Đô Thị Tối Cường Cuồng Tế

Chương 1091: Quá điên cuồng

Tất cả mọi người trong quán ăn đều bị kinh động, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng thần tiên đánh nhau giữa không trung bên ngoài, không ai dám xen vào chuyện người khác.
"Bành!"
"Oanh!"
Tiết Thanh và tiểu Mộng chỉ giao đấu vài chiêu với đối phương đã bị đánh liên tiếp lùi về sau, có chút không chống đỡ nổi.
"Tiểu Mộng, ngươi không phải là đệ nhất Trái Đất sao, có thể hạn chế bọn họ một chút được không?"
Tiết Thanh thở hổn hển, không nhịn được hỏi.
"Không được, muốn hạn chế bọn họ, tu vi của ta phải cao hơn bọn họ, nếu không, ta không làm được!"
Tiểu Mộng khẽ lắc đầu, nói thẳng.
Vậy thì xong!
Tiết Thanh nhất thời không nói gì, vốn còn muốn mượn thân phận đệ nhất Trái Đất của tiểu Mộng để so tài với đối phương, bây giờ xem ra, đây là một việc rất khó khăn.
"Tiết Thanh, ngươi cũng đừng cố thủ chống cự nữa, vô dụng thôi, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta đâu!"
Lôi Vũ nghiêm túc nói: "Chi bằng giữ sức, đi gặp phụ thân ngươi đi, nếu không, gây ra thương tích chồng chất, phụ thân ngươi thấy vậy sẽ đau lòng!"
"Cút, không cần ngươi tới dạy ta làm gì!"
Tiết Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn lắc mình xông lên, trực tiếp tìm đến Lôi Vũ, muốn bắt hắn khai đao.
"Chỉ bằng ngươi!"
Lôi Vũ cười một tiếng, sau đó chủ động nghênh đón, tùy ý vung một tay, thẳng tắp hướng về Tiết Thanh đánh tới.
Nhìn như một chưởng rất bình thản, nhưng Tiết Thanh lại biến sắc!
"Không ổn!"
Tiết Thanh kêu lên một tiếng, muốn tránh nhanh ra, nhưng đáng tiếc, không kịp tránh, bị một chưởng này đánh trúng.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, cả người Tiết Thanh giống như diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống phía dưới, không có bất kỳ sức chống cự nào.
"Trước kia không động thủ với ngươi, là vì có Trần Đông Lai bảo vệ ngươi, hiện tại, rời khỏi Trần Đông Lai, ngươi chẳng là gì cả, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!"
Lôi Vũ nhìn bóng dáng Tiết Thanh rơi xuống, nói thẳng.
Diệp Trần và Nguyệt Dao không dám chậm trễ, đều lao xuống, cứu Tiết Thanh, ở độ cao này mà rơi xuống đất thì Tiết Thanh e rằng cũng tàn phế.
"Xong rồi, các ngươi mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt, ít nhất đừng bị bắt chung một mẻ!"
Tiết Thanh liền ho ra một ngụm máu tươi, nói.
Nàng biết rõ, lần này muốn chạy trốn là không thể, cần phải có người hi sinh.
"Vô dụng thôi, ngươi nghĩ xem, với sự chênh lệch thực lực giữa chúng ta, còn có thể chạy thoát sao?"
Diệp Trần cười khổ một tiếng, nghiêm túc nói.
Cái này...
Tiết Thanh nhất thời trầm mặc!
Đúng vậy!
Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên bây giờ quá lớn, nếu thật sự muốn chạy, căn bản là không thoát được.
Với thực lực của Lôi Vũ và những người khác, Diệp Trần và Nguyệt Dao không đối phó được một người trong số họ, nếu hai ba người cùng truy đuổi, bọn họ lấy gì để chạy?
Tiểu Mộng chỉ có thể giải quyết một người, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Nếu sư huynh Trần ở đây thì tốt rồi!"
Tiết Thanh thở dài, nói một câu.
Đúng vậy!
Nếu Trần Đông Lai ở đây, đối phó với hạng người như Lôi Vũ, chỉ cần một cái tát là đối phương cũng không dám càn rỡ, sao có thể như bây giờ, động thủ với bọn họ.
"Bành!"
Rất nhanh, Lôi Vũ và những người khác cũng rơi xuống, thấy Diệp Trần không bỏ chạy, đại khái cũng hiểu.
"Sao, xem ra các ngươi cũng đã chấp nhận số phận rồi nhỉ!"
Lôi Vũ khẽ mỉm cười, nói: "Đi thôi, cùng ta về Thuần Dương Tiên Tông, gặp Tiết Bình Long!"
Diệp Trần và Tiết Thanh đều trầm mặc, vào lúc này, bọn họ không còn cách nào khác.
"Mang đi!"
Lôi Vũ ra lệnh một tiếng, mấy tên đàn em đi tới trước, định trực tiếp áp giải Diệp Trần.
"Chậm đã, ai bảo các ngươi ra tay!"
Bỗng nhiên, mấy bóng người từ đằng xa bay tới, nhìn kỹ lại, là Triệu Minh Tu và Tử Quỳnh, cả bốn người đến, khiến Diệp Trần và Tiết Thanh hoàn toàn ngây người.
Cái này... Tình huống gì?
Sao bọn họ lại tới đây?
"Tam sư huynh, Tứ sư tỷ, Ngũ sư huynh, Lục sư huynh, các ngươi... Sao mọi người lại tới đây!"
Tiết Thanh sắp khóc, khi nãy nàng bị Lôi Vũ đánh ngã, đặc biệt tủi thân, nghĩ bụng, nếu có mấy vị sư huynh ở đây, nàng đâu cần bị khi dễ như vậy.
Không ngờ, chỉ vài phút sau, các sư huynh lại đến thật!
"Đại sư huynh, tiểu sư muội, chúng ta đến giúp các ngươi, đám người Húc Nhật Phong này thật quá đáng!"
Triệu Minh Tu hùng hổ nói: "Có chúng ta ở đây, hôm nay không ai có thể làm hại các ngươi đâu!"
"Không sai, mặc dù sư huynh Trần không tới, nhưng có bốn người chúng ta, cũng đủ đối phó với bọn họ!"
Tử Quỳnh trầm giọng nói.
Trương Chấn Viễn và Giang Vinh tuy không nói gì, nhưng thần sắc của họ đã nói rõ tất cả.
Tất cả người của Tử Lai Phong, trừ Trần Đông Lai, đều đến đông đủ.
"Được thôi, các ngươi Tử Lai Phong hoàn toàn phản bội đúng không, cũng đến cản trở ta làm việc!"
Lôi Vũ sắc mặt khó coi, hung hãn nói: "Các ngươi nghĩ cho kỹ, cản trở nhiệm vụ của ta, là đang đối đầu với tông chủ, các ngươi biết hậu quả không?"
Lôi Vũ vô cùng tức giận, vốn tưởng nhiệm vụ nắm chắc trong tay, kết quả bây giờ lại xảy ra biến cố.
"Dù sao sư phụ bị bắt, Trần sư huynh cũng bị nhốt trong ngục dưới lòng đất, Tử Lai Phong chúng ta hữu danh vô thực, đã vậy, chi bằng tập thể rút khỏi tông môn cho xong!"
Triệu Minh Tu thẳng tính, nói: "Chúng ta chết cũng không thể bị đám người Húc Nhật Phong làm nhục!"
"Phản, phản!"
Lôi Vũ tức giận gào thét như sấm, nhưng lại không có biện pháp nào.
Xét về thực lực, hắn tuy chênh lệch không nhiều so với Triệu Minh Tu, nhưng nếu đánh thật, tuyệt đối không phải đối thủ.
Huống chi, mấy người kia còn lợi hại hơn đám sư đệ hắn mang theo một chút.
Thực lực của Tử Lai Phong vốn không thấp hơn nhiều so với Húc Nhật Phong, hiện tại đến lại là tinh nhuệ, hắn lại mang theo người thực lực bình thường, vậy đánh kiểu gì?
"Lôi Vũ, ngươi đánh tiểu sư muội của ta bị thương, món nợ này tính thế nào?"
Tử Quỳnh tiến lên một bước, nhìn Lôi Vũ, lạnh lùng hỏi.
"Tính thế nào? Ta đánh nàng bị thương là vì nàng cố thủ chống cự, không chịu về tông môn, đây là mệnh lệnh của tông chủ, ta đánh nàng có vấn đề gì?"
Lôi Vũ hỏi ngược lại.
"Ngươi thi hành mệnh lệnh của tông chủ, hiện tại, ta tới thi hành quy củ của Tử Lai Phong, ngươi đánh người của Tử Lai Phong bị thương, tự chặt một cánh tay, ngươi thấy thế nào?"
Tử Quỳnh hết sức bình tĩnh nói đạo lý với Lôi Vũ, còn nói rõ ràng mạch lạc, khiến Lôi Vũ có chút nghẹn lời.
Thật đúng là kẻ điên!
"Quy củ của Tử Lai Phong khi nào lớn hơn mệnh lệnh của tông chủ?"
Lôi Vũ không nhịn được chất vấn.
"Nơi này là Trái Đất, không phải Thuần Dương Tiên Tông!"
Tử Quỳnh lạnh lùng nói, "Ngươi tự chọn đi, hay là ta giúp ngươi?"
"Lão tử không chọn cái nào cả!"
Lôi Vũ mặt âm trầm, trực tiếp cự tuyệt.
"Không chọn, vậy ta giúp ngươi chọn!"
Tử Quỳnh đột nhiên tiến lên một bước, nàng là một cô gái, nhưng bên trong vẻ nhẹ nhàng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Khiến Lôi Vũ lập tức cảm thấy áp lực tăng lên đột ngột, thiếu chút nữa không thở nổi.
"Cút ra!"
Lôi Vũ vung tay ra, muốn đánh lui Tử Quỳnh, nhưng thân thể Tử Quỳnh giống như đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích, mặc Lôi Vũ dùng sức thế nào, cũng không có hiệu quả.
"Đoạn!"
Ngược lại, Tử Quỳnh dễ như trở bàn tay bắt lấy cánh tay Lôi Vũ, hơi dùng sức, liền nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên.
"Rắc..."
"Á..."
Lôi Vũ kêu thảm một tiếng, chỉ thấy cánh tay phải bị Tử Quỳnh trực tiếp xé xuống, vết thương máu tươi tuôn trào, bắn ra ngoài, dáng vẻ thảm thiết kia khiến những người ở đây kinh hãi, người phụ nữ này thật quá điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận