Đô Thị Tối Cường Cuồng Tế

Chương 794: Phá lệ mát rượi

Chương 794: Đặc biệt mát mẻ
Về đến nhà thì đã năm giờ chiều, Lâm Nguyệt Dao cũng đã nấu xong cơm.
"Hai cha con nhà ngươi thật biết chơi, đi chơi cả ngày!"
Lâm Nguyệt Dao cười nói một câu.
"Mẹ ơi, ba dẫn con đi công viên chơi, còn ăn kem nữa."
Tiểu Mộng kích động chạy tới bên cạnh Lâm Nguyệt Dao khoe.
"Con bé còn nhỏ, không thể ăn kem."
Lâm Nguyệt Dao cau mày, mang chút oán trách, "Anh không thể chiều hư nó như vậy!"
"Không sao đâu, em biết chừng mực mà, với lại cơ thể Tiểu Mộng anh rõ nhất, ăn chút kem không sao."
Diệp Trần nghiêm túc nói, cơ thể Tiểu Mộng bây giờ đã khác xa những đứa trẻ khác sau khi được hắn cải tạo, đừng nói là kem, ngày nào cũng ăn thịt cá cũng có thể tiêu hóa, chỉ là làm vậy lâu ngày dễ tổn hại thân thể. Thỉnh thoảng ăn một cây kem thì không có vấn đề gì lớn!
"Anh cứ chiều nó đi!"
Lâm Nguyệt Dao cũng hết cách, cả nhà ngồi vào bàn, chuẩn bị ăn cơm.
Vừa ăn được một lúc thì Lâm Tuyết Dao về, nhưng lần này nàng say khướt, người toàn mùi rượu.
"Trời ơi, con bé này, sao lại uống nhiều thế!"
Lý Phượng vội vàng đỡ con gái vào, thở dài.
"Uống rượu thì sao, uống rượu cũng không cho uống à!"
Lâm Tuyết Dao có vẻ hơi say, nhắm mắt, người hết sức mơ hồ, như đang phát tiết điều gì đó.
"Ừ được rồi, con uống, uống no chưa!"
Lý Phượng cũng hết cách, chỉ có thể nói vậy, muốn dìu Lâm Tuyết Dao về phòng.
"Diệp Trần, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ tìm một người bạn trai lợi hại hơn!"
Lâm Tuyết Dao lớn tiếng nói, "Chắc chắn hơn hẳn cái loại đến ở rể như ngươi!"
Vừa nghe câu này, không khí trong phòng có chút thay đổi, Diệp Trần cười, không nói gì.
"Thôi được rồi, được rồi, chúng ta biết rồi, được chưa!"
Lý Phượng cũng có chút không biết làm sao, không hiểu con gái muốn gì, cả ngày nói bậy bạ, chẳng phải cố tình chọc tức người ta sao? Còn hơn Diệp Trần nữa chứ!
Những lời này nói ra để làm gì? Tự mình nghĩ trong lòng không được sao?
"Tôi biết mà, anh ta chỉ ghét tôi, chỉ muốn phá hoại chuyện tốt của tôi thôi!"
Lâm Tuyết Dao hùng hổ nói, "Anh ta có gì mà ghê gớm, chẳng phải là một thằng ở rể thôi sao?"
Cái này...
Lý Phượng muốn kéo Lâm Tuyết Dao về phòng, không để nàng nói nữa, nhưng dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, Lâm Tuyết Dao nổi điên lên thì bà thật sự không cản được.
"Bịch!"
Lâm Nguyệt Dao đột nhiên đặt mạnh bát đũa xuống bàn, rồi đi về phía Lâm Tuyết Dao.
"Chị, em nói chị nghe, Diệp Trần cái loại người này, em..."
"Chát..."
Lâm Tuyết Dao chưa nói hết câu, Lâm Nguyệt Dao đột ngột tát thẳng vào mặt nàng.
Cái tát này khiến Lâm Tuyết Dao choáng váng!
Cái này... Ý gì đây?
Lâm Tuyết Dao ôm mặt, đôi mắt say lờ đờ hình như cũng tỉnh táo hơn nhiều, lập tức tỉnh cả người.
Dù sao, tự nhiên bị người ta tát cho một cái, ai mà không tỉnh.
"Chị... Chị có ý gì!"
Lâm Tuyết Dao không nhịn được hỏi, tự hỏi mình có làm gì quá đáng đâu mà chị lại tức giận như vậy?
"Hắn là anh rể của cô, mặc kệ hắn có phải ở rể hay không, cũng là anh rể của cô, xin cô tôn trọng một chút!"
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói: "Đừng có Diệp Trần này Diệp Trần nọ, cô tưởng hắn là ai của cô? Hắn là anh rể cô, để ta nghe thấy cô ăn nói hô hào không tôn trọng nữa thì ta còn tát cô!"
"Nhà họ Lâm chúng ta dù có sa sút thì trước kia cũng là danh gia vọng tộc, sao lại không có chút giáo dục nào vậy!"
"Cha không có ở đây, không ai dạy cô, mẹ thì bỏ mặc cô, vậy ta đây là chị, có nghĩa vụ phải quản cô!"
"Chị cả như cha, bây giờ ta quản cô, cô có ý kiến gì không?"
Lâm Nguyệt Dao đứng trước mặt Lâm Tuyết Dao, nói một tràng như vậy trước mặt cả nhà, khiến Lâm Tuyết Dao lập tức ngây người tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao!
"Chị... Chị... Chị làm vậy là vì cái gì... Em... Em chỉ nói... Nói mấy câu thôi mà..."
Lâm Tuyết Dao nói không nên lời, bởi vì nàng không dám gọi thẳng tên Diệp Trần trước mặt chị, nàng sợ, nhỡ đâu chị mình lại tát cho một cái thì làm thế nào?
"Không vì sao cả, chỉ là dạy cô một chút đạo lý làm người!"
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói: "Cô nhớ kỹ, lần sau tái phạm, ta không nương tay đâu!"
Cái này...
Lâm Tuyết Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, nhất thời không nói được lời nào, bởi vì nàng biết, lần này chị mình nói thật, không hề đùa.
Lâm Tuyết Dao tức giận bất bình liếc nhìn Diệp Trần, xoay người về phòng, không hề dừng lại.
"Rầm!"
Đóng sầm cửa phòng, như để xả giận.
"Tiếp tục ăn cơm đi!"
Lâm Nguyệt Dao bình tĩnh trở lại bàn, cầm bát đũa lên, thần sắc như thường tiếp tục ăn, như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Phượng cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Diệp Trần dọn dẹp chén đũa rồi về phòng.
Lâm Nguyệt Dao đã dỗ Tiểu Mộng ngủ, cũng vào phòng.
"Chuyện của Tuyết Dao hôm nay em đừng để bụng, nó chỉ say rượu thôi, nói bậy bạ đấy!"
Lâm Nguyệt Dao ngồi cạnh Diệp Trần, an ủi.
"Có gì đâu, bao nhiêu năm nay cũng thế rồi, em xem anh có để ý loại người đó sao?"
Diệp Trần cười, khoát tay nói, hắn căn bản không để những lời Lâm Tuyết Dao nói trong lòng, dù sao cũng chỉ là một con sâu rượu, hắn có thể để ý sao?
Lâm Nguyệt Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như sợ Diệp Trần sẽ để ý chuyện đó.
"Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi!"
Diệp Trần khẽ mỉm cười, ôm lấy Lâm Nguyệt Dao, ngồi lên giường, trong mắt mang theo ý cười khác lạ.
"Lại muốn nữa hả?"
Lâm Nguyệt Dao rất quen thuộc Diệp Trần, nhìn vào mắt hắn là biết ngay người này muốn gì.
"Đương nhiên rồi!"
Diệp Trần khẽ gật đầu, tắt đèn, hai người ngả xuống.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyết Dao như biến thành người khác, không nói một câu nào, ăn cơm xong liền ra ngoài.
Nhưng Diệp Trần biết, Lâm Tuyết Dao không phải thay đổi mà là đang nín giận trong bụng, chỉ muốn chứng minh điều gì đó, nhưng đều là những việc không cần thiết!
Tiểu Mộng hôm qua chơi cả ngày, hôm nay lại bắt đầu làm bài tập, còn Diệp Trần đến xế chiều thì đến biệt thự nhà Cố Hàm theo hẹn, Cố Hàm tự mình ra đón.
"Diệp tiên sinh!"
Diệp Trần vừa đến cổng đã thấy Cố Hàm vẫy tay, mặc một bộ váy dài, hôm nay Cố Hàm, đặc biệt 'mát mẻ'!
Diệp Trần đi vào trong ánh mắt hâm mộ của đám bảo vệ, cùng Cố Hàm thân mật đi bên nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận