còn địch nhân gì nữa, nhóc con ngươi cũng nên yên tâm rồi chứ!"
Tiết Thanh nhìn Diệp Trần, mở miệng nói, "Để khỏi phải phân tâm mỗi ngày!"
Cái này...
Diệp Trần có chút không biết nói gì, đích xác là hắn muốn giúp võ quán giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ rằng, Tiết Thanh lại dùng phương thức thô bạo như vậy, trực tiếp giết nhiều người đến thế.
"Thả bọn chúng đi, giờ gia chủ Sở gia đã chết, mọi chuyện cũng nên kết thúc."
Diệp Trần lên tiếng.
Mấy đệ tử võ quán tiến lên, thả Sở Hằng và đám người Sở gia.
"Các ngươi chờ đó!"
Sở Hằng nghiến răng nói một câu, tiến lên, mang thi thể phụ thân và đồng bọn, chạy khỏi võ quán.
"Thế này có phải là thả hổ về rừng không?"
Tiết Thanh nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Sở Hằng và đồng bọn, "Ta thấy, vẫn là nhổ cỏ tận gốc thì tốt hơn!"
Nhổ cỏ tận gốc?
Ngô Vũ nghe vậy, có chút lo lắng.
"Ta thấy cứ kệ đi, cao thủ Sở gia chết hết rồi, cũng không còn vấn đề lớn lao gì đâu."
Ngô San San nhanh chóng kéo Tiết Thanh lại, khuyên nhủ.
Cái này...
Tiết Thanh thấy Ngô San San nói vậy, Diệp Trần cũng không có ý kiến, mà Ngô Vũ càng nói: "Sở gia chắc cũng không còn uy hiếp lớn gì đâu, Sở Hằng cũng chỉ là một tên công tử bột, không gây ra uy hiếp gì cho võ quán chúng ta đâu."
Thật sao?
Tiết Thanh nghe vậy liền từ bỏ ý định truy đuổi, đã vậy thì tha cho tên nhóc đó một con đường sống đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận