Đô Thị Tối Cường Cuồng Tế

Chương 259: Kéo không được

Chương 259: Kéo Không Được
Ra khỏi Trịnh gia đại viện không lâu, Diệp Trần liền ném đi một ít thứ rác rưởi trong tay, chỉ giữ lại chút điểm tâm.
Không còn cách nào, giằng co lâu như vậy, bụng đã đói meo!
Vừa hay cầm chút điểm tâm lót dạ!
Hiện tại hắn thật sự rất tò mò, nếu Trịnh Ngôn Bình và Trịnh Tú Lan biết hắn đã cướp sạch số dược liệu trân quý nhất trong phủ kho Trịnh gia thì sắc mặt sẽ thế nào?
Không biết chừng có khi cả thành phố truy lùng hắn ấy chứ?
"Xem ra phải sớm rời khỏi cái đất thị phi Hồng Kông này thôi!"
Diệp Trần trầm ngâm một chút, bất quá theo ý định của Lâm Nguyệt Đao, ngày mai còn một ngày cuối cùng, phải hậu thiên mới có thể rời khỏi đây.
Phỏng chừng trước khi đi, người Trịnh gia sẽ phát hiện ra phủ kho có chuyện.
Dự định xấu nhất là hiện tại bọn họ đã đến phủ kho và phát hiện dược liệu trân quý bên trong đã bị cướp sạch.
Bất quá Diệp Trần đã lấy đi rồi, chắc chắn không thể lấy lại từ chỗ hắn được, ngược lại cũng không cần quá lo lắng.
Hơn nữa, cho dù chúng tìm tới, hắn có túi Càn Khôn bên người, ai lục soát được gì?
Không tìm được chứng cứ gì hết.
Nghĩ đến đây, hắn liền chạy vòng mấy vòng trên đường phố, tìm một nơi quản lý đặc biệt nghiêm mật, bắt đầu cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài.
Đem quần áo trên người cởi ra, thiếu chút nữa thì cởi hết sạch.
Lúc này mới mặc từng món từng món vào rồi đi về khách sạn.
Người đi đường xung quanh đều không hiểu nổi Diệp Trần, người này bị điên rồi sao?
Giữa đường lại cởi quần áo rồi từng món từng món mặc lại.
Cởi quần áo vui lắm hả?
Trở lại khách sạn, Lâm Nguyệt Đao và những người khác cũng đã về, sau mấy ngày đi công tác, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Sao vậy, mệt à?"
Diệp Trần tiến đến, nhẹ giọng hỏi.
"Em không sao, chỉ là mọi người có vẻ hơi mệt mỏi, không được hăng hái lắm!"
Lâm Nguyệt Đao mở miệng nói.
Dù sao đến Hồng Kông rồi, cũng không mấy khi đi ra ngoài chơi, toàn phải bôn ba ở triển lãm, chẳng có chút thời gian nào đi chơi cả.
"Gần đây có một quán rượu, anh thấy tối nay hay là mọi người đi thư giãn một chút, ngày mai triển lãm muộn giờ cũng không sao!"
Diệp Trần thuận miệng nói, những người đi theo lần này đều còn trẻ, ai mà không thích đến quán rượu quẩy một chút chứ?
"Ngay gần đây sao? Quán bar có an toàn không?"
Lâm Nguyệt Đao mở miệng hỏi.
Quán bar dù sao cũng có tốt xấu lẫn lộn, điều nàng lo lắng là vấn đề an toàn, nếu xảy ra chuyện gì ở địa bàn Hồng Kông, e là khó thu xếp.
"Anh vừa đi ngang qua thấy cũng tàm tạm, không khí bên trong cũng không tệ!"
Diệp Trần thuận miệng nói.
"Vậy thì đi thôi!"
Lâm Nguyệt Đao đối với Diệp Trần mà nói, là nghe theo răm rắp, hắn đã nói không thành vấn đề, chắc là không thành vấn đề rồi, dứt khoát đứng lên, nói với mọi người một câu, lập tức được ủng hộ ngay.
"Lâm tổng hào phóng!"
"Có thể đi quán bar chơi hả, tuyệt vời!"
"Đúng vậy, đến Hương Giang hai ba ngày rồi, vẫn chưa có cơ hội ra ngoài chơi, hôm nay cuối cùng cũng được đi!"
Lâm Nguyệt Đao vừa dứt lời, liền nhận được sự nhất trí đồng ý của mọi người!
Rất nhanh, mọi người đơn giản thu dọn một chút rồi cùng nhau đi ra ngoài, vất vả lắm mới được đi chơi, lại còn là đi quán bar, tâm trạng của mọi người trong đội cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Trong đội ngũ toàn người trẻ, đương nhiên cũng muốn có cuộc sống của người trẻ.
Vào trong quán rượu, mọi người liền tự do sống động, Diệp Trần và Lâm Nguyệt Đao cũng đến một góc, gọi hai ly rượu.
"Vẫn là anh thông minh, quán bar này trông cũng khá yên tĩnh, mọi người cũng thích đến!"
Lâm Nguyệt Đao bình thường ít hoạt động giải trí nên không biết rõ lắm về những nơi tiêu khiển này, cũng không biết người trẻ thích gì.
Hôm nay nghe Diệp Trần nói, đưa mọi người đến quán rượu, quả nhiên ai nấy đều trở nên hưng phấn hẳn.
"Có gì đâu, chúng ta là quan hệ thế nào!"
Diệp Trần khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Đao cũng khẽ gật đầu, cũng phải, thân phận của hai người họ có thể coi là vợ chồng, chỉ là người ở đây không biết thôi.
"Diệp huynh đệ?"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, Diệp Trần theo tiếng nhìn sang, liền thấy Trần Nguyên Hạo cũng ở đó, trên tay còn cầm một chai rượu, điển hình là đã uống quá chén.
"Trần huynh đệ, sao cậu lại ở đây?"
Diệp Trần cũng lên tiếng gọi, lần trước vì Trịnh Tú Lan mà quen biết, thấy thằng nhóc này nhân phẩm cũng tàm tạm, Diệp Trần liền có chút qua lại.
"Huynh đệ trong lòng, đau khổ lắm thay!"
Trần Nguyên Hạo cầm chai rượu, ngồi xuống cạnh Diệp Trần, một tay khoác lên vai Diệp Trần, vẻ mặt hết sức đau khổ.
"Sao thế này?"
Diệp Trần nhất thời không biết làm sao, thuận miệng hỏi, liếc nhìn Lâm Nguyệt Đao, phát hiện nàng đang nhìn mình cười!
"Ta nói cho ngươi biết, hôm qua ta còn thấy Tú Lan và Vương Khánh Phong ôm nhau, ta... ta thật sự là c·h·ế·t t·i·m!"
Trần Nguyên Hạo vừa khóc vừa sụt sịt, nghe thật thảm thiết.
"Không sao đâu, thiên hạ đâu thiếu gì cỏ thơm, cậu không cần phải đơn phương yêu mỗi một bông hoa ấy!"
Diệp Trần vỗ vỗ vai Trần Nguyên Hạo, mở miệng nói: "Trên đời này còn nhiều cô nương tốt lắm, Hồng Kông lớn như vậy, cậu sợ gì không tìm được người phù hợp?"
"Nhưng mà... đó là người ta thích mà!"
Trần Nguyên Hạo thiếu chút nữa khóc oà lên, nghe thật đau lòng.
"Vậy thì cứ khóc đi, vai ta cho cậu mượn tạm!"
Diệp Trần an ủi một câu.
"Đây là bạn anh sao, tôi muốn mượn vai bạn gái anh khóc một lát!"
Trần Nguyên Hạo để ý thấy Lâm Nguyệt Đao ngồi đối diện Diệp Trần, dù ánh đèn hơi tối, nhìn không rõ, nhưng vẫn thấy được là một người đẹp, vì vậy Trần Nguyên Hạo liền hỏi.
"Không được, cậu đừng có mơ, nàng là của ta!"
Diệp Trần không chút do dự nói, đùa à, vai bà xã nhà mình, sao có thể cho người khác mượn chứ?
Không thể nào!
"Tôi hiểu rồi, nàng là phụ nữ của anh!"
Trần Nguyên Hạo lập tức hiểu ra, càng khóc dữ dội hơn!
"Sao ai cũng có người thích, còn tôi vẫn chưa có ai!"
Ách...
Diệp Trần nhất thời không biết làm sao, thằng nhóc này bị trúng độc à!
"Đây là người bạn mà anh nói à?"
Lâm Nguyệt Đao vẫn luôn quan sát cảnh này, nghĩ đến việc Diệp Trần nói có bạn muốn gặp mình, liền theo bản năng cho rằng Trần Nguyên Hạo chính là người đó.
"Đúng, là cậu ấy!"
Diệp Trần gật đầu, nói: "Cậu ấy là bạn tôi!"
"Bạn anh thật thú vị, tính tình cũng được đấy chứ!"
Lâm Nguyệt Đao thuận miệng nói một câu.
"Cậu ấy là một thằng si tình đặc biệt vô dụng, lại còn đặc biệt thích khóc!"
Diệp Trần ngượng ngùng cười, "Em bỏ qua cho cậu ta đi!"
"Không sao, hai người cứ nói chuyện đi, em vào nhà vệ sinh!"
Lâm Nguyệt Đao ngược lại không để ý nhiều như vậy, nàng rất vui vì Diệp Trần có một người bạn như vậy, dù sao trước đây ở Thiên Hải, Diệp Trần cũng ít bạn bè, có bạn cùng đi ra ngoài vui đùa cũng là một chuyện tốt!
Nói xong, nàng liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Diệp Trần và Trần Nguyên Hạo liền ngồi lại chỗ vừa nói chuyện.
"Thôi đi, có mỗi một cô nương thôi mà, xem cậu khóc kìa!"
Diệp Trần nhìn dáng vẻ của Trần Nguyên Hạo, không nhịn được nói: "Vừa vừa thôi!"
"Không cho tôi khóc à, còn coi là anh em không hả!"
Trần Nguyên Hạo cũng rất ấm ức, người này sao chẳng khuyên nhủ mình gì cả, đây là dáng vẻ của một người anh em sao, làm anh em không phải nên hết lòng an ủi sao?
"Phải phải, vậy cậu khóc đi, tôi xem đây!"
Diệp Trần cầm chai rượu bên cạnh lên, uống một ngụm, hứng thú nhìn Trần Nguyên Hạo, như thể muốn thưởng thức xem cậu ta khóc thế nào.
"Hừ, vậy tôi nhất định không khóc!"
Trần Nguyên Hạo không vui nói, hắn chỉ không thích cái vẻ mặt đó của Diệp Trần, dứt khoát cầm rượu lên uống.
"Cút ngay!"
Đang nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng gào khẽ, tai Diệp Trần giật giật, lập tức nghe ra, đứng lên, nhanh chân đi về phía đó.
"Này, cậu làm gì vậy!"
Trần Nguyên Hạo mơ mơ màng màng, rất khó hiểu, người này vừa nãy còn nói chuyện rất vui vẻ, sao chớp mắt đã biến mất rồi.
Diệp Trần đi, là vì hắn nghe thấy tiếng của Lâm Nguyệt Đao.
Vừa rồi tiếng nói kia, là của Lâm Nguyệt Đao phát ra.
Quán bar loại địa phương này, dù trông có an toàn đến đâu, vẫn sẽ có những yếu tố không an toàn.
Rượu một khi uống nhiều, người có lý trí đến đâu, cũng dễ làm ra những chuyện điên rồ.
"Nguyệt Đao!"
"Diệp Trần!"
Đi tới hành lang, Diệp Trần rất nhanh nhìn thấy Lâm Nguyệt Đao đang đi nhanh tới, vội vàng kêu một tiếng, phía sau Lâm Nguyệt Đao còn có một gã say rượu đang lảo đảo đuổi theo.
Diệp Trần ôm chặt Lâm Nguyệt Đao vào lòng, rồi lao về phía gã say rượu kia, tung ngay một cước.
"Bành!"
Gã kia bị Diệp Trần đá bay thẳng, cả người ngã xuống đất, bay lượn một đoạn rồi trượt dài đến cửa nhà vệ sinh mới dừng lại được.
"Con mẹ nó... đẹp trai quá!"
"Bốp bốp bốp..."
Trần Nguyên Hạo cũng theo phía sau, thấy Diệp Trần đá một cước kia, không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
"Em không sao chứ!"
Diệp Trần không hề nghĩ đến việc động tác của mình có đẹp trai hay không, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến sự an nguy của Lâm Nguyệt Đao, chỉ cần nàng không sao, đó mới là quan trọng nhất.
"Em không sao!"
Lâm Nguyệt Đao nắm lấy tay Diệp Trần, cả người liền bình tĩnh lại, dường như chỉ có bên cạnh Diệp Trần mới có thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
"Chúng ta đi thôi!"
Diệp Trần liếc nhìn gã đàn ông đang nằm dưới đất, dường như còn chưa tỉnh lại, cũng không để ý đến hắn, nắm tay Lâm Nguyệt Đao đi qua một bên.
"Huynh đệ, thân thủ của cậu thật là quá đẹp trai!"
Trần Nguyên Hạo vừa kéo Diệp Trần vừa nói: "Ngày khác có thời gian dạy tôi với, tôi cũng muốn đẹp trai như cậu!"
"Đi đi đi sang một bên!"
Diệp Trần đẩy cậu ta ra, không thấy mình còn đang ôm vợ à, còn tới hóng hớt, không có chút giác ngộ của bóng đèn gì cả.
Ba người ngồi trở lại ghế bên cạnh, tiếp tục nói chuyện.
Chưa nói được đôi câu, liền có những động tĩnh khác.
"Vừa nãy ai đá ta, tự đứng ra!"
Chỉ thấy gã đàn ông vừa bị Diệp Trần đá bay một tay che đầu, mắt đầy vẻ t·à·n bạo đứng giữa đại sảnh, nhìn quanh một lượt, lạnh lùng hỏi.
Vị trí tay che đầu vẫn đang chảy m·á·u, m·á·u đỏ tươi nhỏ giọt xuống đất, dính đầy hai tay hắn, còn vương chút trên mặt, trông thật dữ tợn đáng sợ!
"A..."
Một vài cô gái nhát gan sợ hãi thét lên, chạy mấy bước sang một bên, sợ dính vào m·á·u.
"Sao, không có gan đứng ra à, dám đ·á·n·h ông đây, không dám đứng ra?"
Gã đàn ông thấy không ai trả lời, lạnh lùng quát.
"Là tôi!"
Diệp Trần đứng lên, mở miệng nói một câu.
Đã là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, là hắn đá, tự nhiên phải thừa nhận, không cần phải úp mở.
"Diệp Trần!"
Lâm Nguyệt Đao nhất thời hoảng hốt, vừa rồi nàng đã cố gắng kéo áo Diệp Trần, muốn hắn đừng đi ra ngoài, nhưng không kéo được.
Hắn mà đứng ra, khó tránh khỏi lại thêm một phen mâu thuẫn, vậy cũng không tốt.
Nhưng hiện tại Diệp Trần đã đứng ra rồi, Lâm Nguyệt Đao chính là muốn kéo, cũng k·é·o không được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận