Đô Thị Tối Cường Cuồng Tế

Chương 773: Thua thiệt quá đáng

**Chương 773: Thua lỗ quá đáng**
Đầu óc hắn không có vấn đề chứ?
Mười vạn một chai rượu vang, lại còn gọi tận hai chai?
Thường Tuấn Kiệt cũng thấy buồn cười, hắn cũng nghi ngờ Diệp Trần có vấn đề về thần kinh, bị kích thích một chút liền bắt đầu nói năng lung tung.
"Phục vụ viên, đừng có làm bậy, hắn gọi mà không có tiền trả thì đừng tìm chúng tôi!"
Thường Tuấn Kiệt nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, tự anh ta bị bệnh thì đừng lôi chúng tôi vào!"
Lâm Tuyết Dao lập tức phủi sạch quan hệ: "Phục vụ viên, lát nữa anh ta không có tiền trả thì đừng tìm tôi!"
Cái này...
Phục vụ viên nhìn cả bàn người nhất thời có chút hoang mang, không biết nói gì cho phải, cũng không biết có nên mang rượu lên hay không.
"Tiên sinh, hay là... Ngài xem xét lại các loại rượu khác được không ạ?"
Phục vụ viên dựa trên tinh thần làm việc chuyên nghiệp nói: "Nhà chúng tôi cũng có các loại rượu vang hai ngàn, bốn ngàn một chai, hoặc rượu vang nội địa bình thường, mùi vị cũng rất thơm ngon, ngài có muốn thử không ạ?"
Ý gì?
Cho rằng ta không trả nổi à?
"Mang lên đi, ta muốn hai chai rượu vang cao cấp nhất, bảo chủ của các ngươi tự mình mang lên!"
Diệp Trần móc từ trong ngực ra một cái lệnh bài màu đen, đặt lên tay phục vụ viên, mở miệng nói.
"Vâng, ngài chờ một lát ạ!"
Phục vụ viên kia vừa thấy lệnh bài thì có chút kinh hãi, vội vàng khom người rồi đi ra ngoài.
"Diệp huynh đệ, ngươi ra vẻ cũng ra phết đấy!"
Thường Tuấn Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: "Cái Đông Phong hiệu ăn này không phải là chỗ bình thường, cho dù ngươi tiêu nhiều tiền đến đâu, dù có tiêu đến triệu thì ông chủ cũng không ra mặt gặp người đâu. Toàn thành phố Thương Nam này ai mà không biết ông chủ tiệm cơm Đông Phong rất thần bí!"
"Ngươi cùng lắm chỉ tiêu mười mấy hai mươi vạn, người ta căn bản sẽ không để ý tới đâu."
Thật không?
Diệp Trần khẽ mỉm cười: "Vậy chúng ta cứ chờ xem lát nữa ông chủ bọn họ có ra mặt hay không!"
Tự tin vậy sao?
Mấy người kia nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Trần thì có chút nghi ngờ, hoàn toàn không biết hắn có ý gì.
Dù sao, vẻ mặt bình tĩnh này có chút đáng sợ, giống như có chỗ dựa vậy.
"Tiểu Mộng, ăn đồ ăn đi con!"
Diệp Trần gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của Tiểu Mộng.
"Cảm ơn ba ba!"
Tiểu Mộng cười hì hì, còn nói cảm ơn.
"Tiểu Mộng, ăn trứng gà này!"
Thường Tuấn Kiệt không chịu thua kém, dường như cũng muốn lấy lòng Tiểu Mộng, nhưng khi hắn vừa gắp miếng trứng chuẩn bị bỏ vào bát thì bị Tiểu Mộng dùng tay che bát lại.
"Con không ăn trứng gà!"
Tiểu Mộng hết sức trịnh trọng lắc đầu, từ chối.
Cái này...
Thường Tuấn Kiệt đành phải tự mình ăn, sau đó gắp một miếng thịt bò, nói: "Vậy con ăn nhiều thịt bò vào!"
"Con cũng không ăn!"
Không ngờ, Tiểu Mộng vẫn dùng tay che bát lại, dù sao cũng không muốn Thường Tuấn Kiệt gắp thức ăn cho mình.
Cái này...
"Con vừa nãy không phải vẫn ăn sao?"
Thường Tuấn Kiệt theo bản năng hỏi.
"Vì là ba ba gắp cho con, ba ba gắp khác với chú gắp."
Tiểu Mộng nói một cách đương nhiên: "Ba ba là ba ba của con, chú không phải!"
Cái này...
Thường Tuấn Kiệt nhất thời lúng túng, mặt cũng sắp chuyển sang màu xanh.
"Chỉ cần là ba ba con gắp thì món gì cũng ngon nhất, chú gắp thì chắc chắn không ngon, cho nên con không ăn."
Tiểu Mộng dõng dạc nói, như thể từng cái tát giáng xuống mặt Thường Tuấn Kiệt vậy.
Thật m·ất mặt!
Đến gắp thức ăn cũng không được!
Điều này khiến Thường Tuấn Kiệt không khỏi cảm thấy mất mặt.
"Hừ!"
Thường Tuấn Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ xem lát nữa ba ba tốt của con sẽ bẽ mặt thế nào!"
Trong mắt hắn, lát nữa Diệp Trần nhất định sẽ phải bêu x·ấ·u!
Rượu vang hai trăm ngàn tệ đấy, nếu hắn không có tiền trả thì cứ chờ xem mình làm nhục hắn thế nào!
Đang nói thì phục vụ viên đi vào, trên tay bưng hai chai rượu vang.
"Tiên sinh, xin chào, tôi là tổng giám đốc Dương Xuyên của Đông Phong hiệu ăn. Hai chai rượu này là loại rượu vang cao cấp nhất của nhà hàng, chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ một chai!"
Dương Xuyên mặc vest đi giày da đi tới, hết sức khách khí nói.
Cái này...
Thật sự tới thật à?
Thường Tuấn Kiệt có chút sững sờ!
"Ừ, đặt ở đây đi!"
Diệp Trần khẽ gật đầu, thuận miệng nói một câu.
"Tiên sinh, ngài là khách hàng VIP của nhà hàng, hôm nay bữa ăn này chúng tôi miễn phí toàn bộ cho ngài!"
Dương Xuyên tiếp tục nói: "Ngài muốn ăn gì cũng được!"
"Vậy đa tạ."
Diệp Trần vẫn bình tĩnh gật đầu, nói một câu, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cái gì?
Miễn phí?
Đây chính là tiệm cơm Đông Phong miễn phí đấy!
Mấy cậu ấm cô chiêu tiêu hết mấy triệu ở đây cũng không có đãi ngộ này, Diệp Trần dựa vào cái gì mà có?
"Không phải... Dựa vào cái gì chứ?"
Thường Tuấn Kiệt nóng nảy, không nhịn được nói: "Anh ta dựa vào cái gì mà được ăn không trả tiền, còn không cần đưa tiền?"
"Vị tiên sinh này là..."
Dương Xuyên liếc nhìn Thường Tuấn Kiệt, sau đó hỏi Diệp Trần.
"Hắn à, ta không quen!"
Diệp Trần khẽ khoát tay, nói thẳng.
"Dương tổng, vị tiên sinh này gọi hai chai rượu ba chục ngàn tệ, còn có tổ yến, bào ngư!"
Phục vụ viên bên cạnh nói.
"Nếu đã vậy, thì để vị tiên sinh này ra quầy thanh toán rồi hẵng vào ăn!"
Dương Xuyên thuận miệng nói: "Hai chai rượu sáu mươi ngàn, cộng thêm tổ yến, bào ngư, tổng cộng tám mươi ngàn!"
Cái gì cơ?
Tám mươi ngàn?
Thường Tuấn Kiệt nuốt nước bọt: "Tôi... tôi đi cùng anh ta!"
" x·i·n ·l·ỗ·i, ta không quen ngươi, đừng có bảo là đi cùng ta!"
Diệp Trần khoát tay, nói thẳng: "Ngươi là ngươi, ta là ta, không liên quan gì đến nhau!"
Cái này...
"Vị tiên sinh này, Diệp tiên sinh đã nói anh không liên quan, vậy mời anh thanh toán trước đi!"
Dương Xuyên thản nhiên nói: "Nếu anh mà ăn quỵt ở đây thì hậu quả thế nào, anh biết rõ rồi đấy!"
Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ bên ngoài bỗng nhiên xông vào, bắp t·h·ị·t cuồn cuộn của bọn họ khiến Thường Tuấn Kiệt sợ xanh cả mặt!
"Diệp Trần, ngươi có ý gì?"
Lâm Tuyết Dao không nhịn được nói: "Ngươi không thanh toán thì xin xỏ trưởng khoa Thường một tiếng cho miễn hết cũng đâu có sao?"
"Hắn có phải ta mời đâu, ta với hắn có quen biết gì đâu, đây là tám mươi ngàn tệ đấy, ta không có cách nào."
Diệp Trần khẽ lắc đầu, từ chối thẳng thừng.
"Dù sao cũng đã đến rồi..."
"Câm miệng, dù sao cũng đã đến rồi thì hắn đã hỏi ý kiến của ta trước khi gọi món tám mươi ngàn tệ chưa? Tự gọi thì tự trả đi, ta không quen biết ai hết!"
Lâm Tuyết Dao vừa định nói tiếp thì bị Diệp Trần quát lên, giọng nói đầy uy lực khiến nàng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt khó tin nhìn Diệp Trần. Rõ ràng nàng không ngờ rằng Diệp Trần lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình.
"Tiểu Mộng, ba có làm con sợ không?"
Diệp Trần vừa quát xong liền thấy Tiểu Mộng ngây thơ nhìn mình, rõ ràng vẫn chưa quen với việc mình quát mắng người.
"Không ạ!"
Tiểu Mộng khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ba ba, lúc ba mắng người trông đẹp trai lắm ạ!"
Cái này...
Nghe vậy, Diệp Trần cũng cạn lời.
Đứa bé này còn biết khen mình, có lẽ nó thật sự không sợ mình chút nào.
Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình m·á·u mủ. Nếu là đứa trẻ khác thì với giọng nói và vẻ mặt vừa rồi của Diệp Trần, có lẽ đã sợ đến phát k·hó·c rồi.
"Sau này có con nhỏ thì nên nói nhỏ nhẹ thôi."
Lâm Nguyệt Dao thấp giọng nhắc nhở một câu.
"Ừ, ta biết rồi!"
Diệp Trần khẽ gật đầu coi như đồng ý.
"Chị à, chị cũng không để ý đến sao, trưởng khoa Thường là bạn của em mà!"
Lâm Tuyết Dao có chút bất lực, chỉ có thể nhờ chị mình giúp đỡ.
"Em cũng biết là bạn của em à?"
Lâm Nguyệt Dao hỏi ngược lại: "Ai bảo em dẫn người ngoài đến buổi tụ họp gia đình? Em có hỏi ý kiến của chúng ta chưa?"
"Hơn nữa, không có tiền thì đừng ra vẻ giàu có, đàn ông con trai lớn ngần này mà một bữa cơm cũng không trả nổi sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Tuyết Dao lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Bởi vì, câu này ban nãy nàng vừa nói với Diệp Trần, kết quả bây giờ lại bị chị gái dùng để oán trách mình.
Nghe vậy, Lâm Tuyết Dao chỉ có thể ngậm miệng, không nói được câu nào.
Xong rồi!
Thường Tuấn Kiệt trong lòng đau xót!
Tám mươi ngàn tệ đấy!
Nhiều tiền như vậy, thua lỗ quá đáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận